Chưa đặt tiêu đề 273: Vắng vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy, cậu ấy ban đầu không biết, Trương Sa nói A Huy trước giờ thật thà, để cậu ấy biết trước chuyện sợ Tái Bồng sẽ phát hiện ra manh mối nên đã giấu cậu ấy. Nhưng cuối cùng, trước khi Trương Sa chết đã kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện."

Chu Dần Khôn nghe xong thì mỉm cười.

Cho nên, anh cả của anh đã lợi dụng hoàn cảnh, bay đến Hong Kong rồi ở lại đó mấy năm, dù biết mọi chuyện cũng không mở miệng nói một lời, như này khiến mặc cảm tội lỗi của ông già lên đến đỉnh điểm, trực tiếp ngồi vững vị trí người kế vị.

Nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, rửa tiền cho công việc kinh doanh, nhưng thực chất thì lại lợi dụng địa vị của người kế vị để mở rộng đế chế ma túy khổng lồ.

Những năm này, nếu ông ta không cố ý để Chu Hạ Hạ đi gặp ông nội, nói chuyện với ông già, ông già cũng sẽ không yêu thích cô cháu gái này đến vậy.

Và càng thích cô cháu gái nhỏ này, ông già sẽ càng cảm thấy có lỗi với Chu Diệu Huy.

Đúng là không tốn bao nhiêu sức lực đã nắm đầu mọi người quay vòng vòng.

Thủ đoạn cao tay. Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, giết như vậy là còn quá muộn.

Đôi mắt anh lại rơi xuống đất, đồng phạm năm đó đang bất lực nhìn anh, nỗ lực muốn sống sót. Chu Dần Khôn cười nói: "Chú Phật Thủ, chú đã phạm trọng tội, nếu cứ tha như vậy thì không được."

Khôn Sa vẻ mặt đầy kinh hãi: "A Khôn, cậu đã đồng ý rồi, những gì tôi nói đều là sự thật, tất cả đều là sự thật!"

"Ừ, đúng. Chú để lại một thứ rồi tôi để chú về nhà." Chu Dần Khôn nói xong liền nghiêng đầu gọi Á La.

Cánh cửa lập tức được từ bên ngoài mở ra, thiếu niên bước vào: "Anh Khôn."

Khôn Sa nằm trên mặt đất khóc lóc, chuẩn bị cảm ơn Chu Dần Khôn vì đã không giết ông ta, nhưng không ngờ câu tiếp theo của anh lại là: "Moi tim ra cho chó ăn."

"Vâng." Á La không chần chừ nửa giây, rút ​​dao găm ra, kéo Khôn Sa quỳ xuống, mũi dao sắp đâm vào cổ ông ta.

Khôn Sa sợ hãi hét lên cầu xin, khiến cho người bên ngoài đồng thời nhìn về phía ngôi nhà gỗ.

Trong phòng, Chu Dần Khôn cau mày, gọi Á La dừng tay: "Mày nghe không hiểu tiếng người à? Bảo mày moi tim ra, mày giết hắn làm gì?"

Á La sửng sốt giây lát, sau đó mới hiểu được ý tứ của anh Khôn... moi sống?

Không chỉ cậu ta, Khôn Sa cũng hiểu được, ông ta kích động tới nỗi máu trào ra từ miệng, nói mơ hồ không rõ: "Không, không, A Khôn, cậu đã hứa tha mạng cho tôi cơ mà, cậu đã nói tôi có thể tự mình trở về. Tim bị moi ra rồi thì sẽ chết mất!"

"Con người không có tim thì sẽ chết sao? Không phải chứ." Người đàn ông đứng dậy, đi đến gần Côn Sơn, tò mò hỏi: "Vậy sao chú bàn tay Phật lại sống được nhiều năm như vậy nhỉ?"

Khôn Sa im lặng giây lát, ngay sau đó liền bị ấn xuống đất. Thứ cuối cùng ông ta nhìn thấy được là bóng lưng Chu Dần Khôn bước ra ngoài.

Anh vừa đi ra, bên ngoài liền có ba người tiến tới, lúc này cửa phòng đã mở rộng, trực tiếp nhìn hiện trường mổ xẻ bên trong, Hàn Kim Văn vừa tính mở miệng hỏi một câu liền lập tức ngậm miệng lại.

Không ai dám lên tiếng.

*

Chuyến đi trở về yên tĩnh.

Dù không nghe thấy gì nhưng A Diệu biết việc anh Khôn mổ sống Khôn Sa như vậy không phải là vấn đề bình thường.

Bí mật khiến Khôn Sa chịu đựng được sự tra tấn lâu như vậy, đến mãi sau mới nói ra sự thật thì sao có thể là chuyện bình thường. Nếu liên quan đến mẹ của anh Khôn, chẳng lẽ... đằng sau cái chết của mẹ anh Khôn còn có nguyên nhân ẩn giấu nào khác?

A Diệu và Á La theo đến cửa phòng, đang định đi theo vào như thường lệ thì thấy Chu Dần Khôn đóng sầm cửa lại. Hai người dừng lại, Á La lên tiếng trước: "Tao sẽ ở lại đây."

A Diệu liếc nhìn cậu thiếu niên, lạnh lùng nói: "Anh Khôn đêm nay sẽ không ra ngoài."

Nói xong quay người rời đi. Á La nhìn theo bóng lưng cho đến khi A Diệu rời đi hoàn toàn mới quay người trở về phòng.

Chu Dần Khôn đóng sầm cửa đi vào phòng tắm, dội một gáo nước lạnh lên đầu, nhưng cũng không thể dập tắt cơn tức giận đang trào lên.

Bộ quần áo ướt ném xuống đất, nước được bật lên mức tối đa, vẫn đang tiếp tục xả xuống cơ thể như bốc cháy của người đàn ông. Những hình ảnh từ nhiều năm trước hiện lên trong đầu.

Anh chỉ biết ba mẹ anh cãi nhau, mẹ anh nói giữa họ không có tình yêu hay sự tin tưởng. Lúc đó anh hiểu là mẹ đã không còn cần ba nữa.

Trong mắt anh, nếu Hà Kinh Đình không vui thì đó chắc chắn là lỗi của Tái Bồng. Thế là anh đến gặp thẳng vấn đề Tái Bồng, cuối cùng chỉ đổi lại được câu nói "Mãi mãi sẽ không gặp lại cô ấy nữa."

Anh tức giận, nhưng Hà Kinh Đình thì không. Bà ấy trồng hoa, chơi bài ở nơi bà ấy sống, thờ cúng Phật pháp tại nhà khi không có việc gì làm, cuộc sống của bà rất nhàn nhã viên mãn cho nên anh chưa bao giờ hoài nghi.

Người ta nói tình yêu đến và đi rất nhanh, ngay cả khi trái tim Hà Kinh Đình thay đổi thì Tái Bồng cũng xứng với điều đó.

Mẹ là mẹ duy nhất của anh, nhưng ba anh lại không phải là ba duy nhất của anh. Nếu phải chọn, tất nhiên anh sẽ chọn cái trước.

Ngày tháng trôi qua như vậy cho đến khi anh nhận được lời mời từ Quân đoàn lính đánh thuê nước ngoài của Pháp. Vào thời điểm đó, anh đã quá mệt mỏi với việc trở thành người đứng đầu trong lực lượng vũ trang, cho nên đã không chút do dự quyết định nhận lời. Trước khi khởi hành, anh hiếm khi dành thời gian trở về nhà, bất kể Hà Kinh Đình có cần hay không, anh cũng định ở lại với bà ấy vài ngày.

Nhưng anh không ngờ rằng thứ đang chờ đợi anh lại là cỗ một thi thể và một chuỗi tràng hạt Phật châu.

Lần cuối cùng ba mẹ gặp nhau là ở đám tang của bà ấy.

Sau tang lễ, anh sang Pháp và ở đó 5 năm. Buồn cười nhất chính là sau khi anh rời đi, ông già bắt đầu quan tâm đến anh, thậm chí bỏ lại công việc kinh doanh của mình trực tiếp bay đến Pháp để gặp anh. Cứ như vậy, mối quan hệ cha con mà anh đã đơn phương cắt đứt lại được khôi phục một cách khó hiểu.

Và từ đầu đến cuối, không ai nói cho anh biết chuyện thực sự đã xảy ra.

Mẹ anh quả thực là một người phụ nữ kiêu hãnh, bà chưa bao giờ tỏ ra nửa điểm oan ức nào, thậm chí còn coi thường những lời giải thích kể khổ. Đó là người đàn ông và cuộc sống mà bà ấy đã chọn, dù cay đắng hay ngọt bùi, bà ấy cũng sẽ không lùi bước.

Nước lạnh cuối cùng cũng làm nhiệt độ cơ thể anh hạ xuống, bộ não vốn đang bị cơn tức giận lấn át nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cho nên bà không bao giờ rời khỏi căn nhà nhỏ đó nữa.

Hà Kinh Đình bà ấy chưa bao giờ là người biết nghe lời, việc Tái Bồng quản thúc tại gia chỉ là vô nghĩa mà thôi. Đó vốn đơn giản là sự trừng phạt bà ấy dành cho chính mình, không biết bà ấy đang trừng phạt mình vì chọn nhầm người, hay là đang trừng phạt bản thân vì quá cứng rắn, chưa bao giờ biết đầu hàng.

Tất cả những gì anh biết là từ đầu đến cuối là anh luôn đứng về phía mẹ. Anh ủng hộ vô điều kiện mọi lựa chọn của bà ấy, chỉ cần Hà Kinh Đình vui vẻ, bà ấy có tìm thêm mấy người cha dượng cũng không sao.

Miễn là bà ấy hạnh phúc.

Nhưng mẹ đã nói dối anh ấy suốt quãng thời gian qua. Tiếng cười trong điện thoại những năm đó đều là giả tạo, bà ấy giả vờ vui vẻ, giả vờ bình tĩnh.

Có lẽ bà ấy đang đợi Tái Bồng đến tìm thấy bà ấy, hoặc có lẽ đang đợi chính mình thực sự buông tay. Nhưng cuối cùng, cả hai điều đều không đợi được nữa. Bà ấy chỉ để lại một chuỗi tràng hạt rồi rời đi.

Bà ấy đến Myanmar là vì Tái Bồng. Chết ở Myanmar cũng là vì Tái Bồng.

Từ đầu đến cuối, bà ấy chưa bao giờ nói ra sự thật với con trai mình. Mà anh lại nghĩ đến bà ấy nhiều năm như vậy?

Vặn mạnh van nước lại, người đàn ông lau nước trên mặt, đôi mắt đã không còn chứa tạp chất.

Anh đã tắm nước lạnh gần một giờ. Chu Dần Khôn bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo rồi lấy ra một chai rượu. Gió lạnh thổi từ ban công vào, vừa mở nắp, anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi lại đặt cái chai sang một bên.

Sáng sớm ở Ngõa Bang cũng không sáng sủa gì, đứng ở đây nhìn ra ngoài trời tối đen như mực. Phía nam là đỉnh đồi nơi có Làng Gorgon, còn xa hơn về phía nam có thể nhìn thấy Núi Birao ở biên giới Thái Lan và Myanmar.

Anh nhìn qua đó.

Trước mắt hiện lên một khuôn mặt khẩn trương sợ hãi.

Cô khóc nức nở nắm chặt lấy con rắn đốm đen đang cắn về phía anh. Cô sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ nói với anh: "Ngay lúc nguy hiểm nhất chú cũng không bỏ rơi chó con, cháu nghĩ... chó con cũng sẽ không bỏ rơi chú."

Hết luồng gió này đến luồng gió khác thổi tới, không hề có ý định dừng lại.

Trong phòng không có ánh sáng, anh lại đứng trong bóng tối, như thể ngửi thấy mùi thơm do gió mang đến.

Mùi rất giống mùi garcinia cambogia mà cô để cạnh khẩu súng trong túp lều trong rừng. Nó cũng rất giống tô mì nóng hổi thơm ngát được nấu cho anh khi anh trở về sau cuộc trốn thoát trong gang tấc ở sa mạc Mexico.

Trái tim anh bất chợt run lên.

Ngay sau đó, người đàn ông không chút do dự bước ra ngoài.

*

Bốn giờ sáng.

Trong căn phòng trắng không có ánh đèn, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đều.

Cô gái nằm cuộn tròn trên giường, chăn che đến gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một chỏm tóc. Đột nhiên, cánh cửa từ bên ngoài mở ra, cô gái đang ngủ say chợt bừng tỉnh.

Hạ Hạ nghe rõ ràng có tiếng bước chân đi về phía giường, cô biết đó không phải là Đan Li.

Là anh.

Cô nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.

Kể từ khi bị nhốt ở đây anh đã đến mỗi tối. Mỗi lần đều làm cùng một chuyện, đơn giản thô bạo nhét thứ gì đó vào miệng cô, sau đó tách chân cô ra đổ chất bôi trơn lạnh lẽo vào. Mỗi đêm một lần, bắn xong rồi rời đi.

Nhưng dù chỉ một lần cô cũng khó có thể chịu đựng được. Thời gian dài, anh lại mạnh, liên tục chen vào cổ tử cung khiến bụng dưới của cô run lên vì đau. Sau khi làm xong cô phải nằm rất lâu mới có thể đứng dậy.

Nhưng Chu Dần Khôn luôn đến vào một thời gian cố định trước khi đi ngủ, Hạ Hạ tưởng rằng lần nay cô đã thoát.

Không ngờ sáng sớm rồi mà anh vẫn đến.

Cơ thể cô lạnh cóng, chăn bông đã được vén lên, sau đó chiếc giường đơn chật hẹp bị thân thể người đàn ông đè lún xuống, lưng cô áp vào lồng ngực nóng hổi cứng rắn, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.

Người đàn ông vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng, vùi mặt vào chiếc cổ trắng nõn của cô, hít lấy mùi thơm thoang thoảng.

Hạ Hạ im lặng chờ đợi một cuộc ân ái thô bạo. Nhưng mấy phút trôi qua rồi người phía sau vẫn không có động tĩnh gì. Anh chỉ ôm cô thật chặt.

Nếu không làm chuyện đó thì cô không hiểu Chu Dần Khôn tới đây là có ý gì.

Nhưng vấn đề là gì cũng không quan trọng.

Vì anh không có ý định làm chuyện đó nên cô có thể thoát được cơn đau một lần. Những sợi dây căng thẳng trong đầu cô dịu đi đôi chút, Hạ Hạ vẫn nằm trong vòng tay anh, không dám cử động. Trong thâm tâm cô đã mong đợi sẽ cứ như thế này cho đến khi anh tỉnh dậy rồi rời đi.

"Chu Hạ Hạ."

Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cô, trong lòng cô gái run lên, còn tưởng đã bị phát hiện. Nhưng người phía sau lại không có động tĩnh gì lớn, chỉ khẽ cử động, môi cọ sát vào tai cô, khiến Hạ Hạ lập tức run lên.

"Người ba đó của cháu vốn ngay từ đầu đã chẳng phải thứ tốt lành gì. Chỉ có kẻ ngốc như cháu vẫn cảm thấy hắn chết oan uổng."

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, mỗi lời nói ra đều khiến lòng người run lên.

Những gì anh nói có vẻ như đang chế giễu, nhưng giọng điệu của anh lại như đang dỗ dành.

Cái tên Chu Diệu Huy phát ra từ miệng Chu Dần Khôn, lòng Hạ Hạ chợt thắt lại. Có thể anh chỉ đang nói mớ, nhưng ngay cả trong mơ, anh cũng không hề cảm thấy hối hận hay tội lỗi.

Anh đã giết người thân và bạn bè của cô, cưỡng bức và tra tấn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều lẽ thẳng khí hùng*.

*Lẽ thẳng khí hùng = cây ngay không sợ chết đứng = không sai không sợ.

Trái tim lại lần não dao động, cơ thể trở nên căng thẳng cứng đờ không kiểm soát. Người đàn ông phía sau nhạy bén nhận ra, anh mở mắt ra nhìn mặt cô: "Tỉnh rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro