CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài lều tối đen, không có người tuần tra, cũng không có người trông coi, im ắng một mảnh.

Nơi các chủ nô sống lại đèn đuốc sáng trưng, đem đêm đen chiếu sáng cả một khu vực.

Trong khu nam thành cũng có một tia ánh sáng, đó là nơi các nô lệ nơi cao cấp ở.

Bảo Diệp híp híp mắt, thân hình nhoáng lên, người đã tới nơi ở của các nô lệ cao cấp, lại dựa theo ký ức của Sửu Nô tìm một gian phòng có ban công ở ngoài giữa đống đại lâu cao tầng. Tìm được rồi chỗ ở của Tấn Linh Duệ.

Trong phòng một mảnh đen nhánh.

Bảo Diệp dùng thần lực nhìn qua tình huống trong phòng, thấy bên trong không có người, nghênh ngang đi đến phòng tắm, thoải mái tắm một trận dễ chịu.

Khi trở ra, ban công nhiều thêm một bóng người.

Hắn trong lòng thất kinh, thế nhưng lại có người dưới tình huống hắn không biết, dễ dàng tiến vào phòng, thần lực nhất định không dưới hắn. Đối phương khẳng định cũng phát hiện hắn tồn tại, cũng không có trốn tránh.

Bảo Diệp đi qua đi, đồng thời, người nọ cũng xoay người.

Hai người nhìn thấy mặt đối phương đều ngẩn ra một chút: “Là ngươi……”

Bảo Diệp hơi hơi nhướng mày, cái tên bệnh thần kinh này như thế nào lại ở chỗ này?Người này rốt cuộc là ai?

Trong trí nhớ Sửu Nô chưa từng gặp qua người này, cũng không có nghe ai nhắc tới hắn, Tấn Linh Duệ cũng không có bằng hữu như vậy.

Đông Lăng Sách nhìn chằm chằm mặt Bảo Diệp, ngoéo khóe môi: “Ngươi là đệ đệ ....Tấn Linh Duệ? Ta nghe nói các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Bảo Diệp hỏi lại hắn: “Ngươi cũng không phải bằng hữu Tấn Linh Duệ, vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?”

“Ta tới nơi này chính là muốn nhìn một chút, đỉnh đỉnh đại danh Tấn Linh Duệ có phải hay không giống lời tuyên truyền lợi hại như vậy?” Đông Lăng Sách nâng lên tay phải, thấy trên lắc tay tơ hồng trên cổ tay không có sáng lên, híp híp mắt, sau đó, trong tay biến ra một ly rượu vang đỏ.

Bảo Diệp căn bản không tin lời hắn nói, cũng không muốn tìm hiểu tại sao.

Hắn đi đến ban công quan sát tình huống phía dưới, cả khu vực ký túc xá tựa như quân đội phòng thủ nghiêm ngặt, lại còn có cao cấp nô lệ tuần tra khắp nơi, nhưng các nô lệ cao cấp thập phần tự do, không có quy định thời gian ngủ, cũng sẽ không hạn chế hành động, cho nên thời gian này, đúng là thời điểm các nô lệ cao cấp đang chơi tận hứng nhất, nơi nơi đều là vui vẻ tiếng cười.

“Làm nô lệ cho người khác cũng có thể cười vui vẻ đến như vậy.” Đông Lăng Sách cười nhạo một tiếng, thấy Bảo Diệp nhìn chằm chằm vào tòa lâu thứ bảy đối diện không nói lời nào, cũng đi theo nhìn qua đi.

Hai gã nam nhân 40 tuổi vừa nói vừa cười đi vào một gian phòng trong tòa lâu đó, vài phút sau, bọn họ liền tắt đèn ngủ.

Bảo Diệp than nhẹ một hơi.

Nghĩa phụ hắn vẫn là đem Đường Bộ cùng Nhậm Khánh đặt ở bên người.

Không được, hắn phải nghĩ biện pháp làm nghĩa phụ hắn biết bọn họ không có ý tốt mới được.

Bảo Diệp nhìn Đương Khai Tễ đang ở dưới lầu trực đêm tuần tra, ánh mắt lóe lóe, xoay người tìm kiếm đồ vật có thể khiến cho Đường Khai Tễ chú ý, đáng tiếc ban công phi thường sạch sẽ, một hạt cát đều không có, mà trong phòng đồ vật lại không thể lộn xộn. Cuối cùng, ánh mắt hắn ngừng ở chén rượu trên tay Đông Lăng Sách.

Đông Lăng Sách chú ý tới tầm mắt hắn: “Ngươi muốn uống?”

Bảo Diệp gật gật đầu.

Đông Lăng Sách thập phần sảng khoái biến ra một ly rượu vang đỏ đưa cho hắn.

Bảo Diệp một ngụm cũng không uống, trực tiếp ném hướng hành lang của lâu đối diện.

“Bang lang ——”

Thanh âm pha lê vỡ ban đêm nghe phá lệ thanh thúy, Đường Khai Tễ đang tuần tra nghe được tiếng vang, chạy nhanh đến, một đường chạy vội tới tòa thứ bảy, nhìn đến hành lang đầy mảnh nhỏ.

Hắn nghi hoặc nhìn nhìn hành lang hai bên, không thấy có bóng người.

Đường Khai Tễ không yên tâm, đi đến hành lang bên phải.

Bảo Diệp thấy thế, lập tức dùng pháp thuật đối với bọn Đường Bộ.

Ngay sau đó, Đường Khai Tễ liền nghe được có người kêu tên hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro