3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cái miệng hại cái thân

Edit: Đông Trịnh

Âu Dương Nguyệt nghe tiếng liền đi qua xem, ngay cạnh giường nàng nằm, một cậu nhóc mặc T-shirt trắng ngắn tay, quần đùi ca rô đen trắng đang quay đầu nhìn nàng.

Lại nói nhóc con này, có lẽ ai gặp cũng phải trầm trồ lên rằng sao lại đáng yêu đến thế, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt tròn xoe, toả ra ánh sáng long lanh, tinh thuần thấu triệt, khuôn mặt trắng trẻo như được vẽ lên hai vệt đỏ ửng, vừa đáng yêu vừa khỏe mạnh, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, hai gò má nâng lên, biểu hiện tâm tình cực kỳ không tốt.

Nhưng Âu Dương Nguyệt ở góc độ như vậy, nhìn thân hình cậu nhóc này, lại giống như hắn là bóng dáng chân thật.

Âu Dương Nguyệt nhìn tiểu nam hài mỉm cười, lúc nãy vừa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy đầu rất đau, vẫn chưa hiểu rõ, hiện tại đã chứng minh được, nàng đã sống lại, trùng sinh vào thân xác một nữ tử cổ đại cũng tên là Âu Dương Nguyệt.

Về thân phận chân chính của cậu nhóc này, chính là nàng mang thai tám tháng sinh ra, nói đến đây, lại phải nói tới thân phận Âu Dương Nguyệt.

Âu Dương Nguyệt là cô nhi, dựa vào cô nhi viện được quốc gia bảo trợ mà trưởng thành, chỉ là Âu Dương Nguyệt từ nhỏ đã không giống người bình thường, so với trẻ con bình thường phá lệ thông minh, hơn nữa tính tình trầm ổn, điều này làm cho nàng dễ được phát hiện tài năng, đến năm thứ năm cấp tiểu học, là lúc mới mười tuổi, nàng được một tổ chức bí mật nhận nuôi, cũng được tiếp xúc với nền giáo dục cao cấp.

Tổ chức này là nơi quốc gia bí mật huấn luyện nhân tài. Từ đây đi ra đều là trụ cột trẻ tuổi của quốc gia, đương nhiên rất bí ẩn, cũng có một số người được huấn luyện đặc biệt, vì nước vong thân, làm vài chuyện tối mật, Âu Dương Nguyệt cứ như vậy tồn tại, trở thành đặc công trong truyền thuyết.

Âu Dương Nguyệt ở trong tổ chức có thể coi là người học tốt nhất, chăm chỉ nhất, cho nên hai mươi tuổi đã trở thành Đội trưởng đội đặc nhiệm S, sau đó năm năm đã thực hiện ba mươi nhiệm vụ, mỗi một nhiệm vụ đều giống như đem tính mạng mà giắt ở lưng quần, cực kỳ nguy hiểm, người khác không có khả năng đảm nhận, nhưng mỗi lần thực hiện nàng đều có thể bình an trở về, đối mặt với hâm mộ không thể nói của mọi người, Âu Dương Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, đây là do vấn đề thực lực.

Đương nhiên nàng không màng nguy hiểm như vậy cũng là có lý do. Khổ luyện nhiều năm, nội tâm nàng liền trở nên cường đại, đồng thời nàng cũng hiểu, quốc gia đã bồi dưỡng nàng, làm cho nàng trở nên có bản lĩnh, vì quốc gia tận lực làm chút chuyện trong khả năng là báo đáp hợp lý, cho nên không thể thoái thác.

Mãi cho đến năm ba mươi lăm tuổi, Âu Dương Nguyệt cảm thấy cuộc sống của nàng cũng cần phải có biến hoá, không thể cứ thế già đi như vậy, cho nên xin quốc gia điều đi nơi khác, sau đó nhờ mạng lưới quan hệ đã thành lập nhiều năm trộm đi những tinh tử xuất sắc nhất trong ngân hàng tinh trùng thế giới, quyết định tạo ra một đứa bé, cũng chính là cậu nhóc bên người nàng.

Thế nhưng lúc Âu Dương Nguyệt mang thai được tám tháng, tổ chức gặp phải một vấn đề khó giải quyết, là cấp siêu đặc biệt, mà việc lần này lại dính líu tới một nhiệm vụ nàng từng hoàn thành, vì thế nàng là người quen thuộc nhất, nên mặc dù đã hoài thai tám tháng, nàng cũng kiên quyết lựa chọn tham gia nhiệm vụ, tuy rằng nhiệm vụ cuối cùng đã thành công, nhưng nàng lại đã chết...

Nàng chết, làm quỷ, sau đó chắc là đã uống canh Mạnh Bà, rồi chuyển thế đầu thai.

Thế nhưng bởi vì kỳ hạn đầu thai của nàng chưa tới, đành phải cho đi sau, Âu Dương Nguyệt mang luôn cả linh hồn đứa bé đi theo, cái này không nói, nhưng lại không nghĩ tới nàng hoài thai tám tháng, linh hồn này lại ở dưới âm phủ phong sinh thủy khởi, bất thình lình hiện ra, làm cho nàng không thể không cảm khái, nàng lúc trước quả nhiên đã chọn được gen tốt.

Tới ngày đầu thai, nàng cùng con đi ra từ cửa sau, liền nhập vào nữ tử cổ đại thân phận tôn quý, hơn nữa trùng tên trùng họ này nàng, khi nãy vừa tỉnh, đầu óc nàng trong nháy mắt ầm ầm nổ tung, trí nhớ nguyên chủ lại cho nàng thấy, nữ tử này thân phận cũng tính là rất cao quý, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc sao lại ra nông nỗi này.

Nguyên chủ này là quá mức thiên chân vô tà, thứ tỷ Âu Dương Nhu cùng vị hôn phu Hồng Diệc Thành vụng trộm, sao lại có thể một chút cũng nhìn không ra? Chính là vì nàng đã quá mức tín nhiệm hai người kia, cho nên mặc dù người ngoài nhìn vào có thể thấy điểm không thích hợp, nàng cũng không hề phát hiện, cuối cùng bị hai người kia cùng nhau hại chết, chung quy vẫn là quá ngu ngốc.

Đương nhiên hiện tại thân thể này đã là Âu Dương Nguyệt nàng, vừa xuyên đến đã có huyết hải địch nhân, cẩn thận xem xét sự việc, không có khả năng cho Âu Dương Nhu cơ hội tiếp tục mưu hại nàng lần nữa, hơn nữa Âu Dương Nhu này mượn cớ cùng nàng giao hảo, ngầm mua chuộc được nha hoàn Thiện Nhi bên người nàng, cũng làm cho Âu Dương Nguyệt không thể nào chịu nổi!

Nàng vừa tỉnh, đã theo bản năng coi Thiện Nhi thành địch nhân, hơn nữa tình thế khó ngờ, nàng không thể làm cho Thiện Nhi lao ra báo tin, mà con nàng Âu Dương Túc ỷ vào chính mình vẫn là quỷ, người khác nhìn không thấy, ra tay nhanh hơn, lập tức làm cho Thiện Nhi ngã gãy mũi trên mặt đất, giảm bớt cơ hội cho nàng.

"Chát! Chát! Chát!"

Hai mươi bản tử trừng phạt Thiện Nhi bấy giờ còn đang tiếp tục, Thiện Nhi vốn vẫn khiếp sợ chuyện Âu Dương Nguyệt tỉnh lại, roi đánh trên người vô cùng thống khổ, kêu khóc không ngừng, hiện đã gào tới kiệt sức, hình dáng không khác chó chết là bao, nàng thề nàng chưa bao giờ bi thảm như vậy, trong lòng lại càng thêm hận Âu Dương Nguyệt.

"Mười bảy, mười tám, mười chín..."

"Có chuyện gì vậy... A, mau dừng tay!". Bản tử cuối cùng sắp sửa đánh xuống, trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh mệnh lệnh vô cùng hoảng hốt, hạ nhân trong viện ngẩng đầu, thấy Âu Dương Nguyệt đi ra, đều kinh ngạc, tam tiểu thư thật sự là không chết...

Âu Dương Nguyệt lại mang vẻ mặt khẩn trương chạy vào sân viện: "Thiện Nhi, Thiện Nhi ngươi làm sao vậy, sao lại bị đánh thành như vậy?"

Thiện Nhi vốn đang phẫn nộ, khuôn mặt liền biến đổi, run run mở miệng: "Là Xuân Thảo, là Xuân Thảo giả truyền mệnh lệnh tiểu thư!"

Xuân Thảo hoảng sợ, lập tức quỳ xuống giải thích: "Tiểu thư, Xuân Thảo nào dám giả truyền mệnh lệnh tiểu thư, là người vừa rồi tự mình nói ra, nô tỳ cũng đã hỏi qua..."

Âu Dương Nguyệt nhìn khuôn mặt vốn đang tức giận của Xuân Thảo chuyển thành kinh ngạc, nàng bỗng nhiên lấy tay vỗ vỗ vào gáy, hối hận nói: "Ai nha, Thiện Nhi là nha hoàn lanh lợi nhất của ta, ta làm sao đây, vừa tỉnh lại đã nghe được có người nói lung tung, ta thật sự đau đầu, ngay cả ai nói đều không thấy rõ, nhất thời tức giận! Ai, để Thiện Nhi phải chịu khổ, tiểu thư nên bồi thường ngươi rồi." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Âu Dương Nguyệt đã có chút quỷ dị, Thiện Nhi lại không chú ý tới điểm này, trong lòng nàng hiện tại chỉ có nộ khí đằng đằng.

Cái gì? Nhìn lầm rồi, có thể đánh nàng sao! Còn cố tình vào lúc nàng bị đánh mười chín roi mới kêu ngừng, đánh thêm nữa cũng đã không còn cảm giác, nhưng lời nói Âu Dương Nguyệt mặc dù vô tình, lại làm cho hạ nhân trong viện cảm thán, nếu không phải Thiện Nhi tự mình nói gì đó, có thể bị tiểu thư tức giận đánh sao, nàng bị như vậy dĩ nhiên xứng đáng, nào có chút bộ dáng nào của nha hoàn, đánh cũng là quang minh chính đại!

Khẩu khí này, Thiện Nhi phải chịu đựng, trên mặt còn phải duy trì bộ dáng vui vẻ sống sót sau tai nạn, thật là cái miệng hại cái thân!

"Là Thiện Nhi không tốt, Thiện Nhi nên bị phạt!"

Âu Dương Nguyệt lại liên tục xua tay: "Lần này là sai lầm của tiểu thư ta, sao có thể trách ngươi được, người đâu mau tới, đỡ Thiện Nhi lui xuống nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt rồi lại đến hầu hạ bản tiểu thư."

Thiện Nhi liên tục tạ ơn, trong lòng lại tức giận cực kỳ, khẩu khí ác độc, nói cũng đã nói rồi, vấn đề là tiểu thư ngu ngốc này làm sao vẫn sống?

Âu Dương Nguyệt nheo mắt nhìn sắc mặt không ngừng biến ảo của Thiện Nhi, khóe miệng cười lạnh, nàng đây là người dụng kế ác độc, làm sao có thể khinh địch mà buông tha như vậy, hiện tại Thiện Nhi được thả đi, bởi vì kế tiếp sẽ có chuyện tàn khốc hơn đang chờ!

Âu Dương Nguyệt nàng, tuyệt đối là người có thù tất báo!

Chương 4: Đau thương trở về

Edit: Đông Trịnh

Xong việc, Xuân Thảo cẩn thận theo Âu Dương Nguyệt vào nhà, trong lòng vô cùng sợ Âu Dương Nguyệt vì chuyện của Thiện Nhi mà trách cứ, nhưng đợi một hồi vẫn không có động tĩnh gì, lại làm cho Xuân Thảo trong lòng càng thêm bất an.

Không đến một nén hương, bên ngoài đã có lời truyền vào, nhị tiểu thư tướng quân phủ, thứ nữ Âu Dương Nhu cùng Hồng di nương, mẹ đẻ nàng ta, đến thăm Âu Dương Nguyệt.

"Cho vào đi!"

Chỉ chốc lát sau, một nữ tử mặc y phục thêu hoa đào rực rỡ, trên đầu cắm đầy trâm ngọc trai khoe khoang dung tục, khí thế hùng hổ, cùng Âu Dương Nhu quần áo màu trắng nhu thuận, chỉ cài hai trâm ngọc, thoạt nhìn đơn giản hơn vội vàng đi vào bên trong, nghe tiếng bước chân kia, đủ biết nàng ta trong lòng lo lắng.

Âu Dương Nhu cùng Hồng di nương tiến vào trong phòng, thấy Âu Dương Nguyệt bình thản ngồi, trên mặt là tươi cười nhạt nhẽo, trong lòng nhất thời hoảng sợ, đồng tử mạnh mẽ co rút, âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh.

Tiện nhân này thế nhưng không chết! Lúc ấy Hồng Diệc Thành chẳng phải đã xác định tắt thở rồi sao, làm sao có thể? Kế hoạch của nàng hoàn toàn bị thất bại! Tức chết đi được!

Ngu xuẩn thì ngu xuẩn, thế nhưng còn qua mặt được nàng!

Âu Dương Nhu trong lòng tuy rằng vô cùng hận, trên mặt lại mang bộ dáng như trút được gánh nặng, vừa khóc vừa chạy tới ôm chặt Âu Dương Nguyệt mà nói: "Muội muội đáng thương của ta, không có việc gì thật tốt quá, tỷ tỷ nghe muội gặp chuyện không may liền bị dọa ngất đi, vừa tỉnh lại, biết muội vô sự liền chạy tới, muội muội, muội thực sự không có việc gì sao?"

Thân thể nóng như vậy, Âu Dương Nguyệt quả nhiên không chết! Nếu vậy... Chuyện chính mình thiết kế hãm hại nàng ta, còn yêu đương vụng trộm cùng Hồng Diệc Thành chẳng phải là sẽ bại lộ sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt Âu Dương Nhu đã trắng càng thêm trắng.

Biểu cảm của Âu Dương Nhu không tránh được ánh mắt Âu Dương Nguyệt, nàng hừ lạnh trong lòng, trên mặt lại cười hồn nhiên, nắm tay Âu Dương Nhu cảm động nói: "Vẫn là nhị tỷ đối với ta tốt nhất, là người đầu tiên đến thăm ta." Nói xong liền bày ra vẻ mặt bất mãn.

Kỳ thật Âu Dương Nguyệt này cũng rất đáng thương, đường đường là đích nữ tướng quân phủ, đã chết cũng không thấy ai đến thăm, nếu không phải Âu Dương Nhu thấp thỏm không yên mà tới, sợ là lúc những người đó nhớ đến, mọi thứ hết thảy đều đã lạnh.

Âu Dương Nguyệt nhiệt tình ngược lại doạ cho Âu Dương Nhu hoảng sợ, thân mình kịch liệt run run, không thể tin nhìn Âu Dương Nguyệt, lại thấy ánh mắt thuần lương, tươi cười chân thành, một chút cũng không giống đang giả bộ, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Muội muội còn nhớ rõ làm sao bị thương không?" Nói xong hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Nguyệt, quan sát biểu tình của nàng.

Âu Dương Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, trên mặt hiện lên tia hồ nghi, sờ sờ cái gáy tuy là được băng bó sơ qua nên không đổ máu, nhưng đã bắt đầu sưng lên, nói chung vẫn còn chút đau đớn, trong lòng lạnh đi một phần, trên mặt kỳ quái nói: "Đâu có, muội vừa tỉnh lại trên đầu đã rất đau, nha đầu Thiện Nhi chết tiệt kia không hiểu ma xui quỷ khiến gì, lại ở bên tai muội nói cái gì mà xác chết sống lại, muội mới lệnh Xuân Thảo lôi xuống đánh bằng roi, nha đầu kia không biết lớn nhỏ dám rủa muội chết! Hừ!"

Âu Dương Nguyệt nói chuyện liên thiên như vậy, làm cho Âu Dương Nhu hiểu được một tin tức trọng yếu, trong lòng khẩn trương, liếc mắt với Hồng di nương một cái, vội vàng đi chứng thực: "Nói như vậy, muội muội căn bản không nhớ rõ mình bị quăng ngã như thế nào sao? Chuyện muội đến hoa viên có còn nhớ rõ không?"

Âu Dương Nhu không tự giác gắt gao cầm tay Âu Dương Nguyệt, tim đập như trống, trên mặt đỏ lên.

Âu Dương Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ: "A, nhị tỷ là nói chuyện ta nhìn thấy ở hậu hoa viên sao?" Cánh tay Âu Dương Nhu run run, trên mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, đang lúc nàng không biết làm như thế nào cho phải, Âu Dương Nguyệt mới từ từ nói, "Ta làm sao muốn đi hậu hoa viên? Hậu hoa viên có cái gì đẹp? Nhị tỷ tỷ chẳng lẽ biết có chuyện gì mới mẻ sao? Nói muội nghe một chút đi!"

Âu Dương Nguyệt rõ ràng giống bình thường cùng nàng cười hì hì nói chuyện, nhưng mỗi một câu nói đều giống như đánh mạnh vào lòng, làm cho Âu Dương Nhu càng lúc càng căng thẳng, đến khi Âu Dương Nguyệt vừa dứt lời, Âu Dương Nhu chỉ cảm thấy cổ họng bị cái gì đó chặn lại đến mức khó thở, con ngươi khẩn trương nhìn Âu Dương Nguyệt, biểu tình thật sự đơn thuần không có một tia tạp chất, cũng không bởi vì độc kế của nàng mà oán hận, đây tuyệt đối không phải biểu tình của người sau khi bị hại chết nên có, vậy là Âu Dương Nguyệt thật sự không nhớ rõ?

Âu Dương Nhu biểu tình kinh dị, Hồng di nương vẫn im lặng quan sát ở một bên, lúc này thầm kêu một tiếng không tốt, vừa định ngăn cản, Âu Dương Nguyệt đã vô cùng hứng thú hỏi: "Nhị tỷ, hậu hoa viên rốt cuộc có chuyện gì vậy, tỷ biết phải không, mau nói cho muội đi, có cái gì vui vẻ như vậy?"

Âu Dương Nhu cả kinh, mặc kệ Âu Dương Nguyệt thật sự quên mất hay không, nàng đều không thể nói ra sự việc khi đó, bằng không sẽ bị nắm được nhược điểm, khuê đức của nữ tử là trọng yếu cỡ nào, nếu bị truyền ra mình cùng nam tử yêu đương vụng trộm, cả đời nàng sẽ bị phá hủy.

Âu Dương Nhu liên tục lắc đầu: "Làm sao ta biết, là vì muội muội ở sau hoa viên gặp chuyện không may, nghĩ chắc muội đã nhìn thấy cái gì, hỏi nhiều một câu thôi."

Âu Dương Nguyệt thần bí nhìn Âu Dương Nhu, con ngươi trong trẻo bởi vì quá mức thuần túy, càng làm cho Âu Dương Nhu cảm thấy lợi hại, giống như bị một phen bảo kiếm đâm thẳng vào ngực: "Không đúng nha, bộ dáng nhị tỷ không giống nha, tỷ nhất định biết cái gì đó, mau nói cho muội biết, muội nghe!"

Nói xong liền nắm tay Âu Dương Nhu, Âu Dương Nhu trong lòng đang suy nghĩ khẩn trương, không hề để ý, đột nhiên cảm thấy đau đớn trên cổ tay, không khỏi thất thanh kêu to: "A!"

Hạ nhân trong ngoài Minh Nguyệt các nghe thấy tiếng kêu sửng sốt đều chạy tới xem tình hình, Hồng di nương cả kinh, lập tức lấy tay che miệng Âu Dương Nhu, đáy mắt Âu Dương Nguyệt xẹt qua một tia hàn quang, lại giống như hoảng sợ nhảy lên, lui về phía sau từng bước, kinh ngạc che miệng nói: "Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy, sao lại sợ hãi như vậy? Hậu hoa viên có cái gì ư?"

Âu Dương Nhu không biết như thế nào, nhìn Âu Dương Nguyệt rõ ràng không có tâm cơ như thường, lại bị dọa khiến trong lòng run sợ, Âu Dương Nhu chỉ biết là nàng hiện tại không nghĩ được gì, liền nói: "Nhị tỷ thật không biết, muội muội vừa tỉnh còn cần nghỉ ngơi, liền mời đại phu đến xem cho muội, cốt đừng để lưu lại di chứng gì."

Hồng di nương cũng lập tức cười nói: "Nhị tiểu thư chính là quan tâm tam tiểu thư, sốt ruột vì người mời đại phu đó."

Hai người cũng không muốn hàn huyên cùng Âu Dương Nguyệt lâu hơn nữa, vội vàng đi ra ngoài, không ngờ kji Âu Dương Nhu đi tới cửa, đột nhiên trượt chân một cái.

"Rầm!!!"

"A!!!" Theo sau tiếng thân thể va chạm là tiếng hét thê lương, cùng với tiếng kêu đau đồng thời vang lên, vẻ mặt Âu Dương Nhu đau đớn, mồ hôi ứa ra, nàng ta hiện đang tuổi dậy thì, ngực trực tiếp đập vào cửa, là đau đớn cỡ nào đây? Âu Dương Nhu cứ thế lăn lộn trên mặt đất.

Hồng di nương phát hoảng, sợ hãi kêu: "Mau! Mau! Mau gọi đại phu chẩn bệnh cho nhị tiểu thư!"

Âu Dương Nhu đau tới mức mặt trắng bệch, lại thất thanh nói: "Không, không thể gặp đại phu, không được!" Chỗ này bị đụng phải, nàng vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, sao có thể gặp đại phu, Âu Dương nhu hai tay che ngực, Hồng di nương cả kinh, một tay ôm Âu Dương Nhu, nói với nha hoàn bên người, "Mau lấy nhuyễn kiệu nâng nhị tiểu thư trở về."

Chỉ chốc lát sau nhuyễn kiệu được đưa tới, Hồng di nương sốt ruột mang theo Âu Dương Nhu vẫn không ngừng đau ngực rời đi, vốn là đến để tìm hiểu tin tức, nhưng lại đau thương mà trở về, chuyện này thật sự là sỉ nhục đối với bọn họ.

Hạ nhân ở Minh Nguyệt các nhìn thấy hai người rời đi, không khỏi có chút quái dị, đây là nhị tiểu thư bình thường vẫn ôn nhu yếu đuối sao, vừa rồi như vậy thật sự là dọa người.

Trong phòng, Âu Dương Túc đã bay lên nằm sấp trên vai Âu Dương Nguyệt, hỏi: "Cứ buông tha nàng ta như vậy?" Chỉ bị quăng ngã, Âu Dương Nhu thật sự là quá tiện nghi.

Âu Dương Nguyệt lạnh lùng nhìn ra cửa phòng: "Đương nhiên không chỉ như vậy, nếu hiện tại ta đem chuyện Âu Dương Nhu yêu đương vụng trộm truyền ra ngoài, tướng quân phủ vì thanh danh cũng sẽ nghĩ biện pháp áp chế, đến lúc đó ta ngược lại sẽ gặp phiền toái, chuyện nàng ta làm, ta sẽ để cho mọi người đều biết, có điều không phải bây giờ!"

"Vâng!" Âu Dương Túc cái hiểu cái không gật đầu, mẫu thân vốn bất đồng cùng nữ nhân kia, hắn cũng đã tra tấn nàng, hiện tại chưa cần đến hắn, ha ha, thì hắn liền xem kịch vui, đụng vào mẫu thân còn mong có kết cục tốt hả? Nằm mơ!

Trở lại Nhu Vũ viện, Âu Dương Nhu ở trên giường lăn lộn ước chừng nửa canh giờ cơn đau mới dừng lại, liền ngồi thẳng dậy, biểu tình trên mặt âm lãnh ngoan lệ: "Hương Nhi lại đây, ngươi lập tức đi tới phủ Thái tử thiếu sư truyền tin cho Hồng công tử, nói Âu Dương Nguyệt không chết, bảo hắn động thủ nhanh một chút!"

Hương nhi lập tức nghe lệnh rời đi, Hồng di nương nhíu mày nói: "Nhị tiểu thư cảm thấy tam tiểu thư thật sự nhớ rõ?"

Khoé miệng Âu Dương Nhu mím lại, lạnh lùng nói: "Dù nhớ hay không nhớ, cũng không thể chờ nàng ta ra tay trước, cứ thế chơi đùa với ta!"

Hồng di nương gật gật đầu, nàng ở tướng quân phủ, phải dựa vào nhị tiểu thư nâng cao địa vị, cho nên gả đến phủ thái tử thiếu sư chính là con đường tắt của các nàng, người được chọn nhất định phải là nữ nhi nàng Âu Dương Nhu, Âu Dương Nguyệt kia nếu ngu ngốc bị lợi dụng một lần, dĩ nhiên còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba.

Hai người các nàng, là muốn lợi dụng Âu Dương Nguyệt đến không còn giá trị, sau đó giết chết nàng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro