Chương 126: Cao 1m6~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
........
Âm thanh vang dội của Tháp Đen lan truyền khắp thế giới, khi nó nói xong chữ cuối cùng, ánh hoàng hôn tròn xoe cũng chìm xuống dưới chân trời. Ánh sáng rút đi, màn đêm buông xuống. Trong sân nhà rộng rãi, Đường Mạch, Phó Văn Thanh và Phó Văn Đoạt đứng ở cuối sân. Ba người của tổ chức Thiên Tuyển đứng gần tòa nhà nhỏ.

Cả hai bên nhanh chóng lấy lại tinh thần từ sự việc của Tháp Đen, trầm mặc nhìn nhau.

Không khí giống như bị đông cứng lại. Một lúc sau, Đường Mạch bỗng nhiên xoay người bỏ đi, Phó Văn Đoạt cũng túm lấy cổ áo em trai nhà mình lôi đi. Tề Hành thấy thế muốn đuổi theo, nhưng mới đi một bước đã bị Nguyễn Vọng Thư cản lại. Tề Hành khẩn trương vội la lên: "Thủ lĩnh?"

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt lẳng lặng nhìn về phía nhóm ba người Đường Mạch đang dần biến mất, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo: "Tình hình không ổn, có chút nguy hiểm."

Tề Hành: "Nhưng mà sắp hết thời gian rồi, Tháp Đen sẽ không cho chúng ta tọa độ vị trí của cậu ta nữa."

"Vết thương của tôi còn chưa lành, Dư Tranh cũng vậy."

Tề Hành còn định nói tiếp, lúc này Nguyễn Vọng Thư từ trong túi lấy ra một tấm kim loại mỏng phát ra ánh bạc. Trên tấm kim loại mỏng manh này có một tấm bản đồ thu nhỏ của Bắc Kinh, bên cạnh vị trí Tử Cấm Thành, một điểm sáng nhỏ màu đen đang thong thả di chuyển. Khi nó đi đến phía tây của Tử Cấm Thành, điểm đen chợt biến mất. Tấm kim loại rung lên một lúc, sau đó hóa thành các mảnh nhỏ, rơi lả tả trong không khí.

Tề Hành buồn bực nghiến răng nghiến lợi, nhịn nửa ngày, chỉ có thể thấp giọng mắng một câu.

Nguyễn Vọng Thư sắc mặt tối tăm, cất bước rời khỏi.

Tề Hành: "Cứ để bọn họ đi như vậy hả? Đây là đạo cụ phẩm chất hiếm, còn có thể sử dụng nhiều lần. Chắc chắn tốt hơn Đồng tiền Vàng Quốc Vương, cũng tốt hơn Túi Quà của ông già Noel đó."

Luyện Dư Tranh liếc nhìn hắn một cái rồi rời đi: "Nếu như không phải anh để bốn thằng ngu kia tự ý hành động, thì sao giờ bọn họ biết được mà đề phòng?" 

Tề Hành:  "... " Một lát sau, hắn vừa đi theo vừa lẩm bẩm: "Bốn đứa nó cũng không biết Đường Mạch đó với Phó Văn Đoạt là đồng đội. Nếu như không có Phó Văn Đoạt, lấy cái dị năng quay ngược thời gian của bốn đứa nó chắc chắn đã thành công từ lâu rồi."

"Anh ta và Phó Văn Đoạt là đồng đội."

Tề Hành và Luyện Dư Tranh đồng thời cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Vọng Thư.

"Anh ta rất mạnh, nhưng không phải là vô địch. Lại cộng thêm Phó Văn Đoạt, chúng ta càng khó lấy được đồ từ trong tay anh ta. Nhưng bởi vì đồng đội của anh ta là Phó Văn Đoạt... Chúng ta còn sợ sau này không tìm được anh ta sao?"

..............................

[Bắc Kinh, quận Đông Thành.]

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lấy tốc độ nhanh nhất đi qua Tử Cấm Thành, rời khỏi khu vực vành đai thứ hai của Bắc Kinh. Với tố chất cơ thể của nhóc Phó hiện tại tạm thời không thể theo kịp tốc độ của hai người, cho nên cậu nhóc vẫn luôn bị Phó Văn Đoạt túm lấy cổ áo kéo đi, trên đường có nhắc tới một tòa nhà bỏ hoang. Phó Văn Thanh bị gió đập vào mặt khiến cả khuôn mặt cậu nhóc đỏ lên, sau khi được Phó Văn Đoạt đặt xuống, bạn nhỏ thở hổn hển, nhưng câu đầu tiên thốt ra lại là: "Nước của em, nước của em để trong phòng chưa có cầm theo!"

Đó là nước khoáng nhóc cực cực khổ khổ rót hơn mười ngày! 

Phó Văn Đoạt kỳ lạ liếc nhìn em trai mình, từ trong túi lấy ra một cái ổ gà nhỏ. Phó Văn Thanh ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy Phó Văn Đoạt từ trong ổ gà lấy ra một quả trứng màu trắng, đặt xuống đất. Trong phút chốc, một đống nước khoáng cao như ngọn đồi nhỏ hiện trên mặt đất trống.

Phó Văn Đoạt: "Vốn định ngày mai sẽ rời khỏi đó nên tối qua anh đã thu dọn đồ đạc xong rồi."

Đây có thể nói là niềm vui lớn nhất trong ngày.

Đường Mạch không được ăn thịt nướng, cũng chưa kịp xem nhà của Phó Văn Đoạt trông như thế nào đã phải vội vã rời đi. Không nghi ngờ gì nữa, nhà của Phó Văn Đoạt về sau chắc chắn là một nơi nguy hiểm, nếu không phải tình huống đặc biệt chắc chắn bọn họ sẽ không quay trở về nữa. Nhưng Phó Văn Đoạt đã lấy tất cả những thứ cần thiết, không quay lại cũng không sao.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ba người trước tiên nghỉ ngơi một lát.

Phó Văn Đoạt bỏ nước khoáng lại trong ổ gà, sắc trời đã tối từ lâu. Đây là tòa nhà đang được xây dựng dở dang, chắc là do Địa Cầu Online, cho nên không thể tiếp tục xây dựng, vì vậy cứ để nó tả tơi ở chỗ này. Các bức tường của tòa nhà vẫn chưa được xây lên hoàn chỉnh, ở nơi như thế này, ba người không dám chiếu sáng, đề phòng có người thấy được ánh sáng. Cả ba ngồi trước một bức tường, nương nhờ ánh trăng, bình tĩnh phân tích những gì đã xảy ra trong hôm nay.

"Nơi này là quận Đông Thành Bắc Kinh, thuộc về khu vực Bắc Tân Kiều. Chỗ này gần với căn cứ của tổ chức Thiên Tuyển, nhưng mà nếu như bọn họ có tọa độ vị trí của cậu thì chúng ta trốn ở đâu cũng vô dụng." Phó Văn Đoạt dùng một sợi dây thép mỏng vẽ trên đất hai cái vòng tròn, đánh dấu vị trí hiện tại của họ và vị trí gần đúng ở trường trung học số 80 của tổ chức Thiên Tuyển. "Rất rõ ràng, Nguyễn Vọng Thư bị thương nặng, Luyện Dư Tranh cũng bị thương."

Việc Nguyễn Vọng Thư bị trọng thương rất dễ phát hiện, lúc đấu với Đường Mạch, tay chân của cậu ta rất không phối hợp, động tác cũng chậm chạp. Luyện Dư Tranh vậy mà tốt hơn Nguyễn Vọng Thư nhiều, nhưng lúc Phó Văn Đoạt đấu với cô ta, liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện ra sự khác thường của Luyện Dư Tranh.

Đường Mạch gật đầu: "Nếu như bọn họ bị thương, đáng lẽ không nên tấn công sớm như vậy. Hôm nay bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt gì, ít nhất là phải đợi đến lúc Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh khôi phục lại mới tiếp tục ra tay."

Xác suất tối nay tổ chức Thiên Tuyển đánh lén là dưới 30%, nhưng trong lòng Đường Mạch, xác suất bọn họ không tấn công vào tối nay là 100%.

"Nguyễn Vọng Thư là một người thông minh, cậu ta chỉ mất năm phút đã có thể phát hiện ra giày chúng ta đang mang là một cái đạo cụ có thể chống lại trọng lực. Cậu ta sẽ không tấn công một cách thiếu suy nghĩ nữa."

Phó Văn Đoạt cũng đồng ý với ý kiến của Đường Mạch.

Phó Văn Thanh ôm ôm chân, cuối tháng 3, Bắc Kinh vẫn còn hơi lạnh. Nhóc nhìn hai cái vòng trên mặt đất, nhịn không được nói:  "Không ngờ thủ lĩnh của tổ chức Thiên Tuyển vẫn còn nhỏ vậy, nhìn qua không khác em là mấy." 

Đường Mạch nhớ lại một chút. Qủa thật, Nguyễn Vọng Thư và Phó Văn Thanh có chút giống nhau.

Đường Mạch: "Cậu ta năm nay hình như mười bốn tuổi, em mười hai tuổi. Hai người bọn em cũng coi như là cùng lứa."  

Sau khi Địa Cầu Online, Đường Mạch chỉ gặp qua một vài bạn nhỏ. Trong cái hoàn cảnh tận thế tàn khốc này, chỉ có một số ít người như Nguyễn Vọng Thư, sở hữu dị năng mạnh mẽ, tố chất cơ thể được tăng mạnh đến trình độ đáng sợ, những đứa trẻ khác tuy tố chất cơ thể cũng được nâng lên, nhưng dù sao vẫn yếu hơn người trưởng thành.    

Tố chất thân thể dựa vào cơ sở ban đầu để tăng lên. Nếu tố chất thân thể của một đứa nhỏ và một người trưởng thành được nâng lên với mức độ như nhau, thì thực lực của đứa nhỏ vẫn yếu hơn so với người trưởng thành rất nhiều. Bởi vì cho dù xét ở bất cứ phương diện nào như sức mạnh, tốc độ, sức bộc phát thì trẻ em vẫn kém hơn so với người lớn. 

Nguyễn Vọng Thư là ngoại lệ, không thể lấy cậu ta ra để so sánh.

Phó Văn Thanh lẩm bẩm: "Mặc dù là bạn cùng lứa, nhưng em với cậu ta không giống nhau chút nào. Ngoài trừ tuổi tác có chút giống nhau ra, thì không còn chỗ nào giống hết." 

"Còn một chỗ giống."

Nhóc Phó ngẩng đầu, nhìn về phía anh trai nhà mình.

Phó Văn Đoạt ngồi dựa vào tường, nhóc Phó ngồi giữa hắn và Đường Mạch. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu lên, dựa lên trên vách tường, liếc mắt nhìn nhóc Phó một cái, thản nhiên nói: "Lùn y chang cậu ta."

Phó Văn Thanh: "... "

Đường Mạch: "... "

Đau lòng quá!

Phó Văn Thanh nghẹn nửa ngày, yên lặng cúi đầu, ủy khuất chơi với mặt đất.

Đường Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra tiểu Thanh cũng coi như cao rồi, nam sinh dậy thì tương đối chậm, tiểu Thanh hiện tại chắc khoảng 1m6. Chờ thêm vài năm nữa sẽ trổ mã thôi. Nhưng tên Nguyễn Vọng Thư kia đúng là có chút thấp."  Ừm, là Nguyễn Vọng Thư quá lùn, so với bạn cùng trang lứa thì bạn nhỏ nhà bọn họ vẫn khá cao.

Phó Văn Đoạt: "Tôi lúc 12 tuổi đã cao 1m7."

Đường Mạch: "..."

Phó Văn Thanh: "..."

Anh đừng nói nữa!

Nhóc Phó bị Phó Văn Đoạt lạm dụng uy quyền mà không dám đứng lên phản bác. Trải qua một màn này, bầu không khí căng thẳng của ba người cuối cùng cũng tan biến đi rất nhiều. Đường Mạch lén lút nhìn Phó Văn Đoạt, cậu nghi ngờ Phó Văn Đoạt cố ý đổi chủ đề, đùa một chút cho mọi người bớt căng thẳng. Nhưng mà ở đây chỉ có ba người. Nhóc Phó là đối tượng bị hại, sợ là không cười nổi. Đường Mạch cũng không get được hết trò đùa của một thẳng nam... khụ khụ, là get không nổi trò đùa của một gay nam thẳng thắng như Phó Văn Đoạt.

Một lúc sau, Đường Mạch mới bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Hai người cũng đã nghe phiên bản cập nhật 4.0 của Tháp Đen."

Phó Văn Đoạt mím môi, sắc mặt của nhóc Phó cũng dần dần nghiêm túc lại.

Đường Mạch: "Cả hai phiên bản 2.0 và 3.0, trước khi cập nhập Tháp Đen đều sẽ thông báo thời gian cụ thể và nội dung cập nhật. Thế nhưng lần này nó lại đột nhiên muốn cập nhật, sau đó lại đột nhiên dừng lại." Đường Mạch tập trung trọng điểm lên cái tên xa lạ kia: "Trung Quốc khu 3, người chơi Mộ Hồi. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này."

Ở Trung Quốc có bốn người chơi nổi tiếng.

Phó Văn Đoạt, Đường Mạch và hai người chơi vừa thông quan Tháp Đen tầng hai cấp độ khó: Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh.

Bốn người này đều được Tháp Đen thông báo, người chơi trên toàn thế giới đều biết bọn họ, nhưng Mộ Hồi lại là cái tên hoàn toàn xa lạ. 

Đường Mạch ngữ khí nghiêm túc: "Tháp Đen đặc biệt hát cho đối phương một bài hát. Nó nhắc tới Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, Bà Ngoại Sói, Nữ Hoàng Đỏ và đoàn xiếc thú. Sau khi Địa Cầu Online, Tháp Đen chỉ hát cho một người chơi." Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Sáu tháng trước, Tháp Đen vừa mới hoạt động, ba ngày sau Phó Văn Đoạt liền mở ra trò chơi công tháp khiến cho Tháp Đen kích động đến mức hát tặng hắn một bài đồng dao [Lễ tạ ơn], cảm ơn Phó Văn Đoạt đã kích hoạt trò chơi công tháp. Nhưng mà từ đó về sau, không còn người nào có thể khiến cho Tháp Đen hát thêm lần nữa.

Mộ Hồi là người thứ hai.

Ngón tay Đường Mạch gõ nhẹ trên đầu gối, cậu nhắm mắt suy nghĩ.

Phó Văn Thanh: "Người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng hai và tầng ba cũng không thể khiến cho Tháp Đen hát một bài độc quyền. Người tên Mộ Hồi này chắc chắn đã làm gì đó khiến cho Tháp Đen không chỉ hát mà còn tiến hành cập nhật. Thế nhưng cập nhật không thành công, đối phương có thể đã gặp phải vấn đề gì đó." 

Hiện tại có điều gì quan trọng đến mức khiến Tháp Đen nhìn bằng con mắt khác? 

Thông quan trò chơi công tháp không có gì lạ, người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng hai là Phó Văn Đoạt, người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng ba là Andre ở nước Nga, cả hai cũng chỉ được Tháp Đen thông báo trên toàn thế giới ba lần.

"Đối phương thông quan Tháp Đen tầng bốn."

Đường Mạch mở choàng mắt ra, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: "Làm sao có thể. Người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng ba ở Trung Quốc là anh Đường, hôm qua anh Đường chỉ vừa thông quan. Chẳng lẽ hôm qua anh Đường vừa thông quan Tháp Đen tầng ba xong, người đó cũng thông quan tầng ba. Sau đó trong một ngày thì thông quan Tháp Đen tầng bốn?"

Đường Mạch tĩnh táo nói: "Cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần thông quan Tháp Đen tầng ba sau anh thì sẽ không bị Tháp Đen thông báo khắp thế giới. Nhưng mà trước khi Tháp Đen phát thông báo, điểm sáng thứ ba chỉ nhấp nháy hai cái. Điều đó có nghĩa là số người vượt qua Tháp Đen tầng ba chỉ có hai người." Chính là cậu và người chơi Andre ở Nga kia.

Đường Mạch dừng lại, cậu biết tại sao Phó Văn Đoạt lại đoán rằng đối phương thông quan Tháp Đen tầng bốn.

"Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, Bà Ngoại Sói, Nữ Hoàng Đỏ và đoàn xiếc thú. Tháp Đen sẽ không vô duyên vô cớ đề cập đến bốn địa điểm này, bốn địa điểm này hẳn phải có ý nghĩa sâu xa. Giả sử Mộ Hồi thật sự thông quan Tháp Đen tầng bốn, như vậy bốn địa điểm này rất có thể là bốn nơi mà đối phương đã thông quan trò chơi công tháp." Đường Mạch suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, "Như vậy... Khách lén qua sông, quân dự bị, người chơi chính thức mà Tháp Đen nhắc đến. Ba tên khách lén qua sông chết trên đường, hai tên quân dự bị bị người ăn thịt, một tên người chơi chính không nỗ lực công tháp."  

"Ngoài ba đối tượng này ra, chỉ có Mộ Hồi. Tháp Đen thích Mộ Hồi."

Đường Mạch gằn từng câu từng chữ nói: "Khách lén qua sông, quân dự bị, người chơi chính thức... Vậy Mộ Hồi là cái gì?"

.....................

Lời tác giả:

Đường Đường: Em trai à, không phải anh không thương em, mà là anh trai em nhất định phải làm tổn thương em đó!

Lão Phó: Tôi chỉ nói sự thật. *Mặt bình tĩnh*

Nhóc Phó: QAQ chỉ có chị dâu là đối xử tốt với em thôi, hít hít hít!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro