Chương 205: Tiểu bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ sáng, tại khu định cư bản địa bỏ hoang.

Tiếng nước chảy trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng. Dòng suối nhỏ chảy dưới gốc cây, nước trong vắt, một cô gái đang ngồi xổm bên dòng suối rửa mặt. Vì tay phải quấn băng gạc không tiện nên cô dùng tay trái vốc nước suối rửa sạch bụi bẩn trên mặt. Cô rửa mặt kỹ càng, cẩn thận dùng lòng bàn tay vuốt ve má, mũi và thái dương, nước làm ướt phần tóc trên thái dương, những giọt nước li ti nhỏ xuống đuôi tóc.

Sau khi bụi bẩn trên mặt được rửa sạch, làn da trắng nõn lộ ra, toát ra ánh sáng dịu dàng trong đêm tối. Làm cho một số người nhịn không được nhìn qua.

Tra Sai cảnh giác cầm súng. Hắn liếc nhìn Carl, người đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô gái bên bờ suối, im lặng hai giây, hắn ho nhẹ.

Carl cũng không thèm nhìn qua, hắn cảm thấy góc nghiêng khuôn mặt của cô gái này ngày càng quen quen, ngay cả làn da trắng sáng lấp lánh cũng có vẻ rất quen.

"Này, mày có nghĩ cô ấy là người phụ nữ chúng ta đã cứu lần trước không? Không đúng, cô ấy là một cô bé, trông còn rất nhỏ. Nhìn cô ấy kìa, ngay cả rửa mặt cũng xinh đẹp như vậy."

Carl sờ cằm, nghiêng đầu nhìn, chợt nghĩ tới điều gì đó: "Í. Đây không phải là—"

Nói được nửa chừng thì Carl lại rơi vào trạng thái đang tìm kiếm từ vựng tiếng Trung: "Là con gái của anh cả anh Khôn đó, gọi là gì nhỉ?"

Tra Sai cau mày: "Đừng nhìn nữa."

Carl nhớ mãi không ra nên quay đầu lại hỏi Tra Sai bằng tiếng Anh: "Gọi là cháu gái đúng không? Trong tiếng Trung cháu gái nói thế nào?"

"..." Trên mặt Tra Sai không có biểu cảm gì, đứng dậy hất cằm hướng về phía sau.

Carl nhướng mày nhìn lại. Người đàn ông ngồi trên lan can của ngôi nhà hoang đang điều chỉnh khẩu súng, khẩu súng rỗng đã nạp đầy đạn, họng súng màu đen không biết lúc nào chĩa vào cái đầu tóc đỏ của Carl.

"Ối." Carl lấy chiếc mũ benny ngụy trang đội lên, vội vàng cầm súng đi tuần tra theo hướng ngược lại với khe suối.

Hạ Hạ rửa mặt xong, cô đổ đầy nước vào một khúc gỗ rỗng rồi mang tới, thứ này có lẽ là do những người dân bản địa sống ở đây trước để lại. Cô mang nước quay lại, người đàn ông ngồi trên lan can cất súng nhìn cô cẩn thận bước từng bước lên bậc thang đi về phía anh.

"Cháu lấy nước lau vết thương." Vừa nói cô vừa nhìn vết thương trên cổ anh, máu đã khô lại.

Thấy vậy, Tra Sai bước tới đưa băng gạc sạch qua.

"Cảm ơn." Hạ Hạ nhận lấy đưa cả hai cho Chu Dần Khôn. Nhưng người đàn ông lại không có ý định cầm, ngược lại khoanh tay nhìn cô chằm chằm: "Tôi không biết lau."

"Vậy... để cháu giúp chú."

Hạ Hạ vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói phía sau mình. Cô vô thức quay lại, nhìn thấy hai người đàn ông rất cao đang bước tới. Cô đã từng nhìn thấy người con lai kia trước đây, nhưng người còn lại thì cô không quen lắm.

Carl vừa đi ngang qua liền đụng phải A Bộ đang tìm mình, hắn không nói lời nào chỉ về phía Chu Dần Khôn: "Anh Khôn bị thương."

Nhìn thấy hai người bọn họ Chu Dần Khôn liền cau mày, Carl thấy đội hình không ổn liền quay người rời đi, vừa rời đi liền chỉ còn lại A Bộ cầm hộp cấp cứu y tế, giờ anh ta cũng không biết phải nói gì.

Nhìn thấy vết máu trên cổ người đàn ông, anh ta lấy hydrogen peroxide*, iốt và năng gạc ra, vừa định bước tới, Chu Dần Khôn nghiêng đầu nói: "Xem cho con bé trước đi."

*Hydorogen peroxide: oxy già.

A Bộ giật mình, sau đó nhìn Hạ Hạ, người sau cũng đang nhìn anh ta. Không còn nghi ngờ gì nữa, A Bộ giống như một người lính y tế trong quân đội, chịu trách nhiệm băng bó và cứu hộ trong khi chiến đấu. Anh ta có vẻ ngoài rất thanh tú, nếu không do anh ta cao, thoạt nhìn sẽ tưởng anh ta là một cô gái.

"Tôi không sao." Hạ Hạ chủ động giải thích tình huống: "Tôi chỉ bị răng rắn cọ sát trầy mất một chút da, nhưng đã tiêm huyết thanh."

A Bộ hỏi: "Lúc nào vậy?"

"Hai mươi phút trước." Chu Dần Khôn nói.

"Cô có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào không? Ví dụ như chóng mặt, hoặc tầm nhìn không rõ."

Hạ Hạ lắc đầu.

"Vậy thì không có vấn đề gì." A Bộ nhìn Chu Dần Khôn: "Anh Khôn, để em xem cho anh trước—"

"Nhìn xem thử vết thương đi đã." Chu Dần Khôn nói thêm: "Con bé rất yếu."

Hạ Hạ nghe thấy lời này, cô nhìn qua A Bộ xa lạ, thấp giọng đáp lại: "Chỉ là thân thể có chút yếu, còn lại đều ổn."

Chu Dần Khôn nhìn cô, thì ra cô không thích bị nói là yếu đuối trước mặt người ngoài: "Học tập không yếu, can đảm cũng không yếu, được chưa?"

A Bộ nhìn Chu Dần Khôn nhếch môi cười, nghe cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ này, trong lòng không biết vì sắp lại dâng lên một nỗi kinh hoảng. Lúc này người đàn ông nhìn sang, nói: "Mau lên."

A Bộ vừa nghe lệnh liền lập tức thi hành, Hạ Hạ phối hợp đặt đồ trong tay sang một bên, để cho A Bộ tháo băng gạc trên tay phải của cô.

Ngay khi tháo miếng gạc ra, A Bộ cau mày.

Chu Dần Khôn trừng mắt nhìn anh ta: "Làm sao vậy."

A Bộ nhìn tay Hạ Hạ, không dám hỏi vết thương ở đâu. Anh ta bật đèn trên vai phải lên, nhìn kỹ rồi ngập ngừng suy nghĩ.

Chẳng lẽ vết thương mà anh Khôn nói đến chính là vết đỏ to bằng hạt vừng, cơ bản đã lành ở eo bàn tay* của cô?

*Khoảng giữa ngón tay và ngón trỏ.

Vết thương nhỏ này lại được chữa trị bằng một loại huyết thanh đặc biệt đắt tiền, và cả bàn tay đều được băng bó? Cái này thật ra cũng chỉ cần dán một miếng băng cá nhân nhỏ là được rồi, nhưng mà túi cứu hộ của anh ta chỉ chứa một đống thiết bị như dao mổ và thiết bị cấp cứu, không có thứ gọi là băng cá nhân.

"Cái này." A Bộ suy nghĩ một lúc: "Đừng để ướt, chỉ cần giữ sạch sẽ là được."

Hạ Hạ lập tức gật đầu: "Tôi sẽ ghi nhớ, cảm ơn."

Sau đó A Bộ lau sạch vết thương trên cổ Chu Dần Khôn rồi mới dán lên đó một miếng băng gạc vô trùng.

"Anh Khôn." Lúc này Tra Sai đi tới: "Đài liên lạc đã khôi phục tín hiệu nhưng vẫn còn yếu, mọi người đã được triệu tập đến đây."

Vừa nghe nói, Chu Dần Khôn vừa ngước mắt lên nhìn sang, Tra Sai cũng nhìn qua. Kevin và hai thành viên vũ trang khác chịu trách nhiệm về tín hiệu mặt đất đã đến.

"Tổng cộng có bao nhiêu người?" "

"Đội tác chiến ban đầu gồm chín người, nhưng do quân đội Thái Lan đã sử dụng bom xung điện từ khiến máy bay trực thăng mất kiểm soát, hai phi công và hai người điều khiển hỏa lực cũng buộc phải hạ cánh, ngoại trừ một người đi chệch hướng nhảy dù ngược trở lại Myanmar thì ba người còn lại tham gia vào đội hành động, tổng cộng có mười hai người."

"Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp chiến đấu sau khi mọi người tập hợp lại."

"Đã hiểu."

Hắn còn chưa nói xong thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ùng ục, ba con mắt* đồng thời nhìn sang. Hạ Hạ giật mình, vội vàng nói "Xin lỗi."

*Tác giả à, 3 đôi mắt, 6 con mắt chớ ai mà có 3 con mắt.

Chẳng có gì phải có lỗi khi đói cả. Chu Dần Khôn liếc nhìn người duy nhất có thể nấu nướng trong nhóm: "Mang thứ gì đó ăn được đến cho con bé đi."

A Bộ vẫn đang chờ mệnh lệnh tiếp theo, đột nhiên anh đưa ra một nhiệm vụ kỳ lạ, nhưng trước khi kịp suy nghĩ đã vâng lời nghe theo: "Vâng, anh Khôn."

Sau khi Kevin, người phụ trách liên lạc chiến đấu đến nơi, điều đầu tiên cần báo cáo chính là liên lạc với căn cứ: "Anh Khôn, chúng em vẫn chưa liên lạc được với căn cứ, đêm nay sẽ tiếp tục thử. Nhưng cho dù liên lạc bị gián đoạn thì trực thăng dự kiến ​​sẽ đến trong vòng mười hai giờ nữa."

Lại có một tiếng rít khác trong bộ đàm liên lạc, sau đó là một báo cáo không mấy rõ ràng hơn: "Phát hiện quân đội và cảnh sát Thái Lan đã rút lui xuống chân núi. Xin nhắc lại, phát hiện quân đội và cảnh sát Thái Lan đã rút lui xuống chân núi."

"Đã nhận được." Tra Sai nhìn Chu Dần Khôn: "Thời gian trực thăng đến đây không chắc chắn, khi đó chúng ta sẽ lựa chọn điểm rút lui mặc định trước đó, hay là trực tiếp sử dụng nơi này làm điểm rút lui?"

Chu Dần Khôn quay đầu nhìn cô gái cách đó không xa, ngón tay gõ nhẹ vào lan can gỗ, cũng không nói gì.

Sau khi tín hiệu yếu được khôi phục, các thành viên của lực lượng vũ trang lần lượt đến, những người đến trước có ý thức tuần tra xung quanh, cảnh báo kẻ thù và xác nhận không có ai từ dưới núi đi lên, và cũng không có tay súng bắn tỉa ở xa.

Như vậy khiến Hạ Hạ yên tâm ngồi bên đống lửa.

A Bộ hỏi cô muốn ăn gì, cô gái nhìn khung cảnh xung quanh, đang do dự thì nghe A Bộ hỏi lại: "Nướng rắn để ăn được không?"

Hạ Hạ nghe xong liền run lên, vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, không, ừm... Tôi muốn ăn cái gì đó nóng nóng, chỉ cần nóng là được."

Gần mười hai tiếng đồng hồ cô chỉ ăn sô cô la, bánh quy nén và uống nước lạnh, bây giờ bụng cô hơi hơi có cảm giác khó chịu rồi.

Mặc dù nấu nướng không hẳn là một công việc, nhưng chỉ cần là Chu Dần Khôn nói thì không ai dám khinh thường có lệ, anh ta nhất định phải cố gắng hết sức. Hạ Hạ nhìn thấy A Bộ đứng dậy đi đến chỗ cách đó không xa, cùng người bạn đồng hành tuần tra ở đó nhìn nhau rồi hai người cùng nhau biến mất vào rừng rậm.

Trong năm phút, anh ta lại xuất hiện, tay trái cầm một cây tre rất dài, tay phải cầm một bó gì đó. Sau khi trở về, anh ta gọn gàng chặt tre thành nhiều đoạn, khoét rỗng ở giữa, hai mắt Hạ Hạ sáng lên, tre trở thành đồ đựng canh, đựng nước, và có khả năng chống cháy.

Lúc này, người đàn ông vừa cùng anh ta vào rừng cũng đi tới, hắn cũng là một người đàn ông rất cao lớn, trên mặt còn có một vết sẹo, trên lưng đeo một khẩu súng, tay trái và tay phải cầm hai thùng gỗ lớn đã vỡ.

"Tên hắn là Lỗ Nặc." A Bộ vừa giới thiệu vừa lấy thứ gì đó từ trong túi ra: "Hắn biết chơi bom."

Hai thùng gỗ lớn đặt xuống đất rầm một cái, khiến ngọn lửa đang cháy rung lên vài lần, người đàn ông có vết sẹo trên mặt không biểu cảm nói: "Cái đó gọi là Demoman."

*Demoman là một kẻ nghiện rượu và rất tinh thông về chất nổ đến từ vùng núi Scotland, và là một trong những thành viên khá linh hoạt trong đội. Là một chuyên gia bom mìn, Demoman gây ra sát thương gián tiếp và tầm trung trong trận chiến và có mức sát thương nổ lớn (chắc là cái này, em đã cố gắng hết sức để dịch nó ra mà nó không ra)

Nói xong, Lỗ Nặc cũng không đợi hai người ngồi đó lên tiếng mà quay người rời đi.

"Hắn khá ít nói." A Bộ giải thích, đang định đổ đồ trong tay vào thùng, anh ta chợt dừng lại một chút, Hạ Hạ cũng nhìn sang, phát hiện nước sạch đang chảy ra từ một chiếc thùng gỗ, trong thùng có vài con cua núi to bằng nắm tay.

A Bộ ngẩng đầu nói: "Con người này không tệ."

Hạ Hạ nhìn thấy anh ta đổ một lọ thuốc màu trắng vào nước: "Đây là viên thuốc sát trùng à?"

"Ừ."

"Vậy để tôi rửa mấy cái này." Hạ Hạ vừa định nhặt măng và nấm dại mà A Bộ mang về thì đối diện có một người khác đi đến, người này không giống người đàn ông có vết sẹo trên mặt, anh ta mỉm cười bước tới đưa một túi đồ cho Hạ Hạ: "Cái này ngon lắm."

Hạ Hạ cầm lấy nhìn xem, bên trong là một loại trái cây màu vàng trông hơi giống quả bí ngô. A Bộ rửa sạch măng, sau đó lục trong túi áo: "Đây là Garcinia Cambogia, có tác dụng chống uốn ván rất tốt."

Nói xong chỉ vào người đàn ông đang ngồi xổm đối diện nói: "Tên hắn là Áo Lai, hắn chơi súng."

Áo Lai tặc lưỡi, rõ ràng là không hài lòng với lời giới thiệu của A Bộ, tự mình giới thiệu với Hạ Hạ: "Tôi chịu trách nhiệm hỗ trợ hỏa lực, loại có thể nổ tung một đám người chỉ bằng một khẩu đại bác ấy. Em gái nhỏ, em và anh Khôn có quan hệ gì thế?"

Cô bé nhỏ nhắn, rõ ràng không phải mẫu người anh Khôn thích. Nhưng tại sao lại ở bên cạnh anh Khôn?

A Bộ cho măng và nấm đã rửa sạch vào nước đang sôi, nghe vậy anh ta liếc nhìn Áo Lai, người sau đã hiểu: "Ồ, không tiện trả lời phải không, thế thì thôi tôi không hỏi nữa."

"Không phải không tiện..." Hạ Hạ vẫn ôm trái cây Áo Lai mang đến trên tay, cô cảm thấy anh ta không có ý xấu nên mới nói thật: "Chú ấy là chú của tôi, ba tôi là anh cả của chú ấy."

"Chu Diệu Huy?!"

Áo Lai và A Bộ nhìn nhau, ngạc nhiên nói: "Em là con gái của Chu Diệu Huy?"

Hạ Hạ gật đầu.

"Anh Khôn vậy mà—" Áo Lai dừng lại giữa chừng, anh ta ngạc nhiên về thân phận của Hạ Hạ, cũng ngạc nhiên khi anh Khôn lại chăm sóc con gái của Chu Diệu Huy, anh ấy không phải ghét Chu Diệu Huy nhất sao.

"E hem, tóm lại thì là thế hệ sau đúng không?" Áo Lai nói: "Là cháu gái của anh Khôn thì cũng chính là cháu gái của chúng tôi!"

A Bộ cau mày: "Liên quan gì đến mày—"

Chưa kịp nói hết câu Áo Lai đã rời đi. Trong vòng hai phút, mọi người xung quanh đều biết danh tính của Hạ Hạ.

Trong chiến trang lại có thêm một cô bé, tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, hơn nữa, cô gái này còn là cháu gái của anh Khôn, một thế hệ trẻ nghiêm chỉnh. Một nhóm đàn ông chả hiểu không biết từ đâu đến vừa nghiêm túc vừa nhiệt tình thực hiện nhiệm vụ mà Chu Dần Khôn vốn giao cho A Bộ.

Cứ vài phút lại có đồ ăn mang đến cho cô, giờ đã xếp được thành vòng tròn cạnh đống lửa, như thể sợ cô ăn không đủ no.

Hạ Hạ lễ phép nói lời cảm ơn với mọi người, trước sự nhiệt tình xa lạ, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Cho đến khi một đặc công biệt kích tên Nick mang một vài con chuột rừng khổng lồ đến cho A Bộ nướng cho Hạ Hạ ăn, hành động này chính thức phá vỡ hoàn toàn bầu không khí ấm áp.

Hạ Hạ chưa bao giờ nhìn thấy con chuột nào to như vậy, cô sợ đến mức hét lên, đứng dậy vẫy tay liên tục: "Không, không! Cảm, cảm ơn, tôi không muốn thứ này, tôi không ăn được..."

Nick không ngờ lại hù dọa cô đến tái mặt, hai tay hắn ôm đàn chuột hoang không biết phải làm sao.

"Cút ra." Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau.

Carl nhìn chằm chằm chỗ này hồi lâu, thấy mọi người đều đến, Chu Dần Khôn đang nói chuyện với Tra Sau và Kevin cho nên không để ý đến nơi này. Hắn vác súng lên vai, tự tin bước tới, đẩy Nick đang cầm mấy con chuột ra: "Mày đã bao giờ thấy tiểu mỹ nhân nào ăn chuột chưa?"

Hắn ngồi xuống cạnh Hạ Hạ, chân thành lấy ra hai gói thịt bò nướng nén, coi như một lời giới thiệu, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tra Sai gọi tên mình.

Sau đó một ánh mắt lạnh lùng xuyên qua lưng hắn, Carl theo bản năng quay người lại, thấy Chu Dần Khôn đang nhìn về phía bên này. May mắn là lúc hắn ngồi xuống cũng có hai thành viên vũ trang đi đến.

"Tất cả đều đã ở đây, tập hợp lại để họp chiến đấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro