CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Diệp trở lại ký túc xá điểm danh, liền ngồi lên xe vận tải lớn đến nhà xưởng.

Lâm chấp sự nhìn xe đi xa, lớn tiếng cười nhạo: "Thật là một đám phế vật, nhiều người như vậy mà một tên cũng không bắt được."

Bên cạnh là Tằng chấp sự, mị mị hai mắt nói: "Hôm nay Sửu Nô không giống như bình thường, động tác nhanh nhạy không nói, lá gan cũng to ra rồi. Từ nơi cao như vậy bị dọa ném xuống cũng không sợ hãi, còn có thể nhẹ nhàng ứng đối."

Nếu là Sửu Nô trước kia đừng nói là trèo nhà lầu, ngay cả leo cái thang đều tay chân vụng về từ trên thang ngã xuống.

Lâm chấp sự cười nhạo: "Con người khi đối mặt trước tử vong, luôn là dễ dàng bị kích phát tiềm năng trong cơ thể."

"Cũng có lý."

Bảo Diệp không biết có người đang thảo luận hắn, lúc này hắn đang ngồi trên xe vận tải lớn, chuyên tâm xem xét tòa thành tên là Cung Thành này. Bốn phía phòng ốc xưa cũ, mặt đất nhấp nhô, rác rưởi đầy đất, hơn nữa, hơn nữa còn đặc biệt ô nhiễm, nước sông đen một mảnh, trong không khí còn ngửi thấy một cỗ tanh hôi.

Ở nơi xa kia, cùng nơi này cách biệt một trời một vực. Đâu đâu cũng phồn hoa, cao ốc building, kim bích huy hoàng, ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu xuống, chiết xạ ra ánh sáng vàng kim, tựa như thiên đường, là nơi các nô lệ đều hướng tới.

Nơi đó là nơi ở, hưởng lạc của các chủ nô. Ngồi ở trong xe nô lệ ai cũng nhìn về phương hướng kia. Trong mắt bọn họ lộ ra tức giận, sợ hãi, lại vô cùng hâm mộ, ánh mắt vô cùng khát vọng.

Bảo Diệp bị đưa đến nhà xưởng phía trước, lại thử sử dụng thần lực để rút hồn phách bản thân ra. Kết quả giống như lúc trước, liền buông tha ý niệm rút hồn phách ra. Nghĩ cách rời đi thân thể này.

Lúc này, xe vận tải lớn ngừng lại, Bảo Diệp dẫn đầu nhảy xuống.

Chu chấp sự, phụ trách giám sát nô lệ công tác kêu lên: "Sửu Nô, công việc của ngươi đã thay đổi, lên xe, ta mang ngươi đi nhận công việc mới."

Các nô lệ nghe vậy, khinh bỉ nhìn Bảo Diệp.

Ở đây tất cả mọi người biết, công việc Sửu Nô đang làm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng là hắn bán đứng thân đại ca cùng huynh đệ để đổi lấy.

Đỗ Bằng hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống xe.

Nếu không phải chủ nô không cho phép các nô lệ trong thời gian công tác nháo sự, Sửu Nô đã sớm bị bọn họ đánh chết.

Bảo Diệp trở lại xe vận tải lớn thượng, tùy Chu chấp sự phân công công việc mới.

Điạ điểm công tác là một công trường, cách nơi ở của nhóm chủ nô 2km, gần nơi ở của nhóm chủ nô nhất. Công việc mới là quét tước vệ sinh, không có chấp sự giám sát, thập phần tự do, chỉ cần quét tước sạch sẽ là được, nhưng nếu không quét tước sạch sẽ, cũng sẽ chịu xử phạt.

Bảo Diệp đi vào nơi công tác, được người đưa tới nơi phụ trách vệ sinh.

Phụ trách vệ sinh chỉ có ba người, một người nam sinh có diện mạo thanh tú, một nữ nhân đang sốt ruột giục con ăn cơm, còn có một người mặt mang tâm sự nặng nề .

Mang Bảo Diệp tới, thay hắn giới thiệu đơn giản, dặn người mang Bảo Diệp đi công tác liền rời đi.

"Chấp sự như thế nào lại an bài một người xấu thế này đến nơi chúng ta?" Nói chuyện chính là nam sinh, tên là Niên Cao, hắn vừa khinh thường vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Bảo Diệp: " Bướu thịt trên mặt người sẽ không lây bệnh cho người khác đi? Nếu lây bệnh, ta nhất định phải tìm chấp sự đem ngươi đổi đi."

Thái độ của hắn có chút kiêu ngạo cùng xem thường, bất quá, có thể tới bộ phận vệ sinh làm việc quét tước nhẹ nhàng, phía sau lưng không phải có chỗ dựa lợi hại thì chính là dựa quan hệ tiến vào, cho nên, nô lệ ở công trường cũng sẽ không dám đắc tội người bộ phận vệ sinh.

Đang ôm hài tử là Vương Xảo, sợ mặt Bảo Diệp dọa đến con mình, liền chạy nhanh ôm con đưa lưng về phía Bảo Diệp. Mà một người nam nhân khác gọi là lão lục phát ngốc đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Thử xem liền biết có thể lây bệnh cho ngươi không." Bảo Diệp lau mặt một phen, làm Niên Cao sợ tới mức nhanh chân chạy vào trong phòng: "Ngươi tránh ra, đừng tới gần ta, ta muốn nói cho chấp sự, bảo hắn đem ngươi đổi đi."

Bảo Diệp cong cong khóe môi, không chút để ý có thể lưu lại nơi này hay không, xoay người hướng Vương Xảo chào hỏi: "Vương tỷ, ngươi hảo, không biết công việc của ta là gì?"

Vương Xảo vờ như không nghe thấy hắn nói, tiếp tục cho con ăn, nhưng là mặc kệ nàng làm thế nào, đứa trẻ cũng không há mồm. Nàng trở nên lo lắng, hơn nữa, đứa trẻ lại nghệt mặt ra, giống như mất hồn.

Bảo Diệp nhìn về phía con Vương Xảo, lập tức liền nhìn ra vấn đề: "Vương tỷ, con cô có phải là chịu kinh hách?"

Vương Xảo xoay người nhìn về phía hắn:"Sao ngươi biết?"

"Con cô hẳn là bị ly hồn chứng, cô chỉ cần nửa đêm lớn tiếng kêu tên của nó, sau 49 lần, hắn tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp."

"Ly hồn chứng?" Vương Xảo chưa từng có nghe qua đến ly hồn chứng.


"Vương tỷ, hắn là tên cặn bã, lời hắn nói căn bản không thể tin." Niên Cao chạy ra nói: "Vương tỷ, ngươi không biết hắn trước kia đã làm rất nhiều việc xấu, đoạt công lao người khác, hại chết thê tử người, cho rằng có đại ca là nô lệ cao cấp chống lưng liền muốn làm gì thì làm, còn có, hắn có thể tới chỗ chúng ta làm, chính là bởi vì hắn hướng các chủ tử mật báo, bán đứng huynh đệ đại ca hắn mới có cơ hội. Người này, chỉ cần có lợi đối với hắn, liền sẽ không từ thủ đoạn, Vương tỷ, lời hắn vừa nói, nói không chừng sẽ hại chết con ngươi."

Lúc biết bộ phận vệ sinh có người mới, hắn đã đi hỏi thăm g
tình hình trước rồi.

Vương Xảo nghe được những việc Sửu Nô đã làm trước kia, lui về sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Bảo Diệp.

Lão Lục nghe được tiếng ồn ào liền lấy lại tinh thần, nhìn đến Bảo Diệp đang ngẩn người: "Người mới? Tên gọi là gì? Đối nơi này còn chưa quen thuộc đi? Đi, ta mang ngươi đi dạo một vòng."

Niên Cao tức muốn hộc máu nói: "Lão Lục, ngươi không nghe lời ta vừanói sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Lão Lục vẻ mặt mờ mịt, cũng không có tâm tư đi nghe hắn nói nói: "Ngươi có nói cái gì chờ ta trở lại lại nói."

Niên Cao tức chết đi được: "Ta mặc kệ ngươi."

Lão Lục cầm lấy hốt rác cùng cây chổi, mang Bảo Diệp rời koir bộ phận vệ sinh: "Địa phương cần quét tước trong công xưởng cũng không nhiều, chủ yếu là phụ trách các đại lâu, đôi khi mang xe rác đến công trường nhặt rác rưởi."

Hắn mang theo Bảo Diệp đi vào bãi đỗ xe dưới lầu, tìm được xe rác của bọn họ: "Ngươi không biết lái xe sao?"

Lão Lục lấy ra chìa khóa xe, ngồi trên xe rác, thấy Bảo Diệp không theo kịp, nghi hoặc quay đầu, lại thấy Bảo Diệp đang ngơ ngác mà nhìn phía trước.

Lão theo ánh mắt hắn nhìn lại, hai nam nhân trẻ tuổi đang vừa nói vừa cười đi ra cổng lớn, đang đi tới chỗ bọn họ.

Tiếp theo, lão Lục nghe được Bảo Diệp kích động kêu lên: "Ba!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro