Chương 176: Hưởng thụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi anh vô tình như cố ý chạm vào tai cô, thân thể Hạ Hạ khẽ run lên, cửa phòng tắm khép hờ, cô con có thể nghe thấy rõ ràng tiếng các bạn cùng lớp đang thu dọn đồ đạc bên ngoài.

"Chuyển đi nhiều ngày như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa nhận được một cuộc điện thoại nào." Người đàn ông ngẩng mặt lên: "Có vẻ như cháu cũng chẳng coi trọng chú út của mình cho lắm, nhỉ?"

"Hạ!" Giọng nói của Lai Á đột nhiên vang lên từ phòng khách: "Túi đựng rác cậu để ở đâu vậy? Cái này đầy rồi."

Hạ Hạ lập tức muốn đi ra ngoài, nhưng cô không ngờ Chu Dần Khôn lại trực tiếp vòng tay qua eo cô, đè cô vào thành bồn rửa, cơ thể họ dính chặt vào nhau.

Lai Á nhất định sẽ hỏi cô nếu không tìm được thứ gì đó, Hạ Hạ lo lắng đẩy anh ra: "Thả cháu ra trước đã."

"Đây là thái độ của cháu khi nói chuyện với chú út của mình sao?"

Lúc này, giọng nói của Tống Thư Vũ từ bên ngoài truyền đến: "Lai Á, túi rác ở đây."

Chu Dần Khôn nghe được giọng nói của cậu, cúi đầu nhìn vào mắt Hạ Hạ: "Cháu nghĩ thế nào về anh chàng đẹp trai kia?"

Đẹp trai? Hạ Hạ nghe thấy danh hiệu này liền cau mày: "Cậu bạn cao lớn kia?"

"Ừ."

Hạ Hạ không hiểu tại sao anh ấy lại bắt đầu nói về chuyện này, đành trả lời: "Tên cậu ấy là Tống Thư Vũ, là một học sinh chuyển trường, còn những cái khác thì cháu không rõ lắm. Chỉ biết là cậu ấy ít nói và biết chơi bóng rổ."

Ánh mắt và thái độ của cô nói lên hai người họ chỉ có mối quan hệ là bạn học bình thường.

Người đàn ông nhướng mày tỏ vẻ hài lòng. Nhưng đây là điều đương nhiên, chỉ cần Chu Hạ Hạ có mắt, cô chắc chắn sẽ không thích thằng nhóc có vẻ ngoài bình thường đó.

Chu Dần Khôn tâm tình vui vẻ sờ sờ tóc cô, chậm rãi nhìn xuống.

Một tay cô đặt lên ngực anh, tay còn lại nắm lấy mép bồn rửa sau lưng, vì căng thẳng mà bộ ngực thanh tú không ngừng phập phồng lên xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Người đàn ông không hiểu sao nghĩ đến hai từ - yêu đương vụng trộm*.

*偷情

Phòng tắm nhỏ xíu, hai người gần nhau đến mức hơi thở hòa vào nhau, mập mờ lại kích thích. Chu Dần Khôn bắt đầu có hứng thú, bàn tay to lớn của anh từ từ di chuyển từ cổ tay cô lên trên, qua vai và xương quai xanh, cuối cùng chạm vào cổ.

Bàn tay anh nóng bỏng, nhiệt độ như thiêu đốt. Hạ Hạ vô thức muốn nói chuyện, nhưng không ngờ anh lại bịt miệng cô lại.

"Ưm..."

Một giọng nói nhỏ thoát ra từ giữa những ngón tay của anh, Chu Dần Khôn rít lên: "Bình tĩnh nào."

Bàn tay to lớn của anh gần như che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp đầy hoảng loạn. Người đàn ông quay đầu liếm cổ, ngậm một miếng da nhỏ vào miệng mút mát, Hạ Hạ không dám phát ra âm thanh nào, cô đưa tay đặt lên ngực anh muốn đẩy ra nhưng lại bị anh giữ chặt ấn xuống nơi nào đó, đưa bàn tay vuốt ve lên xuống.

Tốc độ cương cứng nhanh đến mức đáng sợ, lưỡi của người đàn ông chậm rãi đưa lên dái tai cô cắn một miếng, Hạ Hạ lập tức run lên. Chu Dần Khôn cười cười: "Tối nay cháu muốn ở đâu, sô pha? Nhà bếp? Hay là ngay tại đây."

Hạ Hạ sửng sốt, lắc đầu liên tục, hai mắt mở to muốn nói.

Dường như anh đang quan tâm đến sở thích của cô, hào phóng bỏ tay ra, cẩn thận hôn lên sợi tóc bên tai cô: "Nói thử xem, cháu muốn ở đâu."

*

Trong phòng khách, Lai Á nhặt hết rác vào túi rồi đứng thẳng lên: "Ôi Chúa ơi, tớ mệt quá. Vừa rồi còn cảm thấy ăn đến no căng, mà bây giờ có lẽ đã tiêu hóa hết rồi."

Nói xong, cô ấy nhìn về phía nhà bếp, Tống Thư Vũ đã rửa xong ly và nĩa, giờ đang lau khô nước trên quầy bếp.

Nhìn thế này, chắc là toàn bộ việc gần như đã hoàn thành. Lai Á nói: "Phần còn lại của Hạ Hạ lau dọn qua một lần là được, xong rồi chào hỏi là có thể về. Nhưng mà cậu ấy đâu? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà."

"Cậu ấy đi rửa tay trong phòng tắm." Tống Thư Vũ nói.

Lai Á gật đầu, vừa gọi tên Hạ Hạ vừa bước tới.

Tống Thư Vũ dừng lại, nhìn theo, thấp giọng hỏi: "Chú của cậu ấy tức giận à?"

Lai Á cũng hạ giọng thần bí trả lời: "Dù sao thì trông chú ấy có vẻ tính tình rất nóng này, nhưng mà có được bao nhiêu người đẹp trai lại có tính tình tốt đâu? Với lại chúng ta cũng chơi hơi muộn. Nếu chú ấy không đến chắc chúng ta sẽ thức cả đêm luôn, lần trước Hạ Hạ thi không tốt nên bị gửi giấy gặp phụ huynh, cho nên chú ấy tức giận cũng là điều bình thường."

Vừa bước tới cửa phòng tắm đã nghe thấy tiếng động bên trong. Lai Á nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, lúc nhìn vô, Hạ Hạ cúi đầu, vẻ mặt đàn ông trước mặt trông rất không tốt.

Lai Á vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, có lẽ Hạ Hạ đã bị mắng.

Giây phút nhìn thấy Hạ Hạ, Lai Á có chút xấu hổ, Lai Á cẩn thận nhìn Chu Dần Khôn, sau đó nói: "Cái đó, Hạ, chúng tớ dọn xong rồi, về trước nhé."

"Được." Hạ Hạ bước ra ngoài, Tống Thư Vũ nhìn thấy vành tai cô hơi đỏ.

Cậu không khỏi nhìn lần nữa vào phòng tắm, sau đó hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Hạ Hạ nghe cậu hỏi xong thì mỉm cười: "Không sao, tớ tiễn các cậu ra ngoài."

Lúc đến thang máy cả đám cười cười nói lời tạm biệt , Hạ nhìn thấy thang máy đi đến tầng một liền xoay người đi về. Sau đó cô đóng cửa lại, đứng ở lối vào, do dự lúc lâu.

Nhìn về phía phòng tắm, Chu Dần Khôn không có đi ra, chắc chắn vẫn còn ở bên trong.

Nghĩ đến vết cắn đẫm máu trên cổ và vẻ mặt của anh lúc đó, Hạ Hạ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hai chân nhũn ra, không dám bước bước nữa.

*

Chu Dần Khôn bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể chỉ quấn một cái khăn tắm.

Phòng khách và bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn trà sáng bóng có ba thứ. Là điếu thuốc và chiếc bật lửa mà anh ấy đã tiện tay đặt ở lối vào, và... một tuýp thuốc mỡ.

Hạ Hạ bất an ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy anh đi ra, cô lập tức đứng dậy. Trông giống như một con thỏ đang sợ hãi.

"Ở đây có thuốc." Cô thấp giọng nói, chỉ vào bàn trà.

Người đàn ông phớt lờ cô bước tới ngồi trên ghế sofa. Anh vừa ngồi xuống, Hạ Hạ liền dịch sang một bên, lặng lẽ nhìn anh. Dưới ánh đèn, dấu răng trên cổ anh đỏ bừng, còn sót lại lấm tấm mấy giọt máu nhàn nhạt.

Chắc là rất đau...

Cô vừa nghe thấy Lai Á gọi mình, lúc giọng nói đó càng lúc càng gần, trong lúc cấp bách đã cắn anh, mạnh đến mức anh phải buông cô ra, Lai Á lúc đó vừa tình cờ xuất hiện ở cửa phòng tắm.

May mắn là, cô ấy không hề nhận ra manh mối nào, lúc đi ra ngoài, cô ấy hỏi có phải chú đã mắng cô không. Hạ Hạ gật đầu, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ chỉ còn lại hai người, đã đến lúc thanh toán các khoản nợ. Cô lo lắng siết chặt nắm tay, cổ họng khô khốc.

Bầu không khí yên tĩnh bế tắc, một lúc sau, Chu Dần Khôn quay đầu lại nói: "Định ngồi đấy bao lâu, còn không đi tắm đi?"

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, cho nên không có chỗ cho sự thương lượng.

Hạ Hạ cúi đầu, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Anh lúc tức giận thật đáng sợ, những cơn thịnh nộ của anh có thể khiến cô tổn thương. Nghĩ tới đây, cô gái cảm thấy có chút đau lòng.

Là do anh thất hứa trước, anh nói rõ ràng trong thời gian học sẽ không đến, thế nhưng anh không những đến mà còn chặn cô trong phòng tắm, suýt chút nữa bị bạn cùng lớp nhìn thấy. Nếu anh giữ lời thì chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra.

Nhưng bây giờ, dường như mọi chuyện đều là lỗi của cô, và cô đáng bị trừng phạt.

Hạ Hạ không biết lấy dũng khí từ đâu mà ngẩng đầu nhìn anh: "Thật xin lỗi, cắn chú là cháu sai rồi."

Chu Dần Khôn phớt lờ cô, với tay lấy điếu thuốc trên bàn. Sau khi cắn anh chỉ cần nói xin lỗi là xong? Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy.

"Nhưng mà" Hạ Hạ siết chặt nắm tay: "Là chú nói, từ thứ Hai đến thứ Sáu, cháu có thể ở một mình trong thời gian học, chú sẽ không đến tìm cháu."

Bàn tay đang cầm điếu thuốc của người đàn ông dừng lại, anh nhìn qua.

Hạ Hạ sửng sốt, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

"Ha." Chu Dần Khôn ném hộp thuốc lá lên bàn: "Chu Hạ Hạ, cháu không có mắt à?"

Lại dùng những lời giễu cợt nhục mạ như vậy, Hạ Hạ không dám nhìn anh, nhưng vẫn trả lời: "Có mà."

"Có thì mở mắt cho to mà nhìn rõ thời gian, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hạ Hạ dừng lại, nhìn đồng hồ treo ở cửa ra vào, cô giật mình.

Bây giờ là 0:35, nghĩa là không phải thứ sáu mà là thứ bảy. Hơn nữa anh đã ở đây nhiều nhất chắc cũng mới được hai mươi phút, tính ra thì... lúc anh gõ cửa đã quá nửa đêm rồi.

"Theo lý thì cháu nên có mặt tại biệt thự ngay khi đến thứ bảy." Chu Dần Khôn nhìn cô: "Giờ thì cháu đang ở đâu?"

Câu hỏi này khiến Hạ Hạ cứng người. Cô không ngờ lịch trình của anh lại dày đặc như vậy nhưng cuối tuần vẫn về biệt thự. Cho nên hiện tại cô lại phạm phải một sai lầm nữa là không tuân thủ thỏa thuận.

Thỏ nhỏ tuyệt vọng đuối lý, người đàn ông không chút thương xót: "Đi tắm đi, đừng để tôi phải nói lại lần thứ ba."

Hạ Hạ đành phải đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, cô mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, thấy Chu Dần Khôn vẫn đang ngồi trên ghế sô pha. Hạ Hạ không khỏi dừng lại, nhớ lại lời anh vừa nói - ghế sofa, nhà bếp, phòng tắm chẳng có một nơi nào bình thường, cô không khỏi dừng lại.

Chu Dần Khôn đang xem điện thoại, nghe tiếng bước chân cách đó không xa dừng lại, anh ngước mắt lên.

Tắm xong đã biến thành một bông hoa héo, đứng đó cúi đầu, ai không biết chắc còn tưởng cô mới là người bị cắn.

"Lại đây." Anh thiếu kiên nhẫn nói.

Hạ Hạ nghe được tiếng động mới nhúc nhích, cô vừa đi tới, anh đã kéo cô vào lòng ngồi xuống, Chu Dần Khôn không lãng phí thời gian, cởi bỏ bộ đồ ngủ của cô. Nhưng khi anh đang cởi ra, tay người đàn ông dừng lại, anh nhìn chằm chằm cô.

Cô gái nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, cơ thể cứng ngắc. Rõ ràng là vừa rồi còn đang tổ chức một bữa tiệc vui vẻ, nhưng ngay khi những người bạn cùng lớp đó rời đi thì mọi chuyện thành ra thế này.

Cảm nhận được anh dừng lại, Hạ Hạ mở mắt ra.

"Vừa rồi không phải mạnh mẽ lắm sao, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy? Muốn nói gì thì nói đi."

Hạ Hạ có chút do dự.

Vừa rồi cô tưởng mình có lý, nhưng lại không phải. Với lại cái cô muốn nói bây giờ chỉ là mong muốn cá nhân của cô, cho nên không bao giờ quan trọng với anh. Cho nên cô không định nói ra.

Nhưng bây giờ Chu Dần Khôn lại hỏi, Hạ Hạ có chút rung động. Liệu anh nghe xong có chế nhạo cô, có càng hành hạ cô hơn không?

"Không nói thì quên đi." Ba mươi giây, sự kiên nhẫn của người đàn ông đã cạn kiệt, anh lại muốn cởi quần áo của cô lần nữa.

Hạ Hạ vội vàng nắm lấy tay anh: "Cháu nói!"

Đối mặt với đôi mắt đen láy đó, Hạ Hạ bất giác nuốt khan. Tâm trí quay cuồng, nghĩ ra một cách tiếp cận tương đối nhẹ nhàng.

Cô rướn người về phía trước với lấy tuýp thuốc mỡ trên bàn, bóp thuốc mỡ màu trắng lên đầu ngón tay, Hạ Hạ thăm dò nhìn anh một cái.

Chu Dần Khôn vẫn im lặng, lúc này cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên cổ anh. Thuốc mỡ lành lạnh bôi lên làm giảm cơn đau rát.

Người đàn ông tựa vào ghế sofa tận hưởng dịch vụ bôi thuốc, đầu ngón tay xoắn xoắn một góc bộ đồ ngủ của cô. Đêm nay được gọi chú út, còn được bôi thuốc, sự thân thuộc lâu rồi không được cảm nhận lại.

"Cháu muốn gì." Anh đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Hạ cuối cùng cũng đợi được câu nói này, cô theo lời nói của anh, thăm hò hỏi: "Tối nay... cháu có thể không làm cái đó được không?"

"Cái nào." Giọng điệu đùa cợt.

Cô gái đang chờ đợi, không ngờ là anh lại đáp lại một cách đùa cợt như vậy, Hạ Hạ vặn chặt nắp thuốc mỡ, không nói nữa.

"Cháu không làm thì tôi sẽ làm đấy" Chu Dần Khôn nghĩ không ra chuyện gì mà đàn ông với phụ nữ có thể làm ngoài chuyện làm tình được: "Muốn gì thì nói."

Nghe anh hỏi vậy, Hạ Hạ nghĩ nghĩ, thành thật nói: "Ban đầu tối nay cháu muốn xem phim truyền hình."

"Xem cả đêm?"

Cô gật đầu: "Bởi vì không thường được xem nên cháu muốn xem xong trong một lần. "

Còn tưởng là vấn đề lớn gì, Chu Dần Khôn cười chế nhạo: "Đây là tất cả những gì cháu muốn? Chỉ là xe TV cả đêm?"

"Có được không?"

Cô vẫn đang cầm lọ thuốc mỡ trên tay, trong mắt hiện lên một tia chờ đợi mơ hồ, đặt câu hỏi rất thông minh.

Cái kiểu này áp dụng với đàn ông rất có hiệu quả. Anh hào phóng nâng cằm cô lên, nới lỏng bàn tay đang ôm eo cô: "Xem đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro