Chương 44: Đưa đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Diệu cứ tưởng rằng anh ta đã nói rất rõ ràng, còn nghĩ sau khi tắm xong Hạ Hạ sẽ đến gặp anh ta để lấy thẻ chìa khóa phòng mới.

Nhưng anh ta lại không tìm thấy Chu Hạ Hạ, cuối cùng lựa chọn đi vào phòng anh Khôn nhìn xem.

Không ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy Kiều Toa Ngang vẻ mặt hoảng sợ. A Diệu liếc nhìn cô ta, có chút xấu hổ, vừa rồi anh Khôn rõ ràng còn đang ôm eo người ta, hai người thân mật đi lên.

Kiều Toa Ngang ở trước mặt Chu Dần Khôn không dám nói một lời, nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn A Diệu rồi không nói lời nào bỏ đi.

A Diệu lưỡng lự bước vào, nhìn thấy Anh Khôn lại đang hành hạ người khác.

Cô gái bối rối dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay anh, khó khăn thừa nhận lỗi lầm của mình: "Chú, xin lỗi chú... Cháu xin lỗi, cháu... cháu không phải cố ý."

Mặc dù anh ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại nhìn thấy cô gái hình như sắp ngạt thở, A Diệu không khỏi bước tới: "Anh Khôn."

Khi Chu Dần Khôn nghe thấy tiếng gọi "Anh Khôn " này, anh bực bội quay đầu lại : "Lại xin tha? Sao vậy, thích nó à."

A Diệu nghẹn họng, anh ta tuyệt đối không có ý đó. Cô là cháu gái của anh Khôn cho nên từ tận đáy lòng A Diệu cũng coi cô như đứa cháu gái trong nhà, anh ta chưa bao giờ nhìn Chu Hạ Hạ như một người phụ nữ.

Điều anh lo lắng là nếu Chu Dần Khôn tức giận bóp chết cô thì sau này sẽ gặp rắc rối lớn.

A Diệu nói thật: "Anh Khôn, tốt nhất là đừng để rắc rối đến tai ông cụ."

Anh ta đã từng nói điều này một lần trước đây. Ông cụ rất thích cô cháu gái nhỏ này. Sinh nhật của Tái Bồng là vào cuối tháng, nếu làm ông cụ không vui thì việc nói chuyện hàng hóa sẽ càng khó khăn hơn.

Chu Dần Khôn hừ lạnh một tiếng, ném Chu Hạ Hạ xuống ghế sô pha. Cô gái ho khan liên tục, cổ họng đau rát, nước mắt sinh lý rơi xuống.

Chu Dần Khôn nhìn xem, không hiểu cô đang khóc cái gì. Là cô phạm sai lầm, quấy rầy cuộc vui tối nay của anh, một miếng da cũng chưa mất đi, vậy mà cô còn dám khóc?

Chu Dần Khôn bực bội nói: "Đưa con bé đi cho tôi. Càng xa càng tốt, đừng để con bé lảng vảng trước mặt tôi."

A Diệu gật đầu, nhìn Chu Hạ Hạ: "Đi thôi."

Cô gái lau nước mắt, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Chu Dần Khôn. Anh cũng liếc nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Hạ lập tức ngoảnh mặt đi, ngoan ngoãn đi theo A Diệu ra ngoài.

Chu Dần Khôn thấy cô mở miệng, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn không nói gì.

Dù là tức giận hay dục vọng chưa tiêu, anh đều cảm thấy cả người nóng bừng, vẻ mặt lạnh lùng quay lại phòng tắm tắm nước lạnh. Tắm xong ra ngoài tính lấy bộ quần áo sạch sẽ mặc vào thì thấy hai bộ quần áo đã giặt bằng tay trong tủ.

Không biết nó được chuyển từ phòng tắm đến nơi này từ khi nào.

Chu Dần Khôn nhìn bộ quần áo hai giây, sau đó cởi ra ném đi.

*

A Diệu cho Hạ Hạ hai lựa chọn.

Đầu tiên là tự mình ở trong phòng mới, đừng xuất hiện trước mặt Chu Dần Khôn nữa, đợi cho đến khi việc kiểm soát giao thông hoàn toàn kết thúc rồi mới bắt xe buýt trở về khách sạn.

Thứ hai là đi ngay bây giờ nhưng chỉ được đi xe tải, hiện tại chỉ có xe vận chuyển hàng hóa là được dỡ bỏ kiểm soát giao thông.

Hạ Hạ không suy nghĩ nhiều, lựa chọn phương án thứ hai. Cô cứ tưởng sẽ phải bỏ lỡ cuộc thi chính thức ở trại hè và sau đó sẽ phải thi bù nhưng không ngờ là vẫn còn cơ hội, đi xe nào cũng không quan trọng, miễn là có thể quay lại.

A Diệu nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi, sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi để đến khách sạn của trại hè."

A Diệu làm việc rất nhanh. Không biết là từ đâu lôi ra được một chiếc xe tải, Hạ Hạ chật vật mãi mới trèo lên được trên ghế hành khách.

Sau khi lên xe cũng chẳng ai lên tiếng. Hạ Hạ siết chặt dây an toàn trước ngực, đây có lẽ là chiếc xe duy nhất đang lưu thông trên đường, họ phải lái xe qua một đoạn đường cao tốc ngắn, hai bên đường cao tốc không có người dân, hơn nữa ban đêm còn tối mờ tối mịt, chiếc xe tải và những người trên đó đều bị che khuất, bao phủ trong bóng đêm vô tận.

Ở một mình với một người đàn ông xa lạ, nếu như nói không sợ thì sẽ là nói dối. Đặc biệt là toàn bộ cánh tay của người đàn ông này còn kín đầy hình xăm, còn không phân biệt được trên đó là những hình gì nhưng thoạt nhìn chỉ thấy đáng sợ. Trong ấn tượng của cô, không có người bình thường nào lại đối xử với cơ thể mình như vậy, chỉ có bọn côn đồ đó mới xăm hình, để gia nhập băng đảng hoặc để thể hiện quyền lực, tóm lại là họ đều không phải là người tốt.

Giống như người đàn ông đã kéo cô vào lều khi trước, đánh cô đến bất tỉnh rồi tống cổ cô vào lồng kính.

Nhưng... Hạ Hạ nghĩ rằng có lẽ A Diệu không tệ đến thế.

Trong phòng bao ở Bất Dạ Thành, khi Chu Dần Khôn ép cô giết cậu bé kia, nhưng thực ra A Diệu mới là người đã nổ súng. Cô theo họ đến khách sạn rồi lại bị đuổi ra, chính A Diệu đã chạy theo ngăn cô lại. Sau đó, A Diệu lại trả tiền mua váy cho cô.

Nghĩ nghĩ, Hạ Hạ lại lặng lẽ liếc nhìn anh ta. Cuối cùng quay đi, quyết định không nói thêm gì nữa.

Bởi vì vẻ mặt vô cảm của A Diệu khá đáng sợ.

Cứ như vậy, xe tải lặng lẽ ra khỏi đường cao tốc, cô gái ngồi ở ghế phụ di chuyển, đưa tay ra phía sau kéo tấm vải dính trên lưng ra.

Máy điều hòa trong xe tải hoạt động không tốt, Hạ Hạ cảm thấy có chút khó chịu, vô thức đưa tay định điều chỉnh điều hòa ở mức tối đa, nhưng lại phát hiện đã vặn hết cỡ.

Lúc này, trong xe yên tĩnh truyền đến giọng nam: "Có nóng không?"

"Hả?" Hạ Hạ không ngờ nghe thấy giọng nói đột ngột của A Diệu: "Ồ, không sao, không nóng."

A Diệu liếc nhìn cô. Hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, lúc này anh ta mới kịp phản ứng lại.

Anh ta đã bị nướng ở nhiệt độ cao và ngâm trong biển băng cùng với Chu Dần Khôn nhiều năm, anh ta giống như hoàn toàn không cảm nhận được sức nóng, nhưng đối với một người bình thường như Chu Hạ Hạ, nếu như tiếp tục đổ mồ hôi, cô sẽ bị mất nước.

Chiếc xe dừng lại bên đường.

Hạ Hạ hơi ngạc nhiên nhìn A Diệu xuống xe, không nói một lời đóng cửa lại đi về phía sau xe. Cô ngơ ngác ngồi đó, xung quanh tối mịt, cô lại không dám xuống xe, không biết A Diệu muốn làm gì mà lại đột nhiên dừng lại.

Nghĩ tới người này vốn dĩ là vệ sĩ của Chu Dần Khôn, liệu anh ta có tính tình xấu như anh không? Chẳng lẽ vừa rồi cô làm loạn đồ đạc trong xe, đắc tội anh ta sao?

Cô càng nghĩ càng hoảng, anh ta sẽ không cứ như vậy bỏ đi, bỏ cô lại một mình trên đường đó chứ...

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét kỳ quái từ cách đó không xa truyền đến, Chu Hạ Hạ rùng mình, vội vàng nhìn sang phía phát ra âm thanh, nhưng trời tối quá, cô không nhìn thấy gì cả. Chỉ có một tiếng kêu kì lạ nhưng cô không nhìn rõ đó là thứ gì.

Lúc này, trong gương chiếu hậu trên ghế lái xuất hiện một bóng người màu đen. Lòng Hạ Hạ chợt thắt lại, nhìn hai giây, cô phát hiện cái bóng này có chút quen mắt.

Sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông có hình xăm trên tay ngồi vào.

"Này."

Thế mà được đưa tới lại là một chai nước và một cây kem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro