🍉CHAP 2: NGUY HIỂM ĐẾN GẦN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ E D I T: T R Ầ N Đ Ặ N G N G Ọ C H À - D Í M: > ]

Nghe vậy, Thẩm Nam cao giọng:

"Sợ hãi?"

"Hả!"

Tiểu Đồng đỏ mặt phản bác:

"Ta khi nào sợ hãi! Huống chi ngươi ở đâu ta ở đó, ngươi đi đâu ta đi đó!"

Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

"Ta nghe thông qua người truyền tin tức biết được người mà chúng ta đang điều tra rất lợi hại, khi điều tra có thể không tránh khỏi lộ mặt, phỏng chừng có chỗ khó khăn."

Thẩm Nam hiểu rõ, lời ít mà ý nhiều cho hắn hai chữ:

"Yên tâm."

......

Sau khi ăn bữa sáng, Chu Túy Túy bảo Thu Thu về quán trước, còn chính mình thì trên phố lang thang không có mục tiêu, chậm rãi từ từ.

Hôm nay là Lễ Tình Nhân, trên đường không ít cặp đôi tay trong tay đi tới, ven đường những bé gái và bé trai bán hoa cũng nhiều hơn so với bình thường rất nhiều, các cửa hàng cũng buôn bán tấp nập.

Chu Túy Túy tối hôm qua không ngủ đủ, cũng không có gì tâm tình đi dạo phố, liền theo dòng người đi tới, có chỗ thất thần.

Đột nhiên, cô rên nhẹ một tiếng, bị người đâm một cái.

Chu Túy Túy ngước mắt, liền nhíu mày nhìn về phía nam nhân mới đâm mình, còn chưa nói lời nào, người nọ liền nhìn xung quanh, vội vội vàng vàng mà đi rồi.

Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, theo bản năng híp híp mắt.

Còn không có phản ứng gì, Chu Túy Túy đột nhiên đã bị ôm vòng lấy vòng eo, cả người bị áp hướng về phía một người nam nhân ôm ấp.

Má nó!

Cô theo bản năng muốn duỗi tay đánh người, tay mới vừa vươn đi, đã bị người kia nhẹ nhàng cầm, bàn tay kia có lực, cầm chặt cổ tay cô, không cho cô nhúc nhích. Giãy giụa một lát không có kết quả, cô liền muốn dùng chân phản kích, còn chưa có đá ra, chân cũng bị nam nhân trước mặt ngăn chặn.

Cả người thật giống như dán ở trên người nam nhân trước mặt .

Vẫn còn đang ở trên đường cái, tuy rằng cô đã muốn chạy tới nơi ít người, nhưng cũng không ngại có người, Chu Túy Túy nhanh nhạy, vừa định muốn lớn tiếng kêu người, bên tai liền truyền đến giọng nói hơi mang ý cười lại có điểm quen thuộc mà xa lạ trầm thấp :

"Lão bà, một đoạn thời gian không gặp, em liền như vậy cho lão công của em lễ gặp mặt a?"

Chu Túy Túy nghe thanh âm này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt nam nhân.

"Anh......"

Cô còn không kịp có nhiều phản ứng.

Thẩm Nam liền bóp eo cô, thon thon một tay có thể ôm hết , liền vừa ôm vừa lôi lôi kéo cô đi phía trước, cũng bám vào cô bên tai nói câu:

"Đằng sau có người."

Đến khi mang theo Chu Túy Túy vào một cái phòng nhỏ, cô mới duỗi tay muốn đem nam nhân trước mặt đẩy ra. Tay mới vừa đụng tới bả vai hắn...... Chu Túy Túy đã bị hắn kéo qua, nhào vào trong lòng hắn, chặt chẽ dán sát ở bên nhau.

Trước mặt nam nhân duỗi tay giữ ót cô, làm cô ngửa đầu, rồi sau đó hắn liền cúi đầu hôn môi cô...... Ở môi cô trằn trọc cọ xát.

Hai người dựa vào gần, từ bên ngoài người qua đường nhìn qua, liền giống như là một đôi tiểu tình nhân nhất thời động tình.

Chu Túy Túy bị cắn, nháy mắt thanh tỉnh. Cô duỗi tay, để trước ngực hắn muốn đẩy nam nhân trước mặt ra.

Thẩm Nam liếm liếm vành tai cô, hơi thở ấm áp bức người, dán ở bên tai cô lẩm bẩm:

"Còn chưa đi."

Chu Túy Túy:

"......"

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không nói nhiều, liền cảm ơn đại gia yêu thích cùng duy trì, thích liền xem, không thích liền không xem.

Lần đầu tiên viết tình yêu và hôn nhân văn, cũng coi như là kết hôn trước yêu sau, hy vọng có thể viết làm chính mình cùng đại gia vừa lòng.

Lúc sau tạm thời cố định mỗi ngày buổi chiều 6 giờ đổi mới! Này chương nhắn lại đưa bao lì xì, cảm ơn các ngươi! Thích liền thuận tiện điểm cái cất chứa đi ~

Nam chủ quân nhân, nữ chủ tiểu lão bản, còn lại chậm rãi xem đi ~

Thuyết minh một chút: Nam chủ ban đầu kêu Thẩm Kiêu, nhưng có người đọc nói cũng có một nam chính trong truyện khác cũng tên như vậy, vì tránh cho phiền toái, đổi thành Thẩm Nam.

______________________________________

Hai người tư thế ái muội lại thẹn thùng ôm nhau hồi lâu, xấu hổ, ngượng ngùng.

Từ người ngoài xem ra, là nam nhân dùng đôi tay thon dài ôm lấy gương mặt nữ nhân, cúi đầu hôn, nữ nhân cánh tay ôm lấy cổ nam nhân, chủ động đáp lại. Nữ nhân cánh tay thon dài trắng nõn, treo ở trên người nam nhân, cùng cổ nam nhân da thịt màu đồng cổ hình thành tiên minh đối lập, làm người nhìn kích thích lại có lực đánh vào.

Bọn họ hai người ở gian phòng gỗ nhỏ hẹp cũ nát, thân thể gắn liền với nhau.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Nam không có đụng nhiều hơn thế.

Trừ bỏ ban đầu thật sự chiếm tiện nghi của Chu Tuý Tuý, lúc sau cũng không có làm nhiều hơn, chỉ là thân mật dựa vào rất gần, đỉnh mũi kề sát, hai người hô hấp càng là đan xen triền miên ở bên nhau, ái muội không thôi.

Chu Túy Túy là người thông minh, cũng biết lão công thần long thấy đầu không thấy đuôi chức nghiệp là cái gì, từ ban đầu khi Thẩm Nam cùng chính mình thân mật, dùng lưu manh ngữ khí cùng nói chuyện với mình,cô liền đoán được ——

Người này hẳn là chấp hành nhiệm vụ, trốn người... Mặt cô bị Thẩm Nam bao bọc lấy, chặn ánh mắt nhìn lén của người ngoài.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Chu Túy Túy nhìn đôi mắt thâm thuý của Thẩm Nam, có chút thất thần, nam nhân hốc mắt rất sâu, mày rậm mắt to, con ngươi đen nháy rất sáng rất sáng, bên trong còn lóe điểm điểm ánh lửa.

Bọn họ đã hai năm không gặp, chưa từng nghĩ tới gặp lại sẽ là trong tình huống này.

Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy bằng ánh mắt không gợn sóng , không có quá nhiều cảm xúc, giống như là đang xem một cái người xa lạ giống nhau, cùng với người mới vừa nãy cùng mình thân thiết trên phố, hoàn toàn bất đồng.

Lúc Chu Túy Túy không chịu nổi ánh mắt của Thẩm Nam, Thẩm Nam đột nhiên cúi đầu

Nháy mắt, Chu Túy Túy hoàn hồn, đem tay hắn đẩy ra, mím môi.

Thẩm Nam lui một bước, nhìn hành động của cô không hé răng.

Lúc này hắn mới nói: "Xin lỗi."

Hắn sở dĩ tính tình thay đổi, thân mật kêu Chu Túy Túy lão bà, là bởi vì có người ở theo dõi, đến nỗi mục đích là cái gì, Thẩm Nam đại khái có thể đoán được.

Chu Túy Túy ngước mắt xem hắn, đôi mắt hơi lóe , đối hắn vừa mới làm sự tình, có điểm khó chịu, nhưng vẫn là rất bình tĩnh hỏi câu:

"Anh chừng nào thì trở về?"

"Trước hai ngày, chưa kịp nói với em."

Nàng lãnh, Thẩm Nam so nàng lạnh hơn, thanh âm trầm trầm, nghe không ra bất luận cái gì cảm xúc.

Phảng phất người vừa mới cùng chính mình trêu chọc và ân ái căn bản không phải hắn. Tuy rằng là gặp dịp thì chơi, nhưng Chu Túy Túy vẫn là cảm thấy có điểm tức giận.

Tốt xấu cũng là phu thê đi, liền tính không có cảm tình cũng ngủ quá một lần đi...... Trở về cũng không nói một tiếng.

Nghĩ, cô hừ lạnh một tiếng, có chút không giống nhau xúc động.

Người này, hai năm không gặp, còn trước sau như một đạm mạc.

" Anh chấp hành nhiệm vụ?"

Chu Túy Túy không nhịn xuống hỏi.

Mặc cho ai tối hôm qua vừa mới mơ thấy người, hôm nay liền chân chân thật thật gặp được, cũng cảm thấy kinh ngạc cùng kinh ngạc a. Cô mộng, giống như lần đầu linh nghiệm.

Thẩm Nam không hé răng, Chu Túy Túy liền hiểu rõ. Hắn đây là cam chịu, chẳng qua quân nhân có chức trách của quân nhân , những nhiệm vụ này gì đó đối bọn họ đều là bảo mật. Đừng nói là lão bà, liền tính là ba mẹ đều không thể nói.

Chu Túy Túy cũng không tính toán hỏi nhiều, đối với người chồng hai năm không gặp, không cần thiết tìm hiểu nguyên nhân.

Dù sao hai người năm đó kết hôn cũng là không trâu bắt chó đi cày.

Sau khi an tĩnh, Chu Túy Túy nhìn trước mặt nam nhân trầm mặc ít lời , hỏi :

"Yêu cầu em hỗ trợ sao?"

Thẩm Nam rũ mắt, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:

"Tạm thời không cần, em đi về trước đi."

Chu Túy Túy bĩu môi, vừa định muốn nói vài lời, lại bị Thẩm Nam kêu.

"Từ từ."

"Cái gì?"

Thẩm Nam ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào nàng một lát, thấp giọng nhắc nhở:

"Mấy ngày nay tận lực đừng ra ngoài, bên ngoài không an toàn."

Nghe vậy, Chu Túy Túy tròng mắt long lanh vừa chuyển, cười khẽ, duỗi tay cầm lấy cằm Thẩm Nam, có chút kinh ngạc:

"Anh thế nhưng còn sẽ cùng em nói cái này?"

Cười cười, nàng nhún vai, thực sảng khoái ừ một tiếng:

"Gặp lại sau."

Nói xong, nàng cũng không đợi Thẩm Nam có phản ứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, như là một con bạch khổng tước cao ngạo, không chút do dự xoay người rời đi.

Thẩm Nam nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của cô, nhìn thật lâu, ánh mắt sâu thẳm.

*

Bên kia, rồi vài phút sau khi Chu Túy Túy đi rồi , Đồng Nguyên Minh mới đến bên cạnh Thẩm Nam.

Bọn họ hai người vừa mới bị người theo dõi, Tiểu Đồng đi mua đồ vật , cho nên cùng Thẩm Nam tách ra, cũng hoàn toàn không biết chỉ tách ra có nửa tiếng...... Đội trưởng mà cậu luôn sùng bái lại có chút thay đổi!

Tiểu Đồng nhìn thần sắc đạm bạc của đội trưởng nhà mình, thấp giọng nói:

"Thẩm gia, chúng ta bị phát hiện."

Thẩm Nam ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời rực rỡ, làm người nhìn cảm thấy chói mắt. Hắn híp mắt, móc ra trong túi chiếc bậc lửa, đặt lên miệng điếu thuốc, nhẹ hút, sương khói tràn ngập, trầm tư một lát sau, Thẩm Nam nhìn về phía Tiểu Đồng:

"Đã tìm thấy nơi bọn chúng đang ở?"

"Vâng."

Nhắc tới đến chuyện này, ánh mắt Tiểu Đồng liền phát sáng, cậu dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Nam, hưng phấn nói :

"Thẩm gia đoán đúng rồi, bọn chúng chọn một khách sạn nằm cuối một ngõ nhỏ , khách điếm bên cạnh là một quán rượu, bên cạnh là hồ lớn nhất của Thanh Nguyệt cổ trấn."

Nghe vậy, Thẩm Nam hầu kết lăn lăn, trầm giọng hỏi:

"Tửu quán tên gọi là gì? Có cho người ở lại không?"

"Say đi theo ngươi. Nơi đó không cho khách ở lại qua đêm."

Nghe được tên quán, Thẩm Nam trầm mặc.

"Thẩm gia."

Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn hắn không nói lời nào, hô :

"Muốn đi hỏi một chút sao?"

Thẩm Nam suy nghĩ giây lát, lắc lắc đầu:

"Đi thuê hai phòng ở khách sạn gần đó."

"Vâng."

Hai người khẩn cấp hành động.

......

Sau khi thuê phòng xong, Thẩm Nam cùng Tiểu Đồng ở trong phòng thảo luận kế hoạch, tiếp thu thông tin mật báo của người khác.

Hắn ngồi ở bên cửa sổ, ngước mắt liếc mắt nhìn cửa hàng đối diện, trầm tư thật lâu, vẫn là cúi đầu xem tài liệu.

*

Trở lại quán rượu, Chu Túy Túy trực tiếp trên lầu . Nàng sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi ở nơi này, chính là mỗi ngày cần thiế ngủ đủ chín tiếng nếu không sẽ rất mệt mỏi .

Buổi chiều khi nàng mới vừa tỉnh lại liền thấy Thu Thu vội vã báo nàng tình huống của khách sạn.

Cách vách vào ở mấy cái khách nhân, tướng mạo thượng nhìn có điểm hung thần ác sát cảm giác, Lâm Bình không quá yên tâm, cho nên lại đây báo một chút. Hai cái cửa hàng đều là của Chu Túy Túy, tuy nói trước kia cũng tiếp đãi qua không ít loại khách nhân, nhưng khả nghi, Lâm Bình vẫn là sẽ qua nói một tiếng.

Lâm Bình là cách vách khách điếm nhân viên công tác.

"Tỷ tỷ, ngươi nói kia có thể hay không là một đám người xấu."

Tuy rằng thân ở gần biên cảnh , người nào đều gặp qua, cũng sự tình gì cũng đều gặp được. Nhưng Thu Thu vẫn là sẽ cảm thấy sợ hãi.

Chu Túy Túy chống đầu trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn về phía Thu Thu:

"Nhìn đến mấy người kia sao?"

"Không có, Lâm Bình bảo ta đừng qua đó, nói bọn họ nhìn rất hung, có điểm dọa người, hơn nữa ăn cơm xong liền cùng nhau về phòng, không ra ngoài dù chỉ lại một lần."

Chu Túy Túy gật gật đầu, an ủi Thu ThThu

"Được rồi, vậy ngươi hôm nay cũng đừng đi qua."

Suy nghĩ giây lát, nàng cúi đầu nhìn di động thu được tin tức tiếp tục hỏi

"Mấy người kia thuê phòng trong bao lâu?"

"Ba ngày."

"Không thành vấn đề, nói cho bọn họ mấy ngày nay đối đãi với bọn họ như đối đãi bình thường khách nhân , đừng khẩn trương, nói không chừng người chỉ là lớn lên có vẻ ngoài như vậy, sẽ không có quá lớn vấn đề."

Lời tuy như thế, nhưng Chu Túy Túy chính mình trong lòng nhưng thật ra mơ hồ có điểm bất an.

Từ nhìn thấy Thẩm Nam, nàng liền bắt đầu cảm thấy nơi đây khả năng xảy ra chuyện.

Nhưng cụ thể là cái gì, nàng cũng không nói lên được.

Thu Thu miệng đầy đáp ứng:

"Được."

Vừa dứt lời trong nhóm WeChat của bọn họ liền có tin nhắn của Lâm Bình .

" Lại có thêm 2 vị khách, thoạt nhìn cao to và nghiêm nghị, là loại đi đường đặc biệt có lực."

Chu Túy Túy nhìn, nhắn lại:

" Đem tên mấy người mới vào khách sạn gửi cho ta."

Lâm Bình:

" Được, chị Túy Túy cũng đừng đi qua khách sạn. "

Tuổi trẻ mỹ mạo, luôn là phá lệ khiến cho người chú ý.

Chu Túy Túy:

" Ta biết, tên của hai người mới thuê phòng là gì? "

Lâm Bình kiểm tra lại thông tin trên biên bản đăng ky, nhìn tin nhắn của Chu Túy Túy, hắn ngẩng đầu nhìn hai nam nhân trước mặt, lại cúi đầu nhìn chứng minh thư trong tay, vừa định trả lời tin nhắn của Chu Túy Túy , thì thấy mấy khách nhân buổi sáng mới đến từ hậu viện bên kia đi ra, nhìn về phía Lâm Bình

______________

⛅Hôm nay tôi buồn nên hem mún lảm nhảm nữa😞😞😞😞

🍓Nhớ trường nhớ lớp nhớ lũ quỷ bạn thân nhớ crush aaaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro