Chap 3: Giấu chân ngươi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngón tay dần gia tăng sức lực nắm chặt hơn, đôi mắt Bùi Tranh lạnh lùng nhìn đối phương. Kỳ Trường Ức có chút sợ hãi nhưng lại không dám chạy trốn, chỉ dám cố gắng thở nhẹ từng hơi. Bùi Tranh nhìn con người đơn thuần trước mặt như muốn xuyên thấu tâm can đối phương để xem y có chú ý đến người nào khác không. Hắn càng nhìn cảm xúc lại càng mất khống chế lực nắm cũng không kiểm soát được mà bóp chặt thêm..

"Ah..ưm..."

Kỳ Trường Ức đau đến nước mắt lưng tròng, không khống chế nổi nức nở thành tiếng.

Bùi Tranh hồi phục lại tâm lý, chậm rãi thả lỏng tay nhưng vẫn nắm lấy cổ Kỳ Trường Ức không chịu buông ra. Làn da trắng nõn mẫn cảm bị hắn vừa mới dùng sức nắm lấy hiện lên từng mảng đỏ ửng chói mắt. Kỳ Trường Ức rõ ràng rất là khó chịu, nhưng nhìn thấy sắc mặt Bùi Tranh bèn cẩn thận mở miệng giải thích.

"Bùi ca ca, ta không có trốn ngươi."

"Ừm." Bùi Tranh trầm giọng đáp, ngón tay ở trên cổ hắn vuốt nhẹ: "Có đau không?"

Kỳ Trường Ức thấy Bùi Tranh giống như không còn tức giận liền sờ sờ cổ chính mình, ngây ngốc an ủi hắn.

"Không đau. Bùi ca ca biết mà, ta chịu đau giỏi nhất mà."

Đôi mắt Bùi Tranh trầm xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang báo rằng kiệu đã chuẩn bị xong. Thái giảm đứng đầu không dám tự tiện tiến vào, đứng ở tẩm cung ngoài cửa dùng giọn nói lảnh lót nói vọng vào bên trong.

"Bùi đại nhân, kiệu đã chuẩn bị xong. Xin ngài dời bước."

Bùi Tranh nhàn nhạt đáp lại, thấy vậy bên ngoài liền không còn tiếng vang chỉ yên lặng chờ đợi người trong tẩm cung bước ra..

Kỳ Trường Ức vẫn như cũ ngồi ngoan ngoãn trên án thư, chớp đôi mắt nhìn Bùi Tranh.

Bùi ca ca lên lớn lên thật đẹp. Sống mũi cao thẳng, đôi môi, mày kiếm mắt sáng, ở thái dương còn có vài lọn tóc đen rơi xuống. Y phục đen tuyền đường viền được thêu chỉ tinh tế ở dưới ánh trăng đặc biệt giống như thần tiên hạ phàm. Khác với vẻ đẹp dịu dàng như một thiếu nữ của Kỳ Trường Ức thì dáng vẻ tuấn mỹ như ngọc của Bùi Tranh tràn đầy khí thế làm người ta hồn bay phách lạc.

Kiệu vẫn còn đang chờ ngoài cửa làm cả hai chắc chắn không thể cùng nhau bước ra bên ngoài. Bùi Tranh ở trước người Kỳ Trường Ức cởi bỏ áo ngoài trên người, trực tiếp ôm lấy vật nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi im vào trong ngực mình. Y phục to lớn của Bùi Tranh vừa đủ để đem hắn giấu đi. Kỳ Trường Ức hơi ghé dựa vào vai của Bùi Tranh để hắn tùy tiện ôm chính mình, đôi chân mềm mại hạ xuống bên cạnh hai bên sườn đối phương.

Bùi Tranh thuận thế ôm Kỳ Trường Ức đi ra cửa, hắn vỗ nhẹ lên lưng người trong lòng.

"Giấu chân ngươi đi."

Hai chân Kỳ Trường Ức quấn chặt lấy eo Bùi Tranh để y phục hắn che khuất đi. Bùi Tranh hơi ngẩn người một lúc, ngay sau đó tự nhiên ôm vật nhỏ mở ra cửa lớn bước ra ngoài. Mấy người khiêng kiệu bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân cũng không dám ngảng đầu lên, chỉ dám thở nhẹ từng hồi chỉ sợ một chút bất cẩn liền chọc giận vị đại nhân này..

Bùi tướng quân Bùi Tranh quyền khuynh triều dã, có được lòng của Hoàng Thương, lại có thủ đoạn thâm độc, tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác. Tuy rằng trong triều đình người bất mãn hành động của hắn đã lâu, nhưng lại không thể làm được gì vì Hoàng thượng đối với hắn ân sủng có thừa.

Phải đến lúc Bùi Tranh ngồi vào bên trong kiệu, mấy tên thái giám mới dám thở hắt một hơi rồi nâng kiệu lên đi về phía yến hội.

Bùi Tranh ngồi ở bên trong kiệu êm ái, hơi ngả người dựa về phía sau. Vật nhỏ bên trong ngực vẫn mềm mại nằm bò, không dám nhúc nhích, giống như một con thỏ trắng hiền lành ngoan ngoãn.

"Nằm vậy thoải mái sao?"

Giọng nói trầm thấp không có chút áp lực nào vang lên, Kỳ Trường Ức xoay đầu nhìn hắn, ngơ ngác không hiểu lời nói đầy mùi ám muội này chỉ biết nở một nụ cười ngây ngô nhìn đối phương.

Tính tình Bùi ca ca thường xuyên thay đổi thất thường làm người ta khó có thể đoán ra, nhưng hiện tại lại có dáng vẻ đặc biệt dịu dàng khác hẳn với thường ngày.

Kỳ Trường Ức dùng sức gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro