Quyển 1 - Chương 7: Salome (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lanChương 7: Salome (hạ)

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

"Tôi muốn nhìn đến chi tiết liên quan đến kế hoạch đêm thứ mười hai kia."

Chung Thần Hiên ồ một tiếng, "Cũng không có gì để nhìn, cũng giống như những gì xảy ra. Có một số chỗ khác nhau, cũng không có gì kỳ quái, dù sao một vụ án tưởng tượng ra, lúc áp dụng vào sẽ có sự khác biệt."

Điện thoại Trình Khải Tư lại vang lên tiếng hát điên cuồng, Chung Thần Hiên nhíu mày một cái, nghe thấy Trình Khải Tư vội vàng nói vài câu với điện thoại, hỏi: "Thế nào?"

Trình Khải Tư nói: "Không có việc lớn gì, tôi phải chạy về cục cảnh sát một chuyến, có chút việc phải xử lý." Hắn nhìn Chung Thần Hiên sắc mặt đỏ bừng, có chút lo lắng nói: "Một mình trở về có sao không?"

"Nói nhảm."

Sau khi Trình Khải Tư rời đi, Chung Thần Hiên lại gọi thêm một bình rượu, uống từng ngụm từng ngụm. Bất tri bất giác, cái chén đã rỗng, cậu đang muốn rót thêm một ly, điện thoại di động của cậu lại vang lên.

"Cái gì? Lại xảy ra vụ án? Lần này là chân? Được, tôi lập tức chạy tới."

Trình Khải Tư mới đi đến nửa đường, điện thoại lại vang lên. Hắn lập tức chuyển hướng, trên đường đi nhìn thấy những ánh mây chiều màu hồng ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lướt qua, lại hiển hiện, lại lướt qua, lại thoáng hiện.

Hắn hướng tới "hoàng cung", một tòa cung điện lâm thời được dựng lên để diễn kịch. Trình Khải Tư lái xe tới gần, nhìn thấy Lâm Minh Tuyền không giống như ngày thường bốn phía tìm kiếm, ngược lại ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn khuôn mặt người chết.

Trình Khải Tư đẩy cửa xe ra, nói: "Đi đến một nửa liền nghe nói mới xảy ra án mạng, quả nhiên là vào đêm thứ mười hai." Hắn chú ý tới biểu cảm của Lâm Minh Tuyền, "Làm sao vậy, Minh Tuyền?"

Giọng Lâm Minh Tuyền khô khốc mà cứng ngắc: "Cô ấy... cô ấy bị chém đứt, là chân của cô ấy."

Trình Khải Tư nhìn chằm chằm cậu ta, đột nhiên vọt tới cạnh bên người chết.

Trên thân thể cô gái ấy đắp lên một tấm màn mỏng, vải đỏ cực mỏng, không đúng, tầng thứ nhất là vải đỏ, tầng thứ hai là vải tím, tầng thứ ba là vải hồng, tầng thứ tư là xanh lam, tầng thứ năm là trắng, tầng thứ sáu là màu cam, tầng thứ bảy màu đỏ thắm. Mỏng như cánh ve, có thêu hoa văn tinh xảo.

Khi tầng vải cuối cùng được nhấc lên, mặt cô gái ấy lộ ra.

Là khuôn mặt của Thi Tư.

Dấu chân máu đầy đất, từng cái một, đều hầu như là hoàn chỉnh. Trình Khải Tư mơ hồ nghĩ tới, cô bé này, đã từng có một đôi chân mảnh khảnh xinh đẹp thế nào.

Hung thủ đã từng buộc cô bé khiêu vũ ở đây? Vũ điệu đẫm máu?

Đôi chân như ngọc thạch khắc thành, từng đầu ngón chân như những nụ hoa, móng chân thì như thạch anh vậy.

Cô ấy đã từng rất kiêu ngạo với đôi bàn chân này, đôi bàn chân như bồ câu này có thể nhẹ nhàng bay múa trên sân khấu. Mà bây giờ... lại trở thành dụ hoặc đối với ma quỷ, cuối cùng tạo thành cái chết của cô ấy.

Trình Khải Tư nhắm mắt lại, hắn không đành lòng lại nhìn vào thân thể trần chuồng của Thi Tư dưới lớp sa mỏng. Trên người cô ấy cũng không vết thương gì, ngoại trừ vết dây hằn trên cổ.

Kỳ quái là, những thê thể nữ khác mặc quần áo, chỉ có Thi Tư là trần như nhộng. Đại khái, hung thủ muốn giống như câu chuyện Salome ─ nhấc lên bảy tầng vải mỏng, cô gái nhảy múa trên đôi chân trần, hai chân như là bồ câu màu giống như nhảy múa trong máu...

Điền Duyệt ôm một đống quần áo đi tới, "Quần áo của cô ấy bị ném ở bên kia." Cô thở dài một hơi, "Vì cái gì hết lần này tới lần khác là cô ấy? Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng em cảm thấy cô ây là một cô bé rất tốt."

Giọng nói của Trình Khải Tư, chậm rãi vang lên: "Có lẽ chính là bởi vì em ấy quá tốt."

Chung Thần Hiên đi vào nơi phát sinh hung án, một tòa biệt thự bỏ trống, lại không nhìn thấy bất kỳ ai, cũng không thấy dấu hiệu xe cảnh sát. Đột nhiên, sau đầu tiếng gió vang lên, cậu bị đánh ngất xỉu.

Khi cậu chậm rãi mở mắt ra, cả người như lọt vào trong sương mù, đầu còn choáng váng, đau nhức tới mức hoàn toàn không thể tập trung lực chú ý. Mà trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt tươi cười của Lâm Minh Tuyền.

Chung Thần Hiên im ắng thở dài, nói: "Là cậu."

Lâm Minh Tuyền cười nói: "Là tôi, lúc đầu chính là tôi. Cậu có phải đã sớm đang hoài nghi tôi hay không, Thần Hiên?"

Chung Thần Hiên yên lặng thật lâu.

"Những vụ án này, sở dĩ không bắt được hung thủ, có ba nguyên nhân quan trọng nhất. Thứ nhất, hung thủ là sát nhân điên cuồng có tâm lý biến thái, cũng không có càng nhiều động cơ có thể đào móc, cũng không thể loại trừ bất kỳ người tình nghi nào.

"Thứ hai, là hung thủ thật sự quá may mắn, hắn chưa từng lộ ra bất kỳ sơ hở gì, lưu lại bất kỳ manh mối gì... Trên thực tế, bản thân cái này cũng đã là sơ hở, điều này là không thể? Khả năng duy nhất, chính là có người âm thầm đem manh mối hoặc chứng cứ hủy đi.
"Ai có thể làm được việc này? Đương nhiên là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường. Khải Tư là người phụ trách vụ án này không sai, nhưng anh ta cũng không chăm chỉ như cậu, cậu đối với những vụ án này rất nhiệt tình chăm chú, mỗi lần luôn luôn đến sớm... Đương nhiên, cậu liền có cơ hội hủy đi những vật chứng lưu lại.

"Nhưng mà, tôi nghĩ cho dù có, cũng là nhỏ xíu, cậu cũng sẽ không có sai lầm lớn nào, mà lại, phát hiện ở hiện trường có dấu vết của cảnh sát chúng ta để lại, cũng là chuyện thường, trong cục cũng không quá để ý đến chuyện này. Cho nên, tìm hiểu kiểm tra kỹ, cũng chỉ có cậu là phù hợp với điều kiện này.

"Thứ ba, những cô gái kia, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến những người quanh chúng ta, cậu có cơ hội quen biết."

Lâm Minh Tuyền cười."Nếu như anh bây giờ mới nghĩ tới, quá muộn, Thần Hiên."

Chung Thần Hiên lắc đầu, "Không, tôi đã sớm biết. Lúc đầu, tôi hôm nay muốn nói cho Khải Tư, nhưng anh ta đi trước. Là cậu gạt anh ta đi?"

Lâm Minh Tuyền nói: "Không sai, sau đó tôi gọi cậu tới đây. Bởi vì người chết là Thi Tư, tâm tình của anh ta rất kém, sẽ không chú ý tới quá nhiều thứ." Cậu ta lại nghi ngờ nhìn qua Chung Thần Hiên, "Anh vì sao tới hôm nay mới muốn nói cho anh ta biết?"

Chung Thần Hiên dừng lại một chút. Cậu không trả lời vấn đề này.

Lâm Minh Tuyền cũng không có hỏi tới, chỉ là say sưa ngắm đôi mắt cậu, nói: "Thật đẹp, đôi mắt thật đẹp. 『 con mắt của em thật sâu, làm cho người ta muốn cúi xuống nâng ly; chiếu ra huy hoàng của ánh mặt trời ─ tôi gặp được. Tất cả những người tuyệt vọng, đều rơi vào trong đó. Con mắt của em thật sâu, làm thần trí tôi dần không tỉnh táo. 』 "

Ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng lướt qua mí mắt cậu, Chung Thần Hiên rùng mình một cái, nhắm mắt lại.

"Đừng phí sức... Tôi biết năng lực của anh, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội thôi miên tôi."

Chung Thần Hiên khẽ giật mình, nói: "Làm sao cậu biết?"

Lâm Minh Tuyền cười ha ha, nói: "Đương nhiên là có người nói cho tôi biết."

Chung Thần Hiên mỉm cười nói: "Tôi sắp chết, cậu không ngại nói mọi chuyện cho tôi biết đi. Cậu làm ra một vụ án như một tác phẩm nghệ thuật, cậu hẳn là cũng hi vọng có người thưởng thức nó?"

Lâm Minh Tuyền con mắt lóe sáng, "Đúng vậy, nếu như không có người thưởng thức, làm ra vụ án này, cũng không có ý nghĩa." Giọng nói của cậu ta mang theo một giọng điệu kỳ quái.

"Tôi vẫn luôn chọn những vật tế: con mắt xinh đẹp, lỗ tai xinh đẹp, đôi tay xinh đẹp, đôi chân xinh đẹp. Ồ, Thần Hiên, anh hẳn phải biết, đôi mắt anh đẹp cỡ nào, tôi chưa bao giờ thấy đôi mắt đẹp như vậy, anh biết mà, những thứ xinh đẹp, sẽ làm cho người ta cảm thấy đói khát, làm cho người ta sinh ra ý muốn cướp lấy, để cho người ta muốn vĩnh viễn chiếm hữu."

Chung Thần Hiên lặng yên trả lời: "Phương thức chiếm hữu có rất nhiều. Từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng đủ loại cách thức để khen một đôi bàn tay xinh đẹp, nhưng bởi vì đẹp mà đem đôi tay ấy chắt xuống, ít càng thêm ít, bởi vì, bọn chúng chỉ có sinh trưởng ở trên thân thể người, mới là xinh đẹp chân chính.

"Một khi chặt xuống, cũng chỉ là một đống thịt chết. Cậu chẳng lẽ quỳ bái một đống thịt thối?"

Lâm Minh Tuyền đứng lên, đẩy cửa sổ. Ở nơi rất xa rất xa, ánh đèn như bầu trời đầy sao lập lóe, xa xôi không thể chạm vào.

"Thần Hiên, anh cho rằng, pho tượng đẹp không? Bức tranh, đẹp không?"

Còn không đợi Chung Thần Hiên trả lời, cậu ta lại tiếp tục nói: "Chúng nó cũng không phải vật sống, bức tranh thậm chí chỉ là một mặt phẳng, nhưng, chúng nó có những vẻ đẹp vĩnh hằng."

Chung Thần Hiên im lặng cười, "Vĩnh hằng? Trên đời này có thứ vĩnh hằng sao? Trên đời này thứ vĩnh hằng chỉ có một dạng, đó chính là cái chết."

Ánh mắt của cậu rơi vào chiếc nhẫn đính hôn ở tay trái mình, phía trên khảm một viên kim cương."Cho dù là viên kim cương xinh đẹp nhất, cũng có điểm nóng chảy. Trên thế giới này, ngoại trừ chết, căn bản không có cái gì là vĩnh hằng.

"Cậu nghĩ dùng cái gì làm ví dụ? Những pho tượng trong cung La Phù kia? Đây chẳng qua là một phần mộ của cái tác phẩm nghệ thuật, ở phương đông, những nghệ thuật vĩ đại nhất rộng lớn nhất, thường thường là xây dựng trên cái chết. Những pho tượng Hi Lạp đã từng được vinh danh là đỉnh điểm của văn minh, ở trong phần mộ, cũng chỉ là đá cẩm thạnh phổ thông.

"Không có ánh mặt trời vàng chói của Athens, một đường chân trời màu vàng xanh nhạt, màu biển rượu Aegean ─ chúng nó cũng chỉ là một đống tảng đá mà thôi. Ánh nắng, bầu trời, biển... Những thứ đó mới đem lại sinh mệnh cho chúng."

Lâm Minh Tuyền cau mày, giống như đang trầm tư.

Chung Thần Hiên lẳng lặng nhìn cậu ta."Dùng chất bảo quản ngâm những bộ phận thân thể xinh đẹp mà cậu thích, cậu biết loại hành vi này giống gì không?"

Lâm Minh Tuyền không tự giác mà hỏi: "Như gì?"

Chung Thần Hiên mỉm cười.

"Giống xác ướp Ai Cập."

Giọng nói của cậu, thanh thúy mà băng lãnh, vang vọng trong gian phòng trống rỗng.

"Khi đem người đã chết ướp thành xác ướp, trong lòng bọn họ ôm ấp một tình cảm thần thánh. Bọn họ đem não và ngũ tạng người lấy ra, dùng từng tầng từng tầng vải đay quấn lên, dùng dầu vừng nồng đậm thấm qua, đeo lên đủ loại châu báu.

"Bọn họ nhiệt liệt thành kính chờ mong, người này có thể tới một cái thế giới khác phục sinh, trải qua sinh sống mỹ diệu mà hạnh phúc. Nhưng mà người này, vĩnh viễn không có khả năng phục sinh, mà nguyện vọng duy nhất của bọn họ, bảo là có thể bảo vệ thi thể mãi mãi bất diệt, cũng vẻn vẹn là một hi vọng xa vời.
"Ngàn năm về sau, giấc ngủ vĩnh hằng yên tĩnh của bọn họ cũng bị quấy rầy, từng cái mộ cổ bị khai quật, từng cỗ xác ướp đều sớm đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu. Cậu nói, so với việc cậu đang làm bây giờ, khác chỗ nào?"

Lâm Minh Tuyền còn đang trầm tư, Chung Thần Hiên cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Minh Tuyền đột nhiên nói: "Có lẽ anh nói đúng."

Chung Thần Hiên hỏi: "Cậu giấu những thứ kia ở đâu?"

Lâm Minh Tuyền cười bí hiểm. "Chờ tới lúc tôi đem con mắt của anh đặt chung với những thứ kia, anh sẽ biết."

"Đặt trong nhà cậu sao? Đồ vật khổ cực như vậy mới có được, nếu như không nhìn mỗi ngày, thì có ý nghĩa gì? Chỉ là, móc con mắt ra, so với những bộ phận khác, càng là không có chút ý nghĩa."

Lâm Minh Tuyền nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, "Thần Hiên, anh giống như biết tất cả mọi chuyện. Vậy anh vì sao một mực không nói cho tới hôm nay?"

Chung Thần Hiên mỉm cười, "Tôi biết, nhưng mà, tôi cũng không muốn công khai, bởi vì cái này đối tôi mà nói không có ý nghĩa lớn lao gì. Tôi muốn thấy, không phải là bản thân những vụ án giết người này."

"Thần Hiên, tôi cũng không muốn giết anh, tôi hôm nay giết Thi Tư, tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Tôi bình thường cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, tôi sẽ chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cực kỳ vui vẻ."

Chung Thần Hiên suy nghĩ sâu xa mà nhìn cậu ta."Nơi vừa rồi mà Khải Tư đi là địa điểm cậu giết Thi Tư? Cậu hận Trình Khải Tư, cho nên, cậu muốn giết chết Thi Tư? Tôi vẫn cho rằng, cậu tới rạp hát tặng hoa cho Thi Tư, là vì tìm cơ hội tiếp cận rồi giết chết cô ấy."

Lâm Minh Tuyền lắc đầu, "Không, tôi rất thích Thi Tư, cô ấy rất đáng yêu, thế nhưng, tôi nằm mơ đều không nghĩ tới, Khải Tư lại nhanh hơn tôi một bước. Thi Tư chỉ chọn hắn ta, sẽ không lựa chọn tôi."

Chung Thần Hiên cười."Cậu mới vừa nói cậu không muốn giết tôi, vì sao?"

"Bởi vì những điều anh vừa nói, đương nhiên, còn có nguyên nhân khác . Nhưng mà, tôi cũng không muốn chết, cho nên tôi vẫn đến giết anh." Lâm Minh Tuyền nói: "Tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn vào ngục giam, hoặc là bệnh viện tâm thần."

Chung Thần Hiên lạnh nhạt nói: "Nếu là như vậy, thì căn bản cậu không nên làm những việc như vậy. So với kích thích và khoái cảm giết người, nỗi sợ hãi tử vong hay là tù chung thân, hẳn là tới càng mãnh liệt hơn chút đi?"

Cậu lặng im một hồi, lại hỏi: "Tô Nhã không phải cậu giết, đúng không?"

Lâm Minh Tuyền nói: "Không phải, tôi muốn lấy cái lưỡi làm gì? Vụ án kia rất rõ ràng là Chu Cẩm làm, để cho tôi buồn bực là tại sao hắn ta muốn mô phỏng theo tôi? Ngu xuẩn lại vụng về, đem cả vụ án đều phá hủy.

"Tôi chỉ có thể mau chóng đem vụ án này kết thúc, lúc đầu tôi đã chọn một hàm răng của một cô gái. Nghĩ lại, đem hàm răng của cô ta từng viên từng viên lấy xuống, sẽ là một chuyện đẹp đẽ cỡ nào chứ."

Chung Thần Hiên nói: "Cậu muốn đem răng từng cái một nhổ ra mà không có tổn thương gì, sợ rằng sẽ là chuyện vô cùng khó khăn đi."

Lâm Minh Tuyền nhún vai, "Dù sao hiện tại cũng không cần, tôi chỉ muốn làm bảy vụ án, hiện tại Chu Cẩm lấy mất một lần, tốt, coi như cô gái kia mạng lớn. Tôi cũng không là người tham lam, tôi chỉ muốn một đôi mắt mỹ lệ, tôi liền đủ hài lòng."

Chung Thần Hiên nhìn cậu ta, một đôi mắt đen như là một đầm nước."Cậu biết thân phận ban đầu của tôi, là ai nói cho cậu?"

Lâm Minh Tuyền cảm thấy có chút kỳ quái, "Vì sao anh phải để ý đến vấn đề này? Nói thật, tôi cũng không nhớ nổi, giống như có người nói chô tôi trong mơ. Một bộ phận, là Điền Duyệt nói cho tôi biết."

Chung Thần Hiên khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt.

"Trong mơ? Minh Tuyền, cậu không cảm thấy giấc mơ là một vật rất mông lung sao? Nếu như là người khác nói cho cậu, sau đó dùng những cái này đến đe doạ cậu thì làm sao bây giờ?"

"Tôi mỗi lần giết người đều rất cẩn thận, thứ như camera, máy dám thị đối với tôi thì, hết thảy đều không có hiệu quả. Nếu như... vạn nhất có một người như vậy, tôi sẽ giết người diệt khẩu." Lâm Minh Tuyền cười ha ha, "Đáp án này, anh hài lòng không, Thần Hiên?"

Chung Thần Hiên gật gật đầu, "Vô cùng hài lòng."

Cậu lại yên lặng một lúc, giọng nói rất nhẹ: "Minh Tuyền, cậu cẩn thận ngẫm lại, cậu nói, người trong mơ nói chuyện với cậu về tôi... Là ai?"

"... Kỳ thật cũng không phải ở trong mơ. Có lẽ là việc đã xảy ra, có lẽ chỉ là sự huyễn tưởng của tôi. Tôi luôn luôn cảm thấy mông lung không nhớ nổi..."

Lâm Minh Tuyền nhíu mày đang suy tư, Chung Thần Hiên tiếp tục chậm rãi nói: "Cậu sẽ không không duyên cớ huyễn tưởng đến sự thật mà mình hoàn toàn không biết. Minh Tuyền, nhất định là có người nói cho cậu, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ. Ngoại trừ Điền Duyệt, còn có ai? Ngươi ngẫm lại cẩn thận..."

"... Đúng, tôi nhớ ra rồi. Có một lần..." Lâm Minh Tuyền như nhớ tới đến cái gì lớn tiếng nói, tiếng nói của cậu ta bị đánh gãy.

Chung Thần Hiên sững sờ một chút, Lâm Minh Tuyền đã ngã xuống, chính giữa chán máu tươi trào ra.

Chung Thần Hiên đưa tay thăm dò hô hấp cậu ta, nói: "Anh cứ thế mà giết cậu ta?"

Đứng ở phía sau chính là Trình Khải Tư, nắm trong tay súng. Trình Khải Tư cúi đầu xuống, nhìn sang Lâm Minh Tuyền, "Thật sao? Chắc là do tôi cố ý."

Chung Thần Hiên cười hỏi: "Vì cái gì?"

"Dù sao đều là đồng nghiệp, tình cảm không tệ, tôi không muốn xem hình ảnh cậu ta thẩm án, ra án phạt, rồi chết."
Trình Khải Tư khom lưng xuống dìu cậu, Chung Thần Hiên lắc đầu, nói: "Tôi không sao, tôi chỉ muốn nghe xem cậu ta nói cái gì mà thôi."

"Cậu biết Minh Tuyền sẽ hành động? Cậu biết cậu ta sẽ giết Thi Tư?"

Chung Thần Hiên nói: "Trác Tử chết đã vượt qua phạm vi dự tính của Lâm Minh Tuyền, lúc đầu việc Chu Cẩm đã để cậu ta rất bất mãn . Còn Thi Tư, tôi cho tới bây giờ đều không thể xác định cô ấy có phải mục tiêu của Lâm Minh Tuyền hay không."

Cậu nhìn thoáng qua Lâm Minh Tuyền ngã trên mặt đất, trợn tròn mắt, chậm rãi nói: "Trong lòng mỗi người, đều cất giấu một con rắn độc, người trời sinh liền có dục vọng ngược đãi, xé rách, phá hư. Phía sau lưng của ánh sáng chính là bóng tối... Ánh sáng cũng đang hiệu triệu bóng tối... Nếu không khắc chế được dục vọng này... thì sẽ dần bị nó nuốt mất."

Trình Khải Tư biết tình trạng cơ thể lúc này của Chung Thần Hiên không thích hợp nói quá nhiều, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Vậy còn cậu? Còn tôi?"

Chung Thần Hiên cười nhạt một tiếng, nụ cười thậm chí có chút tàn khốc."Không có người ngoại lệ, tựa như Lâm Minh Tuyền, cậu ta vốn là đem một mặt này giấu ở đáy lòng, thế nhưng là bị người gợi ra."

"Ai? !"

Chung Thần Hiên con mắt vừa đen vừa sâu, nhìn vào nơi xa xăm, "Tôi cũng không biết. Con mắt là cánh hoa, đôi tai là vỏ sò, cái này cũng có thể đều là có người nói với cậu ta, đây không phải là thôi miên, cũng không phải ám chỉ, mà là hướng dẫn tâm lý cực kỳ cao minh, đem tầng dục vọng sâu trong đáy lòng dẫn phát ra.

"Tôi tin tưởng, người kia nhất định ở trong bóng đêm, ngắm nhìn một màn tàn sát mỹ lệ này. Hắn ta nhất định mỉm cười trong bóng đêm... Phương pháp giết người cao minh, phương pháp giết người bệnh hoạn..."

"Đó là ai?"

Chung Thần Hiên khóe miệng khẽ động, cười nói: "Tôi làm sao biết? Nói không chừng là chính tôi. Bởi vì, đây cũng là đầu đề nghiên cứu của tôi."

Tay Trình Khải Tư dìu cậu run rẩy một cái, chậm rãi nói: "Tôi hi vọng, cậu đang nói đùa."

Chung Thần Hiên cười nói: "Là thật thì sao? Anh vĩnh viễn không cách nào định tội được tôi, không phải sao? Tôi chỉ thúc đẩy hai vật chất sinh ra phản ứng hoá học là một chất thứ ba, một chất môi giới mà thôi."

"Thần Hiên, cậu khiến cho tôi ta không rét mà run."

Chung Thần Hiên đảo mắt nhìn hắn, trong mắt hình như có ý cười, "Khải Tư, cho nên, anh tốt nhất chớ chọc tôi. Nếu không một ngày nào đó anh sẽ phát hiện, cậu đi giết người, lại không phải vì ý nguyện của chính mình."

Trình Khải Tư lớn tiếng nói: "Không, sẽ không. Tôi sẽ không."

Chung Thần Hiên hít một hơi, "Một đêm này... đêm kinh khủng nhất, cuối cùng đi qua."

"Sẽ không lại có người chết. Cũng sẽ không còn có đêm thứ mười hai."

Chung Thần Hiên nhìn thẳng vào hắn, "Anh thật cho rằng như thế?"

Gặp Trình Khải Tư muốn nói lại thôi, cậu khoát khoát tay, "Tôi rất mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi, anh đã thông báo với cục rồi? Nhưng mà, có mấy lời không tất yếu phải nói. Anh phải biết, lời gì phải nói, lời gì không nên nói."

"Vậy Chu Cẩm..."

Chung Thần Hiên yên lặng một lúc, "Phạm phải tội mưu sát giết người, hẳn là phải trả cái giá tương ứng. Huống chi, tôi nghĩ cậu ta hẳn là cũng chuẩn bị cho mình một liều lượng thuốc chí tử."

"Tôi hoài nghi Đỗ Sơn Kiều, thậm chí hoài nghi Điền Duyệt. Một năm trước, vợ lão Đỗ chết rồi, chết có chút kỳ quặc, có lẽ tôi vẫn luôn hoài nghi; mà Điền Duyệt... cô ấy là em gái họ của bác sĩ Văn, mà cô ấy luôn giấu diễm gì đó trong chuyện của Kỷ Uyển Nhi."

Trình Khải Tư chậm rãi nói: "Nhưng là, tôi cũng không có hoài nghi Minh Tuyền, cậu ta nhìn rất sáng sủa, chúng tôi là cộng sự đã nhiều năm, tôi thật không nghĩ tới là cậu ta..."

Chung Thần Hiên lạnh nhạt nói: "Tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần, Lâm Minh Tuyền tìm người bị hại thứ nhất Tần Nhan, liền có liên hệ với anh, cậu ta ghen ghét anh, mặc dù cậu ta che giấu rất khá, nhưng anh không thể không phát hiện ra. Anh giàu có, được nhiều người phụ nữ yêu thích, mà Lâm Minh Tuyền chỉ là một cảnh sát bình thườngcậu ta không có gì có thể tranh với anh.

"Thi Tư, cậu tiếp cận cô ấy cũng thật sự có chút thích cô ấy, có lẽ là có mưu đồ khác, nhưng nhìn đến anh theo đuổi cô ấy, liền đã chú định vận mệnh của Thi Tư, cậu ta cũng là qua anh mới biết Tần Nhan. Cậu ta cái gì cũng không sánh anh, để cho những người phụ nữ anh thích chết đi, để anh đau khổ, là điều khiến cậu ta vui vẻ.

"Minh Tuyền lai lịch không bằng anh, bị anh coi là người hầu hét tới hét lui, việc vặt vãnh đều là cậ ta làm, liền ngay cả chuyện điều tra cũng là cậu ta một tay phụ trách, cho nên cậu ta có thể đem các manh mối đều xóa bỏ, chỗ này, Đỗ Sơn Kiều là pháp y làm không được.

"Về phần Điền Duyệt, cô ấy là phụ nữ, tôi đã nói qua, tội ác này chắc chắn là do một người đàn ông, cho nên có thể bài loại trừ cô ấy.

"Mà Điền Duyệt thích Minh Tuyền, mọi người đều biết, cho nên Minh Tuyền đánh tiếng muốn nghe chuyện tôi từ chỗ cô ấy, cô ấy liền nói cho cậu ta, bao quát chuyện của Nhược Lan, Văn Hoàn ngay cả anh cũng không chịu nói cho, nhưng Điền Duyệt là em họ anh ta, anh ta khẳng định là không lay chuyển được cô ấy.

"Vả lại, còn có một chi tiết, tôi xem qua tư liệu của các anh, mỗi người đều xem qua. Điểm tâm lý học của Lâm Minh Tuyền là cao nhất, tôi xem qua luận văn và bài thi của cậu ta, cậu ta xác thực có năng lực phạm án, mạch suy nghĩ của cậu ta, rất hợp với vụ án lần này.
"Chúng ta đều có một loại quan niệm sai lầm, những tên cuồng sát, đều là những kẻ hướng nội tự bế, bởi vì không được người coi trọng, mới dùng phương pháp này mong muốn có được cảm giác tồn tại. Trên thực tế, có không ít những sát nhân điên cuồng lại sáng sủa, giỏi về giao tiếp thậm chí là một người sinh động. Tôi rất lâu trước đây, liền đã hoài nghi Minh Tuyền là hung thủ."

"Vậy cậu lúc nào thì xác định?"

Chung Thần Hiên nói: "Ở vụ án thứ tư, ở cạnh Kỷ Uyển Nhi. Anh còn nhớ rõ không? Cạnh thi thể của cô ấy có hai đóa hoa, một đóa màu đen, một đóa màu trắng."

Trình Khải Tư nói: "Nhớ kỹ, nhớ rất rõ ràng. Cậu còn nói, cái kia hẳn là biểu tượng cho con mắt, mà không phải tóc."

"Vậy anh còn nhớ đó là hoa gì không?"

Trình Khải Tư sửng sốt một chút, lập tức kêu lên: "Hoa lan? ! Thế nhưng lại không quá giống..."

Chung Thần Hiên im lặng gật gật đầu.

"Hoa lan có rất nhiều chủng loại, nếu để cho ngươi liếc mắt liền nhìn ra đến, đây cũng là không phải ám hiệu. Cậu ta ra hiệu cho tôi, nói cho tôi biết, khi đó cậu ta đã định ra mục tiêu cuối cùng, con mắt của tôi, anh hẳn là chú ý tới, có màu sắc như vậy."

"Thế nhưng là cậu ta tại sao muốn nhắc nhở cậu? Cậu ta hẳn phải biết cậu rất có thể sẽ hiểu ý nghĩa đó, mà có đề phòng!"

Trong mắt Chung Thần Hiên, có loại mờ mịt hiếm thấy.

"Tôi không biết. Có lẽ, do tâm thái khoe khoang kia của cậu ta; có lẽ, cậu ta muốn nói cậu ta không sợ tôi, cũng không sợ chịu trừng phạt; có lẽ... có lẽ cậu ta cũng không thật sự muốn giết tôi, mặc dù hắn thích đôi mắt của tôi, muốn lấy làm vật sưu tầm, nhưng là, cậu ta cũng không muốn giết tôi.

"Cho nên... Anh có thể nói cậu ta đang ra hiệu, cũng có thể nói cậu ta đang cảnh báo. Lòng người không phải chỉ có một suy nghĩ, cho dù là một tên sát thủ liên hoàn biến thái cũng như vậy.

"Về sau, tôi gặp gỡ Văn Hoàn, biết Điền Duyệt nghe ngóng chuyện của tôi. Trong thành phố H, hiểu biết về chuyện của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi đương nhiên biết hung thủ là dựa vào ống dẫn nào nghe được, ngoại trừ Lâm Minh Tuyền... Không còn ai khác."

Trình Khải Tư nói: "Cậu không sợ?"

Chung Thần Hiên mỉm cười, "Không, tôi biết cậu ta sẽ đem chuyện này lưu lại đến buổi tối hôm nay ─ không, đã qua lúc không giờ, là đêm qua làm. Bắt đầu vào đêm thứ mười hai, cũng kết thúc vào đêm thứ mười hai, cho nên tôi đang chờ hôm nay, tôi biết vào hôm nay nhất định sẽ phát sinh một vụ án, kết quả, vượt qua tưởng tượng của tôi, thiếu chút nữa xảy ra hai vụ.

"

"Cho nên cậu cố ý đơn độc lưu lại, lại nói ra hành tung của cậu cho tôi. Cậu vì sao nói sớm hơn chút? Nếu như cậu sớm vạch trần cậu ta, có thể sẽ không chết nhiều như vậy!" Trên mặt Trình Khải Tư không còn sắc máu, "Chí ít, Thi Tư sẽ không chết."

Chung Thần Hiên nhìn hắn một chút, muốn nói chuyện, lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã ý o tiến tới.

"Tôi đi về trước, đầu của tôi rất đau. Có lời gì... Ngày mai nói sau."

Trình Khải Tư nhìn xem Lâm Minh Tuyền ngã trên mặt đất, trong nháy mắt, hắn cảm thấy trong đầu trống không, không biết làm như thế nào cho phải. Vụ án kéo dài một năm, cuối cùng kết thúc, hung thủ giết Tần Nhan, cuối cùng tìm được.

Nhưng trong lòng hắn, không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.

Lúc này, hắn nhìn thấy trong số những cảnh sát đi tới, có một người là Điền Duyệt. Trình Khải Tư nhìn chăm chú nhìn Điền Duyệt, Điền Duyệt nhìn thấy Lâm Minh Tuyền chết rồi, cũng không có biểm cảm kỳ quái.

"Điền Duyệt... Chẳng lẽ em cũng biết Minh Tuyền..."

Điền Duyệt sắc mặt vô cùng tái nhợt, không có chút sắc máu.

"Không, em không biết, nhưng em biết một sự kiện, đó chính là Minh Tuyền biết Uyển nhi, Uyển Nhi có nói qua với em. Nhưng mà, khi phát hiện thi thể Uyển Nhi, Minh Tuyền lại không đề cập đến việc đã từng quen biết.

"Em... em cho là anh ấy chỉ giống như em, muốn tránh nghi ngờ nên không nhắc tới, hoặc là đã quên... Em cầm ảnh chụp của Uyển Nhi, cũng là muốn nhìn xem phản ứng của Minh Tuyền..."

Giọng Chung Thần Hiên rất lạnh, nhưng rất sắc bén: "Điền Duyệt, anh đã sớm nhắc nhở qua với em, Minh Tuyền không phải người thích hợp với em, em lại không nghe khuyến cáo của anh. Em chẳng lẽ không biết tính mạng của em vận luôn nằm trên tay Minh Tuyền? Thậm chí còn dùng quan hệ của Văn Hoàn và Uyển Nhi, dời đi lực chú ý!"

Điền Duyệt nhìn thi thể Lâm Minh Tuyền trên mặt đất, trên mặt của nàng trống rỗng, không chút biểu cảm.

"Anh trai em mặc dù có quan hệ với Uyển Nhi, nhưng anh ấy tuyệt đối không phải hung thủ giết Uyển Nhi, em hiểu anh ấy; mà Minh Tuyền... Có lẽ đã ý thức được tôi có thể biết cái gì, trong khoảng thời gian này, anh ấy vẫn luôn tiếp cận em."

Trình Khải Tư nghiêm nghị nói: "Em hắn là cảm ơn vận may của mình, thế mà thời gian dài như vậy Lâm Minh Tuyền còn không giết em diệt khẩu!"

Chung Thần Hiên thở dài một hơi, "Cũng khó nói, Lâm Minh Tuyền thích Điền Duyệt, rất thích. Có lẽ... Minh Tuyền biết về mối đe dọa Điền Duyệt, nhưng cậu ta cũng biết Điền Duyệt đang giúp cậu ta giấu diếm.

"Cậu ta cũng không giết Điền Duyệt, khả năng cậu ta biết Điền Duyệt là sẽ không nói ra... Liền giống như Thi Tư, nếu như Thi Tư không qua lại với Khải Tư, có lẽ... có lẽ Minh Tuyền cũng sẽ không giết cô ấy."
Trình Khải Tư cũng lặng im.

Có lẽ... Mỗi hung thủ... Cho dù là hung thủ có tâm lý biến thái như Lâm Minh Tuyền, cũng có chỗ nhân tính, đúng vậy, chẳng qua đây là có lẽ, chỉ là một loại khả năng.

Trình Khải Tư hỏi một vấn đề thực tế: "Tất cả mọi người là Lâm Minh Tuyền giết sao? Ngoại trừ Tô Nhã?"

Chung Thần Hiên trả lời: "Đỗ Sơn Kiều có thể giết Lô Tuyết, Tên có thể đoạt được di sản của Tần Nhan có khả năng giết chị họ mình, Văn Hoàn cũng có khả năng giết Kỷ Uyển Nhi, Trác Tử và Quách Vĩnh thành đều đồng lõa giết Trác Yên.

"Nhưng mà, từ phương pháp gây án xem ra, tôi cho rằng ngoại trừ vụ Tô Nhã, còn lại cũng đều là Minh Tuyền tự mình làm. Cậu ta sẽ không đem việc vui thú như vậy, để cho người khác làm."

Niềm vui thú của Lâm Minh Tuyền, không phải chỉ là giết người và thu thập những bộ phận cơ thể xinh đẹp kia, cậu ta cũng thích khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. cậu ta lớn mật đến mức lựa chọn những người xung quanh mình làm mục tiêu, mà lại vô tình hay cố ý chỉ ra những người có tình nghi.

Manh mối càng nhiều, càng để cho người ta không có đầu mối, mà manh mối cuối cùng đều đứt quãng, đi vào góc chết.

Đúng vậy, hết thảy cuối cùng kết thúc. Vào đêm thứ mười hai một năm sau.

.:~~~:.

Kết thúc lễ hội

Một năm này, bắt đầu từ đêm thứ mười hai năm ngoái, chỉ là một lễ hội, một lễ hội được cậu thiết kế tỉ mỉ, tôi chỉ bất quá, là một diễn viên trong đó mà thôi.

Nửa đêm, bởi vì mưa rơi, trên đường không có nhiều người qua lại. Anh đèn hồng, cũng bị nước mưa tắm đến nhạt đi nhiều, trên mặt đất phản chiếu trên vũng nước, chiếu ra từng bóng người vội vàng đi qua.

"Vì sao gọi tôi đến đây?"

Chung Thần Hiên đứng ở cửa quán bar, cậu mặc một bộ đồ vét đen, trên người có vài miếng cánh hoa màu trắng. Trình Khải Tư lưu ý đến, đó là cánh hoa lan.

Buổi sáng, hắn rất sớm đã nghe tiếng Chung Thần Hiên đi ra ngoài, Trình Khải Tư xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn thấy Chung Thần Hiên đi đến tiệm hoa phụ cận, mua một chùm hoa màu trắng. Cách quá xa, Trình Khải Tư thấy không rõ lắm là hoa gì, nhưng hắn tin, nhất định là một chùm hoa lan trắng.

"Cậu đi thăm mộ Nhược Lan? Cậu buổi sáng liền đi ra ngoài, mà bây giờ đều sắp nửa đêm." Trình Khải Tư lấy ra chìa khoá, khui rượu, "Tôi đã tiếp nhận quán bar này, nhưng vẫn không có kinh doanh."

Chung Thần Hiên đi vào theo hắn. Quán bar không người, lạnh lẽo đến lạ thường. Cửa sổ sát đất thủy tinh, sân nhảy tối đen, hết thảy đều giống với một năm trước.

"Tôi mỗi lần đi thăm mộ Nhược Lan, đều sẽ quên thời gian... Hung thủ vẫn là vô tung vô ảnh, cho nên, ác mộng của tôi vẫn còn kéo dài, mơ thấy bộ dáng cô ấy chết. Giống Ophelia...

Tóc đen dài bồng bềnh trong nước... Điều duy nhất tôi cảm thấy được an ủi là, cô ấy chết chìm khi bị thôi miên... Cô ấy sẽ không có nhiều đau đớn, chí ít sẽ không cảm thấy sợ hãi.

"Tôi chỉ cần vừa nghĩ tới, cô ấy chết đi trong đau đớn, tôi liền sẽ nổi điên..." Chung Thần Hiên tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, ánh mắt của cậu mê mê mang mang lướt ra ngoài đường.

Trình Khải Tư ngồi xuống đối diện, lấy ra đóa hoa lan chạm ngọc kia, "Đây là của cô ấy, hẳn là phải trả cho cô ấy." Hắn đem hoa lan nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó lấy ra một tấm hình, trên tấm ảnh cô gái xinh đẹp thanh tú như một đóa hoa lan."Đây chính là cô ấy, đúng không? Cô ấy thật đẹp."

Chung Thần Hiên nhìn thoáng qua, lập tức dời đi ánh mắt, "Anh lấy được ở đâu? Chỗ Văn Hoàn? Cô ấy quá đẹp, quá tốt, quá đáng yêu. Là thế giới này không xứng với cô ấy."

Chung Thần Hiên bỗng nhiên chuyển qua ánh mắt, ánh mắt của cậu rơi vào tay nắm cửa màu bạc của cửa thủy tinh.

Lúc trước trên tay nắm cửa đeo một vòng hoa màu xanh, phía trên có một con gấu nhỏ đang yếu, chỉ cần có người ra vào liền sẽ kêu "hoan nghênh tiến vào" . Đây là đồ vật rất nhiều cửa hàng đều thích dùng, nhưng là lúc này, vòng hoa xanh cùng chú gấu trở thành một vòng hoa chân chính, dùng hoa thật để bện thành vòng hoa.

Trình Khải Tư chú ý tới sắc mặt của cậu lập tức trở nên trắng bệch, cũng chuyển mắt qua.

Ánh mắt của hắn cũng thay đổi một chút, sau đó đi qua, đem vòng hoakia lấy xuống.

Là dùng mấy loại hoa bện thành, hắn chỉ biết được có hoa cúc, cái khác thì không nhận ra. Có một số thứ giống gai, lập tức đâm bị thương hắn tay.

"Đây là cái gì?"

Chung Thần Hiên sắc mặt tái nhợt, trên mặt không còn sắc máu.

"Cây gai, sồ cúc, còn có lan cổ dài."

"Cây gai, sồ cúc, lan cổ dài?" Trình Khải Tư lặp lại, giọng của hắn rất máy móc."Là những loại hoa mà Nhược Lan lúc chết... Không, là lúc Ophelia chết, trôi ở trong nước?"

Chung Thần Hiên nhận vòng hoa kia, phía trên có một phong thư nho nhỏ, tựa như là tấm thẻ lời chúc của tiệm hoa, cậu nhìn Trình Khải Tư, sau đó mở ra, chữ viết bên trong thẳng tắp mà thanh tú, rất ít nhìn thấy những người có chữ viết tốt như vậy.
Trình Khải Tư đưa đầu lại gần, nhờ ánh nến trên bàn, nhìn lá thư này.

Thần Hiên: Tôi nghĩ, khi cậu thấy phong thư này, sẽ không sợ hãi. Cậu hẳn là nghĩ đến, trong trận hỏa hoạn kia, tôi cũng chưa chết, những phạm nhân bên trong và sở nghiên cứu, chỉ là vật chôn cùng mà thôi. Tôi lúc đầu cho là, cậu rồi sẽ tỉnh lại, tiếp tục nhân sinh của mình, không nghĩ tới chính là, cậu vì tìm tôi, không tiếc mình phạm tội.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, cậu lựa chọn Trình Khải Tư làm cộng sự của cậu. Sự thật chứng minh, cậu không sai, cậu ta rất hoàn mỹ giúp cậu xây dựng sân khấu, hơn nữa, cho dù cậu ta biết hành vi của cậu, cậu ta vẫn không thể vạch trần cậu.

Cậu nghiên cứu quá khứ của cậu ta, lựa chọn một điểm thích hợp, sau đó từ tính cách của hắn ta, từ sự yêu thích, phán đoán chuẩn xác tình cảm của cậu ta cũng như ý nghĩ của cậu ta, cũng khống chế thích hợp, tiến hành lợi dụng. Làm nhà tâm lý học, cậu thành công. Đương nhiên, làm một con người, là không thể nào làm được hoàn mỹ.

Thần Hiên, trò chơi này, cậu thành công, nhưng tuyệt không hoàn mỹ. Cậu cũng không xa lạ gì với việc hướng dẫn phạm tội, cậu cũng không cần thực hành lần nữa, cậu chỉ là muốn dẫn tôi ra, nhưng là, cậu sẽ không thành công. Làm đồng sự, làm bằng hữu, tôi không nguyện ý nhìn cậu phạm tội, dù cho chỉ là phạm tội như một cất xúc tác này.

Cho nên, tôi giúp cậu kết thúc vụ án giết người liên hoàn án kéo dài hơn một năm này.

Ở Vienna tôi gặp được Tô Nhã. Không nên hỏi làm sao tôi hiểu được vụ án kia cũng như Chu Cẩm, mặc dù chúng ta là đồng sự mấy năm, thế nhưng, cậu hiểu được bao nhiêu về tôi?

Trên cơ bản vẫn là hoàn toàn không biết gì cả?

Người đàn ông trong tấm ảnh chụp bị xé một nửa kia là tôi, cậu hẳn còn nhớ chiếc nhẫn trên tay tôi kia? Người thu『 Le Chantdu Rossignol 』 cũng là tôi, hướng dẫn Chu Cẩm giết người vẫn là tôi, tựa như cậu hướng dẫn Lâm Minh Tuyền giết người vậy. Tấm gương kia ngược lại thật sự là trùng hợp, sau khi tôi rời đi, lại rơi vào tay Trác Yên.

Cậu đương nhiên là nhận ra tấm gương kia, cái này có lẽ cũng là lý do mà cậu dựng nên vụ án liên hoàn này? Cậu trong lúc vô tình thấy được cái gương kia, thấy được Trác Yên soi gương ─ mũi của cô ta rất đẹp không ai không thể chú ý, như là đôi mắt của cậu... Thế là, cậu nhớ tới đêm thứ mười hai, cũng bắt đầu lựa chọn đối tượng áp dụng.

Tiếp cận Lâm Minh Tuyền, lấy phương thức thôi miên lần lượt hướng dẫn hắn ta, cũng khiến hắn ta quên đi những lần tiếp xúc với cậu.

Đây cũng là lý do Lâm Minh Tuyền lựa chọn những người bị hại, đều là những người xung quanh mình, chỉ có Trác Yên là ngoại lệ. Cậu nhất định phải dùng tấm gương kia ám chỉ tôi, cậu đang khiêu chiến tôi.

Sau đó, cậu yêu cầu cùng cộng tác với Trình Khải Tư, cậu có thể tùy thời giám sát vụ án nghệ thuật này.

Cậu muốn tôi xuất hiện, bởi vì tôi sẽ lập tức biết vụ án là xuất phát từ tay ai. Bây giờ, trên thế giới này, chỉ có cậu và tôi biết.

Thần Hiên, cậu không tìm thấy tôi, tựa như lúc ấy cậu không thể tìm thấy tôi trong hỏa hoạn ấy, cậu vĩnh viễn cũng không tìm tới tôi. Có lẽ, tôi liền ở bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn ngắm cậu, nhưng là, cậu lại vĩnh viễn tìm không thấy tôi.

Cậu vì sao cố chấp với cái chết của Nhược Lan như vậy? Cậu vì sao luôn khẳng định, là tôi giết Nhược Lan?

Được, Thần Hiên, nếu như cậu cảm thấy nghĩ như vậy là đúng, vậy, cậu cứ nghĩ thế đi.

Trong thư còn kèm theo một tấm hình, hẳn là chụp trong hôn lễ Chung Thần Hiên và Nhược Lan, rất nhiều người, ở giữa là Nhược Lan mặc váy lụa trắng và Chung Thần Hiên mặc vét tây. Trong một góc phòng, có người đàn ông bưng lên chén rượu, quay đầu lại, tướng mạo rất anh tuấn, ôn tồn lễ độ, khóe môi mang theo mỉm cười, trong mắt lại mang theo một loại cảm giác để cho người ta nhìn không thấu.

"Tôi gặp qua hắn ta." Trình Khải Tư thấp giọng nói, "Người đàn ông trên tấm ảnh này rất quen mắt, nhưng không sao nhớ nổi gặp qua ở đâu."

Chung Thần Hiên lại cũng không ngạc nhiên."Thật sao? Có lẽ, anh thậm chí có khả năng đã từng trò chuyện qua với người đó, chỉ là, anh đã quên mà thôi."

Cậu xé bức thư làm hai nữa, Trình Khải Tư giật nảy cả mình: "Cậu làm gì thế? Tại sao lại xé?"

Chung Thần Hiên đã đem thư xé thành mảnh nhỏ."Tôi có thể cầm lấy đi làm chứng cứ sao? Tôi có thể nói có phần của tôi trong đó sao?"

Trình Khải Tư nghẹn lời, qua thật lâu, hắn hỏi: "Hắn nói là sự thật sao? Cậu chỉ muốn lợi dụng tôi?"

"Không." Chung Thần Hiên nhìn ánh lửa, chậm rãi trả lời, "Tôi cũng hi vọng có thể có một người bạn chân chính, tôi cũng hi vọng, tôi có thể thoát khỏi ác mộng.

"Chuyện này tới một nửa, tôi đã bắt đầu hối hận, anh ở bên cạnh, khiến cho tôi vô cùng bất án, tôi rất sợ hãi ngày mà anh phát hiện ra, tôi sẽ mất đi người bạn này. Tôi vốn là chưa hề nghĩ tới đem chuyện Nhược Lan nói cho người khác biết."

"Tôi chẳng lẽ không phán ứng theo hi vọng của cậu sao? Cậu vẫn lừa tôi, Thần Hiên, chuyện này từ đầu tới đuôi đều có phần của cậu, không, cậu là người tỉ mỉ bày mưu, từ lúc cậu gặp tôi lần đầu tiên, cậu chính là có dự mưu.

"Cậu muốn đi cùng tôi, để nhìn thấy động tĩnh tiếp theo của vụ án, nhìn thấy tiến triển của vụ án, cậu muốn dùng cái này để dụ ra người mà cậu muốn tìm. Cậu muốn tìm ra hung thủ sát hại Nhược Lan, bởi vì các ngươi thuộc cùng một loại người.

"Cậu nói là hắn ta muốn dùng phương pháp này để tố cạo cậu, kỳ thật, vừa vặn tương phản, là cậu muốn dụ hắn ra!"

Trình Khải Tư giọng càng lúc càng lớn, Chung Thần Hiên lại không hề lay động.
"Liền là vậy, thì thế nào? Khải Tư, tôi chỉ là không muốn để cho anh sợ hãi tôi, tôi cũng không muốn tận lực nói dối anh, nếu như tôi thật nghĩ lừa gạt anh, tôi làm được. Tôi thậm chí có thể để cậu quên đi những thứ mà tôi không muốn cậu thấy, chỉ là, tôi không muốn làm như vậy mà thôi.

"Lâm Minh Tuyền giết người, là ngoài ý muốn của cậu ta, tôi chỉ là đang tìm kiếm một hung thủ biến thái thích hợp, tôi cảm thấy cậu ta vô cùng phù hợp mà thôi. Tài liệu của cậu ta cặn kẽ, tôi trước đây đã nghiên cứu rất lâu, sau đó, tôi liền bắt đầu tìm một người cộng tác, tôi như mong muốn tìm được anh.

"Tôi sẽ nói cho anh biết một sự kiện, Khải Tư, thuật thôi miên là không thể ép buộc người ta làm ra việc gì, những gì anh làm đều là những chuyện anh muốn làm. Chỉ bất quá, tựa như người giấc mơ sẽ thay đổi, những việc anh làm, cũng thường thường là nằm trong cảm giác của anh, nhưng là hiện ra trong diện mạo khác.

"Tôi không thể ra lệnh cho Lâm Minh Tuyền đi làm cái gì, là chính cậu muốn làm những việc này, mà cậu ta sẽ có mình là đúng. Nói theo ý này, tôi vô tội."

Trình Khải Tư thấp giọng nói: "Cậu ta hại chết mấy mạng người. Lúc đầu, những cô gái kia vẫn có thể sống thật tốt..."

Chung Thần Hiên cười cười, "Vậy cũng không nhất định. Tính mạng con người vốn chính là rất mỏng manh, coi như không chết trong tay Lâm Minh Tuyền, hoặc là, cũng sẽ chết theo cách khác?"

Trình Khải Tư lắc đầu. Hắn không muốn thảo luận vấn đề vĩnh hằng này.

"Vị đồng sự kia của cậu muốn kết thúc vụ án này, hắn ta tìm được Chu Cẩm, khiến hắn ta bại lộ."

"Đúng vậy, hắn nhìn thấu sự ghen ghét, tàn nhẫn, cùng dịu dàng của Chu Cẩm. Hắn biết Chu Cẩm sẽ làm theo ý mình, mà Lâm Minh Tuyền, sẽ không có cách nào dễ dàng tha thứ tác phẩm nghệ thuật của mình bị phá hư, hắn cũng sẽ mau chóng kết thúc vụ án lần này... Tôi đương nhiên biết Lâm Minh Tuyền là hung thủ thật sự, nhưng tôi không thể nói.

"Một khi vạch trần cậu ta, kết thúc màn biểu diễn này, cái bẫy mà tôi khổ tâm bày ra cũng đi tong."

"Thậm chí là dùng con mắt của cậu làm mồi nhử? !"

Chung Thần Hiên nhún vai, "Con mắt là cửa sổ của linh hồn, coi như không có phần kế hoạch kia, cũng có thể nghĩ đến mục tiêu cuối cùng của Lâm Minh Tuyền chính là một đôi mắt.

"Lâm Minh Tuyền chắm chú nhìn đôi mắt tôi, điểm này không cần bất luận phân tích tâm lý đều có thể nhìn ra được,tôi biết, cậu ta một ngày nào đó sẽ xuống tay với tôi, tôi chỉ là hi vọng trước đó, tôi có thể tìm tới người mà tôi muốn tìm. Nhưng tôi thất vọng... Ai, hắn ta từ đầu đến cuối đều cao tay hơn tôi.

"Cuối cùng, hắn ta lưu lại phong thư chí mạng này. Hắn còn dùng vòng hoa Ophelia nhắc nhở tôi, ác mộng của tôi vĩnh viễn không phải quá khứ."

Trình Khải Tư lẳng lặng nói: "Trí mạng không phải phong thư này, mà là sự giả dối và lợi dụng của cậu với tôi. Có lẽ, cậu nói đúng, thời điểm tôi hiểu biết cậu một cách chân chính, chính là thời điểm chúng ta không thể lại chung đụng, cho nên cậu một mực ngăn cản tôi đi tìm kiếm quá khứ của cậu...

"Chung Thần Hiên xuất hiện trong sinh hoạt của tôi, chưa từng thật sự tồn tại, chẳng qua là một người mang theo mặt nạ hóa trang. Một năm này, bắt đầu từ đêm thứ mười hai năm trước, chỉ là lễ hội, một lễ hội cậu tỉ mỉ thiết kế, tôi chỉ bất quá, là một diễn viên trong đó mà thôi.

"Từ giờ khắc mà cậu xuất hiện, cậu vẫn đang đóng vai nhân vật của mình. Tôi luôn không biết bối cảnh của cậu là gì, cũng không quan tâm bệnh viện tâm thần số bảy nghiên cứu cái gì, tôi hiện tại đã không quan tâm."

Chung Thần Hiên sắc mặt càng tái nhợt."Tôi vẫn luôn là Chung Thần Hiên, cho tới bây giờ đều không phải người khác."

"Có lẽ, tên cậu là như vậy. Nhưng là, cậu chưa từng nói một lời nói thật với tôi, đêm qua tôi cho là cậu nói thật, nhưng cuối cùng cậu vẫn đang lừa gạt tôi.

"Thần Hiên... Có câu nói, tôi vẫn là muốn nói với cậu: Quên đi, Thần Hiên, chuyện quá khứ chỉ là chuyện quá khứ, để hết thảy biến mất trong biển luear, chấp nhất về quá khứ, cậu vĩnh viễn sẽ không có cuộc sống mới."

Trình Khải Tư ngẩng đầu, có chút mưa tuyết, tung bay trong gió lạnh, xuyên thấu qua cửa thủy tinh rộng mở bay vào, rơi ở trên mặt lạnh đến thấu xương.

"Thần Hiên, lại là một lễ hội mới, lần này, tôi không muốn lại trở thành tên đần cho cậu lợi dụng, thậm chí là đồng lõa.

"Tôi biết, cậu sẽ không thu tay lại, mà cho dù cậu tiếp tục, cũng sẽ không có biện pháp định tội của cậu ─ đương nhiên, tôi cho tới bây giờ vẫn đều không nghĩ như vậy.

"Lúc không giờ qua đi, ma pháp giải trừ, tôi... tự do."

"Tự do?" Đôi mắt Chung Thần Hiên, chăm chú nhìn hắn."Anh cho rằng, tôi có tội, mà chỉ có anh là vô tội? Khải Tư? Cậu bây giờ định làm như thế nào?

Cậu có phải muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của tôi?"

"Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên dùng Tần Nhan và Thi Tư làm mục tiêu." Trình Khải Tư chậm rãi nói, "Tôi thích các cô ấy. Người đều là ích kỷ, có lẽ người khác tôi có thể không để ý như vậy, nhưng là cô ấy cùng Thi Tư..."

Chung Thần Hiên trong mắt bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, cười đến bén nhọn mà tàn khốc, "Anh cho rằng, Tần Nhan là ai giết?"

"Lâm Minh Tuyền. Cậu ta chặt đứt hai tay của Tần Nhan khi bị gây mê, sau đó bóp chết cô ấy."

Chung Thần Hiên lại cười, "Không, Khải Tư, anh sai rồi, Lâm Minh Tuyền xác thực cắt đứt hai tay của cô ấy, nhưng mà, Minh Tuyền không phải hung thủ giết cô ấy. Đêm hôm đó, tôi ở nơi đó, đã là lúc nửa đêm hai giờ."
Trình Khải Tư lập tức đứng lên, lại ngồi xuống.

"Là cậu..."

"Không, đương nhiên không phải tôi." ánh mắt Chung Thần Hiên vô ý lướt ra ngoài cửa sổ, phảng phất như đang nhớ lại gì đó."Tôi nói qua, tôi sẽ không giết người."

"Đó là ai? !"

Chung Thần Hiên ngồi thẳng, ánh mắt của cậu, nhìn thẳng vào Trình Khải Tư.

"Đương nhiên là anh. Không phải anh nói, trong giấc mơ của anh rất chân thật như là đã từng xảy ra hay sao? Hung thủ giết Tần Nhan, đương nhiên là chính anh, anh bóp chết cô ấy, mà tôi, tôi là người chứng kiến."

Trình Khải Tư muốn phản bác, nhưng không thốt ra lời nào, chỉ có thể nghe tiếng của Chung Thần Hiên, trầm thấp phiêu đãng trong không khí.

"Đêm hôm ấy, tôi đưa anh về nhà, sau đó đến nửa đêm, anh lại đi quán bar, tôi đi theo sau anh. Anh đi vào... Bởi vì cửa khép hờ, Tần Nhan liền nằm giữa sàn nhảy, cô ấy còn chưa chết, nhưng mà thuốc gây mê đã dần dần hết.

"Mặc dù đôi tay không còn, nhưng vết thương đã được người thuần thục xử lý, cô ấy sẽ không chết, cô ấy sẽ sống sót, bởi vì hung thủ... Cho tới bây giờ không muốn cô ấy chết, cậu ta hi vọng cô ấy còn sống, như vậy có thể làm cậu ta có cảm giác như đôi tay mà mình lưu giữ cũng còn sống. Tần Nhan không nhìn thấy mặt của cậu ta... Cậu ta hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị bại lộ."

Trình Khải Tư lớn tiếng kêu lên: "Thế nhưng là về sau, tất cả nạn nhân đều bị bóp chết!"

"Đó là vì phù hợp với trò chơi này mà thôi, Lâm Minh Tuyền là cái một người theo đuổi sự hoàn mỹ, sẽ không để cho kịch bản của mình trở nên không hoàn mỹ. Cậu ta cũng rất muốn biết người giết Tần Nhan là ai, đây chính là lý do từ lúc Trác Yên bị cắt lấy mũi, cho đến tận lúc bị giết, cách cả một buổi đêm!

"Lâm Minh Tuyền luốn trốn ở phụ cận cả đêm, hi vọng hung thủ trước kia xuất hiện, thế nhưng là cậu chờ đến, lúc rạng sáng, cậu ta mới giết Trác Yên." Chung Thần Hiên chậm rãi nói.

"Tại sao tôi muốn giết Tần Nhan? Tôi không động cơ giết cô ấy!"

Chung Thần Hiên lắc đầu.

"Xác thực, anh không có động cơ giết cô ấy ─ lúc anh thấy thảm trạng của cô ấy ─ là cô ấy muốn anh giết mình. Đối với một người con gái coi đôi tay như sinh mệnh, cô ấy bây giờ không có lý do sống tiếp, nhưng là cô ấy lại không có dũng khí tự sát, cả tay đều không có, anh muốn cô ấy tự sát thế nào? Giống Levinia trong 『 Titus 』?

"Anh hiểu rõ cô ấy, cũng thích cô ấy, anh biết đôi tay là thứ quan trọng của cô ấy, anh không đành lòng nhìn cô ấy sống tiếp như vậy... Tôi nói qua, khi đó gây tê đã sắp hết, cô ấy rất đau, khóc cầu khẩn anh giết cô ấy. Thế là... anh giết cô ấy, Khải Tư, không phải vì anh hận cô ấy, mà bởi vì thích cô ấy.

"Nhưng vô luận như thế nào, anh cũng là hung thủ, giết người sẽ có rất nhiều lý do, mặc dù lý do của anh đáng đồng tình, nhưng anh từ đầu đến cuối cũng là hung thủ. Trong thịnh yến đêm thứ mười hai này, anh cũng đóng vai nhân vật của anh. Chúng ta ai cũng không thể nói mình vô tội, đúng hay không?"

Cậu quay đầu lại, ngón tay tại đã có sương ngưng kết ở trên, vô ý thức lắc lắc."Sau đó, anh trở về, anh mang chiếc áo lông chồn đen của cô ấy đi xử lý, bởi vì anh dùng đầu thứ này bóp chết cô ấy, anh không muốn lưu lại manh mối, tôi tiến vào nhìn một chút, xác định anh không lưu lại dấu vết gì, cũng đi theo trở về.

"Trên thực tế, ngày đó Tần Nhan vốn hẹn anh, anh xuất hiện ở đó cũng không phải trùng hợp, thời gian hẹn vốn là nửa đêm, lúc quán bar tương đối ít người...

Cô ấy muốn thổ lộ với anh, đây cũng là nguyên nhân anh vô cùng áy náy. Mà tôi, sau khi đưa anh về, tôi lúc đầu dự định đi, nhưng tôi nhìn thấy anh xuống lầu.

"Tôi xác thực thôi miên anh, nhưng là, tôi chỉ là dẫn anh đem ký ức này chôn dấu đi, đấy là lý do từ đầu anh không nghĩ ra. Tôi nghĩ, đây cũng là lý do mà anh nóng lòng muốn tìm một người bạn gái mới, anh muốn triệt để quên đi ký ức này, nhưng mà, cái này cũng gián tiếp dẫn đến cái chết của Thi Tư.

"Nếu như anh đồng ý, tôi có thể giúp anh thôi miên lần nữa, để anh nhớ lại."

"... Không cần." Trình Khải Tư ngẩng đầu, ánh mắt của hắn ánh ra sương mù, lóe ánh sáng, "Tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi cậu, Thần Hiên."

Chung Thần Hiên nói: "Anh nói đi."

"Đêm đó, cậu biết Lâm Minh Tuyền sẽ ra tay không? Lúc trước, cậu đã tiếp xúc với cậu ta nhiều lần, cậu hẳn phải biết cậu ta muốn làm cái gì, sẽ làm lúc nào, đúng không? Mà đêm của một năm sau, cậu cũng biết, cậu ta sẽ xuống tay với Thi Tư, không phải sao?"

Chung Thần Hiên yên lặng cực kỳ lâu.

"Trước đó, tôi đã hoàn thành hướng dẫn tâm lý cho cậu ta, đồng thời thành công để cậu ta quên đi tồn tại của tôi. Tôi biết, cậu ta sẽ động thử ở nửa đêm đêm thứ mười hai, tôi cũng biết, mục tiêu của cậu ta là đôi tay Tần Nhan, bởi vì cậu ta đã đi xem qua Tần Nhan biểu diễn rất nhiều lần.

"Cậu ta cũng biết... Anh và Tần Nhan đêm hôm đó có hẹn hò, tiếng chuông điện thoại của anh, quá kinh thiên động địa, mà anh hình như cũng không biết phải nhỏ giọng. Ngày ấy, cậu ta cũng ở trong quán bar, ngụy trang, mang theo hung khí và thuốc mê, đang chờ cơ hội, cậu ta cũng không nhất định có cơ hội, cậu ta chỉ đang chờ đợi.
"Cho nên hắn cũng không có chuẩn bị tượng phục chế『 Balzac』 , mà là lâm thời chụp một tấm hình. Còn Thi Tư, tôi cũng không nghĩ tới, Minh Tuyền sẽ vừa xuống tay với tôi đồng thời cũng xuống tay với cô ấy. Từ một điểm này xem ra, Lâm Minh Tuyền cũng thật sự rất thích Thi Tư, tôi hoài nghi Đường Gia Hoa say rượu trượt chân cũng là do Minh Tuyền làm."

"Cho nên cậu lúc này xuất hiện, dùng thuật thôi miên mang tôi đi, cậu muốn đem sân khấu để lại cho Lâm Minh Tuyền. Tôi nửa đêm khi tỉnh lại, nhớ tới còn có cuộc hẹn, liền vội vội vàng vàng đuổi đến. Mà Tần Nhan và phản ứng của tôi, cũng trong suy đoán của cậu?"

Chung Thần Hiên lắc đầu một cái, "Tôi suy đoán qua, nhưng tôi không dám xác nhận anh có giết cô ấy hay không, nếu như không, anh sẽ lập tức gọi cảnh sát và cứu thương. Vậy tôi sẽ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quan trong, sân khấu chủ yếu chuẩn bị cho Lâm Minh Tuyền, anh chỉ là một nhân vật trong đó mà thôi."

Trình Khải Tư bỗng nhiên ngửa đầu cười, âm thanh vang vọng cả quán bar rỗng tuếch.

"Đúng vậy, tôi chỉ là một con cờ trong lễ hội của cậu! Chung Thần Hiên, vì tìm ra hung thủ giết Nhược Lan, cậu có thể dùng bộ dạng này đối đãi với người vô tội?

"Đúng vậy, tôi giết Tần Nhan, đó là nguyện vọng của cô ấy, tôi không đành lòng nhìn cô ấy mất đi thứ quý giá nhưng sống sót. Nếu như Thi Tư còn sống mà đã mất đi hai chân, tôi nghĩ tôi cũng sẽ làm chuyện giống vậy!

"Nhưng là cậu... Cậu đã không có nhân tính, so với Lâm Minh Tuyền, cậu đáng sợ hơn! Đúng, tôi không có cách nào tố giác cậu, tôi cho dù muốn cũng không có chứng cứ, huống chi chính tôi cũng giết người, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tôi tóm lại là hung thủ giết người!"

"Chỉ tiếc, tôi không có được gì." Chung Thần Hiên nắm lấy lá thư không còn toàn vẹn, ném vào trong ngọn nến.

Lửa dần dần đốt trụi, đốt giấy viết thư, chậm rãi biến thành tro tàn. Chung Thần Hiên cầm lấy đóa lan chạm ngọc trên bàn, hoa lan trong tay cậu nhẹ nhàng lắc lư, phảng phất như là lắc lư trong gió nhẹ.

"Năm ngoái qua không giờ, kết thúc năm mới của năm ngoái. Đêm thứ mười hai năm nay... Vừa mới bắt đầu."

Trình Khải Tư đứng lên, hai tay của hắn chống trên bàn, nhìn thẳng vào mắt Chung Thần Hiên.

"Tôi biết cái tên quán bar này ý nghĩa gì, cũng biết Lâm Minh Tuyền vì sao chọn nó làm sân khấu mở đầu. Twelfth Night, or What You Will, ...

Đêm thứ mười hai, hoặc là tất cả những mong muốn.

"Đó là vở hài kịch của Shakespeare, nó trình diễn vào đêm thứ mười hai, không liên quan gì đến nội dung của đề mục này. Nhân vật bên trong, cuối cùng đều thỏa mãn tâm nguyện, bởi vì vốn là hài kịch, không có lý do trở thành bi kịch, đúng hay không?"

Chung Thần Hiên trong mắt kinh ngạc không thể tin.

Cậu không nói gì, Trình Khải Tư tiếp tục nói: "Không sai, tôi cũng đồng ý với cậu, đêm thứ mười hai năm nay, vừa mới bắt đầu."

Hắn xoay người, đi ra ngoài, bóng lưng của hắn dần dần biến mất trong mưa bụi.

Chung Thần Hiên khẽ thở một hơi, đem ảnh chụp cũng để vào trong ngọn nến.

Cậu nhìn ảnh chụp dần dần quăn lại, biến thành màu đen, bỗng nhiên, ánh mắt của cậu dừng lại. Trong một góc ảnh chụp, một chỗ vô cùng khó thấy, có một hình dàng người đàn ông đang quay đầu, bộ dạng rất giống Trình Khải Tư.

Cậu muốn cầm ảnh chụp ra xem, nhưng ánh nến đã đem cả tấm hình đều đốt thành tro.

Trên mặt bàn thủy tinh, chỉ còn lại có một đống tro tàn màu đen. Chung Thần Hiên ngẩn ngơ nhìn ánh nến một lúc, sau đó cúi đầu xuống, đem ánh nến thổi tắt, cả cái quầy rượu, lập tức chìm trong tăm tối.

Chỉ có đóa hoa lan trên bàn, trong bóng đêm lóe ra ánh sáng yếu ớt.

– Hết –

Lời cuối sách

Viết qua không ít truyện ma, có đôi khi cảm giác bên cạnh mình đều quỷ khí âm trầm . Nhưng mà, luôn luôn có một tư tưởng cắm rễ đầu của tôi, đó chính là: Người còn đáng sợ hơn ma, rất nhiều chuyện đều là bởi vì dục vọng của con người mà thành.

Có lẽ có lúc, nhìn từ bề ngoài thì hoang đường, tựa như là những truyện do ma quỷ, trên thực tế lại là do người thao túng phía sau lưng. Rất tốt, lần này, tôi không viết ma, không viết yêu, tôi viết người, viết một đám người, rất nhiều người, biểu diễn trên sân khấu.

Rất sớm trước kia, xem qua một bộ hài kịch của Shakespeare, tên là « Đêm thứ mười hai». Lúc ấy cảm thấy rất kinh ngạc, xem xong kịch, cũng không nhìn ra bộ kịch này liên quan gì tới đêm thứ mười hai.

Về sau mới biết được, hóa ra đêm thứ mười hai chỉ là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Giáng Sinh, Shakespeare viết bộ này kịch là để ăn mừng ngày lễ, "Đêm thứ mười hai" là têm một bộ hài kịch, trên thực tế không có ý nghĩa gì, cho nên nó còn có tựa đề khác.

Không biết vì cái gì, rất thích tên này, cho nên, series do tôi viết này, gọi bằng cái tên này. Nhân vật chính ─ Trình Khải Tư và Chung Thần Hiên ─ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chính là vào đêm thứ mười hai.

Khi bọn họ gặp nhau, là bắt đầu một vụ giết người liên hoàn.

Có người nói, có lẽ khi một sự kiện phát sinh, liền đã sớm chú định kết quả. Mà ngược lại, khi một sự kiện phát sinh, đã là một loại kết quả, như vậy, dẫn đến sự phát sinh của nó, nhất định có một "người" như vậy.

Chí ít, trong câu chuyện « cái chết của lan », những vụ giết người này không phải tình cờ.

Bên trong mỗi người, đều không phải đơn thuần, mặc kệ là Trình Khải Tư, Chung Thần Hiên, Lâm Minh Tuyền, Chu Cẩm, hay là Điền Duyệt. Mỗi người bình thường biểu hiện ra, cơ hồ đều là một diện mạo dối trá, mà giấu ở sâu trong lòng, thường thường làm người ta không rét mà run.

Làm nhà tâm lý học, Chung Thần Hiên có thể làm được, chính là đem nội tâm ẩn giấu thật sâu của một người không muốn để người khác biết, kích phát ra. Có lẽ, nếu như không có Chung Thần Hiên, nhân tố bạo ngược biến thái của bên trong của Lâm Minh Tuyền liền sẽ một mực chôn giấu, cậu ta sẽ luôn bình thường như mặt ngoài cả đời.

Cá nhân tôi thích nhân vậy Trình Khải Tư này, bởi vì này nhân vật cá tính rất đáng để nghiền ngẫm. Trong « Cái chết của lan », anh ta cuối cùng phát hiện Chung Thần Hiên lợi dụng mình, nhưng vẫn không vạch trần cậu, mà về sau trong cả một series, tính cách của anh ta cũng tại tiếp tục phát triển.

Chung Thần Hiên ngược lại vẫn luôn như vậy ─ chỉ cần cái chết bí ẩn của vị hôn thê chưa có câu trả lời, khúc mặc của cậu ta vẫn sẽ không gỡ bỏ được.

Trong câu chuyện « Cái chết của lan » , hình như ai cũng có tình nghi, Đỗ Sơn Kiều, Văn Hoàn vân vân, đều có động cơ giết người. Mặc dù cuối cùng chứng thực bọn họ đều không giết người, nhưng, đổi thời gian, đổi địa điểm, đổi hoàn cảnh, bọn họ liền nhất định sẽ không giết người? Trên thế giới này, thật sự có người sẽ không giết người sao?

« Đêm thứ mười hai » là một bộ tiểu thuyết trinh thám, nói một cách khác, chính là những vụ án phát sinh không ngừng, người chết không ngừng. Tôi không biết nhân tính là bản thiện, vẫn là bản ác, nhưng là, con người trong thời gian nào đó, chắc chắn sẽ sinh ra một suy nghĩ tàn ác ─ bởi vì người có dục vọng.

Bất kể nói thế nào, giết người là tà ác.

Cho nên, mặc kệ là phim trong nước hay nước ngoài, TV, tiểu thuyết, mãi mãi cũng sẽ có một thám tử cao minh, chỉ ra tội ác, chính nghĩa chiến thắng tà ác, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến này, tôi cũng giống như vậy, chưa thoát ra khỏi tập tục đó.

Đêm khuya ngày 13 tháng 2 năm 2008

Hẹn gặp các thím ở quyển sau =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro