Chương 197: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Mọi người nhìn kĩ tấm hình này nha, mấy chương sau đều liên quan đến cánh rừng này, tiện cho dễ tượng tượng.

Tờ giấy đã được mở ra, chữ viết trên đó xinh đẹp lại gọn gàng.

Nhìn thấy nội dung, người cầm tờ giấy lập tức cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Thấy vậy, một người đàn ông mặc vest đen bên cạnh hỏi: "Lão đại, có chuyện gì vậy?"

"Chu Dần Khôn đang theo dõi Tụng Ân." Người lên tiếng mặc áo sơ mi choàng màu* trắng, để hói, chính là Thác Sa.

*Đoạn này bản raw để là 卦, nhưng mình nghĩ nó lại là 褂, là kiểu sơ mì dài, dài gần giống áo blouse của bác sĩ, mọi người muốn tưởng tượng thì ra là ra nha.

Ông nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay: "Kể từ khi tôi đưa Tụng Ân ra nước ngoài, tôi cũng chưa bao giờ chủ động đi gặp nó, chỉ vì sợ nó bị truy tìm ra tung tích. Lần trước A Huy mất, Chu Dần Khôn tại bệnh viện nói Tụng Ân đang ở Mỹ, tôi tưởng hắn chỉ đang cố tình thăm dò mà thôi, nhưng tôi vẫn lập tức gửi Tụng Ân đến Canada. "

"Sau khi thiếu gia Tụng Ân đến Canada, cậu ấy đăng ký vào một trường do quân đội quản lý, cũng bị cắt liên lạc với thế giới bên ngoài. Những người ở đó đều là những người đáng tin cậy nhất, cho nên không thể rò rỉ thông tin ra ngoài được. Với lại ... cậu ấy đã ở trong trạng thái ẩn dật, vậy mục đích Chu Dần Khôn theo dõi thiếu gia Tụng Ân là gì?"

Mục đích gì.

Thác Sa cúi đầu, đáp án không phải đã quá rõ ràng rồi sao.

"Cô con gái này của A Huy rất thông minh lại cẩn thận." Thác Sa ngẩng đầu nhìn cái hũ tro cốt: "Cô ấy không vội vàng liên lạc với tôi, chắc cô ấy cũng đoán được điện thoại cũ của Tụng Ân nằm trong tay tôi nên mới dùng cái này chuyển tin."

"Có vẻ như cô ấy muốn giúp Tụng Ân."

Thác Sa xoa xoa tờ giấy, im lặng vài giây: "Có lẽ cô ấy cũng là đang giúp chính mình."

Ông quay người bước ra ngoài.

"Lão đại, Chu Dần Khôn đã đến nước này, tại sao không dứt khoát..."

"Dứt khoát cái gì?" Thác Sa cắt ngang: "Lúc đầu tôi không thể giết hắn, bây giờ lại càng không thể. Tái Bồng và A Huy chỉ vừa mới mất, Chu Dần Khôn đã làm được đến trình độ này, đụng tới hắn chính là tự tìm cái chết."

"Vậy..."

Thác Sa lên xe, suy nghĩ một lát: "Chuẩn bị đi, tôi sẽ tự mình đi Canada."

Trong đêm chiếc xe lặng lẽ rời khỏi chùa.

Đã gần một giờ sáng, đèn trong phòng Hạ Hạ vẫn sáng. Cô ngồi vào bàn, chiếc điện thoại trước mặt, đã từ mười hai giờ từ khi tin nhắn chuyển đi cô vẫn không nhận được hồi âm.

Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?

Tụng Ân nói lúc đó cậu vội vã rời đi, để lại mọi thứ kể cả là điện thoại và máy tính cho ông nội cậu là Thác Sa. Lâu như vậy rồi nhưng số cũ của Tụng Ân vẫn gọi được cho nên chắc chắn là người này đã cố ý giữ lại. Trên đó có hiện tên người gọi nên chắc chắn Thác Sa sẽ không trả lời điện thoại.

Cho nên tối qua cô mới gửi tin nhắn đó - mười hai giờ tối mai, chuyện liên quan đến Tụng Ân, hẹn gặp ở chỗ A Huy.

Hạ Hạ không chắc liệu Thác Sa có đọc được tin nhắn hay không, hay sau khi đọc xong liệu ông ấy có tin hay không.

Nhưng trong lòng cô luôn có một sự chắc chắn không giải thích được. Nhắc tới Tụng Ân, Thác Sa sẽ không dễ dàng phớt lờ. Ba đã từng bảo vệ Thác Sa ở chùa Sathorn, mà cô là con gái của ba, chắc chắn phải có chút uy tin với Thác Sa.

Cô nhấc điện thoại lên lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Cô không khỏi cảm thấy có chút dao động.

Việc đặt một lời nhắn dưới hũ tro của ba đã được lên kế hoạch từ trước. Dù khắp nơi không có ai theo dõi nhưng cô vẫn đến công ty để đảm bảo an toàn. Đầu tiên là yêu cầu Chu Dần Khôn ký tên, thứ hai là giả vờ ứng biến cho anh biết cô đã đến chùa.

Nói chung, càng biết chắc chắn về điều gì thì lại càng ít có khả năng nghi ngờ.

Một tiếng "ding" vang lên, âm thanh tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Hạ Hạ lập tức bấm vào mục trả lời tin nhắn bên trên.

Cảm ơn.

Nói cách khác, Thác Sa đã đến chỗ ba và nhìn thấy tờ giấy mà cô để lại. Bây giờ ông đã biết tình hình, chắc chắn ông ấy sẽ bắt đầu giải quyết nó. Hạ Hạ xóa tin nhắn, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

*

Vào ngày cuối cùng của tháng 1, đề xuất hợp pháp hóa đã được gửi đi thành công, kết quả sẽ được công bố vào chiều ngày mai.

Trong biệt thự, TV đang chiếu tin tức.

Trong nửa tháng qua, một trận dịch động kinh ở trẻ em quy mô lớn đã xảy ra ở Thái Lan. Chỉ trong 10 ngày đã có thêm 1,5 triệu trẻ em mắc bệnh động kinh trên khắp cả nước, các bệnh viện lớn đột nhiên chật kín, trẻ em vô gia cư bị bất tỉnh và cơ thể co giật có thể được nhìn thấy khắp nơi trên đường phố.

Bộ Y tế đã ban bố tình trạng khẩn cấp, đồng thời việc sử dụng cần sa y tế đạt tới mức cao nhất trong ba thập kỷ qua.

Trên ghế sofa, người đàn ông cầm ly rượu trong tay, thoải mái chuyển kênh thưởng thức những cảnh bi thảm khác nhau trên bản tin. Không chỉ vậy, giờ đây giới truyền thông còn thống nhất thổi phồng vai trò quan trọng của cần sa trong trường hợp khẩn cấp này.

Một lúc sau, có tiếng mở cửa. Hạ Hạ vừa quay lại liền hướng phòng bếp nói lớn: "Cháu về rồi."

Giọng nói của cô gái nghe có vẻ vui mừng.

"Cháu kêu cái gì." Giọng nói lười biếng của một người đàn ông từ phòng khách truyền đến, Hạ Hạ quay đầu lại nhìn, cô có chút giật mình, cô hiển nhiên không ngờ tới anh sao lúc này sẽ ở chỗ này.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Dần Khôn quay đầu nói: "Lại đây."

Hạ Hạ ngoan ngoãn đi tới, nghĩ tới lời anh vừa nói, cô nói trước: "Xin lỗi."

Người đàn ông nhìn cô mặc đồ thể thao của trường, không biết vì sao lại có vài vết bẩn, hai má đỏ bừng, tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi.

À, chiều thứ Sáu có lớp thể dục.

"Sao mà vui vậy?"

"Đã có kết quả thi giữa kỳ, cháu làm khá tốt." Nói đến việc học, Hạ Hạ hiếm khi nói thêm vài câu: "Giáo viên nói bài kiểm tra này rất quan trọng, cháu đã rất tiến bộ, nói cháu cố gắng tiếp tục duy trì trạng thái học tập như vậy."

Người đàn ông nhướn mày nhìn cô. Con thỏ nhỏ này tinh thần phấn chấn vì đã làm tốt bài kiểm tra, còn vui hơn cả việc có được một trang viên trị giá hàng trăm triệu.

Lúc này Linda đi tới nói: "Hạ Hạ đã về, chúng ta đi tắm trước xong rồi xuống dưới ăn cơm."

"Được ạ." Cô nhìn Chu Dần Khôn: "Vậy cháu lên trước nha."

Cô vừa quay người, người đàn ông đã gọi cô lại: "Chu Hạ Hạ."

Cô gái nhìn sang. Anh đặt ly rượu lên bàn rồi nói: "Cháu muốn đi đâu trong kỳ nghỉ?"

Kì nghỉ? Lúc này Hạ Hạ mới nhớ tới lời anh nói trước đó: "Sẽ đi nghỉ sau khi công việc bận rộn làm xong." Ngày mai và ngày kia đúng là cuối tuần, nhưng mà... cô không muốn đi nghỉ, cô chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.

Thấy cô im lặng hồi lâu, người đàn ông cau mày nói: "Tôi đang hỏi cháu đấy."

Hạ Hạ do dự không dám nói thẳng mình không đi. Có điều cô có chút lo lắng. Lần trước anh nói muốn thư giãn nên đưa cô thẳng đến Anh, khiến việc học của cô bị trì hoãn lâu như vậy.

Cô mím môi khéo léo đề nghị: "Không ra nước ngoài được không? Cuối tuần chỉ có hai ngày thôi, chú có thể đi đâu đó gần hơn được không?"

"Vậy thì Kanchanaburi cũng không tệ." Linda bên cạnh đề nghị: "Từ Bangkok đến đó cũng chỉ mất hai đến ba giờ đi xe. Không khí ở đó rất trong lành, phong cảnh lại thuộc một trong những nơi đẹp nhất ở Thái Lan. Hạ Hạ vừa thi xong, cũng vừa hay đi thư giãn một chút."

Đang nói, chuông cửa biệt thự vang lên, Linda đi ra mở cửa.

Chu Dần Khôn vẫn nhìn chằm chằm Hạ Hạ, cô gái gật đầu: "Vậy chúng ta đi chỗ này đi."

Cô lên lầu vào phòng, còn Linda đi đến nhà ăn dọn dẹp, lúc này A Thái đi tới: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc: "Nói."

"Thác Sa của Hồng Ngõa đã chết, ở đó có tin tức đám tang sẽ tổ chức vào ngày mai, có rất nhiều người được mời đến."

"Ông ta chết như thế nào?"

A Thái nói: "Hình như đã xảy ra một vụ tai nạn xe ở Canada hai ngày trước. Tro cốt hôm nay vừa được đưa về."

Nghe vậy, Chu Dần Khôn ngước mắt lên: "Canada?"

"Vâng. Em nghe nói bọn họ sắp đi gặp cháu trai nhưng lại gặp tai nạn xe, nguyên nhân là bị một chiếc xe tải đi trái phép đâm phải, ba người trong xe tử vong tại chỗ."

Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc trong miệng, im lặng vài giây, cười lạnh.

Anh cười không rõ nguyên do khiến A Thái có chút không hiểu, ngập ngừng hỏi: "Anh Khôn, đám tang bên kia..."

"Không có thời gian."

"Vâng" A Thái nhận được câu trả lời đang định rời đi nhưng Chu Dần Khôn lại lên tiếng: "Còn nữa."

A Thái lập tức nhìn sang.

Người đàn ông dụi điếu thuốc lá vào tàn thuốc: "Ngậm miệng vào, chuyện này phải giữ bí mật."

"Đã hiểu."

Sau khi A Thái rời đi, Chu Dần Khôn bấm số, số điện thoại nhanh chóng được kết nối. Anh chưa kịp đặt câu hỏi thì đối phương đã lên tiếng trước: "Xin lỗi, anh Khôn! Chúng em cũng đang định báo cáo. Tụng Ân đã chết, hiện chúng em đang ở bên ngoài trường học của nó, lễ tang đang được tổ chức bên trong."

Suy cho cùng thì cũng là Chu Dần Khôn ra lệnh thu hồi giám sát, cũng không thể đổ lỗi cho đàn em ở đây được.

"Tình huống cụ thể thế nào?"

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Ba ngày trước Thác Sa từ Thái Lan đến Canada gặp Tụng Ân. Xe họ khởi hành từ trường Tụng Ân, đến bốn mươi phút sau thì xảy ra tai nạn ở vùng ngoại ô. Xảy ra tai nạn do người điều khiển xe tải say rượu, gốc người Canada. Xe bị hư hỏng nặng, Thác Sa, Tụng Ân và tài xế tử vong ngay tại chỗ. Đám tang được tổ chức do người của băng đảng Hồng Ngoã sắp xếp, tro cốt dự kiến ​​sẽ đến Thái Lan hôm nay."

"Tức là chỉ có tro cốt chứ không có thi thể."

Bên kia dừng lại một lúc rồi trả lời: "Vâng. Khi chúng em đến nơi thì thi thể đã được hỏa táng."

Chu Dần Khôn nheo mắt: "Biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông dựa vào ghế sofa, ngón tay gõ gõ nhẹ vào tay vịn của ghế sofa, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Chỉ có làn khói trên đầu ngón tay đang bốc cháy.

Tầng trên.

Hạ Hạ đã tắm xong và đang sấy tóc. Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cô quả thực rất vui mừng, điểm thi cải thiện là một lý do quan trọng, nhưng quan trọng hơn là cô đã nhận được tin vui hai ngày liên tiếp.

Ngày hôm kia, chuyến bay của gia đình Suchela đã cất cánh, suôn sẻ rời Thái Lan.

Hôm qua, cô nhận được tin nhắn từ số cũ của Tụng Ân, nói cô có thể yên tâm.

Hạ Hạ thực sự không hoàn toàn chắc chắn về kế hoạch của mình, nhưng có lẽ đó là ông trời
muốn giúp đỡ cô để mọi chuyện có thể hoàn thành trước ngày Chu Dần Khôn hoàn thành xong công việc của mình.

Dù thế nào đi nữa, Suchela và Tụng Ân đều đã thực sự được sống một cuộc sống an toàn, và sẽ không còn vì cô mà bị liên lụy hay tổn thương dù chỉ một chút nữa.

*

Trưa ngày hôm sau.

Hạ Hạ đã thu dọn đồ đạc và ăn xong bữa trưa nhưng Chu Dần Khôn vẫn chưa quay lại.

Cô nghe Linda nói hôm qua sau khi trả lời một cuộc điện thoại anh đã đi ra ngoài và vẫn chưa quay lại. Hạ Hạ chỉ có một suy nghĩ. Nếu như kỳ nghỉ bị hoãn lại thì cô có thể ở trong phòng đọc sách và nghe nhạc.

Không may là cô vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng ô tô. Người bên ngoài cũng không thèm bước vào, chỉ bấm còi hai lần, ngay cả Linda cũng bị thúc giục: "Thưa cô, ngài ấy đang đợi bên ngoài, xin cô hãy nhanh lên."

Hạ Hạ gật đầu, cầm chiếc cặp đặt trên ghế sofa lên bước ra ngoài. Chiếc Maybach đen tuyền đỗ ở một góc, không cần nhìn cũng biết là ai cầm lái.

Cô gái mở cửa nhìn thấy anh ngồi ở ghế lái, thành thử việc đầu tiên cô làm khi lên xe là thắt dây an toàn. Sau đó mới hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

Chu Dần Khôn mặc bồ độ bình thường màu đen, một tay chống lên cửa sổ xe, nghe xong liền nhìn cô nói: "Cháu còn muốn thêm ai nữa?"

Hạ Hạ muốn có một người lái xe nữa, cô thấy như vậy sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ như không thể. Người đàn ông nhấn ga phóng xe ra ngoài, Hạ Hạ bị bật ra, cô ôm chặt cặp sách, hít một hơi thật sâu.

"Sợ cái gì?" Anh nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Sẽ không xảy ra tai nạn."

"Nhưng mà vẫn nên... cẩn thận một chút."

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó quay đi, nhìn về phía trước, tốc độ không hề chậm lại. Theo cách này, thời gian đi trực tiếp được rút ngắn đi một nửa, biển hiệu Kanchanaburi sớm xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.

Kanchanaburi nằm ở phía Tây Bangkok và phía Tây giáp Myanmar, từng được mệnh danh là một trong những tỉnh đẹp nhất Thái Lan.

Hạ Hạ mơ hồ nhớ ra hình như cô đã từng tới đó, nơi đó có một thác nước hùng vĩ, còn có thêm cây cầu nổi tiếng trên sông Kwai. Kanchanaburi tuy gần Bangkok nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, không đông đúc và thịnh vượng như Bangkok, hai bên đường ở đây có cây cối xanh tươi, thoạt nhìn rất trong lành.

Cô dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng người đàn ông lái xe thỉnh thoảng lại nhìn sang cô.

"Chu Hạ Hạ." Anh gọi: "Trong túi có gì thế?"

Chắc không thể là bài tập về nhà nữa đâu ha.

"Là quần áo, còn có khăn giấy, chìa khóa, kem dưỡng da, bút giấy, ví tiền và dù gấp, còn có cả thuốc cảm."

Nghe cô liệt kê một hồi cũng chỉ toàn những thứ vô dụng.

Anh không khách khí nói: "Những thứ nên chuẩn bị thì không chuẩn bị, lại mang theo nhiều thứ không cần."

Hạ Hạ không ngờ mang theo mấy thứ đó mà cũng bị mắng: "Vậy chú nói xem nên chuẩn bị cái gì?"

Người đàn ông nhìn cô: "Cháu nói xem."

Câu trả lời mơ hồ làm Hạ Hạ bối rối, đang định hỏi thêm một câu nữa thì điện thoại di động của Chu Dần Khôn vang lên. Người đàn ông đầu tiên nhìn vào thời gian, lúc đó đúng là một giờ chiều.

Anh nhấc máy: "Làm sao vậy."

Đầu bên kia điện thoại là Mike Trần, giọng điệu khẩn trương nghiêm túc: "Ngài Chu, đề nghị đã bị từ chối! Ngay khi cuộc biểu quyết sắp đi được nửa chặng đường thì một nhân vật quan trọng bày tỏ rõ thái độ không đồng ý của mình, cuộc bỏ phiếu sau đó bị ảnh hưởng do hắn ta, cuối cùng, số phiếu tiêu cực vượt quá số phiếu tích cực, và đề xuất thất bại."

Hạ Hạ không nghe rõ giọng nói trong điện thoại, chỉ biết một cơn tức giận nhanh chóng tràn ngập trong xe.

Chu Dần Khôn hỏi: "Là ai?"

"Là Phó tư lệnh quân đội Thái Lan, Tướng quân Phán Lực Ngang!"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một tiếng "rầm" vang lên, Chu Dần Khôn nhanh chóng quay người, xe đã đi được gần nửa đường. Hạ Hạ hét lên một tiếng, chiếc cặp sách trong tay cô rơi xuống, cô nghe rõ ràng tiếng bánh xe sắc bén cọ xát trên mặt đất.

Chu Dần Khôn kịp thời né được viên đạn găm vào lốp xe, đồng thời đẩy người trên ghế phụ xuống, giúp cô né được viên đạn bắn từ phía sau.

Cú bắn này có thể so sánh với một khẩu đại bác, nó trực tiếp xuyên qua lớp kính chống đạn của ô tô, mở ra một lỗ lớn trên kính chắn gió, gió lạnh nhanh chóng ùa vào.

Vũ khí là súng bắn tỉa hạng nặng m82a1, vua của loại súng. Thời điểm đó đúng lúc anh rời Bangkok, và không đem theo người bên cạnh.

Người đàn ông cười khẩy, chuẩn bị cũng kỹ càng ra phết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro