Chap 9: Khóc đến mức làm người khác đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Lệ Đường gắt gao ôm chặt làm tay chân Kỳ Trường Ức không biết nên đặt ở đâu. Hắn không tự chủ được giãy giụa một chút, Triệu Lệ Đường lập tức sửng sốt hơi buông vật nhỏ trong ngực ra. Triệu Lệ Đường nghĩ tới yến hội lúc trước hắn cùng Bùi Tranh cử chỉ khăng khít thân mặt, trong cơn giận dữ cáu kỉnh hỏi. "Tiểu Ức, có phải Bùi Tranh cưỡng ép ngươi không?"

Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có."

Triệu Lệ Đường càng thêm tức giận, tiến lên nắm lấy bả vai gầy gò của Kỳ Trường Ức.

"Trường Ức! Ngươi đã đồng ý với ta như nào? Trước khi ta đi ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta! Ngươi nói ngươi sẽ không tiếp tục thích Bùi Tranh nhưng bây giờ thì sao? Ngươi với hắn có phải ngày ngày ở cùng nhau hay không? Bùi Tranh là người sẽ có cảm tình với kẻ khác sao? Hắn tiếp cận ngươi nhất định là không có ý đồ tốt! Ngươi có hiểu hay không!"

Kỳ Trường Ức gắt gao cắn môi dưới, Triệu Lệ Đường liên tục ép hỏi làm hắn chỉ có thể không ngừng lắc đầu. "Không phải, không phải... Bùi ca ca không phải là người như vậy."

"Vậy ngươi nói ta nghe hắn là người như nào?" Triệu Lệ Đường hạ giọng phẫn nộ quát. "Ngươi cho rằng ngươi hiểu hết về hắn sao? Ngươi biết hắn ở trong triều thi hành chính sách tàn bạo hại chết nhiều bá tánh vô tội không? Mọi người đều biết ngươi từ khi sinh ra đã yếu ớt lại có chút ngốc nghếch. Hắn chịu ở gần ngươi chỉ bởi vì dung mạo ngươi có chút giống Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong thôi!"

Kỳ Trường Ức che lỗ tai lại, thân mình run nhè nhẹ, không muốn nghe tiếp âm thanh nào từ đối phương. Triệu Lệ Đường nhìn khóe mắt tràn ngập nước mắt của hắn đau lòng không thôi nhẹ ôm hắn vào lòng. Tiểu nhân nhi chớp chớp đôi mắt, nước mắt liền trực tiếp chảy ra, ở dưới ánh trăng từng giọt nước mắt tý tách rơi xuống giống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Triệu Lệ Đường có chút hối hận khi vừa làm tổn thương hắn vì những lời kia liền duỗi tay lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt đối phương.

Chưa kịp chạm vào khuôn mặt người kia, phía sau Kỳ Trường Ức đột nhiên xuất hiện một bóng người thô bạo kéo hắn vào trong ngực.

Bùi Tranh ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Triệu Lệ Đường đang giơ tay trên không hừ nhẹ một tiếng "Nửa đêm canh ba Triệu tướng quân vẫn còn ở trong cung liệu có hợp với quy củ không?"

Kỳ Trường Ức lúc này giống như con thỏ trắng mềm mại vừa bị bắt nạt hốc mắt ửng hồng co rúm lại bật khóc trong lòng Bùi Tranh. Triệu Lệ Đường lặng lẽ thu tay lại.

"Không ổn? Chẳng phải Bùi đại nhân vẫn ở đây sao?"

Bùi Tranh cong cong môi. "Triệu tướng quân trấn thủ biên cương nhiều năm hẳn là không biết lệnh bài ngữ tứ là vật gì."

Triệu Lệ Đường nắm tay thành quyền cười nhẹ. "Bùi đại nhân không phải mới vừa rồi vẫn còn ở cùng Tứ hoàng tử sao? Tới đây cũng nhanh quá rồi."

"Bổn tướng cùng lắm chỉ là cùng Tứ hoàng tử chào hỏi, không biết sao qua mắt Triệu tướng quân lại thành như thế?"

Ngữ khí cả hai như con dao sắc nhọn chờ chực đâm về phía người đối diện. Bùi Tranh một bên nói, một bên ấn đầu Kỳ Trường Ức vào trong ngực mình. Hắn không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn bộ dáng vật nhỏ khóc như hoa lê đái vũ, dáng vẻ này quả thật dễ làm người ta mất hồn vía rơi vào cơn mơ.

Triệu Lệ Đường nắm chặt ngón tay, không nghĩ tới Bùi Tranh lại nhắc tới Kỳ Trường Phong mà mặt không đổi sắc thậm chí là một chút phản ứng cũng không lộ ra. Điều này không khỏi làm hắn hoài nghi tin tức của mình có phần sai lệch so với thực tế.

"Bùi đại nhân tốt nhất vẫn nên cố gắng suy nghĩ xem ngày mai lúc thượng triều nên giải thích chuyện hòa thân với Hoàng thượng cùng quần thần như nào đi."

Triệu Lệ Đường nhìn Kỳ Trường Ức vẫn đang ngoan ngoãn bám trong lòng Bùi Tranh, nhè nhẹ nói. "Tiểu Ức, Đường ca ca còn có chút việc, hôm khác lại đến thăm ngươi."

Nói xong liền dựa vào ánh trăng soi đường mà rời đi.

Bốn phía trở lại sự yên tĩnh vốn có, Bùi Tranh đem người trong ngực kéo ra. Trước ngực đã bị nước mắt đối phương làm ướt một mảng lớn. Nước mắt tên ngốc này cũng nhiều thật đấy. Bản thân chẳng qua là rời đi một lúc mà hắn cứ thế cùng Triệu Lệ Đường ôm ấp nhau còn khóc đến mức làm người khác đau lòng đến thế khiến tay Bùi Tranh bất giác gia tăng thêm sức lực.

"Điện hạ quả nhiên xem lời ta như gió thoảng qua tai!"

Bùi Tranh ngữ khí lạnh băng, nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Kỳ Trường Ức sải bước về phía tẩm cung đối phương.


______
Edit: Bùi tra nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro