Chương 206: Phục kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng.

Bên ngoài căn nhà đổ nát, hơn chục người mặc quân phục ngụy trang tụ tập lại, Tra Sai và Kevin lần lượt đề xuất phương án rút lui.

"Anh Khôn, lúc chúng em đang cài đặt tín hiệu mặt đất, chúng em phát hiện ra một đường hầm động vật*. Lợi dụng sự rút lui tạm thời của quân đội và cảnh sát Thái Lan, anh có muốn xuất phát ngay bây giờ tiến đến điểm rút lui mặc định trước bình minh không? Nếu mà như vậy thì ngay cả khi máy bay trực thăng không thể đến vào lúc bình minh, chúng ta vẫn là những người đầu tiên chiếm được cứ điểm chỉ huy."

*Chắc là đường hầm do động vật đào ra.

Kevin nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi, ba giờ là đủ."

Chu Dần Khôn nghe xong không nói gì.

Tra Sai nói: "Máy bay trực thăng chỉ có thể đến sớm nhất là vào buổi chiều, nếu máy bay chiến đấu của quân đội Thái Lan đến trước bình minh thì điểm rút lui mặc định sẽ quá mênh mông, như vậy không có lợi cho chiến đấu. Ngay cả khi có chiếm giữ được các cao điểm chỉ huy trước cũng sẽ không sánh được với đạn pháo trên không của đối phương, khi đó muốn rút lui thuận lợi cũng khó."

"Vậy thì thay đổi điểm rút lui? Nhưng hiện tại cũng có một vấn đề." Áo Lai nói: "Vị trí của điểm rút lui dự phòng này quả thực là tốt, nếu trực thăng của chúng ta đến trước, chúng ta có thể rời đi nhanh chóng. Nhưng nếu trực thăng của quân đội Thái Lan đến trước, vậy một quả bom có ​​thể san bằng tất cả."

Nick gật đầu: "Việc chờ đợi quá nguy hiểm. Nếu không thì khỏi cần chờ trực thăng tới, trực tiếp băng qua các ngọn núi bay thẳng về Myanmar."

Sau khi tất cả nói xong, họ đều quay qua nhìn Chu Dần Khôn chờ đợi anh quyết định.

Đến cuối cùng tổng có ba đề xuất. Hoặc, suốt đêm đi lên núi để đến được đỉnh đồi rút lui mặc định ban đầu và chiếm giữ các cao điểm chỉ huy trước, nhưng vẫn có khả năng cao bị quân đội và cảnh sát Thái Lan tấn công trong quá trình rút lui. Hoặc, sử dụng khu định cư bản địa bị bỏ hoang nơi hiện nay làm điểm rút lui mới và tập trung phòng thủ cho đến khi trực thăng đến.

Hoặc đơn giản hơn là từ bỏ việc chờ đợi, trong đêm trở về Myanmar.

Tổng hợp lại, hai đề xuất đầu tiên có xu hướng thụ động, có quá nhiều thứ không chắc chắn và nguy hiểm hơn. Cách cuối cùng khá đơn giản, dứt khoát, yếu tố rủi ro cũng thấp, nhưng chỉ phù hợp với những người có năng lực thể chất mạnh mẽ như bọn họ.

Tóm lại là, không có cách nào mà Hạ Hạ có thể chịu đựng được.

"Người dưới chân núi chắc chắn sẽ không đợi được đến bình minh." Chu Dần Khôn nói: "Trước bình minh, bọn chúng chác chắn sẽ ra tay."

"Vậy ý anh Khôn là gì?"

"Thay vì thụ động chờ đợi, tốt nhất là nên chủ động."

*

Cuộc họp chiến đấu kéo dài tổng cộng bốn mươi phút.

Thực ra bọn họ cách cũng không xa lắm, nhưng Hạ Hạ bên đống lửa lại không nghe thấy một lời nào. Cô ngồi bên đống lửa trong suốt thời gian cuộc họp kéo dài.

Chiến lược rút lui cơ bản đã hoàn thiện, có mùi hương thoang thoảng đằng kia bay qua, người đàn ông nhìn sang.

Thỏ con ngồi một mình bên đống lửa, buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật, nấu xong rồi cũng không ăn mà chất đầy tảng đá lớn bên cạnh.

Chu Dần Khôn đứng dậy đi tới. Carl hai mắt sáng lên: "Đi thôi, đến giờ ăn rồi! Hai giờ bốn mươi phút sáng, thế nên coi đây là bữa tối hay bữa sáng vậy?"

Một nhóm đàn ông đi tới, Hạ Hạ tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, đứng dậy nói: "Những thứ này đều đã sẵn sàng để ăn rồi."

Nhóm người không khách sáo ngồi quanh đống lửa, mỗi người trước tiên làm một ống tre đựng măng và canh nấm. Vì không có muối nên lúc đầu còn nghĩ nó sẽ giống như nước lã, chỉ là không ngờ nước súp bốc khói, tỏa ra mùi thơm tươi mát của măng, lại có chút vị ngọt, uống vào ấm bụng vô cùng.

Hạ Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cầm ống tre chỉ vào những món ăn khác: "Những trái cây này tôi đã rửa sạch rồi, cua cũng đã nướng, bên ngoài có hơi cháy một chút... Nhưng mà chắc sẽ không ảnh hưởng đến mùi vị bên trong đâu."

"Chu Hạ Hạ." Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn cô: "Tự ăn phần của mình đi, ít quan tâm đến người khác thôi."

"Ồ, được rồi."

Thì ra đây chính là cách anh Khôn chăm sóc con em của mình. Áo Lai tò mò nhìn hai người, cắn một miếng garcinia cambogia rồi quay lại nhìn A Bộ đang mở cua bên cạnh.

A Bộ phớt lờ hắn ta, đưa con cua đã mở sẵn cho Chu Dần Khôn: "Anh Khôn."

Người đàn ông không chút do dự nhận lấy, trực tiếp đặt vào tay Hạ Hạ.

Áo Lai nuốt một miếng trái cây vừa cắn, suýt nữa nghẹn lại, hắn ho khan, Chu Dần Khôn liếc sang, hắn dừng lại, nhìn Hạ Hạ, sau đó có ý thức chuyển sang che miệng ho.

"Cái đó." Carl ngồi đối diện Chu Dần Khôn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chào mừng cháu gái của anh Khôn, Tiểu Hạ Hạ. Hôm nay chúng ta chính thức làm quen với nhau nhé."

Chu Dần Khôn nhìn hắn, Carl giơ ống tre lên, nói chuyện với Hạ Hạ theo phong cách bữa tiệc kiểu Mỹ: "Các quý ông chúng tôi đến đây để phục vụ em. Em có nhớ anh không? Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó."

Hạ Hạ đương nhiên nhớ.

Vào ngày tang lễ của ông nội tại Mae Sai, chính người đàn ông có mái tóc đỏ này đã chặn cô và mẹ cô trong phòng. Cũng chính anh ta là người chạy vào ngõ chĩa súng vào lưng cô, ép cô đến trước mặt Chu Dần Khôn, cô còn suýt nữa bị anh ta khâu miệng lại.

Nói chung là một kỷ niệm không vui chút nào.

"Cảm ơn." Hạ Hạ nói: "Tôi không nhớ, và cũng... không cần phục vụ."

Chu Dần Khôn nhướng mày, Chu Hạ Hạ không có chút gì gọi là khách khí, từ chối dứt khoát như vậy.

"Em không nhớ anh? Có thật không vậy?" Carl hoàn toàn không tin nổi, giọng điệu tiếng Trung vốn đã khó nghe* giờ lại càng trở nên vặn vẹo hơn: "Tại sao em lại không nhớ anh? Làm sao có thể không nhớ được."

*Bản dịch có cả nghĩ: Chướng (để chướng khí mù mịt thì tội cho anh quá).

"Này, có thôi đi chưa." Nick ăn xong cua đang lau tay: "Cũng đâu phải cô gái nào cũng thích vẻ ngoài của mày đâu, có lẽ Tiểu Hạ Hạ không thích mấy người đa chủng tộc, nam nữ nhìn mãi cũng không ra thì có gì hay ho."

Carl vẫn không tin, kiên trì hỏi: "Tiểu Hạ Hạ, em không thích khuôn mặt xinh đẹp của anh sao? Thế em thích kiểu khuôn mặt như thế nào?"

Chu Dần Khôn ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Hạ, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt anh, ngon lửa nhấp nhô, làm cho bóng dáng người đàn ông càng ngày càng sâu hơn.

Hạ Hạ nói cô không nhớ, thực ra cô chỉ muốn kết thúc chủ đề này rồi lặng lẽ uống canh. Không ngờ Carl lại liên tục đặt câu hỏi, thậm chí mọi người bây giờ đều nhìn sang, như thể đang rất tò mò.

Vì lịch sự, Hạ Hạ cũng không có tùy tiện đáp lại mà thật sự suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời.

"Ừm... Tôi nghĩ không nên chỉ nhìn vào ngoại hình mà tính cách cũng rất quan trọng. Ví dụ như những người dịu dàng và lịch sự, ngay cả khi họ không đẹp trai thì cũng rất được yêu thích."

"Dịu dàng lịch sự." Áo Lai cầm lấy Garcinia Cambogia cắn một miếng: "Làm sao để dịu nhàng lịch sự?"

Hạ Hạ thấy quả Garcinia Cambogia không còn nhiều nên liền đưa tay cầm lấy một quả.

A Bộ nói: "Mày không được động thủ, không được chửi thề, còn phải nói chuyện tử tế."

"Vậy thì không phải sẽ khó chịu đến chết sao?!" Áo Lai nói: "Tiểu Hạ Hạ, còn gì khác nữa không?"

"Còn, chẳng hạn như lòng tốt cũng rất quan trọng." Lần này Áo Lai không cần hỏi, cô đã chủ động giải thích: "Lòng tốt có nghĩa là bao dung và tôn trọng người khác hơn, đồng thời biết nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người khác, nếu có thể ra tay giúp đỡ thì nên giúp."

Một nhóm người chăm chú lắng nghe, giúp không công hả? Nếu đã không có lợi ích vậy tại sao phải giúp?

"Không đúng, Tiểu Hạ Hạ." Nick vặn lại: "Sao cái em thích lại khác với cái người khác thích vậy?"

Hắn vừa nói lời này, những người khác đều gật đầu đồng ý.

"Phụ nữ thường thích những người đàn ông đẹp trai, giàu có hoặc quyền lực. Họ không có sự tử tế và dịu dàng như em nói, giống như anh Khôn, anh ấy có cả ba, nếu gặp một người đàn ông như vậy, em có thích không?"

Chu Dần Khôn nghe từ nãy giờ một đống toàn những lời vô nghĩa, nhưng câu này vẫn có chút hữu dụng.

Anh nhìn Hạ Hạ. Cô đang cầm trái cây trên tay, nghe Nick hỏi xong, cô quay đầu lại nhìn anh, ngay lúc ánh mắt họ chạm nhau, cô lại nhanh chóng quay mặt đi.

"Cái đó, tôi no rồi, tôi có thể đi ngủ trước được không?"

Chu Dần Khôn nheo mắt, nhìn bộ dạng bị nói trúng tim đen của cô, anh uể oải nói: "Đi đi."

Nói xong liền gọi "A Bộ" người sau hiểu ý, lập tức đứng dậy: "Tôi giúp em trải túi ngủ."

"Cảm ơn."

Cô gái duy nhất đi nghỉ, nhóm người vây quanh đống lửa không còn chuyện gì để nói, bọn họ nhanh chóng sắp xếp lại trang bị, mỗi người đều tuân theo kế hoạch chiến đấu mà họ vừa bàn trước đó.

*

Ba giờ sáng, đây là lúc con người mệt mỏi và buồn ngủ nhất.

Ngọn lửa ở khu định cư bản địa bỏ hoang đã được dập tắt, ẩn mình hoàn toàn vào khu rừng núi bí ẩn tối tăm. Trong căn nhà đổ nát, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ không kính, căn phòng nồng nặc mùi thuốc đuổi côn trùng. Hơi thở của cô gái đều đều yên tĩnh, ngủ rất say.

Người đàn ông không tiếng động bước vào phòng. Ban đầu bước vào vốn là để lấy súng, nhưng bước chân anh lại vô thức tiến về phía cô.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ. Cô co ro trong túi ngủ, chỉ để hở cái đầu tròn ra ngoài, tựa vào một chiếc túi ngủ chưa mở. Cô thế mà một chút cũng không khó chịu, vẫn có thể ăn ngủ ở một nơi như thế này.

Anh tiến lại gần véo vào mặt cô khiến môi cô bĩu ra.

Con thỏ nhỏ này đang yên bị người ta truy đuổi không rõ nguyên nhân, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hề phàn nàn một câu nào. Chu Dần Khôn không khỏi nghĩ đến lúc đó — cô bị Chu Diệu Huy liên lụy, bị Ba Thái bắt cóc đến đồn cảnh sát, suýt chút nữa thì chết ở đó, nhưng mà sau đó cô cũng không nói gì.

Lúc này, cô gái đang ngủ cử động, giống như là bị bóp chặt đến khó chịu. Anh buông tay ra, nhưng vẫn nhìn cô.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, người đàn ông nhìn rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy, đi đến bàn cầm khẩu súng đã nạp đạn lên. Trùng hợp là, có một quả Garcinia cambogia bên cạnh khẩu súng của anh.

Vừa rồi cô cầm thứ này trên tay, Chu Dần Khôn nhướng mày. Trong tự nhiên, Garcinia Cambogia ngoài tác dụng làm no bụng còn có tác dụng chống uốn ván rất hiệu quả.

Anh quay lại, nhìn người còn đang ngủ. Cô ngoan ngoãn ngủ ở đó, anh càng nhìn càng không muốn rời đi.

Bên ngoài, trong ống nhòm của Tra Sai, Kevin và nhóm của hắn đã biến mất.

Theo kế hoạch, hắn và Carl sẽ đi theo Chu Dần Khôn, hai giờ sau sẽ tụ họp với Kevin và những người khác. Xung quanh im lặng đến kỳ lạ, Tra Sai quay đầu lại, nhìn thấy Carl đang cầm ống nhòm, rất nghiêm túc nhìn về phía ngôi nhà.

"Bảo mày đề phòng, không bảo mày nhìn trộm."

Carl rít lên: "Vẫn còn chưa ra ngoài, lão đại đến giờ vẫn còn chưa ra. Mày không cảm thấy có gì đó không đúng sao?"

Tra Sai im lặng nhìn hắn.

"Cô cháu gái nhỏ còn đang ngủ trong đấy, lão đại đang làm gì trong đó vậy? Tại sao chỉ đi lấy súng thôi mà nửa tiếng rồi vẫn chưa ra, còn nữa—"

Carl thần bí nói: "Mày không thấy cái cách anh Khôn nhìn cô ấy à? Chúng ta đều là đàn ông, tao không tin mày không nhìn ra."

Đương nhiên Tra Sai có thể nhìn ra, đặc biệt là anh ta còn có con rồi nữa. Cách Chu Dần Khôn nhìn Hạ Hạ hoàn toàn không giống cách một trưởng bối nhìn một vãn bối. Hắn khẽ cau mày, đó là con gái của Chu Diệu Huy, chẳng lẽ Anh Khôn...

Còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nhìn thấy Chu Dần Khôn bước ra ngoài, đầu tiên nhìn về phía bọn họ, Carl tay chân nhanh nhẹn liền đổi hướng nhìn.

Dưới chân núi.

Phán Lực Ngang nhìn thi thể của hai tay súng bắn tỉa Nga, cau mày nói: "Trong khi chúng ta đang rút lui xuống chân núi, mục tiêu chắc chắn sẽ hành động. Khi nào thì máy bay có thể tiến vào?"

Bậc Mộc Lạp nói: "Máy bay trực thăng và máy bay chiến đấu vẫn chưa có sẵn, chúng ta đã sử dụng máy bay không người lái trinh sát tầm cao đường dài đa cánh quạt để tiến vào vùng núi và cố gắng tìm kiếm vị trí mục tiêu. Tuy nhiên, do nhiễu điện từ, ba trong số chúng đã mất kiểm soát và bị hư hỏng nửa đường."

"Thử lại."

Từ ban ngày đến đêm nay, thi thể lần lượt được chở đi, tình hình không mấy khả quan, hai giờ nữa trời sẽ sáng, Phán Lực Ngang nhìn ngọn núi trước mặt, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

"Đã tìm thấy dấu vết!"

Lính liên lạc vừa nói, Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn nhanh chóng bước tới, trên màn hình là hình ảnh do máy bay không người lái quay lại. Do nhiễu từ và ánh sáng không rõ vào ban đêm nên hình ảnh rất mờ, nhưng vẫn có thể thấy một nhóm người đang tiến về phía núi.

"Quân đội của Chu Dần Khôn đã tập hợp." Bì Sa Văn lắc đầu. Nếu như vậy thì muốn giết hắn càng khó hơn.

Phán Lực Ngang không nói, im lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh, cau mày nhìn bản đồ núi Birao, sau đó chỉ ngón tay vào nơi nào đó trên bản đồ: "Bọn chúng muốn rút lui khỏi ngọn núi này bằng trực thăng."

Bì Sa Văn nhìn kỹ theo hướng đi của lộ trình, quả thực có một vùng cao nguyên rộng mở, thuận tiện cho trực thăng tìm kiếm và hạ cánh.

"Báo cáo, chiếc máy bay không người lái cuối cùng đã hư hỏng do bị nhiễu điện từ, chúng ta có cần tiếp tục gửi thêm không?"

"Không." Phán Lực Ngang nói: "Đừng đánh rắn động cỏ."

Nói xong, ông ta nhìn Bậc Mộc Lạp: "Cậu đích thân dẫn đầu vào núi, tránh đường đi của bọn chúng, từ bên sườn đi lên núi."

Bên cạnh, Bì Sa Văn dùng bút vẽ một đường đi trên bản đồ: "Bọn chúng không có bản đồ, tuyến đường đã chọn không phải là gần nhất. Con đường này từ bên sườn có thể đến được đích trước, chiếm lấy cao điểm chỉ huy và hoàn thành cuộc phục kích. "

Bậc Mộc Lạp gật đầu và nhìn Phán Lực Ngang: "Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro