Chương 77: Người như Lão Phó mà còn có vợ thì chỉ là hưởng phúc từ kiếp trước!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

..........................

Nghe được cái tên "Lê Văn", trên mặt hai anh em đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Thanh niên nhìn Đường Mạch hỏi: "Lê Văn? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, làm sao vậy?" Hắn quay đầu nhìn về phía em gái mình: "Em nghe qua cái tên này chưa?"

Cô gái tóc ngắn cũng thấy khó hiểu, nói: "Chưa từng nghe qua."

Biểu tình của hai người không giống như đang giả vờ, bọn họ thật sự không biết Lê Văn. Ánh mắt Đường Mạch dần dần trầm xuống, cậu yên lặng nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay thanh niên. Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét càng lúc càng nhẹ, tiếng mưa rơi tích tách cũng dần biến mất. Giọng Phó Văn Đoạt trầm thấp vang lên: "Tạnh mưa rồi."

Thanh niên nói: "Tạnh mưa rồi, bây giờ hai người đi hả?"

Mặc dù mưa đã ngừng, nhưng bên ngoài sắc trời tối đen, bầu trời treo một vầng trăng khuyết. Đường Mạch không nói chuyện, cô gái tóc ngắn nói: "Bên ngoài trời tối, chúng tôi không tiễn hai người được." Giọng nói của cô ta có chút gấp, không hề che giấu ý đuổi người. Nhưng rất nhanh cô ta lại bổ sung một câu che giấu tâm tình của mình: "Nếu như... Nếu như hai người muốn ở nhờ một đêm cũng không phải không được, nhưng mà bọn tôi không còn phòng trống, hai người chỉ có thể ngủ trong phòng khách."

Không trả lời câu này, giọng nói Đường Mạch bình tĩnh hỏi: "Đồng hồ của anh từ đâu mà có?"

Thanh niên dừng động tác, qua một lát, hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ trên tay mình. Sau đó đút tay vào túi, cười nói: "Trước đây mua được. Victor tiên sinh, nếu như hai người không chịu nói tin tức bên ngoài cho chúng tôi biết cũng không sao. Tôi có thể hiểu mà."

Hắn đổi chủ đề, Đường Mạch lại tiếp tục hỏi: "Mua ở đâu?"

Thanh niên sửng sốt: "Thì... mua ở trung tâm thương mại."

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi treo nụ cười, nhưng trong mắt toàn ý lạnh: "Bao nhiêu tiền?"

Anh em Vương gia ngậm miệng, không lên tiếng, trầm mặc nhìn Đường Mạch. Ba người nhìn nhau, một khắc sau, hai anh em lấy tốc độ cực nhanh xoay người bỏ chạy, nhưng Đường Mạch còn nhanh hơn bọn họ. Cậu đạp một cước xuống đất, nhảy lên không trung, nắm lấy cổ áo Vương Văn Hạo. Vương Văn Quyên thấy thế, hai mắt trợn tròn, từ trong túi lấy ra một cái súng lục màu đen, 'phịch' một tiếng trực tiếp nổ súng.

Tư thế cầm súng của cô ta không đúng, nhưng tốc độ mở chốt và độ chính xác vẫn tốt hơn Đường Mạch nhiều, rõ ràng đã bắn súng quen tay. Tiếng súng chói tai xé tan bầu trời, Đường Mạch nghiêng đầu tránh viên đạn này, bàn tay đang nắm áo của Vương Văn Hạo cũng buông ra. Mặc dù tránh được viên đạn, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, viên đạn vẫn xẹt qua gò má của cậu, lưu lại một vệt máu.

Hai anh em tránh thoát, hai tay chống mặt đất, lui về sau ba bước, cách Đường Mạch hai mét. Ba người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đồng loạt di chuyển. Hai người họ đều nhằm vào Đường Mạch, một trái một phải tiến lên. Anh trai đi đến cạnh bàn, trực tiếp rút ra một con dao găm sắc bén ở dưới, em gái thì một bên dùng súng hỗ trợ anh trai.

Bọn họ căn bản không để ý đến Phó Văn Đoạt ngồi ở cửa, chuyên tâm công kích Đường Mạch. Bởi vì phía bên ngoài trong nháy mắt đã xuất hiện một đám người: ba cái bóng đen lao ra từ bụi cỏ và một người từ trên nhóc nhà nhảy xuống, trong tay còn cầm một cái mã tấu, quát một tiếng, bổ về phía đầu Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt giơ tay lên ngăn lại một đao này, lưỡi đao va chạm vào một mảng kim loại, bắn ra tia lửa tung tóe. Người cầm mã tấu kinh ngạc, nói thầm một tiếng không tốt.

Bên trong nhà, anh em Vương gia đánh nhau với Đường Mạch. Bên ngoài nhà, bốn người đánh nhau với Phó Văn Đoạt.

Viên đạn của cô gái tóc ngắn cũng không có chức năng truy tung, có thể theo dõi đối tượng, nhưng căn phòng này thực sự quá nhỏ, không gian Đường Mạch có thể tránh không nhiều, cô ta tùy tiện bắn súng là có thể ngăn cản Đường Mạch. Sức lực Vương Văn Hạo cũng rất lớn, dao găm của hắn cực kì sắc, hắn bổ một phát vào  bàn, bàn gỗ lập tức bị chém thành hai mảnh.

Đường Mạch nghiêng người tránh dao găm, lại nghiêng đầu tránh thoát viên đạn. Cậu lộn mèo một cái trên mặt đất, trở tay lấy ra khẩu súng lục màu bạc, nhắm ngay cô gái tóc ngắn. Cô gái thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy sang phía bên cạnh. Tốc độ Đường Mạch mở chốt cực nhanh, cậu nheo mắt lại, bóp cò súng.

Ầm!

Viên đạn xẹt qua người cô gái, ghim vào trường.

Đường Mạch lại bắn một phát đạn, cũng không hề trúng. Hai anh em lúc này mới hiểu: "Cậu ta không biết bắn!"

Hai người không còn sợ nữa. Súng lục là vũ khí duy nhất của Đường Mạch, nếu Đường Mạch sử dụng không thành thạo, bọn họ liền trực tiếp xông lên chém giết. Người anh bên phải tung một đấm dữ dội, người em cúi người, quét một phát về phía chân trái Đường Mạch. Hai người phối hợp ăn ý, Đường Mạch vung ra một nắm đấm, lui về sau một bước.

Thừa dịp Đường Mạch còn chưa đứng vững, người em giơ súng lục bắn về phía mi tâm Đường Mạch, người anh cầm dao găm lên đâm về phía yết hầu Đường Mạch. Nhưng đúng lúc này, Đường Mạch dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được lướt qua con dao găm kia, một phát nắm được cổ thanh niên. Cậu nghiêng đầu, viên đạn sau lưng cậu bắn vào tường.

Động tác hai anh em dừng lại. Trên trán của hai người đều là mồ hồi, tuy vừa rồi bọn họ một mực công kích Đường Mạch, còn Đường Mạch liên tục né tránh, nhưng từ đầu tới cuối, Đường Mạch đều xử lý rất thoải mái.

Thấy anh trai bị bắt, cô gái tóc ngắn do dự trong nháy mắt, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Một cây mã tấu bất thình lình phóng tới trước mặt cô ta, ghim thẳng vào trong tường, chặn lại ý đồ chạy trốn của ả.

Bên ngoài căn nhà, ba cái xác nằm trên mặt đất, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên cả người đầy máu liều mạng bò ra ngoài. Phó Văn Đoạt đứng ở cửa, ném cây mã tấu kia ra. Tất cả chỉ phát sinh ngắn trong vòng ba phút, cô gái tóc ngắn nhìn thấy bốn đồng bọn bên ngoài, lại quay đầu nhìn về phía anh trai mình.

Trong mắt của cô ta lộ ra một tia sợ hãi, ả từ từ quỳ rạp xuống đất, run lên vì hoảng sợ.

Sáu người này chỉ là người chơi thuộc loại phổ thông, thậm chí có khả năng đều là quân dự bị. Trước khi Đường Mạch động thủ đã kiểm tra thân phận của Vương Văn Hạo, hắn thật sự chỉ là một quân dự bị. Giải quyết sáu quân dự bị đối với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mà nói thì cực kì dễ dàng. Trên thực tế, ngay thời khắc gặp phải anh em Vương gia, hai người đã nhận ra: Hai anh em này không phải là người tốt.

Thứ nhất, Vương Văn Hạo nói là bọn họ nghe được tiếng súng cho nên muốn qua xem thử. Bọn họ trốn ở nông thôn, đã lâu chưa thấy qua người sống. Dựa theo lẽ thường, nếu bọn họ thật sự chạy đến nông thôn là vì tránh nguy hiểm, không muốn cùng người chơi khác xảy ra va chạm. Thì bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng súng, bọn họ hẳn là phải trốn đi, không có khả năng ra ngoài kiểm tra, đừng nói đến ở một bên rình coi.

Hơn nữa trên tay của bọn họ cũng không có bất kỳ vết chai nào. Càng không nói đến việc sau đó bọn họ để lộ ra rất nhiều sơ hở.

Phó Văn Đoạt đã từng nói, dọc đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải hắn đã gặp phải ba nhóm người chơi hay đánh cướp trên cao tốc. Rất rõ ràng, anh em Vương gia chính là loại người chơi đó. Đường Mạch không có hứng thú đối phó với loại người này, cậu cũng sẽ không hiên ngang lẫm liệt vì dân trừ hại. Thế nhưng cậu thấy Vương Văn Hạo đeo một cái đồng hồ.

Sau khi Địa Cầu Online, trí nhớ Đường Mạch trở nên rất tốt, vài câu nói của mấy tháng trước, từng việc từng việc cậu đều nhớ kỹ rõ ràng. Cậu nhớ rõ lúc ở trung học Thị Bắc, Lê Văn đã từng cực kì đắc ý khoe khoang với cậu: "Cậu hỏi cái này hả? Đúng là tinh mắt. Đây là quà sinh nhật ba đã tặng cho tôi, Rolex phiên bản giới hạn, toàn bộ Trung Quốc tổng cộng chỉ có ba chiếc."

Lúc đó Đường Mạch chỉ muốn hỏi thời gian, cậu tùy tiện nhìn đồng hồ của Lê Văn, cái tên công tử bột ngốc nghếch này không một chút suy nghĩ gì đã nói ra toàn bộ, cũng không để ý xem người khác có muốn nghe hay không.

Cái tên Lê Văn này đối với Đường Mạch mà nói cũng đã rất xa vời.

Bốn tháng trước Lê Văn phát hiện mẹ mình còn sống, hắn quyết định về quê tìm mẹ, hai người tạm biệt nhau ở Thượng Hải.

Đường Mạch bóp cổ Vương Văn Hạo, hỏi: "Các người đến từ Thượng Hải?"

Vương Văn Hạo không biết suy nghĩ của Đường Mạch, hắn nuốt nước miếng một cái, thành thật trả lời: "Không phải... Không phải, chúng tôi là đến từ Nam Kinh. Chúng tôi thực sự không biết ai tên Lê Văn hết, cái đồng hồ này là hai tháng trước tôi cướp được từ trong tay của một tên khách lén qua sông." Con mắt hắn đảo một vòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đại... Đại ca, có phải anh cho là tôi đã giết bạn của anh không? Thật sự không có! Cái đồng hồ này là của tên khách lén qua sông kia, tôi không biết gã cướp được từ đâu, tôi vừa nhìn đã biết gã không phải người có thể mua nổi loại đồng hồ này, tôi chỉ giết gã, không hề giết bạn của anh đâu."

"Chúng tôi thật sự chưa từng gặp Lê Văn nào, thật đó, sao có thể giết người ta được." Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh vội vàng nói.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn về cô gái tóc ngắn vẻ mặt lo lắng.

Hai người này không nói dối, bọn họ thật sự không hề giết Lê Văn, đồng hồ cũng là cướp được từ người khác, người kia lại cướp từ trong tay Lê Văn.

Thấy Đường Mạch không nói lời nào, trong lòng hai anh em này nảy sinh tâm lý may mắn. Bọn họ không giết bạn của Đường Mạch, mọi người cũng không phải thuộc dạng không báo thù thì không thể giải quyết. Kỳ thực một khắc khi nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hai anh em liền nhận ra Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có vẻ rất mạnh, rất khó đối phó, bọn họ thật sự không có ý định đánh lén Đường Mạch. Là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt phát hiện ra bọn họ trước, sau đó Đường Mạch lại quyết định đến nhà trú mưa.

Trong nửa tiếng bốn người ở trong nhà trú mưa, bọn họ không hề động thủ, bởi vì bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của kẻ địch.

Vương Văn Hạo run rẩy nói: "Đại ca, Vi... Victor đại ca, tôi đưa cho hai anh tất cả đạo cụ mà bọn tôi cướp được... Xin các anh đừng giết chúng tôi, đừng..."

Đường Mạch: "Các người có rất nhiều đạo cụ?"

Hai mắt thanh niên sáng lên: "Có! Bọn tôi có! Ở trong góc phòng trên lầu hai, đồ bọn tôi cướp được đều để ở chỗ đó. Có rất nhiều đạo cụ và vũ khí. Đều cho các anh hết, chỉ cần các anh không giết bọn tôi, chỉ cần... " Thanh âm hơi ngừng, hai mắt thanh niên trừng lớn, nhìn chằm chằm phía sau Đường Mạch.

Đường Mạch quay đầu lại nhìn.

Phó Văn Đoạt bổ một nhát lên đỉnh đầu cô gái tóc ngắn, tiếng vỡ sọ 'răng rắc' thanh thúy vang lên, máu tươi từ trên đầu ả ào ào chảy xuống. Đường Mạch cũng không ngờ Phó Văn Đoạt lại đột nhiên động thủ, cậu kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt. Vương Văn Hạo thấy em gái mình bị giết, gã ý thức được bản thân khẳng định cũng không thoát khỏi, đột nhiên bất chấp, hai quyền đập về phía Đường Mạch: "Tao giết mày! ! !"

Đường Mạch nghiêng đầu tránh nấm đấm của hắn, ngón tay dùng sức.

"Răng rắc --"

Cổ Vương Văn Hạo bị Đường Mạch vặn gãy, ngã quặt trên vai. Đường Mạch buông tay ra, đi tới Phó Văn Đoạt. Cậu trầm tư trong chốc lát, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phó Văn Đoạt nhìn cậu, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là muốn giết."

Đường Mạch mơ hồ nhận ra điều gì, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Sau trận mưa lớn, mùi đất chát tràn ngập trong không khí. Trước mặt căn nhà hai tầng này là một mảnh ruộng, mảnh đất này tựa hồ bị đào ra một lần, sau đó được lấp lại.

Nhìn hồi lâu, Đường Mạch cười nói: "Đúng vậy, chỉ là muốn giết."

Nếu như không trú mưa, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có khả năng xem như chưa thấy chuyện này. Sau khi Địa Cầu Online đã có rất nhiều vụ giết người. Phó Văn Đoạt nghĩ như thế nào Đường Mạch không biết, nhưng chính cậu cũng không thể quản được nhiều như vậy. Chỉ cần không giống như tổ chức khách lén qua sông giết người quá mức điên cuồng kia, cậu tuyệt đối sẽ không quản.

Sau khi giải quyết xong sáu người chơi, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tìm trong nhà một lúc, xác định không còn người nào lẩn trốn. Hai người mới bắt đầu tìm kiếm đạo cụ mà sáu người kia cướp được.

Quả thật có rất nhiều đạo cụ trong góc căn phòng ở lầu hai, đa số đều là vũ khí, từ dao găm đến súng, cần cái gì có cái đó, nhưng cũng không có loại đồ tốt như Que Diêm Lớn và Cây Dù Nhỏ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không lấy những vũ khí này. Đường Mạch nhìn thấy một con ngựa gỗ xinh xắn, cậu đi lên trước, cầm lấy ngựa gỗ. Gõ nhẹ ba cái, một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên thân ngựa gỗ.


[ - Đạo cụ: Ngựa gỗ thành Troy

- Người sở hữu: Lưu Sơn (rớt), Vương Văn Hạo (rớt), Đường Mạch

- Phẩm chất: Tốt

- Cấp bậc: Cấp một

- Chức năng: Ngựa gỗ có hiệu ứng tàng hình thần kỳ, đem đồ giấu vào trong bụng ngựa gỗ thành Troy, hiệu ứng tàng hình sẽ kích hoạt. Ngoại trừ người sử dụng và người nhận, những người khác không thể nhìn thấy ngựa gỗ.

- Hạn chế: Hiệu ứng tàng hình chỉ kéo dài trong vòng một giờ, ngựa gỗ di chuyển tốc độ 5 km/ giờ. Ba ngày có thể dùng một lần.

- Ghi chú: Đem thư tình giấu ở trong ngựa gỗ thành Troy, chắc chắn sẽ không bị phát hiện. ]


Con ngựa gỗ này có chút ý tứ, cuối cùng Đường Mạch mang theo con ngựa gỗ, nhưng những vũ khí và đạo cụ khác thì không cầm. Hai người quay về xe, sắc trời đen kịt. Sau khi kiểm tra xung quanh, xác định đồ trong xe không bị ai đụng vào, xung quanh cũng không có kẻ địch, hai người vào trong xe nghỉ ngơi.

Đường Mạch nằm ở phía sau xe, quan sát con ngựa gỗ thành Troy này. Con ngựa gỗ này thực sự quá nhỏ, rỗng ruột, cả con ngựa chỉ to bằng bàn tay người lớn, tối đa chỉ có thể bỏ một ít thứ, hoặc giống như cái ghi chú nói bỏ thư tình vào đó. Thứ này nhìn thì có vẻ vô dụng, đám người Vương Văn Hạo căn bản không chú ý đến nó, nhưng nếu như sử dụng đúng chỗ, có khả năng sẽ có tác dụng lật ngược tình thế.

Phó Văn Đoạt hỏi: "Lê Văn là ai?"

Đường Mạch đang nhìn ngựa gỗ, nghe xong lời này cậu hơi sửng sốt, nói: "Một người bạn tôi quen biết. Sau khi Địa Cầu Online tôi từ Tô Châu đến Thượng Hải, trên đường gặp phải cậu ta. Sau đó đi cùng một đoạn thời gian. Người thân cậu ta còn sống, cậu ta muốn đi tìm người người nhà, cho nên chúng tôi tách ra."

Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, không nói thêm.

Đường Mạch nhét con ngựa gỗ vào ba lô, cậu nhìn trần nhà, cũng không nói được là cảm giác gì.

Lê Văn chắc hẳn đã chết.

Đường Mạch quen biết cậu ta không lâu, nói thương tâm, đau khổ thì không có, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác. Cho nên khi nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Lê Văn, Đường Mạch mới quyết định trú mưa trong nhà anh em Vương gia.

Suy nghĩ một hồi, Đường Mạch nhắm mắt lại, quên đi chuyện này. Hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau bọn họ tiếp tục đi. Mặt đường được trận mưa lớn hôm qua cọ rửa được sạch sẽ, hai người lái xe đi về phía trước, chạy được nửa cây số thì phát hiện mười mấy chiếc xe chắn ngang trên đường, triệt để chặn kín cả con đường.

Đường Mạch xuống xe đẩy những chiếc xe đang chặn trên đường ra, cậu chợt nghĩ: "Sáu người chơi kia dùng cách này để ngăn người chơi khác, sau đó giết bọn họ lấy tiền?"

Phó Văn Đoạt: "Chắc là vậy. Hai chiếc xe này rõ ràng có người đẩy tới đây để chặn đường, không phải là vì tai nạn xe." Hắn chỉ vào một chiếc xe Jeep cũ và một chiếc xe nhỏ.

Nhóm của Vương Văn Hạo đều là quân dự bị, tuy trong đó có mấy người sức lực rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, tố chất cơ thể được nâng lên không hề kém so với một số người chơi chính thức, nhưng bọn chúng cũng không có dị năng. Muốn chặn đường đi cướp, trước hết bọn chúng phải ngăn người chơi lại, cho nên bọn chúng mới chặn hết đường lại, người chơi muốn đi qua bắt buộc phải xuống xe, sau đó bọn chúng một lưới bắt gọn.

Đường Mạch suy nghĩ nói: "Thực lực của bọn chúng không đủ mạnh. Chặn hết đường lại buộc người khác phải xuống xe dọn dẹp chướng ngại vật, bọn chúng ở đó sẽ quan sát được thực lực của đối phương. Nếu như là người chơi yếu, thì bọn chúng sẽ trực tiếp cướp của giết người. Nếu như là người chơi mạnh, bọn chúng liền sẽ rời đi không động thủ." Giống như ngày hôm qua, anh em Vương gia đứng từ xa nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, không dám động thủ.

Phó Văn Đoạt đột nhiên nói: "Hôm qua cậu bắn trật hai phát súng ?"

Đường Mạch sửng sốt. Cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Phó Văn Đoạt một tay đẩy phía sau van xe, hơi dùng sức, đẩy chiếc xe này xuống cao tốc. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, hắn quay đầu, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt thâm trầm cười nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm, thì hình như là hai phát súng. Ừm... Không hề trúng?"

Đường Mạch: "..."

Đường Mạch mặt không đổi sắc xoay người tiếp tục đẩy xe, Phó Văn Đoạt cười một tiếng, không nói tiếp.

Buổi tối ngày thứ ba rời khỏi Thượng Hải, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lái xe tới ngã ba Trấn Giang và Nam Kinh. Bọn họ quyết định nghỉ ngơi trước, sáng hôm sau lại vào Nam Kinh. Trong súng lục của Phó Văn Đoạt tổng cộng có tám viên đạn, trước đó Đường Mạch đã bắn ra bảy phát, chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng.

Phó Văn Đoạt: "Đạn của tôi là đạn đặc chế, uy lực khá lớn, sau khi bắn vào cơ thể người sẽ phát nổ, tương tự như đạn Đum-đum. Loại đạn này ở nhà tôi còn rất nhiều, nếu như cậu cần, sau khi đến Bắc Kinh tôi có thể dẫn cậu đi tìm. Nhưng mà bây giờ tôi cũng không còn đạn, cậu có thể tạm dùng thử loại đạn khác."

Đường Mạch gật đầu.

Đường Mạch tìm được rất nhiều đạn và súng trong phòng anh em Vương gia, cuối cùng cậu chỉ cầm đi một ít đạn, không cầm súng. Cậu đem cất viên đạn của Phó Văn Đoạt vào ba lô, thời điểm quan trọng sẽ dùng. Cậu nạp đạn phổ thông vào súng lục, ngừng thở đi đến ven đường, nhắm ngay một cái cây cổ thụ, hai mắt nheo lại, bóp cò.

Ầm!

Đường Mạch luyện tập trọn một tiếng, bắn ra hơn ba mươi phát đạn, tổng cộng có mười bốn phát trúng. Mỗi lần bắn một viên đạn cậu sẽ nhớ lại những thiếu sót của mình, sau đó điều chỉnh lại. Thời điểm cậu tập bắn Phó Văn Đoạt đứng một bên nhìn, đến khi trời tối hẳn, Đường Mạch mới trở lại xe.

Cùng Phó Văn Đoạt ở trong cùng một chiếc xe, thật sự là một chuyện rất kỳ lạ.

Từ nhỏ Đường Mạch đã không có nhiều bạn, lúc học đại học, kí túc xá bốn người thì một người trong đó đã dọn ra ngoài từ hồi năm nhất, chỉ còn lại cậu và hai người bạn khác. Nam sinh đại học ở chung hoặc là cười đùa, hoặc chơi game, giống như Đường Mạch cũng từng bị bạn thân lừa đi đánh bài Brit.

Nhưng đề tài nói chuyện của đám bạn đại học nếu đặt trên người Phó Văn Đoạt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Đường Mạch cuối cùng vẫn không nói chuyện. Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, sau khi nhắm mặt cậu rất nhanh ngủ thiếp đi. Giấc ngủ cậu rất nông, tiếng hít thở nho nhỏ vang lên trong xe. Phó Văn Đoạt thấy Đường Mạch ngủ, hắn ngồi ở ghế lái, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời.

Không có ánh đèn của thành phố, dần dần có thể nhìn thấy nhiều sao trên bầu trời đêm.

Phó Văn Đoạt nhìn một hồi, hắn nhẹ nhàng mở cửa xe. Ngay thời khắc hắn mở cửa, Đường Mạch liền tỉnh lại. Cậu mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn cường tráng chậm rãi đi tới đầu xe, đứng dựa vào đầu xe. Phó Văn Đoạt từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, 'cạch' một tiếng mở bật lửa, châm thuốc.

Hắn đứng ở ngoài xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, yên lặng hút thuốc.

Đường Mạch ở trong xe nhìn bóng lưng của hắn.

Một điểm đỏ cháy rực trong đêm đen, trong đêm tối, thân ảnh Phó Văn Đoạt gần như hòa vào màn đêm.

Nhìn trong chốc lát, Đường Mạch quay đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lái xe lên đường. Phó Văn Đoạt một tay chống cằm, một tay lái xe. Khi xuống cao tốc phải tìm đường chính xác, Đường Mạch cầm bản đồ cẩn thận nhìn, thỉnh thoảng chỉ đường cho hắn. Hai người an ổn tiến vào khu vực Nam Kinh.

Cùng lúc đó, một chiếc xe Beetle màu đỏ rời khỏi Thượng Hải, chạy trên đường cao tốc Hỗ Dung.

Ở ghế phó lái, một thanh niên đẹp trai sáng lạng thầm than thở: "Cậu không thể chọn một cái xe nào tốt một chút sao, xe này nhìn nữ tính quá, chết tiệt."

Ở ghế lái, một cô gái tóc ngắn cười lạnh một tiếng: "Có thể tìm được một cái xe có thể lái đã không tệ rồi. Còn đòi hỏi gì nữa, Lục đại thiếu gia, cậu lái xe đi."

Lục Tinh nhất thời ỉu xìu, lặng lẽ ngồi một bên không dám lên tiếng. Một lát sau, hắn nhịn không được nói: "Tôi biết lái xe, tôi chắc chắn lái được."

An Sở cười nhạo nói: "Cũng không biết ai thi bằng lái bốn lần đều trượt, ngay cả phanh và chân ga cũng không thể phân biệt. Là ai ở trường lái xe cho dù có gào khóc kêu cha gọi mẹ thì huấn luyện viên cũng không cho đậu. Eh, cậu có nhớ là ai không?"

Lục Tinh: "..."

Lục Tinh không dám nói nữa, hắn có dự cảm, nếu hắn dám nói thêm một câu nữa, cái người lớn lên từ nhỏ với hắn có thể đá xéo hắn đến không còn gì. Một lát sau, hắn hỏi: "Nhưng mà, người kia nói không sai chứ, Tiêu ca ở Nam Kinh thật sự lợi hại như vậy?"

"Chắc là anh trai tôi, anh ấy vẫn luôn công tác ở Nam Kinh. Hơn nữa trùng tên trùng họ rất ít. Loại người như anh trai tôi chắc chắn còn sống, anh ta là kẻ gây họa đó, tai họa nghìn năm." Tuy ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng biểu tình An Sở có chút kích động. Dù sao cũng là anh trai mình, còn sống là tốt. Giọng nói của cô khẳng định: "Anh ấy nhất định còn sống, người đó chính là anh ấy."

Lục Tinh nhìn cô một cái, cũng nói: "Ừm, nhất định là Tiêu ca."

Cách đó mấy trăm cây số, mắt thấy cây ngô đồng xuất hiện ở hai bên đường, Đường Mạch nhìn nhìn chỉ dẫn trên bản đồ, lại nhìn các tòa nhà xung quanh một lúc.

Đường Mạch: "Đến rồi."

Bọn họ chính thức đến cố đô Lục Triều.

.........................................

Lời tác giả:

Lão Phó: Tôi thấy rồi đó, ha ha ha, hai phát súng, không trúng phát nào! Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Đường Đường: ... [Anh xứng đáng độc thân từ trong bụng mẹ.]

Phúc Oa (tác giả): Hôm nay cũng muốn tưới dịch dinh dưỡng... *Nằm trên mặt đất quan sát hai người*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro