1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bắt gian, bị hại

Edit: Đông Trịnh

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, con chim nhỏ trên ngọn cây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, đột nhiên mở to mắt, kinh hãi vỗ cánh bay lên.

Lúc này có hai người đang vội vã bước xuống hành lang. Một tiểu nha đầu vận lục y chạy phía trước, thỉnh thoảng quay lại nói với nữ tử phía sau: "Tiểu thư, nhanh một chút, Hồng công tử bây giờ đã đến sau hoa viên, nói là chờ gặp người đó."

Nữ tử phía sau ước chừng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc váy hồng thêu chỉ vàng, vốn là quần áo hoa lệ phú quý, nhưng nàng tuổi tác không lớn, thân thể còn chưa trưởng thành, vẫn còn là dáng vẻ một tiểu hài tử, có chút không thích hợp.

Nghe thế, nữ tử trên mặt ửng hồng, hai mắt sáng lên, không tự chủ được nở nụ cười, sốt sắng hỏi: "Ngươi chắc chắn Diệc Thành ca ca đã trở lại? Chẳng phải đã nói còn hai ngày nữa mới có thể hồi kinh sao? Ta còn chưa chuẩn bị lễ vật tẩy trần cho huynh ấy nữa."

Nha hoàn lục y tên là Thiện Nhi gật đầu khẳng định: "Đương nhiên là sự thật, nô tỳ khi nào thì lừa gạt tiểu thư chứ."

Vừa nghe thấy thế, ý cười trên mặt nữ tử càng đậm, chạy lướt qua Thiện Nhi, thập phần vội vàng, giống như thấy được Diệc Thành ca ca trong miệng Thiện Nhi vậy.

Thiện Nhi nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, khóe miệng cong lên quỷ dị, trên mặt không giấu đi nét trào phúng, cái gì mà đích tiểu thư tướng quân phủ, căn bản chính là người không có đầu óc! Nghĩ rằng kế tiếp lại có kịch hay để xem, cũng vội chạy theo đuổi kịp.

Nữ tử thành thục chạy về phía sau hoa viên, trong lòng háo hức, không ngừng thở hổn hển, trên mặt càng ngày càng hồng, Diệc Thành ca ca nói sau khi học tập trở về sẽ tới gặp nàng, đợi qua ba năm nữa, nàng sẽ trở thành nương tử duy nhất của hắn. Ánh mắt nữ tử tỏa sáng, lại càng chạy nhanh hơn.

Nàng nhìn dáng người phía xa, hình bóng thật dài phản chiếu dưới ánh nắng càng thêm vẻ tao nhã. Diệc Thành ca ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, hiện đã là chính nhị phẩm thái tử thiếu sư Hồng Diệc Thành, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, không ngừng sửa sang lại quần áo lộn xộn vì chạy vội vừa nãy, lại ngẩng đầu, trên mặt là tươi cười ngọt ngào hồn nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh phía xa, tươi cười trên mặt nàng cứng lại.

Một nữ tử áo trắng ôn nhu yếu đuối đi tới chỗ Hồng Diệc Thành, Hồng Diệc Thành sắc mặt đại biến, nhung nhớ cùng kích động, hắn đi nhanh tiến lên, lập tức ôm nữ tử áo trắng vào lòng, lại kìm lòng không đậu hôn lên cánh môi đỏ tươi của nàng.

Nữ tử áo trắng hơi giãy dụa, trên mặt đỏ bừng, tươi cười trên khuôn mặt vốn nhu nhược càng thêm kiều diễm động lòng người, Hồng Diệc Thành hôn thật sâu, nữ tử mềm mại ngã vào trong lòng hắn, mặt mày hàm chứa ý cười, cánh môi hơi sưng lên lại càng thêm quyến rũ.

Hồng Diệc Thành kìm lòng không đậu nói: "Nhu nhi, một năm không gặp, để nàng chịu khổ rồi!"

Nữ tử được gọi là Nhu nhi thẹn thùng đáp lại: "Thiếp... Thiếp cũng vậy."

Nghe được đối thoại của hai người, đầu óc nữ tử trống rỗng như muốn nổ tung!

Làm sao có thể! Bọn họ, bọn họ...

Diệc Thành ca ca vậy mà cùng tỷ tỷ thông đồng!

Làm sao có thể!

Diệc Thành ca ca nói kiếp này chỉ trân trọng mình nàng, chỉ cưới một thê tử là nàng! Vì sao còn có thể cùng nhị tỷ, làm ra chuyện lớn mật như vậy chứ? Bọn họ rõ ràng ở đây vụng trộm yêu đương!

Âu Dương Nguyệt nàng, là đích nữ của tướng quân phủ, nhị tỷ kia chỉ là một thứ nữ, tên Âu Dương Nhu.

Hai người từ nhỏ cảm tình cực kỳ tốt, Âu Dương Nhu người giống như tên, ôn nhu yếu đuối, thường bị người khác bắt nạt, thường xuyên phải nhờ muội muội Âu Dương Nguyệt này ra tay, hai người từ nhỏ đã không có gì bí mật, ngay cả ngày hôm qua ăn cái gì, nước trà lạnh hay không lạnh, nóng hay không nóng, đều hận không thể nói cho người kia hay.

Âu Dương Nguyệt vạn lần không nghĩ tới, tỷ tỷ tốt của nàng ở đây, biết rõ nàng cùng Diệc Thành ca ca là thanh mai trúc mã, bề ngoài luôn vô tư, vậy mà lại âm thầm câu dẫn Diệc Thành ca ca, làm ra chuyện hạ lưu như vậy!

Âu Dương Nguyệt hoàn toàn không rõ lý do là gì. Lúc Âu Dương Nguyệt năm tuổi thì gặp Hồng Diệc Thành, khi đó hắn mới chín tuổi, đang bị một đứa trẻ cùng lứa khác bắt nạt, phụ thân Âu Dương Nguyệt là võ tướng, mà Âu Dương Nguyệt từ nhỏ đã giống phụ thân, tính tình so với nữ tử bình thường thẳng thắn mạnh mẽ hơn nhiều, nghĩa khí dâng lên liền đánh đứa trẻ kia phải bỏ chạy, hai người gặp nhau như thế.

Tuy rằng lúc ấy đều là trẻ con, nhưng Hồng Diệc Thành lại lập tức thề sau này phải cưới Âu Dương Nguyệt, Âu Dương Nguyệt tính tình hoạt bát, tuổi nhỏ, cảm thấy Hồng Diệc Thành là một đại ca ca thực ôn nhu, cực kỳ thích hắn.

Sau đó hai người qua lại, Hồng Diệc Thành tao nhã dĩ nhiên đã bắt được trái tim Âu Dương Nguyệt, khi đó phụ thân hắn cũng chỉ là một viên quan thất phẩm nho nhỏ, mấy năm nay thăng chức nhanh như vậy, cũng không thể thiếu công lao của phụ thân Âu Dương Nguyệt, vì không muốn nữ nhi gả thấp, liền ở trong triều chu toàn mọi việc.

Âu Dương Nguyệt, Âu Dương Nhu như hình với bóng, Hồng Diệc Thành tự nhiên cũng quen biết Âu Dương Nhu, nhưng bình thường hai người ở chung cũng không có gì khác thường, một năm trước Hồng Diệc Thành đến kinh thành du học, còn chính miệng cam đoan với Âu Dương Nguyệt, chỉ cần hắn hồi kinh, sẽ đến thăm nàng trước nhất, còn nói không kịp chờ ba năm sau cưới nàng làm vợ.

Thanh âm ôn nhu của Hồng Diệc Thành còn vang bên tai, con ngươi thâm tình còn ở trong đầu không cách nào quên được, nhưng hắn hồi lâu rồi vẫn không để ý tới nàng.

Hai người kia đều là người Âu Dương Nguyệt tín nhiệm nhất quen thuộc nhất! Vì sao? Vì sao bọn họ lại phản bội nàng? Vì sao?

Vẻ mặt Âu Dương Nguyệt hoảng hốt, bộ dáng chịu đả kích lớn, Thiện Nhi đi theo ở một bên thấy thế, đột nhiên đá Âu Dương Nguyệt một cước từ phía sau, đá xong thì chạy đi.

Âu Dương Nguyệt không có phòng bị, lập tức ngã bịch một tiếng.

"A!"

"A!"

Thanh âm Hồng Diệc Thành cùng Âu Dương Nhu đồng thời vang lên, giọng nam sáng ngời, giọng nữ mềm mại đáng yêu, ở cùng một chỗ hết sức dễ nghe, nhưng vào tai Âu Dương Nguyệt, lại biến thành âm thanh đáng ghét nhất, khó nghe nhất trên đời, như một con dao cứa mạnh vào lòng nàng!

Âu Dương Nguyệt tái nhợt nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn Hồng Diệc Thành cùng Âu Dương Nhu đến gần, bật thốt lên chất vấn: "Vì sao? Các ngươi sao lại muốn gạt ta? Diệc Thành ca ca, không phải ngươi đã nói chỉ yêu một mình ta sao! Các ngươi... Các ngươi..."

Hồng Diệc Thành không nghĩ Âu Dương Nguyệt lại ở chỗ này, trên mặt nhất thời đại biến, Âu Dương Nhu nhu nhược dựa vào bên người hắn, lúc này cả người run run đứng lên, "Phịch" một tiếng quỳ trên đất, buồn rầu nói:

"Muội muội đừng hiểu lầm, không phải... Không phải như muội nghĩ đâu!"

Âu Dương Nguyệt cười lạnh, nàng tính tình mạnh mẽ từ nhỏ, Âu Dương Nhu vừa ngẩng đầu liền cho nàng ta một cái tát: "Không phải ta nghĩ như vậy sao, vừa rồi... Vừa rồi các ngươi gian phu dâm phụ, còn mặt dày nói hiểu lầm, tiện nhân này, ta vẫn tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi cũng dám câu dẫn Diệc Thành ca ca!"

Âu Dương Nguyệt lửa giận chưa hết đứng lên, lúc này một bàn tay mạnh mẽ hạ xuống, Âu Dương Nguyệt đau đến sắc mặt trắng bệch:

"Diệc Thành ca..."

"Bốp!" Hồng Diệc Thành mặt âm trầm giáng một cái tát, Âu Dương Nguyệt đứng lên, chỉ cảm thấy hai má lập tức sưng đỏ, thân mình không chịu nổi một kích như vậy, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

"Thế nào, thương nặng không, mau cho ta xem!" Hồng Diệc Thành thanh âm vẫn ôn nhu như thế, nhưng lại không phải nói với nàng, Âu Dương Nguyệt giận dữ đến mức cả người phát run, nhìn Hồng Diệc Thành nhẹ giọng hỏi Âu Dương Nhu giống như đang ôm trân bảo trong tay, tâm tính thiện lương bị chỉ trích trước mặt người khác, giống như vô tình bị cắt một đao, máu thịt lẫn lộn, thống khổ vô cùng!

"Ngươi đánh ta? Ngươi rõ ràng đã nói chỉ yêu ta, chỉ thương một mình ta, nàng ta có cái gì tốt chứ? Ngươi vậy mà lại đánh ta! Lời ngươi nói đều quên hết sạch rồi sao?" Âu Dương Nguyệt ôm hai má sưng húp, nàng mới dùng vài phần lực đạo, mặt Âu Dương Nhu chẳng qua chỉ đỏ một chút, mặt nàng lại vừa nóng vừa sưng, nàng mới là người bị thương nghiêm trọng hơn!

Nhưng Hồng Diệc Thành ngay cả một ánh mắt bố thí cho nàng cũng không có!

Âu Dương Nguyệt cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, phấn trang điểm loang lổ, chật vật vô cùng.

Hồng Diệc Thành chán ghét nhìn Âu Dương Nguyệt, hiện tại đã bị nàng phát hiện, cũng không muốn che giấu nữa: "Xú nha đầu ngu ngốc nóng nảy, luận tư sắc còn không bằng nha hoàn bên người bản công tử, bản công tử làm sao có thể lấy người một chút cũng không giống nữ nhân này làm bạn chung thân, thật si tâm vọng tưởng!"

"Đồ hỗn đản!" Âu Dương Nguyệt bị nhục nhã nhảy lên, nâng quyền đánh về phía Hồng Diệc Thành, cánh tay hắn giơ ra, lập tức đánh bay Âu Dương Nguyệt.

Trên lưng bị đau, Âu Dương Nguyệt nhất thời kêu ra tiếng, Hồng Diệc Thành không dưng lại bị mắng, trong lòng hờn giận, đã đánh bay Âu Dương Nguyệt vẫn không bỏ qua, còn đi tới đá mạnh một cước lên đầu Âu Dương Nguyệt, nhìn Âu Dương Nguyệt bị đá đến thống khổ vặn vẹo, nghĩ rằng những năm gần đây đều bị xú nha đầu đáng ghét này kề cận tâm tình, trong đầu đột nhiên nảy sinh ác ý.

"Diệc Thành, đừng... Nàng là muội muội của thiếp." Âu Dương Nhu khóc, túm lấy cánh tay Hồng Diệc Thành, nước mắt trên mặt ngày càng nhiều, thân mình không tự chủ được run run, "Cho dù... Cho dù muội muội thật sự đem chuyện của chúng ta truyền ra ngoài, thì thiếp... Cũng là do thiếp không tốt, không thể kiểm soát được tâm tình của mình với chàng, là thiếp không tốt..."

Âu Dương Nhu càng khóc càng hăng, Hồng Diệc Thành thấy vậy vô cùng đau lòng, mi tâm nhăn lại, ánh mắt âm trầm, lóe ra ánh sáng nguy hiểm: "Nhu nhi, nàng là nữ nhân ta một lòng bảo hộ, ta sẽ không để chuyện bất lợi phát sinh đối với nàng, ta biết nàng mềm lòng, nhưng mà nàng thực sự hy vọng nha đầu kia đem chuyện của chúng ta nói ra, sau đó bị đưa vào am miếu, làm bạn với nhang đèn hay sao?"

Âu Dương Nhu bị dọa, thân mình run run: "Thiếp... Thiếp lưu luyến chàng, hu hu..."

Ánh mắt Hồng Diệc Thành đen lại: "Ta cũng lưu luyến nàng, cho nên Âu Dương Nguyệt kia, càng không thể lưu lại!"

"Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Âu Dương Nhu lóe ra tia không thể tin, nhưng khi Hồng Diệc Thành quay đầu, trong mắt lại lạnh như băng, nàng duy trì hình tượng ôn nhu, thuận lợi có được tình yêu của Hồng Diệc Thành, đương nhiên cũng lo lắng hắn sẽ muốn cưới nữ tử thanh danh đã bị huỷ hoại này.

Nàng so với Hồng Diệc Thành càng hy vọng Âu Dương Nguyệt chết sớm một chút!

Lời này không thể do chính nàng nói ra, cho nên cố ý tạo ra cục diện này, Âu Dương Nguyệt ngu xuẩn quả nhiên bị lừa!

Quý công tử như Hồng Diệc Thành tuyệt đối không thể chịu được việc thanh danh bị hao tổn, cho nên Âu Dương Nguyệt nhất định sẽ chết. Chuyện này nàng đã sớm đoán được.

Âu Dương Nguyệt vừa rồi bị đá đến choáng váng đầu óc, vừa tỉnh lại liền nghe thấy cuộc nói chuyện này, lập tức cả kinh kêu lên: "Các ngươi dám, cha ta sẽ không bỏ qua các ngươi, người sẽ không bỏ qua các ngươi! Các ngươi dám!"

Âu Dương Nguyệt không ngừng đi về phía sau, đáng tiếc không được hai bước bị Hồng Diệc Thành đuổi theo, túm lấy tóc Âu Dương Nguyệt, mạnh tay đập vào bốn vách tường bén nhọn!

"Rầm!"

"Phụt!"

Âu Dương Nguyệt cảm giác trước mắt chỉ toàn là một màu đỏ, đầu như muốn nổ tung, đó là dấu hiệu sinh mệnh nhanh chóng trôi qua, nàng gắng gượng mở mắt, nhìn thấy biểu tình âm lãnh ngoan lệ của Hồng Diệc Thành, còn có Âu Dương Nhu một bên che miệng, ánh mắt châm biếm, dùng tư thái của người chiến thắng nhìn nàng.

Giờ phút này nàng đã hiểu được, thở ra một hơi, thanh âm khàn khàn, khuôn mặt dữ tợn, thề nguyền: " Đôi tra nam tiện nữ lang tâm cẩu phế này! Ta thành quỷ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi! Ta nhất định kéo các ngươi xuống địa ngục! Các ngươi sẽ không được chết... tử tế!"

"Rầm!"

Hồng Diệc Thành trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sợ hãi nắm đầu Âu Dương Nguyệt, đập thật mạnh vào tảng đá, Âu Dương Nguyệt mắt mở không nhắm, hung hăng trừng trừng nhìn hai người, nhưng đã không còn hơi thở.

"Tiểu thư, người ở đâu vậy?" Xa xa đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Hồng Diệc Thành trong lòng lo lắng, lập tức lôi Âu Dương Nhu rời đi, Âu Dương Nhu quay đầu, nhìn Âu Dương Nguyệt đã chết, trên mặt chỉ có lạnh như băng cùng ngoan độc.

Âu Dương Nguyệt nằm ở trong vũng máu, vốn đã muốn chết, thân mình lại đột nhiên run rẩy kịch liệt đứng lên...

Chương 2: Giả chết phạt người

Edit: Đông Trịnh

Trong phòng đồ cổ bằng ngọc, trang sức lộng lẫy, lúc này đã có chút ủ dột.

Xuyên qua gian ngoài, bên trong chỉ thấy một hồng y nữ tử bình tĩnh yên lặng nằm ở trên giường, lúc này cạnh giường có hai nha hoàn đang đứng, một người mặc y phục xanh đậm, người còn lại là y phục xanh biếc.

Nha hoàn áo xanh đậm lao tới trên giường khóc thất thanh: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao lại bỏ nô tỳ như vậy, tiểu thư còn trẻ, sao có thể đi sớm như thế. Tiểu thư ơi..." Nha hoàn áo xanh đậm khóc thập phần thương tâm, không chút nào để ý hình tượng, trên mặt nước mắt nước mũi tùm lum, vô cùng khổ sở.

Mà ở bên kia, nha hoàn áo xanh biếc lại lạnh lùng nhìn nữ tử trên giường, trong mắt hiện lên lãnh ý, thái độ cách biệt một trời với nha hoàn áo xanh đậm.

"Tiểu thư, người mau tỉnh đi, vừa nãy vẫn còn tốt như vậy, sao chỉ có một lúc đã ra nông nỗi này, tiểu thư đừng vứt bỏ Xuân Thảo, tiểu thư, người mau tỉnh lại đi." Nha hoàn tên là Xuân Thảo không cam lòng lay lay hồng y nữ tử, khuôn mặt chân thành, còn mang theo một tia tuyệt vọng.

Thiện Nhi nhìn Âu Dương Nguyệt sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, không có một chút sinh khí, lãnh ý trên mặt càng sâu, vừa nãy nàng đã tìm đại phu xem qua, đúng là đã chết, mưu kế của nhị tiểu thư thật sự hiệu quả.

Lúc trước nhị tiểu thư âm thầm thu mua nàng, nhưng đã hứa hẹn, chỉ cần giết chết tam tiểu thư, thì đem nàng trở thành nha hoàn bên người mình, nàng vì nhị tiểu thư ra sức làm việc, đi theo nhị tiểu thư chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Nhìn Xuân Thảo khóc thương tâm như vậy, Thiện Nhi trên mặt đều là châm chọc: "Xuân Thảo, vừa rồi đại phu đã đến xem qua, nói tiểu thư đã tắt thở, ngươi còn ở đây trung tâm cái gì, ngươi trung tâm thì như thế nào, tiểu thư đã sắp chết, nàng căn bản không nghe được."

Lưng Xuân Thảo rõ ràng cứng đờ, Thiện Nhi lại nói: "Chúng ta mặc dù là đại nha hoàn bên người tiểu thư, tiểu thư lại tự mình ham chơi, gạt ta và ngươi chạy đến sau hoa viên, kết quả chính mình đụng phải tảng đá chảy quá nhiều máu, cuối cùng đã chết. Chuyện này nói thế nào cũng không phải lỗi của chúng ta, chỉ là do tính cách tiểu thư như vậy... Ngươi nhìn tiểu thư hiện tại đi, thân phận như ta và ngươi, sợ là đi đến viện nào làm đại nha hoàn cũng không thể. Ai, tiểu thư ham chơi mất tính mạng, nhưng sao lại không quan tâm, thế là hại chết chúng ta rồi."

Xuân Thảo đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt từ không có mấy phẫn nộ chuyển thành quả cầu lửa thiêu đốt, dường như ngay lúc này có thể nuốt nàng, Thiện Nhi hoảng sợ: "Nhìn ta như vậy làm cái gì, những lời ta nói đều là sự thật! Hiện tại chúng ta tốt nhất nên tìm một hướng đi khác, ta thấy nhị tiểu thư tính tình ôn nhu, lại đối xử tốt nhất với tam tiểu thư, không bằng chúng ta đến cầu xin nhị tiểu thư... Ngươi làm cái gì vậy?"

Thiện Nhi nói còn chưa nói xong, Xuân Thảo đã như phát điên đánh tới, Thiện Nhi phản ứng rất nhanh, thân mình lóe một cái tránh thoát, lại lạnh lùng nhìn Xuân Thảo bốc đồng ngã xuống đất.

Xuân Thảo giận dữ vẻ mặt đỏ bừng: "Thiện Nhi, ngươi có còn lương tâm không vậy, bình thường ngươi trước giờ dùng mánh lới, chỉ biết tới trước mặt tiểu thư nịnh nọt, tiểu thư tuổi nhỏ tính tình đơn thuần, đối với ngươi tốt đến cỡ nào, có khi nào bỏ mặc ngươi? Tiểu thư hiện tại thi thể chưa lạnh, ngươi vậy mà quay lưng với tiểu thư, có hạ nhân nào như ngươi không, tim của ngươi bị chó ăn rồi sao?"

Thiện Nhi cười lạnh: "Thì sao, ta nói đều là sự thật, nếu tiểu thư không phải không hiểu chuyện, mỗi ngày đều gặp rắc rối, chúng ta đi theo bị phạt không ít, khiến các chủ tử khác không thoải mái. Hiện tại tiểu thư không còn, ta cũng sẽ vì chính mình tính toán đường đi, nói tới nói lui, tiểu thư mới chính là hung thủ hại ngươi và ta đến mức này. Hừ! Ngươi trung tâm, tiểu thư đối với ngươi như thế nào? Còn không phải hết mắng rồi chửi, người như thế ngươi còn trung tâm hầu hạ? Ta là thấy ngươi cùng ta có điểm thân tình, chỉ ngươi một con đường tươi sáng, ngươi đừng có không biết phân biệt như thế!"

Lời nói của Thiện Nhi lúc này là vô cùng bất kính, từ trước tới giờ có hạ nhân nào dám chỉ trích chủ tử, Xuân Thảo tức giận toàn thân phát run, nghe vậy liền vọt lên phía trước: "Ngươi là đồ sói mắt trắng, ta liều mạng với ngươi, thay tiểu thư báo thù ngươi!"

Lời này của Xuân Thảo dĩ nhiên là chỉ Thiện Nhi bất kính với chủ tử, nàng chưa biết Âu Dương Nguyệt chết là do Thiện Nhi làm hại, nhưng Thiện Nhi nghe Xuân Thảo chỉ trích, trong lòng bỗng run lên, trong lúc sửng sốt liền bị Xuân Thảo hạ gục, trên mặt lập tức trúng một cái tát.

Thiện Nhi bị đánh tỉnh, nghĩ rằng sau này nàng chính là đại nha hoàn bên người nhị tiểu thư, Xuân Thảo này tương lai nhiều nhất cũng chỉ quay về làm tam đẳng nha hoàn, vậy mà dám bất kính với mình, trong lòng nảy sinh ác độc, cũng tiện tay đánh Xuân Thảo một cái tát.

Hai người đấu đá nhau một lúc, lại không có ai chú ý tới người nằm trên giường vốn đã chết đi, bỗng nhiên mí mắt giật giật, hàng mi cong vút rung lên, đôi mắt thông minh khẽ chớp, con ngươi đen láy toả sáng không ngừng lay động.

Âu Dương Nguyệt nhìn cảnh vật xa lạ kia vô cùng sửng sốt, đau đớn trên đầu khiến nàng nhăn mặt, còn chưa hết, thanh âm đánh chửi nhau vang lên, Âu Dương Nguyệt đau đầu càng kịch liệt, căn bản không nghĩ được gì, lập tức quát: "Câm miệng cho ta!"

Kêu đứng lên, nàng mới phát hiện cổ họng khàn khàn đau đớn, bởi vì thanh âm đánh nhau quá lớn, cho nên tới gần cũng không bị phát hiện, Âu Dương Nguyệt mạnh mẽ ngồi xuống, trong mắt lộ ra sát ý: "Dừng tay!"

Một tiếng này vừa nói ra, Xuân Thảo cùng Thiện Nhi đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Âu Dương Nguyệt, một lát sau, kẻ kinh người hỷ, Thiện Nhi run run chỉ vào Âu Dương Nguyệt, trên mặt mang bộ dáng kỳ lạ, kế tiếp thét lên chói tai: "A! Xác chết sống lại, người đâu mau đến, xác chết tam tiểu thư sống lại! Nhanh đi tìm đạo sĩ, nhanh lên!"

Nói xong Thiện Nhi nhảy dựng, toan chạy ra ngoài, con ngươi Âu Dương Nguyệt hàn quang chợt lóe, nhướng mày.

"Rầm". Thiện Nhi vừa lúc trượt chân, mặt đập vào sàn nhà, oa oa kêu đau, ngẩng đầu lên đã thấy máu mũi chảy ròng.

Âu Dương Nguyệt híp mắt nhìn Thiện Nhi cười lạnh, hướng về phía Xuân Thảo đang hoàn toàn ngây người ra lệnh: "Điều này không lớn không nhỏ, nha đầu nguyền rủa chủ tử, trước tiên bắt lại, phạt hai mươi đại bản!"

"A? Tiểu thư, người bình thường yêu thương Thiện Nhi nhất, người..." Xuân Thảo sửng sốt vội hỏi, tiểu thư hiện tại vừa tỉnh, hành động không suy nghĩ, tương lai sợ là sẽ hối hận, nhưng nhìn thấy con ngươi Âu Dương Nguyệt, lập tức cả kinh, không dám nói nửa câu.

Con ngươi tinh tường của Âu Dương Nguyệt giống như như băng sương dần dần bao trùm, đối mặt với nghi hoặc của Xuân Thảo, tản ra khí thế chắc chắn không nghi ngờ, giờ khắc này Xuân Thảo cảm thấy trái tim của nàng như nhảy khỏi lồng ngực, tiểu thư bây giờ..., bộ dáng thật đáng sợ.

Âu Dương Nguyệt lạnh lùng nói: "Đi!"
Xuân Thảo giật mình một cái, lập tức nhảy ra cửa kêu lên: "Người đâu, Thiện Nhi đối với tiểu thư bất kính, theo lệnh người phạt hai mươi đại bản!"

Hạ nhân trong viện cả kinh, nghĩ Xuân Thảo vì quá thương tiếc tiểu thư đã phát điên, lại thấy có tiếng quát: "Tiểu thư trọng thương vừa tỉnh, các ngươi coi chính mình là chủ tử sao? Mệnh lệnh của nàng cũng dám không nghe!"

Hạ nhân trong sân lúc này mới có chút tin tưởng, Thiện Nhi lúc này vẻ mặt đầy máu, không ngừng kêu đau, những người này sửng sốt, chẳng lẽ là tiểu thư xuống tay? Vậy là thật sự nổi giận rồi, nhất thời không dám chậm trễ, lôi kéo Thiện Nhi lập tức hành hình.

Trong phòng, Âu Dương Nguyệt tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn bên ngoài mở miệng: "Người đâu, mau ra đây." Trong phòng không có người, không biết nàng đang nói với ai.

Trong phòng, đột nhiên vang lên một giọng nói không rõ từ đâu đến: "Nha hoàn kia kiếp trước đã hại chết người, tâm tư thật độc ác!"

Lời này, vậy nhưng là nói với Âu Dương Nguyệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro