Chương 84: Bốc hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Diệu đi lấy chìa khóa quay lại thì thấy cánh cửa đóng lại từ bên trong. Sửng sốt mất một lúc, nhớ lại tiếng súng vừa nghe thấy, khi này mới vội vàng phản ứng. Anh Khôn chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, nên việc anh lười chờ mang chìa khóa đến cũng không có gì ngạc nhiên.

Kỳ lạ là sau khi anh bước vào đèn trong phòng cũng không bật. Anh Khôn muốn dạy dỗ Chu Hạ Hạ thì tại sao lại không bật đèn lên? Như vậy thì đêm nay có cho cô ấy ra ngoài không?

Anh ta quay trở lại xe, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì chợt thấy đèn trong căn hộ bật sáng, ngay sau đó lại có một tiếng "rầm" vang lên, một bóng đen đóng sầm cửa lại rồi bước ra ngoài.

A Diệu lập tức mở cửa xe bước xuống: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn sắc mặt tối sầm nắm lấy cổ áo A Diệu, trực tiếp đẩy anh ta vào cửa xe: "Ai cho phép mày lái xe đến đây? Tao say rượu nói sai mày cũng đéo biết à?"

A Diệu đã quá quen với việc bị đánh, vì làn da thô ráp cho nên lưng đập vào xe cũng không có cảm giác gì, thứ duy nhất anh ta cảm giác được là bây giờ anh Khôn đang rất tức giận.

Thành thật mà nói, tối nay Chu Dần Khôn và Y Vạn uống hơi nhiều, nhưng nhìn vẻ ngoài thế này trông cũng không giống đang say.

"Xin lỗi, anh Khôn." A Diệu đầu tiên là nhận sai đã, tuy nhiên nói xong cũng chưa phát hiện mình sai ở đâu, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ.

Mặc dù xung quanh rất tối nhưng bóng dáng của Chu Dần Khôn vẫn rất rõ ràng. Nhìn thấy anh đang nổi cơn thịnh nộ, lại nghe thấy câu "Uống say nên nói sai", A Diệu chợt nghĩ đến điều gì đó.

Trực giác trước đó của anh ta có lẽ đã đúng, anh Khôn một chút cũng không muốn dạy dỗ Chu Hạ Hạ, mà chỉ là đọc sai địa chỉ.

Vì vậy...

A Diệu hỏi thẳng: "Anh Khôn, anh còn muốn đi Hồ Angel không?"

Anh ta chắc chắn rằng bản thân nghe được là đường Angel. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có lẽ là Chu Dần Khôn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Có điều A Diệu vẫn không hiểu tại sao anh Khôn lại tức giận như vậy, thực ra bây giờ cũng đâu có trì hoãn bất kì công việc nào. Hồ Angel cũng ở Thonburi, từ đây tới đó chỉ mất mười lăm phút đi đường.

"Vậy bây giờ đi qua đó?" anh ta thành thật hỏi tiếp.

Mặc dù A Diệu rõ ràng không có ý gì, nhưng Chu Dần Khôn nhìn anh ta lại có cảm giác như đang bị cười nhạo.

Hiện tại anh chỉ muốn làm một việc.

Chu Dần Khôn thô bạo kéo A Diệu ra, tự mình ngồi vào ghế lái: "Lên đây."

"Ồ được." A Diệu hành động rất nhanh, leo lên xe còn chưa kịp thắt dây an toàn xe đã lao đi.

Nhìn thấy điểm đến, trong lòng A Diệu căng thẳng.

Phòng tập Muay Thái*.

*Muay Thái: võ thuật cổ truyền của Thái Lan, tóm gọn lại thì bộ môn này sẽ sử dụng tối đa toàn bộ khả năng của mọi bộ phận để tấn công. Kết hợp giữa boxing, karate, khóa Judo, aikiko. Môn này phải gọi là tính thực chiến rất cao, nó gần như là bỏ hoàn toàn phòng thủ, chỉ có tấn công và né đòn.

Đây là nơi anh Khôn thường đến mỗi khi tâm trạng không tốt và đang muốn trút giận. Bất kì ai bị túm đầu vào lúc này thì cứ xác định là xui xẻo.

"Anh Khôn." A Diệu vô thức nuốt khan, mặc dù giỏi chịu đựng lúc bị đánh nhưng không có nghĩa là thích bị đánh, huống chi còn là bị đánh oan: "Chu Hạ Hạ chọc anh giận hả?"

Ý là, bắt anh ta tới đây là đang giận cá chém thớt phải không? Nếu mà đúng thì có thể thương xót một chút...

Chỉ là không ngờ nghe xong sắc mặt Chu Dần Khôn càng đen hơn.

"Nếu mày còn nhắc đến cái sụn mềm phiền phức đó một lần nữa, tao sẽ vặn đầu mày xuống."

*

Tạp Na vừa tắm xong. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì chợt thấy bên ngoài có một tia sáng lóe lên.

Khóe môi lập tức nhếch lên, buộc lại bộ đồ ngủ rồi đi xuống lầu.

Vừa nhìn qua đã thấy có gì đó không ổn lắm. Toàn thân Chu Dần Khôn bao trùm bởi một cỗ không khí thù địch nặng nề, cả người dường như vừa trải qua một quá trình luyện tập vất vả, cơ bắp căng cứng.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi, người đàn ông cởi quần áo, trần trụi bước lên lầu.

"Anh Khôn, anh..." càng đến gần, cảm giác áp bức càng nặng nề, Tạp Na mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi.

Khi Chu Dần Khôn đi ngang qua, Tạp Na tránh sang một bên, ánh mắt khẽ chuyển động.

Môi dưới của anh dường như có máu, còn có cả vết đỏ trên cổ. Không phải là dấu hôn hay một vết xước, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn khiến người ta nghĩ rằng nó do một người phụ nữ gây ra. Nhưng mà, nếu như anh đi tìm phụ nữ, vậy thì anh phải hài lòng mới đúng, chứ không phải sẽ tức giận như bây giờ.

Tạp Na lại nhìn A Diệu ở cửa.

A Diệu lần này cũng khác với trước đây, đứng từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể thấy máu từ khóe môi anh ta chảy ra. A Diệu là người bên cạnh Chu Dần Khôn, anh ta là người có tài thiện xạ tốt nhất trong số tất cả người dưới trướng của anh, người bình thường không thể nào đánh anh ta thành như vậy được.

A Diệu nhìn thấy cô ta, gọi một tiếng "Cô Tạp Na " rồi chuẩn bị rời đi trước.

"Đợi đã, A Diệu." Tạp Na ngăn anh ta lại.

A Diệu quay lại.

Anh ta nhìn thấy Tạp Na đi vào phòng khách lấy hộp thuốc ra, tìm thứ gì đó rồi đi tới đưa cho anh ta.

"Cầm lấy."

Là một tuýp thuốc mỡ.

Chỗ bị đánh vẫn còn đau nên A Diệu cũng lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."

"Không có gì đâu. À mà nhân tiện." Tạp Na nhìn qua: "Hạ Hạ vẫn bị nhốt à? Mọi chuyện vẫn ổn." Bây giờ được rồi. Anh Kun sẽ trừng phạt cô ấy trong bao nhiêu ngày?

A Diệu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Hình phạt này, anh ta cảm thấy cũng không nghiêm khắc lắm, Chu Hạ Hạ chỉ là bị nhốt, ăn uống đều không thiếu, cũng không có trừng phạt gì cả, còn có thể làm bánh, vui chơi tùy thích. Nếu không phải nói là phạt thì cũng chẳng ai biết được, chỉ là anh Khôn không nói sẽ thả cho cô về, để cô đi học và sinh hoạt lại bình thường.

Thấy anh ta có vẻ khó trả lời, Tạp Na đổi câu hỏi.

"Thật ra tôi có chút lo lắng cho em ấy. Tôi có thể đến gặp em ấy được không? Hạ Hạ ngay cả áo khoác cũng không mang theo, nếu em ấy bị cảm lạnh thì ban đêm sẽ phát sốt. Anh Khôn chắc cũng không phải là không cho người khác đến thăm Hạ Hạ mà phải không?"

Cái này quả thực là không có nói, A Diệu khẳng định.

"Hạ Hạ hiện tại đã mười lăm mười sáu tuổi, đang trong thời kì nổi loạn, tôi đến gặp em ấy coi thử có thể thuyết phục em ấy đừng lúc nào cũng chọc giận anh Khôn được không." Cô ta nhẹ giọng nói, từng chữ đều có ý tứ nói đến điểm quan trọng.

A Diệu gật đầu: "Được."

Chu Hạ Hạ này bây giờ không thể đánh cũng không thể mắng, nếu cô đắc tội với anh Khôn thì người gặp xui xẻo sẽ là những người khác.

Nghe vậy, Tạp Na nhẹ nhàng mỉm cười: "Chờ một chút, tôi đi lấy ít đồ cho Hạ Hạ."

*

Sau khi Chu Dần Khôn đóng sầm cửa rời đi, Hạ Hạ co ro trên ghế sofa với nỗi sợ hãi kéo dài, hoàn toàn không ngủ được.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên trong đời sẽ là với chú út của mình. Nụ hôn mãnh liệt đến mức cô cảm thấy toàn thân kiệt sức, khó thở, hoàn toàn không thể chống cự. Không chỉ vậy, một lần nữa cô hiểu rõ được sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, đó là một sức mạnh khủng khiếp khiến cô không thể kháng cự hay thoát ra.

Hạ Hạ nắm lấy cổ tay vẫn còn đau nhức của mình, cảm giác được mùi hương của anh bao phủ khắp người.

Cô cúi xuống nhặt đôi giày lên, định đun nước tắm lại.

Cánh cửa bị tiếng súng làm vỡ khiến gió lọt vào, cơ thể cô gái run rẩy. Mới sáng sớm, xung quanh vẫn còn vang lên những âm thanh kỳ lạ, cô thực sự không dám hấp tấp ra ngoài, sợ gặp phải thú dữ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đỗ xe. Hạ Hạ đứng đó, dựa vào ánh đèn trong phòng nhìn thấy một bóng người cao lớn ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy đèn trong phòng bật sáng, Tạp Na gọi tên Hạ Hạ. Khi bước lên bậc thang, cô ta nhìn thấy ổ khóa bị gãy, Tạp Na hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn A Diệu.

Người sau không có kinh ngạc cũng không có tiến lên kiểm tra, anh ta hiển nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra.

Nếu cửa đã bị phá từ lâu, Hạ Hạ sẽ không ngoan ngoãn ở lại đây, cho nên... hôm nay là mới bị phá sao?

Trùng hợp là, anh Khôn đi vắng mấy ngày nay, và mãi đến hôm nay mới về.

Hạ Hạ nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc bên ngoài, lập tức chạy tới mở cửa, khi nhìn thấy Tạp Na, giọng Hạ Hạ nghẹn ngào: "Chị Tạp Na..."

Cô lập tức ôm lấy Tạp Na như thể đã tìm được chỗ dựa.

Cách đó không xa, A Diệu nhìn thấy hai người ôm nhau nhưng không bước tới.

Tạp Na và Hạ Hạ vào nhà, còn anh ta thì đứng đợi ngoài.

"Hạ Hạ, chị mang cho em bộ quần áo vừa người, áo khoác dài tay và đồ ăn em thích ăn."

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Hạ Hạ nhìn Tạp Na lấy quần áo và đồ ăn trong túi ra, đều là những món ăn mà cô thích, cô cảm giác vừa ấm ức vừa an toàn, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

"Ô, Hạ Hạ, đừng khóc." Tạp Na vừa an ủi cô vừa lấy khăn giấy ra, ngồi lại gần, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạ Hạ.

"Nghe nói lần này em bị phạt là vì lén lút đến sân bay, muốn một mình ra nước ngoài. Hạ Hạ, việc này rất nguy hiểm, em phải biết, nếu như em một mình ra nước ngoài, không quen thuộc đường đi, nếu bị lừa bán đi hoặc bị ai đó bắt nạt, ai có thể kịp thời đến giúp em? "

"Nhưng nếu em nói thẳng với chú, chú ấy sẽ không đồng ý." Hạ Hạ cúi đầu trả lời.

Tạp Na sững người, ngừng lau nước mắt.

Nếu nhìn kỹ hơn, Hạ Hạ khi mở miệng nói, có thể thấy bên trong môi dưới của cô bị cắn và chảy máu. Nhìn thế này, môi của cô khác hẳn thường ngày, có vẻ như... hơi sưng. Khóe môi anh đỏ bừng cũng có vết máu.

Không thể giải thích được, bất chợt nhớ lại dấu vết trên môi Chu Dần Khôn, Tạp Na nhìn xuống cổ tay Hạ Hạ, trên đó dấu vân tay lưu lại rất rõ ràng. Chiếc cúc dưới cùng của áo đồng phục học sinh cũng bị mất.

Bàn tay cầm chiếc khăn giấy run rẩy không ngừng. Đây là chỗ ở của anh Khôn, Hạ Hạ lại là cháu gái của anh, không thể nào có người dám xông vào đụng đến cô bé như vậy.

Cô ta bắt gặp đôi mắt vẫn còn ngấn lệ của Hạ Hạ: "Chị——"

Thấy vẻ mặt Tạp Na kỳ lạ, Hạ Hạ đưa tay lau nước mắt: "Sao vậy chị Tạp Na?"

Tạp Na hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang không ngừng dao động trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhất có thể hỏi: "Chú út, chú út của em vừa mới tới đây phải không?"

Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy cô gái trước mặt vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt nhìn đi chỗ khác.

Trái tim Tạp Na chợt thắt lại.

"Chú ấy... có đến." Hạ Hạ thực sự không biết phải kể cho Tạp Na toàn bộ câu chuyện như thế nào, đành phải nói ngắn gọn hơn: "Lúc chú ấy đến rất mất bình tĩnh, sau đó thì bỏ đi."

Đây không phải là nói dối.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Hạ Hạ cảm thấy Chu Dần Khôn nhất định đã nhận nhầm người. Tức là anh đã nhầm cô với người khác.

Trong phòng lúc đó không có ánh sáng, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, còn chưa kịp nói chuyện đã bị bịt miệng, sau đó cô cắn anh một cái, mới có cơ hội kêu lên, sau đó liền gọi "Chú út", mà lúc đó Chu Dần Khôn ngay lập tức buông cô ra.

Sau khi bật đèn xác nhận là cô, anh tức giận đến mức đóng sầm cửa rồi bỏ đi. Dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có cảm giác như đó chỉ là hiểu lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro