Quyển 1 - Chương 6: Salome (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lanChương 6: Salome (thượng)

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

Đôi chân như ngọc thạch khắc thành, từng đầu ngón chân như những nụ hoa, móng chân thì như thạch anh vậy.

Cô ấy đã từng rất kiêu ngạo với đôi bàn chân này, đôi bàn chân như bồ câu này có thể nhẹ nhàng bay múa trên sân khấu.

"Thần Hiên, tôi phát hiện, chúng ta quen biết, đã một năm."

Chung Thần Hiên ngồi cạnh Trình Khải Tư trong phòng ăn vị trí gần cửa sổ, nghe được câu nói đột nhiên phát ra này của Trình Khải Tư, Chung Thần Hiên có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Sắc trời đã tối, mặt của cậu ẩn trong bóng đêm, hình dáng rất đẹp, lại không nhìn rõ, con mắt rất sáng, lóe lên ánh sâu thăm thẳm.

Trình Khải Tư cảm thấy ánh mắt của cậu lúc này có chút giống mắt báo, mà hơn nữa là đôi mắt đã phát hiện được con mồi.

Đôi mắt Chung Thần Hiên, có mang theo chút hồi ức.

"Thật sao? À... Lễ Giáng Sinh vừa mới qua, anh xem, bên ngoài khắp nơi đều có cây thông Noel, những ngọn đèn nhỏ lấp lánh treo khắp nơi, còn có rất nhiều nơi bán quà giáng sinh, mũ đỏ của ông già Noel... Buổi tối hôm nay, chính là ngày mà chúng ta quen nhau một năm trước, cũng là nơi vụ án mạng đầu tiên xảy ra."

"Thần Hiên, cậu biết là tôi không phải nói về chuyện này." Trình Khải Tư ngắt lời cậu, "Đêm qua, tôi mơ thấy rất nhiều ác mộng, lúc đột nhiên tỉnh lại, tôi nhớ tới hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu đã nói một câu."

"Câu gì?" Chung Thần Hiên thêm một viên đường vào ly cà phê, dùng muỗng nhỏ chậm rãi khuấy.

Trình Khải Tư nói: "Cậu nói, đêm thứ mười hai là một đêm thỏa mãn mọi mong muốn, là thời điểm cao trào của lễ mừng năm mới, đúng hay không?" Hắn dừng lại một chút, "Tôi còn nhớ rõ, lúc tôi gặp cậu, là trước 0 giờ một tiếng đồng hồ."

Chung Thần Hiên cười nhạt một tiếng."Thật sao?" Cậu im lặng một lúc, sau đó nói: "Anh biết, phương pháp giết người an toàn nhất là gì không?"

Trình Khải Tư suy nghĩ chốc lát, "Có chứng cứ ngoại phạm. Sắp xếp thành tai nạn."

"Chứng cứ không ở hiện trường, luôn là một cái chứng cứ giả dối, chỉ cần là giả, chắc chắn sẽ có ngày bị vạch trần, sắp xếp thành tai nạn cũng giống như vậy, cả hai đều không thể loại trừ nguy hiểm bị bên thứ ba, thậm chí nhiều người chứng kiến phát hiện.

"Cho nên, giết người, là không bao giờ an toàn, mặc kệ xếp đặt của người đó hoàn mỹ thế nào, trong lúc hành động, đều có khả năng xảy ra sự cố. Vả lại, trên đời vốn là sẽ không tồn tại cách thức giết người thập toàn thập mỹ."

Trình Khải Tư nhìn chăm chú nhìn cậu.

Chung Thần Hiên trên mặt mang tươi cười, là nụ cười sâu xa khó hiểu, khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.

"Vậy cậu nói cho tôi, phương pháp giết người an toàn nhất là gì?"

Chung Thần Hiên cười, "Mình không giết người, để người khác đi giết." Dừng lại, cậu nói tiếp: "Kỳ thật mánh khóe này, cũng chính là mấu chốt của vụ án giết người liên hoàn này, tôi đã nói qua với anh. Hiện tại Trác Tử chết rồi, xem như bổ sung cho tôi một số ý, chúng ta liền sắp xếp lại từ đầu."

Trình Khải Tư uống một ngụm cà phê, "Rửa tai lắng nghe."

"Chúng ta trước kia phân tích qua, vụ án giết người liên hoàn này, động cơ có hai loại: Thứ nhất, chính là hung thủ này yêu thích sưu tầm những thứ xinh đẹp, động cơ này rất rõ ràng, chứng cứ cũng có, tôi cũng không muốn nói nhiều.

"Động cơ thứ hai, là lá cây giấu trong rừng rậm, mục đích củahung thủ chỉ là giết một trong số những người đó, vì che dấu động cơ của hắn ta, nên mới chế tạo một tên giết người hàng loạt biến thái.

Nhưng trên thực tế, vụ án này lại càng thêm phức tạp, có cả hai động cơ."

Trình Khải Tư nói: "Ở bên trong có rất nhiều hung thủ, có phải thế hay không?"

"Đúng vậy, chúng ta có thể nói như vậy... một tên hung thủ 'trùm' , hắn ta lãnh đạo toàn bộ vụ án giết người liên hoàn này; còn có một số hung thủ 'con', tỉ như Trác Tử, Quách Vĩnh Thành hẳn cũng là đồng lõa, còn có Chu Cẩm.

"Nhưng mà, tôi hiện tại rốt cục xác nhận một vấn đề mà tôi một mực không dám khẳng định, đó chính là, tên hung thủ 'trùm' kia phía sau còn có một hung thủ."

"Cậu nói là, Trác Tử là hung thủ? Cô ta giết chị gái mình?"

Chung Thần Hiên nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, "Trác Tử cũng chỉ có thể coi là đồng lõa, cô ta không có tự tay thi hành, chỉ có Chu Cẩm là tự tay giết Tô Nhã, cho nên vụ án kia tương đối đặc biệt. Nếu như hung thủ không gửi cho chúng ta bài hát『 Le Chantdu Rossignol 』kia , chúng ta căn bản sẽ không nghĩ đến người chết tiếp theo là Tô Nhã."

Trình Khải Tư phản bác nói: "Nếu là như thế, chúng ta sẽ không đem tất cả vụ án này liên kết vào vụ án liên hoàn kia, chúng ta sẽ đơn độc điều tra, như vậy, Chu Cẩm tuyệt đối kẻ tình nghi thứ nhất."

"Không sai, nhưng là, anh phải biết rõ『 hung thủ 』kia đến tột cùng là chỉ ai, là Chu Cẩm, vẫn người ở phía sau bày ra tất cả? Tôi nói qua, Chu Cẩm không có được năng lực sáng tạo như vậy, bài『 Le Chantdu Rossignol 』 nhất định không phải là cậu ta nghĩ ra.
"Suy nghĩ theo cách đơn giản, Tô Nhã gặp được một người, cô ta thay lòng đổi dạ, ở thời điểm này, cô ta hát bài hát này dành tặng người ta. Chúng ta không ngại giả thiết một chút, xem phạm vi giao thiệp bình thường của Tô Nhã, có lẽ là cái người cùng ngành của cô ta, có lẽ là người đã cung cấp cơ hội mới cho cô ta.

"Nếu như vậy, đối phương mặc kệ yêu cầu cô ấy hát ca khúc gì, cũng được. Trên thực tế, chính là người đàn ông trên tấm hình kia."

Trình Khải Tư nói: "Cậu không có chứng cứ, cậu cũng không biết là ai."

"Không, tôi biết, tôi nhận ra chiếc nhẫn kia."

Giọng nói của Chung Thần Hiên vô cùng bình tĩnh, lại làm cho Trình Khải Tư giật cả mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chung Thần Hiên, Chung Thần Hiên lẳng lặng nói: "Mặc dù không có chứng cứ, nhưng là, tôi biết là ai. Để cho tôi nói bắt đầu từ vụ án Trác Yên đi."

Giọng nói của cậu, bình tĩnh mà đơn điệu, "Chiếc gương kia ai là người chủ đầu tiên, anh đã biết rồi, có lẽ, từ lúc hắn ta đưa chiếc gương này cho Trác Yên, kế hoạch này cũng đã bắt đầu. Trác Tử muốn giết chết chị gái mình, là bởi vì cô ta hận chị mình, động cơ chúng ta đã phân tích qua.

"Đây là một loại bệnh, bệnh thích sạch sẽ, có lẽ chị khi đem chị mình giết, cô ta mới cảm thấy an bình. Cô muốn Quách Vĩnh Thành hỗ trợ, nửa đêm hẹn chị gái mình ra ─ nói khó nghe chút, Quách Vĩnh Thành vốn chính là dẫn mối cho cô ta─ cho nên Trác Yên không chút sinh nghi, đến biệt thự trống không kia.

"Hung thủ đã ở nơi đó chờ cô, gây tê cô... Chúng ta tìm được trong dạ dày Trác Yên còn sót lại thuốc gây mê, pháp y phán đoán hẳn là uống vào thông qua rượu. Sau đó, trong lúc cô ta còn sống, hung thủ cắt lấy mũi của cô ta, sau đó siết chết cô."

"Chính Trác Tử không động thủ?"

Chung Thần Hiên lạnh nhạt nói: "Loại người như cô ta, còn không máu lạnh đến mức tự tay giết chết chị gái mình như thế. Quách Vĩnh Thành giúp cô ta, chỉ là bởi vì cái gương kia, Trác Tử chỉ nói cho hắn ta, giúp cô hẹn chị gái ra, đừng cho bất luận kẻ nào biết, cô ta liền đem cái gương kia đưa cho hắn ta làm thù lao.

"Quách Vĩnh Thành có lẽ ban đầu cũng không thực sự rõ ràng cô ta muốn làm gì, nhưng mà sau khi Trác Yên chết, hắn ta sợ hãi. Thời gian và địa điểm Trác Yên chết, hắn ta rõ ràng hơn ai khác... Nhưng hắn cũng biết, Trác Tử khi đó cũng không ở hiện trường..."

Trình Khải Tư nói: "Cho dù là hiện tại, chúng ta cũng không có cách nào định tội Quách Vĩnh Thành. Trác Tử cũng tự sát, không còn có người làm chứng. Trác Tử tại sao muốn tự sát?"

"Chị gái chết rồi, cô ta cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào. Cảm giác bẩn thỉu đã cắm sâu vào lòng cô ta, cô ta bi ai phát hiện, tật bệnh tâm lý của mình không vì vậy mà giảm đi, đồng thời lại đánh mất thân nhân duy nhất.

"Tăng thêm sự ép hỏi và uy hiếp từ Quách Vĩnh Thành ─ Trác Tử trước giờ đều không muốn đem chiếc gương kia cho Quách Vĩnh Thành, cũng không phải vì giá trị của tấm gương đó. Thế là, cô ta dứt khoát làm ra lựa chọn này. Tâm tính của Trác Tử, đã sớm không bình thường, cái chết đôi với cô ta mà nói, cũng coi như là giải thoát."

Chung Thần Hiên chậm rãi nói: "Vụ án Trác Yên này, thật ra là vụ án đáng chú ý nhất. Thứ nhất, Tần Nhan ngay sau khi bị cắt xuống hai tay, liền bị bóp chết, mà Trác Yên phải chờ đến rạng sáng, qua cả đêm mới bị giết chết. Những người chết sau này, cũng giống như Tần Nhan, Trác Yên là ngoại lệ duy nhất.

"Thứ hai... giống như anh từng nói, những người chết này, hoặc nhiều hoặc ít, đều có liên quan đến những người xung quanh chúng ta, chỉ có Trác Yên là khác. Nhưng trong vụ án của cô ta xuất hiện một đồ vật đặc biệt, chính là cái gương kia, giống như là bổ sung giải thích thêm về vụ án của cô ta vậy."

"Người sở hữu đầu tiên của chiếc gương kia, người nghe nói đã táng thân biển lửa, hắn ta cuối cùng có quan hệ gì với cậu?"

Trình Khải Tư nhìn Chung Thần Hiên im lặng, nói tiếp: "Tôi vẫn luôn nghĩ, Thần Hiên, có lẽ một năm trước, chúng ta không phải là ngẫu nhiên gặp.

"Cậu biết chỗ ở của tôi, cậu cũng biết quán bar tôi thường đi, thế là, chúng ta gặp mặt ở nơi đó. Sau đó, tôi uống say... Không, hiện tại tôi có thể tin chắc là, tôi không phải uống say, mấy bình rượu kia, tôi không có khả năng có thể uống say. Là cậu, Thần Hiên, là cậu thôi miên tôi."

Chung Thần Hiên bưng lên ly cà phê, uống một ngụm, nhăn lông mày, "Quá ngọt... Không sai, tôi biết thôi miên, nhưng mà, cậu vì sao khẳng định như vậy?"

"Ông trời của tôi, Thần Hiên, cậu đừng coi tôi là đồ đần!" Trình Khải Tư phiền não nói: "Tôi sớm nên nghĩ đến, chính bông hoa lan trạm ngọc kia, tôi rất thích nó, vẫn nhìn chằm chằm.

"Cậu cầm trong tay lắc lư, tôi liền... tôi liền... Cậu cố ý để lên bàn, là để hấp dẫn lực chú ý của tôi. Sau khi bị cậu thôi miên, tôi càng xác định điểm này."

"Vậy thì thế nào?" Chung Thần Hiên nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng không có hại cậu, cậu chỉ là ngủ thiếp đi, như thế mà thôi, cậu chỉ là uống say."

"Nói dối!"

Trình Khải Tư vò tóc mình, "Thần Hiên, nói cho tôi vì sao? Nói cho tôi..."

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt tỏa sáng thẳng tắp trừng Chung Thần Hiên, "Thần Hiên, xin nói cho tôi, những vụ án phát sinh một năm qua, đến tột cùng có phải do cậu hay không?

"Chu Cẩm cậu ta... tôi nghĩ bản án của Chu Cẩm nhất định liên quan đến cậu, nhất định! Thần Hiên, tôi thề, tôi cũng không phải muốn cái gọi là chính nghĩa chiến thẳng, tôi đã thấy nhiều ví dụ mà ở trước pháp luật không thể lấy chính nghĩa ra, tôi cũng không mang bất cứ đồ vật ghi âm nào, tôi chỉ là muốn nghe một câu nói thật của cậu.
"Đến tột cùng ─ có phải là cậu không, Chung Thần Hiên? Phó sở trưởng của viện nghiên cứu tâm thần số bảy?"

Bịch một tiếng, Chung Thần Hiên đụng đổ ly cà phê, chất lỏng màu nâu nhỏ từ trên bàn xuống, giống như máu người đã khô. Rất nhanh, cậu khôi phục nguyên trạng, gọi nhân viên tạp vụ đổi một ly rượu.

"Không tệ lắm, Khải Tư, số liệu đều là tuyệt mật, cậu có được từ đâu? Xem ra, việc bí mật này, cũng không hơn được nhân tình. Chỉ cần có người, liền khó tránh khỏi sẽ tiết lộ ra ngoài."

Trình Khải Tư nói: "Viện nghiên cứu tâm thần kia rốt cuộc là nghiên cứu cái gì?"

Chung Thần Hiên nhíu mày một cái, nói: "Là chuyên môn nghiên cứu tâm lý tội phạm. Nhất là tội phạm hình sự quan trọng."

"Các người dùng phạm nhân làm thí nghiệm?"

Chung Thần Hiên nở nụ cười, "Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là nghiên cứu mà thôi. Những phạm nhân này, đều là tử hình hoặc là ở tù chung thân, nói theo cách nhân dân thì, nói như thế nào? Chết chưa hết tội?"

Trình Khải Tư nuốt nước bọt.

"Thần Hiên, nói cho tôi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tôi thật không chịu nổi, người sớm chiều ở chung, tôi lại không cách nào xác định người đó có phải hung thru hay không..."

Chung Thần Hiên in lặng một lúc, "Kỳ thật, tôi sớm đã đứt quãng nói qua cho anh, tôi tín nhiệm anh, cũng thích anh, lúc ấy để cho tôi chọn một cộng tác, tôi xem qua rất nhiều tư liệu, cuối cùng chọn trúng anh. Tôi phân tích tư liệu của anh, cảm thấy anh là người thích hợp nhất..." Cậu nhìn vào mắt Trình Khải Tư ngừng nói.

Trình Khải Tư trầm giọng: "Thần Hiên, cậu có thể đừng dùng giọng điệu này để nói không? Khiến cho tôi cảm giác bản thân không phải là người, mà chỉ là chuột bạch thí nghiệm! Cậu vì sao chọn tôi? Bởi vì tôi vô cùng ngớ ngẩn, không ảnh hưởng đến cậu?"

Nghe hắn chất vấn, Chung Thần Hiên không trả lời ngay.

Qua thật lâu, cậu chậm rãi nói: "Tôi vẫn luôn mơ thấy một ác mộng." Giọng nói của cậu rất trầm tĩnh, lại giống như là một hòn đá nhỏ quăng vào trong nước, nước bắn từng vòng từng vòng gợn sóng.

"Giấc mơ gì?" Trình Khải Tư lúc hỏi ra câu này, cảm thấy rất buồn cười. Hai người bọn họ, giống như đang đổi chỗ.

"Lửa, lửa rất to, Nhược Lan bên trong ngọn lửa, cô ấy khóc, giãy dụa, mặc lễ phục cô dâu trắng toát. Tôi đứng ở bên ngoài, bên người chính là một dòng suối nhỏ, tôi thậm chí cảm giác được sự mát mẻ của dòng nước dưới chân, tôi ─ lại không cứu cô ấy, chỉ là bình tính đứng ở đó, nhìn cô ấy ─ chết."

Trình Khải Tư rùng mình một cái, không tự chủ được an ủi cậu: "Giấc mơ đều là ngược lại."

Chung Thần Hiên xùy một tiếng bật cười.

"Đây chẳng qua là nói giỡn mà thôi, giấc mơ là nguyện vòng mà người đó muốn đạt thành."

Trình Khải Tư đột nhiên đứng lên, lại ngồi xuống.

"Cậu hi vọng Nhược Lan chết? Không, không có khả năng."

"Đương nhiên, tôi có thể nói, giấc mơ của tôi là do phản ứng của nội tâm bứt rứt, là phản ứng của một sự rối rắm. Vấn đề tâm lý nhân loại, vốn chính là vĩnh viễn cũng không thể nghiên cứu ra lý do.

"Tôi có thể tìm trăm ngàn cái lý do, để giải thích cho giấc mộng này của tôi ─ bên trong kiếp sống nghề nghiệp này của tôi, việc kỳ quái gì cũng từng gặp ─ thế nhưng là, tôi nghĩ, Khải Tư, giấc mơ này không phức tạp chút nào, tôi có thể, thật sự hi vọng Nhược Lan chết. Tôi, không muốn cứu cô ấy."

"Vì sao?"

Chung Thần Hiên vuốt vuốt tóc, tóc của hắn đen nhánh tỏa sáng, giống như cánh quạ đen."Vì cái gì? Nhà tôi và nhà cô ấy là thế giao, lại cùng nhau học đại học, chúng tôi kết hôn là chuyện đương nhiên phải làm.

"Tôi cũng cho là tôi vui vẻ, nhưng mà, tôi không muốn kết hôn cùng cô ấy. Cô ấy cũng không phải chết trong lửa, trái lại, cô ấy chết rất đẹp, thậm chí là một kiểu chết vô cùng tao nhã ─ không chút nào tàn ngược, hung thủ là ưu nhã, đây là sự khác biệt với hung thủ lần này."

Trình Khải Tư chen lời nói: "Khác biệt gì?"

"Hung thủ giết Nhược Lan, trọng điểm là giết cô ấy, thủ pháp ưu nhã chỉ là thêm vào. Hung thủ lần này, trọng điểm là thỏa mãn tâm lý biến thoái của mình,thủ pháp hoa lệ cũng là khoe khoang mà thôi."

Chung Thần Hiên giang tay ra, "Nếu như không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào, đương nhiên, tôi càng thưởng thức hung thủ giết Nhược Lan. Ưu nhã mà thong dong..." Cậu giơ lên ly đế cao, "Giống như đang bình phẩm một ly rượu ngon."

"Cậu không yêu cô ấy?"

Chung Thần Hiên cúi đầu xuống, "Khi đó, tôi cũng không biết. Về sau... tôi cũng hoài nghi, tôi có thể yêu một người hay không... Khải Tư, tôi sẽ không giết người, tôi sẽ không làm bẩn tay mình, tôi cam đoan với anh, tôi không giết người, anh không cần sợ hãi hoặc là lo lắng."

Giọng Chung Thần Hiên vô cùng trầm thấp, như là có chút van xin. Trình Khải Tư thở dài một hơi.

"Đổi lại là người khác cam đoan như vậy, tôi có lẽ sẽ tin tưởng, thế nhưng là, Thần Hiên, cậu giết người, có lẽ không cần tự mình động thủ. Tỉ như vụ án Tô Nhã, cậu đã phân tích kỹ càng cho tôi nghe qua, tôi cũng đồng ý phân tích củ a cậu, cậu... cậu không cần tự mình giết người, cậu có thể để người khác giết người.
"Tôi không muốn nghi ngờ cậu, nhưng là, vụ án Tô Nhã này, tôi thực sự nghĩ không ra ngoại trừ cậu, còn có ai có thể để cho Chu Cẩm giết người."

Chung Thần Hiên cười khổ mà nói: "Tôi cam đoan với anh, vụ án của Tô Nhã tôi không nhúng tay, tin hay không, tùy anh. Anh kiên nhẫn một chút nghe tôi nói, vụ án Tô Nhã này rất thú vị, cũng giống như vụ Trác Tử tự sát, là có người hi vọng có thể mau chóng kết án, mới có thể làm vụng về mất tự nhiên như vậy."

Ánh mắt của cậu rất chân thành, Trình Khải Tư thở dài một hơi.

"Thần Hiên, cậu nói hết cho tôi đi? Đừng để tôi ở đâu đoán già đoán non?"

Chung Thần Hiên lần nữa in lặng, qua thật lâu, cậu chậm rãi nói: "Tôi nói qua, tôi đã đứt quãng nói cho anh biết, tôi vẫn luôn nhắc nhở anh. Mấy năm trước kia, trong tiệc cưới, Nhược Lan bị người giết hại, chuyện này khiến cho tôi sụp đổ, kỳ thật khi đó tôi liền đang hoài nghi hung thủ là ai.

"Đúng vậy, là đồng nghiệp của tôi, sở trưởng của sở nghiên cứu. Chuyện này, thậm chí là tự sát hay là mưu sát cũng không biết rõ, bởi vì trên thi thể Nhược Lan, không nhìn thấy bất kỳ vết tích bạo lực nào.

"Tóc của cô ấy, đồ trang sức của cô ấy, áo cưới của cô ấy, không hề hỗn loạn một chút nào, cảm giác... cảm giác cô ấy tựa như là Ophelia, nâng lên váy dài thuần trắng, đi từng bước một tiến vào trong nước, sau đó nằm xuống..."

Trình Khải Tư ngắt lời nói: "Cho nên, cậu hoài nghi là có người thôi miên cô ấy, để cộ ấy tự mình dìm chết monhf?"

Chung Thần Hiên đem đầu chôn ở giữa hai tay, âm thanh kiềm chế mà đau đớn truyền ra, "Đúng vậy, tôi một mực nghĩ như vậy, mặc dù chuyện này tôi không có bất kỳ chứng cớ nào, tôi không thể nói gì. Anh là cảnh sát, anh đương nhiên cũng biết, cái này chỉ là phỏng đoán, hoàn toàn không thể làm chứng cứ trên tòa.

"Nhược Lan đã chết, đây hết thảy đều chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Cảnh sát nghiêm túc điều tra vụ án này, thế nhưng bọn họ cuối cùng chỉ có thể phán định là tai nạn. Tai nạn? Cũng không phải là Ophelia phát điên, Nhược Lan là một cô gái bình thường xinh đẹp, cô ấy làm sao có thể tự sát trong tiệc cưới chứ?

"Nhược Lan luôn luôn là một người dịu dàng hiểu biết, nêu như, dù cho cô ấy muốn tự sát, cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không chọn thời điểm đó! Tai nạn, thật sự là buồn cười, nước ở chỗ đó chỉ có một chút, nếu như một người muốn tự sát ở trong đó là không thể nào, lúc muốn hít thở không khí, sẽ theo bản năng mà thò đầu ra ngoài mặt nước hô hấp!"

Trình Khải Tư suy nghĩ sâu xa nói: "Nếu như là giết người, cô ấy lại không có vết tích dãy dụa, đúng không, Thần Hiên?" Ánh mắt của hắn đột nhiên hiện lên một vệt ánh sáng.

Chung Thần Hiên cái này lúc này đã ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Anh đang nghi ngờ tôi?"

"Không, không phải." Trình Khải Tư vội vàng nói, "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu như Nhược Lan không muốn phản kháng, cô ấy có lẽ liền sẽ không giãy dụa."

Chung Thần Hiên lớn tiếng nói: "Tôi không giết cô ấy!"

Trình Khải Tư giật nảy mình, nhanh tay che miệng của cậu, "Đừng lớn tiếng như vậy, tôi chưa hề nói cậu giết cô ấy. Nếu như là cậu giết, cậu vì sao còn muốn nhắc lại chuyện cũ?

Tôi tin tưởng cậu, Thần Hiên, mặc dù cậu thần thần bí bí, nhưng là cậu không là người xấu. Cậu nói tiếp, tôi không ngắt lời."

Chung Thần Hiên uống một hớp lớn rượu, "Lúc ấy những người có năng lực như thế, ngoại trừ tôi, anh trai Nhược Lan, cũng chỉ có hắn ta. Chỉ có hắn ta, chỉ có hắn ta mới có động cơ giết người, mà Nhược Lan luôn ở bên cạnh chúng tôi, cô ấy cũng có hiểu biết nhất định với mấy thứ này, nếu có một người xa lạ muốn thôi miên cô ấy, cô ấy nhất định sẽ có lòng cảnh giác.

"Tôi nghĩ, nhất định là người quen, mà lại là người rất quen thuộc, hơn nữa, không phải là người quen, cũng sẽ không biết Nhược Lan từng nói tới... kiểu chết mỹ lệ này."

Cậu uống nốt rượu trong ly, lại muốn lấy thêm một ly, "Hắn ta là sở trưởng của viện nghiên cứu, là một nhà tâm lý học trứ danh, trong nghề của chúng tôi, hắn ta rất nổi danh."

"Hắn ta rất am hiểu thuật thôi miên?" Trình Khải Tư tò mò hỏi, Chung Thần Hiên lại lắc đầu.

"Anh phải biết, chúng tôi nghiên cứu tâm lý học, thôi miên chỉ là vật bổ sung, đương nhiên, có những chuyên gia nghiên cứu về vấn đề này rất sâu . Còn hắn ta...

"Nói thật, tôi không biết, tôi thật không biết hắn ta đến tột cùng đang nghiên cứu cái gì, nghiên cứu của chúng tôi đều không liên quan đến nhau, ai cũng sẽ không dễ dàng đem thành quả nghiên cứu của mình công bố."

"Động cơ của hắn ta là gì?" Trình Khải Tư hỏi.

Chung Thần Hiên nhanh chóng giương mắt lên nhìn hắn một cái, lại quay đầu lại.

"Hắn ta thích Nhược Lan? Cho nên không thể chịu đựng được cậu kết hôn với cô ấy, cho nên trong tiệc cưới mới giết chết cô ấy?"

Chung Thần Hiên cười, nụ cười của cậu không mang theo sự vui vẻ, "Hắn ta cũng là tiền bối của Văn Hoàn, lúc Nhược Lan vẫn là cô bé hắn ta đã quen biết cô ấy. Tôi xưa nay không biết hắn ta sẽ thích Nhược Lan, nếu như tôi nhìn ra, có lẽ tôi sẽ đổi cách thức thức xử lý... Tôi thật không rõ, hắn ta tại sao muốn làm như thế.

"Hắn ta chưa biểu hiện cái gì. Đương nhiên, hắn ta có thể che giấu tâm tình của mình một cách hoàn mỹ, tôi không bằng hắn."
"Nếu như cậu không biết, vậy liền không có người biết." Trình Khải Tư vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, "Nói cho tôi đi, cậu vì sao từ đầu đến cuối không chịu tin tưởng tôi?"

Chung Thần Hiên mười ngón tay giao lại cũng nhau, đây là lần đầu tiên Trình Khải Tư nhìn thấy cậu lo lắng như vậy.

"Chúng tôi không phải quá gần gũi, giống như tôi và Văn Hoàn, đã là thế giao lại là thân thích, nhưng là chúng tôi từ đầu tới cuối duy trì một khoảng cách nhất định... Nhà tâm lý học cũng giống pháp y, thường thường là có chút dở hơi.

"Người kia... Hắn ta lớn hơn tôi mười tuổi, bộ dạng luôn ôn hòa lễ độ, nếu như nói không ít pháp y đều lạnh như băng, như vậy những người như chúng tôi, thường thường đều là rất khéo hiểu lòng người, nếu không làm sao có thể để bệnh nhân thoải mái tinh thần đến trò chuyện. Hắn ta có thể để tội phạm nguy hiểm nhất buông lỏng cảnh giác, thao thao bất tuyệt...

"Khi hắn thu được thiệp mời kết hôn của tôi, nụ cười của hắn ta cũng không có một chút biến hóa, tôi lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Trực giác thứ này, là từ rất nhiều dấu hiệu nhỏ bé, không dễ cảm thấy tạo thành, nhưng là ở trên người hắn, tôi từ đầu đến cuối không thể tìm thấy chỗ đột phá.

"Sau khi Nhược Lan chết, tôi có nói chuyện với hắn ta một lần, nhưng mà tôi lại không thu hoạch được gì."

Trình Khải Tư hỏi: "Nói chuyện gì?"

Chung Thần Hiên nói: "Tôi đem giấc mơ của tôi liên quan tới Nhược Lan nói cho hắn ta, nhờ hắn ta giúp tôi phân tích." Cậu đem máy tình đẩy tới, "Tôi đã ghi chép lại, anh xem đi."

Chung: Sau khi Nhược Lan chết, tôi vẫn luôn mơ thấy giấc mơ kia.

Triệu: Từ góc độ tâm lý học đến xem, có rất nhiều khả năng dẫn đến sinh ra giấc mơ này. Cách nói có thể an ủi cậu nhất là, bởi vì cậu không cách nào cứu được Nhược Lan, mà trong tiềm thức từ chối rằng cô ấy đã chết.

Nhược Lan chết trong nước, mà trong giấc mơ của cậu, cô ấy chết trong lửa, đây là một ý nghĩ hoàn toàn tương phản, cậu vô ý thức trong mơ dựng lại cảnh Nhược Lan.

Chung: Như vậy, cách nói không thể an ủi tôi nhất là gì?

Triệu: Cậu muốn cô ấy chết, đây là cách giải thích trực tiếp đơn giản nhất. Cậu không muốn kết hôn với cô ấy, nhưng việc hai người kết hôn là việc nước chảy thành sông, cậu không cách nào thay đổi được, thậm chí hoạt động tâm lý của cậu cũng từ chối sự 'không muốn' này, nhưng là cậu không cách nào khống chế giấc mơ của mình.

Chung: Cảnh tượng trong mộng sẽ trở thành sự thật ư?

Triệu: Cậu là sau khi Nhược Lan chết mới mơ thấy giấc mộng loa, đã không có điều kiện cho cái gọi là "trở thành sự thật".

Chung: Nếu như lúc trước đã mơ thấy giấc mơ kia thì ngược lại rất tốt. Đây là chỗ khơi thông dòng nước.

Triệu: Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Không có người có thể bắt ép cậu đi làm chuyện gì, chúng ta đều rất rõ ràng, cái gọi là thôi miên, cũng không thể để cho người ta đi làm những việc gì, chỉ có thể làm cho đối phương xem thấy chuyện xảy ra mà thôi.

Có lẽ, cô khi đó cho là mình là Ophelia, đang tiến hành vai diễn cuối cùng của cuộc đời, cho nên cô ấy mới lập tức đi vào trong nước, cũng ─ nằm xuống.

Chung: ...

Triệu: Nhìn xem xung quanh chúng ta, nơi này là nơi giam giữ tội phạm trọng hình. Chúng ta đều là người đã nhận được giáo dục cao đẳng, chúng ta không nên tin tưởng những thứ mà không thể dùng khoa học đến giải thích.

Nhưng là, nơi này từ đầu đến cuối quanh quẩn một bầu không khí, một bầu không khí âm trầm thảm đạm làm thế nào cũng không tiêu tan. Bởi vì người ở chỗ này, ít cũng là ở tù chung thân, từng đôi mắt của bọn họ đều chất chứa oán giận cùng tuyệt vọng...

Chung: Anh muốn nói cái gì?

Triệu: Cậu biết tôi muốn nói cái gì. Trường kỳ ở chung với những người không bình thường thậm chí là người điên, có lẽ bản thân chúng ta đều đã trở nên không bình thường, chỉ là chúng ta không tự biết thôi. Nếu như không tin, chúng ta làm một bài thi giống như lúc mới ra trường, cậu nói xem, kết quả sẽ như thế nào? Cậu dám không, Thần Hiên?

Chung: ...

Triệu: Tôi có thể nói cho cậu, tôi thường thường cùng tội phạm nói chuyện, bọn họ ở chỗ này vô cùng nhàm chán, nhàm chán đến mức đã không có hi vọng thậm chí cũng không có tuyệt vọng, tựa như là bọn họ ở trong một mảnh đấy trống nhỏ, nhìn mảnh trời ảm đạm.

Bọn họ thường xuyên đem một vài hoạt động phạm tội chưa được làm thực tiễn ra nói cho tôi nghe, có không ít thứ đầy tính sáng tạo đầu óc, làm người ta nhìn mà than thở. Thần Hiên, tôi nghĩ trong sổ ghi chép của cậu, hẳn là cũng ghi chép rất nhiều chuyện như thế này đi? Có thứ gì đặc biệt khiến cậu chú ý không?

Chung: Có, trong đối tượng thí nghiệm của tôi, có không ít là những người có học vấn cực cao, bọn họ có thể trò chuyện về ca kịch triết học. Trong đó có một vị nghe nói có được văn bằng tiến sĩ ngôn ngữ tiếng Anh tiếng Hán...

Triệu: Không phải nghe nói, là có. Lý lịch trong ngục giam sẽ không giả.

Chung: Anh rất hứng thú với người đó sao, nói chuyện rất nhiều lần.

Triệu: Đối thoại với người có học vấn cao rất thú vị.

Chung: Thật sao?

Triệu: Cậu hỏi được từ chỗ của hắn ta những gì?

Chung: Kịch bản. Anh không phải cũng vậy sao?
Triệu: Đúng, kịch bản Đêm thứ mười hai. Tôi rất hi vọng vở kịch này thể diễn, nếu như có thể, tôi nhất định sẽ tình nguyện thưởng thức.

Trình Khải Tư nhìn đến đây, kêu lên: "Đêm thứ mười hai!"

Chung Thần Hiên nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, chính là một kịch bản giết người, một kịch bản thu thập những bộ phận cơ thể đẹp đẽ. Bắt đầu từ lúc 0 giờ đêm thứ mười hai, lễ cuồng hoan của ác ma cũng sẽ bắt đầu."

"Cho nên, cậu mới muốn cùng tôi điều tra vụ án này? Cậu biết, vụ án này chính là do đồng sự của cậu làm?" Trình Khải Tư suy nghĩ một chút, "Nhưng là, vì cái gì cậu không cho là do vị tiến sĩ nghĩ ra cái kia?"

"Tôi đã nói rồi, trong ngục giam kia, chí ít đều là ở tù chung thân, người kia đã bị xử tử hình, cho nên, trên thế giới này những người biết kịch bản này, chỉ có tôi... và hắn ta mà thôi. Cái này không chỉ là xem ghi chép của chúng tôi là được, rất nhiều chi tiết, chỉ tồn tại trong não của chúng tôi."

Trình Khải Tư đột nhiên nói: "Không, không phải như vậy, lúc mà cậu gặp tôi, vụ án giết người còn chưa xảy ra. Vụ giết người đầu tiên là vào rạng sáng ngày mùng bảy tháng một, tôi nhớ được vô cùng rõ ràng. Không, cậu không có năng lực biết trước, cậu làm sao lại biết những này vụ án này nhất định phát sinh?"

Chung Thần Hiên yên lặng một lúc, "Bởi vì tôi cảm thấy, hắn ta cũng chưa chết, hắn ta nhất định sẽ xuất hiện. Trước khi hắn biến mất, lần cuối cùng chúng tôi ngồi nói chuyện, chính là liên quan tới đêm thứ mười hai, cho nên, tôi nghĩ ngày hôm đó nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó."

Trình Khải Tư nhíu mày một cái."Giải thích của cậu, tôi cảm thấy không hợp lý."

Chung Thần Hiên lần nữa đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, cậu đã uống hết một bình, sắc mặt phiếm hồng, "Quả nhiên, phát sinh, một loạt các vụ án giết người, tôi nói qua, có một hung thủ 'trùm', tâm lý hắn ta rất biến thái, cho nên mới sẽ thu thập những tiêu bản này.

"Đối với việc tên hung thủ này là ai, tôi cũng không có hứng thú, hắn ta chỉ là bị một người khác hướng dẫn một cách khéo léo, mà làm ra. Chỉ có điều, tôi vẫn cho rằng tên hung thủ này, biết rất rõ cảnh sát, các thủ đoạn trinh sát, pháp y nghiệm thi, hắn ta đều rất hiểu, cho nên mới có thể sau mỗi lần giết người tàn nhẫn, hắn lại thoát khoải sự truy bắt của cảnh sát.

"Không, không phải chạy thoát, mà là hắn vô cùng khéo léo không để lại bất kỳ manh mối nào, để chúng ta không thể nào điều tra được. Cái này kỳ thật là xác xuất rất nhỏ, cũng là một điểm mù rất lớn.

"Theo lý thuyết, nhiều vụ án như vậy, không có lý do không có sơ hở, không tìm ra manh mối, nhưng hết lần này tới lần khác không có, xác thực không có. Anh không cảm thấy điểm này rất thú vị sao, Khải Tư?

"Còn có một việc cũng rất đáng suy ngẫm, đề xuất hôm nay của anh, đó chính là ngoại trừ Trác Yên, những người chết khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới cảnh sát chúng ta. Tỉ như, Điền Duyệt biết Kỷ Uyển Nhi, Đỗ Sơn Kiều là anh rể Lô Tuyết, Tần Nhan từng là bạn gái cũ của anh, Tô Nhã càng là vị hôn thê của Chu Cẩm."

Trình Khải Tư nhìn chăm chú vào cậu.

"Cậu đếncùng muốn nói cái gì?"

"Tôi không còn gì muốn nói, " Chung Thần Hiên buông xuống ly rượu không, "Những gì tôi muốn nói, đã nói xong, Chu Cẩm là hung thủ, không hề nghi ngờ. Mà hung thủ ở những vụ án khác, là do một kẻ phía sau màn hướng dẫn, nhất định là, bởi vì tất cả rất khéo léo, không có khả năng cũng có một người nghĩ ra hình thức giống hung thủ y đúc..."

Cậu nhìn đồng hồ, "Anh chú ý tới không, Khải Tư? Thời gian bây giờ, đại khái chính là thời gian mà chúng ta gặp nhau năm ngoái. Một năm trôi qua đi, hiện tại, lễ hội này, có phải hay không hẳn là nên hạ màn rồi?"

Giọng điệu của cậu, tựa như mưa tuyết bay trong không khí, lạnh như băng, Trình Khải Tư đột nhiên rùng mình, giống như là mưa tuyết kia rơi vào trong cổ áo vậy.

________

Salome con gái của và () Salome là biểu tượng của người phụ nữ nguy hiểm và quyến rũ với hình tượng ôm đầu trên một chiếc đĩa bạc thời trung cổ nhảy trước Herod. Salome được Oscar Wilde dựng thành một vở kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro