CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Hai nam nhân trẻ tuổi nghe được thanh âm, không hẹn mà cùng theo thanh âm nhìn lại, khi nhìn rõ đối phương là ai, trên mặt tươi cười lập tức bị phẫn nộ thay thế.

   "Sửu Nô --" Đường Khai Tễ bước nhanh, tiến lên tàn nhẫn nắm cổ Bảo Diệp: "Ngươi còn dám đưa tới cửa tới tìm chết, ta đây liền thành toàn ngươi......"

   Bảo Diệp bị hắn lắc đến thở không nổi, lại vẫn như cũ luyến tiếc đem ánh mắt từ trên khuôn mặt tuấn lãng của Đường Khai Tễ dời đi, thậm chí còn vui vẻ lộ ra tươi cười.

   Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới trở lại ba mươi năm trước có thể nhìn thấy nghĩa phụ của mình. Năm đó, nghĩa phụ bởi vì khi còn là nô lệ thân thể hư tổn, sau lại không điều dưỡng tốt, cho nên hắn mới vừa thành niên, còn chưa kịp tới hiếu thuận nghĩa phụ một tay nuôi lớn, người liền qua đời.

   Bảo Diệp hốc mắt đỏ lên, nói giọng khàn khàn: "Ba......"

   Nếu đã gặp nghĩa phụ, hắn nhất định phải điều dưỡng tốt thân thể người rồi mới rời đi.

   Đúng rồi, nghĩa phụ đã từng nói qua người cùng cha mẹ đã mất của hắn là bạn tốt, có phải hay không chứng minh hắn cũng có thể nhìn thấy cha mẹ mình?

   Đường Khai Tễ giận hồng hai mắt quát: "Dù ngươi có quỳ kêu ta gia gia, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi."

   Bảo Diệp sửng sốt, Sửu Nô ký ức hiện lên, biết được Đường Khai Tễ hiện tại là thủ hạ của đại ca nguyên chủ, nhưng lại không thích Sửu Nô, càng bởi vì Sửu Nô bán đứng bọn họ, hại chết huynh đệ của bọn họ đối với hắn là hận thấu xương.

   -Ta thao, thế này làm sao có thể ở chung cùng nghĩa phụ.

   "Khai Tễ......" Đi cùng Đường Khai Tễ là Phổ Hòa, bắt lấy tay Đường Khai Tễ, ý bảo hắn buông Bảo Diệp ra.

   Đường Khai Tễ tức giận trừng mắt hắn: "Ngươi sao lại muốn ngăn cản ta giết hắn?"

   Phổ Hòa lạnh lùng mà quét mắt Bảo Diệp, hạ giọng ở Đường Khai Tễ bên tai nói: "Nơi này là địa bàn các chủ tử, chúng ta nếu là ở chỗ này giết người, tuyệt đối sẽ chọc giận các chủ tử, cuối cùng không chỉ hỏng việc chúng ta, còn liên lụy các huynh đệ."

   Hắn nói không phải không có lý, Đường Khai Tễ nghĩ nghĩ, chậm rãi buông lỏng Bảo Diệp, nhưng là lại không cam lòng cứ như vậy buông tha người này, liền nâng nắm tay hung hăng mà đấm.

   Bảo Diệp theo phản xạ mà cầm nắm tay hắn, sau đó, lặng lẽ sử dụng thần lực xem xét tình huống thân thể hắn.

   Đường Khai Tễ cùng Phổ Hòa không nghĩ tới kẻ tay trói gà không chặt như Sửu Nô có thể chặn lại công kích.

   Bảo Diệp nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Đường Khai Tễ, nghĩ đến một kiện chuyện quan trọng, dùng sức lôi kéo, đem Đường Khai Tễ đến trước người, áp tiếng nói: "Đừng nghe tiểu thúc cùng tiểu cữu của ngươi nói, sắp xếp bọn họ công tác cùng cha mẹ ngươi, bọn họ sẽ liên thủ cùng mẹ ngươi hại chết cha ngươi......"

   Hắn nhớ rõ cha của nghĩa phụ Đường Lâm, trên mộ có khắc ngày qua đời là ngày 2 tháng 9 năm 2018, sau lại nghe nghĩa phụ nói, Đường Lâm là bị Đường mẫu bọn họ hại chết, sau đó dùng linh thạch mà Đường Lâm tích lũy nhiều năm tăng thần lực của mình đi trung thế giới. Vì thế, nghĩa phụ trước khi chết vẫn còn thống hận tự trách chính mình không có phát hiện chuyện này sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro