Chương 6: Cháu gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trán Thác Sa nổi đầy gân xanh, ông nắm chặt chuỗi tràng hạt Phật châu trong tay.

Lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, xông pha trong mưa bom bão đạn, già rồi lại bị một đứa trẻ trèo lên đầu, còn chĩa súng vào đầu, thậm chí hôm nay có thể sẽ trở thành ngày giỗ của ông. Thác Sa kìm nén sự tức giận, ông biết Chu Dần Khôn nói là làm.

"Cậu muốn cái gì?" Thác Sa liếc mắt nhìn Tụng Ân nằm trên mặt đất: "Cậu muốn cái gì tôi liền bồi thường cho cậu, nhưng ngón tay của cháu trai tôi, cậu tính bồi thường như thế nào?"

Ngón tay đứt lìa bị ngâm trong rượu, muốn cũng không thể nối nó lại.

Chu Dần Khôn cười xấu xa: "Chú Thác Sa, chú đang nghĩ cái gì vậy? Chú và Chu Diệu Huy cùng nhau hợp tác chiếm đất đai và nhà máy của tôi ở Mumbai, biến nhà máy quân sự của tôi thành cái thứ chẳng ra cái chó gì. Đem nó trở thành cái nhà máy dệt vô dụng kiếm chẳng được bao nhiêu, bây giờ lại kêu muốn bồi thường cho tôi, chơi tôi sao?"

*Ê đoạn này từ tiếng trung ra lộn xộn ghê đi được mà t dịch đỉnh quá bây, đọc mượt quá má.

Anh cúi đầu nhìn xuống ngón tay bị chặt đứt kia, khóe môi người đàn ông cong lên, hắn lười biếng nhấc chân, cố ý giẫm lên ngón tay đó.

Máu và rượu cùng nhau bị giẫm lên, tạo nên âm thanh ướt át và nhớp nháp trên sàn nhà.

Chu Dần Khôn giẫm nát nó như cách anh giẫm lên tàn thuốc, thấy khuôn mặt của Thác Sa tái nhợt, khuôn mặt anh lại càng cúi xuống gần hơn: "Nhớ cho kỹ nhé, tôi sẽ đòi lại tất cả các khoản nợ mà chú nợ tôi từ trên người đứa cháu trai quý giá của chú. Tôi gặp cậu ta một lần, sẽ chặt đứt một ngón tay. Sau khi chặt hết các ngón tay, lại chặt đến cánh tay. Đừng lo, tôi sẽ đếm từng thứ một. Sau đó sẽ gửi lại từng món cho chú, chú Thác Sa."

"Chu Dần Khôn, Tái Bồng không dạy mày không được gây sự với người trong nhà sao?"

Chu Dần Khôn lại giống như nghe thấy một trò cười, thậm chí cũng lười để ý đến. Anh ta giơ tay, A Diệu rút súng rời đi theo Chu Dần Khôn. Thác Sa thậm chí đã muốn nổ súng giết anh, nhưng Chu Dần Khôn đã giám chỉ dẫn theo một thằng đàn em đến làm ầm ĩ như vậy, nói rõ là nó cũng không sợ sẽ bị đánh trả.

Để đối phó với một con rắn độc và một con báo săn mồi hung dữ, nhất định phải giết chết chúng chỉ bằng một đòn tấn công. Nếu không thể thành công ngay từ lần đầu tiên, chờ nó phản kích ắt hẳn sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Chu Dần Khôn không có vợ con, hắn xem như không có gì để mất. Cả hai người con trai của Thác Sa đều chết trong một trận nổ súng đẫm máu, chỉ còn lại một đứa cháu trai là Tụng Ân, ông thật sự không dám mạo hiểm đánh cược mạng sống của cháu mình.

Thác Sa không ra lệnh ngăn cản Chu Dần Khôn mà vội vàng đến chỗ Tụng Ân để xem bàn tay của cậu, vết cắt sắc lẹm, nết cắt cũng rất gọn gàng. Lúc này Hạ Hạ cũng ngồi xổm bên cạnh Tụng Ân, lấy khăn tay của nhà hàng quấn lấy tay Tụng Ân.

"Tụng Ân, cậu chờ một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện" Chu Hạ Hạ nhìn thấy Tụng Ân đột nhiên mất đi một ngón tay, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, nhìn cậu đau đến mồ hôi đầm đìa, Hạ Hạ khóc đến nước mắt đầy mặt.

Thác Sa không ngờ rằng Tụng Ân không những không khóc mà còn kiên định nhìn ông. Trong lòng dâng lên một tia nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng đứa nhỏ được che chở không chịu nổi gió mưa, nhưng dù sao cũng chảy cùng một dòng máu với ông, huyết thống kiên quyết quả là không giảm đi một chút nào. Thác Sa xoa đầu Tụng Ân: "Đưa đến bệnh viện đi."

Thuộc hạ lập tức chạy tới đỡ Tụng Ân ra ngoài, dù biết là vô ích nhưng bọn họ vẫn nhặt ngón tay lên, bọc kĩ lại ngón tay bị đứt lìa kia. Chu Hạ Hạ nhìn theo ngón tay bị cắt đứt kia mà run lên, vội vàng đứng dậy theo cậu ra ngoài.

Thác Sa đứng thẳng người, nhìn một bàn đầy đủ khách khứa, cười nói: "Để mọi người chê cười rồi, hôm nay lại khiến cho mọi người mất hứng, trẻ con không hiểu chuyện, cứ xem như là câu chuyện cười đi."

Là nhân vật chính của bữa tiệc đại thọ này, lại bị bao nhiêu ánh mắt dõi theo, Thác Sa không thể mất bình tĩnh chứ đừng nói là vội vàng rời đi.

Chu Hạ Hạ vốn muốn đến bệnh viện với Tụng Ân nhưng Tụng Ân lại nói: "Tiểu Hạ, cậu về nhà trước đi."

Nói xong cậu lên xe, mấy chiếc xe màu đen đồng loạt chạy về phía bệnh viện với tốc độ cao, chiếc xe cuối cùng ở lại là chiếc xe mà Tụng Ân sắp xếp để chưa Chu Hạ Hạ về nhà.

"Mời lên xe." Chu Hạ Hạ đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt của Tụng Ân vừa rồi nhìn cô. Họ lớn lên cùng nhau, nhưng ánh mắt vừa rồi của Tụng Ân quá xa lạ. Giống như là... không quen biết cô vậy.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng tái nhợt.

Người chặt ngón tay của Tụng Ân là Chu Dần Khôn.

Mặc dù những người khác không biết, nhưng Tụng Ân lại biết Chu Dần Khôn là chú của cô.   

Những giọt nước mắt vốn đã bị ánh nắng hong khô lại trào ra, người của Hồng Ngõa đang đợi ở đó lại thấy Chu Hạ Hạ khóc lên, vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi.

"Chú, chú đến bệnh viện đi." Chu Hạ Hạ nghẹn ngào nói: "Không cần đưa cháu về, cháu tự đi về được, cảm ơn chú."

Cô nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, lau nước mắt đi về phía trạm xe buýt, người đàn ông nhìn bóng lưng gầy guộc của cô, nhưng rồi cũng không tiến lên ngăn cản, cuối cùng xoay người bước lên xe. Chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua Chu Hạ Hạ, cửa sổ phản chiếu dáng vẻ nức nở của cô khi cô đi về phía trước.

Chu Hạ Hạ nhanh chóng hiểu được phản ứng của Tụng Ân, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bực.

Buổi chiều không có ai ở trạm xe buýt, ánh mặt trời chiếu rọi vào người cô, Tiểu Hạ đợi một lúc cũng không thấy xe buýt đến, liền đi đến phía sau biển báo trạm xe buýt. Trạm dừng xe buýt là một công ty thực phẩm, ở có một tán cây to, bóng mát bao phủ cả bên trong và bên ngoài hàng rào của công ty. Hạ Hạ đi tới chân tường, bóng cây mang đến vài phần mát mẻ.

Trên chiếc Maybach độ sơn đen tuyền cách đó không xa, Chu Dần Khôn đang bật điều hòa, sốt ruột nhìn về đâu đó. Thuốc lá trong xe mới hết, A Diệu đang đi xuống mua, Chu Dần Khôn đợi được khoảng hai phút  hơn rồi, anh cảm thấy mình đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lúc này, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng dưới bức tường của trạm xe buýt phía trước. Làn gió thoảng qua, lay động những chiếc lá xanh mướt, thổi tung góc váy cô gái.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy mát và dễ chịu.

Radar của đàn ông đối với phụ nữ luôn cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là khi họ gặp được người phụ nữ xinh đẹp.

Anh ngả người ra ghế sau thích thú nhìn cô gái từ trên xuống dưới. Chiếc váy có vẻ hơi rộng so với cô, phần eo trống không, khi gió từ bên ngoài thổi qua, lớp vải dính chặt vào người cô, lộ rõ ​​vòng eo nhỏ nhắn. Nhìn xuống dưới, tuy chỉ lộ ra bắp chân nhưng lại rất cân đối, trắng nõn, mềm mại và thẳng tắp, nói là một đôi chân hoàn hảo cũng không phải nói quá. Nhưng khi nhìn lên, ngực chỉ hơi phồng lên, có vẻ như nó chưa phát triển hết.

Sự hứng thú của người đàn ông giảm đi một nửa.

Mà lúc này, cô gái dường như còn đang thắc mắc tại sao xe còn chưa tới, quay đầu nhìn hướng xe chạy.

Đó là một khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, ở một nơi như Thái Lan này, nơi mà mọi người đều bị ánh nắng nóng rực đốt cháy, ấy thế mà làn da của cô lại vừa trắng mềm vừa phát sáng. Rõ ràng là không trang điểm, đôi mắt đỏ hoe vừa nhìn đã biết mới khóc xong, gương mặt sau khi được nước mắt rửa qua vẫn hoàn toàn sạch sẽ. Cô bé trông giống như khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Sau khi quay đầu lại mấy giây, cô gái lại quay đầu trở về. Như thể đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục chờ đợi hay không.

Mái tóc dài đen nhánh lại mềm mại, phần đuôi tóc được xõa ra lắc qua lắc lại khiến người ta ngứa mắt. Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, loại tiểu mỹ nhân còn chưa phát triển hết này chơi không có gì thú vị, cũng chỉ để nhìn thôi, không đáng để anh lăn xả mình đứng dưới ánh mặt trời tán tỉnh cô bé.

Sau khi nhắm mắt được hai giây, anh lại mở ra. Khuôn mặt cạnh bức tường kia trùng khớp với khuôn mặt của ai đó đứng dưới cầu thang đang cầm cây kem gọi anh là chú.

Chu Dần Khôn nhìn lại một lần nữa.

Chậc chậc. Đó thực sự là cháu gái của anh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro