Quyển 1 - Chương 1: Balzac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lan

Chương 1: Balzac

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

Cậu đung đưa đóa hoa lan trong tay, sợi tơ màu đỏ quá nhỏ, hoa lan tựa như là từ nửa đêm trong bóng tối, yếu ớt nổi lên, ở dưới ánh sáng đèn chiết xạ ngũ sắc từng chút từng chút làm cho người ta hoa mắt.

Mùa đông một năm này, tuyết rơi, tuyết không lớn, thành phố H vĩnh viễn không thể nhìn thấy tuyết như ở phương Bắc. Đầy trời mưa bụi tung bay ─ đó là một loại mưa tuyết ở phía Nam, trong mưa bụi mang theo mốt chút tuyết.

Thời tiết như vậy, trên đường tự nhiên ngay cả người đi đường cũng thưa thớt. Nhưng đèn nê ông bảy màu một chốc cũng không ngừng nghỉ, ánh tuyết trên mặt đất được ngọn đèn chiếu, sáng trong suốt một mảnh rực rỡ.

Trình Khải Tư dụi dụi con mắt, thu hồi tầm mắt. Nhìn lâu, rõ ràng thấy mắt có chút đau đớn.

Hắn ngồi ở một góc trong quán rượu. Mặc dù trời đang mưa, quán bar đêm nay làm ăn vẫn coi như tốt, trên cơ bản là ngồi đầy người.

Trình Khải Tư nhàm chán gõ bàn, hắn không muốn uống rượu, nhưng không chịu nổi sự cô đơn và lạnh lẽo ở căn nhà, nhà ở quá lớn, đồ dùng quá ít, màu xám trắng sạch sẽ lại lạnh lùng, khiến hắn muốn trốn tránh.

Trình Khải Tư uống một ngụm lớn bia, ánh mắt có chút mờ mịt quan sát quán rượu, đột nhiên dừng lại.

Dựa vào cửa sổ lộ ra một cái bàn thủy tinh, để một chiếc vòng cổ dùng sợi tơ hồng để nối, vòng cổ tương đối lớn, là bạch ngọc, trạm khắc thành một đóa hoa lan.

Trình Khải Tư nhịn không được nhìn nhiều hai mắt, chất ngọc ôn nhuận làm cho người khác thán phục, chạm trổ cũng phi thường tinh mỹ, tuyệt đối là vòng cổ ngọc giá trị xa xỉ, hắn ngẩng đầu, muốn nhìn rõ chủ nhân của vòng cổ ngọc này.

Vị trí gần cửa sổ kia, có một cậu trai trẻ tuổi.

Ngăn cách với quầy rượu là một mặt thủy tinh trong suốt, cách một màn mưa, cảnh sắc bên ngoài đều là mông lung mà mê ly, bóng cậu trai kia, nhàn nhạt chiếu vào trên thủy tinh, chiếu thêm một chút ánh sáng mưa và ánh sáng đèn rực rỡ, phảng phất như phủ thêm một tầng áo khoáng nhạt màu, ngay cả tóc cũng đang lấp lánh.

Cậu ta đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đối diện nhìn Trình Khải Tư, khuôn mặt cậu ta tinh xảo như đồ sứ, lông mày rậm hơi xóe, mũi cao mà thẳng. Con ngươi rất đen, là loại đen thui lại sâu thẳm Trình Khải Tư chưa từng thấy qua.

Đối phương hơi nhấc lên khóe môi, là một nụ cười có chút đùa cợt.

Là đùa cợt sự thất lễ của mình? Trình Khải Tư có chút ngượng ngùng quay đầu, cậu trai trẻ tuổi kia lại thình lình mở miệng.

"Nếu như anh đồng ý, có thể ngồi cùng tôi."

Trình Khải Tư như bị thôi miên, quả thực đi qua ngồi. Lúc hắn ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được dừng ở vòng ngọc.

"Ngọc tốt, là đồ cổ?"

"Trình tiên sinh cũng có nghiên cứu ngọc?"

Một câu nói khiến Trình Khải Tư lại càng hoảng sợ, cậu ta làm sao biết mình họ Trình?

Đối phương nhìn vẻ mặt của hắn, mỉm cười, nói: "Tôi họ Chung, Chung Thần Hiên."

Trình Khải Tư có điểm do dự hỏi: "Làm sao cậu biết tôi họ gì?" Hắn nhìn mình từ trên xuống dưới, không tìm ra được có cái gì có thể nói ra thân phận mình.

Chung Thần Hiên lại cười một chút, còn nói: "Anh là cảnh sát, đúng không?"

Trình Khải Tư cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, Chung Thần Hiên không có phản ứng, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên."Ngày hôm nay rất lạnh lại đang đổ tuyết, người có hăng hái đi uống rượu cũng không nhiều."

Trình Khải Tư giơ lên trai rượu của cậu ta."Cậu cũng đang ở trong quán rượu còn gì?"

"À, tôi ở quán bar, đó là bởi vì hôm nay là ngày lễ." Chung Thần Hiên uống một ngụm rượu, lông mi cậu rất đen rất dày, lúc rủ xuống, liền che lại đôi mắt.

"Ngày lễ?" Trình Khải Tư suy nghĩ một chút, mùng sáu tháng một, không thể nghĩ ta là ngày lễ gì.

Chung Thần Hiên nở nụ cười."Hôm nay là đêm thứ mười hai, chẳng lẽ anh không biết?"

"Đêm thứ mười hai? Đó là cái gì?" Trình Khải Tư nghĩ mang máng có chút ấn tượng, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra được.

"Đêm thứ mười hai, chính là đêm cuối cùng của ngày nghỉ lễ Giáng Sinh mười hai ngày, tối nay là cao trào của lễ cuồng hoan." Chung Thần Hiên cầm lấy vòng cổ kia, nhẹ nhàng lay động trước mắt.

Đường nhìn của Trình Khải Tư không tự chủ được lại bị hấp dẫn, một một sợi sợi tơ màu đỏ xuyên vào một mặt hoa lan, mỗi một cánh hoa đều tinh mỹ vô song, làm người ta thán phục.

"Nếu như vậy, cậu phải luồn vào một chữ thập, mà không phải một cây hoa lan." Trình Khải Tư nói, "Đó là ngày lễ của cơ đốc giáo."

Chung Thần Hiên nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến. Cậu đung đưa đóa hoa lan trong tay, sợi tơ màu đỏ quá nhỏ, hoa lan tựa như là từ nửa đêm trong bóng tối, yếu ớt nổi lên, ở dưới ánh sáng đèn chiết xạ ngũ sắc từng chút từng chút làm cho người ta hoa mắt.

"Twelfth Night, or What You Will."

"... Cậu nói gì?"

Có lẽ là uống nhiều rượu, Trình Khải Tư nghĩ đầu hình như có chút nặng, cảm giác hỗn loạn càng ngày càng mạnh. Nhưng lại đột nhiên nhớ lại một ít ký ức từ thời học sinh xa xôi.

Đêm thứ mười hai, đó không phải là bộ hài kịch nhẹ nhàng của Shakespeare viết? Kết cục tràn đầy trùng hợp và hài hước, một trò cười tất cả để là vui mừng, phảng phất là thế giới chân thật ở ngoài, carnival của một thế giới khác.

Âm thanh của Chung Thần Hiên, nghe tựa hồ có chút xa xôi. Trình Khải Tư cố sức lắc đầu, cảm giác trong óc như là bị chèn một đống bông.

"Đây chẳng qua là bộ hài kịch mà Shakespeare viết để chúc mừng đêm trước để lễ rửa tội (Epiphany), kỳ thực cái tên『 Đêm thứ mười hai』 bản thân cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sở dĩ nó còn một cái tên khác là『 Mong muốn đều thành 』, anh muốn cái gì, đều có thể nhận được. . .

"Thế nào, anh say? Cần tôi đưa anh về nhà không?"

Ký ức sau cùng của Trình Khải Tư là có người đỡ mình, hình như là trong thang máy lên lầu, cảm giác không ngừng bay lên này, phảng phất vĩnh viễn cũng không tới được nơi cao nhất.

Là ở trong thang máy lên lầu sao? Mình chỉ là lầu chín mà thôi. . .

Sáng ngày hôm sau, Trình Khải Tư là bị tiếng động rất nhỏ trong phòng khách đánh thức. Chẳng lẽ mình trong nhà có trộm? Hắn bật người ngồi dậy, đầu đột nhiên đau nhức.

Lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra, xuất hiện trước mắt anh, hóa ra là Chung Thần Hiên gặp gỡ hôm qua ở quán bar. Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, bởi vì mở hệ thống sưởi hơi, cậu không mặc áo ba-đờ-xuy.

Chung Thần Hiên mỉm cười, vươn tay về phía hắn. Ngón tay của cậu thon dài mà ưu nhã.

"Tôi là đồng nghiệp mới của cậu. Đêm qua, anh say nhanh quá, tôi còn chưa kịp tự giới thiệu."

Trình Khải Tư nhìn cậu đờ ra, cuối cùng rốt cục vươn tay, cầm tay cậu. Trình Khải Tư mạnh rùng mình, tay Chung Thần Hiên rất lạnh, hắn mới từ trong chăn ấm áp chui ra ngoài, thoáng cái không thích ứng.

"Ta say? Là cậu đưa tôi về?" Chuyện tối ngày hôm qua, hắn chẳng nghĩ ra gì cả, đầu óc cũng đau đến khiến hắn không thể tự hỏi.

Chung Thần Hiên rút tay trở lại."Đúng vậy, tôi biết nhà anh ở đâu, chìa khóa tìm được trên người anh."

Trình Khải Tư do dự một chút."Đêm qua. . ."

Bỗng nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên tiếng chuông chói tai điên cuồng, Trình Khải Tư rên rỉ một tiếng, lấy điện thoại nghe máy, "Hả? Cái gì? Được, tôi đã biết, cứ tới đây. Giới thiệu cho tôi đồng nghiệp mới? Không cần. . ."

Hắn liếc nhìn Chung Thần Hiên, cái nhìn ý vị thâm trường, "Tôi đã quen biết người đó. . . Đương nhiên, tôi sẽ ở chung thật tốt với cậu ta."

Trình Khải Tư ném điện thoại ra, bắt đầu mặc quần áo, "Có vụ án, đều là vụ án mưu sát, nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, hai tay của cô ta bị người cắt bỏ, không tìm được ở hiện trường." Hắn dùng lực đè xuống huyệt Thái Dương, đau nhức muốn chết.

Chung Thần Hiên nói: "Tôi pha cà phê, thật ngại quá, tôi đói bụng, cho nên đụng vào phòng bếp của anh."

Trình Khải Tư nhún vai, "Tôi không ngại. Cấp trên của tôi nói, muộn cậu ở cùng tôi, sau đó chiếu cố nhiều hơn."

Hắn đi hướng tới phòng tắm, bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Vụ án xảy ra ở quán bar hôm qua chúng ta gặp nhau, thực sự là trùng hợp, không phải sao?"

Chung Thần Hiên cắt ngang lời nói của hắn."Nhớ kỹ ngày hôm qua là ngày lệ gì không?"

"Nhớ kỹ, cậu nói là đêm thứ mười hai."

Chung Thần Hiên xoay người đi ra phòng ngủ, phủ thêm áo ba-đờ-xuy.

"Đúng rồi, đêm thứ mười hai chính là đêm thỏa mãn nguyện vọng, anh có nguyện vọng gì, nếu cầu khẩn tối đó, có lẽ sẽ thành hiện thực. Đêm thứ mười hai, là cao trào của lễ cuồng hoan. . . Anh xem, sáng sớm hôm nay, không, hoặc là hôm qua vừa quá không giờ, hung thủ lại bắt đầu tử vong cuồng hoan của hắn ta."

Giọng điệu của cậu khiến Trình Khải Tư khó chịu.

"Nhưng mà là một vụ án mưu sát thông thường mà thôi. Nói cho cậu biết chẳng có liên quan gì tới đêm thứ mười hai cả. . ."

Chung Thần Hiên đang uống cà phê, lúc này quay đầu lại mỉm cười với hắn, không dấu vết cắt ngang lời của hắn: "Sau này, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Trình Khải Tư không trả lời. Hắn đột nhiên cảm thấy ý cười của Chung Thần Hiên như là một đề tài bí ẩn, tuy rằng xúc động lòng người, nhưng làm cho người ta không giải thích được, thậm chí có chút sợ.

Lúc này vẫn còn sáng sớm, không khí mát mẻ hít vào trong lỗ mũi có chút cảm giác đau đớn. Tuy rằng người đi trên đường rất ít, nhưng ở địa điểm phát hiện vụ án vẫn vây quanh rất nhiều người xem náo nhiệt.

Trùng hợp như vậy, hiện trường vụ án thế mà lại chính là quán bar hắn đi đêm qua.

Trình Khải Tư nhìn chăm chú về phía bảng hiệu ở quầy rượu một lúc, sau đó đi vào. Bên trong đã đầy ắp người, pháp y cũng đã chạy tới, Trình Khải Tư và Chung Thần Hiên chắc là tới trễ nhất.

Ở giữa quan rượu có một sân nhảu nho nhỏ hình tròn, một thi thể phụ nữ nằm ở giữa, một đầu tóc xoăn rối tung toán loạn ở trên sàn nhà, ánh mắt của cô ta mở to, con ngươi như giọt thủy tinh, vừa không có sinh khí lại không có ánh sáng. Ngọn đèn trên sân nhảy vẫn sáng, một ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng tới trên mặt cô ta, có chút quỷ dị không cất lên lời.

Trình Khải Tư nhìn mặt của cô, đột nhiên lùi lại một bước

Cảnh sát đồng sự Lâm Minh Tuyền tới sớm hơn hắn đụng hắn một cái, hỏi: "Cậu làm sao thế, Khải Tư?"

Trình Khải Tư cúi người xuống, đem vài sợi tóc ở trên mặt hất ra. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi biết cô ấy, cô ấy tên Tần Nhan, là một diễn viên múa."

Chung Thần Hiên liếc liếc mắt nhìn tay của thi thể nữ. Hai tay đều bị chặt bỏ từ khuỷu tay, vết cắt vô cùng vuông vước. Cậu mở miệng hỏi: "Cô ta múa gì? Kịch múa Nhật Bản?"

Lâm Minh Tuyền và nữ cảnh sát Điền Duyệt ở bên cạnh anh đều nhìn về Chung Thần Hiên, bởi vì hiện trường đông người hỗn loạn, tất cả đều bận rộn làm việc, ánh sáng lại tối, còn không có chú ý tới bên cạnh Trình Khải Tư có một người xa lạ.

Trình Khải Tư lúc này mới nhớ tới hẳn là giới thiệu một chút, lôi Chung Thần Hiên tới, nói: "Vị này là đồng nghiệp mới của chúng ta, cậu ấy họ Chung, Chung Thần Hiên."

Lâm Minh Tuyền vươn tay về phía Chung Thần Hiên, nở nụ cười, "Xin chào, tôi là Lâm Minh Tuyền. Thời gian trước thủ trưởng cũng đã nói, sẽ có một vị đồng nghiệp mới tới."

Anh nhìn Chung Thần Hiên, còn muốn nói thêm, nhưng Điền Duyệt vóc người khéo léo đã nhảy ra trước."Tôi là Điền Duyệt! Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Chung Thần Hiên lại hơi lui một bước, cậu mỉm cười nói: "Xin lỗi, tay của tôi vừa chạm qua thi thể."

Tay của Điền Duyệt và Lâm Minh Tuyền đều dừng ở không trung, hai người đều cảm thấy thảm hại.

Trình Khải Tư cau mày liếc mắt nhìn Chung Thần Hiên, vội vàng cười hoà giải: "Thần Hiên, làm sao cậu biết Tần Nhan am hiểu nhất là kịch múa Nhật Bản?"

Chung Thần Hiên nhìn về phía thi thể nữ kia, "Tay của cô ta được cẩn thận cắt xuống, không phải chém, cũng không phải chặt, là cắt. Nói rõ hung thủ rất quý trọng đôi tay của cô ta, không thể khiến nó bị thương tổn."

Cậu đeo bao tay, đêm khuỷu tay bị cắt đứt của cô ta nâng lên kiểm tra một phen.

Một bên pháp y Chu Cẩm nói: "Không sai, chỉ dùng dao giải phẫu cắt đi, cho nên vết thương mới có thể vuông vức nhẵn bóng như vậy."

Chu Cẩm ở chỗ pháp y là một người trẻ tuổi , tuy rằng chất phác, nhưng ngũ quan được cho là anh tuấn.

Chung Thần Hiên ánh mắt hơi lướt qua người cậu ta, nói với Trình Khải Tư: "Tay diễn viên mua không nhất thiết phải vô cùng đẹp, thế nhưng, tay của diễn viên kịch múa Nhật Bản nhất định là phi thường xinh đẹp, bởi vì tay của các cô ấy phải phô bày ra nhiều nhất. Có thể nói tay của. . ."

Cậu bỗng nhiên nhìn về Trình Khải Tư, "Anh nói hai người quen nhau, như vậy, tay cô ta đẹp không?"

". . . Tôi biết cô ấy từ năm năm trước."

Trình Khải Tư trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Tôi không có hứng thú gì với ca múa cả, chỉ là một lần tụ họp thì gặp Tần Nhan. Cô ấy đang làm thêm người mẫu tay, bởi vì cô ấy muốn tiếp tục đào tạo sâu, nhưng từ nhỏ cha mẹ cô mất, cô ấy nghèo, thế nhưng cô ấy không cam lòng cứ sống như vậy, cô ấy thích múa.

"Các cậu biết đấy, tôi có mấy người thân thích làm ở vài trường đại học có cách, Vì vậy giúp cô ấy nhận được một phần học bổng, cô thuận lợi tốt nghiệp, lúc đó tôi cũng giúp cô ấy một chút, để cho cô ấy có thể tham gia biểu diễn ở một ít đoàn kịch.

"Tần Nhan. . . Cô ấy là một cô gái tốt, tuy rằng cô ấy cũng đã dính vào những cái xấu của cái giới kia, nhưng bản chất cô ấy vẫn là tốt."

Chung Thần Hiên nói: "Kịch múa dân gian Nhật Bản cũng dược, ca vũ kịch cổ điễn cũng tốt, đang diễn ra thì đều không cần lộ ra biểu cảm gì, có cái thậm chí còn đeo mặt nạ. Kỹ xảo, đương nhiên chủ yếu tập trung ở tay, tay của diễn viên. . . Có thể so, so với ngôn ngữ hình thể càng khiến người ta cảm thán, vậy chắc đây chính là nguyên nhân mà hung thủ muốn đôi tay của cô ta đi."

Lâm Minh Tuyền vỗ vỗ bả vai Trình Khải Tư."Khải Tư, chúng ta sẽ mau chóng bắt được hung thủ."

Đôi mắt to của Điền Duyệt nhìn chằm chằmTrình Khải Tư, nhìn đến mức Trình Khải Tư cảm thấy không được tự nhiên.

"Điền Duyệt, cô nhìn cái gì thế?"

"Tôi đang suy nghĩ. . ." Điền Duyệt bỗng nhiên cười khanh khách, "Anh Trình, có phải anh giết cô ấy không? Anh nói anh giúp cô ấy rất nhiều, có phải lúc cô ấy có danh tiếng, trở nên ca ngạo, không cần anh nữa?"

Trình Khải Tư trừng Điền Duyệt, hắn thấy một vị pháp y khác Đỗ Sơn Kiều đã mặt lạnh nhìn hắn chằm chằm.

Đỗ Sơn Kiều là mặt núi băng, nói năng rất không lưu tình, người người đều sợ hắn.

"Nói bậy bạ gì đó! Cái này cũng lấy ra đùa giỡn? Tôi và Tần Nhan cũng không có hẹn hò gì, hơn nữa hơn một hai năm trước cô ấy đi nước ngoài, liên hệ rất ít, chỉ lúc sinh nhật tôi hoặc lúc ăn tết thì nhận được quà của cô ấy mà thôi."

Điền Duyệt thè lưỡi, Lâm Minh Tuyền vỗ đầu cô một cái, "Cô chỉ biết nói bậy. Tôi hai năm trước cũng đã gặp Tần Nhan, còn có một lần cùng ăn cơm, Khải Tư giới thiệu cho tôi.

"Nhìn ra được cô ấy và Khải Tư cũng không thân thiết lắm... Nhưng mà đã quá lâu, đều nhớ không rõ lắm tướng mạo của cô ấy, vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy quen mắt, lại không nhận ra được." Anh cũng khom người xuống, tiếp tục kiểm tra tình hình hiện trường.

Tần Nhan trên mặt có trang điểm, tuy rằng trang điểm đã trôi bớt, mi giả đã rớt ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra trang điểm rất cẩn thận, trên người mặc một bộ đồ xa xỉ hở vai, đeo một sợi dây chuyền kim cương, mà sợi dây chuyền này giường như hoàn toàn không có khiến cho hung thủ chú ý.

Lâm Minh Tuyền kiểm tra trên người Tần Nhan, ngoại trừ vết siết cổ, không có vết thương khác. Cậu ngẩng đầu, nói: "Kỳ quái, trời lạnh như thế này, ngày hôm qua còn có tuyết rơi, lại không tìm thấy trong quán rượu áo khoác của cô ta. Cô ta mặc loại trang phục thế này, hẳn là phải khoác thêm áo lông mới đúng."

Lúc này, một cảnh viên dẫn theo một người trẻ tuổi. Người tuổi trẻ kia lúng túng nói: "Tôi là người phục vụ ở đây, nghe nói xảy ra án mạng..."

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người cậu ta.

Trình Khải Tư hỏi: "Cậu tên là gì?"

"La Minh." Cậu thanh niên nói, ánh mắt của cậu ta dừng lại trên thi thể người phụ nữ dưới sàn, cậu ta há hốc miệng, biểu cảm vô cùng kinh dị và sợ hãi.

Trình Khải Tư theo dõi cậu ta, hỏi: "Cậu biết nạn nhân?"

La Minh gật đầu, âm thanh của cậu ta có chút run: "Cô ấy chính là bà chủ quán rượu chúng tôi."

Câu này lời vừa thốt ra, ngay cả Trình Khải Tư đều lấy làm kinh hãi.

"Cậu nói quán rượu là Tần Nhan mở?"

La Minh liên tục gật đầu, "Cô ấy không thường đến, đều giao cho quản lý xử lý, đã hai năm, làm ăn vẫn tốt. Đêm qua... cô ấy tới lúc khuya, sau đó nói cho tôi biết, ngày hôm nay không cần tôi trực, cô ấy ở tại chỗ này, điều này làm cho tôi rất kinh ngạc, chưa từng chuyện này xảy ra.

"Nhưng nếu cô ấy nói, tôi đương nhiên chỉ có thể nghe lời, tôi cũng thật vui là có thể được nghỉ cả đêm..."

Lâm Minh Tuyền ngắt lời cậu ta: "Lúc cô ta tới, cũng mặc bộ đồ này sao?"

La Minh nơm nớp lo sợ nhìn thi thể.

"... Đúng vậy, bộ này, nhưng mà, lúc cô ấy tới có khoác thêm một chiếc áo choàng lông chồn, có đường viền tua... Sau đó, trong quán rượu mở hệ thống sưởi hơi, cô ấy cỡi ra. Tôi cũng không để ý cô ấy để đâu... Có lẽ là ở trong xe? Cô ấy bình thường đều tự mình lái xe tới."

"Ngày hôm qua cậu thấy cô ấy lái xe?" Trình Khải Tư hỏi.

La Minh lắc đầu, "Không có, ngày hôm qua việc làm ăn trong quán rượu rất bận rộn, tôi rất ít chú ý bên ngoài. Cho đến khi cô ấy tới trước quầy bar tôi mới chú ý tới cô, lúc này mới vội vàng bắt chuyện."

Trình Khải Tư hỏi: "Cậu mấy giờ thì rời đi?"

"Hai giờ, chúng tôi đều đóng cửa giờ đó." La Minh trả lời tới rất nhanh.

Đỗ Sơn Kiều đứng lên, xoa xoa tay nói : "Sơ bộ phỏng chừng thời gian cô ta chết là sau hai giờ, ở đây hẳn là hiện trường đầu tiên, không có vết tích di dời thi thể. Thứ siết chết cô ta hẳn là những vật khá nhỏ như dây lưng vân vân. Không có vân tay, hung thủ rất cẩn thận, cũng không có thấy tay của cô ta, và công cụ cắt tay.

"Nhưng mà, hiện trường có một vật kỳ quái."

Hắn ta giơ lên một túi ny lon đựng thứ gì đó, Trình Khải Tư nhận lấy, Chung Thần Hiên cũng tiến tới nhìn.

Điền Duyệt kỳ quái nói: "Đây... Đây không phải là điện thoại di động sao?"

Là một điện thoại di động của nữ nhìn rất tinh xảo, màu đỏ, còn mở, màn hình chính đang lóe sáng.

Đỗ Sơn Kiều nói: "Nhìn kỹ, đừng động trực tiếp vào điện thoại di động, nhìn hình ảnh nền trên điện thoại di động."

Điền Duyệt a một tiếng: "Đây là... tác phẩm『 Balzac 』của Rodin?"

Chung Thần Hiên tao nhã nói: "Chính là một pho tượng trứ danh, Rodin vì văn hào người Pháp Honoré de Balzac điêu khắc bức tượng này, tất cả mọi người cho rằng pho tượng có bàn tay thật đẹp, đẹp đến vượt qua tất cả thứ khác, cho nên Rodin nhịn đau bỏ đi thứ mà mình yêu thích, bỏ đi hai tay của pho tượng.

"Hung thủ là biểu thị mục đích của hắn với chúng ta, chính là vì một đôi tay xinh đẹp của nạn nhân đi."

"Vậy tại sao hắn ta không tìm một pho tượng phỏng theo pho tượng kia, mà cần ảnh chụp?" Lâm Minh Tuyền hỏi, vấn đề này cũng là điều Trình Khải Tư muốn hỏi.

Chung Thần Hiên cẩn thận nhìn tấm hình kia, "Quả thực, nếu như dựa theo loại tâm lý này của hung thủ, hắn ta hẳn là phải khiến ám chỉ này trở nên hoàn mĩ mới đúng, không chỉ tìm một bức tượng phỏng chế, còn muốn tìm một bức tượng thật tinh mĩ, mà không thể dùng thứ làm ẩu.

"Tôi nghĩ có hai khả năng, án mạng này là đột phát, cái này cũng có thể nói rõ vì sao Tần Nhan đột nhiên chọn quầy rượu của mình, làm địa điểm gặp mặt. Còn có một khả năng..."

Trình Khải Tư nhìn cậu dừng lại, hỏi: "Là cái gì?"

Chung Thần Hiên nở nụ cười, cho dù lúc cậu cười cũng có một cảm giác thật lạnh lùng xa cách.

"Khả năng này, cũng triển khai từ cơ sở án mạng ngẫu nhiên xảy ra. Chính là bởi vì ngẫu nhiên xảy ra, hung thủ không có thời gian bố trí nhiều hay đi tìm một pho tượng có thể ám chỉ『 tay 』 hoặc vật tương tự.

"Vì vậy hắn ta mượn điện thoại di động của nạn nhân, chụp được một tấm hình, sau đó thiết lập thành màn hình nền điện thoại, mở ra rồi đặt ở một nơi dễ nhìn thấy..." Cậu nhìn Đỗ Sơn Kiều, "Điện thoại di động này vốn là phóng để ở chỗ nào?"

Lâm Minh Tuyền ngắt lời nói: "Ngay cạnh đầu của nạn nhân, rất dễ thấy. Hơn nữa mặt ngoài của điện thoại di động không có vết xước mới, không giống như là đánh rơi trên mặt đất, như là có người cố ý để ở chỗ đó."

Đỗ Sơn Kiều lạnh lùng nói: "Giết người, sau đó cầm điện thoại di động của cô ta, đi ra ngoài chụp một tấm hình rồi để lại? Hơn nửa đêm, hung thủ làm sao sẽ biết nơi nào có tượng phỏng chế『 Balzac 』?"

Chu Cẩm lúc này cũng đã gở xuống bao tay đứng lên, "Đây là chuyện của bọn họ. Được rồi, Khải Tư, chúng tôi đi trước, báo cáo khám nghiệm tử thi sẽ mau chóng chuyển cho các cậu."

Điền Duyệt cười hì hì nói: "Bác sĩ Chu, anh phải làm thêm giờ? Không đi chơi với vị hôn thê của anh?"

Chu Cẩm làm mặt khổ, nói: "Tô Nhã đã xuất ngoại đào tạo sâu, tôi làm sao chạy theo cô ấy được? Tôi vẫn là đi với mấy tử thi đi, đỡ phải về nhà chăn đơn gối thiếc."

Điền Duyệt kéo cánh tay Trình Khải Tư, chớp chớp mắt với hắn, "Hiện tại người có nghĩa có tình như bác sĩ Chu thật ít ỏi, có đúng hay không, anh Trình?"

Trình Khải Tư liếc cô nàng một cái, "Vì sao chỉa vào người tôi mà nói? Lời này cô nên nói với Minh Tuyền ấy."

Hắn lại liếc mắt nhìn thi thể Tần Nhan, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống, Điền Duyệt cũng buông cánh tay hắn ra, không dám nói đùa nữa.

Lúc Chu Cẩm, vỗ vỗ bả vai hắn, "Lúc tay cô ấy bị cắt ra, hẳn là bị tiêm thuốc mê... cô gái này chết rất thảm, cậu là bạn cô ấy, phải điều tra thật kĩ. Loại hung thủ này... Quá tàn nhẫn."

Trình Khải Tư trong đầu ù ù, nói không ra lời.

Đỗ Sơn Kiều cũng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, quay đầu nói: "Hung thủ không chỉ dùng dao giải phẩu, hẳn là còn có cưa điện. Đầu khớp xương không phải dễ dàng mà có thể tách ra."
"Bác sĩ Đỗ!" Lâm Minh Tuyền kêu một tiếng, anh thấy sắc mặt Trình Khải Tư vô cùng xấu xí.

Đỗ Sơn Kiều không có tiếp lời liền đi, Trình Khải Tư tìm cái ghế ngồi xuống.

Điền Duyệt rót cho hắn chén nước, Trình Khải Tư khoát khoát tay nói: "Không có gì. Cái gì cũng đã gặp, thế nhưng không nghĩ tới chuyện như thế này sẽ phát sinh trên người Tần Nhan. Sớm biết... thì năm đó đã không giúp cô ấy đi múa..."

Hắn phấn chấn hơn một chút, hỏi Lâm Minh Tuyền: "Anh tới rất sớm, khi đó hiện trường còn có cái gì đáng chú ý không?"

Lâm Minh Tuyền lắc đầu một cái, "Cửa khép hờ, không có dấu vết giằng co, trên thực tế, cậu cũng thấy được, cái sân nhảy kia rất rộng rãi cho hai người, cho dù bọn họ ở giằng co ở phía trên, cũng không thấy được gì. Huống hồ, ta cho rằng nạn nhân và hung thủ nhất định quen biết, cô ấy không hề có phòng bị với hung thủ.

"Tần Nhan vóc người nhỏ nhắn, một người đàn ông có thể dễ dàng chế ngự cô."

"Đàn ông?" Chung Thần Hiên đột nhiên xoay về phía anh, "Anh vì sao khẳng định hung thủ là đàn ông?"

Hỏi ra vấn đề này khiến vài người ở đó sửng sốt.

Lâm Minh Tuyền sờ sờ gáy, có chút hoang mang nói: "Vì sao? Tôi cũng không rõ lắm. Trực giác đi? Tôi nghĩ không có người phụ nữ nào ăn mặc trang điểm, nửa đêm ở trong quán rượu chờ một người phụ nữ khác? Điền Duyệt, cô có vậy không?"

Điền Duyệt suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng sẽ không... Hơn nữa, nếu như đối phương là phụ nữ..."

Cô đột nhiên chạy ra ngoài, một lát sau, kêu người phục vụ tên La Minh kia vào."Đêm qua, lúc cậu thấy bà chủ của mình, nét mặt của cô ấy thế nào?"

La Minh trả lời ngay: "Cô ấy rất vui vẻ, cả người đều giống như là đang cười. Rất hòa khí với chúng tôi, đặc biệt dễ nói chuyện."

Điền Duyệt chìa tay ra, "Tôi nghĩ Minh Tuyền nói đúng, nhất định là một người đàn ông, có lẽ là một người đàn ông mà cô ấy thích." Cô lại hỏi La Minh: "Các cậu bình thường có thấy cô ấy mang bạn đến không?"

"Thời gian bà chủ ở trong nước rất ít, thời gian tới nơi này còn ít hơn, thỉnh thoảng tới vài lần, cũng là một người tới... tôi không nhớ ra là cô ấy có mang bạn đến hay không."

La Minh trả lời.

Điền Duyệt tiếp tục truy vấn: "Vậy cậu có nghĩ ra chuyện gì đặc biệt liên quan tới cô ấy không?"

La Minh suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.

Trình Khải Tư nói: "Cậu có thể đi, cám ơn cậu, nếu có cái gì muốn hỏi, chúng tôi sẽ liên lạc với cậu."

Lúc La Minh đi, Lâm Minh Tuyền nói: "Tôi hỏi qua cậu ta đêm qua đi chỗ nào, cậu ta nói sau khi rời khỏi đây, thì lập tức về nhà ngủ. Cậu ta nói khi về nhà đã là nửa đêm, còn phải gọi người giữ cửa ra để mở cửa cho cậu ta, mà lúc cậu ta về nhà gọi cửa cũng là trước lúc Tần Nhan bị hại.

"Tôi nghĩ... cậu ta có chứng cứ ngoại phạm xác thực, tôi sẽ đi tìm chứng cứ." Anh do dự một chút còn nói, "Khải Tư, thông báo về cho gia đình..."

Trình Khải Tư nói: "Cô ấy từ nhỏ đã mất ba mẹ, thân thích đều xa lánh, cô ấy lớn lên ở cô nhi viện, mấy năm nay cũng không có bạn trai cố định, tôi cũng không biết phải thông báo cho ai... tang sự của cô ấy để tôi làm đi."

"Được rồi, tôi nghĩ ra một việc." Chung Thần Hiên nói, "Di chúc của cô ấy, anh biết nội dung không, Khải Tư?"

Trình Khải Tư sửng sốt một chút, "Không, tôi không biết, tôi hai năm qua rất ít liên hệ với cô ấy, tôi cũng không hỏi về vấn đề tài sản của cô ấy. Tần Nhan chắc cũng không có nhiều tiền."

"Thế nhưng quầy rượu này làm ăn rất tốt, lại nằm ở khu vực phồn hoa nhất, cũng khá đáng giá, tôi muốn biết cô ấy giao cho ai." Chung Thần Hiên nói.

Trình Khải Tư trầm mặc một chút, "Tôi nghe nói có một thời gian cô ấy theo một thương nhân có tiền, có lẽ là hắn ta đưa cho cô ấy. tôi biết luật sư của cô ấy, tôi đi hỏi một chút."

Hắn đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, nhìn về phía Chung Thần Hiên, "Được rồi, cậu không phải bảo muốn tới chỗ tôi ở à? Lúc nào qua, có cần tôi hỗ trợ không?"

Chung Thần Hiên chớp mắt một cái.

"Đương nhiên, đồ của tôi rất nhiều."

Đồ của Chung Thần Hiên quả thực rất nhiều, công ty dọn nhà đều dọn tới mức kêu khổ thấu trời, bởi vì từng hòm từng hòm đều là sách, nặng vô cùng. Thật vất vả chuyển xong, Chung Thần Hiên bắt đầu sắp xếp, Trình Khải Tư cũng đi hỗ trợ.

Hắn cũng không ngại ở chung, trước đây hắn cũng ở cùng cộng sự, nhưng đối phương không bị điều đi, một người ở còn không có thói quen.

Nhà của hắn vốn là rất lớn, trên dưới hai tầng còn có một vườn hoa, một người ở trống rỗng, hơn nữa trang hoàng tựa như nhà hàng vậy, rất không có cảm giác nhà.

"Khải Tư." Chung Thần Hiên kêu hắn một tiếng, Trình Khải Tư quay đầu lại.

"Chuyện gì?"

Trong đôi mắt Chung Thần Hiên hiện ra chút ý cười."Tôi không tin anh và Tần Nhan không từng hẹn hò. Anh vì sao không nói thật?"

Trình Khải Tư nhìn cậu một cái, không có biểu cảm hốt hoảng gì, "Tôi quả thực có từng hẹn hò với cô ấy, đây là sự thực. Thế nhưng ta quan hệ của tôi và cô ấy, vẫn duy trì liên tục tới lúc cô ấy xuất ngoại biểu diễn.

"Nhưng mà chúng tôi cũng chỉ giới hạn ở đó, tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, hơn còn có ý báo đáp với tôi. Chúng tôi theo như nhu cầu, cô ấy là một cô gái dễ thương lại biết đối nhân sử thế, cô ấy đã chết, hơn nữa bị chết thảm như vậy, tôi rất khó chịu."

Chung Thần Hiên đem quần áo treo vào tủ. Quần áo của cậu đều là những bộ có nhan sắc mộc mạc sách sẽ như trắng, xám, đen các loại, kiểu dáng cũng rất đơn giản trang nhã.

"Cái này tôi hiểu, trước khi tôi tới thủ trưởng có nói cho tôi biết, anh cái gì cũng tốt, nhưng mà ở sinh hoạt cá nhân thì tương đối phóng khoáng, cho nên mới vẫn không thăng chức. Tần Nhan chỉ có thể tính là một trong số các bạn gái của anh đi?"

Trình Khải Tư đem một cái rương khác lôi tới, "Cô ấy chưa tính là bạn gái của tôi, nếu như phải, tôi sẽ không phủ nhận. Tôi không muốn nói, ngược lại không phải là xuất phát từ tâm lý tự bảo vệ mình gì đó, tôi không giết cô ấy, tôi không có bất kỳ lý do gì giết cô ấy, tôi lại không thể đi giết một người mà mình thích, tôi sợ quan hệ của tôi và cô ấy quá sâu, cấp trên sẽ không cho tôi điều tra vụ án này.

"Tôi thích Tần Nhan, tôi cũng giúp cô ấy không ít việc, nhìn con đường của cô ấy đi thật trôi chảy tôi cũng vui thay. Tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ chết thảm như vậy, kẻ hại cô ấy, tôi muốn đích thân bắt được!"

Chung Thần Hiên mở rương ra, bên trong tràn đầy sách. Trình Khải Tư nhìn qua, đều là sách về tâm lý học, có chút là sachs nước ngoài, rất chuyên nghiệp.

"Làm như vậy, anh không sợ có người phát hiện ta, anh sẽ rất khả nghi?"

Trình Khải Tư giúp đỡ cậu đem sách từng cuốn từng cuồn xếp lên giá, "Tôi không có làm, có cái gì phải sợ. Huống hồ, tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm hoàn chỉnh, đêm hôm đó tôi uống say, là cậu đưa tôi về. Tôi không có đi ra ngoài nữa đi?"

"Không có, " Chung Thần Hiên mỉm cười, "Anh vẫn ngủ rất say, tôi ngủ ở trong phòng khách, nếu anh ra khỏi cửa, tôi nhất định biết. Đương nhiên, nếu như anh nhảy từ cửa sổ tầng mười một xuống giết người rồi trở về, tôi đương nhiên là không biết."

Trình Khải Tư cũng nở nụ cười, hắn đem mấy quyển sách vứt ra, nói: "Nhiều lắm, trong một chốc thu dọn không xong đâu. Chúng ta đi ăn cơm trước, tôi mời khách."

Hắn thở dài một hơi, "Nhưng mà, tôi có chút ăn không vô. Tôi gần một năm chưa gặp lạiTần Nhan, lúc trước cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy sẽ về nước diễn, đến lúc đó cho tặng vé cho tôi. Tôi... Tôi thật không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy..."

Chung Thần Hiên vỗ bụi trên tay, ngồi xuống bên giường. Cậu đột nhiên hỏi: "Anh nói, sinh nhật anh cô ấy có gửi tặng quà cho anh?"

"Đúng ." Trình Khải Tư nói, "Cậu muốn xem không?"

Hắn đi ra khỏi phòng, một lát sau cầm một cái hộp trở về, đưa cho Chung Thần Hiên.

Chung Thần Hiên nhận lấy, là một cái hộp tinh xảo đẹp mắt, mở ra nhìn, bên trong là một cái kẹp cà vạt. Cậu quan sát một hồi, nói: "Thứ đồ này giá cũng không rẻ."

"Cô ấy cũng không phải cô gái nghèo như trước đây nữa." Trình Khải Tư nói.

"Tôi cảm thấy kỳ quái là cô ấy biết tôi không thích thú những thứ như vậy, vì sao còn phải tặng cho tôi? Tôi cũng sẽ chỉ để đó, không dùng tới. Thứ mà cô ấy tặng, tôi đương nhiênn cũng sẽ không đưa cho người khác."

Chung Thần Hiên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của cậu rất kỳ quái.

"Anh không biết? Vậy tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân." Cậu đem một khối đệm lót bằng vải chèn ở dưới cầm lên, mở ra vừa nhìn, mặt trên vải thêu một bức tranh rất tinh xảo.

"Cô bé kia muốn tặng cho anh, là thứ này, mà không phải chỉ có thứ hoa lệ bên ngoài kia. Chỉ tiếc, anh căn bản không chú ý tới."

Hóa ra là thêu một bức uyên ương hí thủy.

Trình Khải Tư đang cầm bức tranh thêu đờ người ra, lầm bầm nói: "Đúng, cô ấy quả thực biết thêu thùa, là mẹ của cô ấy dạy cho, tay của Tần Nhan rất khéo. Thế nhưng... Thế nhưng..."

Chung Thần Hiên tiếp tục lời nói của hắn: "Thế nhưng vì sao cô ấy không trực tiếp tặng cho anh? Đương nhiên là thẹn thùng, sợ anh trực tiếp từ chối. Đầu năm nay còn có một cô gái kín đáo như vậy, thật hiếm thấy."

Trình Khải Tư ngẩng đầu, "Kín đáo? Không, Thần Hiên, tôi không muốn nói xấu về người đã chết, huống hồ cô gái kia lại là người tôi thích. Thế nhưng Tần Nhan... Ai, cô ấy cũng giống những cô gái cùng trong giới mà thôi, cô ấy sẽ vì mục đích của mình mà hi sinh rất nhiều thứ, hơn nữa cũng không cho đó là hi sinh, m là một loại trao đổi.

"Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tôi không thể tiếp tục phát triển cùng cô ấy, tôi không cho rằng việc làm đó là sai trái, thế nhưng tôi không thể chấp nhận một người bạn gái như vậy."

Chung Thần Hiên nói: "Tôi hiểu, tôi cũng không chỉ trích anh, đổi lại là một người khác thì cũng vậy mà thôi. Tôi nghĩ, cô ấy không dám trực tiếp biểu lộ với anh, cũng là bởi vì nguyên nhân này."

Trình Khải Tư đem chiếc khăn thêu kia cất lại, trên mặt của hắn có biểu cảm đau thương.

"Đêm hôm đó... tôi cũng ở đó. Tôi vì sao không ở lại lâu chút nữa? Nếu tôi ở lại thêm chút nữa, nhất định sẽ gặp gỡ cô ấy, như vậy cô ấy cũng sẽ không một thân một mình ở lại trong quán rượu..."

Chung Thần Hiên hờ hững nói: "Nếu như cô ấy là mục tiêu mà hung thủ chọn lựa, anh có thể cứu cô ấy một lần, thế nhưng chưa chắc anh có thể cứu cô ấy được lần thứ hai, hung thủ nhất định sẽ cắt đi hai tay của cô ấy thì mới bỏ qua, điểm này anh hẳn là rất rõ ràng. Cho nên, anh cũng không cần phải tự trách, tìm ra hung thủ giết cô ấy, Tần Nhan hẳn là sẽ nhắm mắt."

Trình Khải Tư nhíu mày một cái."Cô ấy tại sao muốn một thân một mình ở lại trong quán rượu, đuổi hết các phục vụ trực ban đi?"

Chung Thần Hiên nhún nhún vai."Điều này rất rõ ràng, cô ấy muốn tìm một nơi an toàn để gặp một người, mà không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy."

"Vậy vì sao không hẹn ở nhà cô ấy?"

Chung Thần Hiên nói: "Chỗ cô ấy ở là khu nhà cao cấp, có bảo vệ, có camera giám sát. Một người đến gặp cô ấy, là rất dễ bị ghi nhớ, thế nhưng ở quán bar, người đến người đi, sẽ rất khó bị người khác thấy được.

"Đương nhiên... Tần Nhan không biết người hẹn gặp mình, là muốn giết cô. Tôi đoán, hung thủ nhất định là xem diễn xuất kịch múa của cô ấy, sau đó bị đôi tay của cô ấy cuốn hút, mới tiếp cận cô ấy, sau đó..."

"Đừng nói nữa." Trình Khải Tư ngắt lời cậu, "Tôi thật sự không muốn nghĩ đến cảnh đó. Cô ấy thậm chí bị cắt đi cánh tay lúc còn sống! Tôi thà rằng để cô ấy bị bóp chết sau đó mới..."

"Pháp y đã kết luận sơ bộ, cô ấy bị người gây tê, sau đó cắt đi hai cánh tay, sau đó bóp chết." Chung Thần Hiên không lộ vẻ gì nói.

"Căn cứ vào trình độ ngưng kết của máu và độ cứng của thi thể, cô ấy hẳn là chết vào lúc nửa đêm hai giờ tới ba giờ. Khi đó, quán bar đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, cô ấy cũng đuổi đi phụ vụ có ca làm, tôi tin tưởng, hung thủ là một vị khách đêm đó. Hiện tại Minh Tuyền và Điền Duyệt không phải đang bắt đầu công tác điều tra sắp xếp sao?"

Trình Khải Tư phất phất tay, "Tôi không nghĩ là có tác dụng gì. Nếu không phải khách quen, mấy người phục vụ chắc là sẽ không quá quá chú ý đến tướng mạo, ánh sáng ở quầy rượu rất tối, lại rất hỗn loạn."

"Cho nên tôi mới nói hung thủ lựa chọn một nơi thích hợp để giết người." Chung Thần Hiên nói, "Được rồi, chúng ta vẫn cứ chờ kết quả của điều tra thêm và báo cáo khám nghiệm tử thi rồi nói sau, tôi vẫn chờ anh mời tôi đi ăn đó."

Trình Khải Tư lúc này cũng phát hiện đói bụng rồi, mở miệng nói ."Đương nhiên, chúng ta đi thôi." Nhưng hắn do dự một chút lại hỏi: "Có muốn gọi thêm Minh Tuyền và Điền Duyệt không? Còn có bọn người Chu Cẩm?"

"Chu Cẩm khẳng định quay về làm việc, Minh Tuyền tám chín phần lôi kéo Điền Duyệt đi điều tra rồi. Anh nghĩ là ai cũng rảnh rỗi như anh à?" Chung Thần Hiên liếc mắt về phía hắn, có chút buồn cười nói.

Trình Khải Tư có chút ngượng ngùng nở nụ cười, "Cậu mới đến có một ngày một đêm, nhưng nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, tôi thật có chút sợ cậu."

Chung Thần Hiên cười nói: "Tôi trước khi tới, cấp trên có đón tiếp tôi. Nói gia thế của anh tốt, có bối cảnh, chọn nghề nghiệp này phân nửa là cho vui. Anh không sợ nhỡ trong lúc thi hành nhiệm vụ thì hi sinh, chơi thì chơi, còn chơi luôn cả mạng mình?"

"Nào có chuyện hi sinh vì nhiệm vụ dễ dàng như vậy?" Trình Khải Tư phá lên cười, "Nếu làm nghề này, mà mất mạng, cũng là do tự mình chọn, có cái gì phải oán trách?"

Chung Thần Hiên liếc mắt nhìn bốn phía trong phòng ngủ."Gian phòng này hình như lâu trước kia có người ở."

"À, là một cộng sự của tôi, dời đi rồi, " Trình Khải Tư nói, "Cậu ta bị điều đi nơi khác, cách nơi này rất xa, không thuận tiện. Nếu như cậu không thích gian phòng này có thể đổi, dù sao thì cũng có nhiều phòng trống."

Hắn do dự một chút, còn nói: "Nếu như cậu có bạn gái, cậu mang về nhà thì tôi cũng không ngại, cả căn phòng này đều rất lớn."

Chung Thần Hiên mỉm cười một chút, "Anh nghĩ cũng thật chu đáo." Cậu nhìn đồng hồ, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, khi trở về tôi sẽ từ từ dọn dẹp."

Trình Khải Tư đi lấy áo bành tô."Cậu muốn đi đâu?"

Chung Thần Hiên chớp mắt."Đi tới đoạn đường mà xảy ra án mạng đó, tôi nhớ kỹ nơi đó có mấy nhà hàng khá tốt."

Đi tới con đường kia, Chung Thần Hiên thấy nhà hàng cũng không đi vào, một mực nhìn chung quanh. Trình Khải Tư nhịn không được hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã đi qua vài ba nhà hàng rồi."

Chung Thần Hiên bỗng nhiên dừng bước, Trình Khải Tư nhìn sang theo tầm mắt của cậu, hắn cũng ngẩn ra. Chung Thần Hiên đang xem một cửa hàng bán hoa, ở cửa thấy được có bày một bức tượng "Balzac" phỏng chế, cửa của cửa hàng bán hoa làm bằng kính, cách một tầng thủy tinh trong suốt, có thể thấy được pho tượng rất rõ ràng.

Trình Khải Tư đi lên một bước, hắn nhớ lại góc độ của tấm hình trong di động của Tần Nhan, đúng là giống nhau như đúc. Tấm hình kia chụp pho tượng từ ngoài, có một chút phản quang, xem ra là do cách thủy tinh.

Hắn quay đầu lại nhìn Chung Thần Hiên."Cậu tới đây để tìm thứ này?"

Chung Thần Hiên gật đầu.

"Đúng, tôi nghĩ nếu là án mạng đột phát, hung thủ sẽ phải tìm thứ gì đó ở phụ cận, càng có khả năng là, hung thủ từ đầu đã biết nơi này có một cửa hàng bán hoa, mà cửa hàng bán hoa có một pho tượng như vậy. Nơi này là con đường vô cùng náo nhiệt phồn hoa, mà pho tượng kia, được trưng bày ở đây rất nổi bật.

"Có lẽ... hắn ta muốn trực tiếp đem pho tượng mang tới, thế nhưng phải đập vỡ thủy tinh thì quá mạo hiểm, Vì vậy hắn chỉ có thể lui lại một bước... Anh xem, quán bar vốn đối diện ở cửa hàng bán hoa này, nếu như ở trong quán rượu ngồi vị trí sát gần đường phố, có thể thấy được.

"Anh biết đấy, tường của quán rượu kia là một mảnh thủy tinh lớn bao trọn." Cậu liếc mắt nhìn quán bar ở gần đó, lúc này người vây xem hầu như đã tản đi.

"Đi thôi, chúng ta đi nhà hàng bên cạnh."

Trình Khải Tư thực sự đói bụng, ngấu nghiến ăn xong một trận, mới ngẩng đầu lên nói: "Cửa sổ sát đất là thủy tinh, lại bật đèn, vậy mà không ai có thể thấy án mạng bên trong."

"Tôi có hỏi, La Minh nói, lúc anh ấy đến chỉ còn lại ngọn đèn ở quầy bar, trong sàn nhảy tắt, nói vậy, sân nhảy sát tường đó tối đen, sân nhảy kia làm theo kiểu lún xuống, bên ngoài nhìn không thấy là bình thường, hung thủ chắc là ở thong dong ung dung làm xong tất cả, rồi mở ra ngọn đèn sân khấu rời đi." Chung Thần Hiên nói.

Cậu đẩy cái đĩa nhỏ trước mặt ra, cầm lên ly rượu ở cạnh, "Nhưng mà, con đường này cho dù là nửa đêm, người qua lại cũng không ít, có lẽ sẽ có người thấy hung thủ ra vào. Đây là vấn đề may mắn hay không, có lẽ sẽ có người thấy, hoặc là không."

Trình Khải Tư bưng ly rượu lên, chạm ly một cái."Như vậy cậu có thể nói cho tôi biết, ngày hôm qua vì sao cậu lại tới quán rượu ấy không?"

Chung Thần Hiên nhấc lên lông mày."Anh hoài nghi tôi?"

"Không." Trình Khải Tư nói, "Tôi chẳng qua là cảm thấy cậu ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện ở nơi đó có chút kỳ quái."

Chung Thần Hiên nở nụ cười, uống một ngụm rượu."Vậy ngày hôm qua anh cũng xuất hiện ở đó chẳng phải cũng rất kỳ quái?"

Trình Khải Tư nói: "Hai ngày trước, tôi hoàn thành một vụ án, rất mệt, ngày hôm qua vừa ngủ là đến tối luôn. Tôi nghĩ phải ăn chút gì, tùy tiện liền đi vào chỗ đó."

"Tôi nói rồi, ngày hôm qua là ngày lễ, cho nên tôi tìm một nơi uống vài ly, anh lẽ nào không chú ý quán rượu tên là gì à? Bởi vì tên của nó tôi mới vào."

Chung Thần Hiên nói.

Trình Khải Tư suy nghĩ một chút, nói: "Tên? Gọi là... What You Well? Có gì đặc biệt à? Bạn muốn gì? Cái này thì có ý gì chứ?"

Chung Thần Hiên mỉm cười nói: "Anh không biết cũng không sao, không có gì quan trọng." Cậu đang muốn nói tiếp cái gì, bỗng nhiên điện thoại của Trình Khải Tư vang lên, tiếng chuông vô cùng chói tai, Chung Thần Hiên nghe được nhăn lại mi.

Cậu nhìn Trình Khải Tư nghe điện thoại, biểu cảm của Trình Khải Tư không ngừng biến hóa, cuối cùng lúc cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Chung Thần Hiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Khải Tư chậm rãi nói: "Là luật sư của Tần Nhan gọi điện thoại tới. Cô ấy quả thực để lại di chúc... cô ấy để lại gia sản cho em trai họ của mình, tôi đã gặp thằng nhóc ấy một lần, là một thằng nhóc rất tiền tới.

"Nếu không phải trong di chúc chỉ định người thừa kế là nó, tôi còn thật sự không nghĩ ra Tần Nhan có một thân thích như thế... gia đình nó rất nghèo, Tần Nhan hai năm qua vẫn luôn giúp nó."

Chung Thần Hiên lặng im một hồi."Nghèo, nghèo thế nào?"

"Nghèo tới nếu như không có Tần Nhan, ngay cả học tập cũng không hoàn thành được." Trình Khải Tư nói: "Tần Nhan không có thân nhân, đem mọi thứ để cho nó tôi hiểu, nhưng cô ấy tuổi còn trẻ như vậy, cũng đã viết lại di chúc rồi."

Chung Thần Hiên nói: "Chính là bởi vì có ấy còn trẻ, triển vọng rực rỡ, sao có thể nghĩ rằng hiện tại mình sẽ chết?" Cậu nhìn thoáng qua Trình Khải Tư, "Quầy rượu này cũng để lại cho em họ của Tần Nhan?"

Trình Khải Tư nói: "Quán bar có người chết, chẳng lẽ còn buôn bán được? Tôi muốn mua lại, làm kỷ niệm."

"Anh cũng thật có tiền." Chung Thần Hiên nhún vai, cậu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Anh phải nhớ kỹ lời tôi nói, chuyện xảy ra ở quán rượu đó, chỉ là một bắt đầu, cách kết thúc, còn rất sớm."

________

Tượng Balzac của Rodin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro