Chương 1: Cửu hoàng tử, mong ngài tập trung vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong khu vực cấm ở hoàng cung, thị vệ đi thành từng hàng trong tay cầm cây đuốc đang rực cháy lục lọi khắp nơi để tìm dấu vết của người xâm nhập.

Đêm tối yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tiếng bước chân đều đều có trật tự cứ tới tới lui lui.

Nơi này là một tẩm cung gần như đã bị bỏ hoang, nghe nói trước kia đây là nơi ở của một phi tử nào đó, nhưng sau khi nàng chết, Hoàng Thượng đã ban thánh chỉ cấm ai được đến gần nơi này.

Kỳ Trường Ức đứng ở phía sau cửa tẩm cung, khẩn trương nhìn những ngọn đuốc ở trong viện.

Hắn mặc trên mình bộ y phục bằng gấm vàng, hoa văn thêu tinh xảo trên áo theo dạng sao trời lấp mây, tay áo được chỉ vàng viền lại, thắt lưng trắng xanh quấn quanh eo làm người ta có cảm giác có thể dùng một tay mà ôm hết vòng eo tinh tế.

Ánh trăng xuyên qua cạnh cửa chiếu lên khuôn mặt hắn, thiếu niên có làn da trắng nõn, đôi môi đỏ như lửa, ngũ quan của Kỳ Trường Ức xinh đẹp giống như từ trong tranh bước ra. Dung mạo hắn kiều diễm, đôi mắt chỉ cần hơi động cũng có thể hút hồn người khác.

Thị vệ cầm đầu dùng sức đẩy cửa lớn tẩm cung mở ra. Ngọn đuốc chiếu sáng bên trong, phía sau cửa không có một bóng người, thị vệ xem xét ở khắp nơi, xác nhận phòng trong không có ai mới đóng cửa rời đi.

Màn che dày trong phòng che lấp Kỳ Trường Ức đang bị bóng người cao lớn đè ở bên cạnh bàn, hai người thân thể dính sát vào ở bên nhau.

Âm thanh của những người ngoài cửa dần rời đi, Kỳ Trường Ức liền hơi thả lỏng xuống.

Dưới ánh trăng sáng, bóng người cao lớn kia chậm rãi lộ rõ ra trước mắt, hắn mặc một thân quần áo đen tuyền, mày kiếm mắt sáng tuấn lãng phi phàm.

Bùi Tranh cúi xuống nhìn thiếu niên trong lòng: "Cửu hoàng tử điện hạ, sao ngài lại tới nơi này?"

Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt: "Ta, ta lạc đường."

Bùi Tranh cong cong khóe môi: "Thật sự? Không được nói dối, người biết giới hạn của ta."

Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên che miệng mình lại, sau đó lắc đầu.

Trong lòng Bùi Tranh biết rõ vì sao hắn đột nhiên chạy ra từ trong yến hội. Kỳ thật thời điểm hắn ở trong bữa tiệc nhìn đến người nọ cũng cảm thấy kinh ngạc một chút.

Nhưng lần này yến hội là Hoàng Thượng tổ chức để thiết đãi các tướng sĩ trấn thủ biên cương khải hoàn trở về. Trong triều trăm vị đại thần đều tới, mười phần long trọng.

Đường đường Cửu hoàng tử, hắn đương nhiên không thể vắng mặt.

Chỉ là người trong thiên hạ đều biết, cửu hoàng tử Kỷ quốc có mẹ sinh mà không có mẹ dạy mà Hoàng Thượng đối hắn cũng vẫn luôn không coi trọng.

Chỉ có thừa tướng Bùi Tranh, giống như vẫn luôn ở cạnh Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức.

Yến hội đêm nay, lúc Trấn Viễn đại tướng quân Triệu Lệ Đường xuất hiện, Kỳ Trường Ức lại đột nhiên hồn bay phách lạc đứng dậy, sau đó lặng lẽ từ cửa hông đi ra ngoài.

Tầm mắt mọi người trong buổi tiệc đều chú ý về phía Triệu tướng quân cùng các tướng sĩ bên cạnh nên không có người chú ý tới hắn.

Hắn một bên không dám đối mặt người kia, một bên nghiêng ngả lảo đảo chạy vội về phía trước.

Cứ như thế liền trực tiếp xông vào cấm địa.

Lúc bị thị vệ tuần tra phát hiện thì phía sau có một đôi tay đem hắn kéo vào trong lồng ngực, giấu kín ở màn che trong nội phòng.

Kỳ Trường Ức chớp đôi mắt to thanh thuần linh động, len lén nhìn Bùi Tranh.

Bùi Tranh nắm cằm Kỳ Trường Ức, hung hăng nói: "Tại sao người nọ vừa tới tới ngươi liền không khống chế được chính mình? Có phải ngươi đang nghĩ phải nhanh chóng chạy trốn khỏi ta để cùng hắn cao chạy xa bay?"

Cằm truyền đến cảm giác đau đớn làm Kỳ Trường Ức chột dạ nói: "Bùi ca ca, ta không có nghĩ như vậy."

"Không có? Điện hạ cùng kia Triệu tướng quân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu nặng ai ai cũng biết mà điện hạ dám nói chưa bao giờ nghĩ tới?"

Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên tới, Bùi Tranh tức giận làm hắn sốt ruột giải thích, lại không cách nào sắp từ ngữ cho tốt.

Hắn vội vàng đứng thẳng lên liền đụng ngã nghiên mực trên bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Thị vệ đang rời đi bên ngoài nghe được tiếng động lần nữa giơ cây đuốc hướng về phía tẩm cung đi tới.

Bùi Tranh dường như không có cảm giác gì vẫn cứ không chịu buông tha cho cằm của Kỳ Trường Ức, nhận thấy được thiếu niên trong lòng tựa hồ ở đang lo lắng, Bùi Tranh bất mãn lấy ngón tay chạm vào môi dưới hắn.

"Cửu hoàng tử, mong ngài tập trung vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro