Quyển 1 - Chương 3: Le Chantdu Rossignol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lanChương 3: Le Chantdu Rossignol

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

Chung Thần Hiên hình như chẳng cảm giác kinh ngạc chút nào.

"Anh đi vào, sau đó thì sao? Sau đó anh cắt đi hai tay của cô ta?"

Trình Khải Tư hít một hơi thật sâu."Không, tôi bóp chết cô ấy."

Thi Tư đang ở cửa kịch cửa viện chờ hắn, cô vừa mới kết thúc luyện tập. Trình Khải Tư xuống xe, còn chưa kịp nói, một bóng người từ bên cạnh hai người vọt tới.

Trình Khải Tư lôi kéo Thi Tư lui một bước, vừa nhìn, vẫn là tên Đường Gia Hoa âm hồn bất tán kia.

Đường Gia Hoa tóc dài bết bết lại rối loạn, hiển nhiên đã vài ngày không tắm rửa, không có khoác theo đàn vi-ô-lông, lại cầm một thanh dao gọt hoa quả.

Thi Tư sợ đến mặt mũi trắng bệch, Trình Khải Tư vừa tức giận vừa buồn cười, đem cô kéo về phía sau."Cậu làm cái gì vậy?"

"Thi Tư là bạn gái của tao, mày dám chạm vào cô ấy... Tao sẽ giết chết mày!" Đường Gia Hoa lớn tiếng, đưa tới một đám người vây xem.

Trình Khải Tư không thể tránh được, đêm giấy chứng minh lấy ra.

"Được rồi, vậy chúng ta tới đồn cảnh sát nói chuyện."

Đường Gia Hoa nhất thời xì hơi, cánh tay cầm dao hoa quả rủ xuống.

Nghe thấy mấy người xung quanh cười mỉa và nghị luận, hắn ta vội vàng chui ra khỏi đoàn người, quay đầu ném lại một câu nói, "Mày là cảnh sát, tao không làm gì được mày. Tao sẽ đem con Thi Tư lẳng lơ này giết chết!"

Trình Khải Tư nghe uy hiếp của hắn ta, không nhịn được buồn cười, vừa quay đầu lại thấy Thi Tư sắc mặt trắng bệch, thoải mái nói: "Không cần lo lắng, loại người này, là không có khả năng giết người nhất."

Thi Tư trên mặt khôi phục một chút huyết sắc, "Vì sao?"

Trình Khải Tư mở cửa ra hộ cô, "Bởi vì cả ngày kẻ mà cả ngày đem giết người nói bên miệng, thì căn bản không có dũng khí đi giết người. Đây là câu ca dao, chó sủa sẽ không cắn người."

Thi Tư phù một tiếng bật cười. Trình Khải Tư khởi động xe, Thi Tư nói: "Anh lâu lắm rồi không đến xem em biểu diễn. Vẫn đang điều tra vụ án kia? Bề bộn nhiều việc sao?"

Trình Khải Tư nói: "Cũng khá tốt." Hắn đột nhiên hỏi: "Gần đây có người tặng hoa cho em không?"

Thi Tư sửng sốt một chút.

"Có, không phải là anh à?"

Trình Khải Tư cười ha hả, không nói chuyện này,trong lòng hắn nghĩ, là Lâm Minh Tuyền. Cậu ta rất thích Thi Tư, đang có mong muốn nghiêm tục qua lại với cô, Thi Tư bản thân cũng có ý này.

Trình Khải Tư đối với kẻ tên Đường Gia Hoa kia không quan tâm lắm, nhưng đối với Lâm Minh Tuyền lại vẫn luôn lo lắng, hắn nghĩ, nhất định phải tìm một cơ hội nói với Lâm Minh Tuyền về việc này.

"Khải Tư, tối hôm nay đi uống rượu không?"

Trình Khải Tư quay đầu lại, thấy Lâm Minh Tuyền, cười nói: "Có việc tốt gì?"

Lâm Minh Tuyền nhếc miệng, cười nói: "Không có việc gì, muốn hẹn mọi người ra ngoài vui vẻ một chút." Khoác lên vai Trình Khải Tư, nói: "Đi thôi, còn có thể thuận tiện điều tra vụ án."

Trình Khải Tư vẫn muốn cùng cậu ta nói chuyện về Thi Tư, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội."Minh Tuyền, tôi muốn hỏi cậu, về Thi Tư..."

Lâm Minh Tuyền mặt đột nhiên đỏ lên, hai tay vội vàng xua xua một trận.

"Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên xem qua diễn xuất của cô ấy, muốn tặng cho cô ấy một bó hoa mà thôi... Tôi tuyệt đối không có ý gì, thực sự. Cô ấy với cậu rất xứng đôi, hai người ở cùng một chỗ rất tốt..."

Trình Khải Tư còn muốn nói điều gì, Lâm Minh Tuyền đã chạy trốn.

Hắn không thể làm gì khác hơn là đi trở về phòng làm việc của mình, vừa đẩy cửa ra, liền thấy Chung Thần Hiên đang đờ ra trướng máy tính, tay nắm con chuột cũng ngưng ở đó bất động. Trình Khải Tư tiến tới trước màn ảnh, cũng mở to hai mắt nhìn.

Là một bức thư điện tử, tiêu đề là: Món quà của kẻ giết người. Đính kèm là một tệp âm thanh, tên là: "Le Chantdu Rossignol".

Mặc dù là ban ngày, nhưng trong nháy mắt Trình Khải Tư trên người có cảm giác như chui vào hầm băng.

Hắn liếc nhìn Chung Thần Hiên, Chung Thần Hiên trầm mặc, rốt cục chậm rãi nở nụ cười, đem ấm lượng mở lớn nhất, cười nói: "Không sai, chúng ta hãy cùng thưởng thức khúc ca mà hung thủ đặc biệt tặng『 Le Chantdu Rossignol 』 đi, mong rằng không khiến chúng ta thất vọng."

Tiếng ca của cô gái vang vọng trong không khí, thâm trầm êm dịu, lúc đầu rất thấp, dần dần cất cao, uyển chuyển rung động, như kèn Ô-boa xa xưa. Bỗng nhiên âm thanh trong giây lát cất cao, càng ngày càng cao, hơn nữa ở âm vực rất cao còn có thể thiên hồi bách chuyển [1].

[1] Thiên hồi bách chuyển (bách chuyển thiên hồi) thành ngữ hình dung nhiều lần quay vòng hoặc là quá trình diễn phức tạp.

Chung Thần Hiên lẩm bẩm nói: "Hắn ta có thể bảo tồn bộ phận cơ thể, nhưng không cách nào bảo tồn những thứ không cố định, âm thanh thoáng qua rồi biến mất. Hắn ta đem âm thanh tuyệt vời này cất giữ xuống, âm sắc rất tốt, gần như hoàn mỹ, có cảm giác chấn động kim loại, là một ca sĩ chuyên nghiệp."

Trình Khải Tư nặng nề mà thở dài, hắn đau đầu cực kỳ với vụ án này.

Tần Nhan chết khiến hắn rất khó chịu, nóng lòng tìm được hung thủ, nhưng qua những nửa năm, lại không hề có thu hoạch. Thời gian động thủ của hung thủ cũng vô cùng không ổn định, hoàn toàn không đoán được bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì.

Trình Khải Tư lại nghe ca khúc kia một lần, "Rất yên tĩnh, chắc là phòng thử âm chuyên môn. Không có tạp âm gì, không có chút đầu mối."

Chung Thần Hiên cười cười nói: "Đúng vậy, nhưng mà tôi phát hiện một việc. Nhưng đây chẳng qua là cảm giác, không thể làm chứng cớ."

"Cái gì?"

Chung Thần Hiên mười ngón tay giao nhau, mỉm cười nói: "Nói cho tôi biết, từ tiếng ca này, anh nghe ra cái gì?"

Trình Khải Tư chỉ hơi trầm ngâm, nói: "『 Le Chantdu Rossignol 』ngọt ngào ."

Chung Thần Hiên gật gật đầu nói: "Đúng vậy, quá mức ngọt ngào, trần đầy cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc, ngay cả chúng ta người nghe, đều bị cảm giác vui sướng này lây qua. Cho dù là ghi âm, cũng khiến cho chúng ta chìm đắm vài cảm giác ngọt ngào vui mừng từ tận trong tâm khảm này, âm nhạc là một thứ kì diệu, nó phải phát ra từ nội tâm, mới có sức cuốn hút.

"Tôi thực sự không cách nào tưởng tượng, nếu có người đem dao kề lên cổ tôi, tôi làm sao có thể biểu đạt ra cảm giác tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc này."

Trình Khải Tư nhắm mắt lại, lắng nghe ca khúc, cuối cùng nói: "Giống như bài hát dành tặng cho người yêu." Hắn nhíu nhíu mày, "Thanh âm của cô bé này, tôi có cảm giác đã từng quen biết."

Chung Thần Hiên phấn chấn tinh thần, hỏi: "Là ai?"

Trình Khải Tư phất tay một cái không cho cậu nói nữa, nỗ lực tìm tòi trong não hồi lâu, thất thanh nói: "Tô Nhã?"

Chung Thần Hiên ế một tiếng, thờ ơ nói: "Không biết."

Trình Khải Tư hề một tiếng: "Cậu luôn không thèm để ý đến người khác, độc lai độc vãng, lúc họp mặt đồng nghiệp cậu cũng không tham gia..."

Chung Thần Hiên lười biếng nói: "Tôi biết, anh tiếp theo muốn nói, cá tính như tôi, chỉ có anh mới chịu được, đúng hay không? Đúng, đúng, đúng, tôi tìm được đồng bọn như anh , là may mắn của tôi, phúc khí của tôi, tôi phải sớm đi thắp hương bái Phật."

Trình Khải Tư bị nghẹn tới không còn gì để nói, kéo đề tài trở lại: "Tôi nói là vị hôn thê của Chu Cẩm, tôi từng nghe cô ấy hát, cho nên vừa nghe đã cảm thấy quen tai. Cô ấy đi nước ngoài, cho nên cậu chưa thấy qua cô ấy."

Chung Thần Hiên nói: "Cô ấy đi học nhạc kịch? Nghe cách hat này, chắc là lưu học nước ngoài. Đáng tiếc, âm sắc quả thực rất hoàn mỹ, chỉ thiếu kĩ xảo và sự thành thục."

Trình Khải Tư không vui nói: "Cậu có thể đừng dùng khẩu khí đánh giá đồ vật như vậy để đánh giá một người hay không?"

Chung Thần Hiên khẽ mỉm cười nói: "Khách quan tỉnh táo là tốc chất yêu cầu cơ bản, cái này chẳng lẽ còn muốn tôi dạy cho anh?" Kéo lại chủ đề, nói: "Chu Cẩm và vị hôn thê tình cảm thế nào?"

Trình Khải Tư nói: "Tốt, nửa năm trước Chu Cẩm mới đưa Tô Nhã xuất ngoại, cô ấy ở Viên lưu học, học thanh nhạc."

Chung Thần Hiên cười nói: "Mấy ngày nay pháp y bên kia đều bận, Chu Cẩm mỗi ngày tăng ca, chắc hẳn không thể xuất ngoại đi."

Trình Khải Tư nói: "Tôi điều tra một chút về ghi chép xuất cảnh, nhưng mà, nếu thật là Chu Cẩm, tôi tuyệt đối không tin anh ta ngu ngốc đến mức đi hiết người. Huống chi cô ấy có phải Tô Nhã hay không còn chưa biết được, tôi trước tiên đem âm thanh này đưa đi phân tích."

Chung Thần Hiên dựa vào ghế một chút, cười nói: "Vậy nhờ anh! Tôi vẫn ở chỗ này nghe ca khúc『 Le Chantdu Rossignol 』 một chút cho thư giãn."

Trình Khải Tư cảm thấy chán nản, Chung Thần Hiên lại nói: "Tôi tin tưởng trí nhớ và sức phán đoán của anh, nếu cô bé này thật là cô ấy, thì cô ấy cũng đã chết rồi."

Trình Khải Tư trầm mặc, hắn nhớ kĩ bộ dáng của Tô Nhã, không tính là mỹ nhân, nhưng dịu dàng thanh tú, rất có khí chất cổ điển. Chu Cẩm rất chiều theo ý cô, hai người đã gặp gỡ nhiều, kế hoạch là sau khi Tô Nhã lưu học xong thì kết hôn, thực sự khó có thể tưởng tượng được Chu Cẩm sẽ giết cô ấy.

Trình Khải Tư lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, tóm lại đây là ý thức chủ quan của mình, hơn nữa thường thường còn đem theo màu sắc tình cảm cá nhân, hiện tại quan trọng là ... Chứng cứ.

"Minh Tuyền nói buổi tối cùng nhau tụ tập, ca hát, cùng đi chứ."

Chung Thần Hiên cau lại mi, nói: "Tôi không thích những nơi như thế. Anh đi một mình là được rồi, hà tất phải kéo theo tôi?"

Trình Khải Tư cười nói: "Ông chủ chỗ đã là tình nhân trước của Trác Yên, không bài trừ khat năng giết vì tình. Tuy rằng tôi rất khó tưởng tượng sẽ có người vì một người phụ nữ, mà thiết kế một tràng cục tỉ mỉ như vậy lớn như vậy."

Chung Thần Hiên có vài phần hứng thú, nói: "Cũng tốt, tôi muốn nhìn xem người này có phải là hung thủ hay không."

Trình Khải Tư bật cười nói: "Xem?"

Chung Thần Hiên cười mà không nói, cuối cùng nói: "Người là một loại động vật ngu xuẩn, suy nghĩ nội tâm thường thường sẽ đột phá ý chí của mình mà lộ ra bên ngoài ở biểu cảm, ngôn ngữ và động tác tứ chi.

Dùng ánh mắt của anh, quan sát cho tốt, dùng đầu của anh, suy xét cho kĩ."

Trình Khải Tư đem một phần hồ sơ nhét vào trước mặt cậu.

"Có thời gian, còn không bằng nghiên cứu cho tốt những tư liệu mà chúng ta đang có, báo cáo khám nghiệm tử thi có rồi, tôi đem báo cáo của mấy thi thể tập hợp lại một chút, cùng nhau xem đi."

Hắn chỉ ở trên hồ sơ, "Bộ phận trên cơ thể đều dùng dao giải phẫu cắt xuống, hung thủ thủ pháp thành thạo, sạch sẽ lưu loát."

Chung Thần Hiên nói: "Nguyên nhân cái chết đều giống nhau, bị siết chết."

"Không sai, rất đơn giản, quá đơn giản, siết chết, đều dùng những vật phẩm bên người nạn nhân, hung thủ rất hiểu tiện tay mà dùng. Ngoại trừ hung khí siết chết Tần Nhan không bị phát hiện ra, Trác Yên là bị thắt lưng của mình siết chết, Lô Tuyết là dùng dây buộc tóc của mình siết chết, còn lại Kỷ Uyển Nhi là bị chính mái tóc của mình siết chết, thủ pháp rất chuyên nghiệp, đều không thể dãy dụa."

Chung Thần Hiên lật báo cáo, nói: "Không có phát hiện gì khác lạ? Quá ít."

Bỗng nhiên, cậu a một tiếng: "Người chết gần nhất là ai, Kỷ Uyển Nhi, tóc của cô ta rất đẹp, thảo nào bị hung thủ lấy đi lấy cả da đầu."

Trình Khải Tư than thở: "Đúng vậy, dài tới mắt cá chân. Nếu không có như vậy, hung thủ kia cũng sẽ không chọn cô ta đi? Dân thường vô tội, người tài có tội."

Chung Thần Hiên nói: "Hung thủ vừa tự tin lại thích khoe khoang, hắn nói cho chúng ta biết, phạm tội của hắn ta là duy mỹ.

"Tôi chỉ kỳ quái là, vì sao ở vụ án 『 tóc 』, bên cạnh nạn nhân để một đóa hoa đen, một đóa màu trắng? rõ ràng ám chỉ chính là 『 mắt 』, ... mà không phải tóc, ở vụ 『 lỗ tai 』, 『 tay 』, 『 mũi 』, ở bên cạnh đều để những vật phẩm ám chỉ liên quan."

Trình Khải Tư dựa vào ghế, đầu ngẩng lên nói: "『 lỗ tai 』 hắn ta thả lại một đôi vỏ sò, 『 tay 』 hắn để lại ảnh chụp bức tượng phỏng chế 『 Balzac 』, 『 mũi 』... hắn để lại một pho tượng phục chế thần tình yêu.

"Quả thực, vì sao hắn ta không để lại một thứ gì liên quan tới tóc, mà muốn để lại hai đóa hoa? Hắn ta sẽ không ám chỉ tóc bạc tóc đen đấy chứ?"

Chung Thần Hiên nói: "Không phải, tôi vừa nhìn đã cảm thấy đó là ám chỉ mắt, hoa đen tượng chưng cho con ngươi, mà hoa trắng tượng trưng cho lòng mắt trắng. Tôi cũng không hiểu tại sao hắn ta phải phạm một sai lầm như thế, hơn nữa còn là một sai lầm cố ý?" Cậu lắc đầu, "Không nói những thứ trừu tượng, từ báo cáo khám nghiệm tử thi anh có cho ra kết luận gì không?"

Trình Khải Tư dùng bút gõ mặt bàn, nói: "Vậy chúng ta tổng kết một chút: Thứ nhất, người này nhất định phải có năng lực giải phẫu. Không nhất định phải là bác sĩ, hộ sĩ có lẽ là một người giết lợn cũng được, chí ít cũng nhất định phải có thường thức y học, bằng không hắn ta đem mấy thứ đó đi, làm sao có thể bảo tồn?"

Chung Thần Hiên nói: "Vậy cũng không nhất định, có lẽ hắn ta cố bày ra trận này. Hoặc hắn đã đem mấy thứ kia vứt đi rồi, một cây đuốc không phải sẽ cháy hết?"

Trình Khải Tư cười nói: "Cậu đây là đang nói mấy thứ không chuyên môn. Hắn ta đốt ở nơi nào? Một điểm vết tích cũng không thể kiểm tra ra."

Chung Thần Hiên nói: "Tôi chỉ đang nêu ví dụ, nếu không ném vào biển cũng không sai? Mấy thứ kia, nếu sinh trưởng trên cơ thể người thì đẹp, cắt bỏ không phải là đã chết, còn có giá trị bảo tồn gì? Đương nhiên, mỗi ý kiến mỗi người là không giống nhau."

Trình Khải Tư nói: "Thứ hai, người này chắc hẳn phải có trình độ về nghệ thuật. Không, chắc chắn là có trình độ về nghệ thuật, ví dụ về mũi, như Psyche rất ít được quan tâm tới, tôi không tin hắn ta để chế tạo độ giống nhau, mà chuyên môn tra xét những thứ liên quan về Psyche, nhất định là bình thường rất quen thuộc."

Chung Thần Hiên tiếp câu chuyện: "Thứ ba, đó là động cơ."

Trình Khải Tư nói: "Khả năng thứ nhất, hắn ta đúng là đang thu thập những thứ xinh đẹp, hắn ta là một sát nhân điên cuồng tâm lý biến thái. Khả năng thứ hai, hung thủ không phải một người có tâm lý biến thái, hắn ta là một rất người bình thường, hắn muốn giết, chắc hẳn chỉ có một trong số những cô gái đó.

"Đem cây kim dấu ở nơi nào để người ta không dễ dàng tìm được? Đương nhiên là trong một đống kim. Cho nên, hắn ta càng không ngừng giết người... Để ẩn giấu đi động cơ, nếu như là khả năng này, chúng ta phải gia tăng lực độ, điều tra một chút về những người bạn xung quanh mấy cô gái này."

Chung Thần Hiên buông tay, nói: "Không thể bài trừ đó là rất nhiều động cơ, tiền tài, tình yêu, thù hận. Nếu như dựa theo khả năng thứ hai, đây là một vụ án giết người có dự mưu bày kế tỉ mỉ, tôi nghĩ không quá giống như là giết người vì tình, quá tỉnh táo, tỉnh táo quá mức.

"Tôi có thể nhìn ra hung thủ giấu ở đằng sau một loại tâm tình đắc ý, cùng với đặc điểm khoe khoang này của hắn. Hắn ta thích sự vật hoa lệ rực rỡ, lúc nào cũng thích chơi đùa các loại trò khiến cho cảnh sát chú ý tới."

"Tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới hung thủ là phụ nữ. Trực giác đi?"

Chung Thần Hiên lắc đầu, "Không, không phải trực giác, trực giác là do rất nhiều sự thực và kinh nghiệm tích tụ lại. Anh suy nghĩ một chút, vài vụ án đặc biệt đều chết ở đêm khuya, hơn nữa còn là ở những chỗ yêu đương của tình nhân, một người phụ nữ nửa đêm lại hẹn một người phụ nữ khác ra bãi biển tản bộ hóng gió, sợ rằng không có mấy người sẽ đồng ý."

Trình Khải Tư nở nụ cười."Tên hung thủ này chẳng phải là một người đàn ông rất có mị lực, mới có thể hẹn ra được nhiều người phụ nữ như vậy?"

Chung Thần Hiên vẫn lắc đầu, "Không, tôi không cho là như vậy, hung thủ không hẳn phải là một người đàn ông có mị lực, tôi không xác định, có lẽ phải. Hắn không để lộ ra lòng tự ti của mình, điều đó nói lên hắn cũng sẽ không phải một kẻ hỏng bét.

"Thế nhưng, anh đổi một góc độ để suy nghĩ, nếu như hắn ta đã có nhiều lần tiếp xúc với những người phụ nữ này, chúng ta không có lý do gì không điều tra được.

"Có lẽ, một hai người, hung thủ sẽ rất thuận lợi chạy trốn, thế nhưng, bốn người, vẫn là không có đầu mối, cũng rất thần kỳ. Mặc kệ hung thủ vì lý do gì tiếp cận người bị hại, cũng không thể nào không để lại chút đầu mối gì, đây vốn chính là then chốt của vụ án, cũng là kẽ hở."

Trình Khải Tư vô tình nói: "Tôi biết, thế nhưng tôi không nhìn ra kẽ hở ở chỗ nào."

Chung Thần Hiên cười nói: "Anh nói tôi lười biếng, anh cũng chẳng khá hơn chút nào, Minh Tuyền đều làm giúp anh xong hết việc. Chuyện điều tra hay chạy qua chạy lại, không phải đều là cậu ta làm à?"

Trình Khải Tư có chút bối rối ho khan một tiếng.

"Vụ án trên tay tôi không chỉ có một hai. Tôi tương đối bận rộn..."

Chung Thần Hiên dáng tươi cười càng đậm, "Mượn cớ mà thôi, anh không phải là không muốn chạy ngược chạy xuôi bên ngoài? Anh nói tôi không chuyên nghiệp, tôi xem, chúng ta giống nhau, ai cũng đừng nói ai, chó chê mèo lắm lông mà thôi."

"Tôi thật sự muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ giết Tần Nhan, thế nhưng... Lâu như vậy, tôi cũng có chút nản lòng. Lẽ nào, thực sự sẽ biến thành một vụ án không thể nào giải quyết?" Trình Khải Tư biểu tình rất uể oải.

Chung Thần Hiên thoải mái nói: "Chỉ cần hung thủ vẫn làm tiếp, sẽ nhất định lộ ra sơ hở. Anh không cần nản lòng."

Trình Khải Tư than thở, "Đã đến người thứ bốn, một năm đều sắp qua. Nếu như vẫn không thể phá được vụ án này, tôi xem ra phải viết đơn từ chức thôi."

"Anh từ chức cũng không chết đói, cha mẹ anh cũng để lại cho anh không ít di sản đi." Chung Thần Hiên lơ đãng nói: "Anh yên tâm, hung thủ không có khả năng vẫn cứ may mắn như vậy."

Cậu dừng lại một chút, lại hỏi: "Anh chẳng lẽ không nghĩ tới, hung thủ tại sao luôn may mắn như vậy? Mỗi lần đều không thể tìm được đầu mối gì, ngay cả một kẽ hở?"

Trình Khải Tư sửng sốt một chút.

Chung Thần Hiên nói: "Hay là, đây là mấu chốt phá án."

Buổi tối, Chung Thần Hiên đã có chút hối hận vì tới nơi xa hoa trụy lạc này.

Thật lâu rồi chưa tới nơi có bầu không khí hỏng bét như vậy, cái loại âm ỹ này khiến cậu phiền táo bất an. Mơ hồ hoảng hốt nhớ lại buổi tối hôm đó... ở tiệc cưới... cùng cô ấy...

Chung Thần Hiên dùng sức đè lại huyệt Thái Dương, đầu lại bắt đầu đau nhức, đau kịch liệt như bị kim châm, cậu lần mò nắm chén rượu trên bàn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Có người từ phía sau vỗ vỗ bả vai cậu, Chung Thần Hiên quay đầu lại, gương mặt phóng đại của Trình Khải Tư ngay gần xát, dọa cho cậu nhảy dựng.

"Anh đã đến rồi?"

Trình Khải Tư ngồi xuống, nói: "Minh Tuyền người này, chính mình hẹn, còn không đúng giờ."

Thấy rượu đỏ trên bàn đã bị Chung Thần Hiên uống thất thất bát bát, hắn kỳ quái hỏi: "Cậu không phải là không thích uống rượu à? Sao hôm nay cứ rót liên tục thế?"

Chung Thần Hiên nhắm mắt lại nói: "Tôi đau đầu."

Trình Khải Tư nhìn trừng cậu một cái, đi tới đài lấy ly nước đá, đưa cho cậu nói: "Đừng uống, càng uống đầu càng đau. Thế nào, cậu không thích những chỗ thế này? Lẽ nào sẽ làm cậu cháng váng đầu?"

Chung Thần Hiên cầm chén nước đá, một ngụm uống vào.

Trình Khải Tư âm thầm lắc đầu, bộ dáng uống nước của cậu ta như đang uống rượu vậy.

"Trước đây, tôi cũng ở một nơi nhiều người như vậy, cử hành tiệc cưới..."

Trình Khải Tư có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nghe Chung Thần Hiên nói qua về việc tư của mình.

Chung Thần Hiên hình như là say, tiếp tục kể: "Cô ấy thật đẹp... Cô ấy là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy... Tôi còn nhớ rõ bộ dáng cô ấy mặc váy trắng, đẹp đến giống như là tiên nữ..."

Trình Khải Tư thấy Chung Thần Hiên tuy rằng say, ánh mắt vẫn như cũ si ngốc say mê, có chút kinh ngạc, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Chung Thần Hiên có loại vẻ mặt này.

"Đây là may mắn của cậu."

Hắn vừa nói xong, liền phát hiện Chung Thần Hiên sắc mặt đại biến.

"Không, cô ấy cưới tôi, lại không phải là may mắn."

Trình Khải Tư hỏi: "Vì sao?"

Chung Thần Hiên cầm rượu lên, cũng không cần chén, trực tiếp há miệng rót vào yết hầu ."Cô ấy đã chết."

"... Ốm chết?"

Chung Thần Hiên lắc đầu.

"Ngay trong tiệc cưới, bị người giết chết."

Trình Khải Tư lặng lẽ nhìn chăm chú vào cậu, lần này không có ngăn cản cậu đem bình rượu một hơi uống cạn sạch. Nhìn rượu đỏ sẫm từ khóe môi Chung Thần Hiên chậm rãi chảy xuống, khi hắn nhìn vào ánh mắt Chung Thần Hiên, hắn kinh ngạc phát hiện trong mắt Chung Thần Hiên đã có ánh lệ.

Chung Thần Hiên lại rót rượu, Trình Khải Tư dùng tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Tửu lượng cậu không tốt, đừng uống gập như vậy, đối với thân thể không tốt."

Chung Thần Hiên không để ý tới hắn, nhưng mà vẫn cứ một chén một chén mà uống, thỉnh thoảng xen lẫn âm thanh thầm thì mơ hồ: "Nhược Lan, Nhược Lan."

Trình Khải Tư nhìn quanh bên người xa hoa truỵ lạc, có chút hoảng hốt tưởng tượng, năm đó Chung Thần Hiên ăn mặc lễ phục, kéo tay tân nương một thân lễ phục trắng. Thời điểm đó cậu ấy, có phải cười đến dương quang xán lạn, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn về phía tân nương bên cạnh?

"Bắt được hung không?" Trình Khải Tư biết những lời này hỏi rất không đúng lúc, nhưng thói quen nghề nghiệp để cho hắn nhịn không được hỏi lên.

Chung Thần Hiên trong mắt chợt lạnh, cơ thể cũng căng thẳng, lúc chạm phải ánh mắt tha thiết lại dịu dàng của Trình Khải Tư, lại từ từ thả lỏng.

"Hung thủ đã chết."

Trình Khải Tư càng hiếu kỳ, muốn hỏi lại không tiện hỏi.

Chung Thần Hiên nói: "Tôi rất muốn tự tay giết hắn ta, nhưng hắn lại nhanh hơn tôi một bước." Cậu lạnh lùng cười, nói, "Đem cả sở nghiên cứu của hắn cũng đốt, không để lại cơ hội gì cho tôi."

"Sở nghiên cứu? !"

Chung Thần Hiên hình như hối hận vì nói ra, quay đầu, không nói thêm gì đi nữa, vừa lúc Lâm Minh Tuyền cùng một nhóm người cười cười nói nói đi tới, Trình Khải Tư cũng chỉ có thể ngậm miệng không hỏi.

Có đôi khi nhìn Chung Thần Hiên, luôn cảm thấy khóe mắt cậu ấy có nét cô đơn nhàn nhạt, là vì vị hôn thê đã chết đi của cậu ấy sao? Trình Khải Tư dùng dư quang của khóe mắt liếc về phía Chung Thần Hiên.

Hắn chú ý tới trước khi hắn đi tới, Chung Thần Hiên đang ngắm vật gì đó nắm trong tay, vừa nhìn thấy cậu ấy đã siết chặt trong lòng bàn tay.

Trình Khải Tư suy nghĩ một hồi, đột nhiên chợt hiểu ra.

Trong tay Chung Thần Hiên mơ hồ lộ ra một sợi tơ màu đỏ, là khi hắn lần đầu tiên gặp Chung Thần Hiên, đối phương cầm ở trong tay thưởng thức một đóa hoa lan chạm ngọc.

Nhược Lan.

Vừa Chung Thần Hiên âm thầm nhớ kỹ cái tên này.

Như vậy, như vậy đóa hoa lan kia là lễ vật cậu ta tặng cho vị hôn thế?

Trình Khải Tư suy nghĩ sâu xa nhìn Chung Thần Hiên đang chóng mặt tựa vào ghế ngồi, hai má cậu đỏ bừng, hiển nhiên là có chút say. Ngày hôm nay tim cậu cùng điều tra vụ án là điều không thể, Trình Khải Tư đứng lên, đi tìm quản lí có liên quan đến Trác Yên kia.

Quách Vĩnh Thành ngồi ở trước bàn làm việc. Đối mặt với Trình Khải Tư, hắn ta rất không yên.

"Tôi không có giết Trác Yên."

Trình Khải Tư chú ý tới mười ngón tay để trên bàn của hắn ta, vặn vẹo vặn vẹo. Trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng bắp thịt ở khóe mắt lại không yên.

Người này đang sợ? Sợ cái gì?

Trình Khải Tư dường như trong nháy mắt có thể đưa ra kết luận, người trước mặt này không thể là hung thủ. Trong vụ án này hung thủ rất hư vinh, thích khoe khoang, thậm chí là dùng hướng dẫn và trêu đùa cảnh sát làm vui, mà Quách Vĩnh Thành, lại vì một nguyên nhân không rõ, mà sợ hãi.

"Tôi với cô ta chỉ là vui đùa chút thôi, cô ta cũng sẽ không tưởng thật, tôi cũng sẽ không cho là thật. Tôi việc gì phải giết cô ta."

Trình Khải Tư nói: "Đó là anh nói."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Trước khi vụ án này điều tra ra manh mối, anh vẫn không thể thoát khỏi hiềm nghi, cho nên anh hãy đem toàn bộ những gì mình biết nói cho chúng tôi, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt."

Quách Vĩnh Thành mở ra tay, nói: "Tôi với cô ta cũng chẳng hề quen biết, nếu như không phải em gái của cô ta thừa kế di sản của cô ta, thủ tục công việc rất nhiều, tôi còn chẳng biết cô ta có em gái. Tôi nói rồi... chúng tôi chỉ là vui đùa chút thôi, ai cũng không coi là thật, đối với tình huống của đối phương cũng không quá quan tâm, lại càng không tận lực chú ý."

Do dự chỉ chốc lát, hắn ta rốt cuộc nói: "Lời này nói ra hơi khó nghe, những cô gái ở chỗ này, có mấy người là sạch sẽ? Ở trong cái giới này lâu, cái gì cũng sẽ thấy rõ, tuyệt sẽ không đấu với mấy người phụ nữ này.

"Trác Yên cũng giống vậy, tuổi của cô ta tuy rằng không lớn, thế nhưng là một người rất sâu xa, theo tôi cũng bởi vì muốn giao thiệp một chút, một ngày có chủ nhân tốt hơn, cô ta sẽ khẩn cấp bò lên."

Trình Khải Tư theo dõi hắn ta, ánh mắt cũng không sắc bén, chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn tới Quách Vĩnh Thành trên đầu đổ mồ hôi.

"Vậy vì sao anh sợ?"

Quách Vĩnh Thành cả người run lên, ngẩng đầu, môi có chút run run. Trình Khải Tư dò xét nửa người rướn lên trước bản, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn ta, gằn từng chữ nói: "Anh biết cái gì? Anh thấy được hung thủ?"

Quách Vĩnh Thành cả người giật mạnh một cái, cố sức xua tay, kể cả đầu cũng lắc theo, lắc mồ hôi văng cả lên mặt Trình Khải Tư."Không, không, tôi không thấy gì cả."

Trình Khải Tư có chút không nhịn được, nói: "Anh có thể nói anh không nhìn thấy, nhưng mà, hung thủ rất nhạy cảm, hắn ta sẽ hoài nghi là có người nhìn thấy hay không. Đó là một hung thủ thông minh, hắn ta sẽ tìm hiểu cặn kẽ, cuối cùng tìm được anh, sau đó..."

Quách Vĩnh Thành nhảy dựng lên.

"Cậu đang dọa tôi?"

Trình Khải Tư buồn cười nhìn hắn ta, người này thật không có dáng vẻ lo lắng.

"Tôi không có tâm tình nói mấy lời vô ích với anh, tôi cho anh biết, hung thủ kia còn đang giết người, mũi, lỗ tai, tay, tóc, vết cắt giống hệt nhau, hắn ta sẽ không dừng lại, sẽ vẫn tiếp tục."

Trong lòng hắn đang nghĩ tới Chung Thần Hiên còn đang say, lười nói them, liền đi ra ngoài cửa.

"Là mặt gương!"

Trình Khải Tư quay đầu lại: "Cái gương?"

"Các cậu hẳn là đã tới nhà cô ta điều tra, cũng có thể chú ý tới mặt gương đó, đó là đồ cổ, vô cùng quý báu, có người nói đã từng là đồ dùng ở cung đình Pháp. Loại vật này, Trác Yên không mua nổi, cô ta cũng sẽ không dùng tiền mua mấy thứ nhàm chán như thế, cô ta thích quần áo, trang sức, và tiền tài."

"Mặt gương đó rất đắt?"

"Đúng vậy, rất đắt, cho nên có người tặng cô ta, cô ta vui vẻ nhận lấy, thế nhưng là bởi vì giá trị của mặt gương, chứ không xuất phát từ sự yêu thích cá nhân."

Trình Khải Tư có chút suy ngẫm nhìn chằm chằm người trước mặt, nói: "Anh rất hiểu cô ta."

Quách Vĩnh Thành cười khổ nói: "Không phải hiểu cô ta, là hiểu loại người như cô ta."

Hắn ta dùng tay làm động tác ra hiệu ra ngoài cửa, nói: "Những người phụ nữ ở chỗ này, hầu hết đều như vậy. Trác Yên bằng cấp rất cao, cũng xuất ngoại, nhưng cũng sẽ vẫn bị tiền tài mê hoặc. Cho dù có trình độ thưởng thực và tri thức cao, các cô ấy cũng sẽ lấy nó làm công cụ hấp dẫn đàn ông."

Trình Khải Tư nói: "Nói tiếp."

"Thời gian mà tôi và cô ta còn có quan hệ rất tốt, cũng thường thường tới nhà cô ta, thấy mặt gương này, tôi đã cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy hỏi cô ta lấy ở đâu. Cô ta nói có một người bạn tặng cho, hỏi tôi đẹp không? Tôi đương nhiên nói là đẹp, nhưng tôi cũng không nói giá trị của mặt gương cho cô ta."

"Bởi vì anh biết rõ giá trị của mặt gương, khi mà có cơ hội, anh muốn dùng giá thấp lấy làm của riêng."

"Tôi thừa nhận tôi có lòng tham, nhất là đối với một người phụ nữ không biết giá trị của nó. Cảnh sát Trình, cậu sẽ không cho rằng tôi vì một mặt gương mà giết cô ta chứ?"

Trình Khải Tư nhìn chằm chằm người trước mặt. Bỗng nhiên phía sau có một âm thanh hơi khàn khàn vang lên: "Một người thiết thực, sẽ không nghĩ ra phương pháp giết người vừa duy mỹ lại vừa tàn khốc như vậy."

Trình Khải Tư quay đầu lại, thấy là Chung Thần Hiên, sắc mặt của cậu còn chút hồng, nhưng mắt đã sáng sủa trong suốt, chỉ là thanh âm trầm thấp hơn so với ngày thường.

"Cho dù anh từng có dục vọng giết chết cô ta, anh cũng không có sức tưởng tượng như vậy. Trừ phi... Có người nghĩ thay anh, mà anh thì thực hiện."

Quách Vĩnh Thành gương mặt trắng xanh, kêu lên: "Cậu là ai?"

Trình Khải Tư nói: "Là cộng sự, theo tôi tới."

"Cậu vu khống tôi!"

Chung Thần Hiên nói: "Tôi chỉ nói anh cùng lắm là có ham muốn này, tôi có vu khống anh sao? Quách tiên sinh, anh không cần lo lắng như vậy, mỗi người trong lòng ít hay nhiều đều có những mong muốn không thể cho người khác biết, anh cũng không ngoại lệ. Về phần anh tột cùng có giết cô ta hay không, có lẽ anh cuối cùng có biết chút gì đó, chỉ có trong lòng anh rõ ràng.

"Để bảo đảm an toàn của anh, anh tốt nhất nói cho chúng tôi biết. Tên hung thủ này đã giết vài người, hắn sẽ chẳng để bụng nếu giết thêm một người nữa, tuy rằng, hắn ta có lẽ sẽ nghĩ, giết anh thì đã phá hủy kế hoạch sát nhân hoàn mỹ của hắn ta."

Cậu liếc về phía Quách Vĩnh Thành, nói: "Anh không cần phủ nhận, anh có bằng cấp rất cao, sở thích là giám định và thưởng thức đồ cổ. Cho nên, giá trị mặt gương kia, cô ta không rõ ràng lắm, anh lại rất rõ ràng."

"Tôi sẽ không vì một mặt gương mà giết người!"

"Anh chắc là sẽ không, nhưng mà, anh rất thích hợp làm đồng lõa."

Quách Vĩnh Thành tức giận đến run lên, chỉ vào Chung Thần Hiên, một câu vu khống lại không thể thốt ra. Trình Khải Tư cũng hiểu được Chung Thần Hiên nói hơi quá, thái độ ấy không giống như một cảnh sát nên có, nhưng nếu hắn nói ra, cho dù là nói cái gì cũng là không nể mặt Chung Thần Hiên, cậu nói không chừng có thể trở mặt với mình ngay tại đây.

Chung Thần Hiên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên dưới chân hơi lảo đảo một chút. Quách Vĩnh Thành vừa tức vừa giận không có chú ý, lại không thoát được ánh mắt Trình Khải Tư.

Thảo nào người này ngày hôm nay nói không nể mặt như vậy, hóa ra là còn chưa tỉnh rượu.

Chung Thần Hiên lại hình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn〈suy nghĩ trong lòng Trình Khải Tư, luôn luôn không thể gạt được cậu〉, nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Chúng tôi cũng chỉ là tiện đường tới thăm hỏi Quách tiên sinh, nếu như là đưa tin chính thức, chúng tôi sẽ lại mơi Quách tiên sinh tới bốt cảnh sát nói chuyện một chuyến."

Vừa ra ngoài, Trình Khải Tư oán giận nói: "Căn bản không có chứng cứ, sao cậu lại nói với hắn ta nhiều như vậy. Tôi đi chào bọn Minh Tuyền, sau đó chúng ta đi về trước, lần sau uống rượu, cậu đừng lại lén đến tra án."

Chung Thần Hiên chẳng nói gì.

Sau khi lên xe, hắn nói: "Lần trước cậu ở nhà họ Trác, cậu có chú ý đến điểm gì khác thường không?"

"... không nói về hình dạng lúc cô gái Trác Tử kia nhìn về phía cái gương rất quỷ dị, tôi nhờ cô ta đi lấy di vật của Trác Yên, cô ta vừa đi vừa quay đầu lại, rất cảnh giác với tôi, ánh mắt đảo qua lại ở chỗ cái gương."

Chung Thần Hiên cười cười, nói: "Điều này nói rõ mặt gương đó và việc mưu sát Trác Yên có quan hệ, bằng không Trác Tử lo lắng như vậy làm gì? Tôi cho rằng, Trác Tử ít nhất là ở trong lòng có dục vọng giết chết chị mình. Tôi không có hiểu biết đầy đủ về cô ta, cũng không thể phân tích cụ thể, chỉ có thể nói đơn giản một chút cái nhìn của tôi, chỉ là một cái nhìn mà thôi."

"Cậu nói đi."

"Tôi chỉ gặp qua cô ta một lần, nhưng ta đã nghĩ cô ta khá không bình thường, quá nhiều lần tự ngắm mình, mà cô ta tuyệt đối không được tính là người đẹp. Cô ta được chị gái nuôi sống, thấy hoàn cảnh sinh hoạt và giáo dưỡng của Trác Yên, cũng sẽ không bảo hộ thương yêu gì cô em gái này.

"Anh có chú ý tới không trên mặt trái của cô ta có một vết thương nhỏ, đại khái là móng tay cào thành vết, Trác Yên có thể không đối tốt với cô em gái này, hơn nữa sẽ đánh mắng. Trác Tử bởi vì sống nhờ chị gái, cho nên không thể phản kháng."

"Cửa hàng nhỏ của Trác Tử tôi đã điều tra qua, chính là trên danh nghĩa của chị gái cô ta, căn nhà cũng vậy. Cuộc sống của cô ta hoàn toàn ỷ lại vào chị gái. Anh có chú ý tới cô ta hay có động tác lén lút nào không?"

Trình Khải Tư nói: "Có, cô ta để cánh tay trên bàn, sẽ có phản xạ rút về, còn nhăn mi, như là sợ bẩn. Mà rõ ràng mặt bàn lau bóng tới mức có thể soi gương."

"Điều này nói rõ cô ta có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, hơn nữa còn là hình thái chứng cưỡng ép. Người như vậy cho dù không ngừng rửa tay, cũng sẽ cảm giác tay mình bẩn, cho dù rửa mãi cũng không sạch vậy."

"Gian phòng của cô ta vô cùng vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ tới không có một hạt bụi."

"Cô ta sợ bẩn, với căn nhà và bên trong căn nhà, bởi vì những thứ này đều là chị cô ta kiếm về. Mà chính cô ta lại phải sinh sống ở chỗ này, cho nên cũng cảm giác mình bẩn."

"Liền vì cái này, cô ta có thể giết người?"

"Anh cho rằng cô ta có năng lực coi như không có chuyện gì xảy ra mà cắt đi mũi của chị gái ruột của mình? Hơn nữa đối phương còn thanh tỉnh, nói không chừng, còn chừng mắt nhìn cô ta?"

Trình Khải Tư ghê tởm nhíu mày một cái.

"Không quá có khả năng."

"Cho nên, nếu tôi nói, cô ta và Quách Vĩnh Thành đều là bị hung thủ lợi dụng, Quách Vĩnh Thành bị Trác Tử lợi dụng, mà Trác Tử lại bị hung thủ lợi dụng, chỉ có điều, Trác Tử biết chút sự tình bên trong, Quách Vĩnh Thành vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Tôi nghĩ, Quách Vĩnh Thành muốn mặt gương, Trác Tử dùng cái này làm mồi.

"Quách Vĩnh Thành lúc Trác Yên chết đi, bắt đầu hoài nghi và sợ hãi... cho nên vừa này khi chúng ta tìm hắn ta, thái độ của hắn ta là sợ hãi, hắn ta cũng nhắc tới mặt gương.Đây cũng là nguyên nhân khi chúng ta ở chỗ Trác, theo bản năng chú ý tới mặt gương."

"Đã như vậy, cô ta hẳn là phải giấu mặt gương đi." Trình Khải Tư nói.

Chung Thần Hiên lại lắc đầu."Anh có chú ý tới không, mặt gương kia được khảm trong tường, cố ý lấy xuống, sẽ rất kì quái, điển hình của giấu đầu hở đuôi."

Trình Khải Tư suy nghĩ một chút, còn nói: "Quách Vĩnh Thành quen biết Trác Tử là không thể nghi ngờ, tuy rằng hắn ta không thừa nhận rất vụng về. Hắn ta nói hắn có một thời gian thường tới nhà Trác Yên, làm sao lại chưa thấy qua Trác Tử?"

Chung Thần Hiên gật đầu, "Hắn ta căn bản không cần thiết phải giấu diếm, lại tận lực giấu diếm, chính là biểu hiện trong lòng có quỷ."

Lúc này xe đang vòng qua một cái ngoặt, phía trước là nhà hát thành phố H, một tòa kiến trúc khá khí thế.

Chung Thần Hiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, một tờ áp phích lớn trình ình trược mặt. Đó là sân khấu kịch của "Hamlet" ─ Ophelia chết ở trong nước [2].

Quần dài màu trắng như váy cưới nổi trên mặt nước suối xanh biếc, tóc vàng của thiếu nữ tán loạn trên mặt nước. Ánh sao soi sáng khuôn mặt cô, thủy tiên màu trắng còn quấn lấy cô.

Chung Thần Hiên đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, ngồi ở ghế phó lái, nghiêng thân thể, lệch người ngã xuống.

Trình Khải Tư nhìn cậu đột nhiên bất tỉnh, sợ đến không nhẹ, vội vàng đem xe dừng lại một bê, xuống xe đi vòng bện chỗ cậu, mở cửa xe coi tình hình, dùng lực bấm nhân trung của cậu.

Chung Thần Hiên tỉnh lại, chớp mắt mấy cái, nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói: "Tôi không sao, trở về đi."

"Thực sự không sao?" Trình Khải Tư có chút hoài nghi nhìn cậu.

Chung Thần Hiên nói: "Thực sự không sao, chúng ta đi thôi."

Sau khi trở về, Trình Khải Tư không nói một lời đưa một ly cà phê cho cậu, sau đó tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, tới mức Chung Thần Hiên trong lòng sợ hãi, cười khổ nói: "Đừng nhìn tôi như quái vật thế?"

Trình Khải Tư thu hồi đường nhìn, buồn buồn nói: "Cậu có coi tôi là bạn hay không?"

Chung Thần Hiên cười khổ nói: "Anh cứ nói đi?" Thấy Trình Khải Tư há mồm muốn nói cái gì, phất tay chặn lại nói: "Mỗi người đều có điều riêng tư, khúc mắc của riêng mình, không cần phải nói cho mọi người, cho dù là bạn bè tốt nhất."

Trình Khải Tư vẻ mặt không hài lòng, Chung Thần Hiên nhàn nhạt cười, "Vậy, anh không có chuyện gì gạt tôi sao? Nhớ kỹ, là cố tình, cố ý giấu diếm."

Trình Khải Tư một hơi nói: "Không có!"

Chung Thần Hiên vừa vẻ mặt cười như không cười, "Thật không?"

Trình Khải Tư rất không quen vẻ mặt cười này của cậu, xoa xoa đầu nói: "Không cãi với cậu, chính cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra."

"Chờ một chút." Chung Thần Hiên gọi hắn lại.

Trình Khải Tư quay đầu lại, "Chuyện gì?"

Chung Thần Hiên mỉm cười nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn chứng minh với anh một việc, đó chính là, mỗi người trong đáy lòng đều có bí mật của riêng mình... Khải Tư, anh thật sự không có bí mật gì ư?"

Thanh âm của cậu, trầm thấp, mang theo một loại lực từ kỳ lạ, khiến Trình Khải Tư nghe được thì tim đập thình thịch.

"Suy nghĩ kỹ một chút, Khải Tư, anh có bí mật không? Không nên gấp, anh chậm rãi nghĩ lại, đúng, chậm rãi hồi tưởng... người, chắc chắn sẽ có một việc, sẽ cất giấu dưới đáy lòng, không thể nói cho bất luận ai..."

Âm thanh như thần chú từng câu từng câu rót vào bên tai, Chung Thần Hiên nửa người dựa vào ghế, mỉm cười nhìn chăm chú vào Trình Khải Tư. Hai đầu ngón tay cậu giao lại cùng một chỗ, mặt giấu ở trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại sáng đến kỳ lạ.

Trình Khải Tư rốt cục tỉnh. Đầu của hắn đau như muốn nổ tung, chỉ nhớ rõ cuối cùng ở trước mắt hắn lắc lư, là một đóa hoa lan trắng nõn.

Trình Khải Tư thấy Chung Thần Hiên đang ngồi ở cái ghế nhắm mắt nghỉ ngới, tiến lên túm lấy cậu: "Cậu làm gì thế? !"

Chung Thần Hiên nói: "Tôi cũng không làm chuyện bất lợi cho anh." Cậu cũng không động, chỉ là nhìn Trình Khải Tư cười.

Trình Khải Tư buông tay, gằn từng chữ nói: "Chung Thần Hiên, cậu đến tột cùng đã làm gì?"

Trên mặt Chung Thần Hiên hiện lên dáng cười mê người: "Anh hẳn là biết."

Trình Khải Tư nói: "Cậu dùng thuật thôi miên với tôi?"

Chung Thần Hiên cười nói: "Tôi chỉ thị cho anh nằm mộng, anh yên tâm, tôi không hỏi anh bất cứ điều gì, không có sự cho phép của người khác, nhìn trộm nội tâm của người khác, là hành vi không có đạo đức, tôi sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như tôi có ý định không muốn cho anh biết mình bị thôi miên, tôi cũng có thể làm được, nhưng tôi không có làm như vậy."

"Cậu đến tột cùng là ai? Tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thuật thôi miên, không có tác dụng với tôi."

Chung Thần Hiên nói: "Tôi biết, trắc nhiệm tâm lý, anh là người đứng đầu, năng lực tinh thần của anh vô cùng mạnh, tới không còn kẽ hở . Người thôi miên lúc đó trái lại bị anh khống chế."

"Thế nhưng cậu dễ dàng thôi miên tôi? !"

Chung Thần Hiên cười cười, "Đó là bởi vì, thứ nhất, anh không có phòng bị gì với tôi. Thứ hai... tôi tìm được chỗ đột phá. Cho nên, tôi có thể không tốn chút sức nào thôi miên anh, hơn nữa, còn hơn vị thôi miên anh lúc trước, tôi càng giỏi hơn."

Trình Khải Tư nhìn cậu chằm chằm, tình cảnh trong mộng tái hiện, hắn dùng lực lắc lắc đầu, nhưng không lái đi được."Cậu rốt cuộc là ai? Với năng lực của cậu, không nên theo tôi hợp tác làm vụ án này."

Chung Thần Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng thốt: "Anhđã quên, cấp trên của anh đã thông báo, vĩnh viễn không nên hỏi lai lịch của tôi. Đây là ─ mệnh lệnh."

Trình Khải Tư lớn tiếng nói: "Cậu làm như vậy, rõ ràng là muốn tôi đi do thám lai lịch của cậu!"

Chung Thần Hiên thở dài, nói: "Là lỗi của tôi, tôi không nên làm như vậy. Bởi vì thôi miên anh, tự tôi cũng rất mệt mỏi rã rời, trái lại cả đêm không ngủ."

"Cậu chẳng lẽ không tự thôi miên mình, để cho mình ngủ ngon giấc, làm mộng đẹp?"

Chung Thần Hiên nói: "Tôi cũng có khúc mắc, tôi cũng sẽ có ác mộng."

Cậu cầm lấy một bình thuốc đầu giường, "Nhìn thấy không? Mỗi đêm tôi cần đến thứ này để đi vào giấc ngủ." Cậu liếc nhìn Trình Khải Tư, trong mắt là sâu xa khó hiểu, "Anh nằm mơ thấy gì? Vì sao lại thở hổn hển như vậy?"

"Cậu còn hỏi tôi mơ thấy gì? Đây hết thảy đều là cậu làm ra? Chung Thần Hiên!"

Chung Thần Hiên ở cạnh ghế xoay người, giọng nói của cậu rất bình thản: "Tôi không biết anh nằm mộng thấy gì, tôi chỉ thị dẫn đường cho anh, cho anh nhớ lại những chuyện đã bị mình chôn dấu trong đầu. Về phần là chuyện gì, chỉ có mình anh là rõ ràng, sau khi anh ngủ, tôi cũng không có đặt câu hỏi gì với anh, tôi không biết anh mơ tới cái gì."

Trình Khải Tư nhìn chằm chặm cậu, chậm rãi nói: "Tôi mơ tới Tần Nhan."

"Tần Nhan." Chung Thần Hiên lặp lại tên này."Là cô gái có bàn tay xinh đẹp, anh mơ gì về cô ta?"

Giọng Trình Khải Tư trầm thấp hơn."Tôi mơ thấy cô ấy một người ở trong quán rượu, trong quán rượu những người khác đều đi hết sạch, chỉ còn một mình cô ấy, sau đó..."

"Sau đó cái gì? Anh nhìn thấy gì?"

Trình Khải Tư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu."Tôi đi vào."

Chung Thần Hiên hình như chẳng cảm giác kinh ngạc chút nào.

"Anh đi vào, sau đó thì sao? Sau đó anh cắt đi hai tay của cô ta?"

Trình Khải Tư hít một hơi thật sâu."Không, tôi bóp chết cô ấy."

Anh mắt của hắn và Chung Thần Hiên đụng nhau. Qua thật lâu, Chung Thần Hiên chậm rãi nói: "Đây chỉ là giấc mộng mà thôi."

"Nhưng với tôi mà nói chân thực tựa như đã từng xảy ra vậy." Trình Khải Tư trả lời.

Chung Thần Hiên thở dài, nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng, một luồng nắng sớm chiếu vào trong phòng.

Giờ khắc này, giống như mọi thứ đều được chiếu sáng, giống như cái gì cũng không thể che giấu.

Giọng Chung Thần Hiên rất bình tĩnh, "Khải Tư, đây chỉ là một giấc mộng, đêm hôm đó, anh uống say, anh không ra ngoài giết người."

"Tôi chỉ biết là, tôi không có lý do gì giết Tần Nhan, tôi chỉ có thể xác định điểm này." Trình Khải Tư trả lời, "Nhưng giấc mộng kia, chân thực tới mức khiến tôi sợ. Thần Hiên, cậu tại sao muốn làm như vậy?"

"... Tôi đã nói rồi, tôi không có ý gì khác." Chung Thần Hiên duỗi người, "Ở trong mộng, anh có nghĩ tới tại sao anh giết Tần Nhan không?"

Trình Khải Tư trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi trả lời: "Không có."

Chung Thần Hiên đứng lên, "Đi thôi, hẳn là nên đi làm. Ác mộng dưới ánh mặt trời, sẽ không còn chỗ nào che giấu."

Trình Khải Tư đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Chung Thần Hiên nhìn sắc mặt của biến đổi lại biến đổi, hỏi: "Thế nào? Đã xảy ra chuyện?" Cười cười, nói: "Anh đừng nói, tôi đoán một chút. Có phải phát hiện thi thể của Tô Nhã không?"

"Không sai... Hơn nữa..."

"Hơn nữa đầu lưỡi bị cắt bỏ."

Trình Khải Tư nói: "Đúng, thế nhưng..."

"Thế nhưng cũng không bị mang đi, mà là vứt bỏ ở tại chỗ, có đúng hay không?"

Trình Khải Tư trầm trọng nhìn cậu một cái, nói: "Cậu nói hoàn toàn chính xác. Chính xác giống như là tận mắt nhìn thấy vậy."

Chung Thần Hiên cười nói: "Lúc tôi nghe Tô Nhã hát『 Le Chantdu Rossignol 』, thì trên cơ bản đã xác định được điểm này."

Trình Khải Tư đứng dậy, cầm lấy áo khoác.

"Đi thôi, trước tới hiện trường."

_____________

[2] : Một vở kịch của

người yêu của Hamlet. Ophelia trong phần tự bạch của mình đã leo lên một cây liễu, một cành liễu gãy và Ophelia rơi vào trong suối, nơi cô bị chết đuối.

Ophelia trong suối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro