Chương 168: Công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt có tiếng cảnh báo của người điều khiển giao thông, khi chuẩn bị đi vào một con đường tắc nghẽn, A Diệu nhìn lại, tập trung lái xe. Do đường bị sạt lở sáng nay nên nhiều phương tiện phải đi vòng sang tuyến đường này khiến đường đi vô cùng ùn tắc.

Đã mười giờ tối. Hạ Hạ đêm nay trải qua quá nhiều chuyện, trong đầu suy nghĩ đang rối tinh rối mù, chẳng mấy chốc hai mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng ngủ thiếp đi. Xe chạy rồi dừng lại, mỗi lần xe dừng lại, cô lại vô thức mở mắt ra, ngủ không được yên.

Đến ngã ba đường, tình trạng kẹt xe kéo dài suốt hai mươi phút. Người bên cạnh hơi thở đều đặn nhỏ nhẹ, Chu Dần Khôn nhìn qua, cô đã hoàn toàn ngủ say.

Đèn xanh phía trước lại bật lên, hàng ghế sau vang lên một giọng nói: "Rẽ phải, đi đến hồ Syr*."

*Đầy đủ là hồ Sirmione.

"Vâng, anh Khôn."

Xe chậm rãi tiến vào ngã ba, rời khỏi đại lộ đông đúc chi chít ánh đèn xe màu đỏ.

Hồ Syr nằm giữa thành phố Bangkok và vùng ngoại ô, do nhà ở thưa thớt nên không xây dựng đường đi, mặc dù khung cảnh rất đẹp lại yên tĩnh nhưng lại rất ít người đến đây.

Nếu bây giờ quay lại, sẽ lại mắc kẹt trên đường ít nhất hai tiếng đồng hồ, thay vì cứ dừng dừng đi đi, không bằng tìm một nơi yên tĩnh để tránh ùn tắc giờ cao điểm trước.

Xe dừng lại bên hồ, cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, cửa sổ xe vừa mở ra, một chút không khí trong lành liền ùa vào.

A Diệu tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu. Cô gái ngồi ghế sau tựa lưng vào cửa kính ô tô ngủ thiếp đi, còn người đàn ông bên cạnh như thường lệ khoanh tay ôm ngực nhắm mắt lại.

Gió thổi qua khiến đám cỏ dại xung quanh phát ra âm thanh xào xạc mơ hồ, nghe có vẻ rất êm dịu, thích hợp làm nhạc đệm cho giấc ngủ.

A Diệu không nói gì nhìn mặt hồ tĩnh lặng đối diện, không hiểu sao cảm thấy bản thân có chút dư thừa. Sau vài phút im lặng, anh ta lại nhìn vào gương chiếu hậu.

Lúc này người đàn ông ngồi ở ghế sau tình cờ mở mắt ra, đôi mắt trong veo.

"Mày quay lại trước đi."

A Diệu nghe vậy gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa bước xuống xe. Anh ta ở lại đây cũng chẳng ích gì, anh Khôn có thể tự mình lái xe về, về vấn đề an toàn, ở khắp mọi ngóc ngách của Bangkok đều có người mang súng.

Sau khi A Diệu rời đi, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả hơi thở yếu ớt bên cạnh cũng trở nên đặc biệt rõ ràng. Ngoài xe gió nhẹ thổi qua, trong xe lại tràn ngập hương thơm ngọt ngào, con thỏ nhỏ bên cạnh đang ngoan ngoãn ngủ, mọi thứ yên bình đến mức tưởng như mộng cảnh.

Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau xe luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi tưởng lại những việc mình sắp làm trong đầu. Hầu hết thời gian, trên mặt trông thì đôi mắt bình thản nhắm lại, nhưng trong tâm lại như đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.

Ngủ đối với anh mà nói là lãng phí thời gian, nhưng bây giờ, không hiểu sao người đàn ông lại muốn ngủ một lát.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng mưa rơi lộp độp đập vào cửa kính ô tô, đánh thức những người đang ngủ say trong xe.

Hạ Hạ dụi dụi mắt, phát hiện xe đang đậu bên hồ. Xung quanh im lặng vô cùng, chỉ có tiếng mưa rơi xuống mặt hồ. Lúc cô giơ tay lên, thứ đang che phủ trên cơ thể từ từ trượt xuống, Hạ Hạ vô thức nắm lấy nó, là một cái áo màu đen.

Cô nhìn sang một bên, thấy chủ nhân bộ vest đang nhắm mắt lại, có vẻ như đang ngủ.

Ghế lái phía trước trống không, không thấy người lái xe đâu cả. Cô gái hơi giật mình, không biết giờ phải làm sao. Có điều, ít nhất cũng không thể đánh thức anh dậy, nếu không hậu quả sẽ rất không tốt.

Nghĩ đến đây, cô bất giác nín thở, cởi áo vest ra rồi lặng lẽ đặt lên ghế. Sau đó mở cặp sách lấy điện thoại di động ra.

Màn hình sáng lên, hiển thị mười giờ năm mươi.

Lúc lên xe mới chỉ mười giờ, có nghĩa là cô đã ngủ lâu như vậy. Nhìn một lúc, Hạ Hạ chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức nhắc nhở 11 giờ đi ngủ.

Tắt máy xong, cô vỗ ngực cảm tạ trời đất, suýt chút nữa là tiêu đời rồi.

Đặt điện thoại lại, nhìn sang một bên, chợt bắt gặp một đôi mắt đen láy, cô gái giật mình: "Cháu đánh thức chú à? Không phải cháu cố ý đâu."

Anh vừa mới tỉnh dậy, tóc hơi rối, trên mặt vẫn còn hằn dấu đỏ, cô có chút bối rối.

Chu Dần Khôn lười biếng nói: "Chĩa ánh sáng điện thoại vào người khác mà còn nói không cố ý."

"Cái đó, xin lỗi."

Anh đã tỉnh rồi, giờ có giải thích thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Người đàn ông nghe vậy cau mày: "Không cần xin lỗi."

Vừa rồi trong phòng chứa đồ còn có chút nóng nảy, bây giờ lại bắt đầu nói "xin lỗi" rồi. Nhưng khi nghĩ đến chỗ chứa đồ, ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi.

"Cháu gái nhỏ." Anh gọi.

Giọng điệu trêu chọc trắng trợn, giọng điệu kiểu này khiến người ta lo sợ không giải thích được, Hạ Hạ ôm cặp sách hơi ngả người ra sau.

Chu Dần Khôn nhặt cái áo lên, gấp lại: "Cháu nói xem, vừa rồi trong căn phòng nhỏ đó có chút giống như đang yêu đương vụng trộm không?"

"Cái gì cơ?"

Người đàn ông ném cái áo về phía trước, quay đầu nhìn cô.

"Lúc đó sợ bị người ta phát hiện, hôn cũng không dám phát ra âm thanh mà đúng không?" Anh cẩn thận hồi tưởng lại dư vị: "Có chút hồi hộp lo lắng, nhưng cũng có chút kích thích, có giống như bây giờ không?"

Tiếng mưa bên ngoài ngày một lớn hơn.

Ở Bangkok, tháng 12 có mưa là chuyện hiếm khi xảy ra, nhưng vào lúc này, Hạ Hạ lại không có ý định quan tâm. Cô không biết Chu Dần Khôn đã mơ thấy giấc mơ kỳ lạ gì, rõ ràng là một bữa tiệc khá bình thường, nhưng lúc anh tỉnh dậy lại bắt đầu nói những thứ đáng sợ như vậy.

"Nghe nói có rất nhiều gian phu dâm phụ bị bắt quả tang trên xe. Chuyện này không phải thường xảy ra trong phim truyền hình sao?"

*Nguyên văn là vậy: 奸夫淫妇 (Nó là thành ngữ chỉ đàn ông và phụ nữ ngoại tình)

Hạ Hạ - người chưa bao giờ xem những loại phim truyền hình như vậy.

Thấy cô rõ ràng đã nghe thấy nhưng không trả lời, Chu Dần Khôn cũng không vòng vo nữa: "Tôi chưa vụng trộm bao giờ, muốn thử một lần, đến đây thử đi."

Chắc chắn là anh điên rồi! Hạ Hạ kinh ngạc nhìn anh, đưa ra yêu cầu như vậy mà còn coi nó như một thứ hiển nhiên. Bất kỳ người bình thường nào cũng không muốn làm chuyện đó ở nơi công cộng như vậy.

Dù biết mình không nên gây sự với anh nhưng tay Hạ Hạ đã hành động trước suy nghĩ chạm vào chốt cửa xe phía sau. Cửa xe lập tức mở ra, những hạt mưa mát lạnh ùa vào. Người đàn ông tặc lưỡi, nắm lấy cánh tay cô kéo lại.

Hạ Hạ chưa kịp buông tay ra, cửa xe đã bị kéo trở lại đóng chặt. Trọng tâm lảo đảo rơi vào lòng Chu Dần Khôn, chiếc cặp sách trong tay rơi xuống, đồ đạc bên trong rơi ra ngoài, rơi xuống chân anh.

Chu Dần Khôn nheo mắt, nhìn thấy bao bì màu bạc quen thuộc. Không phải một mà là rất nhiều.

Hạ Hạ nhìn thấy bao cao su rơi ra, trong lòng run lên, lập tức muốn đưa tay nhặt lên. Nhưng bàn tay của người đàn ông đã trước cô một bước nhặt lên một cái.

Tối qua không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, là kích thước lớn nhất.

"Chu Hạ Hạ, phong cách đi học của cháu thế này à?" Anh cọ xát góc gói bạc vào cằm cô gái: "Dự định học đại học gì, sinh sản nam?"

"Không!"

Anh càng nói càng thái quá. Hạ Hạ bật dậy nhạt lên mấy cái vừa rớt. Chỉ là vừa nhặt cặp sách lên đã bị một bàn tay to lớn giật mất đổ tất cả ra. Có bảy cái, cộng với cái thứ tám kia đã rơi trong phòng anh tối qua.

Nhãn hiệu bao cao su này một hộp mười chiếc, vẻ mặt Chu Dần Khôn lập tức thay đổi.

Nhìn thấy cô vẫn còn đang hoảng loạn nhặt những thứ đó nhét vào cặp, anh cúi người nhéo cằm Hạ Hạ: "Hai cái còn lại đâu rồi?"

Hạ Hạ bị nhéo buộc phải ngẩng đầu lên: "Chỉ, chỉ có tám cái. Cháu... chỉ lấy tám cái, không còn nữa."

Thấy cô cau mày, Chu Dần Khôn buông cô ra. Anh không hài lòng nhìn mặt cô, mới véo có cái nhẹ đã để lại dấu đỏ.

"Những thứ này... cháu lấy ở trường, ở trên kệ cạnh phòng y tế."

Có nghĩa là ngay từ đầu đã không phải mua cả hộp mà là từng cái. Chu Dần Khôn tưởng tượng ra vẻ mặt đỏ bừng của cô lúc cầm lấy một nắm bao cao su rồi bỏ chạy như sợ bị phát hiện.

Thật ra đúng là như vậy đấy, Hạ Hạ thậm chí còn lấy thêm một tờ hướng dẫn.

Tối hôm qua cố gắng thuyết phục nhưng không có kết quả, cô vốn đã muốn vứt đi rồi, chỉ là sáng nay quên mất, không ngờ chúng lúc này lại rơi ra.

Làm rơi cái này ra trước mặt bất kỳ người đàn ông nào cũng giống như một gợi ý tình dục khiêu dâm hơn là trực tiếp nói.

Chu Hạ Hạ không dám dùng cùng người, đó cũng coi là điều chắc chắn. Nhưng cô rất có thể sẽ đem thứ này đi hỏi những chàng trai cùng tuổi, nghĩ đến thôi cũng có thể khiến người ta tức giận.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, chắc chắn cô không thể hỏi ai khác được.

Ánh mắt của người đàn ông mơ hồ mềm mại, anh kẹp bao cao su giữa các đầu ngón tay, bắt đầu đặt câu hỏi-

Tại sao lại lấy cỡ lớn nhất, và tại sao lại lấy tám cái bao cao su.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro