Chương 30: Họ muốn ngủ cùng nhau tối nay sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Rượu cay nồng làm cổ họng đau rát, nước mắt như muốn trào ra ngoài, Kỳ Trường Ức vừa đi lên lầu vừa nghĩ đến bóng lưng của Bùi Tranh mà trong lòng đau như bị dao khứa.

_______________________________________________________________

Kỳ Trường Ức vừa xuống kiệu đã thốt lên một tiếng "Oa", đây là đường phố thủ đô nha, mặc dù trời đã tối rồi nhưng hai bên đường vẫn rất nhiều người mua đồ ở các gian hàng, khung cảnh đông đúc náo nhiệt vô cùng.

Nhất là gian hàng tráng lệ trước mặt, đèn đuốc sáng rực rỡ, người liên tục qua lại đôi lúc còn có thể thấy tiếng reo hò cổ vũ.

Kỳ Trường Ức theo sát sau lưng Bùi Tranh, hai mắt mở to nhìn ngó xung quanh, nơi này chỗ nào cũng cực kỳ mới lạ với hắn.

Lúc này có một thiếu nữ mặc hồng y tay phe phẩy chiếc khăn vuông, trên mặt nàng tràn ngập ý cười đi lại chỗ họ.

"Ái chà, Bùi công tử, quả nhiên là khách quý nha."

Vừa nói nàng vừa nhướn mày quyến rũ nhìn Bùi Tranh.

Kỳ Trường Ức kinh ngạc nhìn bóng hồng trước mặt, giọng nói rõ ràng là của một thiếu niên nhưng bề ngoài trong còn quyến rũ hơn cả những thiếu nữ khác.

Thiếu niên nâng khăn vuông che miệng cười hai tiếng, ngón tay chạm lên trán Kỳ Trường Ức. "Mỹ nhân nhỏ này tên là gì, sao mà ta chưa từng thấy bao giờ vậy? Bùi công tử, có người tình mới cũng đừng quên Túy Xuân Phường nhà ta chứ."

Kỳ Trường Ức bị hương thơm nồng nàn làm sặc liền xoa cái mũi nhỏ hắt xì vài cái.

Bùi Tranh ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia một cái làm gã lập tức ngậm chặt miệng lại.

"Được được được, là ta hỏi nhiều rồi. Bùi công tử, mỹ nhân nhỏ, đi theo ta nào."

Thiếu niên dẫn hai người tới một chỗ khuất trong đại sảnh, phân phó người hầu cẩn thận, sau đó phất tay áo rời đi, trên người tràn đầy hương thơm.

Kỳ Trường Ức đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao cao làm bằng gỗ, bắp chân đung đưa qua lại, các bàn xung quanh đã chật ních người, mỗi bàn đều có vài người đẹp ngồi cùng, khuôn mặt xinh đẹp khó có thể nhận ra đây là nam hay nữ.

Trên bàn của hai người bày đủ loại đồ ăn, không chỉ vậy còn đầy đủ cả trà cùng bầu rượu để uống, Kỳ Trường Ức ăn từng thứ một, cứ thế khiến cho bụng nhỏ phình to.   

Cái chén trước mặt hắn là trà, nhưng cái chén trước mặt Bùi Tranh thì không biết là gì.

Kỳ Trường Ức nhìn Bùi Tranh uống rượu hết lượt này tới lượt khác, ánh mắt dán chặt vào chén trong tay hắn theo bản năng liếm môi.

Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng trống, một làn khói tỏa ra, trong sương mù hình như có một bóng người yêu kiều đứng ở trung tâm đài.   

Đám đông lập tức nổ ra những tràng pháo tay như sấm rền, hai người cũng nhìn về phía sân khấu.

Bóng người trên sân khấu nhảy lên trống, đôi chân trần giẫm lên mặt trống nhẹ nhàng nhảy múa, thân hình nhẹ như chim én, bước múa lúc nhanh lúc chậm khiến người xem có cảm giác mỗi bước chân đều sinh ra một đóa sen quyến rũ người nhìn.

Kỳ Trường Ức cũng ôm má, say mê nhìn bóng người đang nhảy múa đẹp như mơ trên mặt trống, sương mù bao quanh càng khiến khung cảnh trở nên mờ ảo, đẹp mắt.

Bùi Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Trường Ức đang cười ngây ngô say mê nhìn lên trên đài, lập tức nhíu mày, như này thì còn giống hoàng tử cái gì nữa.   

Sau khi khiêu vũ xong, những người trên sân khấu cúi đầu cảm ơn, thiếu niên mặc hồng y ban nãy đã đứng trên sân khấu từ bao giờ.

"Kính chào các vị đang có mặt ngày ở đây, hôm nay hoa khôi của Túy Xuân Phường chúng ta sẽ tiếp vi khách đầu tiên của nàng. Luật vẫn như cũ, đêm đầu tiên của Lạc Vũ sẽ thuộc về vị nào ra giá cao nhất, từ bây giờ các vị đã có thể ra giá!"

Những gã đàn ông ngồi ở ghế bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và vòng eo thon thả của Lạc Vũ rồi tất cả bắt đầu ngo ngoe rục rích bắt đầu hành động, ánh mắt giống như phát sáng sôi nổi nhấc tay thét giá.

"500 lượng!"

Một gã đàn ông béo ú giàu có hét lớn, gã ta đang hóp bụng xoa nắm đấm giống như sắp nhịn không nổi nữa mà nhảy lên đàu.

"Vương công tử ra giá 500 lượng, còn ai ra giá cao hơn không? Lạc Vũ của chúng ta lớn lên không chỉ xinh đẹp mà phương diện kia cũng cực kỳ mê người, các vị còn không thấy hứng thú sao?"

Lời nói của hồng y thiếu niên rất mơ hồ nhưng cũng rất chắc chắn, những người khác cũng bắt đầu không thể ngồi yên.

"Tám trăm lượng!"   

"Chín trăm lượng, ta trả chín trăm lượng!"   

"Chín trăm ba mươi lượng..."   

"Chín trăm năm mươi lượng..."

Giá của vẫn đang không ngừng tăng lên,Lạc Vũ trên sân khấu vẫn mỉm cười, giống như một con búp bê đang cố gắng thỏa mãn chủ nhân của mình mặc kệ trong lòng tràn ngập sự chua xót cho bản thân.

"Một ngàn năm trăm lượng!"   

Vương công tử ban nãy ác độc nói, gã ta nổi tiếng mê đắm nam sắc, bây giờ nhất định phải có cho bằng được tiểu quan đầu bảng này.

Mọi người trong khán phòng bắt đầu thở dài, giá cả đã rất cao rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy cho đêm đầu tiên của một thiếu niên quả thật có chút không đáng, cứ vậy không thấy có ai tăng giá thêm nữa.

Khóe miệng hồng y thiếu niên nhếch cao, phất phất khăn vuông, "Vương công tử thật giàu có mà, còn có ai ra giá nữa không, có ai ra giá cao hơn nữa không ạ? Nếu không, đêm nay của Lạc Vũ sẽ thuộc về..."

"Ba ngàn lượng."

Một giọng nói không chút tình cảm từ trong góc truyền đến, thanh âm không lớn nhưng rất đáng sợ, cả đại sảnh đột nhiên im lặng.   

Kỳ Trường Ức dừng một chút, hơi quay đầu nhìn về phía Bùi Chính, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên không dám tin vào lời mà bản thân vừa mới nghe thấy.

Bùi ca ca nói gì? Hắn muốn mua Lạc Vũ?

Họ muốn ngủ cùng nhau tối nay sao?   

Cho nên, tối nay hắn tới đây chỉ vì Lạc Vũ?   

Đôi mắt của thiếu niên nhỏ bé lập tức bị bao phủ bởi sự đau buồn dày đặc, hắn không dám nhìn Bùi Tranh nữa, đôi tay nhỏ bé của hắn nắm chặt lấy vạt áo của đối phương.

Mọi người trong sảnh đều nhìn về phía họ, nhưng vì bị bình phong chắn nên không nhìn thấy mặt.

"Ba nghìn lượng! Còn có ai ra giá cao hơn không ạ? Nếu không, đêm này Lạc Vũ sẽ thuộc về người đàn ông thần bí này của chúng ta! Cảm ơn các vị đã ủng hộ, các tiểu quan khác ở Túy Xuân Lâu sẽ chăm sóc hầu hạ các vị chu đáo. Hy vọng các vị sẽ có thời gian tuyệt vời nhất vào đêm nay!"

Lạc Vũ trên đài hành lễ một cái, xong liền hôn gió, rồi vặn eo đi lên gian phòng chờ ở lầu hai.

Kỳ Trường Ức từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, cảm giác hào hứng khi lần đầu được ra khỏi cung đã biến mất không còn chút dấu vết nào.

Bùi Tranh ra lệnh cho tùy tùng canh giữ Kỳ Trường Ức cẩn thận rồi đứng dậy đi lên tầng hai mà không quay đầu lại.

Kỳ Trường Ức ngồi một mình trên ghế đẩu, mọi thứ xung quanh đều hỗn độn, hắn nhìn bình rượu trên bàn một lúc rồi nghiến răng, rót cho mình một ly rượu đầy, ngửa cổ uống cạn.

Rượu cay nồng làm cổ họng đau rát, nước mắt như muốn trào ra ngoài, Kỳ Trường Ức vừa đi lên lầu vừa nghĩ đến bóng lưng của Bùi Tranh mà trong lòng đau như bị dao khứa.

Hai mắt hắn đỏ hoe, tùy tùng bên cạnh thì thào bên tai hắn nói: "Điện hạ, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi."

Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn đi theo thuộc hạ từng bước từng bước đi lên lầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa.

Tùy tùng đưa hắn vào một gian phòng rồi rời đi, Kỳ Trường Ức vì vừa mới uống một ly rượu nên đầu óc choáng váng, lảo đảo đến bên giường vùi mặt vào trong chăn.

Bây giờ không ai có thể nhìn thấy nữa rồi, nước mắt hắn bắt đầu chảy xuống dữ dội, trong lòng cảm thấy sự đau đớn và chua xót đến cùng cực.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn khóc đến mức cứ thế nằm sấp xuống ngủ luôn.

Khi Bùi Tranh mở cửa bước vào phòng, liền nhìn thấy cảnh tượng, một thiếu niên nhỏ nhắn mặc gấm vóc mềm mại nằm ở trên giường, cả khuôn mặt vùi vào trong chăn, không thấy rõ được.

_______

Cá: Cá lại lên rồi đây, mấy chap sau dài lắm luôn huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro