Chương 207: Rút lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hạ Hạ tỉnh lại thì trời đã sáng.

Bên ngoài rất yên tĩnh, cô dụi mắt ngồi dậy, thấy súng và Garcinia cambogia trên bàn đã biến mất. Cô mở khóa túi ngủ sắp xếp lại quần áo rồi bước ra ngoài, nhưng lại không thấy ai ở bên ngoài.

Cô sửng sốt một lúc rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Dậy rồi à." Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Hạ Hạ nhìn sang, A Bộ bưng nước sạch đưa tới trước mặt cô, anh ta lại hỏi: "Bữa sáng em muốn ăn gì?"

"Bọn họ đâu hết rồi? "

"Họ đã đi đến điểm rút lui khác rồi, tôi sẽ ở lại đây với em." Ở lại cùng thực ra là vì A Bộ cẩn thận và giỏi nấu ăn.

"Vậy chú ấy cũng đi à?"

"Ừ. Nhưng anh Khôn sẽ không rời đi trước để chúng ta chiến đấu một mình đâu."

Hạ Hạ hoàn toàn không hiểu "đi trước" có nghĩa là gì, thấy A Bộ đang đi lấy thứ gì đó để ăn. Cô nhanh chóng nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi không đói. Chúng ta có thể rời đi sớm được không?"

A Bộ nhìn đồng hồ: "Chúng ta phải đợi thêm một thời gian nữa, nhưng chắc chắn sẽ rời đi trước khi     trời tối."

Trên đỉnh núi trống trải, đúng như dự đoán, Bậc Mộc Lạp và những người khác đã đến trước, nhưng từ sáng sớm đến chiều muộn, dưới chân núi vẫn không có động tĩnh gì. Nói lý ra thì Chu Dần Khôn và những người khác không nên chậm chạp như vậy.

Ngay khi Bậc Mộc Lạp chuẩn bị liên lạc với những người dưới núi thì từ xa đã nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng. Hắn lập tức quay lại, đó là hướng đi của Myanmar.

Nằm trong khu rừng rậm cách mặt đất khoảng 800 mét, một giọng nói rõ ràng phát ra từ bộ đàm liên lạc.

"Chim ưng núi số 1 sắp đến, đã nhận được lệnh chưa?"

"Đã nhận được." Giọng nói của A Bộ vang lên từ bên trong: "Có thấy khói không?"

Giây tiếp theo, chiếc trực thăng màu đen bay thẳng qua khu rừng rậm rạp, phi công nói trong tai nghe: "Tôi nhìn thấy khói màu vàng."

A Bộ trả lời: "Xin hãy hạ cánh."

Bậc Mộc Lạp nhìn thấy chiếc trực thăng từ Myanmar bay qua đỉnh núi, hạ độ cao và bay đến đâu đó trên sườn núi, liền báo cáo ngay cho Phán Lực Ngang: "Máy bay trực thăng mục tiêu đã không dừng lại ở điểm rút lui dự kiến, chúng tôi không tìm thấy mục tiêu — nhưng chúng tôi phát hiện thấy khói màu vàng! Vị trí là trên sườn núi!"

Thực ra Bậc Mộc Lạp không cần phải báo cáo, mọi người xuống núi đều có thể nhìn thấy chiếc trực thăng. Bì Sa Văn cau mày: "Chúng ta ước tính sai sót rồi sao?"

Phán Lực Ngang đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Đưa ra hình ảnh của ngày hôm qua đây!"

Lính liên lạc lập tức mở ra những hình ảnh do máy bay trinh sát chụp được đêm qua rồi phóng to chúng. Phán Lực Ngang cẩn thận nhìn kỹ, khuôn mặt ông ta càng nhìn càng xấu xí, ngay cả Bì Sa Văn cũng nhận thấy có chuyện không ổn.

Mặc dù không thể nhìn rõ các khuôn mặt trong ảnh nhưng rõ ràng là tất cả họ đều là những người đàn ông có vũ khí, có cùng chiều cao và vóc dáng.

Không có con gái.

Bì Sa Văn chợt hiểu ra: "Hắn cố ý xuất phát vào ban đêm tạo ảo giác rút lui lên đỉnh núi, làm rối loạn tầm nhìn, dẫn người của ta lên đỉnh núi, để cho cô gái có cơ hội thuận lợi rời đi! Chẳng trách lại đợi lâu như vậy mà vẫn chưa lên đến đỉnh núi, chắc chắn giữa đường bọn chúng đã quay lại."

Phán Lực Ngang cầm bộ đàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Bậc Mộc Lạp, nhanh chóng lao tới làn khói vàng để ngăn chặn mục tiêu rút lui!"

Nói xong, ông ta quay lại nói: "Điều chỉnh máy bay chiến đấu, tiến hành cung cấp hỗ trợ hỏa lực trên không."

"Nhận được!"

Trên núi, Bậc Mộc Lạp nhận được mệnh lệnh lập tức ra lệnh cho mọi người tiến về nơi khói vàng đang cháy.

Dưới chân núi, đang khom người nằm trên bãi cỏ, Kevin - người gần nhất với quân đội Thái Lan
thì thầm: "Đang hành động."

Sau đó, giọng nói của Chu Dần Khôn vang lên từ bộ đàm liên lạc: "Carl."

Carl nằm bất động như tượng ở trên cây mấy tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào đầu Bậc Mộc Lạp trong ống kính, hai tay ngứa ngáy.

Bọn họ khởi hành lúc ba giờ sáng, đi qua các đường hầm động vật, giờ lại phải bất động như núi chỉ để dụ đám người kia lên núi ngăn cản, giúp Tiểu Hạ Hạ trên sườn núi không sứt mẻ gì rời đi.

Mà nhóm người này đúng thật là ngu ngốc, lúc nhìn thấy thấy trực thăng bay đi, bọn họ thật sự cho rằng lực lượng vũ trang đã giữa đường quay lại, muốn xuống núi tấn công khu dân cư bản địa trên sườn núi.

Đây đơn giản là tìm cái chết.

Cuối cùng cũng chờ được cơ hội ra tay, trong mắt Carl trong hiện lên vẻ hưng phấn. Nghe Chu Dần Khôn ra lệnh hắn báo cáo tình hình vị trí bắn tỉa, Carl báo cáo rất chi tiết: "Nhắm được mục tiêu, viên đạn dự kiến ​​sẽ xuyên qua mắt trái của hắn rồi thoát ra từ phía sau đầu."

"..." Áo Lai tặc lưỡi, nhìn Nick cách đó không xa. Người kia nhếch môi, tỏ vẻ bản thân hắn cũng khó chịu không kém.

Giây tiếp theo, phía trên sườn đồi vang lên tiếng xào xạc, bóng dáng một người lính Thái cầm súng xuất hiện. Trong rừng rậm mọi người đồng thời im lặng, nhanh chóng cúi người xuống, ẩn mình trong bụi cỏ.

"Carl bắn tỉa người chỉ huy." Giọng Chu Dần Khôn vững vàng trong tai nghe: "Bruno, xử lý khẩu MP5 hướng mười hai."

"Nhận được."

Bruno ngồi xổm sau gốc cây, khẩu súng phóng lựu trong tay đã được nạp đạn, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn về một hướng nào đó để xác định vị trí của kẻ thù.

Khẩu súng tiểu liên MP5 mà đối phương sử dụng cực kỳ uy lực, tốc độ bắn 800 viên/phút, ở khoảng cách gần như vậy, hơn chục người bọn họ lại tụ tập lại với nhau, một khi bị phát hiện, dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng không thể trốn thoát.

Nếu không loại bỏ chúng, những người bọn họ sẽ không thể đi ra. Khuôn mặt đầy sẹo của Bruno không chút biểu cảm, anh ta thì thầm: "Sắp phóng, chú ý ẩn nấp."

Cùng lúc đó, trên cái cây cao cao vài mét, Carl nằm trên cành rậm rạp nhất, lấy ra một viên đạn cắn vào miệng để giảm bớt rung động của cơ thể. Trong phạm vi, Bậc Mộc Lạp mặc áo giáp, đi theo đội mang súng tiểu liên MP5 di chuyển xuống núi rất nhanh.

Carl tinh chỉnh nòng súng, cò ngay lập tức bóp cò—

"Bang!"

Viên đạn từ bên cạnh lao nhanh tới, xuyên qua mắt trái của Bậc Mộc Lạp rồi đi ra từ phía sau đầu bên phải của hắn. Hắn vẫn cầm súng và bộ đàm trên tay, hai mắt mở to rồi ngã thẳng xuống.

Phát bắn bất ngờ khiến mọi người sững sờ giây lát.

Đúng lúc này, Bruno từ sau gốc cây chui ra, bắn chính xác quả lựu đạn tay về một hướng nhất định, một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bắn lên trời, trong nháy mắt hàng chục người bị nổ tung, súng cũng bị văng ra rất xa.

Trước mặt Áo La và Nick không có mối đe dọa nào, họ rũ bỏ đất cát trên lưng rồi đồng thời đứng dậy, cầm súng tiểu liên lên bắn, khiến cho quân đội Thái Lan trở tay không kịp. Những quân nhân chưa bị bắn lập tức đổi hướng tản ra, cố gắng tấn công ngọn núi từ nhiều hướng khác nhau.

Lúc này, các thành viên của lực lượng vũ trang đang ẩn nấp xung quanh nằm trên bãi cỏ cùng lúc nổ súng, tất cả đạn đều trúng vào bắp đùi địch, những người bị bắn trúng lần lượt lăn xuống núi.

Hỏa lực phía dưới quá hung hãn, chỉ huy lại bị giết, hiện tại lại không có lệnh chiến đấu, quân đội đành phải rút lui lên vùng đất cao, cố gắng trấn áp lực lượng vũ trang trong rừng rậm từ trên cao điểm chỉ huy.

Đúng lúc này, một giọng nói khác phát ra từ bộ đàm liên lạc-

"Sói Xám 1 sẽ đến sau ba phút nữa."

"Sói Xám 2 sẽ đến sau ba phút nữa."

"Patch* 1 sẽ đến sau ba phút."

*Trường hợp 1: Hình đầu chương. Có nghĩa là mấy cái phù hiệu, miếng dán, sticker này nọ. Này là nét đặc trưng và khá có ý nghĩa trong môi trường quân đội (đặc biệt là mấy quân đội phương tây)
Trường hợp 2: Có thể tác giả đang mượn tên của 1 vị tướng trong game Ace of Arenas.
Ngoài ra Patch còn có nghĩa là: Đá không thể lay chuyển, đáng tin cậy.

*

Cửa trực thăng đóng lại, âm thanh của cánh quạt khổng lồ át đi mọi thứ.

Hạ Hạ thắt dây an toàn, cảm nhận được máy bay trực thăng thuận lợi cất cánh, cô từ trên cao nhìn xuống, hình dáng của núi Birao vốn không thể nhìn thấy bây giờ lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cô đột nhiên cau mày, không khỏi ngồi thẳng dậy, mặt gần như chạm vào cửa kính.

Phía dưới vùng cao nguyên trên đỉnh núi có mấy thi thể xếp chéo lên nhau, máu nhuộm đỏ một vùng cỏ, ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đứng trên cao là binh lính Thái Lan đang liên tục xả súng vào khu rừng rậm phía dưới núi.

Tiếng súng vang lên chói tai, Hạ Hạ nhìn thấy hơn chục người đàn ông mặc quân phục ngụy trang màu tối. Họ băng qua khu rừng nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy hình dáng. Nhưng dù vậy số binh lính Thái Lan trên vùng cao vẫn đông gấp mấy lần họ, họ có thể cầm cự được bao lâu với số lượng người ít hơn?

Lính trên núi thậm chí còn thả nhiều quả bom cầm tay xuống.

Khắp nơi đều có tiếng nổ, lửa vẫn hừng hực cháy khiến ngón tay Hạ Hạ vô thức nắm chặt.

Chỉ là chiếc trực thăng cô đang ngồi không hề dừng lại dù chỉ nửa giây, trực tiếp bay vòng qua khu vực xả súng, tránh tầm bắn của hỏa lực mặt đất và bay thẳng về phía Myanmar.

Trong khu rừng rậm rạp, Chu Dần Khôn tránh khỏi những quả lựu đạn ném vào mình, ngẩng đầu nhìn chiếc chim ưng núi số một đã sơ tán thành công, sau đó nhìn xuống thời gian, ba chiếc trực thăng nữa sẽ đến sau mười giây.

"Tất cả ẩn nấp, Bản vá số 1 sẽ ném bom lên đỉnh núi và lên máy bay sau ba mươi giây."

"Nhận được."

Dưới núi.

Phán Lực Ngang nhìn thấy chiếc trực thăng bay về phía sườn núi chỉ sau vài phút đã hoàn toàn rời đi, như vậy có nghĩa là Bậc Mộc Lạp đã thất bại trong việc tấn công vào sườn núi.

Chẳng lẽ... Chu Dần Khôn không chọn cách sơ tán mà lại để cô gái đó đi trước?

Khuôn mặt ông ta tối sầm. Chắc chắn là Bậc Mộc Lạp và những người khác đã bị kìm chặt trên núi, cho nên những người trên sườn núi mới có thể rời đi mà không bị tấn công.

Lúc này, có thêm ba chiếc trực thăng nữa từ hướng Myanmar bay tới.

Phán Lực Ngang cau mày, sau đó đột nhiên thả lỏng - Chu Dần Khôn chắc chắn vẫn còn ở trên núi. Nếu anh không ở đây, những người dưới quyền của anh sẽ không mạo hiểm mạng sống chỉ để để cô gái đó đi trước.

"Mau, phái máy bay chiến đấu hỏa lực ngăn chặn bọn chúng!" Giọng điệu của ông ta không còn bình tĩnh như trước nữa: "Không được để bọn chúng lên máy bay."

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến các phóng viên truyền thông dưới núi chấn động, liên tục gào thét rồi vội vàng ngồi xổm, mãi sau mới có dũng khí đứng dậy, nhanh chóng phóng to máy ảnh, quay chụp được trọn vẹn ba mươi giây ném bom.

Bên phải núi Bilau, khói đen cuồn cuộn từ trên đỉnh núi bốc lên, ba chiếc trực thăng nhập cảnh trái phép lơ lửng trên bầu trời, hai chiếc trong số đó đã hạ dây.

Hiển nhiên, quân nhân trên đỉnh núi đã không còn khả năng ngăn cản được nữa.

Máy bay chiến đấu bay vút qua đầu, Phán Lực Ngang đưa mắt theo sát, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn. Ông ta tắt máy liên lạc chỉ huy, vội vàng nói: "Bọn chúng sắp lên máy bay, lập tức tiến hành ném bom che phủ, bắn hạ trực thăng địch!"

Sau ki nghe lệnh, mọi người đều giật mình. Hiện chưa rõ thương vong của quân nhân trên đỉnh núi, nếu hiện tại thực hiện ném bom phủ sóng trên diện rộng, vậy thì tất cả đều không thể thoát khỏi cái chết

"Thực thi mệnh lệnh!"

"Nhận được."

Trên núi.

Khoảnh khắc cuộc ném bom dừng lại, mười bốn người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang rằn ri bước ra từ phía sau boong-ke*, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi, trật tự bước lên trực thăng.

*Boong ke: đại loại giống cái lều, làm bằng thép, xi măng, đất để ẩn náu.

Chiếc trực thăng thứ ba, tên là Patch 1, được sử dụng để hỗ trợ việc sơ tán, từ đầu nó vẫn luôn lơ lửng trên không. Ngô Nỗ có mặt trên chiếc trực thăng này, hắn đứng trên cửa sập, cầm khẩu súng máy nhiều nòng Minigun M134 bằng cả hai tay, liên tục na súng vào những người lính Thái Lan chưa chết trên mặt đất. Viên đạn bay tới đâu thì không có ai sống sót tới đó.

Sói Xám số 1 kín chỗ trước đã nhanh chóng rời đi.

Lúc này, chiếc máy bay chiến đấu màu trắng bay từ trên trời xuống.

Ngay khi thành viên vũ trang cuối cùng tên Deli nắm lấy sợi dây và chuẩn bị lên sói xám 2 thì có một tiếng "vù" vang lên, một quả bắn ra. Hai chiếc trực thăng ngay lập tức phóng bom gây nhiễu hồng ngoại, đồng thời mở rộng khoảng cách, tránh đi được trong gang tấc.

Chỉ là thân máy bay Sói Xám 2 rung chuyển, còn Deli, người chưa bước vào cabin bị chấn động mạnh, không kịp nắm lấy sợi dây rơi thẳng xuống đất.

Chu Dần Khôn quay người chộp lấy ba lô vũ trang, Deli đang lơ lửng trên không cố gắng nắm lấy sợi dây lần nữa, Tra Sai ngồi ở cửa cabin cũng nắm lấy cánh tay của anh ta, Deli cuối cùng cũng được nhấc lên, há miệng thở hồng hộc.

Chỉ vài giây như vậy máy bay chiến đấu màu trắng của quân đội Thái Lan đã khóa chặt Sói Xám 2, nơi có số lượng người đông nhất, Patch 1 phóng liên tiếp ba quả lựu đạn, tất cả đều bị đối phương chặn lại.

Rõ ràng, loại bom trên không do máy bay chiến đấu không quân mang theo không thể xử lý bằng lựu đạn trực thăng, Chu Dần Khôn nhìn phi công của Pachi 1: "Đừng hiếu chiến, ngay lập tức rút lui."

" Đã hiểu."

Theo thực tiễn chiến đấu, Patch 1 đóng vai trò như một máy bay trực thăng yểm trợ có vũ trang, để giải quyết hậu quả, lần này Á La trực tiếp điều khiển chiếc trực thăng.

Cậu ta không chút do dự đổi hướng, người điều khiển hỏa lực ở ghế phụ bắn lựu đạn vào máy bay chiến đấu của Thái Lan, Sói Xám 2 nhân cơ hội sơ tán.

Đối thủ dễ dàng tránh được quả lựu đạn, sau đó một quả bom trên không bắn ra.

Á La kéo cần điều khiển, trực thăng nhanh chóng tăng độ cao, ngay trước khi bị kẻ địch khóa lần thứ hai, cậu ta nhanh chóng điều chỉnh hướng bay, muốn nhân cơ hội quay trở lại không phận Myanmar nhằm khiến chiến đấu cơ Thái Lan không thể tấn công.

Có điều động tác của đối phương thực sự rất nhanh và tàn nhẫn, đang chuẩn bị phóng quả bom thứ ba trên không.

Đúng lúc này, một chiếc máy bay chiến đấu màu đen lao tới, thân máy bay nghiêng sang, suýt chút nữa trúng trực thăng của Á La. Sau đó, một quả bom nổ tốc độ cao đánh trúng chính xác vào cánh máy bay chiến đấu Thái Lan, chiếc máy bay chiến đấu màu trắng lập tức rơi xuống bất ngờ, trông giống như một con chim gãy cánh.

Trong tần số liên lạc chúng, một giọng nói đều đều vang lên: "Hắc Sa vào vị trí, A Diệu vào vị trí."

*Hắc sa là cá mập đen. Hong lẽ giờ đổi 'sói xám' thành 'lang xám', cíu em, bày em đổi cho ngầu ngầu đi. Còn Patch (帕奇) là bản vá, vá gì, ủa vá cái gì, cái đó là cái gì zẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro