CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảo Diệp từ ký ức của Sửu Nô biết các nô lệ mỗi ngày trở về đều sẽ mang theo những vết thương mới, liền luyện chế năm bình thuốc trị thương nhỏ đề phòng cho bất cứ tình huống nào.

Đến thời gian ăn cơm trưa, hắn đem một lọ thuốc trị thương đưa cho lão Lục tỏ vẻ cảm tạ hắn đã chiếu cố mình, cũng coi như là cùng lão Lục kết bằng hữu. Còn Niên Cao cùng Vương Xảo, trực tiếp bị hắn làm lơ, vì nếu hắn đưa bọn họ thuốc trị thương, bọn họ cũng sẽ không hiếm lạ.

Lão Lục cầm lọ trị thương Bảo Diệp đưa, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói đây là thuốc trị thương?”

Đối các nô lệ mà nói, chỉ cần là thảo dược đều phi thường trân quý, bởi vì mặc kệ bọn họ bị thương hay sinh bệnh, chủ nô đều sẽ không tìm bác sĩ hoặc đưa dược trị liệu cho bọn họ, có thể chịu đựng được là rất may, còn nếu chịu không nổi chỉ có thể chờ chết.

Tuy nói rừng Đọa Chi có rất nhiều thảo dược, nhưng nô lệ không có tự do, càng đừng nói là muốn tới nơi cách một nghìn km tìm thảo dược, huống chi trong rừng rậm nguy cơ tứ phía, bình thường nô lệ đi chỉ sợ có mệnh về. Cho dù là có cao cấp nô lệ trong đội ngũ, cũng chưa chắc có được thảo dược hoặc là nước thuốc.

Có thể thấy thuốc trị thương có bao nhiêu trân quý, Bảo Diệp lại cứ thế dễ dàng đem nó cho hắn.

“Thuốc trị thương?” Niên Cao xuy thanh nói: “Thuốc trị thương tốt sẽ tới tay chúng ta sao? Lão Lục, ngươi đừng tin hắn, muốn bị thương mà dùng nó, ta sợ miệng vết thương của ngươi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó, ngươi có hối hận cũng không kịp.”

Lão Lục tin tưởng Bảo Diệp cho hắn thuốc trị thương thật, bởi vì hắn ngửi được mùi thuốc, hắn thật cẩn thận mà đem bình nhỏ cất vào túi quần: “Cảm ơn ngươi, Bảo Gia."

Bảo Diệp cười cười: “Chúng ta ăn cơm.”

“Nhìn đến mặt người, ta liền không có khẩu vị, sao còn nuốt trôi được.” Niên Cao thở phì phì mà bưng bát cơm ra bên ngoài ăn.

Lão Lục nói: “Bảo gia, ngươi để ý lời hắn nói, hắn người này chính là độc miệng một chút, mặt khác vẫn không tồi. Bất quá, mặt người sao lại thế này? Ngày hôm qua thấy người còn tốt, hôm nay sao lại không ngừng chảy mủ huyết? Nghiêm trọng không?”

Bảo Diệp cũng rất kỳ quái: “Ta cũng không biết sao lại thế này.”

Sau khi tới công trường, mấy khối u ác tính trên mặt không ngừng chảy mủ huyết, tuy rằng chảy ra mủ huyết không nhiều, nhưng lại không ngăn được nó chảy ra, lại không có cảm giác đau, trong trí nhớ của Sửu Nô cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy.

Chẳng lẽ là tối hôm qua hắn làm vỡ khối u ác tính nên bị thương?

Nghĩ đến tối hôm qua, tên Thượng Thần bệnh thần kinh có khuôn mặt tuấn tú kia nhìn khuôn mặt đầy mụn nhọt của hắn, khóe miệng của Bảo Diệp không nhịn được cứ nhếch lên.

Ăn cơm trưa xong, người của bộ phận vệ sinh có thể lưu tại trong văn phòng nghỉ trưa, chờ đến khi ăn cơm chiều lại ngồi xe vận tải lớn trở về.

Trên đường, trong xe không khí thập phần nặng nề, mọi người đều cúi đầu, im lặng ngồi đấy.

Trực giác của Bảo Diệp nói cho hắn biết, đã xảy ra chuyện.

Đỗ Bằng bắt gặp ánh mắt của hắn, rốt cuộc không áp được lửa giận cùng bi thương, tiến đến, dùng sức đẩy hắn một cái, thiếu chút nữa liền đem người đẩy xuống xe: “Đều tại tên súc sinh ngươi làm hại.”

Bảo Diệp đầy đầu hắc tuyến.

Hắn hôm nay cả ngày đều ở công trường, như thế nào lại trêu chọc đến Đỗ Bằng?

Nếu không phải tại Sửu Nô thật sự hại chết vợ Đỗ Bằng, hắn sao có thể chịu đựng Đỗ Bằng ba lần bảy lượt làm trò trước mặt hắn.

“Nếu không phải tại ngươi làm lão La què chân, hắn hôm nay sẽ không phải vì chạy không nhanh ngã xuống, cũng sẽ không bị container chèn ngang qua bụng.”

Lão La chính là nam tử trung niên đối diện giường Bảo Diệp, bởi vì từng mắng Sửu Nô là con rùa rút đầu nên bị ghi hận trong lòng. Sửu Nô tìm một cơ hội khi lão La dọn hàng hóa, cố ý đẩy ngã lão La, vài trăm cân hàng cứ thế đổ lên đùi lão, đáng giận nhất chính là Sửu Nô làm không thừa nhận, còn mắng lão La xứng đáng.

Bảo Diệp: “……”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình xuyên đến nơi này không phải thay đổi vận mệnh, mà là tới gánh tội thay người khác.

“Bang ——” Chu chấp sự vỗ roi một cái, cảnh cáo Đỗ Bằng không được nháo sự ở trên xe

Đỗ Bằng không cam lòng nhưng vẫn lui về chỗ.


Xe vận tải về đến ký túc xá.

Mấy người có quan hệ không tồi với lão La lập tức vọt vào lều: “Lão La, ngươi không sao chứ?”

Lão La suy yếu nằm ở trên giường, mở to hai mắt cũng phải cố hết sức.

Mọi người nhìn dáng vẻ lão La lúc này đều đỏ hốc mắt, không có bác sĩ cùng dược vật trị liệu, rất khó chuyển biến tốt đẹp.

Bảo Diệp từ trong khe hở giữa đám người nhìn lão La đang nằm trên giường, trên sườn eo bị cắt hai vết lớn, cũng không tính là nghiêm trọng lắm, nhưng không được bác sĩ khám, không được bôi thuốc, miệng vết thương để hở theo bụng phập phồng không ngừng trào ra máu tươi.

Lão La nhìn suy yếu như vậy, bởi vì mất máu quá nhiều.

“Lão La thoạt nhìn rất mệt, chúng ta đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chờ được phát cơm, liền ngao thành cháo cho hắn uống.” Đỗ Bằng giận trừng mắt nhìn Bảo Diệp: “Mấy ngày nay mọi người vất vả chút, thay phiên phụ trách trông coi lão La, đừng để có người nhân cơ hội trả thù hại chết lão.”

Mọi người không hẹn mà trừng mắt nhìn Bảo Diệp.

Bảo Diệp cười nhạo một tiếng, ngồi vào giường mình, nhàn nhã rung đùi: “Tình huống hắn như vậy, không cần người động thủ, cũng sống không quá nửa tháng.”

“Hắn nếu chết, liền bắt ngươi chôn cùng.” Đỗ Bằng buông lời tàn nhẫn, mang những người khác rời đi.

Bảo Diệp cười lạnh, tiếp nhận đồ ăn đưa cho Giang Dư.

Giang Dư do dự hỏi: “Ngươi không ăn sao?”

Bảo Diệp mị mị cười: “Ngươi lo lắng ta sẽ đói chết sao?”

“Ngươi chết là tốt nhất.” Giang Dư đoạt lấy chén hắn, nhanh chóng ăn xong.

Bảo Diệp nhìn lão La đang thoi thóp thở, trong lòng tính toán.

Nửa đêm, lão La sốt cao, mọi người chạy nhanh lấy nước lạnh giúp hắn hạ nhiệt độ.

Ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể lão La thật vất vả mới hạ xuống , nhưng sắc mặt lại càng thêm khó coi, thậm chí lâm vào hôn mê.


Bảo Diếpau khi nhìn lão La liền theo xe vận tải lớn đi đến công trường.

Vương Xảo đang cùng chơi với con nhìn thấy Bảo Diệp, xấu hổ mà lộ ra cười: “Cái kia……”

“U, Vương tỷ, con người tốt rồi?” Niên Cao tò mò đánh giá con Vương Xảo: “Vương tỷ, ngươi cho Tiểu Kiên ăn cái gì? Như thế nào mới qua một đêm liền khỏe luôn?”

Vương Xảo hướng Bảo Diệp liếc mắt một cái: “Cái này… Cái này là nhờ… Ách.....là nhờ Sửu Nô……”

“Hắn?” Niên Cao khó có thể tin nói: “Ngươi nói Sửu Nô?”

Vương Xảo gật gật đầu.

Tối hôm qua thấy con sắp không xong, đột nhiên nhớ tới lời Bảo Diệp, không có biện pháp nào, nàng liền căng da đầu làm theo lời Bảo Diệp.

“Ta làm theo biện pháp hắn, nửa đêm, hô to tên con 49 lần, sau khi gọi xong, Tiểu Kiên liền oa một tiếng, khóc lớn, khóc một lúc xong, liền kêu đói, muốn ăn cơm.”

Niên Cao vẫn không tin: “Liền đơn giản như vậy?”

“Đúng vậy.” Vương Xảo vuốt ve con, lộ ra ý cười ôn nhu, sau đó, từ trong ngăn tủ lấy ra một quả táo đưa cho Bảo Diệp: “Cảm ơn ngươi, ta xin lỗi vì thái độ lúc trước đối với ngươi, còn có, chồng ta nói, về sau ngươi nếu có cái gì không giải quyết được, cứ việc tìm hắn.”

Bảo Diệp nghi hoặc: “ Chồng ngươi là……”

“Chồng nàng là lão đại của Đông Thành, cùng nổi danh với đại ca ngươi, ta thao, ngươi gặp phải vận cứt chó gì, không có lão đại Nam Thành chiều cố người, lập tức có lão Đại Đông Thành che chở ngươi.” Niên Cao không phục: “Ngươi nói, có phải ngươi âm thầm động tay động chân với con của Vương tỷ? Bằng không, sao có thể kêu vài tiếng là có thể chữa khỏi bệnh?”

Bảo Diệp trừng hắn một cái: “Ta nếu có bản lĩnh như vậy, còn phải ở lại chỗ này sao?”

Vương tỷ ra tiếng nói: “Niên Cao, ta tin tưởng Sửu Nô.”

Niên Cao hừ nhẹ một tiếng, xoay người qua một bên, không nói chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro