Quyển 1 - Chương 2: Psyche và vỏ sò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lanChương 2: Psyche và vỏ sò

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

Chung Thần Hiên lẳng lặng dừng ở trước mặt thi thể, ánh mắt của cậu cũng rất dịu dàng, dịu dàng giống như đang nhìn tình nhân của mình ngủ say.

Chung Thần Hiên tiên đoán cũng không sai. Một tháng sau đó, xảy ra vụ án tương tự.

Lúc Trình Khải Tư chạy tới, đối mặt với khuôn mặt của thi thể nữ, cũng hít vào một ngụm khí.

Đó là một ngôi biệt thự bỏ hoang, khu biệt thự này bởi vì ở trong khu tương đối hoang vắng, cho nên không có nhiều người mua. Cách bảo toàn cũng không thích hợp, hoàn toàn không có ghi chép lại về việc ra vào nơi này.

Người phụ nữ kia ngửa mặt nằm trên mặt đất, mắt mở vô cùng lớn, nơi đáng lẽ có một cái mũi, hiện tại đã chỉ còn lại có một lỗ máu kinh khủng. Cô ta khác với Tần Nhan, hiển nhiên trước khi chết đã trải qua một khoảng thời gian dài giãy dụa đau đớn, trên thảm để lại vết tích móng tay cào qua rất sâu.

Móng tay của cô ta vốn được cắt sửa rất tỉ mỉ, sơn lên sơn móng tay màu đỏ, hiện tại hầu như mười cái móng tay đều gãy trong trận giãy dụa.

Lâm Minh Tuyền và Điền Duyệt xúm lại, đang nhỏ giọng nói gì đó.

Điền Duyệt ngẩng đầu một cái, thấy được Trình Khải Tư, làm một khuôn mặt đau khổ nói: "Anh Trình, anh đã đến rồi, người phụ nữ này, so với lần trước còn thảm hơn."

Đỗ Sơn Kiều cũng đang trao đổi ý khiến với Chu Cẩm, lúc này ngẩng đầu lên nói: "Lỗ mũi của của cô ta cũng là bị cắt bỏ khi còn sống. Khác biệt với nạn nhân trước là, nạn nhân này sau khi bị cắt bỏ lỗ mũi, cho đến tận hửng đông hôm sau mới bị bóp chết ─ hung khí chắc cũng là đai lưng các loại, tương đối mảnh.

"Lúc lỗ mũi của cô ta bị cắt đi, ước chừng là lúc nửa đêm."

Điền Duyệt xen vào nói: "Hung khí khả năng là đai lưng của cô ta, mọi người xem quần áo của cô ta, là một kiểu dáng rất được lưu hành năm này, một cái váy tới đầu gối, trên lưng có một cái dây lưng mảnh màu sắc. Hiện tại dây lưng không thấy, cô ta không thể nào mặc loại quần áo thế này mà lại không cần dây lưng cả."

Trình Khải Tư ừ một tiếng, cúi đầu kiểm tra quần áo của nữ thi, ngoại trừ vết tích giãy dụa và bị xé rách, cũng không có vết thương khác."Thần Hiên đâu? Thông báo với cậu ấy chưa?"

Lâm Minh Tuyền nói: "Cậu ta không phải sống chung với cậu à?"

Trình Khải Tư nghẹn lời, tùy tiện đáp hai tiếng không nhắc lại. Chung Thần Hiên đối với vụ án này cũng không sốt ruột lắm, ngay cả tới hiện trường cũng không tích cực, hắn cũng không thể nói lúc mình rời đi, Chung Thần Hiên còn đang ngủ.

Hắn đeo cái bao tay, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra hiện trường, ở bên người nữ thi, đặt một pho tượng nho nhỏ giống như thần Cupid. Trình Khải Tư nói: "Minh Tuyền, anh đi điều tra thứ này một chút, xem xem có thể tìm được người mua hay không; tiểu Duyệt, cô điều tra thân phận của nạn nhân."

Điền Duyệt quay người vẻ mặt như người chết, "Cô ta vốn trang điểm rất dày, màu son môi đỏ như màu móng tay vậy. Em thấy, một người phụ nữ trễ như thế còn có thể một người chạy đến nơi này, cũng sẽ không là người tốt lành gì; mọi người xem, lớp trang điểm của cô ta bị nước mắt, mồ hôi và máu biến trở thành như vậy, đủ mọi màu sắc, thật kinh khủng."

Đỗ Sơn Kiều mặt không thay đổi nói: "Chờ trở về, chúng tôi sẽ rửa cho cô ta."

Độ "hài hước" của anh ta làm mọi người im lặng. Mấy câu đùa nhạt của Đỗ Sơn Kiều thường hay tạo ra hiệu quả như vậy.

Điều tra ra thân phận của thi thể là ba ngày sau, Trình Khải Tư kéo Chung Thần Hiên cùng đi làm một việc mà hắn không thích nhất: Báo tin cho gia đình.

Chung Thần Hiên lại hình như rất có hứng thú với cái này, không chút từ chối.

"Chờ một chút." Chung Thần Hiên đang chuẩn bị xuống xe, Trình Khải Tư đột nhiên gọi cậu lại.

Chung Thần Hiên kỳ quái ngồi trở về, "Chuyện gì?"

Trình Khải Tư nghiêm trang nhìn cậu, "Cậu cuối cùng là có xem qua tư liệu liên quan đến nạn nhân không?"

Chung Thần Hiên đảo cặp mắt trắng dã, "Đương nhiên là có xem qua. Nạn nhân có một người thân duy nhất là em gái, nạn nhân tên Trác Yên, em gái gọi là Trác Tử. Đúng hay không?"

Trình Khải Tư vuốt gáy, chật vật cười."Tôi còn tưởng rằng cậu chẳng biết cái gì..."

Chung Thần Hiên không để ý đến hắn nữa, ngẩng đầu lên nhìn một chút căn nhà."Cô gái này sống không tệ lắm, nhà ở đoạn đường này rất đắt đỏ. Không biết là ai tặng cho cô ta?"

Lên lầu ấn chuông cửa, qua một lúc có người đến mở cửa. Một cô gái trẻ mặc quần dài đen, nghi ngờ nhìn hai người.

Hai người nói rõ ý đồ đến, cô gái lạnh nhạt nói: "Tôi là Trác Tử, là em gái của chị ấy. Mời đi vào nói."

Trình Khải Tư ngực thầm nghĩ, hai chị em này chẳng có chút nào giống nhau cả. Trác Yên cho dù bị chết thảm như vậy, vẫn như cũ có thể nhìn ra được cô là một người phụ nữ xinh đẹp, cô gái này lại như bông hoa khô héo, hình như chưa bao giờ nở, cũng chẳng hề có mùa xuân.

"Chị của tôi? Không có gì đáng nói, tự tôi có một cửa hàng trang sức, cho nên cũng đều tối muộn mới về, tôi và chị tôi sinh hoạt trái ngược nhau. Lúc tôi ra khỏi cửa, chính là lúc chị ấy về nhà ngủ."

Trình Khải Tư hỏi: "Cô có biết chị mình có người nào thân cận không?"

Trác Tử đứng lên, nói: "Tôi kém chị ấy tám tuổi, cha mẹ đều mất, là chị đem tôi nuôi lớn, chúng tôi lại chẳng có đề tài chung gì để nói cả. Với việc chị ấy có bạn bè hay cừu nhân gì không, quả thực hoàn toàn không biết gì cả.

"Đoạn thời gian trước, tôi lại đi ra ngoài du lịch, tôi không có mang điện thoại di động, lúc trở lại hai người mới nói cho tôi biết, nói chị của tôi bị giết hại."

Trình Khải Tư hỏi cô ta: "Lúc cô rời đi, cửa hàng của cô ai trông lo giúp?"

Trác Tử trả lời nói: "Tôi thuê người trông, gần phân nửa tháng tôi không ở, không có vấn đề gì lớn."

Trình Khải Tư gật đầu."Chúng tôi có thể vào phòng Trác Yên xem qua một chút được không?"

Trác Tử hơi chần chờ một chút. Cô ta đứng lên, đẩy ra cửa của một gian phòng, "Đây chính là phòng của chị tôi."

Phòng ngủ rất lớn, đồ dùng trong nhà rèm cửa sổ bố trí rất phối hợp rất tinh xảo, nhưng nhìn không ra có tính cá nhân gì, cảm giác giống như là chủ nhân đem đồ dùng chuyển vào, cũng không thèm sắp xếp lại nữa, ngoại trừ mấy món đồ trang điểm xa hoa trước bàn trang điểm ra, nhìn không ra là có người ở.

Trác Tử tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của bọn họ, đã nói: "Chỉ của tôi thỉnh thoảng mới trở về ngủ, ở đây đối với chị ấy mà nói, giống như khách sạn vậy."

"Thỉnh thoảng?" Trình Khải Tư hỏi.

Trác Tử gật đầu, "Đúng vậy, thời gian chị ấy trở về không nhiều, phần lớn thời gian đều là tôi ở một mình. Chị ấy cũng ít khi ăn ở nhà, thời gian chúng tôi gặp mặt không nhiều lắm."

"Cảm tình của hai chị em có tốt không?"

Vấn đề này rất mẫn cảm, Trác Tử như lại không có cảm giác gì, khô khô khan khan trả lời: "Cũng không tệ lắm, tựa như những chị em khác vậy. Bởi vì chúng tôi tính cách khác nhau, cách sống cũng khác xa, cho nên ở chung cũng chẳng có gì để nói với nhau cả."

Chung Thần Hiên vẫn đang ngó nghiêng cái gương trên bàn trang điểm, đó là một mặt gương có viền kim loại rất nặng nề, không hợp với bố cục cả phòng.

"Trác tiểu thư, cái gương này thật đẹp."

Trác Tử liếc nhìn mặt cái gương, "Đúng vậy, đó là mấy năm trước một người bạn của chị tặng cho chị ấy. Chị ấy rất thích cái gương này."

Chung Thần Hiên vươn tay, xoa mặt gương, "Người bạn của chị cô, ra tay cũng thật là hào phóng. Mặt gương này có giá trị xa xỉ, nếu như chịu ra tay nhất định có thể mua được với giá tiền không nhỏ."

Trác Tử cũng đi tới, nhìn cái gương, "Phải không? Chị của tôi chưa bao giờ đề cập qua giá cả của nó." Cô ta đột nhiên lên giọng, "Hai người có thể nói cho tôi biết chị của tôi chết như thế nào không? Hai người chỉ nói chị tôi bị mưu sát, lại không chịu nói cho tôi biết chị ấy chết như thế nào."

Trình Khải Tư chần chờ một chút. Trác Tử cuối cùng vẫn phải đi nhận thi thể, sớm muộn cũng sẽ thấy.

Hắn lắc đầu, muốn đem hình ảnh kinh khủng vẫn quanh quẩn trong đầu mình đuổi đi.

"Trác tiểu thư, cô ấy bị siết cổ chết. Thế nhưng... lỗ mũi của cô ấy bị hung thủ cắt xuông."

Trác Tử như là chạm phải điện, nhìn chằm chằm hắn."Cái gì? Lỗ mũi của chị ấy... bị hung thủ... Vì sao? Tại sao muốn cắt đi mũi của chị tôi?"

Ánh mắt Chung Thần Hiên, rơi vào một bức ảnh nghệ thuật treo trên tường, là ảnh mặt nghiêng của Trác Yên, so với mấy bức ảnh ở trong tư liệu ở đồn cảnh sát thì rõ ràng hơn nhiều, trang điểm đậm rất tinh xảo, là một loại đẹp diễm lệ, mà khiến người ta rung động nhất là mũi của cô ta, độ cong của mũi cực kỳ hoàn mỹ.

Cậu nhìn hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Psyche [1]."

Trình Khải Tư cảm thấy chút kỳ quái nhìn cậu, Chung Thần Hiên lắc đầu ý bảo đợi lát nữa nói.

Trình Khải Tư nói với Trác Tử: "Trác tiểu thư, tới nhận thi thể vào sáng ngày mai được chứ? Chỉ là làm theo luật mà thôi."

Trác Tử gật đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, so với sự trấn định lúc mời bọn họ vào nhà khác hẳn nhau. Trình Khải Tư nghĩ thầm nhất định là nhắc tới chuyện mũi đã kích thích cô ta, cũng không để bụng, cùng với Chung Thần Hiên cáo từ rời đi.

"Cậu vừa nói cái gì? Psyche?" Trình Khải Tư vừa mở xe, vừa nói.

"Tôi lần đầu tiên thấy ảnh chụp Trác Yên, có cảm tưởng như vậy. Ở trong viện bảo tàng Louvre, tác phẩm trứ danh của Antonio Canova, pho tượng thần tình yêu Cupid theo đuổi một cô gái xinh đẹp, mũi của Trác Yên dáng dấp giống hệt như của pho tượng kia."

Chung Thần Hiên vừa vào trong xe, liền mở ra máy tính xách tay, đưa lên trước mặt Trình Khải Tư, "Nhìn xem, chính là cái này."

Trình Khải Tư nhìn tấm hình kia, tấm tắc tán thưởng: "Tạo hóa thực sự là thần kỳ, quả thực giống nhau như đúc, vừa thẳng, vừa đẹp, độ cong hoàn mỹ. Cho nên hung thủ mới để ở cạnh thi thể cô ta một pho tượng thần tình yêu nhỏ để tượng trưng, ám chỉ Trác Yên đại biểu cho cô gái Psyche xinh đẹp mà thần tình yêu theo đuổi?

"Pho tượng Psyche, muốn tìm đại khái cũng là không tìm được. Nhưng tượng thần tình yêu thì ở đâu cũng bán."

Chung Thần Hiên nhún vai, "Nhưng em gái của cô ta, xấu nhất lại là cái mũi, di truyền thật là, thật khó mà nói. Mặt gương trong phòng Trác Yên là một cái gương cổ, chắc là tác phẩm của thế kỷ mười bảy thời đại Rococo của Pháp [2], hơn nữa khả năng còn là của hoàng gia.

"Căn phòng kia bố trí rất tao nhã lịch sự, nhưng mặt gương này lại quá mức tinh xảo hoa lệ, làm cho người ta có cảm giác thực sự không hòa hợp."

Trình Khải Tư nói: "Cậu biết tôi nghĩ tới điều gì không?"

Chung Thần Hiên nói: "Tôi ngược lại muốn biết anh nhìn thấy cái gì. Lúc đó chúng ta đi, anh liếc qua mấy lần."

Trình Khải Tư làm một bộ mặt đau khổ, nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là Trác Tử đang soi gương, liền hướng về cái gương cổ trên tường, soi vô cùng tập trung, ánh mắt rất chăm chú nhìn chằm chằm cái gương, nhìn chăm chú khiến tôi phát lạnh."

Chung Thần Hiên xoay bút trong tay, nói: "Đại khái cô ta rất tự kỷ, narcissism [3] đi. Anh có phát hiện hay không, lúc cô ta nói chuyện với chúng ta, vẫn luôn nhìn chằm chằm cái gương bên cạnh, đang ngắm mặt mình?"

Trình Khải Tư nói: "Con gái thích soi gương cũng không kỳ quái."

"Tôi chưa nói là kỳ quái, narcissism cũng rất bình thường." Cậu lại hỏi: "Được rồi, pho tượng thần tình yêu kia, điều tra thế nào rồi?"

Trình Khải Tư lắc đầu, vẻ mặt cười khổ, "Nói đến, người mà mua pho tượng phục chế như vậy, cũng sẽ không nhiều, nhưng mà lúc chúng tôi điều tra cũng không có thu hoạch gì. Mặc dù có chủ cửa hàng nói có ấn tượng, thế nhưng đều là những người không có gì đặc biệt, chỉ nhớ rõ mặc quần áo gì, kiểu tóc gì... Việc này không giúp gì được cho chúng ta ."

Chung Thần Hiên cười một cái nói: "Ăn mặc tương đối khác người, lực chú ý của mọi người sẽ tập trung ở áo của hắn ta hoặc kiểu tóc, sẽ không để tâm đến diện mạo người đó. Đây cũng là một nhân tố tâm lý."

Cậu đem máy tính xách tay cầm về, nhìn thẳng vào cái mũi trong hình pho tượng Psyche pho tượng."... Anh biết không, Khải Tư, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một hình ảnh..."

Người phụ nữ trong bóng đêm chạy như điên. Ở một tòa nhà đầy bóng tối.

Người nọ nhẹ nhàng cầm tay cô ta, đem một ống tiêm tiêm vào tĩnh mạch của cô. Ngón tay của đàn ông nhẹ nhàng lướt qua sống mũi cô.

"Thật đẹp, cái mũi của người phụ nữ xinh đẹp mà thần tình yêu theo đuổi. Làm sao lại có thể mọc ở trên một gương mặt tầm thường như vậy? Cô không xứng với cái mũi hoàn mỹ không tì vết của mình, để ta thay cô cất giữ nó, được không?"

Người phụ nữ không thể lắc đầu, thuốc tê từ từ lan tràn toàn thân. Thế nhưng, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, thậm chí bởi vì sợ hãi, mà thanh tỉnh hơn bình thường.

Dưới ánh đèn ảm đạm, dao giải phẫu trong tay người đàn ông che mặt tỏa ra ánh sáng màu bạc.

"Tới, đem bộ phận xinh đẹp nhất trên người cô cho ta đi. Ta sẽ khiến nó mãi mãi xinh đẹp."

Dao giải phẫu cắt qua bộ mặt người phụ nữ, máu tươi rơi trên khuôn mặt trắng bệch của cô, rơi trên bao tay màu trắng của người đàn ông.

Từ một bên mũi, chậm rãi cắt qua, đem mũi chậm rãi gọt xuống, khi cắt tới xương sống mũi, âm thanh kẹt kẹt, kẹt kẹt vang lên. Người đàn ông thở dài một hơi, nói: "Khớp xương của chỗ này thật đúng là cứng rắn, để không hiện ra vết dao xấu xí, hay là dùng cái này đi."

Một cái cưa điện nhỏ, cắm điện vào, âm thanh vù vù vang lên, đem sống mũi chậm rãi cắt đứt. Từng chút, từng chút, rất cẩn thận rất nhuần nguyễn, mũi từ trên mặt người phụ nữ rời đi, nhẹ nhàng rơi trên lòng bàn tay người đàn ông.

Trên mặt để lại một lỗ máu.

Một cái lỗ to như chậu máu.

Trời mưa rất lớn, xung quanh có chút khó nhìn. Trình Khải Tư lái xe, rối loạn ở nơi phố lớn phố nhỏ.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở trước xe, hiển nhiên là muốn đi qua đường.

Trình Khải Tư sợ tim đập mạnh, vội vàng phanh. Xe cuối cùng cũng ngừng lại, Trình Khải Tư cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vừa đảy ra cửa vừa gào: "Làm cái gì thế! Đi không nhìn đường à..."

Lời nói của anh nói được phân nửa thì dừng lại. Trước xe là một thiếu nữ mặc quần dài trắng, một đầu tóc dài đen bị mưa ướt hết, dán ở trên mặt, lớp trang điểm đã bị nước mưa rửa sạch từ lâu, gương mặt tươi tươi đẹp đẹp, con mắt lớn, còn mang theo biểu cảm hoảng sợ.

"Xin lỗi... Tôi... tôi vội vã muốn chạy tới rạp hát, co nên... Mưa quá lớn, tôi không gọi được xe taxi..."

Nỗi tức giận trong bụng Trình Khải Tư đã tiêu tan thành mây khói, hắn kéo cửa xe ra."Tôi đưa cô đi."

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của thiếu nữ trừng to hơn nữa."A? Không, không cần..."

"Không sao, tôi hiện tại cũng không bận." Trình Khải Tư thấy cô gái còn đang do dự, mỉm cười nói, "Thế nào, cô nghĩ tôi là người xấu à? Có muốn xem giấy chứng minh của tôi hay không?"

Thiếu nữ vội vàng xua tay."Không, cũng không phải. Tôi chẳng qua cảm thấy rất phiền anh... Mưa lớn như vậy..."

"Chính là bởi vì mưa lớn như vậy, cô mới phải để tôi đưa đi." Trình Khải Tư cười nói.

Thiếu nữ chần chừ một chút, rốt cục lên xe, lúc cô đi tới, Trình Khải Tư chú ý tới dáng dấp bước đi của cô gái rất ưu nhã, quần dài bị nước mưa làm ướt dính ở trên đùi, đường cong của hai chân vô cùng đẹp đẽ.

"Tôi là Thi Tư." Thiếu nữ ngồi an vị ở chỗ phó lái, cuối cùng nhớ ra phải nói một câu.

Trình Khải Tư nhìn chằm chằm phía trước, lần này lái xe không dám lại phân tâm."Cô nói cô phải đến rạp hát? Cô là diễn viên múa?"

Thi Tư lại càng hoảng sợ: "Làm sao anh biết?"

Trình Khải Tư mỉm cười."Nhìn chân của cô cũng biết cô là diễn viên múa."

Thi Tư đỏ mặt gật đầu, ở trong ví da ướt đẫm tìm kiếm cái gì."Tôi lấy cho anh một vé, nếu như anh có hứng thú..." Cô gái lật tới lật lui nửa ngày cũng không tìm được, mặt càng đỏ hơn, thấp giọng nói: "Tôi chắc là... chắc là đã để quên vé ở nhà..."

Trình Khải Tư nhìn bộ dáng của cô gái, không nhịn được cười. Cô gái này giống với Tần Nhan đều là người trong giới kia, nhưng cô gái này thoạt nhìn thanh thuần sạch sẽ, có chút không nhiễm bụi trần.

"Không sao, tôi tới mua vé là được."

"Thế nhưng... Thế nhưng, thông thường vé đều bán sạch, chỉ còn loại đặc biệt đắc. Tôi chỉ là một diễn viên phụ nho nhỏ..." Thi Tư lúng túng nói.

Lúc này đã đến cửa kịch viện, Trình Khải Tư dừng xe lại, "Không có chuyện gì, cô đi vào trước đi. Tôi đi mua vé một lát thì vào."
Thi Tư đang muốn nói chuyện, điện thoại Trình Khải Tư bỗng nhiên vang lên.

"... Cái gì? Lại có án mạng? Ở chỗ nào? ... Được, tôi tới ngay."

Hắn cúp điện thoại, có chút xin lỗi nhìn Thi Tư."Xin lỗi, tôi có chút việc gấp, chỉ có thể để lần sau đến xem cô diễn."
Thi Tư gật đầu, có một chút thất vọng. Cô xuống xe, cúi người với Trình Khải Tư nói: "Cám ơn anh."
Trình Khải Tư phất tay với cô, không dám trì hoãn nữa, lái xe vòng quanh rạp hát một vòng, chạy hướng về phía hiện trường vụ án.

Địa điểm xảy ra án mạng lần này, không giống hai lần trước, là ở một khu đại học rất nổi danh.

Thi thể nạn nhân bị ném ở trong một rừng cây nhỏ yên tĩnh trong trường đại học, là một đôi tình lữ học sinh lúc buổi tối tản bộ phát hiện. Hai người ngồi chung trên một phiến đá thì thẩm, đột nhiên cảm thấy phía sau tảng đá có vật gì, ngó đầu ra nhìn, nhất thời sợ đến kêu to, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đôi tai của nạn nhân bị cắt xuống.

Trình Khải Tư nhìn về phía cô bé kia, lặng lẽ nhìn chăm chú.

Đó là một khuôn mặt bình thản, cũng coi là thanh tú, nhưng cũng không hấp dẫn, cô bé mặc một cái quần dài caro mộc mạc, mấy cuốn sách rơi tán loạn trên cỏ.

Có lẽ Trác Yên chết có một phần là do cô ta tự làm tự chịu, hay là Tần Nhan chết vì điệu múa của cô phơi bày đôi tay xinh đẹp của cô cho mọi người. Nhưng cô gái này, vừa nhìn thì thấy là một cô bé an tĩnh nghe lời, cô bé không nên trở thành nạn nhân. Có một đôi tai xinh đẹo, cái này cũng không thể gọi là sai lầm được.

Hắn chú ý tới, có một đôi vỏ sò nhỏ màu sáng, bị đặt ở cạnh nạn nhân.

Lâm Minh Tuyền đang đầu đầy mồ hôi tìm kiếm từng tấc cỏ, Điền Duyệt đưa một bao khăn giấy cho Lâm Minh Tuyền, "Lau mồ hôi đi nè."

Lâm Minh Tuyền nhận lấy, nở một nụ cười cảm kích với cô.

Lúc này Đỗ Sơn Kiều đã đi tới, ngồi xổm dưới đất cẩn thận quan sát vết thương trên cổ nạn nhân, vẻ mặt biệt xấu xí, gương mặt so với ngày xưa còn nhăn nhúm hơn.

Vừa nhìn thấy anh ta tới, Điền Duyệt liền ngậm miệng không dám nói lời nào, Trình Khải Tư thấy Đỗ Sơn Kiều đang không ngừng lau mồ hôi, nhịn không được hỏi anh: "Lão Đỗ, cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?"

Đỗ Sơn Kiều không trả lời, Chu Cẩm đứng ở bên cạnh, vẫn đang nháy mắt với Trình Khải Tư, nhưng Trình Khải Tư vẫn không hiểu cái nháy mắt của anh ta có ý nghĩa gì.

Đỗ Sơn Kiều đứng lên, gỡ xuống bao tay nói: "Nạn nhân này tôi biết, em ấy tên là Lô Tuyết, là em gái của vợ đã chết của tôi."

Lâm Minh Tuyền, Điền Duyệt và Trình Khải Tư hai mắt nhìn nhau.

Chu Cẩm thở dài, nói: "Một năm trước, ở lễ tang của vợ lão Đỗ, tôi đã thấy cô bé ấy một lần. Tôi nói này, lão Đỗ, lần này để tôi làm là được rồi, cậu về trước nghỉ ngơi đi."

Đỗ Sơn Kiều cứng nhắc nói: "Không cần, đây là công việc. Không cần phải để ý đến tôi, mọi người cứ đi làm việc của mình đi."

Mọi người đều biết tính tình anh ta, cũng không khuyên nữa.

Đỗ Sơn Kiều liếc nhìn Trình Khải Tư, nói: "Mau tróng bắt được hung thủ. Cha mẹ Lô Tuyết vốn chỉ còn lại cô bé là con gái bảo bối duy nhất, hiện tại cũng không còn."

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Trình Khải Tư trả lời, lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

"Người chết tên Lô Tuyết, nữ sinh đại học năm thứ nhất, kết quả điều tra là ─ cô bé rất đơn thuần, đơn thuần tới mức giống như không phải là người của thời đại này vậy. Học khoa văn, theo bạn cùng phòng của cô bé nói là, rất lãng mạn, trong đầu rất nhiều thơ văn.

"Xem ảnh chụp của cô bé, không tính là đẹp, chỉ là có phong độ của người trí thức mà thôi, cô bé cũng không thích trang điểm, ngay cả tai cũng không có lỗ đeo khuyên." Điền Duyệt vừa xem hồ sơ, vừa nói.

Lâm Minh Tuyền nói: "Đó là đương nhiên, hiện tại có mấy cô bé có thể không có lỗ khuyên tai? Ngoại trừ đặc biệt không thích ăn mặc, ai mà không có ba năm cái, mười cái tám cái cũng không ngạc nhiên. Hung thủ coi trọng đôi tai của cô bé."

Điền Duyệt có chút thương tiếc thở dài một hơi, tình huống của Lô Tuyết là cô phụ trách điều tra.

"Chúng ta đã điều tra cũng khá rõ ràng, không còn gì có thể nói, hoàn cảnh của của cô bé đơn giản, cha mẹ đều là giáo viên khoa văn, cô bé là một người tương đối tách rời với xã hội, không có bạn trai, cũng không thích thú với internet.

"Di vật của cô bé có, quyển nhật ký cũng chỉ là tuỳ bút, việc vặt bình thường. Thân thích và bạn bè của cô bé đều nói nó là một đứa hiểu chuyện dịu dàng, không sẽ gây chuyện, lại càng không có kẻ thù, thật đáng tiếc, sợ rằng chúng ta không thể có được thêm đầu mối gì từ cô bé."

Chung Thần Hiên ngồi ở một bên nghe, lúc này đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Đỗ là anh rể của cô bé? Vợ bác sĩ Đỗ chết thế nào?"

Lâm Minh Tuyền thở dài một hơi."Một năm trước, bác sĩ Đỗ và vợ, còn có em gái của vợ ─ chính là nạn nhân Lô Tuyết lần này ─ đi ra ngoài du lịch, đi leo núi.

"Kết quả gặp phải bão tuyết, vợ của cậu ta trượt chân từ trên núi rơi xuống, tử vong tại chỗ. Từ đó về sau, bác sĩ Đỗ cả người đều thay đổi, trước đây cậu ta cũng không phải như người chết như vậy, thích nói thích cười, rất rộng rãi."

Chung Thần Hiên trầm ngâm, sau đó hỏi: "Mọi người trước đây đều chưa thấy qua Lô Tuyết?"

"Bác sĩ Đỗ là pháp y, không cùng ngành với bọn tôi, có thể đã gặp qua, nhưng không có ấn tượng gì." Lâm Minh Tuyền trả lời: "Chu Cẩm thì quen thân hơn chúng tôi, lễ tang vợ bác sĩ Đỗ, chúng tôi cũng đi, nhưng lúc đó người rất nhiều lại loạn, cho nên không có lưu ý tới cô bé."

Trình Khải Tư không yên lòng nghe. Hắn biết rõ ràng tình huống của Lô Tuyết, đây chẳng qua là báo cáo theo thông lệ mà thôi.

Hắn thấy Lâm Minh Tuyền đang không ngừng nhìn đồng hồ, kỳ quái hỏi: "Minh Tuyền, cậu làm sao thế? Có hẹn gì à?"

Lâm Minh Tuyền a một tiếng, vội vàng nói: "Không có, không có."

Điền Duyệt đột nhiên cười khanh khách, Trình Khải Tư trừng cô một cái."Cô cười cái gì?"

Điền Duyệt cười nói: "Anh Trình, hôm nay anh cũng không ngừng nhìn vào đồng hồ trên tường. Anh cũng có hẹn gì à?"

Trình Khải Tư ngẩn ra, trên mặt nóng lên, hắn quả thực có hẹn với Thi Tư, tối hôm đó nhìn cô diễn.

Hắn ho khan một tiếng, đem hồ sơ trong tay khép lại, che giấu nói: "Được rồi được rồi, ngày hôm nay trước tiên tan họp đi, lúc làm việc thì phải làm việc, lúc nghỉ ngơi thì cần nghỉ ngơi."

Hắn vội vàng đi ra ngoài, nghe Điền Duyệt phía sau đang quấn lấy Lâm Minh Tuyền.

"Minh Tuyền, buổi tối chúng ta đi xem phim được không?"

Lâm Minh Tuyền lại chạy ra ngoài như một làn khói chạy."Không được, tối hôm nay tôi có việc."

Điền Duyệt vẻ mặt như muốn khóc, Chung Thần Hiên cười cười.

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Điền Duyệt, cô còn cọc đi tìm trâu nhá, tìm đồng sự thì đâu có ý nghĩa gì?"

Chung Thần Hiên luôn luôn không can thiệp chuyện của người khác, lúc này lại nói ra một câu như vậy, Trình Khải Tư nghe vào tai luôn cảm thấy là lạ. Nhưng thời gian đã rất gấp, hắn cũng không hỏi lại, vội vàng đi xuống lầu.

Lúc chạy tới rạp hát, Trình Khải Tư ngẩng đầu một cái, liền thấy áp-phích lớn, "Salomay" . Thi Tư nói cho hắn biết, đây là lần đầu tiên cô được biểu diễn, cho nên vô cùng lo lắng.

Trình Khải Tư mua chỗ ngồi ở hàng trước, khi hắn vừa ngồi xuống, đã cảm thấy bên người cũng có người ngồi xuống. Vừa nhìn, là Chung Thần Hiên. Trình Khải Tư ngây người, miệng mở lớn thành hình chữ O, "Sao cậu lại tới đây?"

"Có kịch múa mới, tôi làm sao có thể không đến xem." Chung Thần Hiên nhàn nhạt nói, thấy Trình Khải Tư còn nhìn chằm chằm mình, thì hất cằm về phía sân khấy, "Mở màn, có lời gì, xem xong rồi hãy nói, lúc xem kịch múa mà nói chuyện là một cử chỉ không lịch sự."

"Salomay", là một vở hài kịch cải biên từ câu chuyện trong kinh thánh, dưới sự thiên tài của Oscar Wilde, có lẽ phải nói là dưới sự biến thái, bị diễn dịch thành một câu chuyện tình yêu đẫm máu ─ có thể nói vậy nếu như có thể đem loại tình cảm lệch lạc này là tình yêu.

Thiếu nữ mang cái khăn che mặt thật nặng, chân trần nhảy múa trong máu. Đôi chân ngọc ngà của thiếu nữ tận tình mà múa, vì nụ hôn cuối cùng.

Không chiếm nụ hôn của người yêu, vì vậy, chặt bỏ đầu của hắn, chạm vào đôi môi lạnh như băng.

Dùng biện pháp kinh khủng nhất, giữ lấy. Dùng đôi môi ấm áp của ta, duy trì nhiệt độ của ngươi.

Trả giá cao, không chỉ là một điệu múa, mà là tánh mạng của mình.

Thi Tư trang điểm rất đậm lại rất rực rỡ, rực rỡ đến mức khiến Trình Khải Tư không nhận ra cô. Trên người cô bọc bảy tầng vải màu sắc diễm lệ, hai chân trong suốt trắng noãn, giống như một một con bồ câu đang bay múa.

Cô xinh đẹp giống hệt như Salomay dưới ngòi bút của Oscar Wilde, dùng điệu múa của cô, đôi chân như bồ câu màu bạc, đem ánh sáng diễm lệ phóng tới tất cả mọi người.

"Không sai, cô gái này rất có tiềm chất." Salomay là một màn kịch một màn, thời gian diễn cũng không dài, lúc kết thúc, Chung Thần Hiên vừa vỗ tay, vừa nói.

"Chân của cô ấy cũng rất đẹp, nói như vậy, những cô bé múa ba-lê, chân không cần thiết đẹp, thế nhưng từ cẳng chân tới bàn chân đều đẹp, vẻ đẹp vừa khỏe mạnh vừa tinh tế thẳng tắp. Đây là của trời cho."

Trình Khải Tư nhìn thấy Thi Tư ở lối ra, đứng lên."Tôi đi vào hậu trường chút."

Chung Thần Hiên mỉm cười một chút."Ừ, tôi đi về trước."

Trình Khải Tư nhìn thân ảnh của cậu biến mất trong dòng người, rồi đi về phía sau đài.

Thi Tư còn chưa tháo trang sức, đang khoác một cái áo khoác ngoài chờ hắn ở đỏ. Trên mặt tỏa ra ánh sáng hồng hào hăng hái, trong tay ôm một bó hoa hồng trắng lớn, là Trình Khải Tư đặt cho cô.

"Cám ơn anh, Khải Tư. Ngày hôm nay tôi múa thế nào?"

Trình Khải Tư cười nói: "Em nghe tiếng vỗ tay ở dưới sân khấu là biết." Hắn lại hỏi: "Em còn có việc gì không? Nếu như không có chuyện gì, anh mời em đi ăn cơm chiều. Em hẳn là còn chưa ăn cơm?"

Thi Tư gật đầu."Anh chờ em một chút, em phải đi thay quần áo, một lát là xong ngay."

Trình Khải Tư nhìn cô chạy vào phòng hóa trang, quay người lại, lại thấy có một bóng lưng quen thuộc cách đó không xa lướt qua. Hắn lỡ lời kêu lên: "Minh Tuyền?"

Quả nhiên là Lâm Minh Tuyền, vẻ mặt lúng túng, trong tay cũng ôm một bó hoa hồng. Trình Khải Tư nhất thời ngây người, qua nửa ngày mới hỏi: "Minh Tuyền... Cậu cũng tìm đến Thi Tư à?"

Lâm Minh Tuyền mặt đỏ bừng, mạnh lắc đầu."Không... cũng không phải, tôi chỉ... tôi chỉ là..." Anh đột nhiên đưa bó hoa hồng bỏ vào trong tay Trình Khải Tư, "Tôi là... tôi là đem bó hoa này cho cậu, sợ cậu thiếu hoa!"

Trình Khải Tư nhìn anh chạy trốn nhanh như thỏ, dở khóc dở cười.

Lúc này Thi Tư đi ra, cô đã thay một thân quần áo trắng, trang điểm trên mặt cũng tẩy sạch."Làm sao vậy, Khải Tư? Trong tay anh sao lại có thêm một bó hoa?"

Trình Khải Tư đem bó hoa hồng để vào tay cô."Một người hâm mộ của em tặng."

Thi Tư nhận lấy bó hoa hồng đỏ diễn lệ ướt át."Ai vậy? Người đâu?"

"Đi rồi."

Trình Khải Tư đang muốn giải thích hai câu, chợt thấy một người đàn ông để tóc dài, lưng đeo một cây đàn vi-ô-lông đi tới. ánh mắt của của người đàn ông này hung tợn nhìn về phía hắn, sau đó nhìn về phía Thi Tư, "Thi Tư, đi, chúng ta đi ăn cơm."

"Gia Hoa, em có hẹn rồi." Thi Tư có chút ngượng ngùng, cô lén liếc nhìn Trình Khải Tư.

Trình Khải Tư khoác vai cô, đi lướt qua bên cạnh người đàn ông tóc dài kia.

Người đàn ông kia đột nhiên kéo lại cánh tay Thi Tư, "Thi Tư, em định chia tay với tôi?"

"Đường Gia Hoa, chúng ta chưa từng yêu đương..." Thi Tư kêu ai da lên một tiếng, "Buông ra, anh làm đau tôi đấy!"

Trình Khải Tư mắt lạnh nhìn, đem cánh tay của Đường Gia Hoa lôi ra khỏi cánh tay của Thi Tư."Chúng ta đi thôi, Thi Tư."

Đường Gia Hoa còn muốn đuổi theo, đột nhiên, Lâm Minh Tuyền cũng không biết từ cái góc nào xông ra.

"Đứng lại, cảnh sát!"

Trình Khải Tư nhìn Lâm Minh Tuyền rất nghiêm trang, vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn lôi kéo Thi Tư đi, Lâm Minh Tuyền đang ở chỗ đó nghiêm mặt nói chuyên với Đường Gia Hoa: "Giấy chứng nhận đâu? Lấy ra!"

Thi Tư vừa đi, vừa lo lắng quay đầu lại."Anh ấy... Gia Hoa anh ấy làm sai chuyện gì?"

Trình Khải Tư nhịn cười nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra theo thông lệ mà thôi. Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được, trước khi biểu diễn em chưa ăn gì, đói không chịu được." Thi Tư nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cười đến Trình Khải Tư phải say.

"Được." Trình Khải Tư thay cô cầm lấy rương hóa trang.

Thi Tư cười nói: "Lần này đừng có vừa ăn được nửa bữa, anh lại có việc chạy đi."

Trình Khải Tư nở nụ cười, "Làm sao có thể? Anh bây giờ ở tổ hạng mục, tình huống này rất ít đụng phải. Hung thủ kia rất có quy luật, một hai tháng giết người một lần, không nhiều như vậy."

Biển lớn nhẹ nhàng đánh ra những ngọn sóng trắng, vỗ về bờ biển. Ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào trên mặt biển, đó là màu sắc cuối cùng của mặt trời trước khi xuống núi.

Chung Thần Hiên lẳng lặng dừng ở trước mặt thi thể, ánh mắt của cậu cũng rất dịu dàng, dịu dàng giống như đang nhìn tình nhân của mình ngủ say.

Cậu mặc một cái áo khoác dài màu đen, vóc người thon dài mà cân xứng, những hành động của cậu có chút lơ đãng, giống như là loại ưu nhã thong dong sinh ra đã có. Tóc của cậu bị gió biển thổi có chút rối loạn, ở dưới ánh nắng chiều, đường cong gò má cậu thật đẹp, tựa như pho tượng.

Cậu đeo bao tay, cúi người xuống khứ, nhẹ nhàng xem xét thi thể, thi thể hư thối không ghê gớm lắm, đương nhiên sự ghê gớm này cũng chỉ là nói tương đối, đã thấy không rõ lắm gương mặt, càng đáng sợ hơn là, kể cả tóc lẫn da đầu đều bị hung thủ xé xuống lấy đi, nhìn thấy được cả xương sọ màu trắng, một đống giòi bọ dữ và ruồi quây quanh thi thể, ong ong bay loạn.

Bên cạnh đã có người nôn mửa, chắc là một cảnh sát mới đến.

Chung Thần Hiên vẫn không có phản ứng, tiếp tục cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra. Cuối cùng cậu đứng thẳng người, thở dài một cái, chậm rãi lấy xuống bao tay trên tay, ngón tay của cậu trắng nõn mà thon dài, nhưng rất có lực, càng giống như một đôi tay đàn đàn dương cầm.

Trình Khải Tư lúc này mới vội vàng chạy tới, hỏi: "Thế nào?"

"Anh lại." Chung Thần Hiên lắc đầu nói, "Không có phát hiện gì, chờ pháp y giám định rồi nói."

Lâm Minh Tuyền cũng đã đi tới, vừa đi vừa cởi bỏ bao tay, cố sức hít mũi.

Trình Khải Tư cười khan nói: "Minh Tuyền, xem ra lại là cậu là người đầu tiên đến. Thế nào, có phát hiện gì?"

Lâm Minh Tuyền làm một khuôn mặt đau khổ. Ngũ quan của anh lớn lên cũng đoan chính, vừa nhíu lại thì lại như mặt khỉ.

"Thời gian không ngắn, gần đây luôn mưa xối xả, lân cận... lại là biển..."

Chung Thần Hiên trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh: "Đúng vậy, nếu tôi là hung thủ, mấy vật này nọ tiện tay ném một cái, không thể đầu mối gì cũng không để lại?"

Trình Khải Tư nói rằng: "Đã là xác nạn nhân nữ thứ tư, chúng ta lại vẫn không có chút đầu mối, một biện pháp cũng không có!" Gương mặt hắn tức giận và bất mãn.

Chung Thần Hiên quay đầu lại nhìn cỗ thi thể kia, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên là tay, lần thứ hai là mũi, lần thứ ba là đôi tai, lúc này đây, là tóc. Tiếp theo, là cái gì?" Cậu giữ chặt áo gió, nói với Trình Khải Tư: "Chúng ta đi thôi."

Lâm Minh Tuyền ai một tiếng, kêu lên: "Các cậu muốn đi đâu? Tại sao lại ném tôi một người ở đây? Mỗi lần ở hiện trường đều là tôi đến sớm nhất, về trễ nhất..."

Trình Khải Tư cười hắc hắc, vẻ mặt đầy vui vẻ."Làm phiền cậu vậy, minh tuyền, ở đây giao lại cho cậu. Thần Hiên không phát hiện cái gì, tôi cũng không phát hiện cái gì, cậu... cậu cứ tiếp tục tìm kiếm đi, nha?"

Lâm Minh Tuyền không thể làm gì khác hơn hừ một tiếng, phất phất tay."Hảo, hảo, quay về với chính nghĩa tựa như ngươi nói, đây là đệ tứ cụ nữ thi, không phá được án, chúng ta cùng nhau không may."

Trình Khải Tư cười nói: "Phá được vụ án này, chắc hẳn sẽ còn có vụ án tiếp theo, sợ cái gì? Không thăng được chức? Dù sao thế nào cũng không chết đói được."

Hắn xoay người đang muốn đi, lại thấy Chung Thần Hiên đứng ở nơi đó, rất chăm chú nhìn chằm chằm thi thể, mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống khuôn mặt cậu phản chiếu tựa như một món đồ sứ, trong mắt có chút mờ mịt.

"Thần Hiên, còn chưa nhìn đủ? Một thi thể lạnh băng, còn có cái gì đẹp mắt?"

Chung Thần Hiên hơi nhấc lên khóe miệng, "Thi thể thành như vậy, báo cáo khám nghiệm tử thi không thể tức khắc làm ra được, tôi nghĩ tìm một chỗ để ăn. Thật là kỳ quái, mỗi lần tôi thấy thi thể, lại cảm thấy đói."

Trình Khải Tư lắc đầu: "Cậu thật là thiếu chuyên nghiệp."

Chung Thần Hiên thản nhiên nói: "Tôi không chuyên nghiệp, anh cũng chẳng phải là người mẫu mực gì. Muốn học, đi học Minh Tuyền kìa."

Trình Khải Tư xoay qua nhìn, quả nhiên Lâm Minh Tuyền đang ở hiện trường nhìn đông nhìn tây, không khỏi cười nói: "Ai dám so với cậu ta, nửa năm nay chẳng hiểu cậu ta có vấn đề gì, vô cùng chăm chỉ, tôi thấy là muốn vội vã đi thăng chức."

Chung Thần Hiên cười một cái nói: "Anh không phải nói? Vụ án này không phá được, ai cũng đừng nghĩ đến thăng chức."

Cậu khiến cho Trình Khải Tư cảm giác rất kỳ quái, Chung Thần Hiên đối với bất kì chuyện gì đều lạnh nhạt, tuy rằng kinh nghiệm của Trình Khải Tư phong phú, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc tâm tình xúc động, tỷ như lúc thấy được những vụ án không có tính người, tỷ như vụ án này.

Thế nhưng Chung Thần Hiên vẫn lạnh nhạt, cũng không phải lạnh, cũng không phải nham thạch cũng không phải băng, ánh mắt của cậu rất đen, là một loại màu đen vô cùng ít thấy, Trình Khải Tư cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt tối đen như vậy, thậm chí không thể nói là sâu, bởi vì là đen thui, đen tới bên trong con ngươi không thể nhìn thấy gì cả.

Hai người tìm được một gian phòng ăn nhỏ ăn cơm chiều, Trình Khải Tư một tay cầm đũa, một tay kia lật một quyển sách tranh minh họa nhiều màu thật dày.

Chung Thần Hiên gắp một mảnh cá bỏ vào trong miệng, nói: "Vừa ăn vừa đọc sách là một thói quen không tốt."

Trình Khải Tư nói: "Tôi đang tra tư liệu."

Chung Thần Hiên hơi nhíu mày, chờ hắn nói xong.

Trình Khải Tư nói: "Cậu thấy bên người nạn nhân có hai đóa hoa không?"

"Đương nhiên thấy được." Chung Thần Hiên nói, "Nhưng mà là hoa giả. Thế nào, anh đang tìm xem đóa hoa đó là hoa gì?"

Trình Khải Tư đang điên cuồng lật quyển 'Bách khoa toàn thư các loại hoa' kia, Hoa màu đen rất ít, mà đóa hoa vừa có màu trắng vừa có màu đen lại càng ít hơn."

"Trên cái thế giới này nguyên bản cũng không có hoa màu đen, chỉ là màu tím rất thẫm rất thẫm, gần như màu đen mà thôi." Chung Thần Hiên nói: "Nhưng mà, bởi vì là hoa giả, nên đóa hoa bên cạnh nạn nhân đen thui."

Trình Khải Tư ngẩng đầu, nhìn cậu một cái."Đôi mắt của cậu giống như là màu đen thui."

Chung Thần Hiên nói: "Vậy anh cho rằng, đào cả mắt ra ─ không phải cả nhãn cầu, là cả con mắt ─ như cái gì?"

Không đợi Trình Khải Tư trả lời, cậu cười như có như không nói: "Như một mảnh cánh hoa... cánh hoa trong suốt. Anh nhìn mắt tôi, tưởng tượng một chút... Thì giống như vậy... Cánh hoa đen và trắng... Có bài thơ viết thế nào? 『 Trong những bộ phận mà con người sở hữu, tôi yêu nhất vẻ đẹp của mắt. Mắt thuộc về ánh sáng, thuộc về nước. 』 "

Tay cầm đũa của Trình Khải Tư cứng lại.

Chung Thần Hiên nói tiếp: "Mà tác phẩm để ở nơi chặt bỏ cánh tay là bức tượng vô cùng quen thuộc Rodin là bởi vì tay của pho tượng vô cùng đẹp, phá hủy cân đối toàn thể nên phải cắt bỏ, mà ở Trung Hoa Trung Quốc cổ đại, một người khách nói tay của cô gái đánh đàn là rất đẹp, chủ nhân có thể đem cánh tay xinh đẹp kia chặt bỏ, để vào cái nồi nhỏ đưa bàn tay đó đến trước mặt khách.

"Thuận tiện nói một chút, nếu như thích cả người, có thể đem cả người đã đun sôi đưa lên. Về phần cái lỗ tai... Nghe qua thơ của Jean Cocteau chưa?

『 Đôi tai tôi, là vỏ sò, hoài niệm tiếng động của biển. 』 "

Trình Khải Tư nói: "Chưa từng nghe qua bài thơ này. Nhưng mà, xem ảnh chụp lúc còn sống của Lô Tuyết, lỗ tai của cô bé ấy quả thực rất đẹp, như vỏ sò vậy."

Chung Thần Hiên nói: "Nếu như không đủ đẹp, cũng sẽ không bị hung thủ chọn làm mục tiêu, mà vào hôm nay phát hiện bên cạnh thi thể nữ, có một đóa hoa trắng, một đóa hoa đen. Hay là, hung thủ là muốn nói cho chúng ta biết, mục tiêu tiếp theo của hắn ta, sẽ là một đôi mắt xinh đẹp?"

Trình Khải Tư nhìn chăm chú vào con ngươi của cậu.

"Đôi mắt của cậu, có phải là là màu đen thui thật không?"

Chung Thần Hiên nở nụ cười."Trên đời này, có nhiều màu sắc thuần túy như vậy à?" Cậu chớp mắt một cái nói: "Bây giờ mấy cô bé chẳng thường hay đeo mấy loại lens đổi màu gì đó hay sao? Đeo lên, không chỉ có con ngươi đen tui, còn trong suốt lấp lánh."

"Nhưng tôi biết cậu không đeo, đôi mắt cậu là màu đen thui tự nhiên." Trình Khải Tư nói: "Cậu thực sự cho rằng, hung thủ đang sưu tập những thứ xinh đẹp? Mắt, mũi, cái lỗ tai, tay..."

Chung Thần Hiên mỉm cười."Tôi chỉ muốn biết, nếu như hắn ta thu thập những thứ gì đó trên người đàn ông, có thể là cắt bỏ bộ phận sinh dục, còn phụ nữ thì hắn làm thế nào? Tôi mỏi mắt mong chờ."

Trình Khải Tư vừa uống xong ngụm nước, suýt nữa phun ra. Hắn nhìn chằm chằm Chung Thần Hiên, chậm rãi nói: "Thần Hiên, có lúc tôi thật sự nghĩ có những lúc cậu còn biến thái hơn tên hung thủ kia."

"Giả như đúng theo những gì cậu nói, hắn ta đang thu thập những bộ phận xinh đẹp nhất trên cơ thể phụ nữ, như vậy, cậu lại đem một hình ảnh biến thái như vậy hình dung đầy chất thơ, thậm chí... duy mỹ. Nếu như không phải mỗi ngày tôi đều ở cạnh cậu, nghe xong những lời nói này, tôi thực sự sẽ hoài nghi..."

Chung Thần Hiên nói: "Hoài nghi tôi làm?"

Trình Khải Tư lắc đầu nói: "Nghĩ vậy mà thôi, tôi nghĩ, nếu thật là cậu làm, sẽ càng đầy chất thơ, càng duy mỹ. Hơn nữa... càng hoa lệ rực rỡ, cậu... vốn là một người rất rêu rao."

Trong mắt Chung Thần Hiên có một ánh sáng kỳ quái, "Nhìn người khác làm, và là mình làm thì không giống nhau. Hơn nữa tôi lúc nào cũng rêu rao? Tôi rất khiêm tốn đó."

Trình Khải ra hiệu động tác, hắn không biết nên giải thích ý của mình thế nào.

Cũng không phải chỉ cậu trong cuộc sống thông thường, là chỉ... có thể nói thế nào nhỉ, cậu đối mặt với tâm tính của kẻ phạm tôi? A, tôi không biết nên nói thế nào mới đúng."

Chung Thần Hiên đẩy bàn sang một bên."Xem ra học tâm lý học phạm tội của anh cũng không phải học cho có, tôi còn tưởng rằng lúc lên lớp anh đều đang ngủ chứ."

Thi thể nữ bị lấy mất cả tóc và da đầu, bởi vì tình trạng hư thối rất nghiêm trọng, phải mất một thời gian dài mới có thể tìm được thân phận của người đó.

Người chết tên gọi Kỷ Uyển Nhi, là một hộ sĩ của phòng khám tâm lý Văn thị.

Trình Khải Tư hẹn Chung Thần Hiên cùng đi, Chung Thần Hiên lại mượn cớ từ chối, Lâm Minh Tuyền cũng ra ngoài điều tra, Trình Khải Tư chỉ có thể mang theo Điền Duyệt vẻ mặt không tình nguyện đi tới.

Phòng khám này không lớn, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, bên trong sơn màu vàng nhạt và lục nhạt, bày một ít bồn hoa màu lục, rất là cảnh đẹp ý vui.

Một nữ y tá mặc đồng phục màu hồng đi tới, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, anh có hẹn trước chưa?"

Dựa vào giấy chứng minh, Trình Khải Tư gặp được bác sĩ Văn Hoàn, đó là một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ Trình Khải Tư, bộ dạng rất anh tuấn, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ.

Điền Duyệt luôn luôn hoạt bát, ngày hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, ngồi ở một bên cầm giấy bút không mở miệng.

"Cảnh sát Trình có chuyện tìm tôi?" Văn Hoàn nở nụ cười.

Trình Khải Tư lấy một tấm hình ra, đưa cho Văn Hoàn."Kỷ Uyển Nhi, cô ta là hộ sĩ của phòng khám anh?"

"Uyển Nhi?" Văn Hoàn nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi."Cô ấy chết rồi?"

"Đúng vậy, thời gian trước chúng tôi phát hiện thi thể của câu ấy." Hắn đem việc phát hiện thi thể nói qua một lần, còn nói: "Cha mẹ của cô ấy đều đã mất, lẻ loi một mình ở chỗ này, cho nên, tôi chỉ có thể tìm anh hỏi thăm tình hình."

Văn Hoàn an tĩnh một lúc.

"Một tháng trước, Uyển Nhi xin nghỉ, cô ấy nói cô ấy muốn đi du lịch, một tuần sẽ trở lại, tôi cũng không thấy có vấn đề, đáp ứng. Thế nhưng qua nửa tháng vẫn không thấy cô ấy, tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không liên lạc được. Tôi còn cho là cô ấy ham chơi, cô ấy làm việc rất chăm chỉ, thường thường tăng ca đêm, để cho cô ấy một kỳ nghỉ dài hạn cũng là nên làm..."

Trình Khải Tư lặng lẽ tính một chút. Thời gian gặp nạn của Kỷ Uyển Nhi , khoảng chừng là một tháng trước. Nói cách khác, từ lúc bắt đầu đi nghỉ, cô ấy cũng đã bị mưu sát?

Văn Hoàn lại nhìn ảnh chụp."Tóc của cô ấy..."

Trình Khải Tư nói: "Bị hung thủ cắt bỏ. Anh có thể cho tôi xem ảnh chụp bình thường của cô ấy không?"

Văn Hoàn còn đang muốn nói gì, lại đột nhiên ngậm miệng lại.

Trình Khải Tư nghĩ anh ta nhất định đã sửa lại lwoif nói.

"Tôi hiện tại không có, nhưng mà, ở nhà tôi hình như có. Như vậy đi, cảnh sát Trình, ngày mai anh tới lấy ảnh chụp được không?"

Trình Khải Tư đáp ứng, Văn Hoàn thở dài, "Kỳ thực, tôi cũng biết vì sao Uyển Nhi bị giết, cô ấy có một bộ tóc rất xinh đẹp, vẫn dài tới mắt cá chân.

Tôi đã xem trên báo về vụ án giết người liên hoàn, đại khái hung thủ coi trọng bộ tóc đen dày của cô ấy đi.

"Uyển Nhi còn nói qua, có không ít người nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để mua tóc của cô, cô ấy lại luyến tiếc. Nếu như cô ấy cứ bán đi... Ai, cũng sẽ không phát sinh chuyện lần này."

"Chúng ta nhất định sẽ mau chóng phá án." Trình Khải Tư nói: "Bác sĩ Văn, anh có dữ liệu giá trị gì về Kỷ Uyển Nhi không?"

Khuôn mặt Văn Hoàn xuất hiện một nụ cười mỉm bình tĩnh, "Tôi luôn luôn không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của người khác, Uyển Nhi là một người rất nhiệt tình, làm việc cũng rất cẩn thận, cô ấy trời sinh để làm hộ sĩ, rất có tình yêu. Những cái khác tôi không thể trả lời."

Trình Khải Tư thở dài, cùng với Điền Duyệt cáo từ đi ra ngoài. Điền Duyệt vẫn không nói được một lời, Trình Khải Tư kỳ quái nhìn cô.

"Tiểu Duyệt, cô hôm nay làm sao thế?"

Điền Duyệt a một tiếng."Không, không có gì, ngày hôm qua ngủ không ngon, đầu hơi tróng."

Trình Khải Tư quan tâm nói: "Tôi đưa cô đi khám?"

Điền Duyệt cản vội vàng lắc đầu."Không cần, anh Trình, anh đưa tôi về nhà là được. Không phải anh nói ngày hôm nay anh có hẹn à?"

Trình Khải Tư quả thực có hẹn với Thi Tư.

"Được rồi, nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi hoặc Minh Tuyền."

Điền Duyệt nặn ra một nụ cười."Không có chuyện gì."

Đem Điền Duyệt đưa về nhà, Trình Khải Tư nhìn chăm chú vào bóng lưng cô lên lầu trầm tư. Điền Duyệt cả ngày hôm nay tâm tình không yên, Trình Khải Tư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy.

Hắn lắc đầu, lái xe đi.

_____________

[1] Psyche:

Psyche qua nét vẽ của Seignac Gullaume

[2] Thời Rococo Pháp: Vào khoảng thế kỷ 18,

[3] Narcissism: Nhân cách yêu mình thái quá, 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro