Chương 177: Khác thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hạ không ngờ anh sẽ thật sự đồng ý, cô sửng sốt một lúc mới đứng dậy khỏi người anh: "Cái đó, vậy thì chú đợi một chút!"

Chu Dần Khôn tựa vào ghế sofa nhìn cô bận rộn tìm đĩa trong tủ, rồi lại đứng trước TV, cầm điều khiển từ xa liên tục bấm bấm, từ tập cuối cùng nhảy sang tập bảy.

Sau đó cô đột nhiên dừng lại, bước chân đi vào phòng ngủ. Người đàn ông nhướng mày đưa mắt nhìn theo. Chốc lát sau thấy cô gái ôm một chiếc chăn bông lớn trong tay đi ra, Chu Dần Khôn nhìn thấy cô quấn mình trong chăn, ngồi xuống thảm, đang chuẩn bị bắt đầu xem TV.

"Chu Hạ Hạ."

Cái đầu tròn lập tức quay lại, người đàn ông nhìn chăn bông của cô: "Chỉ biết quan tâm đến bản thân mình thôi đúng không."

Hạ Hạ còn tưởng anh hối hận, nhưng sau khi nghe xong, cô nhìn lại chính mình, sau đó nhìn qua anh: "Vậy cháu đi lấy thêm cái chăn nữa."

Nói xong, cô đang đứng dậy đi về phía phòng ngủ, người đàn ông cau mày, giờ mà đi lấy cái chăn lớn hơn này thì phòng khách sẽ chật kín. Anh đơn giản đưa tay ra kéo Hạ Hạ và cả chăn bông vào lòng.

"Như này là đủ rồi."

Hai người chen chúc trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, khuôn ngực nóng bỏng của người đàn ông chạm vào lưng cô, Hạ Hạ nhanh chóng dịch người ra ngoài, giây tiếp theo lại có thêm một bàn tay vòng qua eo cô: "Sao lại trốn, thành thật một chút đi."

Anh nhét cái gối dưới đầu cô rồi ôm cô qua chăn, giống như ôm búp bê, mềm mại, cũng khá thoải mái.

Hạ Hạ đành phải nhấn nút điều khiển từ xa, TV xuất hiện cảnh tuyết rơi, nhạc phát ra, sau đó phía dưới xuất hiện phụ đề tiếng Hàn và tiếng Thái.

Tập phim dài một tiếng, nam nữ chính có lúc cãi vã, lại có lúc ôm nhau tâm sự chuyện tình cảm. Chu Dần Khôn xem được khoảng mười phút đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng Chu Hạ Hạ lại rất tập trung cao độ đến bộ phim, có thể so sánh với sự tập trung của cô khi cô làm bài tập về nhà.

Trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, người đàn ông nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm trên cổ Hạ Hạ, ôm cô vào lòng cố gắng ngủ.

Đột nhiên, trên TV vang lên tiếng nổ, cô gái trong lòng anh cũng kêu lên, Chu Dần Khôn mở mắt nhìn sang, hóa ra là nam chính bị xe tông, trên mặt đầy máu giả.

Tiếp theo cảnh trên màn hình thay đổi, chuyển thành cảnh nữ chính đau đớn khóc lóc, tiếng khóc vô cùng khó chịu.

Chu Dần Khôn lười xem cái kịch bản nhàm chán này, đang định nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng nức nở khe khẽ. Lúc nhìn xuống, thấy người con gái trong tay mình đang dùng chăn lau mắt.

Người đàn ông quay vai cô lại nhìn, hai mắt đỏ hoe, trên mi còn có vài giọt nước mắt.

"Chu Hạ Hạ, làm sao vậy?"

"Cháu, cháu chỉ cảm thấy hai người họ quá bất hạnh." Cô có chút nghẹn ngào: "Vừa mới gặp nhau, nam chính đã gặp tai nạn xe."

Vừa nói, cô vừa lau nước mắt, Chu Dần Khôn nhìn cô, đến cái mũi nhỏ cũng đỏ bừng, lau nước mắt xong còn thở dài: "Không biết liệu anh ấy có bị tàn tật không."

Nhìn cũng có chút đáng yêu.

Anh không buồn nói chuyện với cô, chỉ ôm cô vào lòng, để cô tự mình đa sầu đa cảm.

Một lúc sau, âm thanh trên TV lại bắt đầu có cảm giác không ổn. Người đàn ông lại mở mắt ra, phát hiện kỳ ​​tích y học xảy ra - người đàn ông bị tai nạn xe nghiêm trọng không chỉ đứng dậy được, thậm chí hắn ta còn hôn nữ chính, môi lưỡi đan xen, còn hôn rất lâu.

Không biết là do TV hay đĩa có vấn đề nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Nhìn lại, một bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, liên tục nhấn vào điều khiển từ xa.

"Này." Anh vỗ nhẹ vào chăn.

Người bên trong cứng đờ, im lặng, nhưng những ngón tay vẫn không ngừng bấm.

Chu Dần Khôn kéo chăn ra, nhìn thấy một đôi tai đỏ bừng. Hạ Hạ vẫn đang cảm thấy rất ổn, chỉ là không ngờ một tình huống như vậy sẽ đột nhiên xuất hiện, cô xem một mình thì còn được, nhưng ở đây vẫn còn Chu Dần Khôn, cô xấu hổ đến mức muốn bỏ qua cảnh này nhanh chóng.

Người đàn ông trực tiếp cầm lấy điều khiển từ xa trong tay cô, anh quay mặt cô lại: "Đừng chỉ biết nhìn thôi, học hỏi cách người ta hôn môi đi."

Hạ Hạ nhắm mắt, không đáp lại.

Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: "Ngủ rồi?"

Cô vẫn bất động.

"Được." Anh kéo chăn lại, đắp cho cô thật chặt.

Không đến ba phút, Hạ Hạ ngột ngạt đến không nhịn được nữa, liền thò đầu ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu. Người đàn ông đỡ đầu, thích thú véo dái tai cô: "Sao, tỉnh rồi à?"

Lúc này cốt truyện trên TV đã trở lại bình thường, Hạ Hạ ho nhẹ một tiếng, mơ màng trả lời: "...Đúng vậy, chỉ là chợp mắt một lúc."

Giọng nhỏ nhẹ, mang theo một chút cắn rứt lương tâm khi bản thân giả vờ ngủ. Con thỏ nhỏ này nhìn thật thú vị, người đàn ông vuốt tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô.

Lại xem xong một tập nữa, lúc đó đã gần bốn giờ.

Trong vòng tay phát ra hơi thở đều đều, bàn tay nhỏ bé buông thõng trên mép ghế sofa, người vừa mới giả vờ ngủ lần này thật sự đã ngủ rồi. Chu Dần Khôn tắt TV, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Có lẽ vì cảm thấy nằm nghiêng không thoải mái nên Hạ Hạ mới lật người lại nằm ngửa. Người đàn ông cúi đầu xuống, thấy rõ lông mi của cô, cũng thấy rõ được làn da không tì vết, vô cùng mịn màng.

Cô nhắm mắt ngủ ngon lành, thậm chí bị anh nhéo má còn không tỉnh dậy. Anh nhéo nhéo như đang trêu chọc thú cưng, sau đó gãi gãi mũi, có lẽ là do cảm thấy nhột nên cô quay đầu đi trốn, môi vô tình chạm vào đầu ngón tay anh.

Cái chạm mềm mại nóng bỏng khiến đâu đó trong cơ thể người đàn ông run rẩy, ngón tay anh chạm vào môi cô. Mùi thơm ngọt ngào trong hơi thở của cô khiến người ta muốn động chạm. Ngón tay anh chạm nhẹ, cái miệng nhỏ mở ra. Anh cúi đầu hôn lên, cái lưỡi dễ dàng cạy răng cô ra, sau đó nhẹ nhàng tiến vào.

Khi anh cuốn lấy lưỡi cô, cô cũng không hề phản kháng. Hợp tác hơn bình thường rất nhiều, thậm chí cô còn vô thức nếm thử, đầu lưỡi quấn vào nhau, vô tình nuốt lấy thứ chất lỏng đầy dục vọng của hai người.

Lúc nụ hôn kết thúc, Chu Dần Khôn lại thay đổi chủ ý. Anh cẩn thận liếm môi cô, cắn như không cắn khiến Hạ Hạ ngứa ngáy. Đợi đến khi cô không nhịn được nữa thè đầu lưỡi ra, anh lập tức đưa lưỡi vào rồi thô bạo thâm nhập.

Hạ Hạ ngủ rất say, trong giấc ngủ, trong miệng có thứ gì đó trơn trượt quấn lấy đầu lưỡi của cô, tựa như đang trêu chọc khiêu khích, cô cảm thấy cơ thể nóng bừng, hơi khó thở, không khỏi ậm ừ hai tiếng.

Sau đó Chu Dần Khôn mới buông cô ra, dùng đầu ngón tay lau sạch giấu vết pha lê trên môi cô. Trước khi cô được thả lỏng vài giây, người đàn ông đã giữ cằm cô hôn lên lần nữa.

Trong phòng khách, tiếng hôn môi dai dẳng nhớp nháp không ngừng vang lên, anh kiên nhẫn hôn rất lâu, khiến người trong ngực càng lúc càng ngủ say, sau đó thì không còn phản ứng gì nữa.

Bị hôn như thế này cô cũng có thể ngủ được, tối nay Chu Dần Khôn không còn hy vọng gì vào cô nữa, có lẽ vì đã thỏa mãn cơn đói của mình, cuối cùng chỉ ôm cô ngủ trên ghế sofa cả đêm.

*

Hạ Hạ không biết mình ngủ quên từ lúc nào, còn chưa mở mắt cô đã cảm nhận được bên ngoài trời đã sáng rồi. Nhiệt độ ban ngày cao hơn ban đêm rất nhiều, cô bị cái nóng đánh thức.

Không chỉ nóng mà cô còn cảm thấy có vật gì đó cứng cứng đè lên phía sau khó chịu cực kỳ.

Cô vô thức chạm vào, cuối cùng lại nắm lấy thứ cứng cứng nóng bỏng đó, cùng lúc đó từ cổ người phía sau phát ra một tiếng rên rỉ lười biếng, người đàn ông vòng tay qua eo cô, nhắm mắt cắn vào gáy cô: "Muốn đến thế cơ à."

"Không, không phải." Hạ Hạ vội vàng buông ra, cô muốn đứng dậy, vừa mới động đậy liền bị người đàn ông đè xuống, cô nằm trên sô pha, dưới chăn, anh cởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô, bẻ một chân ra.

Hạ Hạ còn muốn vùng vẫy, Chu Dần Khôn đã vỗ vào mông cô nói: "Đừng cử động."

Vừa nói, anh vừa đưa tay vào trong quần áo của cô, ôm lấy bộ ngực vểnh cao của cô. Dưới sự trêu chọc của đầu ngón tay, ngực cô nhanh chóng đứng lên, người đàn ông hít hà mùi thơm trên tóc cô, thân gậy dày cộp qua quần lót cọ xát bên dưới của cô, Hạ Hạ vùi nửa mặt vào gối, hai tay dùng sức đẩy ra.

Chu Dần Khôn lập tức mất kiên nhẫn, Chu Hạ Hạ trong chuyện này đúng là hay làm người ta mất hứng. Anh véo mặt cô, ép cô quay người lại: "TV xem rồi, ngủ cũng ngủ đủ rồi, giờ còn muốn gì nữa?"

Anh nắm lấy cổ tay cô, chạm vào thứ nhô lên bên dưới: "Cháu nói xem, mấy ngày rồi chúng ta chưa làm."

"Ưm—" Thứ đó cọ vào quần lót, xâm nhập vào giữa hai chân cô, khiến cô hơi đau. Hạ Hạ cau mày: "Một, một tuần."

"Sai, tám ngày." Chu Dần Khôn cởi bộ đồ ngủ của cô ra.

Dưới chăn, Hạ Hạ chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ, ngay lúc anh đang định cởi nốt lớp vải mỏng còn lại duy nhất ra thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Hạ Hạ vội vàng hét lên: "Gõ cửa, có người gõ cửa!"

Người ở bên ngoài dường như nghe thấy tiếng nói bên trong nên liền gọi "Anh Khôn".

A Diệu đến đưa quần áo cho Chu Dần Khôn, bởi vì ở đây Hạ Hạ không có gì cho anh mặc. Đáng lẽ anh ta phải đến vào buổi sáng, nhưng trước khi đến, anh ta lại do dự. Tính toán thời gian, cuối cùng nghĩ nên quay lại vào buổi trưa sẽ thích hợp hơn. Lúc này có thể Chu Hạ Hạ còn đang ngủ, nhưng anh Khôn nhất định đã thức dậy rồi.

Anh ta cho rằng tính toán như vậy rất hợp lý, chỉ là không ngờ ngay khi cánh cửa mở ra, một cơn tức giận lập tức ập vào mặt.

A Diệu giật mình, nhìn thấy vết cắn trên cổ Chu Dần Khôn. Anh ta lập tức hiểu ra, Chu Hạ Hạ nhất định lại chọc tức anh Khôn.

Để không bị giận chó đánh mèo, anh ta thận trọng nói: "Anh Khôn, em mang quần áo đến."

Nói xong anh ta dừng lại, Chu Dần Khôn đứng ở cửa không có ý định cho anh ta vào.

Anh ta đành phải đưa quần áo ở cửa cho anh, người đàn ông tùy tiện đặt chúng lên tủ bên cạnh cửa ra vào, thấy A Diệu vẫn không chịu đi, Chu Dần Khôn nhìn anh ta: "Còn gì nữa à? "

Không biết tại sao, A Diệu cảm thấy chính mình mới là người chọc giận anh.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, anh ta báo cáo: "Trên đường tới đây em nhận được điện thoại từ viện dưỡng lão thông báo Tát Nha đã qua đời."

Tát Nha là tên bà ngoại của Chu Hạ Hạ.

Nghe vậy, Chu Dần Khôn cau mày nói: "Tại sao lại chết?"

"Viện dưỡng lão nói hôm qua bà ấy vẫn ăn uống đi lại bình thường, sáng nay lúc y tá phát hiện ra đã lập tức gọi bác sĩ. Bác sĩ phán đoán bà ấy mất trong lúc ngủ, đó cũng là một cái chết bình thường. Viện dưỡng lão tuân theo quy định, trước tiên cất giữ thi thể, sau đó mới gọi điện thông báo. "

Anh ta chưa kịp nói xong thì bên trong đã vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Chu Dần Khôn lập tức quay người bước vào.

Không được phép, A Diệu cũng không dám theo anh vào, chỉ đứng ở cửa.

Người đàn ông sải bước trở lại phòng khách, anh thấy nước vương vãi khắp sàn nhà, cô gái mặc bộ đồ ngủ của tối qua đang ngồi xổm dưới đất nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh.

Bóng lưng của cô bây giờ rất giống với bóng lưng lúc Tát Mã tự sát.

Mảnh thủy tinh vỡ để lại vết máu trên đầu ngón tay cô, Chu Dần Khôn đi tới kéo người lên, nhưng trên mặt cô gái không có một giọt nước mắt nào, cô cầm mảnh thủy tinh vỡ trong tay nói với anh: "Cháu không cẩn thận làm vỡ cái ly rồi."

"Viện dưỡng lão nói—"

"Ừm, cháu nghe thấy." Cô cụp mắt xuống: "Dọn dẹp xong chỗ này chúng ta sẽ qua đó."

Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống, nhất quyết đòi thu dọn từng mảnh vụn thủy tinh, lau nước trên mặt đất rồi đi tắm rửa thay quần áo.

Trong suốt quá trình không rơi một giọt nước mắt nào.

Rõ ràng tối qua khi xem TV cô còn có thể khóc đến như vậy, nhưng lúc bà ngoại qua đời cô lại không rơi một giọt nước mắt nào. Trên đường đến viện dưỡng lão, Chu Dần Khôn luôn nhìn chằm chằm cô, cô gái lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn không khóc.

Thậm chí, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, cô còn chủ động nói: "Dừng xe được không, cháu muốn mua một bó hoa".

Người đàn ông nhìn cô một mình đi vào rồi lại một mình đi ra, trong tay ôm một bó hoa hướng dương rất lớn. Nước mắt của Chu Hạ Hạ đúng là rất phiền, nhưng chuyện nên khóc lại không khóc thì càng khó chịu hơn.

Đến viện dưỡng lão, Hạ Hạ gặp bà ngoại ở nhà tang lễ.

Bà ngoại nằm trong quan tài pha lê, vẻ mặt thanh thản. Bà ấy mặc bộ quần áo màu trắng tinh khiết, mái tóc được chải gọn gàng, tự nhiên, trên môi dường như còn đang nở nụ cười.

"Bà ngoại." Hạ Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng, đặt hoa hướng dương lên quan tài pha lê: "Cháu mang hoa hướng dương đến cho bà."

Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bà ngoại, cố gắng nhếch lên khóe môi: "Chúng ta đã đồng ý với nhau."

Giọng cô vẫn ngoan ngoãn như vậy, nhưng bà lão thì vẫn bất động, không còn ân cần mỉm cười nắm tay, vuốt tóc cô như trước nữa.

"Cháu đã không khóc, bà ngoại." Khi nói đến đây, nước mắt đã lưng tròng, Hạ Hạ ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại, cô mỉm cười nói: "Cháu sẽ làm theo mọi thứ mà cháu đã hứa với bà, bà không cần lo lắng cho cháu đâu."

Trong lễ đường chỉ có một cô gái. Không ai nghe thấy cô nói gì, chỉ thấy cô đứng đó bất động hồi lâu, bóng lưng gầy gò.

Vào một ngày cuối tuần vô cùng bình thường, cô đột ngột phải nói lời chia tay với bà ngoại.

Hạ Hạ đứng bên trong, Chu Dần Khôn đứng bên ngoài. Anh nhìn bóng lưng cô dao động nhưng không vẫn kiên định không ngã.

"Anh Khôn." Lúc này, A Diệu vẻ mặt nghiêm túc đi tới.

"Nói."

"Ở châu Âu bên kia, Trần Huyền Sinh đang giam giữ lão Hàn làm con tin."

Chu Dần Khôn lúc này mới nhìn sang.

A Diệu nói: "Cuộc gọi là do chính Trần Huyền Sinh gọi đến, hắn nói nếu muốn bảo vệ Hàn Kim Văn thì anh phải đích thân đến đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro