Quyển 1 - Chương 5: Người phụ nữ ngợp trong vàng son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Cái chết của lanChương 5: Người phụ nữ ngợp trong vàng son

Tuyền Nhi | Phù Vân Phong

Chuỗi tiếng Anh phiền phức này, chính là tên thuốc an thần Tô Nhã đã sử dụng.

Lại quay đầu nhìn Chung Thần Hiên, cậu ôm gối đầu, mặt dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, nhìn rất trẻ trung, trẻ trung tới như mang theo chút tính trẻ con.

Vào lúc ban đêm bọn họ liền bay trở về thành phố H.

Trình Khải Tư về nhà liền ngã xuống gối ngủ, lúc tỉnh lại, là bị âm thanh cao vút trong phòng khách đánh thức. Trong đầu vẫn mê man, chắc hẳn là bởi vì mới ngồi máy bay lâu, chưa kịp điều chỉnh sai giờ, hắn khoác áo đi đến phòng khách, âm thanh kia càng vang.

Mở ti vi lên, Trình Khải Tư xoa xoa con mắt nhìn kỹ, là ca kịch. Là một cô gái đang hát, Tô Nhã.

Chung Thần Hiên đang ngồi ở trên ghế sô pha, bên người chất một đống lớn đĩa CD, cầm trong tay điều khiển từ xa, nhìn thấy hắn đi lên, nói: "Trên bàn có cà phê."

Trình Khải Tư sớm đã ngửi được mùi hương cà phê, bận bịu đổ ra một chén, lại cầm miếng bánh mì nướng, vừa nhét vào miệng, vừa đem trên đĩa CD ghế sa lon đẩy sang bên cạnh, nặng nề ngồi xuống, nói: "Sớm như vậy đã dậy, sao không ngủ thêm một chút."

Chung Thần Hiên nói ra: "Tỉnh ngủ, liền dậy." Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm TV.

Trình Khải Tư hỏi: "Làm sao? Có phát hiện mới?"

"Không, là đang tìm chứng cớ."

Chung Thần Hiên đảo qua một đống đĩa CD kia, nói ra: "Cô ấy ghi hình lại quá nhiều, tôi vì muốn nhìn phần biểu diễn của cô ấy, tiêu tốn không ít thời gian. Cô ấy phàm là diễn luyện chính thức, đều sẽ ghi thành đĩa CD lưu giữ, cho dù là diễn luyện lặp lại, cô ấy cũng sẽ ghi hình lại, cái này có thể dùng để so sánh, nhìn xem chính mình tiến bộ không, hay là gặp vấn đề ở chỗ nào.

"Chỗ này hết thảy có bốn mươi lăm đĩa CD, trong đó 『 Trà Hoa Nữ 』, 『 Don Juan 』, 『 Turandot 』 chiếm số lượng nhiều nhất, có thể chiếm đến một nửa. Đương nhiên, những bài này cô ấy hát tốt nhất."

"Điều này nói lên cái gì?"

"Có thể nói lên rằng cô ấy khát vọng và hướng tới sinh hoạt thượng lưu, cô ấy lựa chọn đến Vienna học tập thanh nhạc, lại chủ động chỉnh sửa ca kịch, cái này chính là biểu hiện bản thân cô ấy truy cầu những thứ hoa lệ huy hoàng.

"Người phương Đông muốn đứng ở sân khấu kịch Vienn, cơ hội là cực kỳ bé nhỏ, nhưng cô ấy vẫn đi, mà vứt bỏ cả vị hôn phu của mình, chuyến đi này của cô ấy sẽ là thật nhiều năm.

"Có thể nghĩ, cô gái có bề ngoài dịu dàng nhã nhặn này, trong lòng khát vọng rất mãnh liệt. Cô cùng Chu Cẩm có tình cảm rất nhiều năm, có thể nói đi là đi, chính cái này cũng có thể nói rõ vấn đề.

"Tôi nhớ được, Chu Cẩm nửa trước năm còn thu xếp muốn kết hôn, đột nhiên cứ như vậy gác lại. Nam nữ ngăn cách hai nơi, về sau sẽ như thế nào, thật không thể nói rõ."
Trình Khải Tư cười nói: "Cậu giống như rất rõ ràng."

Chung Thần Hiên cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đây là nhân chi thường tình." Sau đó chỉ vào TV, rồi nói tiếp: "Anh nhìn ngày của đĩa CD này, là trước khi cô ấy về nước mấy ngày, đây là lần duy nhất cô ấy hát đoạn giọng nữ láy âm cao trứ danh trong 『 Carmen 』kia.

"Nhân vật nữ chính Carmen, thà chết, cũng không muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô không yêu, đoạn này vô cùng tinh tế biểu hiện cảm giác này. Cô ấy trước kia chưa từng hát 『 Carmen 』, có lẽ là bởi vì đoạn này cần kỹ xảo quá cao, cái này thường thường là để các ca sĩ khoe khoang kỹ xảo.

"Cô ấy hiện tại hát, kỹ xảo vẫn không đủ, nhưng là, hát rất có sức cuốn hút."
Trình Khải Tư nói ra: "Ý của cậu là, Tô Nhã trở về để cùng Chu Cẩm ngả bài, có thể là bởi vì cô ta có người đàn ông khác bên ngoài? Đã như vậy, vì cái gì chúng ta không ở lại nơi đó nhiều điều tra một chút?"

"Cô ta một mình ở nước ngoài, có bạn bè, tiệc tùng, đều là vô cùng bình thường. Chúng ta chỉ là lấy danh nghĩa du lịch đi, không cách nào yêu cầu cảnh sát nơi đó hỗ trợ, điều tra độ khó quá lớn.

"Huống chi tôi cũng không quan tâm đến nguyên nhân này, mặc kệ Tô Nhã là vì cái gì, hay là vì đàn ông, hay là vì cô ta càng mê luyến thế giới bên ngoài kia, hoặc là cả hai đều có, tôi chỉ cần đạt được kết luận kia là đủ rồi. Tấm ảnh chụp bị xé một nửa kia, cũng có thể xem như một chứng cứ."

Chung Thần Hiên đóng TV lại, nói: "Bản thân vụ án giết người này rất đơn giản, một người phụ nữ thay lòng đổi dạ, một người đàn ông bề ngoài tỉnh táo nội tâm điên cuồng. Loại đàn ông như Chu Cẩm, bình thường nhìn nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng chỉ có loại người này, mới có thể sẽ là hung thủ giết người vì tình.

"Mà loại người đem yêu hay không yêu để ở bên miệng nói đến ba hoa chích chòe, ngược lại không có khả năng, đương nhiên, không bài trừ hành vi trong cơn giận dữ.

"Tóm lại, Chu Cẩm có những đặc điểm của hung thủ trong vụ án này, khi hắn biết Tô Nhã muốn rời đi mình, hắn đại khái liền đã chuẩn bị tìm cách giết người.

"Có lẽ, lúc hắn đưa Tô Nhã đi, thì cho cô ta lọ thuốc an thần, rồi có ngày, Tô Nhã chết, liền sẽ bị ngộ nhận là sử dụng thuốc an thần quá liều. Chu Cẩm khả năng một mực chần chờ, nhưng đợi đến Tô Nhã trở về ngả bài với hắn, Chu Cẩm không thể kìm được, liền hạ thủ." "Có lẽ, lúc hắn đưa Tô Nhã đi, thì cho cô ta lọ thuốc an thần, rồi có ngày, Tô Nhã chết, liền sẽ bị ngộ nhận là sử dụng thuốc an thần quá liều. Chu Cẩm khả năng một mực chần chờ, nhưng đợi đến Tô Nhã trở về ngả bài với hắn, Chu Cẩm không thể kìm được, liền hạ thủ."

Trình Khải Tư hỏi: "Cậu cho rằng, ca khúc 『 Le Chantdu Rossignol 』kia, cũng là Chu Cẩm gửi cho chúng ta?"

Chung Thần Hiên lông mày nhíu càng sâu, nói: "Không, tôi rất hoài nghi Chu Cẩm có sức tưởng tượng và sáng tạo như vậy không. Nhưng tôi cho rằng, nhất định là người bên cạnh Chu Cẩm, người rất quen thuộc, nếu không, hắn làm sao có thể hiểu quan hệ của Chu Cẩm và Tô Nhã như vậy? Hắn thay Chu Cẩm bố trí xong, nhưng Chu Cẩm lại phạm vào một sai lầm.

"Đó chính là, hắn không đem đầu lưỡi Tô Nhã cắt bỏ trước khi chết, mà là sau khi chết.

"Tôi cảm thấy, tên hung thủ này thực tế cũng hi vọng Chu Cẩm bại lộ, hắn hắn là rất hiểu Chu Cẩm, lấy trình độ nắm chắc tâm lý nhân loại của hắn đối, hẳn là không thể không biết cá tính Chu Cẩm. Tôi cũng rất tò mò, vì sao tấm hình mà Tô Nhã chụp cùng một người đàn ông, lại thiếu một nửa."

Trình Khải Tư nói: "Hoàn toàn chính xác, Tô Nhã không có lý do tự mình xé." Hắn lẩm bẩm: "Đến tột cùng là ai đem bài hát kia gửi cho chúng ta? Rõ ràng việc của Chu Cẩm rất ít người biết, bạn bè của Chu Cẩm không nhiều, khả năng lớn là làm trong cục cảnh sát."

Chung Thần Hiên cười nói: "Đúng vậy, hẳn là người mà hai chúng ta quen biết. Có thể, là anh? Có thể, là tôi?"

Trình Khải Tư toàn thân lạnh run, nói: "Thần Hiên, cậu đừng đùa kiểu này!"
Chung Thần Hiên không đáp lời, Trình Khải Tư bỗng nhiên nói: "Cậu nói, Tiểu Chu có biết chúng ta đang hoài nghi cậu ta hay không?"

Chung Thần Hiên nhún nhún vai nói: "Theo đặc điểm tính cách cậu ta, bây giờ nhất định là đang lo lắng bất an, từng lần từng lần hồi tưởng cậu ta phải chăng đã sót lại vật gì ở hiện trường hay không.

"Cậu ta sẽ hồi ức rồi hồi ức, thẩm tra đối chiếu, mà người một khi cứ tái diễn lại hồi tưởng lại chuyện nào đó , thường thường sẽ khiến cho ký ức bị sai đi, đây chính là câu "càng nghĩ càng không đúng".

"Lấy một thí dụ, một chữ hay thường dùng, chúng ta nhìn chữ viết này, có đôi khi đột nhiên sẽ cảm thấy cách viết không phải như vậy, thấy thế nào cũng không vừa mắt, càng xem càng cảm thấy không phải cách viết như vậy, nhưng trên thực tế chứ này chính xác là viết như vậy. Tôi tin tưởng, cái này rất nhiều người đã trải qua."
"Cứ lặp lại như vậy, sẽ như thế nào?"

"Chu Cẩm là người tỉnh táo biết kiềm chế, chú ý và cẩn thận, loại người này có ý chí khá mạnh, cũng không dễ dàng sụp đổ. Nhưng Tô Nhã là người phụ nữ cậu ta thực sự yêu, cậu ta có thể lên kế hoạch giết chết cô ấy, nếu như đem ý chí của cậu ta ví von thành một chỗ đê đập, như vậy đê này đã có một cái lỗ hổng trí mạng.

"Tôi không phủ nhận, đây là tâm lý rất bình thường của kẻ phản bội tỉnh táo, nhưng ở mức độ nào đó, vụ án này thành công, là bởi vì Chu Cẩm không cần mặt đối mặt, tự tay giết chết cô ấy. Bởi vì đây là một vụ án giết người vì tình điển hình, tình cảm vốn chính là nhân tố tạo thành mưu sát, cho nên, đây chính là chỗ đột phá.

"Tô Nhã là người theo đuổi công việc, là bởi vì trong cá tính của cô ta có một bộ phận tham mộ hư vinh, loại theo đuổi này vượt lên cả tình cảm với Chu Cẩm.

"Kỳ thật, tình cảm thứ này, cần phải tin tưởng nhiều ít, khó mà nói, Chu Cẩm giết cô ta, một mặt là bởi vì yêu cô ta, một mặt cũng là bởi vì loại độc chiếm của đàn ông.

"Bình thường người đàn ông tao nhã tỉnh táo, tính độc chiếm càng mãnh liệt, cho nên cái này tạo thành nguyên nhân tử vong của cô ta; mà cá tính Chu Cẩm, lại đưa đến loại hành vi mưu sát này của cậu ta. Chỉ là, ở trong quá trình này, đụng phải kỳ quái."

Chung Thần Hiên yên lặng một lúc, tiếp nói: "Kế hoạch giết người không phải muốn nghĩ mà nghĩ ra được, tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy, 『 Le Chantdu Rossignol 』 quá giàu sức tưởng tượng, không phải loại người như Chu Cẩm sẽ suy nghĩ đến."

Trình Khải Tư nói ra: "Chúng ta bỏ qua một bên bài『 Le Chantdu Rossignol』 không nói. Chu Cẩm giết Tô Nhã, trên thực tế là dùng một loại phương pháp rất trực tiếp mau lẹ, hắn để Tô Nhã trở về một chuyến để giết chết cô ta─ Tô Nhã sẽ trở về sao?"

Chung Thần Hiên cười nói: "Tô Nhã cũng là muốn ngả bài trước mặt cậu ta, xong hết mọi chuyện, đương nhiên sẽ trở về. Cô ấy là cô gái dịu dàng, không chỉ mua rượu, còn mua thật nhiều đồ ăn, cô ấy đối với chia tay, hẳn là trong lòng còn có áy náy, mà Chu Cẩm thái độ lại tốt như vậy, cho nên cô ấy càng thấy áy náy, càng nghe lời Chu Cẩm.

"Mặc dù cô ấy bình thường không dính rượu, Chu Cẩm muốn cô uống, cô cũng sẽ uống. Loại thuốc an thần kia chỉ cần trong lúc sauy rượu ăn một lượng nhất định liền sẽ chết, ngày đó Chu Cẩm có chứng cớ ngoại phạm chắc chắn, làm một pháp y vô cùng có kinh nghiệm, cậu ta có thể chuẩn xác đoán chừng khoảng thời gian Tô Nhã tử vong, có thể tính rất chuẩn.

"Cậu ta vô cùng rõ ràng thói quen sinh hoạt của Tô Nhã, tỉ như mấy giờ uống thuốc, mấy giờ đi ngủ, tôi nghĩ, Tô Nhã quen được cậu ta chăm sóc, sẽ quán tính làm theo."
Trình Khải Tư nghĩ chốc lát, nói: "Cái này đúng, trước kia khi tôi đi ra ngoài chơi với bọn họ, cũng thường thường nhìn thấy Chu Cẩm nhắc nhở Tô Nhã uống thuốc dạ dày. Chu Cẩm luôn rất quan tâm cô ấy, Tô Nhã cũng đã quen với sự quan tâm này."

"Đúng vậy, Chu Cẩm đương nhiên cũng rõ ràng . Còn anh nói, Tô Nhã có thể sẽ uống thuốc muộn, cho tới lúc chứng cứ không có mặt tại hiện trường của Chu Cẩm mất đi hiệu lực, tôi cảm thấy còn có một chi tiết có thể chú ý, đó chính là Tô Nhã bị bệnh dạ dày không nhẹ, ngồi máy bay tới, dạ dày nhất định sẽ không thoải mái, nhìn thấy thuốc an thần để trong vỏ thuốc dạ dày được Chu Cẩm để đó, nhất định sẽ uống hết."

"Tiếp đó, Chu Cẩm liền đến nhà Tô Nhã, cắt lấy đầu lưỡi của cô ta? Thêm vào gợi ý về『 Le Chantdu Rossignol 』, liền có thể đem vụ án này đặt vào vụ án của sát nhân liên hoàn, xóa bỏ tình nghi của mình?" "Tiếp đó, Chu Cẩm liền đến nhà Tô Nhã, cắt lấy đầu lưỡi của cô ta? Thêm vào gợi ý về『 Le Chantdu Rossignol 』, liền có thể đem vụ án này đặt vào vụ án của sát nhân liên hoàn, xóa bỏ tình nghi của mình?"

Chung Thần Hiên mở tay ra nói: "Hung thủ cung cấp kế hoạch cho Chu Cẩm, điểm ấy có chỗ thiếu hụt rõ tàng. Tôi tin tưởng, kế hoạch ban đầu của hung thủ không phải như vậy, nhưng Chu Cẩm không cách nào cắt đứt đầu lười Tô Nhã khi còn sống, làm việc tàn nhẫn như vậy, bởi vậy hung thủ cũng tương kế tựu kế, tốt, mi không đành lòng, như vậy mi liền nhất định sẽ bại lộ."

"Chờ một chút , chờ một chút!" Trình Khải Tư đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, nhảy dựng lên, "Nếu như Chu Cẩm bị bắt, như vậy hắn không phải sẽ khai ra người sai sử cậu ta? Như vậy hung thủ chẳng phải xong rồi?"

Chung Thần Hiên nhíu mày, nói: "Về việc này, tôi cảm thấy có hai loại khả năng: Thứ nhất, hung thủ sớm đã quyết định giết Chu Cẩm diệt khẩu; thứ hai, hung thủ có kế hoạch khác, hắn đã dẫn sắt chúng ta phát hiện sơ hở của Chu Cẩm, liền tất nhiên có ý nghĩ của hắn."

"Ý cậu là, hung thủ muốn để Chu Cẩm trở thành kẻ chịu tội thay cho toàn bộ vụ án?"
Chung Thần Hiên nâng cằm lên, nói: "Đây cũng là một suy nghĩ, nhưng tôi dù sao cũng không cho rằng hung thủ từ bỏ những bộ phận cơ thể hắn ta vất vả thu thập vô tư lấy ra.

"Muốn để Chu Cẩm làm kẻ chết thay, điều kiện tất yếu có hai: Thứ nhất, chính là Chu Cẩm tự sát, không có chứng cứ.

"Thứ hai, chính là muốn ở trong nhà Chu Cẩm, phát hiện những bộ phận cơ thể kia, lúc này mới đủ làm chứng cớ. Vấn đề là, hung thủ chịu không? Hắn mặc dù có kế hoạch vô cùng chu đáo chặt chẽ, nhưng khi thực hiện những này vụ án, đều muốn bất chấp nguy hiểm, mà lại liên tiếp mấy lần, nguy hiểm càng lớn hơn. Hắn bỏ được đem những chiến lợi phẩm hắn ta vật vả thu thập lấy ra?"

"Nếu như là vì bảo vệ mình, hắn hẳn là bỏ được."

Chung Thần Hiên nói ra: "Tôi hoài nghi, tên hung thủ này quá kiêu ngạo, quá tự phụ , đặc điểm của tính cách này là, sẽ không dùng cách yếu kém này. Hắn nhất định sẽ thu thập được 『 con mắt 』 theo phương pháp như cũ, mà lại lần này kết thúc nhất định sẽ khác biệt với trước đây."

Trình Khải Tư gượng cười nói: "Có gì khác biệt?"

Chung Thần Hiên lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ là theo cá tính của hắn, nhất định sẽ có sự khác biệt. Hẳn là kết quả của sự tự phụ bành trướng của hắn... Cũng có thể là mục tiêu sau cùng của hắn..." Cậu nhướng mày, nhưng không nói lời nào.
Trình Khải Tư không đợi được kiên nhẫn, đụng hắn một cái nói: "Nói đi."

Chung Thần Hiên vẫn lắc đầu: "Tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy sự kiện Chu Cẩm này rất kỳ quái, một ngã rẽ ở trung gian, tựa như là một tác phẩm nghệ thuật bị thiếu hụt. Theo lý thuyết, lấy tác phong tôn trọng duy mỹ của tên hung thủ này, không cho phép chỗ thiếu hụt này xuất hiện."

Trình Khải Tư nghĩ một lát, "Chu Cẩm hiện tại hẳn là còn sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi cảm thấy, phương pháp an toàn của hung thủ là, lúc vụ án cuối cùng kết thúc, đem Chu Cẩm dàn xếp thành bộ dạng tự sát, sau đó đem chứng cứ để trong nhà cậu ta, để lại một phong thư hay cái gì đó ─ tất cả đều vui vẻ.

"Người chết sẽ không mở miệng biện hộ cho chính mình, lại thêm bằng chứng như núi, đây là phương pháp an toàn nhất. Chúng ta theo dõi Chu Cẩm đi, sẽ có thu hoạch."

Chung Thần Hiên nói ra: "Rất có đạo lý, nhưng mà, tên hung thủ này có lẽ sẽ cảm thấy thế này không đủ kích thích, mà mấu chốt là chiến lợi phẩm của hắn không cách nào bảo tồn lại. Những chứng cứ khác, dường như không có sức thuyết phục."

Trình Khải Tư đứng lên nói: "Liền xem như Chu Cẩm giết người, cũng không thể để cậu ta bị tên hung thủ này làm kẻ chết thay. Tôi hiện tại đi điều tra một chút, nhìn xem có thể tìm tới chứng cứ gây án của hắn hay không.

"Tỉ như thời gian cụ thể Tô Nhã ghi âm lại bài hát kia, tôi nhớ được chỗ đó còn có một thứ hình tròn chưa mở ra. Tôi thà rằng bắt Chu Cẩm về cục cảnh sát, cũng không muốn cậu ta chết trong tay hung thủ."

Chung Thần Hiên lẳng lặng mà nói: "Bị hung thủ sát hại, chỉ sợ cũng tốt hơn so với quá trình bị giam giữ, ra tòa, phán quyết, tử hình nhiều lắm."

Trình Khải Tư nhìn cậu."Cậu thật là kỳ quái."

"Hung thủ cũng là người. Người phạm tội, tâm lý muôn hình muôn vẻ, là rất thú vị."
Trình Khải Tư cầm lấy áo khoác, nói ra: "Có lẽ vậy. Nhưng mà, tôi quan tâm hơn, là làm thế nào đem hung thủ đem ra công lý, mặc kệ tâm lý có những chỗ nào cần nghiên cứu, giết người chính là giết người, phạm tội chính là phạm tội.

"Một cái nhân sinh sống ở quần thể bên trong xã hội này, nhất định phải tiếp nhận luật pháp chế ước. Nếu như hắn ta không tiếp thu, hoặc là không thích ứng, như vậy địa nơi hắn ta có thể đi chỉ có hai cái, một là ngục giam hoặc pháp trường, một là bệnh viện thần kinh."

Chung Thần Hiên cười nhạt một tiếng, nói: "Hai nơi anh nói, đều là nơi tốt."

Trình Khải Tư nhìn chằm chằm cậu, "Cậu đến tột cùng là ai? Cậu tuyệt đối không phải cảnh sát. Cảnh sát sẽ không nói lời này."

Chung Thần Hiên trên mặt vẫn duy trì nụ cười kia, một đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng mà nhìn hắn, không nhìn ra tâm tình gì, "Vì cái gì khẳng định như vậy?"

"Xem như là bản năng nghề nghiệp đi. Tôi biết không nên tận lực hỏi quá khứ mà cậu ẩn giấu, thế nhưng, cậu có đôi khi để cho người ta cảm giác không thoải mái, cậu biết không?"

Chung Thần Hiên cười cười, nói: "Nếu như anh không hài lòng, anh có thể yêu cầu đổi cộng tác, tôi cũng sẽ rời đi nơi này, không lại xuất hiện trước mặt anh. Như vậy được chưa?"

Trình Khải Tư nhìn cậu chằm chằm, giơ hai tay lên, nói: "Tôi nhận thua, tôi nhận thua. Không đề cập tới nữa không được sao?"

Chung Thần Hiên cười nói: "Anh có tâm tư thăm dò chuyện của tôi, không bằng đi xác nhận mấy vấn đề liên quan trong vụ án." Cậu nhìn Trình Khải Tư mặc áo khoác, nói: "Anh muốn đi ra ngoài?"

Trình Khải Tư ừ một tiếng.

"Tôi hẹn Thi Tư, tôi mua chút quà tặng cho cô ấy."

Chung Thần Hiên hơi cười.

"Cô ấy là cô gái tốt, anh hãy quan tâm tốt đến cô ấy."

Bởi vì gần đây Trình Khải Tư bận quá, cũng ít gặp mặt Thi Tư. Ngồi ăn trong một nhà hàng, Thi Tư liền thì thà thì thầm nói cho hắn về mấy việc ở rạp hát gần đây, Trình Khải Tư nghe được cũng không quan tâm.
Thi Tư rốt cục phát hiện hắn mất hồn mất vía, liền hỏi hắn: "Khải Tư, có phải anh còn đang suy nghĩ về vụ án kia?"

Trình Khải Tư sửng sốt một chút, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, "Thật có lỗi. Đúng vậy, anh lần này ra nước ngoài cũng vì chuyện này."

Hắn lấy ra một cái hộp tinh xảo, "Tặng cho em."

Thi Tư mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng tay nạm kim cương, kiểu dáng phi thường độc đáo."Anh lúc đi nước ngoài mua à? Về sau đừng mua cho em những vật như vậy."

Trình Khải Tư mỉm cười nói: "Anh vẫn rất ít gặp đến cô gái lại không thích trang sức."

Thi Tư cười nói: "Lúc lên sân khấu, chúng em thường phải mang mấy thứ trang sức giả lấp lánh, nhìn không có ý nghĩa. Mà lúc lên sân khấu còn phải trang điểm rất đậm, cho nên lúc bình thường, em cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái là tốt nhất."

Cô chợt phát hiện Trình Khải Tư không có chăm chú nghe, lại nhìn về một góc, cũng quay đầu lại. Nơi hẻo lánh bên trong ngồi một nam một nữ, đang nói chuyện.

"Anh quen biết à?"

Trình Khải Tư nhẹ gật đầu, "Là cộng sự của anh."

Là Lâm Minh Tuyền và Điền Duyệt, hai người ngồi cùng một chỗ rất thân mật.

Thi Tư hỏi: "Có muốn qua chào hỏi không?"

Lúc này, Điền Duyệt đã nhìn thấy bọn họ, cười đi tới.

"Anh Trình, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở nơi này. Vị này. . . Là bạn gái mới của anh?"

Trình Khải Tư mỉm cười.

"Cô ấy tên là Thi Tư, là diễn viên múa."
Lâm Minh Tuyền cũng tới chào hỏi bọn họ, Thi Tư nhìn Lâm Minh Tuyền một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

"A, anh chính là anh cảnh sát đêm đó muốn coi ID của Gia Hoa."

Lâm Minh Tuyền có chút khó lúng túng sờ lấy cái ót, ngượng ngùng cười.

"Tôi chỉ là muốn giúp giải vây cô và Khải Tư mà thôi, người bạn kia của cô thật chẳng thú vị." Hắn đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, đang định nói chuyện, chợt thấy ánh mắt Trình Khải Tư dời ra bên ngoài.

Ở đối diện nhà hàng, đúng là phòng khám mà lần trước điều tra về Kỷ Uyển Nhi, Trình Khải Tư trông thấy một thân ảnh quen thuộc đi vào.

Chung Thần Hiên.

Nụ cười Trình Khải Tư dần dần biến mất. Chính Chung Thần Hiên là nhà tâm lý học, cậu ta còn cần đến những nơi như thế này? Mà lại, trùng hợp như vậy lại vào phòng khám Văn Hoàn?

Điền Duyệt quay đầu nhìn một chút, nói: "Đây không phải là anh Chung sao?" Cô bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười quỷ dị, Trình Khải Tư nhìn đến run lên.

"Tiểu Duyệt, cô có lời gì cứ nói, làm sao cười thành bộ dạng này?"

Điền Duyệt thần thần bí bí lại gần anh, nói: "Anh Trình, em nghe được cộng sự của anh trước đây làm ở ngành nào."

Lần này ngay cả Lâm Minh Tuyền đều lại gần, Trình Khải Tư cũng dựng lên lỗ tai.

Điền Duyệt thấp giọng: "Nghe nói, anh ta trước kia là nhà nghiên cứu ở viện tâm thần số bảy."

"Viện tâm thần số bảy? Đấy là cái gì?" Lâm Minh Tuyền kỳ quái hỏi.

Điền Duyệt trừng hai mắt, nói: "Em làm sao biết? Sở nghiên cứu tâm thần, còn có thể là cái gì? Đương nhiên là nghiên cứu. . ." Cô ngừng lại, câu nói kế tiếp không thốt ra.

Trình Khải Tư tiếp lời: "Viện nghiên cứu số bảy kia ở đâu?"

Điền Duyệt trên mặt biểu lộ càng thần bí, thấp giọng khiến cho hai người có giường như đều không nghe được.

"Hiện tại đã không còn. Nghe nói là xảy ra chuyện, nhưng là xảy ra chuyện gì, em cũng không biết."

Lâm Minh Tuyền nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, nói: "Em lấy được tin tức chỗ nào? Tại sao đến giờ anh cũng chưa nghe tới?"

Điền Duyệt cười đến càng thần bí, "Em đương nhiên có đường dây, không nói cho anh."

"Đi chết đi."

Lâm Minh Tuyền cùng Trình Khải Tư đồng thời quăng cho cô một cái lườm nguýt, Điền Duyệt lại chỉ là cười, không nói thêm gì nữa.
Thi Tư không biết bọn họ đang nói cái gì, cũng vẫn cứ ngồi ở chỗ đó mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng yên tĩnh.

Lâm Minh Tuyền nhìn Thi Tư, bỗng nhiên nói: "Tôi vừa rồi đang muốn nói, liền bị Khải Tư cắt lời. Thi Tư, người bạn kia của cô, tên Đường Gia Hoa, hắn chết."

Thi Tư giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn.

Trình Khải Tư cũng lấy làm kinh hãi: "Chết rồi? Chết như thế nào?"

Điền Duyệt nói: "Là uống rượu say, trượt chân rơi xuống nước. Án mạng thế này không về sự quản hạt của chúng ta, tôi cũng là đang cùng Minh Tuyền tra án, ngẫu nhiên nhìn thấy."

Thi Tư kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, một chuỗi nước mắt rớt xuống."Gia Hoa cậu ta là như vậy, luôn uống say, uống say liền đi khắp nơi... Trước kia cậu ta thường thường một người chạy đến bờ nước...

Nhưng là lần này vậy mà lại phát sinh loại sự tình này..."

Lâm Minh Tuyền cùng Điền Duyệt liếc mắt nhìn nhau.

Điền Duyệt nói: "Vậy chúng ta đi trước, Trình ca, anh an ủi Thi Tư cho tốt, sự tình này là ngoài ý muốn, đã phát sinh, liền không có cách nào."

Trình Khải Tư nhẹ gật đầu, cầm mấy tờ giấy ăn lau nước mắt Thi Tư, "Đừng khóc, đây không phải lỗi của em."

"Cậu ta nhất định là bởi vì chuyện của em mới đi uống rượu..." Thi Tư nước mắt vẫn là ngăn không được, Trình Khải Tư an ủi vỗ vỗ lưng cô.

"Đừng nghĩ như vậy, em cũng đã nói, Đường Gia Hoa bình thường liền luôn uống say."

Hắn nhìn đồng hồ, "Anh đưa em về nhà đi, em nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ kỹ, chuyện này không liên quan đến em, càng không phải là lỗi của em."

Thi Tư nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

"Cậu hôm qua lỡ hẹn." Trình Khải Tư mất hứng trừng mắt nhìn Chung Thần Hiên đẩy ra cửa phòng làm việc, "Chúng ta hẹn cùng nhau ăn cơm tối, tôi đợi cậu thật lâu."

Chung Thần Hiên trên mặt biểu lộ xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi lúc đầu muốn gọi điện thoại cho cậu, thế nhưng điện thoại di động của tôi hết pin."

"Điện thoại hết pin cậu có thể gọi điện thoại công cộng, đây không phải là lý do."

Trình Khải Tư do dự một chút, rốt cục vẫn là không nhịn được hỏi cậu: "Sau khi từ Vienna trở về, trong khoảng thời gian này, cậu đêm thứ tư không thấy bóng dáng, đến tột cùng chạy đi nơi nào? Hôm qua cả đêm cũng chưa về, tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì..."

Chung Thần Hiên ngồi đối diện anh, "Tôi đã nói xin lỗi rội, hôm qua là tôi nói chuyện phiếm với một người bạn cũ, trò chuyện hăng say, liền không trở về."

Trình Khải Tư nhìn cậu chằm chằm, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt.

"Bạn? Tôi cho tới bây giờ không thấy cậu có tiếp xúc qua với người bạn nào."

Chung Thần Hiên kiên nhẫn nói: "Tôi không tiếp xúc với bạn không có nghĩa là tôi không có, Khải Tư, đừng có lại thăm dò chuyện của tôi, chuyện đó đối với anh đối tôi đều không có chỗ tốt." Cậu nói, liền đem tài liệu trong tay đặt xuống bắt đầu xem, rõ ràng biểu hiện cuộc nói chuyện đến đây kết thúc.

Nhưng mà Trình Khải Tư lại không phải người nhận thua. Hắn đã biết nơi mà Chung Thần Hiên tới mỗi đêm thứ tư, chính là phòng khám Văn Hoàn.
Văn Hoàn lần thứ hai tiếp đãi hắn, anh an an ổn ổn mà ngồi xuống, mỉm cười chờ Trình Khải Tư đặt câu hỏi.

Trình Khải Tư nói ngay vào điểm chính: "Chung Thần Hiên là nhà tâm lý học, tới tìm anh, cũng là vì xem bệnh?"

Văn Hoàn chớp chớp mắt, đôi mắt phía sau cặp kính mỉm cười nhưng sắc bén.

"Thần Hiên? Tôi còn tưởng rằng anh muốn tới hỏi chuyện khác đâu. . . Thần Hiên đương nhiên không phải tới xem bệnh, nếu như cậu ta có bệnh, cũng sẽ tự nghĩ biện pháp. Đồng hành như địch quốc, Trình cảnh sát chẳng lẽ không biết đạo lý này?"

"Vậy cậu ta tìm anh làm gì?"

Văn Hoàn lại cười, "Chúng tôi tại lúc đi học là bạn tốt nhất, mấy năm trước, vị hôn thê của cậu ta qua đời trong tiệc cưới, tôi cũng ở đó. Từ đó về sau, tôi vẫn đã không có tin tức gì của cậu ấy.

"Gần đây ngẫu nhiên gặp nhau, đều rất hoài niệm thời gian trước kia, cho nên mới thường thường nói chuyện cùng nhau, cậu ấy cung ngẫu nhiên tới giúp tôi xem mấy bệnh nhân thú vị. Dù sao, cậu ấy bình thường tiếp xúc đến tội phạm, rất ít có thể là chân chính thú vị."

Thập toàn thập mỹ, không có kẽ hở. Trình Khải Tư trong lòng nghĩ như vậy, hắn chộp lấy một câu trong lời nói của Văn Hoàn, "Lúc ấy Nhược Lan bị hại, anh cũng ở đó?"

Văn Hoàn lại chớp mắt, anh chậm rãi gỡ mắt kính xuống.

"Anh biết tên Nhược Lan? Xem ra Thần Hiên thật đem cậu trở thành bằng hữu. Đúng vậy, lúc Nhược Lan bị hại, tôi cũng ở hiện trường." Thấy đôi mắt Trình Khải Tư nhìn chăm chú mình, Văn Hoàn xoa xoa kính mắt, "Trình cảnh sát, tôi không có động cơ giết Nhược Lan, nó. . . em gái cùng cha khác mẹ của tôi."

Trình Khải Tư ngây người, Văn Hoàn lắc đầu, nói: "Đương nhiên, cũng từng có một ca bệnh, huynh trưởng yêu em gái của mình, vì ngăn cản cô ấy lấy chồng, mà tàn nhẫn giết chết cô, cái này không phải là không có . Nhưng mà, tôi rất thưởng thức Thần Hiên, đối với việc hôn sự này, tôi tán thành, hơn nữa tôi đã có vợ có con gái, có một gia đình rất hạnh phúc."

"Nói như vậy, hai người là quan hệ thông gia."
Văn Hoàn lại mỉm cười, "Quan hệ thông gia, là cách nói quen thuộc của người Trung Quốc, rất chuẩn xác. Đúng vậy, tôi có quan hệ thông gia với Thần Hiên, nhưng mà, hai nhà chúng tôi là thế giao, cũng không bởi vì cái chết của Nhược Lan, mà đoạn tuyệt quan hệ."

"Văn tiên sinh, tôi muốn hỏi một vấn đề."

Văn Hoàn duỗi tay, ra hiệu mời nói.

Trình Khải Tư do dự nửa ngày, cân nhắc từng câu từng chữ hỏi: "Nhược Lan chết, cuối cùng có bắt được hung thủ hay không, hay là mọi người ngầm đồng ý bỏ qua hung thủ?"

Văn Hoàn mười ngón, nắm lại, "Trình cảnh sát, tôi vốn là nên hỏi, nếu như em gái của anh bị người giết, anh sẽ bỏ qua hung thủ? Nhưng mà, tôi có thể dùng một phương thức khác trả lời anh."

"Cái gì?"

Văn Hoàn tiếp tục mỉm cười."Vấn đề này, anh hẳn là về hỏi Thần Hiên đi."

Trình Khải Tư không hỏi nữa, hắn đối với kết quả thu được hôm nay quá mức hài lòng.

Hắn đứng dậy, Văn Hoàn cũng đứng dậy tiễn khách. Trình Khải Tư liếc qua giá sách đầy ắp, thuận miệng nói: "Nơi này còn có không ít sách tâm lý học."

Văn Hoàn trả lời: "Bởi vì trong xã hội này người có bệnh tâm lý quá nhiều." Anh lại mỉm cười tiếp một câu: "Mà có vấn đề nhất lại chính là những nhà tâm lý học chúng tôi."

Nụ cười của anh vẫn tao nhã như vậy, nhưng cặp mắt hấp háy sau cặp kính, lại làm cho Trình Khải Tư không rét mà run. Hắn đột nhiên nhớ Văn Hoàn lúc nãy, thăm dò hỏi: "Anh nói... lúc đầu anh tưởng tôi đến là vì việc khác?"

Văn Hoàn mỉm cười, "Rất thú vị, trong khoảng thời gian này đến nghe ngóng Thần Hiên, anh không phải người đầu tiên."

Trình Khải Tư lấy làm kinh hãi, quay đầu lại hỏi: "Còn có ai?"

Văn Hoàn mỉm cười nói: "Điền Duyệt, anh hẳn là biết? Chúng tôi là anh em họ."

Trình Khải Tư ngơ ngác một chút. Hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì cái sao ngày đó hắn đưa Điền Duyệt đến hỏi tình hình Kỷ Uyển Nhi, Điền Duyệt lại lộ ra biểu cảm kỳ quái như vậy, sau khi đến vì sao lại không nói một lời.

Hắn hỏi: "Ngày đó anh không có vạch trần, hôm nay vì sao anh muốn nói ra?"

Nụ cười Văn Hoàn biến mất, "Bởi vì tôi cảm giác được gần đây Tiểu Duyệt rất bất thường, nó luôn luôn hoạt bát sáng sủa hi hi ha ha, trong khoảng thời gian này lại trầm mặc ít nói, hình như có tâm sự rất nặng, tôi muốn nói chuyện với nó, nó lại kiên quyết không muốn nói." Ngữ điệu của anh có chút đắng chát.

"Nó nói cùng tôi nói chuyện, liền sẽ đem tâm sự của mình đều nói ra, mà có một số việc là bí mật của mình nó. Anh nhìn, ngay cả thân thích của mình đều nói như vậy, tôi đơn giản có chút hoài nghi tôi lựa chọn nghề bác sĩ tâm lý này là đúng hay sai."

Trình Khải Tư lần đầu tiên phát hiện người này cũng có chút tình nghĩa, cũng rất có khiếu hài hước.

"Kết quả anh có hỏi ra được gì không?"

Văn Hoàn trả lời: "Tôi nói bóng nói gió thăm dò một chút, tôi cho rằng Tiểu Duyệt là đang bối rối vì cái chết của Uyển Nhi. Hai người quan hệ không tệ, có đôi khi hẹn nhau đi uống trà dạo phố, Tiểu Duyệt lại lạnh nhạt với chuyện này, khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

"Đương nhiên, tôi không cho rằng Tiểu Duyệt là hung thủ sát hại Uyển, nhưng tôi cảm thấy nó có liên quan đến chuyện này, nó biết cái gì, nhưng lại bởi vì một số nguyên nhân không chịu thổ lộ. Tôi nghĩ, Trình cảnh sát, nếu như anh có thế để cho nó nói ra, có lẽ có thể đem gánh nặng của nó giảm bớt."

"Tôi hiểu được." Trình Khải Tư đứng lên, "Tôi sẽ nói chuyện với Điền Duyệt."

Văn Hoàn thở dài một hơi, "Tôi cũng không mong muốn Uyến Nhi chết không rõ ràng, tôi cũng hi vọng có thể nhanh chóng phá án, bắt lấy hung thủ." Anh lại mỉm cười nhìn Trình Khải Tư, "Xem ra, chúng ta cũng rất có duyên phận, Trình tiên sinh, nếu như về sau anh có vấn đề gì về tâm lý cần giúp đỡ cứ tới chỗ tôi."

Trình Khải Tư nói: "Một giờ bao nhiêu tiền?"

"Giảm 50%, thế nào?"

Trình Khải Tư cười ha ha, nói: "Nếu như tôi có vấn đề về tâm lý, nhất định đến thỉnh giáo."

Trình Khải Tư không trực tiếp về nhà, mà là đi quán bar uống rượu mới trở về, dù sao ngày ngày mai là ngày nghỉ. Khi hắn về, đã qua một giờ sáng, Chung Thần Hiên luôn luôn sinh hoạt có quy luật, đã sớm đóng cửa ngủ.

Trình Khải Tư ngâm ly cà phê, đem tư liệu trước mặt ra nghiên cứu một lần, lại so sánh với bản án của Tô Nhã, bất tri bất giác một đêm cũng trôi qua.

Hắn đi đến cửa phòng Chung Thần Hiên, tận lực thả nhẹ bước chân.

Cửa đóng, Trình Khải Tư lặng lẽ đẩy cửa ra, thăm dò vào xem, Chung Thần Hiên đã ngủ, nhưng đèn ngủ vẫn sáng, một quyển sách ném trên giường. Trình Khải Tư cầm lên nhìn, là một bản « Salome », hắn lắc đầu, đang muốn tắt đèn đi, chợt thấy chén nước tủ đầu giường sắp rớt xuống, liền đưa đẩy vào.

Chợt trong lòng hơi động, chỉ thấy ngăn kéo tủ đầu giường không có đóng kín, Trình Khải Tư nhìn thoáng qua Chung Thần Hiên, cậu ta hiển nhiên ngủ rất ngon, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, biểu cảm đùa cợt như có như không bình thường liền không thấy.

Đây chính là dáng vẻ mà hẳn gỡ xuống mặt nạ sao?
Trình Khải Tư suy nghĩ, nhẹ nhàng kéo ra ngăn kéo, bên trong có mấy bình thuốc, đều là cùng một loại thuốc. Trình Khải Tư ánh mắt chạm đến nhãn hiệu, trong nháy mắt, nhịp tim cơ hồ ngừng một chút.

Chuỗi tiếng Anh phiền phức này, chính là tên thuốc an thần Tô Nhã đã sử dụng.

Lại quay đầu nhìn Chung Thần Hiên, cậu ôm gối đầu, mặt dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, nhìn rất trẻ trung, trẻ trung tới như mang theo chút tính trẻ con.

Trình Khải Tư đột nhiên cảm thấy lạnh run từ đầu truyền đến chân.

"Điền Duyệt."

Điền Duyệt đang khuấy ly cà phê, hiển nhiên là không yên lòng, cà phê đều tràn ra ngoài mà cô không có phát hiện. Nghe được Trình Khải Tư gọi, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kém chút làm đổ ly cà phê.

"Anh Trình... Chuyện gì?"

Trình Khải Tư ngồi xuống đối diện, trên mặt hắn không có ý cười, vô cùng nghiêm túc.

"Tôi có việc muốn hỏi cô."

Tối hôm đó, Điền Duyệt tăng ca, trong văn phòng lớn như vậy cũng chỉ có cô cùng Trình Khải Tư, Trình Khải Tư cố ý chọn thời gian này đến nói chuyện với cô.

Điền Duyệt sắc mặt thay đổi, miễn cưỡng cười, "Chuyện gì?"

Trình Khải Tư nhìn chằm chằm cô, "Cô biết Kỷ Uyển Nhi, tại sao muốn giấu diếm?"

Điền Duyệt lập tức sắc mặt trắng bệch. Cô lúng túng nói: "Anh Trình, anh biết rồi? Anh đi điều tra qua rồi? Em..."

"Cô là cảnh sát, hẳn phải biết giấy là không gói được lửa, sớm muộn cũng sẽ bị chọc thủng, đây không phải việc lớn gì, mấu chốt là cô tận lực giấu diếm, cái này ngược lại để cho người ta cảm thấy khả nghi." Trình Khải Tư có chút căm tức nói.

Điền Duyệt cúi đầu, "Em biết, Aanh Trình. Nhưng em không có liên quan gì tới cái chết của Uyển Nhi..."

Trình Khải Tư nghiêm nghị nói: "Đã không có quan hệ, tại sao muốn một giấu diếm? Lúc ấy Văn Hoàn muốn đem ảnh chụp của Kỷ Uyển Nhi cho anh nhìn, về sau đột nhiên nói ảnh chụp không có ở phòng khám, kỳ thật cũng là bởi vì cô lấy đi ảnh chụp!"

Điền Duyệt ngẩng đầu nhìn Trình Khải Tư, ánh mắt của cô mang theo cầu khẩn, "Anh Trinh, anh tin tưởng em, em xác thực không có liên quan tới cái chết của Uyển Nhi."

Trình Khải Tư nói: "Cô muốn anh tin tưởng cô, thì hãy giải thích cho hợp lý. Nếu không, làm sao anh tin cô được?"

Điền Duyệt im lặng thật lâu, sau đó nói: "Uyển Nhi trước khi chết không lâu, em mang cô ấy đi bệnh viện. Cô ấy đi phá thai."

Trình Khải Tư chăm chú nhìn cô."Chi tiết quan trọng như vậy sao cô không nói? Cô biết cha đứa bé không?"

"Biết, em nghĩ anh cũng đoán được, " Điền Duyệt thần sắc vô cùng ảm đạm, "Uyển Nhi muốn anh họ em ly hôn, nhưng anh họ em không đồng ý. Nhà anh ấy gia thế tốt, lại là bác sĩ tâm lý nổi danh, vợ là thiên kim môn đăng hộ đối, lại có một đứa con gái đáng yêu, cho nên, anh ấy cho Uyển Nhi một số tiền lớn, sa thải cô ấy."

Trình Khải Tư trầm ngâm. Đây là chuyện quá quen thuộc, chỉ là phát sinh ở trên người Văn Hoàn nhìn mặt ngoài xem ra ôn tồn lễ độ thậm chí không có kẽ hở, để cho người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Vậy Kỷ Uyển Nhi đồng ý không?"

Điền Duyệt thở dài một hơi."Có đồng ý hay không, đều chỉ có thể như vậy. Cô ấy còn có thể làm cái gì?"

"Sau phẫu thuật thế nào?" Trình Khải Tư hỏi.

Điền Duyệt trả lời: "Cô ấy nói muốn xuất ngoại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sau đó em liền không có tin tức gì của cô ấy. Em còn tưởng rằng cô ấy chỉ là vì tâm tình không tốt, không muốn gặp người khác, không nghĩ tới..."

Sắc mặt của cô càng thêm ảm đạm, "Lúc phát hiện thi thể, bởi vì hư thối vô cùng, em cũng không dám khẳng định là Uyển Nhi, thẳng đến có kết quả giám định chính thức..."

Trình Khải Tư trực tiếp hỏi: "Cô hoài nghi anh họ mình?"

Điền Duyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Không, mặc dù anh ấy có động cơ, nhưng anh ấy sẽ không giết người, anh ấy có thể dùng rất nhiều biện pháp giải quyết chuyện này, mà trên thực tế cũng đã giải quyết. Anh họ em không tất yếu phải giết Uyển Nhi, anh ấy cũng sẽ không đi giết người, anh ấy nói qua, giết người là ngu xuẩn."

Trình Khải Tư nói: "Thế nhưng Kỷ Uyển Nhi đúng là bị người giết hại."

"Vậy cũng không phải là anh họ em!" Điền Duyệt lớn tiếng nói, "Là tên hung thủ sát nhân liên hoàn kia!"

Trình Khải Tư suy nghĩ sâu xa đánh giá cô, "Nếu như cô thật sự nghĩ như vậy, vậy trong khoảng thời gian này vì sao bất an như thế? Vì sao tận lực giấu diếm? Lại vì sao muốn lấy đi ảnh chụp Kỷ Uyển Nhi?"

Điền Duyệt muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Trình Khải Tư nhận điện thoại, vẫn luôn dạ dạ, Điền Duyệt thấy sắc mặt hắn khó coi, hỏi: "Thế nào? Lại xảy ra chuyện rồi?"

"Trác Tử chết rồi, trong nhà." Trình Khải Tư khô khô khan khan nói, "Điền Duyệt, cô nghĩ rõ ràng, nếu như cô không chịu đem manh mối mình biết nói ra, như vậy người chết sẽ càng nhiều."

Trác gia không có một hạt bụi. Trình Khải Tư nói: "Sạch sẽ hơn cả hai lần trước."
Sàn nhà bằng gỗ thật hẳn là vừa mới được đánh bóng qua, giống như đang tỏa sáng, màn cửa cũng là mới giặt.

Đỗ Sơn Kiều và Chu Cẩm đều ở nơi đó vùi đầu kiểm tra. Trác Tử ngủ trên giường, cổ tay trái bị cắt, máu tươi đã khô cạn, cổ tay trái của cô lơ lơ lửng bên cạnh giường, máu tươi rơi trên mặt đất, nhưng không có một giọt tung tóe trên giường.

Chung Thần Hiên đứng ở ngoài cửa phòng ngủ nhìn, lúc này nhẹ nhàng nói một câu: "Người phụ nữ này có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng. Những năm gần đây, luôn sống với một người chị như vậy, tâm lý của cô ta, rất đáng được nghiên cứu."

"Cậu nói là, cô ta ngay cả chết cũng không muốn làm bẩn giường?" Chu Cẩm ngẩng đầu hỏi một câu, lại xem cánh tay Trác Tử . Tay của cô ta kéo dài thành một góc độ không tự nhiên, để như thế này cũng không thoải mái, cô ta tận lực mà đem tay để ra ngoài giường.

Chung Thần Hiên nói ra: "Bộ chăn ga gối trên giường đều rất sạch sẽ, mà lại là thuần trắng, cô ta không mong muốn làm bẩn."

Chu Cẩm nói ra: "Cắt cổ tay tự sát còn muốn xem xem có thể làm bẩn ga giường hay không, loại người này tôi lần đầu nhìn thấy."

Trình Khải Tư nói: "Bình thường người muốn tự sát, đổi bộ quần chỉnh đốn bản thân một chút, thậm chí đem gian phòng cũng quét tước, là rất bình thường, giống dạng người như cô này ngay cả ga giường cũng không chịu làm bẩn, ngược lại thật sự là là hiếm thấy." Ánh mắt của hắn rơi vào vụn gương tung tóe trên giường, tấm gương có giả trị không nhỏ kia, sau cùng kết cục, lại là như thế.

Chung Thần Hiên hỏi: "Cô ta làm vỡ gương ở chỗ nào?"
Đỗ Sơn Kiều đáp: "Khung gương này khá là kiên cố, không dùng sức quẳng lên mặt đất thì không vỡ được, trong gian phòng đều là sàn gỗ, ném như vậy tất nhiên sẽ lưu lại vết tích. Tôi kiểm tra bốn phía, đều không có, nhưng ở cửa ra vào phát hiện vệt trắng, cùng với một ít vụn gương."

Chung Thần Hiên đi tới cửa, ngồi xổm người xuống. Trên mặt đất quả nhiên có mấy vệt trắng, lại khá là sạch sẽ, bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy vụn.

Trình Khải Tư cầm một cái túi đi tới, đưa cho cậu nói: "Đều ở trong này."

Chung Thần Hiên nhận lấy, bên trong vụn gương thực sự là ít đến đáng thương."Chỉ có ngần này?"

"Thừa lại đều trên gường cô ta."

Chung Thần Hiên gật gật đầu: "Rất phù hợp tính cách của cô ta, một việc nhỏ như vậy, cũng muốn làm cẩn thận như thế, nhặt từng chút một lên, sau đó toàn bộ vẩy lên giường. Lại dùng một miếng trong đó, cắt cổ tay tự sát."

"Vì sao phải làm như vậy?"

"Ý tứ rất rõ ràng đi. Cô ta là bởi vì cái gương này mà tự sát, thế nhưng là cô ta trước khi chết cũng không muốn từ bỏ tấm gương này, muốn dẫn nó tới nơi mình chết, cô ta đập vỡ nó, là bởi vì cô ta cũng hận mặt gương này."

"Tấm gương là hung thủ đưa cho Trác Yên, cũng không phải tặng cho cô ta."

Chung Thần Hiên im lặng chốc lát, "Tại trong nhà những người bị hại khác, chúng ta cũng không phát hiện cái gì đặc biệt, ngay cả vật phẩm hung thủ tặng, chỉ có ở chỗ Trác Yên lại có một tấm gương này, mà chúng ta lại không thể tìm thấy nguồn gốc. Hung thủ sẽ không không lý do đưa vật này, khẳng định là có nguyên nhân."

"Cậu tìm được nguyên nhàn à? Nói nghe một chút."

Chung Thần Hiên nhìn vào trong phòng, cười cười nói: "Cũng không phải lúc này, đúng không?" Lại hỏi, "Anh điều tra tấm gương kia, có manh mối gì?"

Trình Khải Tư nói: "Ài, cậu không nói, tôi còn thực sự quên. Điều tra được, cái gương này là có người từ một cuộc đấu giá ở nước ngoài mua được, người này về sau cũng đã chết."

Chung Thần Hiên hỏi: "Ai?"

Trình Khải Tư dùng sức vỗ đầu của mình, nói: "Tên, tên trong lúc nhất thời tôi không nhớ nổi. . . ài ài, xem cái trí nhớ này của tôi! Nhưng mà, người này chết rất lạ thường, là chết trong một trận hỏa hoạn lớn, ngay cả xương cốt đều không tìm thấy!"

Chung Thần Hiên lập tức sắc mặt đại biến, người cũng lảo đảo một chút. Trình Khải Tư vội vươn tay đi đỡ cậu, trong miệng la hét: "Sao thế? Sao thế?"

Chung Thần Hiên đè tay lên trán, thấp giọng hỏi: "Trận hỏa hoạn kia, có phải đốt rụi một sở nghiên cứu?"

Trình Khải Tư sửng sốt một giây đồng hồ. Đầu óc của hắn đang chuyển động nhay, hai phút đồng hồ về sau, hắn mở miệng lần nữa nói chuyện, âm thanh nhưng không có lại mang sắc thái tình cảm.

"Tôi biết rồi, chính là lần đó cậu đã nói─ vị hôn thê của cậu bị người giết chết, mà hung thủ kia, táng thân tại trong biển lửa." Trình Khải Tư nói.

"Thế nhưng, trong tư liệu nói rất mập mờ, tôi thậm chí ngay tên sở nghiên cứu kia cũng không xác định. Nói cho tôi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vụ án kia, cùng vụ án này có quan hệ gì?"

Chung Thần Hiên im lặng, im lặngthật lâu, mới đáp: "Không có quan hệ."

Trình Khải Tư có suy nghĩ xúc động một quyền đập tới, nhưng hắn nhìn thấy bàn tay Chung Thần Hiên nắm chặt, dùng sức nắm, thế là hắn lại đem xúc động này đè nén xuống.

Chung Thần Hiên nhẹ nói: "Hắn sẽ không giết người, hắn sẽ chỉ làm người khác đi giết người, mà hắn, liền trong bóng đêm, mỉm cười thưởng thức."

Trình Khải Tư nhìn cậu chăm chú, Chung Thần Hiên chậm rãi nói ra: "Mà, chúng ta vĩnh viễn tìm không thấy chứng cớ phạm tội, vĩnh viễn không cách nào định tội của hắn."

Trình Khải Tư im lặng.

Qua thật lâu, hắn chậm rãi nói: "Tôi không rõ, tôi thật sự là nghĩ mãi mà không rõ."

"Ồ? Chuyện gì nghĩ mãi mà không rõ?" Chung Thần Hiên hỏi.

Trình Khải Tư nói: "Giống như tất cả mọi người bị cuốn vào: vụ án Lô Tuyết liên quan đến lão Đỗ, vụ án Tô Nhã có liên quan tới Chu Cẩm, Điền Duyệt lại quen biết Kỷ Uyển Nhi , còn dấu diếm cho anh họ Văn Hoàn. . . Mà Văn Hoàn ngược lại nói Điền Duyệt có gì dó giấu diếm. . ."

"Tần Nhan không phải có liên hệ với anh sao?" Chung Thần Hiên mỉm cười nói.

Trình Khải Tư hoang mang nói: "Đúng, không sai. Ngoại trừ hai chị em Trác Yên, tựa hồ hoặc nhiều hoặc ít đều bao quanh chúng ta. . . Tôi không rõ, tôi thật không rõ."

Chung Thần Hiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Chúng ta đi thôi, nơi này không còn gì để xem. Tìm một chỗ ngồi một chút, hôm nay, dù sao cũng là ngày lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro