Chương 125: Tháp Đen thích ngươi, Tháp Đen thích ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
........
Trọng lực đáng sợ nặng gấp năm lần so với bình thường đột nhiên xuất hiện đè lên vai Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Cả hai giống như đang bị một ngọn núi to trực tiếp đè bẹp lên, Đường Mạch quỳ một chân xuống đất, chống hai tay xuống đất để bản thân không bị cái lực này đè ngã quỵ xuống. Đường Mạch nghiến răng quay đầu lại nhìn.

Ở cửa sân, một thiếu niên có nước da tái nhợt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Đường Mạch. Hai tay cậu ta để dưới đất, không làm thêm bất cứ động tác nào khác, đất dưới tay cậu ta khẽ rung chuyển.

Nguyễn Vọng Thư.

Trong đầu Đường Mạch lập tức hiện lên cái tên này. 

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Tề Hành cười giận dữ nói: "Để tôi xem lần này mấy người chạy kiểu gì!", vừa dứt câu, Tề Hành từ bên hông rút một con dao găm. Hắn không xông tới nhóm Đường Mạch mà là dùng dao chém một nhát vào lòng bàn tay của Nguyễn Vọng Thư. Máu tươi trên tay Nguyễn Vọng Thư lập tức bắn ra, Tề Hành liếm vết máu trên lưỡi dao rồi mới lao về phía trước.

Trong sân, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và Luyện Dư Tranh đều bị cái trọng lực này đè chặt xuống. Nhưng Tề Hành dường như không bị ảnh hưởng, hắn đạp một cước xuống đất, cơ thể tựa như một tia chớp lao thẳng về phía Đường Mạch.

"Lần trước không tính, lần này ông đây phải lấy mạng cậu!"

Dưới áp lực nặng nề, Đường Mạch lăn về sau tránh được một đòn. Tề Hành quay đầu lại, tiếp tục xông lên.

Tề Hành không bị trọng lực áp chế, tốc độ cực nhanh, ra chiêu tàn nhẫn mà dứt khoát, chiêu thức dày đặc như mưa. Đường Mạch hết lần này đến lần khác chật vật né tránh công kích. Cứ liên tục né tránh như vậy, rất nhanh đã bị ép đến góc nhà. Mà bên kia, Luyện Dư Tranh muốn nhân cơ hội này chạy về phía Nguyễn Vọng Thư, Phó Văn Đoạt không để cô ta được như ý, ra tay chặn cô ta lại.

Kỹ năng cận chiến của Luyện Dư Tranh tốt bất ngờ. Dưới tình huống bị trọng lực đè ép, vậy mà cô ta có thể đánh bất phân cao thấp với Phó Văn Đoạt. Nhưng chung quy Luyện Dư Tranh vẫn kém một bậc. Phó Văn Đoạt quét chân ở phần dưới của Luyện Dư Tranh, cô ta chống hai tay xuống mặt đất , nhảy ra xa để né tránh. Khi Luyện Dư Tranh theo bản năng cúi người để tránh cú đấm tiếp theo của Phó Văn Đoạt, thì không ngờ Phó Văn Đoạt hoàn toàn không ra tay, mà là vung tay phải lên, một vũ khí một vũ khí sắc bén màu đen lập tức hiện ra dưới cánh tay hắn.

Sắc mặt Luyện Dư Tranh tối sầm, vội vàng nhảy lùi lại, nhưng vũ khí sắc bén màu đen kia đã cắt một nhát lên gò má cô ta, lộ ra một chút xương cốt. Máu tươi nhanh chóng bắn ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt Luyện Dư Tranh. 

Nguyễn Vọng Thư nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vũ khí sắc bén trong tay phải của Phó Văn Đoạt. Cậu ta cười lạnh một tiếng, dùng thêm sức nhấn xuống mặt đất. Trọng lực lại tăng thêm gấp đôi. Trọng lực gấp sáu lần khiến cả người Phó Văn Đoạt chìm xuống, giày của hắn cắm xuống đất một cm. 

Tề Hành thấy cơ thể Đường Mạch bị trọng lực ép tới bất ổn, lưng còng xuống. Hắn cười lớn một tiếng, rút dao xông đến. Lúc dao sắp đâm thủng cánh tay Đường Mạch, Đường Mạch đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh chóng tránh sang một bên. Tề Hành chỉ cắt được tay áo của Đường Mạch. 

Tề Hành kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là ngoài ý muốn, hắn lại tấn công lần nữa. Nhưng ba giây sau hắn lập tức phát hiện có điều không đúng: "Thủ lĩnh! Cậu ta không bị dị năng của cậu ảnh hưởng!" 

Nguyễn Vọng Thư lập tức nhìn về phía Đường Mạch, còn chưa nhìn rõ tình huống bên đó thì đã nghe Luyện Dư Tranh phía bên kia cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó Văn Đoạt cũng không bị ảnh hưởng." Cô ta dưới áp lực trọng lực gấp sáu lần khó khăn tránh công kích của Phó Văn Đoạt, chật vật ngã xuống mặt đất.

Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của thiếu niên lộ ra vẻ kinh ngạc, giây tiếp theo, Nguyễn Vọng Thư không không chút do dự buông hai tay đang đè trên mặt đất ra, xông tới.

Trọng lực áp bức giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất.

Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh liên thủ lại, từ hai bên trái và phải ăn ý tấn công về phía Phó Văn Đoạt. Tề Hành đấu với Đường Mạch. Năm người ở trong sân đánh tới đánh lui. Trong tiếng đánh không ngừng vang lên, nhóc Phó đã sớm tìm một chỗ đứng trốn từ lâu, lén lút quan sát tất cả.

Phó Văn Đoạt dần dần chiếm thế thượng phong.

Kỹ năng cận chiến của Luyện Dư Tranh mạnh đến bất ngờ, nhưng dù sao cô ta cũng không có kinh nghiệm thực chiến, đấu với Phó Văn Đoạt vẫn có chút yếu thế. Nguyễn Vọng Thư dường như cũng bị thương, động tác tay chân không nhịp nhàng. Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là Nguyễn Vọng Thư dùng dị năng áp chế trọng lực để hạn chế chuyển động của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Luyện Dư Tranh và Tề Hành tóm lấy hai người, thậm chí là giết cả hai. Nhưng không ai ngờ rằng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không bị trọng lực khống chế.

Nguyễn Vọng Thư vừa tấn công, vừa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. 

Đây không phải do dị năng của cả hai người, năm tháng trước Phó Văn Đoạt không có biện pháp chống lại dị năng của Nguyễn Vọng Thư, hiện tại dị năng của hắn cũng không thể. Dị năng của Đường Mạch là một sợi dây cao su, cũng không liên quan đến việt giải trừ trọng lực. Là cái gì có thể khiến cho hai người chơi này có thể chống lại trọng lực áp chế, không bị ảnh hưởng bởi trọng lực...

"Đạo cụ! Thứ gì đó giống đạo cụ. Phải tìm cho ra cái đạo cụ đó." Nguyễn Vọng Thư nhanh chóng ra lệnh.

Động tác của Tề Hành và Luyện Dư Tranh hơi ngừng, khi bọn họ tấn công lần nữa thì bắt đầu chú ý tới chỗ kỳ lạ trên người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Rất nhanh, Luyện Dư Tranh đã phát hiện ra: "Đế giày Phó Văn Đoạt đang phát sáng."

Tề Hành cúi đầu nhìn: "Giày của tên nhóc này cũng vậy."

Hóa ra là giày!

Nguyễn Vọng Thư lập tức hiểu ra giày của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có gì đó kỳ lạ, đôi giày này chắc chắn có thể chống lại tác dụng của trọng lực. Loại giày có chức năng nghịch thiên, là một đạo cụ của Tháp Đen, chắc chắn sẽ có hạn chế, ví dụ như chỉ có thể sử dụng một giờ. Nếu như có thể sống sót qua thời gian sử dụng của đôi giày, sau đó tiếp tục sử dụng trọng lực lần nữa với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì có thể sẽ đánh bại hai người đó. Nhưng bọn họ không thể mạo hiểm. 

Một tên Phó Văn Đoạt đã đủ đáng sợ rồi, lại còn thêm một tên Đường Mạch có thể khiến Tháp Đen xuất hiện bug, sâu không lường được.

Đầu óc Nguyễn Vọng Thư nhanh chóng hoạt động, trong chốc lát đã hạ quyết tâm, quyết định lùi lại trước. Nhưng Nguyễn Vọng Thư vừa chuẩn bị mở miệng kêu đồng bọn chạy trốn đã thấy Đường Mạch thu Cây Dù Nhỏ màu hồng nhạt lại, nhảy vọt lên không trung, từ trên đâm xuống Tề Hành. Tề Hành nghiêng người tránh ra, Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch vẫn chưa rơi xuống. Trong đầu Nguyễn Vọng Thư chợt nảy ra một ý nghĩ, cậu ta dùng tốc độ cực nhanh vỗ một tay xuống đất.

Ầm!

Trọng lực kinh khủng lại phủ xuống, Đường Mạch không kịp đề phòng đã bị cái lực này đè mạnh xuống đất.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, Tề Hành cũng không phản ứng kịp. Hai mắt Nguyễn Vọng Thư dần dần sáng lên. Khóe miệng Nguyễn Vọng Thư từ từ nhếch lên, giọng nói vẫn chưa hoàn toàn bể giọng, trong trẻo dễ nghe, cậu ta cúi đầu cười: "À, là như vậy sao..."

Hai chân Đường Mạch vừa chạm đất, áp lực đáng sợ trên vai lần nữa biến mất.

Đường Mạch mím môi, cậu ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn trực tiếp với thủ lĩnh của tổ chức Thiên Tuyển.

Trước khi gặp đối phương, Phó Văn Đoạt đã từng nói với Đường Mạch, thủ lĩnh của tổ chức Thiên Tuyển chỉ mới 14 tuổi, là một học sinh trung học. Nhưng chính một tên nhóc học sinh trung học chỉ cao 1m6 này hiện tại lại mang đến cho Đường Mạch một áp lực tâm lý cực lớn. Ánh mắt lạnh lùng lại thành thục kia khiến trong lòng Đường Mạch căng thẳng, cậu biết đối phương chắc chắn đã phát hiện ra hạn chế của đôi giày.

[- Đạo cụ: Đôi giày thần kỳ

- Người sở hữu: Phó Văn Đoạt, Đường Mạch

...

-  Chức năng: Mang đôi giày thần kỳ có thể bỏ qua trọng lực, tùy ý đi lại ở bất kỳ bề mặt nào theo ý muốn, ví dụ như trần nhà, mặc nước...]

Đôi giày của Thợ Giày Sắt giúp cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thể bỏ qua trọng lực, không bị bất cứ ảnh hưởng nào từ trọng lực, nhưng điều kiện tiên quyết là người sử dụng phải đứng trên một mặt phẳng. Mặt đất là mặt phẳng, mặt nước là mặt phẳng, nhưng trong không khí lại không có mặt phẳng. Nếu như Nguyễn Vọng Thư sử dụng dị năng khi hai chân bọn họ cách mặt đất thì tình thế sẽ bị đảo ngược ngay lập tức. 

Đường Mạch cũng chưa bao giờ đem hy vọng gửi gắm vào sai lầm của kẻ địch, cậu tin rằng Nguyễn Vọng Thư đã phát hiện ra điểm này. Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Đi!"

Uống máu của Nguyễn Vọng Thư có thể chống lại tác dụng của trọng lực trong một khoảng thời gian. Năm tháng trước, Phó Văn Đoạt đã dựa vào thủ đoạn này để đánh ngang tay với Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành. Thế nhưng hiện tại đối thủ có chuẩn bị mà đến, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là bị đánh lén. Đường Mạch không muốn mạo hiểm, quyết định rút lui. Nhưng Nguyễn Vọng Thư không để cho cả hai được như ý. 

"Đánh bọn họ lên trên!"

Mệnh lệnh được ban ra, Luyện Dư Tranh và Tề Hành hoàn toàn không quan tâm đến lý do, đồng thời tấn công Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Luyện Dư Tranh và Tề Hành liên tục tấn công vào chân của hai người, ép cả hai phải nhảy lên trên. Lúc hai chân Đường Mạch cách mặt đất chỉ có nửa giây, Nguyễn Vọng Thư phản ứng cực nhanh lập tức sử dụng dị năng.

Đường Mạch lại ngã xuống đất, cậu chống một tay xuống đất, lạnh lùng nhìn thiếu niên kia.

Vèo!

Đường Mạch bỏ qua Tề Hành, không quay đầu lại mà phóng thẳng tới chỗ Nguyễn Vọng Thư. Nguyễn Vọng Thư mặt không đổi sắc, nghiêng người né tránh công kích của Đường Mạch, nhưng không ngờ một giây sau đã bị một ngọn lửa nóng bỏng đập lên mặt. Nguyễn Vọng Thư trợn to hai mắt, khó khăn tránh né công kích, tóc bị ngọn lửa đốt cháy. Nguyễn Vọng Thư kinh ngạc la lên: "Dị năng của anh không phải sợi dây cao su sao?!"

Đường Mạch không trả lời Nguyễn Vọng Thư, tiếp tục tấn công.

Tề Hành tức giận nói: "Đối thủ của cậu là tôi!" Dứt câu hắn cũng lao tới Đường Mạch.

Trong lúc nhất thời, ba người liền đánh thành một đoàn.

Có Đường Mạch phân tán lực chú ý của Nguyễn Vọng Thư, cậu ta không thể thường xuyên sử dụng dị năng trọng lực được. Tình thế lại thay đổi, Đường Mạch liên tục dùng dị năng đánh cho Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành trở tay không kịp, cả hai hợp tác với nhau mà không ngăn được công kích của Đường Mạch. Loại dị năng có thế tấn công mạnh như vậy quá khó để đề phòng, giây trước vừa tránh được một trận lửa, giây sau đã thấy một cơn gió mạnh. Hơn nữa Nguyễn Vọng Thư vẫn còn bị thương, động tác chậm chạp, vì thế Đường Mạch  nhanh chóng chiếm được thế thượng phong.

Mà bên kia, Phó Văn Đoạt cũng dần dần ngăn chặn được Luyện Dư Tranh. Trên người Luyện Dư Tranh bắt đầu xuất hiện vô số vết thương đẫm máu, nhưng Phó Văn Đoạt chỉ bị thương nhẹ.

Mười phút nữa, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ không thể sử dụng đôi giày thần kỳ được nữa. Nhưng trong mười phút này, ba người của tổ chức Thiên Tuyển cũng sẽ rất khó khăn. Cả năm người gần như đã đưa ra quyết định: Trước mắt nên rút lui.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trao đổi ánh mắt, xác định ý nghĩ của nhau. Cả hai bình tĩnh tiếp tục tấn công ba người của tổ chức Thiên Tuyển. Hai bên đều đang tìm kiếm cơ hội để kết thúc trận đấu này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Mạch đạp một cước vào ngực của Tề Hành, mượn lực chạy đến cổng sân.

Phó Văn Đoạt đánh bay Luyện Dư Tranh, đạp chân xuống đất một cái để lấy đà, phóng tới tóm lấy cổ áo của nhóc Phó Văn Thanh đang trốn trong nhà.  

Tề Hành nóng giận muốn đuổi theo tiếp tục, nhưng Nguyễn Vọng Thư đưa tay cản hắn lại.

Cả năm người đột nhiên cứng đờ.

Lúc này, mặt trời chiều dần dần lặn xuống, ở đường chân trời chỉ còn lại nửa cái vòng tròn của mặt trời. Ánh mặt trời chiếu lên tòa Tháp Đen to lớn ở trung tâm Bắc Kinh khiến Tháp Đen tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Tòa Tháp Đen này cách năm người chưa tới một kilomet, Phó Văn Thanh là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, nhóc kinh ngạc hỏi: "Đó là cái gì?"

Đường Mạch lập tức quay đầu nhìn về phía Tháp Đen. Mọi người cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn. 

Trên tòa Tháp Đen, ở vị trí gần đỉnh nhất có một cái điểm sáng nhỏ đột nhiên lóe lên. Nó bắt đầu nhấp nháy với tần suất cực nhanh, trong vòng vài giây đã nhấp nháy hơn nghìn lần. Lấy thị giác hiện tại của Đường Mạch vậy mà cũng không thể nhìn rõ được nó nhấp nháy bao nhiêu lần. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Đường Mạch hơi giật mình. Những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Điểm sáng trắng thứ nhất nhấp nháy xong, sau đó đến điểm sáng thứ hai.

Lần này, tốc độ nhấp nháy của điểm sáng chậm hơn rất nhiều, khi nó dừng nhấp nháy, Đường Mạch đếm nhẩm trong lòng: Dưới 8314 lần.

Sau đó là điểm sáng thứ ba. 

Mười ngày trước, Tháp Đen được cập nhật, tổng cộng ba cái điểm trắng xuất hiện. Điểm trắng thứ nhất nhấp nháy gần 10.000 lần, điểm sáng thứ hai nhấp nháy hơn 300 lần. Điểm sáng thứ ba chỉ nhấp nháy được 2 lần, còn chưa hoàn toàn sáng lên đã biến mất. Đường Mạch yên lặng nhìn Tháp Đen, đợi điểm sáng thứ ba sáng lên. Lần này, điểm sáng thứ ba đã hoàn toàn sáng lên, nhấp nháy được 2 lần. Không còn mờ mịt, cũng không còn biến mất nữa, cách mỗi một giây lóe lên một lần, tổng cộng nhấp nháy được 2 lần.

Đường Mạch trong nháy mắt liền hiểu: Điểm sáng thứ ba đại diện cho Tháp Đen tầng ba. 

Dựa theo suy đoán lúc trước của Đường Mạch, mỗi điểm sáng trắng đại diện cho một tầng của Tháp Đen. Trên thế giới hiện nay đã có hai người thông quan Tháp Đen tầng ba. Người chơi ở Nga là người đầu tiên thông quan, Đường Mạch là người thứ hai. 

Nhưng Tháp Đen không có cập nhật, tại sao bây giờ điểm sáng lại đột nhiên lóe lên?

Trong lòng Đường Mạch dâng lên dự cảm xấu, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tháp Đen. Chỉ thấy sau khi điểm sáng thứ ba nhấp nháy hai lần xong, Tháp Đen vẫn không dừng lại! Điểm sáng thứ tư chậm rãi hiện lên, nó đứng yên ở phía dưới điểm sáng thứ ba, nhẹ nhàng lóe lên.

Hai mắt Đường Mạch trợn to, kinh ngạc nhìn cái điểm trắng này. 

Sau đó, một loạt tiếng nhạc vang dội vang lên, Tháp Đen tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc.

"Tích tích tích, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hôn ngươi.

Tích tích tích, Bà Ngoại Sói muốn ăn ngươi. 

Tích tích tích, Nữ Hoàng Đỏ  hâm mộ ngươi.

Tích tích tích, đoàn xiếc thú cần ngươi."

Điểm sáng màu trắng kia cũng không thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Toàn thế giới không tới một trăm người chú ý đến điểm sáng bất thường đó. Nhưng khi bài hát phát lên, tất cả người chơi trên thế giới đều hướng mắt về tòa Tháp Đen vẫn luôn im lặng kia.  

Khắp nơi trên thế giới, hàng nghìn Tháp Đen lóe lên ánh sáng đủ màu rực rỡ, đồng thanh cất tiếng hát hân hoan---

"Ba tên ba tên khách lén qua sông, chết trên đường. 

Hai tên hai tên quân dự bị, đã bị ăn vào bụng. 

Từng tên từng tên người chơi chính thức, không nỗ lực công tháp.

Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.

Tích tích tích, Tháp Đen thích ngươi, Tháp Đen thích ngươi."

Giọng nói lanh lảnh của trẻ con không ngừng lập lại câu'Tháp Đen thích ngươi', tổng cộng bốn lần, nhưng sau đó thanh âm lại đột nhiên im bặt, ánh sáng cũng chợt dừng lại. Sau đó, một âm thanh vang dội truyền khắp thế giới—

[Ding Doong! Trung Quốc khu 3 người chơi Mộ Hồi...]

Âm thanh của Tháp Đen đột nhiên dừng lại.

Không khí giống như ngưng trệ, không còn âm thanh nào nữa. Tháp Đen đột nhiên đưa ra thông báo, bài đồng dao trẻ con bất chợt được cất lên, nhưng lại đột nhiên mà kết thúc. Nó chỉ mới nói được nửa câu đã im bặt, không nói thêm cái gì nữa. Đường Mạch siết chặt ngón tay, đợi Tháp Đen nói đoạn tiếp theo. Một phút sau, giọng nói máy móc của Tháp Đen lại vang lên—

[Ding Doong! Ngày 27 tháng 3 năm 2018, bị sai số liệu, ngừng cập nhật phiên bản 4.0 của Tháp Đen.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro