CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tiểu Tễ……”

Đường Khai Tễ nghe được có người kêu tên hắn, nhớ tới tiểu thúc cùng tiểu cữu hắn ở nơi này, liền bước nhanh đến phòng họ.

Phòng cửa đóng chặt, cửa sổ lại rộng mở.

Đường Khai Tễ đi đến phía trước cửa sổ nhìn về phía trong phòng, phòng có chút nhỏ, bày hai cái giường đơn một mét cùng một ngăn tủ, trong phòng hai người đang nằm ở trên giường ngủ.

Hắn đáy mắt hiện lên nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe lầm?

“A Khánh……” Đường Bộ đột nhiên kêu lên.

Nhậm Khánh khẽ ừ một tiếng.
“Chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm không, đại ca hắn……” Đường Bộ nói tới đây, ngừng lại, sau một lúc lâu, đột nhiên đứng vọt dậy tới mép giường Nhậm Khánh ngồi xuống, cầm tay Nhậm Khánh: “Đại ca hắn đối với chúng ta tốt như vậy, chuyện của chúng ta không nên gạt đại ca……”

Nhậm Khánh cũng ngồi dậy cầm tay Đường Bộ: “Ân, sáng mai, chúng ta liền đem chuyện của chúng ta nói cho tỷ phu cùng tỷ tỷ.”

Đối diện lâu Bảo Diệp nhíu chặt mày, hắn rõ ràng làm pháp thuật đối với hai người họ, làm cho bọn họ nói mớ đem việc bọn họ đánh chủ ý lên linh quặng của Đường Lâm nói ra, nhưng hiện tại hai người bọn họ như thế nào lại như là muốn bại lộ.... tư tình của bọn họ.


Hắn nhanh chóng tăng cường pháp thuật thần lực lên bọn họ.

Đường Bộ đẩy ra Nhậm Khánh, nghiêm túc nói: “Tốt, mai chúng ta liền cùng đại ca nói, chúng ta gia nhập đội ngũ này, kỳ thật là vì……”

Nói tới đây, hắn lại dừng lại, sau đó, cầm tay Nhậm Khánh, ôn nhu nói: “Kỳ thật là vì làm đại ca bọn họ phát hiện chúng ta là một đôi.”

“Ân.” Nhậm Khánh thẹn thùng mà đem mặt chôn ở bả vai Đường Bộ.

“A Khánh, ta yêu ngươi.”

“A Bộ, ta cũng yêu ngươi.”

Ngoài cửa sổ Đường Khai Tễ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người ôm nhau, như thế nào cũng không dám tin tưởng tiểu thúc cùng tiểu cữu hắn là một đôi.

Đứng ở đối diện lâu Bảo Diệp khóe mắt cuồng trừu, xoay người nhìn về phía vẻ mặt tà mị nam nhân khẳng định nói: “Là ngươi làm pháp thuật đối với bọn họ.”

Đông Lăng Sách giơ lên chén rượu với đối diện lâu: “Chúc bọn họ hữu tình nhân chung thành quyến chúc.”

“Thí……” (một câu chửi tục của bên Trung như phóng thí ->đánh rắm đó mà  (/^▽^)/ )


Bảo Diệp tức giận trừng hắn một cái, Đường Bộ cùng Nhậm Khánh căn bản là không phải là loại quan hệ này.

Đột nhiên, cửa phòng truyền đến rắc thanh, ngay sau đó, cửa phòng bị người đẩy ra.

Bảo Diệp nhìn thấy người tiến vào là Tấn Linh Duệ, nhanh chóng đẩy Đông Lăng Sách trốn đến góc nhỏ hẹp bên ban công.

Hai người ở trong không gian nhỏ, chén rượu đụng vào mặt hắn, lập tức, khối u ác tính phá vỡ, phun ra một đống mủ huyết lên rượu vang đỏ, ly rượu vang đỏ trở nên một mảnh vẩn đục.(´⊙ω⊙')

Đông Lăng Sách nhíu chặt đường mi, vẻ mặt chán ghét mà đem rượu vang đỏ thu về, phỏng chừng về sau sẽ có một đoạn thời gian rất dài sẽ không uống rượu vang đỏ.

Bảo Diệp thấy hắn ghét bỏ mình, vẻ mặt cười xấu xa mà đem mặt mình đưa tới trước mặt hắn, sau đó, một người tiếp một người mà đem khối u ác tính đầy bạch mủ tễ dí vào, đặc biệt ghê tởm.

Hừ!

Ai bảo người này làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn hiện tại muốn dùng ghê tởm đáp lễ người này.


Đông Lăng Sách: “……”

Hắn chưa từng có gặp qua người nào ghê tởm như vậy.

Bảo Diệp tà ác cười: “Muốn hay không nếm thử nó là cái gì hương vị gì?”

“Là ai ở nơi đó?” Tấn Linh Duệ nghe được âm thanh truyền đến từ ban công, cảnh giác đi qua hướng ban công.

Bảo Diệp ảo não, vì ghê tởm cái tên bệnh thần kinh này, đã quên trong phòng còn có một người, hắn nhanh chóng sử dụng kết giới bao hắn cùng Đông Lăng Sách lại.

Tấn Linh Duệ đi đến ban công, thấy  không có người, lại nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười, nghĩ thầm có lẽ là dưới lầu truyền đến thanh âm.

Hắn ở ban công kiểm tra một lần, xác định thật sự ai liền xoay người trở lại trong phòng. Sau đó, trong góc ban công hiện ra hai bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro