Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc chờ xe, Chu Hạ Hạ đang nghĩ cách giải thích với Tụng Ân, lại không chú ý thấy cửa chiếc Maybach cách đó không xa mở ra, một tên lưu manh đi xuống.

Chuyến xe buýt hôm nay bị trễ cũng trùng hợp cho cô thêm thời gian để suy nghĩ.

Cô muốn nói với Tụng Ân là cô là cô còn Chu Dần Khôn là Chu Dần Khôn, họ không liên quan gì đến nhau. Nếu có bất kỳ mối quan hệ nào, thì đó là mối quan hệ giữa những kẻ thù, bởi vì Chu Dần Khôn đã đánh ba cô rất thậm tệ. Cô thậm chí còn muốn gọi cảnh sát để bắt giữ anh. Cho nên, cô sẽ không gọi Chu Dần Khôn là chú út nữa, chứ đừng nói đến việc thừa nhận anh trong lòng.

*Đoạn này buồn cười, quả là suy nghĩ của những đứa trẻ, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Nhưng liệu Tụng Ân có tin không? Hay là nói cậu ấy sẵn sàng tin tưởng sao? Dù gì thì cuối cùng người tổn thương cậu ấy vẫn là Chu Dần Khôn.

Cho dù cả hai đều mang họ Chu, nhưng không có nghĩa là bọn họ là cùng một loại người. Chu Hạ Hạ càng nghĩ càng thấy oan ức: "Chu Dần Khôn là kẻ xấu, kẻ thối nát. Nhưng tớ rõ ràng là không phải mà."

Cô cúi đầu, không biết làm thế nào để vãn hồi lại tình bạn đã kéo dài hơn mười năm này. Vừa lo vừa buồn, nước mắt cứ thế rơi xuống.

"Chu Hạ Hạ."

Đột nhiên có người gọi tên cô, cô nhìn sang.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc áo sơ mi in hình kia, trên đó vẫn còn lấm tấm vết máu nhưng lại vô cùng hài hòa với họa tiết của trang phục, không hề có chút lạc quẻ nào. Dưới lớp quần áo là một đôi chân dài miên man. Nhìn lên lại là khuôn mặt đẹp trai đến mức mê hoặc lòng người.

Khi bốn mắt chạm nhau, trái tim cô đập dữ dội. Cô muốn chạy đi nhưng chân cô cứ nhũn ra, không tài nào di chuyển được.

Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Chu Dần Khôn dùng giọng trêu đùa nói: "Cháu vừa nói ai là kẻ thối nát?"

Xung quanh không có ai, hơi nóng thiêu đốt mặt đất, cô nhìn người đàn ông bước đến chỗ khuất bóng dưới bóng cây, cô loạng choạng lùi lại một bước, lưng áp vào bức tường nóng hầm hập phía sau. Nghe được Chu Dần Khôn nói, trong lòng cô càng thêm lạnh, cô giấu hai tay sau lưng, ngón út dường như có cảm giác hơi đau nhức.

Anh quá cao, Chu Hạ Hạ lại cúi đầu xuống, nhìn cô như thế này lại chẳng khác gì một con thỏ run rẩy cuộn tròn dưới bức tường.

Chu Dần Khôn một tay dựa chống lên tường, ghé sát vào tai Chu Hạ Hạ, gân chút nữa là chạm vào khuôn mặt trắng trẻo non nớt kia: "Đang hỏi cháu đấy."

A Diêu mua thuốc lá trở về, thấy ghế sau không có người, anh ta sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh. Sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và một cô gái nhỏ nhắn trong bóng râm phía sau bảng hiệu bến xe buýt.

Người đàn ông không đứng thẳng, nhìn anh như vậy, trên môi còn nở một nụ cười, đang nói chuyện với một cô gái. Khuôn mặt của cô gái bị mái tóc dài buông xõa che đi, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc váy trắng hơi đung đưa và một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Chỉ trong năm hoặc sáu phút, anh Khôn lại đã yêu một người phụ nữ mới. A Diệu không có bất kỳ biểu cảm nào, hiển nhiên là anh ta đã quen với điều đó. Mặc dù trong xe đã bật điều hòa nhưng Chu Dần Khôn vẫn chưa quay lại nên anh ta đành đợi bên ngoài xe.

Chu Dần Khôn lại ngửi thấy mùi kem, vị ngọt thoang thoảng.

Anh liếc nhìn cổ cô gái, cô khẽ run rẩy, mùi hương nhàn nhạt này dường như là từ trên quần áo của cô.

Hạ Hạ cắn môi không nói gì. Cô vô cùng sợ hãi, nhưng cô nhất quyết không phủ nhận những gì mình vừa nói. Tụng Ân không làm gì sai, tại sao anh lại đối xử với Tụng Ân như vậy chứ? Tại sao anh lại chen chân vào phá hủy tình bạn của cô với cậu ấy?

Loại không cam lòng này giống như khi cô biết ông nội và bố mình buôn bán ma túy nhưng lại không giống như trong sách giáo khoa đã nói sẽ bị công an bắt và xử phạt. Chu Dần Khôn vô cớ làm tổn thương mọi người, nhưng tại sao anh vẫn có thể bình yên đứng ở đây?

Vừa sợ vừa bướng.

Chu Dần Khôn đứng thẳng dậy, góc nhìn từ trên cao xuống của anh dễ dàng nhìn thấy cảnh xuân trước ngực cô gái. Chiếc áo lót trắng tinh của cô gái ôm lấy hai khối thịt mềm mại, dây vai mảnh khảnh hằn lên trên bờ vai trắng nõn non nớt.

Một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hình như là vết thương ngày đó của Chu Diệu Huy làm cô bé sợ hãi, lần này gặp lại, ấy thế mà cô không cười với anh, cũng không gọi anh là chú út nữa, trực tiếp trở thành một kẻ thối nát.

Đồ tồi, đồ lưu manh, đây là lời sỉ nhục thô tục nhất mà cô có thể nghĩ ra sao? Cũng có lý, cái loại hèn nhát như Chu Diệu Huy và vợ anh ta có thì thể nuôi dạy ra đứa bé có tý khí chất sao.

A Diệu đợi ngoài xe một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.

Chu Dần Khôn là người thiếu kiên nhẫn, trời nắng nóng như vậy, anh lại để điều hòa trong xe bật, đứng ở ngoài gần mười phút. Sau đó, anh ta nhìn thấy người đàn ông đằng kia di chuyển, lúc anh nghiêng người sang một bên, A Diệu mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái.

Đó là cô gái hôm qua anh ta gặp ở biệt thự của Chu Diệu Huy, thì ra là con gái của Chu Diệu Huy.

"Cháu, cháu không đi." Chu Hạ Hạ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên.

Bởi vì Chu Dần Khôn nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon.

Cô nhớ kỹ lời nói của ba mẹ nói, khi nhìn thấy anh, cô nên tránh xa anh ra. Anh làm tổn thương ba, lại tùy tiện chặt đứt ngón tay người khác, hiện tại lại nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, Chu Tiểu Hạ tuy rằng còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cô ngốc như vậy.

"Không đi?" Chu Dần Khôn cười cười, "Vậy được, chú đưa nhóc về nhé."

Vừa nghe phải về nhà, Chu Tiểu Hạ kinh hãi ngẩng đầu, anh lại định đến nhà cô sao? Ba mẹ đều đang ở nhà, làm sao có thể để anh quay lại nhà cô chứ?

Cô rơi nước mắt lắc đầu: "Cháu, cháu có thể tự về..."

Chu Dần Khôn chưa từng nuôi dạy đứa trẻ nào, nhưng rất lâu trước đó anh từng nuôi một con chó, con chó rất sợ anh, mỗi khi nó nhìn thấy anh, nó cũng chỉ dám nức nở hai lần, nép mình vào chân anh không dám cử động. Khi anh tâm trạng vui vẻ sẽ trêu chọc nó hai cái, khi tâm trạng không tốt sẽ đá nó ra xa. Anh nuôi nó suốt bảy năm trời, cuối cùng nó chết đi. Sau này anh không nuôi thêm một con vật nào nữa.

Anh nuôi chó còn anh trai của anh nuôi con. Nuôi hơn chục năm mới lớn được chút xíu thế này. Nhưng có vẻ...lại thú vị hơn việc nuôi một con chó.

Ví dụ như bây giờ, con bé đang cố gắng bảo vệ ba mẹ mình và từ chối lời đề nghị của anh.

Chu Dần Khôn cũng không khó chịu, thời tiết quá nóng, anh không muốn lãng phí thêm thời gian. Quay người rời đi.

Chu Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy cháu có thể tự mình trở về. Nhưng mà chú nghe nói đầu Chu Diệu Huy bị thương nặng, chú phải đi thăm hắn chút mới được."

Cô gái phía sau nghe vậy, căng thẳng trong lòng đột nhiên dâng lên.

Cách đó không xa A Diệu không nghe rõ hai người nói gì, chỉ nhìn thấy Chu Dần Khôn tâm tình vui vẻ đi về, cô gái lại vừa khóc vừa đi theo.

A Diệu mở cửa ghế sau, Chu Dần Khôn ngồi lên, khí lạnh ùa vào mặt. Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, A Diệu quay đầu nhìn Chu Hạ Hạ.

"Anh định làm tôi nóng chết à?" Chu Dần Khôn cầm điếu thuốc trong tay, xé bao bì ra: "Đóng cửa lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro