CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lão Lục đi vào nghe thấy, kinh ngạc hỏi Bảo Diệp: “Bảo gia, ngươi làm sao biết con Vương Xảo bị ly hồn chứng?”

“Bởi vì ta không gì không biết.” Bảo Diệp nói giỡn nói.

Kỳ thật chỉ cần thần lực cao đều có thể nhìn ra dấu hiệu hồn phách đứa trẻ muốn ly thể, chắc đứa trẻ đã chịu kinh hách, khiến cho hồn phách trong cơ thể không ổn định, cần cha mẹ của đứa trẻ lớn tiếng kêu tên để định thần.

“Ngươi cứ phét đi.” Niên Cao xuy một tiếng: “Ngươi nếu cái gì cũng biết, vậy ngươi nói cho ta, nô lệ chúng ta khi nào mới có thể được tự do.”

“Niên Cao.” Lão Lục vững vàng thanh âm cảnh cáo làm Niên Cao không cần nói bậy, nếu như bị chủ nô nghe được, mọi người đều phải chịu hình, hoặc là bị đánh chết, bởi vì đối với chủ nô mà nói, lời nói của Niên Cao chính là muốn tạo phản.

“5 năm sau.” Bảo Diệp gợi lên khóe môi: “5 năm sau, sẽ có người khởi xướng đại chiến nô lệ, giải trừ chế độ nô lệ, các nô lệ sẽ được tự do.”

Niên Cao, lão Lục cùng Vương Xảo nghe mà sửng sốt, ngữ khí khẳng định như thế, bọn họ sắp tin lời hắn nói rồi.

Khi lão Lục hồi thần, vội vàng chạy đến cửa xem xét, thấy không có người đi ngang qua nghe được bọn họ lời nói, thở dài một hơi, chạy nhanh đóng cửa phòng lại nói: “Các ngươi không muốn sống nữa, những lời này cũng dám nói?”

Niên Cao ngẫm lại cũng thấy sợ, nếu bị người nghe thấy, mạng nhỏ cũng đi tong.

Bảo Diệp vỗ vỗ bả vai lão Lục: “Đừng lo lắng, trong phạm vi trăm mét trừ chúng ta, không có người khác.”

Người của bộ phận vệ sinh đến sơm hơn so những người khác, hiện tại đại lâu không có một người, huống chi hắn có thần lực, có thể cảm giác phụ cận có người hay không.

Lão Lục vẫn lo lắng hỏi lại: “Phạm vi trăm mét có người hay không ngươi cũng biết?”

“Ta đã nói ta không gì không biết.”

“Ngươi thật sự không gì không biết?” Lão Lục nghe được lời này cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt hơi chớp động, hỏi: “Vậy ngươi có biết hay không một người khi tu luyện thần lực vì sao sẽ càng tu càng suy yếu, thậm chí cuối cùng còn tê liệt ở trên giường không dậy được?”

Bảo Diệp nâng lên hai ngón tay: “Loại tình huống này có hai loại khả năng.”

Lão Lục nhịn không được kích động cầm bờ vai của hắn: “Hai loại khả năng?”

Bảo Diệp nhìn hai tay trên vai, phỏng chừng lão lục gần đây cũng vì chuyện này mà  tâm sự nặng nề: “Một là có thể là do người làm, có người thừa dịp khi ngươi tu luyện, lên bỏ một ít dược vật có hại, trong lúc ngươi tu luyện có thể làm độc vật vô ý hấp thụ vào cơ thể, liền sẽ xuất hiện tình trạng càng tu càng suy yếu. Hai là khi tu luyện thần mạch bị vỡ, gân mạch cùng huyệt vị toàn thân đều vỡ, mới có thể xuất hiện việc bị tê liệt.”

“Nếu là loại một, cần phải tìm thuốc giải giải độc?”

Bảo Diệp gật gật đầu.

“Vậy loại hai?”

“Yêu cầu khi ngươi tu luyện, lại tìm người có thể tin được tới đả thông thần mạch.”

Niên Cao thiết nói: “Ai biết ngươi nói thật hay giả, ngươi nếu nói bừa, chúng ta cũng không biết, hơn nữa, chính ngươi cũng không có thần lực, biết gì về việc tu luyện.”

“Không tồi, ta nếu nói là thật sự, các ngươi cũng không biết, vậy không cần thiết hỏi nhiều như vậy.” Bảo Diệp đảo ly trà uống một ngụm trà hỏi: “Đúng rồi, hỏi các ngươi chuyện này, các ngươi biết Cung Thành, biết ai tin tức linh thông nhất không?”

Niên Cao châm chọc hắn: “Ngươi không phải không gì không biết sao?”

“Ngươi không phải đã nhìn ra ta vẫn luôn đang khoác lác sao?”

“Ngươi……” Niên Cao bị hắn nói tức đến ngứa răng.

Vương Xảo nghĩ nghĩ nói: “Ta nghe nam nhân ta nói, Kế lão đại thành bắc tin tức linh thông, thuộc hạ hắn có một đội ngũ chuyên hỏi thăm tin tức.”

Lão Lục hỏi: “Bảo gia, ngươi muốn nghe ngóng tin tức?”

Bảo Diệp gật gật đầu: “Bọn họ biết nhiều tin tức trong thành sao?”

“Hoặc nhiều hoặc ít biết một ít.” Vương Xảo nhăn chặt mày: “Bất quá, người ngoài nếu là muốn hỏi thăm tin tức phải thu phí dụng, còn sẽ căn cứ xem tin tức hỏi thăm có khó không để thu nhiều hay ít.”

“Hạ thế giới lại không có tiền, bọn họ như thế nào thu phí dụng? Dùng vật phẩm đổi?”

“Đúng vậy.”

Bảo Diệp đứng dậy lười nhác vươn vai: “Hôm nay ta đẩy xe rác đi tuần tra.”

Mọi người không phản đối, Bảo Diệp cầm lấy chìa khóa xe rời đi.

Khi hắn trở xe rác đi vào công trường, trên đỉnh đầu bỗng nhiên hiện lên một mảnh thất sắc đám mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro