Chương 43: Gián đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Hạ Hạ ngủ cả buổi trưa trong sòng bạc, không ai quan tâm đến cô nên cô ăn rất nhiều đồ ăn nhẹ miễn phí ở đó.

Mặc dù có chút ồn ào, nhưng nhiệt độ trong sòng bạc rất mát mẻ, ghế sofa cũng êm, bóng lưng của Chu Dần Khôn ở ngay trước mặt cô, Hạ Hạ ngồi đó yên bình nghỉ ngơi, nhưng cô lại không dám ngủ thật, sợ rằng Chu Dần Khôn sau khi đánh bạc  sẽ rời đi mà không đưa cô đi cùng.

Bữa tối diễn ra tại nhà hàng của khách sạn.

Người lớn đều uống rượu rất lâu, Chu Hạ Hạ luôn có cảm giác như trên người có mùi thuốc lá, đồng thời có chút tiếc nuối cho bộ váy mới của mình. Chu Dần Khôn và Kiều Toa Ngang đang dùng bữa tối dưới ánh nến ở vị trí VIP nên đương nhiên sẽ không để ý tới Chu Hạ Hạ. Cô chỉ có thể ở lại với A Diệu,  ăn được hai miếng, cô đã hỏi liệu cô có thể quay lại phòng và tắm trước không.

A Diệu nói cho cô biết mật khẩu phòng, suy nghĩ một chút rồi gọi Hạ Hạ vừa mới đứng dậy.

"Lát nữa tôi sẽ hỏi nhân viên thuê phòng mới cho cô. Tối nay có thể sẽ phải ở phòng mới."

Hạ Hạ gật đầu: "Được, cảm ơn anh. Tôi sẽ trả lại tiền cho anh sau."

Sau đó cô trở về phòng, lúc này chủ nhân căn phòng không có ở đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nghĩ rằng anh sẽ không ăn xong bữa tối sớm như vậy, Hạ Hạ bước vào phòng tắm trong phòng ngủ, vừa bước vào đã có thứ gì đó đập vào mắt cô.

Điện thoại.

Cô dừng lại, vô thức bước tới, cầm chiếc điện thoại bên cạnh giường lên.

Cô bị tên bắt cóc lấy mất điện thoại di động và ví, cũng không liên lạc được với gia đình, hôm qua khi nhìn thấy điện thoại ở phòng khách, cô muốn báo cho ba mẹ rằng cô vẫn an toàn. Chỉ là ngày hôm qua cô đã xin Chu Dần Khôn cho cô sử dụng phòng tắm của anh nên cô thực sự không dám đưa ra yêu cầu khác nữa.

Hiện tại anh không có ở đây, Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, nhất thời anh sẽ không quay lại, cô lo lắng bấm số, sau đó nín thở chờ đợi.

Nhưng không ngờ truyền đến lại là một người phụ nữ với giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự và chuẩn tiếng Thái: "Xin chào quý khách, đây là quầy lễ tân của khách sạn. Số điện thoại của khách sạn chỉ dùng để gọi nội bộ. Nếu quý khách muốn liên hệ với bên ngoài, cần phải để lễ tân chuyển cuộc gọi. Bạn có cần không?"

Hạ Hạ nghe xong nửa đoạn còn tưởng rằng không liên lạc được với ba, nhưng không ngờ cô chỉ cần chuyển cuộc gọi, liền nói: "Được, cảm ơn."

"Không cần khách sáo, việc chuyển điện thoại sẽ mất một chút thời gian, vì nhu cầu hiện tại khá lớn, sẽ mất từ ​​mười lăm đến hai mươi phút, xin thông cảm ."

"Được."

Hạ Hạ cúp điện thoại, đi vào phòng tắm và tắm rửa nhanh nhất có thể. Sau khi ra ngoài, cô ngồi trên sô pha chờ điện thoại, nhưng thời gian chờ có vẻ lâu hơn lễ tân nói, cuối cùng Hạ Hạ cũng đứng dậy.

Điện thoại trong phòng cần chuyển tiếp nên đến thẳng quầy lễ tân khách sạn để gọi sẽ nhanh hơn?

Hoặc là, trong khách sạn có một chỗ gọi điện thoại, nếu miễn phí thì tốt nhất, nếu không miễn phí... Hạ Hạ vừa nghĩ vừa bước ra ngoài, cô chỉ mới lên được một lúc, có lẽ A Diệu vẫn còn ở dưới đó. Cô chỉ có thể xấu hổ hỏi anh ta vay tiền lần nữa.

May mắn là nhà hàng và quầy lễ tân đều ở tầng một, Hạ Hạ vừa ra khỏi thang máy, cô nhìn về phía nhà hàng và phát hiện chỗ A Diệu ngồi đã trống. Thế là cô đi tới quầy lễ tân.

"Xin lỗi quý cô, khách sạn quy định không thể trực tiếp gọi điện từ quầy lễ tân ra bên ngoài. Tôi đề nghị cô vẫn nên về phòng đợi."

Hạ Hạ hỏi: "Vậy ở đây còn chỗ nào khác có thể gọi điện không?"

Lễ tân lắc đầu xin lỗi: "Khách sạn đã trang bị sẵn điện thoại trong phòng nên không cần thiết lập thêm điểm liên lạc khác, nếu cô vội thì có thể ra ngoài rẽ trái để gọi điện thoại ở buồng gọi điện công cộng, cô mua thẻ điện thoại là có thể sử dụng."

Hạ Hạ nghe vậy gật đầu nói cảm ơn, cuối cùng cô quyết định quay về phòng chờ vậy.

Nhưng khi cô quay lại phòng lần nữa, Hạ Hạ hiển nhiên đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trên mặt đất rải rác giày cao gót, quần áo, váy, mặc dù không có người nhưng cô biết Chu Dần Khôn và Kiều Toa Ngang đã về, cửa phòng ngủ đã đóng, cô còn có thể tưởng tượng được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Cô gái đột nhiên đỏ mặt, cô chợt nhận ra hiện tại mình không nên ở trong phòng này.

Chẳng trách A Diệu nói tối nay anh sẽ cho cô ở phòng mới. Cô vội vàng đi ra ngoài mà không hề hay biết, định đợi ở cửa chờ A Diệu quay lại, nhưng vừa đến cửa thì điện thoại trong phòng khách reo lên.

Hạ Hạ hai mắt sáng lên, lập tức xoay người chạy về phía điện thoại, điện thoại mới chỉ vang lên hai tiếng liền đã có người bắt máy. Khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh và quen thuộc bên kia, đôi mắt cô gái lập tức đỏ hoe: "Ba."

Vốn cô muốn nói ra sự thật và muốn trực tiếp về gặp ba mẹ ở Bangkok, nhưng cô không muốn họ lo lắng vô ích. Cuối cùng cô cũng đã trở lại an toàn.

Thế là Hạ Hạ nói dối: "Buổi bán từ thiện đã kết thúc. Hôm nay con ra ngoài chơi trong giờ nghỉ, chỉ là không chú ý, làm mất điện thoại thôi."

Bên kia Chu Diệu Huy hỏi cô chơi ở đâu và tại sao lại gọi từ số điện thoại của khách sạn khác. Chu Diệu Huy trở nên nghiêm túc, Hạ Hạ vẫn còn có chút sợ hãi, chỉ có thể tiếp tục lời nói nửa thật nửa giả của mình: "Lúc ra ngoài chơi gặp được chú út, chú ấy đã giúp con sắp xếp chỗ ở."

Bên kia có vẻ không tin lại hỏi thêm vài câu.

Suy cho cùng thì do cô còn nhỏ, ban đầu cô cho rằng việc kiểm soát giao thông ở Pattaya là một quy định nghiêm khắc cho nên cô không muốn làm phiền ba mình phải sắp xếp người đến đón cô đến Bangkok. Cô mặt dày một chút hỏi A Diệu mượn một ít tiền sau đó bắt xe buýt về khách sạn trại hè là được.

Nhưng vừa nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, cô gái không khỏi lên tiếng: "Ba, ba có thể cho người đến đón con không---"

Cô còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Chu Hạ Hạ theo bản năng cúp điện thoại, quay người lại, cô nhìn thấy người đàn ông ở cửa một vẻ mặt u ám.

"Chú út." Cô có chút lúng túng đứng dậy.

Chu Dần Khôn đi tới nói: "Gọi cho Chu Diệu Huy?"

Người đàn ông mặc áo choàng tắm, dây thắt lưng lỏng lẻo, để lộ một vùng lớn trên ngực.

Hạ Hạ không dám nhìn nữa, chỉ dám gật đầu. Kết quả là giây tiếp theo cổ đã bị một bàn tay tóm lấy, kéo đến trước mặt người đàn ông, hai cơ thể một cứng một mềm ép sát vào nhau, trái tim Chu Hạ Hạ đập thình thịch, cảm giác sợ hãi suýt chút nữa bị bóp chết ở tháp Sathorn lần nữa quay trở lại.

Chu Dần Khôn gần như nhấc Chu Hạ Hạ lên chỉ bằng một tay. Anh nghe thấy điện thoại trong phòng ngủ đổ chuông hai lần trong, anh vốn cũng không để ý tới, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh rút ra khỏi miệng người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, lấy ra một chiếc áo choàng tắm mặc vào, vừa đi ra đã nghe thấy câu "Con đã gặp chú út".

Trong câu tiếp theo, cô thế mà muốn nhờ Chu Diệu Huy cử người tới đón.

Cơn giận trong phút chốc dâng lên.

"Ai cho phép cháu gọi điện thoại, ai cho phép nói cho anh ta biết tôi đang ở đâu?"

Cô gái khó thở nghẹn ngào, cô mơ hồ biết mình đã phạm sai lầm ở đâu.

Mẹ từng nói rằng cô không nên nói cho người khác biết ba cô đã đi đâu, ở nhà đã gặp ai, hay ông ấy đã nói những gì. Cô luôn ghi nhớ điều này vì sợ ba gặp rắc rối.

Anh cũng là con trai của ông nội, đồng thời cũng làm nghề tương tự như ba cho nên đồng nghĩa với việc tung tích của Chu Dần Khôn cũng phải được giữ bí mật.

"Anh Khôn, người ta chờ có chút lâu..." Kiều Toa Ngang tỏ vẻ không vui, đi ra khỏi phòng.

Cô ta toàn thân ướt nhẹp, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, phần trên ngực lộ ra gần hết, phía dưới thậm chí còn không mặc gì, vốn tưởng rằng sẽ là một cảnh ân ái sẽ điên cuồng khó quên, nhưng không ngờ vừa bắt đầu đã bị gián đoạn.

Đột nhiên có âm thanh phát ra, người đàn ông quay đầu nhìn sang.

Kiều Toa Ngang choáng váng khi nhìn thấy khuôn mặt của Chu Dần Khôn và cô gái đang nhón chân chống cự trước mặt anh.

"Cô còn không mau cút đi?"

Giọng nói lạnh lùng cáu kỉnh khiến Kiều Toa Ngang toàn thân run rẩy.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt như thế của anh này trước đây, như thể sự hiện diện của cô ta giống như một thứ rác rưởi kinh tởm. Sự chiều chuộng lúc ban ngày sự mãnh liệt vừa rồi giống như chưa từng xảy ra. Nửa câu còn lại nghẹn lại trong cổ họng, người phụ nữ vội vàng nhặt chiếc váy và đôi giày cao gót dưới sàn trở về phòng, mặc bừa vào rồi vội vã đi ra ngoài, bước nhanh về phía cửa.

Cho dù sợ hãi, cô ta vẫn đành lòng lén lút nhìn anh, đừng nói là níu kéo ở lại, người đàn ông thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn bên này.

Vừa bước tới cửa, đột nhiên cánh cửa được từ bên ngoài mở ra.

Kiều Toa Ngang giật mình, cô ta nhìn lên, đó là vệ sĩ của Chu Dần Khôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro