Chương 85: Đồng lõa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp Na ban đầu nghĩ Hạ Hạ sẽ quanh co nói dối, che giấu sự thật rằng Chu Dần Khôn đã đến đây.

Nhưng trong thời gian ở chung, cô ta cũng biết Hạ Hạ là kiểu người như thế nào. Cô bé trung thực, tốt bụng và lịch sự, và cô thực sự rất sợ chú út của cô ấy, chứ đừng nói đến việc có bất kỳ suy nghĩ nào khác về Chu Dần Khôn.

Nhưng... Tạp Na cũng biết rất rõ anh Khôn là người như thế nào.

Muốn gì thì phải có được đó. Bao gồm tiền bạc, quyền lực, hay cả là phụ nữ.

Những thứ như quan hệ huyết thống này có lẽ chẳng là gì trong mắt anh cả. Anh đi vắng mấy ngày rồi quay lại đây. Anh có thể không thích Chu Hạ Hạ, anh dọa cơ sợ, tức giận với cô, có những lúc còn nhắm mắt làm ngơ với những lỗi lầm của cô.

Có lẽ, chính vì mối quan hệ giữa chú và cháu gái này mà anh luôn để mắt đến Hạ Hạ. Hoặc có thể một ngày nào đó, anh sẽ không còn thỏa mãn với mối quan hệ chú cháu nữa.

Đây là thứ anh Khôn có thể làm - miễn là anh ấy muốn.

Thấy Tạp Na không lên tiếng, Hạ Hạ ngập ngừng gọi: "Chị Tạp Na?"

Tạp Na ngẩng đầu, Hạ Hạ nhìn thấy mắt cô ta đỏ hoe.

Cô giật mình, vội vàng đi lấy khăn giấy trên bàn: "Chị Tạp Na, chị bị sao vậy? Chị đừng khóc."

Trên mặt cô tràn ngập lo lắng và bồn chồn, Tạp Na hơi cảm động, âm thầm thở dài trong lòng . Cô ta ngày đêm ở bên Chu Hạ Hạ, nhìn cô vượt qua nỗi đau mất cha mất mẹ, cô vẫn luôn ngoan ngoãn, không làm gì sai cả.

Sau một hồi im lặng, Tạp Na cuối cùng cũng nở được một nụ cười, "Không sao, chỉ là... chị thấy em hình như đã gầy đi rồi."

Nghe được câu hỏi này, Hạ Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô lại đi lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tạp Na.

Tạp Na nhìn sang giấy tờ thông tin trên bàn: "Hạ Hạ, em muốn đi du học à?"

Tạp Na vừa nói vừa đưa tay lật từng trang giấy đọc: "Nhiều quốc gia như vậy, em muốn đi đâu?"

Hạ Hạ mím môi: "Canada ạ."

Nói xong, cô liếc nhìn về phía cửa, hạ giọng: "Nhưng chị Tạp Na, mặc dù bây giờ không có ai theo dõi cả, nhưng em cảm thấy ở những nơi khác, chẳng hạn như nơi ở của bà em, vẫn thường xuyên bị giám sát, bởi vì lần trước em vừa rời khỏi viện dưỡng lão, mới đặt chân đến sân bay đã bị những người kia bắt lại. Có vẻ như dù em làm gì thì cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện. "

"Hạ Hạ." Tạp Na gọi,

Hạ Hạ gặp được ánh mắt của cô ta.

"Nếu... em thực sự muốn đi, chị sẽ tìm cách giúp em."

Nghe thấy những lời này, mắt cô bé sáng lên: "Thật sao?"

"Thật." Tạp Na hơi cụp mắt xuống: "Giúp em, cũng là giúp chính bản thân chị. "

Hạ Hạ không hiểu, nhưng Tạp Na hiểu rõ Chu Dần Khôn, cái này thì Hạ Hạ biết. Vấn đề cuối cùng là vướng mắc vệ sĩ đi theo thì để Tạp Na giải quyết.

Nghe Tạp Na chủ động muốn giúp, Hạ Hạ vô cùng cảm động, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

*

Năm giờ chiều ngày hôm sau, hộp đêm Tiger City vẫn chưa mở cửa.

Đây là một hộp đêm mới được mua lại và vẫn chưa ai biết chủ sở hữu mới là ai.

Gần đây có quá nhiều người tìm kiếm Chu Dần Khôn, nếu đều là những đơn hàng lớn như Y Vạn, thì thôi quên đi, còn có một số người muốn dựa vào mối quan hệ của họ với ông già để đến tìm anh, muốn anh cho họ một số đặc ân. Chu Dần Khôn rất khó chịu, một đám không có việc gì làm cứ đến chỗ người ta gây phiền phức, anh cuối cùng dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh tránh đi trước.

Hộp đêm chỉ mở cửa lúc chín giờ tối, A Diệu cầm điện thoại di động của Chu Dần Khôn bước vào, Chu Dần Khôn đang đứng ở chỗ hàng rào cao nhất trong hội trường, nhìn mọi ngóc ngách của hội trường để moi móc khuyết điểm.

"Anh Khôn, là điện thoại của Carl."

Chu Dần Khôn nhận lấy: "Nói."

Carl và Tra Sai đều được Chu Dần Khôn cử đến Colombia để tìm hiểu lý do tại sao Ngô Bang Kỳ - một người không có bất kì vũ khí gì, lại dám bước chân đến lãnh thổ của Little Esco buôn thuốc..

Nhận thấy giám đốc mới sẽ nhậm chức vào tháng sau, Ngô Bang Kỳ sẽ từ chức trước, sau đó thương vụ đầu tiên đàm phán lần trước sẽ được thực hiện. Trước đó, một số điều cần phải được làm rõ.

Carl ở bên kia nói: "Anh Khôn, Phó cục trưởng Ngô Bang Kỳ quả thực không có vũ khí. Nhưng ngoài Esco, ở Medellin có một băng nhóm rất hùng mạnh, trong đó có nhiều người đều là người châu Á."

Medellin là thành phố lớn thứ hai ở Colombia, cũng là một trong những thành phố mà băng đảng tội phạm tràn lan, nó cũng là quê hương của trùm ma túy lớn nhất Colombia, Esco.

"Ý mày là gì?"

"Phần lớn người Thái và người Myanmar đều nằm trong băng đảng châu Á này. Tuy nhiên, họ không có liên quan gì đến Ngô Bang Kỳ, nhưng lại có liên quan đến một người khác tên là...tên hắn là gì?"

Đầu bên kia điện thoại có thể nghe thấy tiếng Carl cho Tra Sai một quyền, lạnh lùng nói vài câu rồi mới quay lại cuộc trò chuyện

"À đúng rồi, tên là Barlow. Anh Khôn, anh có biết người này không?"

Nghe thấy cái tên này, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Barlow."

Tên thủ trưởng mới của Sở Cảnh sát Quốc gia. Cá là, người mới nhậm chức này và Ngô Bang Kỳ thực chất là cùng một giuộc.

"Barlow này từng học ở Colombia, đoán là lúc đó hắn ta cũng có liên quan đến tên xã hội đen châu Á này. Hiện tại hắn đang ở Thái Lan. Rốt cuộc là có lai lịch gì?"

Chu Dần Khôn nói: "Lãnh đạo mới của sở cảnh sát."

"Ra vậy! Khốc liệt như vậy ư. Lãnh đạo cũ và mới bắt tay nhau, băng đảng châu Á ở bên này thì mở đường. Ngô Bang Kỳ đang kinh doanh ở nước ngoài, hắn rửa tiền mang về nước. Cả quá trình là một hệ thống hoàn chỉnh, chẳng trách lần này Ngô Bang Kỳ lại dám tới đó."

"Thú vị." Chu Dần Khôn nói: "Tiếp tục quan sát." Đầu bên kia chào anh, Chu Dần Khôn đang chuẩn bị cúp điện thoại, không ngờ Carl ở bên kia lại liên tục nói: "Đợi đã" như có chuyện gì đó khẩn cấp.

Chu Dần Khôn lại áp điện thoại vào tai: "Nói."

Giọng điệu của Carl trong điện thoại rất nghiêm túc: "Lão đại, lần sau tôi sẽ không đi cùng tên đó nữa."

Anh ta đang nói về Tra Sai.

Cái này lại càng thú vị hơn, chỉ có người trong lực lượng vũ trang luôn phàn nàn, họ đều không muốn đi làm nhiệm vụ cùng Carl, đây là lần đầu tiên Carl phàn nàn về người khác.

"Tại sao?"

Carl cường điệu nói: "Anh ta thế mà lấy vợ làm ra cái cớ để từ chối một người đẹp ở Colombia! Anh ta bị bệnh tâm thần à?"

Còn tưởng là vấn đề nghiêm trọng gì, Chu Dần Khôn dứt khoát không để ý đến nữa.

Nhắc đến người đẹp, Carl lại đem ra nói: "Nhưng mà sếp, mỹ nữ ở đây vừa hoang dã vừa nóng bỏng. Ban ngày thì dùng súng bắn vào đầu đàn ông, ban đêm lại cầm súng trong tay, ai mà chịu được? Ông chủ, anh có nghĩ vậy không? Do anh chưa đến đây thôi, anh mà đến thì cũng sẽ thích họ."

*Súng ban ngày và ban đêm là khác nhau nha mấy má, không hiểu thì bình luận em giải thích cho.

Anh đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Họ trông đều giống nhau, cho dù là có lột hết sạch thì cũng chỉ có vậy. Có một danh sách dài những cái tên mà anh thậm chí còn không thể nhớ được, chứ đừng nói đến việc anh có thích hay không.

Nói chuyện với Carl chỉ tổ lãng phí thời gian.

Chu Dần Khôn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng giây tiếp theo, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Đêm qua anh ôm lấy thân thể mềm mại đó, mút lấy cái lưỡi mềm mại trơn tru đó. Bên tai lại vang lên tiếng "chú út" khóc nức nở, không hiểu sao cuối cùng lại nhớ đến khuôn mặt anh hôn lúc đó. Mới chỉ nghĩ đến hai giây, bên dưới liền có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

"Mẹ kiếp." Chu Dần Khôn sốt ruột nói: "Đi tìm phụ nữ tới đây."

Qua bài học lần trước, A Diệu lần này hỏi rõ ràng: "Anh Khôn, anh tìm ai?"

Lại là một câu hỏi khiến người ta khó chịu.

"Tìm một người có làn da trắng và mái tóc đen, gầy một chút, không dùng nước hoa hay trang điểm."

A Diệu dừng lại và hỏi: "Cô Tạp Na?"

"..." Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn anh ta: "Mày sao vậy? Gần đây có được bình thường không? Não bị chó ăn mất rồi à? "

Mở mồm phát ra tiếng chỉ tổ khiến người khác khó chịu.

A Diệu vô tội nhìn anh, anh nói chuyện chỉ nói một nửa, toàn bắt người khác phải đoán.

"Đi hẹn với Ngô Bang Kỳ, kêu hắn chuyển lời, tao muốn gặp Barlow."

Nói rõ ý định thế này rõ ràng là khiến người ta yên tâm hơn, A Diệu lập tức gật đầu: "Vâng, anh Khôn."

Lúc lấy điện thoại di động ra, tình cờ lại chạm vào thứ gì đó trong túi, anh ta lấy ra, xem xét rồi đưa cho Chu Dần Khôn: "Anh Khôn, cái này là Chu Hạ Hạ kêu em đưa cho anh."

Chu Dần Khôn liếc mắt nhìn nhìn, chỉ thấy đó là một tờ giấy nhắn.

Mặt trên đã chủ động nhận lỗi, còn nói lúc khóa cửa bị hỏng cô không nhân cơ hội chạy ra ngoài, cho nên quyết định xin phép chú út trước, cô nói sẽ không tái phạm nữa.

Còn một lời nhắn khác.

Sau khi đọc xong, người đàn ông cười khẩy nói: "Bảo con bé tới đây nói bằng miệng."

Bạn nào mới chuyển khoản cho mình hôm 27/10 í, cảm ơn tình iu rất nhìu, bao nhiu cũng là tấm lòng cả, nhiều ít hong quan trọng nhé. 
Còn hổm rài tui bận bên phía lớp nên chậm trễ ra chương mất, xin lỗi mọi người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro