Chương 45: Tiêu tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ lạnh như băng được đặt trên tay cô gái. A Diệu tắt điều hòa, hạ cửa sổ bên trái xuống, nhìn Chu Hạ Hạ: "Mở của sổ xe bên kia ra đi."

"Ồ, được rồi." Khi Hạ Hạ hạ cửa sổ xuống, xe tiếp tục lái đi.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, đặt nước lên đùi, xé vỏ kem ra cắn một miếng nhỏ. Tình cờ đây lại là nhãn hiệu cô hay mua, vị kem tan chảy nơi đầu lưỡi, ngọt nhưng không béo, lại có mùi thơm sữa đậm đà. Sau khi xe tải tăng tốc, có cơn gió nhẹ nhàng từ bên ngoài thổi vào, Hạ Hạ cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, không còn nóng bức khó chịu nữa.

Sau khi cắn thêm một miếng nữa, bây giờ mới nhớ ra vừa rồi đã quên nói lời cảm ơn.

Cô quay đầu lại nhìn người kia đang lái xe, anh ta vẫn vô cảm như trước, nhưng giờ cô cảm thấy anh ta cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

"Cảm ơn ạ." thanh âm nhỏ nhẹ, giọng điệu chân thành.

Nghe thấy lời này, A Diệu chỉ nhìn qua mà không nói gì.

Hạ Hạ cẩn thận ăn kem, không để nước kem chảy xuống làm bẩn chiếc váy trắng.

"Tôi sẽ trả lại tiền chiếc váy cho anh khi tôi quay lại khách sạn trại hè. Nhưng mà phải trả lại cho anh bằng cách nào, bằng tiền mặt hay cách gì khác?"

A Diệu nói: "Không cần phải trả lại."

"Hả?" Hạ Hạ nhìn chiếc váy, giá cả của nó cũng rất cao.

"Tiền này đều là tiền của anh Khôn, cô muốn thì có thể trả lại cho anh ấy."

"Cái gì?" Môi Hạ Hạ dính đầy nước kem, thế nhưng cô hoảng sợ đến quên cả lau.

"Tiền tôi có đều thuộc về anh Khôn. Bao gồm tiền trà buổi sáng, quần áo và phòng mới của cô trong khách sạn."

A Diệu nói tiếp: "Anh Khôn không quan tâm đến chút xíu tiền ít ỏi này nên cũng không cần phải trả lại đâu."

"Nhưng..." Hạ Hạ muốn nói lại thôi, Chu Dần Khôn đến một tách hồng trà cũng tính tiền cô, sau này cô muốn vay tiền để mua một chiếc váy, nhưng anh lại không thèm để ý đến cô.

Thế nhưng khi cô mặc bộ váy mới lên xe, anh lại không nói gì. Điều đó có nghĩa là sao?

Cô có chút bối rối.

"Vấn đề tiền bạc không tính là gì." A Diệu không biết tại sao mình lại nói nhiều như vậy: "Nơi ở của anh Khôn không thể tùy tiện tiết lộ ra được. Có một lần kia, chỉ vì một cuộc điện thoại vô tình thế mà đã có người lén giấu một quả bom trong xe của chúng tôi. Nếu anh Khôn nhạy bén đề phòng, để vụ ám sát thành công trót lọt, chúng tôi có lẽ sẽ bị nổ tung không còn một mảnh."

Giọng điệu của A Diệu bình tĩnh, nhưng trong lòng Hạ Hạ lại vô cùng hoảng sợ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Sau đó, người gọi điện thoại vô tình tiết lộ tung tích của Anh Khôn, cùng với người đã giấu quả bom trong xe, đều bị nhét vào miệng những quả bom nhỏ, sau đó bị ép nuốt xuống, từng quả từng quả một cứ thế nổ tung." 

A Diệu dừng lại, ngụ ý là Chu Hạ Hạ đêm nay may mắn nhặt về được một mạng.

Hạ Hạ rõ ràng biết mình đã làm sai điều gì, cô cũng hiểu được tại sao Chu Dần Khôn lại tức giận như vậy.

Nhưng cô thực sự không có ý làm hại anh, cô chỉ muốn gọi điện cho ba để báo với ông rằng cô vẫn an toàn.

Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: "Nhưng, ba là anh cả của chú. Họ là anh em. Cho dù ba có biết, ông cũng sẽ không làm hại chú ấy." 

A Diệu im lặng hai giây, sau đó nói: "Lúc ở tháp Sathorn, ông ấy cũng vì cô mà chĩa súng vào đầu anh Khôn."

Hạ Hạ không nói nên lời.

"Không thể biết khi nào con người ta sẽ nảy sinh ý đồ." A Diệu nói: "Không có nhiều người biết được bộ dáng của Anh Khôn. Cho dù là anh ấy có đứng ở trước mặt họ, những người đó cũng không nhất định sẽ nhận ra. Nhưng nếu như họ biết chính xác hành tung của anh ấy thì lại là một chuyện khác. "

Hạ Hạ hiểu ý, cô cúi đầu nói: "Xin lỗi."

"Tốt nhất là cô nên tự mình nói với anh ấy."

Nước kem sắp chảy xuống, Hạ Hạ vội vàng cắn một miếng. Nghe được lời nói của A Diệu, cô có chút bất đắc dĩ, cô sợ Chu Dần Khôn, mà Chu Dần Khôn nhìn cô cũng chướng mắt, anh vừa bảo cô đừng lảng vảng trước mặt anh.

Về đến khách sạn còn chưa tới mười hai giờ cho nên chắc chắn có thể bắt kịp lớp học trại hè ngày hôm sau. Sau khi Hạ Hạ xuống xe, A Diệu còn đưa cho cô một ít tiền mặt.

Hạ Hạ biết đây là tiền của Chu Dần Khôn, nhất thời không dám lấy. Chưa đầy hai ngày, cô lại mắc một khoản nợ khổng lồ.

"Cầm lấy."

A Diệu nhét tiền vào tay cô rồi quay người lên xe trở về.

Hạ Hạ vội vàng nói: "Cảm ơn!"

A Diệu nghe thấy nhưng không dừng lại, anh ta đóng cửa rồi lái xe rời đi.

Trở về khách sạn trại hè, Hạ Hạ có chút muốn khóc. Cô đến quầy lễ tân giải thích tình huống của mình và lấy thẻ phòng thay thế, khi bước vào thang máy, tình cờ gặp được giáo viên.

Thầy giáo vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại tràn đầy lo lắng, ông hỏi Hạ Hạ tại sao cô lại đột nhiên mất liên lạc, có phải cô ra ngoài chơi không có chừng mực hay không.

Những lời phê bình lại lo lắng như vậy khiến Hạ Hạ cảm động, cô lễ phép xin lỗi giáo viên, cuối cùng giáo viên đích thân đưa cô về phòng.

Edit: ủa? học sinh mất tích mà không đi tìm hả? tác giả viết ra đoạn này nhưng lại không đưa ra hướng giải quyết, đọc cấn chết đi được.

Tiếp theo sẽ là một loạt các khóa học và kỳ thi có tính cạnh tranh cao. Hạ Hạ tắm rửa, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, ngồi vào bàn ổn định lại tâm lý, cuối cùng mới tắt đèn đi ngủ, dự định phải dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với các khóa học và bài kiểm tra tiếp theo.

*

Khi A Diệu trở về, toàn bộ kiểm soát lưu thông đường bộ, đường biển và đường hàng không ở Pattaya đã được nới lỏng, sớm hơn một ngày so với dự kiến. Không chậm trễ nữa, Chu Dần Khôn đi thẳng đến Sân bay Quân sự U-Tapao và đáp chuyến bay quân sự bí mật tới Singapore.

Chuyến đi này là để kiểm chứng xem Quỹ Hoàng gia Phaya Thái có thực sự bị Ngô Bang Kỳ lũng đoạn hay không, mà đằng sau có phải còn có người chống lưng cho ông ta hay không, và tại sao vốn tiền đi ra lại không bị phát hiện. Tất nhiên, những thứ này không thể điều tra nếu như anh vẫn chỉ ở Thái Lan. Chỉ có thể đích thân đi một chuyến đi đến thăm trụ sở sáng lập của cơ quan quản lý quỹ.

Máy bay cất cánh, A Diệu hỏi anh có muốn quay lại Koh Samet sau khi trở về từ Singapore không.

Chu Dần Khôn cau mày: "Sao lại phải quay lại đó? Đi thẳng đến Mae Sai."

Mae Sai là một thị trấn nhỏ ở cực bắc Thái Lan, nằm ở biên giới giữa Thái Lan và Myanmar, và là nơi duy nhất có thể di chuyển được đến Tam giác vàng. Ông già Tái Bồng hiện đang sống ở đó.

Để tìm hiểu rõ về nguồn vốn lưu động kia sẽ cần phải ở lại Singapore trong thời gian dài hơn để đảm bảo nắm chắc được mạch máu của Ngô Bang Kỳ, nó sẽ giúp cho việc kinh doanh sau này không gặp trở ngại. Đây cũng là lý do thuyết phục nhất để thuyết phục ông già Tái Bồng. Lễ mừng thọ của Tái Bồng là vào cuối tháng 6. Khi đó sẽ đi thẳng từ Singapore trở về, thời điểm vừa kịp.

A Diệu gật đầu, nhìn Chu Dần Khôn nhắc nhở: "Cô Tạp Na vẫn đang đợi ở đảo Samet."

Nếu anh ta không nói, Chu Dần Khôn đúng là đã quên rồi, thản nhiên nói: "Để cô ta trực tiếp trở về Bangkok đi."

"Được."

Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một chút. Mới vừa nhắm lại được khoảng hai giây, anh lại mở mắt ra.

A Diệu đang gửi tin nhắn liên lạc với người phụ nữ của Anh Khôn, anh ta luôn dùng tin nhắn để truyền đạt ý tứ của Anh Khôn. Sau khi gửi tin nhắn, tin nhắn liền nhanh chóng được phản hồi, Tạp Na nhờ A Diệu nhắc Chu Dần Khôn uống ít thôi.

Đương nhiên A Diệu sẽ không truyền đạt lại những điều như thế này. Anh Khôn ghét nhất là những người cứ quan tâm đến chuyện anh làm, anh biết rất rõ có nên uống hay không, nên uống bao nhiêu.

Làm xong việc này, anh ta ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Dần Khôn đang nhìn mình chằm chằm.

Cái nhìn này... A Diệu không hiểu lắm.

"Trên người cậu có mùi gì?"

Nghe vậy, A Diệu vô thức giơ tay lên ngửi.

Có vẻ như... có mùi như kem? Hình như cũng không phải, mùi của kem cũng không thể lưu lại lâu như vậy.

Anh ta nói: "Có lẽ là của Chu Hạ Hạ. Sữa tắm có mùi như kem." "

"Cậu mua đồ ăn cho con bé đấy à?" Chu Dần Khôn khoanh tay: "Cậu tiêu tiền của tôi cũng rất sảng khoái đó chớ. Tôi có nhờ cậu mua váy cho còn bé sao." 

Thành thật mà nói, A Diệu hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao cho nên đã nói sự thật: "Anh Khôn, chỉ là một bộ quần áo mà thôi." 

"Cậu không hiểu." Chu Dần Khôn hếch cằm, A Diệu đưa điếu thuốc bên cạnh cho anh sau đó lại đưa thêm bật lửa.

Người đàn ông châm một điếu thuốc và hỏi: "Con bé là là gì? Là người phụ nữ của tôi à?"

A Diệu lắc đầu, dĩ nhiên là không.

"Vậy thì là do tôi nhiều tiền nhưng không có chỗ tiêu nên phải chạy đi nuôi con cho Chu Diệu Huy, lại còn mua đồ ăn và quần áo nữa. Nhìn có giống như một thằng rảnh rỗi không có việc làm không chứ?"

A Diệu hoàn toàn hiểu rõ được thân phận của Chu Hạ Hạ quả thực không được lòng anh Khôn, khi nhìn thấy cô, anh sẽ nghĩ đến Chu Diệu Huy, tiêu tiền cho cô cũng sẽ cảm thấy không vui.

A Diệu cúi đầu: "Xin lỗi, anh Khôn, lần sau tôi sẽ không tự ý kiểu vậy nữa. Nhưng Chu Hạ Hạ nói cô ấy sẽ trả lại tiền cho anh."

Chu Dần Khôn nghe đến cái tên này liền mất kiên nhẫn: "Bảo con bé không cần, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Edit: có thể bản raw sẽ cục súc hơn, nghe chối tai hơn, nhưng mình luôn cố gắng dịch lời của nam9 nói về nu9 một cách có thiện cảm nhất, cho nên sẽ khác đi đấy nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro