5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tới cửa từ hôn

Edit: Đông Trịnh

Ban đêm, Âu Dương Nguyệt vừa định đi ngủ thì nghe Xuân Thảo báo lại, Lục Nhi bên người Lưu di nương đem một bát canh đến đây, Âu Dương Nguyệt trong lòng nghi hoặc, hơn nửa đêm lại đem canh cho nàng, quả thật có chút kỳ lạ.

"Cho vào."

Lát sau, một nha hoàn mặc lục y ngắn tay, đơn giản nhưng không mất đi sự sạch sẽ đi tới, trong tay bưng một cái bát lớn, thi lễ với Âu Dương Nguyệt, cười nói: "Tam tiểu thư, Lưu di nương nghe nói người bị thương, cố ý làm bát canh này, bảo nô tỳ đem cho người bồi bổ thân thể."

Âu Dương Nguyệt hơi nhíu mày, Lưu di nương thật ra cũng khá hoàn cảnh, theo trí nhớ của nguyên chủ, Lưu di nương là người Âu Dương tướng quân xuất chinh mang về, ban đầu cũng là dòng dõi thư hương, nhưng cảnh nhà sa sút, đành phải nhập phủ làm thiếp, Lưu di nương lại là người đầu tiên sinh con nối dòng, tuy rằng sau khi sinh con thì trở nên ốm yếu nhiều bệnh, nhưng địa vị vẫn không hề dao động.

Nhưng mà, Lưu di nương biết mình thân phận thấp, không bao giờ cùng người tranh đoạt, ở trong phủ giống như không tồn tại, vậy chuyện này là vì sao?

"Làm phiền Lưu di nương quan tâm, ngươi trở lại thay ta cảm ơn nàng một tiếng." Nói xong liếc mắt một cái, Xuân Thảo cười cười đưa cho Lục Nhi một hà bao, Lục Nhi kia không nhanh không chậm, lúc thu vào tay áo, giống như lơ đãng mà nói, "Hôm nay Lục Nhi ra phủ tìm hộ di nương vài thứ, tình cờ gặp Hương Nhi cô nương trong phòng nhị tiểu thư đang đi trên đường, thấy Hương Nhi bộ dáng vội vàng, hình như là tới phố Thành Kiền, nên không thấy được Lục Nhi. Tam tiểu thư cùng nhị tiểu thư quan hệ rất tốt, nhưng Hương Nhi cô nương này hình như đang gặp khó khăn. Đều là người một phủ, di nương nói nếu có khó khăn, thì cũng nên giúp đỡ."

Âu Dương Nguyệt sửng sốt, nheo mắt nhìn Lục Nhi, Lục Nhi im lặng cúi đầu, làm nàng bỗng nhiên cảm thấy thú vị: "Nếu có khó khăn mà nói ra, bản tiểu thư tất nhiên là sẵn lòng giúp đỡ rồi, canh này trông rất ngon, làm phiền Lục Nhi cô nương lại gần đây một chút."

Xuân Thảo hiểu ý lại tiếp tục nhét vào tay Lục Nhi một hà bao nữa, đem người ra khỏi sân mới trở về, liền nói: "Tiểu thư, Hồng công tử sẽ ngụ ở phố Thành Kiền..."

Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, đối với Lưu di nương này rất tò mò, hiển nhiên nàng ta lúc này là xuất phát từ thiện ý, muốn cho nàng có điều chuẩn bị, Lục Nhi kia chỉ sợ là tận mắt thấy Hương Nhi đi Hồng phủ mới đi theo, Âu Dương Nhu lén cùng Hồng phủ tiếp xúc, vấn đề này có lớn có nhỏ.

Âu Dương Nguyệt híp mắt, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân Âu Dương Nhu làm như vậy.

Âu Dương Nhu à Âu Dương Nhu, hết thảy chẳng phải đều đã như ý nguyện của ngươi sao? Thế này thật không cần thiết!

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Nguyệt làm cho Xuân Thảo vì nàng cố ý búi tóc, nguyên chủ ngày đó búi tóc, mặc kiện hồng y kia là cố ý để cho Hồng Diệc Thành xem, im lặng dùng chút đồ ăn sáng, chỉ chốc lát, Lâm ma ma bên người mẫu thân Âu Dương Nguyệt tiến đến thỉnh an.

"Tam tiểu thư, Hồng công tử tới phủ, hình như có chuyện muốn nói, đang chờ người đến." Lâm ma ma cố ý nhìn y phục Âu Dương Nguyệt đang mặc, theo như lời trước đây Hồng Diệc Thành nói với Âu Dương Nguyệt cũng là hôm nay hồi kinh, tam tiểu thư này thật đúng là háo sắc, như vậy liền si ngốc mà chờ.

Tuy nói Âu Dương Nguyệt là nữ nhi của phu nhân, mấy năm nay không hiểu sao lại vô cùng ầm ĩ, ngay cả phu nhân cũng đã hết hi vọng vào đứa con gái này, Lâm ma ma là người đi theo bà từ trước, tự nhiên rất rõ ràng, đánh đáy lòng cảm thấy khinh thường cái người gọi là đích tiểu thư đây.

Con ngươi Âu Dương Nguyệt nhẹ nhàng lay chuyển, đem ánh mắt trào phúng của Lâm ma ma đặt ở đáy mắt, nhờ Xuân Thảo giúp đỡ đứng lên đi đến tiền thính, dọc theo đường đi có không ít hạ nhân chỉ trỏ, Âu Dương Nguyệt lại cố tình không biết hỏi: "Lâm ma ma, hôm nay hạ nhân trong phủ sao lại cổ quái như vậy, nhìn ta làm cái gì?"

Lâm ma ma cười nhẹ: "Lão nô cũng không rõ lắm, nhưng bây giờ Hồng công tử sợ là đợi đã lâu, tam tiểu thư vẫn nên đi nhanh một chút." Lâm ma ma lại không nói, hôm nay khi Hồng Diệc Thành đến vẻ mặt có chút quái dị, hơn nữa hiện tại toàn bộ chủ tử ở hậu viện tướng quân phủ đều đi, lấy kinh nghiệm của Lâm ma ma với sự việc ở hậu viện mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Đi theo Lâm ma ma vào đại sảnh, khóe miệng Âu Dương Nguyệt không khỏi cười u ám, cực kỳ lãnh đạm.

Nguyên chủ của nàng trong lúc sinh tử không có ai nhìn đến, thế nhưng một Hồng Diệc Thành vào phủ, lại làm cho ai cũng xuất đầu lộ diện? Nguyên nhân là gì... Thật đáng để suy nghĩ.

Âu Dương Nguyệt vừa bước vào đại sảnh, từ bên trong một nữ tử quần áo xinh đẹp đã lao tới, ôm lấy cánh tay Âu Dương Nguyệt khóc mà nói: "Tam tiểu thư thật là đáng thương, chuyện như vậy cũng phải chịu, về sau người làm sao sống được đây?"

Âu Dương Nguyệt lập tức rút tay về, chán ghét nhìn người đang giả khóc.

Chỉ thấy nữ tử này một thân quần áo minh diễm, dáng người nhu nhược như liễu rủ, diện mạo kiều mỵ, vừa khóc vừa đứng lên rất có phong tình, đáy mắt chớp chớp vẻ không hiểu.

Theo trí nhớ, người này là Hoa di nương của tướng quân phủ, xuất thân thanh lâu, cũng là do Âu Dương tướng quân mang về, vào phủ sớm hơn Lưu di nương, đến nay vẫn không có con cái nhưng cũng lanh mồm lanh miệng không chịu thiệt. Trong phủ nếu có trận cãi nhau nào, tám chín phần mười là do nàng ta khơi lên.

Âu Dương Nguyệt trong lòng thoáng lạnh, nàng chỉ là mới đến, Hoa di nương này muốn đấu với người khác liền lấy nàng làm lời dẫn, lại vẫn đụng tới chỗ thương tâm của nàng, có thể thấy được cũng là người tâm tư ác độc!

Âu Dương Nguyệt bước vài bước về phía trước, hướng về phía nữ tử ngồi ở trên cao một thân hoa lệ cẩm phục, đầu đầy trâm ngọc, đoan trang hành lễ: "Nữ nhi gặp qua mẫu thân."

Bị Âu Dương Nguyệt trực tiếp bỏ qua, Hoa di nương trên mặt rõ ràng bối rối, cảm thấy Âu Dương Nguyệt đang đánh vào mặt mũi của nàng, muốn nói gì cũng quên mất.

Không chỉ là nàng, tất cả mọi người ở đại sảnh đều sửng sốt, Âu Dương Nguyệt ở tướng quân phủ đơn giản là một đích nữ thích tác oai tác quái, trừ tướng quân ra cũng không lễ phép với ai, trong đó có cả mẹ đẻ nàng, tướng quân phu nhân Ninh thị.

Ninh thị xuất thân hào môn Ninh gia, đứng hàng thứ ba trong ngũ đại thế gia Đại Chu. Đích nữ của Ninh thị, chỉ có duy nhất một người là Âu Dương Nguyệt, bà rõ ràng sửng sốt một chút, thâm ý liếc Âu Dương Nguyệt một cái, thản nhiên nói: "Thế này mới là bộ dáng đích nữ tướng quân phủ nên có, lúc nãy tự ý đi chơi hoa viên ngã bị thương ở đầu, xem ra vẫn còn chưa đến mức mất trí."

Âu Dương Nguyệt trong lòng chợt lạnh, trong trí nhớ Ninh thị này đối với nguyên thân vẫn luôn ôn hoà, nhưng là mẫu thân thân sinh của mình, những tưởng sẽ không quá kém, không nghĩ tới Ninh thị lúc nàng bị thương nặng không đến xem, hôm nay vừa thấy, lại trước tiên chỉ trích hành vi không hợp của mình, trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là đánh mất thể diện của nàng, căn bản không quan tâm nàng có mất mặt hay không. Đây chính là mẫu thân tốt sao?

Con ngươi Âu Dương Nguyệt dần dần âm trầm, tựa như có cái gì ở đáy mắt...

Hoa di nương vừa nãy bị Âu Dương Nguyệt xem nhẹ, vốn đang tức giận, thấy thế khóe miệng lại tiếp tục cười nhạo, ở trước mặt nàng bày ra phong phạm đích nữ thì sao, tính tình ngu xuẩn kia ai mà không biết, lập tức kỳ quái nói: "Tam tiểu thư! Cũng không tốt lắm, vị hôn phu của ngài, Hồng công tử Hồng Diệc Thành tới cửa từ hôn!"

Âu Dương Nguyệt nhìn Hoa di nương, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, thấy nàng ta theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt liền quét qua phía Hồng Diệc Thành đang ngồi ở đại sảnh bên trái, một thân cẩm bào màu lam, tao nhã loá mắt, rất hợp với diện mạo anh tuấn, con ngươi nhìn về phía nàng lộ ra biểu tình phức tạp, nhưng khi nhìn tới tiểu cô nương trẻ tuổi trong đại sảnh lại vô cùng âu yếm.

Âu Dương Nguyệt cười lạnh, đôi cẩu nam nữ Hồng Diệc Thành cùng Âu Dương Nhu này, thật sự nghĩ nàng là quả hồng mềm, để cho người ta tùy tiện giẫm đạp hay sao?

Chương 6: Di nương mắc bẫy

Edit: Đông Trịnh

Âu Dương Nguyệt cười lạnh nhìn Hoa di nương đang vui sướng khi người gặp họa nói: "Hoa di nương sao lại ngốc như vậy, Diệc Thành ca ca làm sao có thể từ hôn với ta, ngươi nghĩ hắn là cái loại ngụy quân tử ác ý hại người, không để ý thanh danh nữ tử sao?"

Ngôn từ Âu Dương Nguyệt rất thiên kinh địa nghĩa, trên mặt như phiền lòng chuyện Hoa di nương nói xấu Hồng Diệc Thành, nhưng Hồng Diệc Thành hiểu được ý tứ, sắc mặt bỗng biến đổi, bởi vì hắn chính là đến từ hôn, hơn nữa vừa rồi ở trong đại sảnh đã nói qua với Ninh thị một lần, đây chẳng phải chính là ngụy quân tử không để ý thanh danh nữ nhi nhà người ta sao?

Việc này cùng với biểu hiện bên ngoài phong độ quân tử Hồng Diệc Thành khác nhau một trời một vực, hắn nhất thời có chút xấu hổ, lại có chút do dự.

Âu Dương Nhu thấy, trong lòng phẫn hận, hướng mắt về phía Hồng di nương, nàng còn chưa xuất giá, loại chuyện này nàng tất nhiên là không nên xen mồm vào, mà Hồng di nương cũng sẽ không làm cho người ta ô nhục con rể tương lai, lập tức buồn bã nói: "Tam tiểu thư, tiện thiếp có điều muốn nói, chuyện này tam tiểu thư ít nhất cũng nên hiểu được vì sao."

Nói xong Hồng di nương thế nhưng oa oa khóc lên, Âu Dương Nguyệt suýt nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nữ nhân cổ đại thật sự là nói khóc liền khóc, nàng còn đang cảm khái, Hồng di nương kia đã chỉ trích nói: "Tam tiểu thư ngài hiện tại ở kinh thành, nổi danh đứng đầu tam xú, thanh danh này đến như thế nào, người chắc vẫn chưa quên. Một nữ nhi gia lại quản việc hôn nhân của tỷ tỷ, nháo đến mức người ta phải bức người từ hôn, không phải chuyện một nữ tử tốt nên làm!"

Lên án như vậy là cực kỳ nghiêm lệ, từ xưa hôn nhân đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, bước qua giới hạn này, đều là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, là không tôn khuê huấn, bị người đời chê cười là trơ trẽn.

Âu Dương Nguyệt nheo mắt nhìn Âu Dương Nhu, người đang bụm mặt thấp giọng nỉ non, trong lòng hừ lạnh, nguyên chủ quả thật có dẫn người đến nhà chồng tương lai của Âu Dương Nhu nháo loạn, nhưng hết thảy đều là từ Âu Dương Nhu mà ra.

Âu Dương Nhu không chỉ một lần cố ý giả khóc vụng trộm, kể với Âu Dương Nguyệt rằng vị hôn phu của nàng là mặt người dạ thú thế nào, hơn nữa là người tàn bạo, nguyên chủ tín nhiệm tỷ tỷ giả nhân giả nghĩa Âu Dương Nhu này, tự nhiên sẽ không hoài nghi, thậm chí vì nàng ta mà nổi nóng, cuối cùng quá mức tức giận, lại vì muốn Âu Dương Nhu được hạnh phúc, mang theo người của tướng quân phủ náo loạn ở nhà chồng tương lai của Âu Dương Nhu, người ta không chịu nổi, cuối cùng phẫn nộ cùng Âu Dương Nhu lui thân.

Thế nhưng sau việc này, không có một ai khen ngợi Âu Dương Nguyệt sốt ruột hộ tỷ tỷ, đều mắng nàng không biết liêm sỉ, hơn nữa ác ý phá hư hôn sự của nàng ta, nói nàng ỷ vào thân phận đích nữ ngược đãi thứ tỷ, trong nháy mắt làm cho nàng thành người mà ai trong kinh thành cũng đều muốn đánh.

Đời trước vì hạnh phúc của tỷ tỷ tự nhiên không quan trọng thanh danh này nọ, lại nghĩ Hồng Diệc Thành là phu quân, càng không cần hư danh các kiểu, lại không biết được Hồng Diệc Thành là kẻ ác độc, phàm phu tục tử, sao có thể không thèm để ý.

Âu Dương Nhu lợi dụng nàng huỷ đi hôn sự mình không muốn, lại bày mưu sát hại nàng, cuối cùng chính mình trèo lên cành cao Hồng Diệc Thành này, bàn tính này đánh thật sự là kêu, vậy mà nguyên chủ cho đến lúc chết vẫn bị lừa, thật đáng buồn.

Âu Dương Nguyệt mở trừng hai mắt, nhìn Hồng di nương vẻ mặt không thể tin, bộ dáng dọa người kia của nàng, làm Hồng di nương lui lại từng bước, Âu Dương Nguyệt đỏ mặt, run run chỉ vào Hồng di nương giận dữ nói: "Hồng di nương! Tuy nói ngươi chẳng qua là một thị thiếp của phụ thân, không thể lên được mặt bàn, nhưng vẫn là thân sinh của nhị tỷ, ta làm muội muội cũng có thể vì hạnh phúc của nàng mà suy nghĩ, ngươi thế nhưng muốn tống nàng vào hố lửa, ngươi... ngươi..."

Hồng di nương làm sao có thể không lo nghĩ cho hạnh phúc của Âu Dương Nhu, chỉ khi Âu Dương Nhu tốt đẹp, nàng mới có thể đứng vững ở tướng quân phủ, bị Âu Dương Nguyệt chỉ trích sao có thể nhận: "Tam tiểu thư, nhị tiểu thư là tiện thiếp mười tháng mang thai sinh ra, tiện thiếp sao lại không hy vọng nàng hạnh phúc, tam tiểu thư phẩm hạnh không tốt tự mình bị huỷ hôn, sao có thể nói tiện thiếp như vậy?" Hồng di nương đồng thời cũng hận Âu Dương Nguyệt luôn mồm nói mình là tiểu thiếp không thể lên mặt bàn.

Hoa di nương vốn tức giận với Âu Dương Nguyệt, lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Tỷ tỷ tức giận như vậy làm gì, ai chẳng biết tam tiểu thư là người không có nhãn lực, nàng nói muốn tốt cho nhị tiểu thư, nói không chừng thật sự là vậy, tỷ kích động như thế, chẳng lẽ điều tam tiểu thư nói là thật hay sao?"

Hoa di nương vốn bực mình Âu Dương Nguyệt, nhưng nàng trước giờ không đối đầu với Hồng di nương, nhẹ nhàng hoà giải, nhưng thực ra là châm chọc cả Hoa di nương lẫn Âu Dương Nguyệt.

Âu Dương Nguyệt bộ dáng hồn nhiên không hiểu, cầm lấy tay Hoa di nương liên tục gật đầu: "Hoa di nương, cũng là ngươi hiểu ta, ngươi nói đều đúng, ta chính là muốn nói như vậy." Nàng như vậy, ngược lại làm cho Hoa di nương trên mặt hơi đổi, nhìn Hồng di nương trừng mắt phẫn nộ, cảm giác đều thấy không thích hợp.

Âu Dương Nguyệt sớm buông người ra, cả giận: "Hồng di nương chẳng lẽ không biết chuyện của Hoài Xa bá phủ Lâm Bạch Vũ sao, trong phủ chúng ta lâu nay đều truyền miệng, người này thường xuyên lưu luyến thanh lâu, đối đãi với hạ nhân trong phủ không đánh thì mắng, háo sắc lại hung tàn, làm sao có thể là một phu quân tốt! Tỷ tỷ không chỉ khóc một lần, di nương chẳng lẽ không biết gì sao?"

Âu Dương Nguyệt giận dữ, sắc mặt đỏ lên, trong mắt là thất vọng đối với Hồng di nương: "Người chân chính đau, đụng tới việc này, còn không trông mong tỷ tỷ có thể đem hôn sự này lui lại, sao còn có thể trách muội muội như ta thay tỷ tỷ phân ưu? Hồng di nương, ngươi rốt cuộc là loại người gì, chẳng lẽ lại muốn tỷ tỷ gả cho loại người này, để cho người khác vô duyên vô cớ tra tấn sao?"

Cuối cùng Âu Dương Nguyệt tức giận nói: "Hồng di nương ngươi vậy nhưng lại không suy nghĩ cho tương lai của tỷ tỷ, ta thực hoài nghi tỷ tỷ có phải do ngươi sinh không?"

Hồng di nương bị nói trên mặt chuyển hồng lại chuyển trắng, liên tục lui hai bước mới đứng vững được, hai tay nắm chặt, giọng run run: "Ta mười tháng mang thai sinh hạ nhị tiểu thư, là mẫu thân của nàng, ta không đau lòng ai đau lòng, tam tiểu thư nói gì vậy, chính mình làm chuyện sai lầm chẳng lẽ còn định phủ nhận sao? Nếu không phải ngươi, nhị tiểu thư phải thừa nhận thanh danh bất lương bị từ hôn sao? Tim của ngươi là làm bằng cái gì, sao lại ác độc như vậy?"

Âu Dương Nguyệt trừng mắt, quát to: "Lớn mật!"

Nói xong đi đến trước mặt chủ mẫu Ninh thị, bi phẫn nói: "Mẫu thân, tính tình người là nữ nhi rõ ràng nhất, khi nào thì từng có ý làm xấu mặt, Hồng di nương không hiểu việc làm của nữ nhi ngài cũng sẽ tường tận. Nói thế nào, Hồng di người vẫn chỉ là thiếp thân, lại không biết tôn ti, trước mặt nhiều người như vậy tự xưng là nương của nhị tỷ, phải biết toàn bộ tướng quân phủ này, chỉ có nương mới có thể làm đương gia, con nối dòng trong phủ đều là đứa nhỏ của người, Hồng di nương là thiếp, căn bản không có tư cách nhận của nhị tỷ một tiếng nương, nàng làm sao có thể vượt mặt mẫu thân như vậy, rõ ràng không đặt người ở trong mắt!"

Hồng di nương kinh hãi, lập tức giải thích nói: "Không! Phu nhân, tiện thiếp tuyệt không có ý vượt qua phu nhân, tiện thiếp vừa rồi chỉ là quá vội vã, tuyệt không có ý không tôn kính phu nhân."

Trong hậu viện tướng quân phủ này, Ninh thị tự nhiên là nữ nhân lớn nhất, trừ nàng ra, các tiểu thiếp khác căn bản không có tư cách làm nương của các công tử tiểu thư trong phủ, chỉ có thể tự xưng tiện thiếp, biểu hiện cho thân phận thấp kém của mình, Âu Dương Nguyệt lại để ý đến nhược điểm trong lời nói, chuyện này ai cũng nhìn không ra.

Ninh thị vốn thấy nữ nhân trong phủ không hề cam chịu làm thiếp, đối với các di nương đều vô cùng phiền chán, nhưng với xuất thân của nàng, bình thường đoan trang quý khí, không thể mang danh đố phụ, muốn trừng phạt di nương này nọ cũng là không dễ, cơ hội này tất nhiên là sẽ không bỏ qua.

"Hồng di nương không chú trọng ngôn ngữ, tự vả miệng hai cái, tiểu trừng đại giới đi". Nếu có thể, Ninh thị còn muốn xé nát khuôn mặt kia của Hồng di nương, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn mà nói như vậy.

Hồng di nương trong ngực khó chịu, hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt, Âu Dương Nhu vốn thấp giọng giả khóc cũng nhịn không được đứng phắt dậy mà nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro