Chương 213: Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Dần Khôn ra khỏi phòng họp, rẽ vào một góc, đi về phía nơi ồn ào nhất, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh nổi bật giữa đám trẻ.

Hạ Hạ ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, trước mặt có một cái xô, trong tay cầm một cái xẻng. Tay áo dài bằng vải thô xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, không biết đã chiên ở đó bao lâu, chỉ là nhiều đứa trẻ như vậy mà trong tay mỗi đứa đều đang cầm một cái bánh.

Cô và cái nồi bị vây ở giữa, xung quanh là những tiếng cười đùa, khuôn mặt trắng nõn bị lửa đốt cho đỏ bừng nhưng vẫn có thể mỉm cười ngọt ngào như vậy.

Gió thổi tung mái tóc óng mượt của cô, anh dường như ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng. Những đứa trẻ đó đều bẩn thỉu mà cô thì chẳng bận tâm chút nào.

Người đàn ông nhấc chân lên định bước tới, nhưng rồi dừng lại, một giây sau anh nhìn xuống.

Trên bộ quần áo màu đen thoang thoảng mùi máu, nhìn kỹ hơn còn có thể thấy rõ vết máu khô, cổ áo vẫn còn hơi dính màu đỏ, đó là vết máu bắn tung tóe khi Chisov nuốt súng. Anh ngước mắt lên nhìn người sạch sẽ bên kia, sau đó xoay người đi về phòng.

Đến đây, bánh gần như đã được chia đều. Bọn nhỏ đều nhận được một miếng, ngồi xổm cầm chiếc bánh vui vẻ ăn.

Hạ Hạ lấy ra hai miếng mới chiên cuối cùng, Sách Lạp nhanh chóng bưng tới đặt sang một bên, tắt lửa, lấy xẻng từ trong tay Hạ Hạ đi.

"Việc còn lại để tớ, tớ sẽ rửa sạch chúng." Cô ấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi trên trán Hạ Hạ, xoay người đi vào nhà lấy ra một bộ quần áo sạch khác: "Cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi."

Hạ Hạ ngồi trước nồi nóng cả tiếng đồng hồ, quần áo trên lưng ướt đẫm mồ hôi, cô cầm lấy nói: "Vậy tớ sẽ quay lại ngay."

"Ấy không, những thứ này rửa sạch xong sẽ mang đến đưa lại cho cậu."

"Đưa lại?" Hạ Hạ mỉm cười: "Sách Lạp, không cần đâu, tớ để những thứ này lại ở đây cho cậu, không phải cậu vừa học được cách làm bánh sao, sau này nếu muốn ăn thì có thể tự làm."

Sách Lạp giật mình, cúi đầu nhìn những thứ này, ngay cả cái nồi, xẻng, cái xô đều phải bỏ cao thuốc phiện ra mua. Hạ Hạ mượn một lượng lớn cao thuốc phiện để mua những thứ này, cuối cùng lại đưa tất cả lại cho cô ấy.

"Nhưng, cái này đắt lắm." Sách Lạp nhìn những thứ này rồi lại nhìn Hạ Hạ, nếu như chú Hàn biết cô ấy lấy đồ của khách...

"Vậy đưa tớ hai bộ quần áo này là được, trao đổi công bằng."

Sao mà coi là công bằng được? Hai bộ quần áo của cô ấy đã sờn rách còn vá víu, dù có sạch sẽ đến mấy cũng chẳng có giá trị đến thế.

Nhưng Hạ Hạ nói xong không đợi cô ấy trả lời đã liền chạy về phòng.

Cô trở về phòng tắm vội, mặc quần áo sạch sẽ xong liền cảm thấy toàn thân mát mẻ dễ chịu.

Hạ Hạ xắn ống tay áo dài quá mức lên, bước ra nhìn thấy cái đĩa trên bàn có hai chiếc bánh gạo tròn tròn.

Bánh gạo không dễ chiên như bánh ngô, một phút trôi qua mà chưa lật thì xung quanh cạnh bánh cũng đã cháy rồi. Hạ Hạ hay mắc lỗi đó nhưng bọn trẻ cũng không hề ghét bỏ, còn ăn rất ngon miệng. Chỉ có hai chiếc bánh gạo này được chiên vàng ruộm, tuy hai mặt có hơi cháy nhưng lúc cắn vào sẽ thấy giòn.

Bột gạo không có nhiều, làm xong chia ra là hết rất nhanh. Hạ Hạ chỉ ăn một chiếc bánh ngô vào giữa bữa ăn, cô cũng không để ý Sách Lạp đã để lại hai cái bánh gạo này khi nào.

Trong phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng, cô bước tới chạm vào cái đĩa, phía dưới vẫn còn nóng. Hạ Hạ nhìn chiếc bánh cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cô vốn muốn làm gì đó để giúp đỡ Sách Lạp, nhưng hỏi xong rồi cô phát hiện ra đó không phải điều Sách Lạp thực sự cần. Vậy cô ấy thực sự cần gì? Cô không khỏi nghĩ tới lời Sách Lạp nói—

"Không chỉ có tớ mà tất cả trẻ em ở đây đều quan tâm đến việc hôm nay chúng có đủ ăn hay không, hay là năm sau có được ăn thêm hai cái bánh ngô hay không hơn là có được đi học hay không."

Ở đây, tiền bạc chẳng có ích gì, chỉ có thuốc phiện mới là có ích. Để mua vui cho cô, Sách Lạp còn sẵn sàng bỏ ra một nửa chi phí của gia đình.

Hạ Hạ đứng trước bàn suy nghĩ, việc cô có thể làm bây giờ chính là trả lại số cao thuốc phiện càng sớm càng tốt. Nhưng đâu phải nhà nào cũng dư dả, mà lúc này cô cũng không còn một xu dính túi, trừ khi... Cô mím môi, do dự hai giây, cuối cùng cũng cầm đĩa lên quay người bước ra ngoài.

Vừa ra ngoài liền đụng phải hai đứa trẻ đi ngang qua, khóe miệng chúng vẫn còn sót lại mẩu bánh vụn, chị Hạ Hạ đã cho chúng bánh ngô miễn phí, giờ đã trở thành người có địa vị trong lòng bọn trẻ ở làng Gugon, thâm chí còn không kém gì Maba biết đọc thần chú rất được mọi người kính trọng.

Nhìn thấy Hạ Hạ lại mang bánh ngọt đi ra, hai mắt bọn chúng sáng lên. Hạ Hạ bắt gặp ánh mắt khao khát đó liền cảm thấy có chút áy náy: "Xin lỗi, hai chiếc bánh này chị không thể cho các em được."

Hai đứa trẻ nghe vậy đều lắc đầu, mỗi người một cái chúng đã rất hài lòng rồi. Nhìn thấy bọn họ mỉm cười với mình, Hạ Hạ cũng nhoẻn miệng cười, nhiệt tình hỏi: "Các em có biết phòng của ông chủ lớn ở đâu không?"

Đứa trẻ vừa nghe nói tới ông chủ lớn lập tức nặng nề gật đầu, chỉ vào một căn phòng cách đó không xa. Đây là căn phòng lớn nhất và thoải mái nhất ở đây.

Căn phòng cách đây không xa, cửa hơi hé mở, chứng tỏ bên trong có người.

Hạ Hạ nói lời cảm ơn với hai đứa trẻ rồi hai tay cầm đĩa bước tới. Ngôi nhà gỗ không cách âm, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt bên trong. Hạ Hạ đứng ở cửa nhìn vào, phòng tắm hẳn là ở bên trái, cô đợi hai phút, nhưng bên trong không có ai có ý định đi ra.

Sau lưng cô, gió thổi tung bụi đất, cô giơ tay lên bảo vệ cái đĩa. Dừng một chút, Hạ Hạ nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Cô gái không nhìn quanh mà đi thẳng đến bàn đặt đĩa xuống.

Trong phòng tắm tiếng nước vẫn còn tiếp tục vang lên, Hạ Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Sách Lạp nói hôm qua anh vội về lại vội đi, có nghĩa là anh chưa hề nghỉ ngơi chút nào. Cô đã ngủ trên núi vậy mà về đến nơi vẫn thấy mệt mỏi, Chu Dần Khôn đã hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi, cho nên bây giờ xem ra... không phải lúc để nói chuyện.

Nghĩ đến bộ dáng cau mày tức giận của anh, trong lòng Hạ Hạ run lên, cô quay người bước ra ngoài.

Chu Dần Khôn đang tắm trong nhà thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đặt thứ gì đó lên bàn. Dù phòng của anh thường được dọn dẹp nhưng lúc này chưa phải lúc.

Anh tắt nước, mặc quần vào mở cửa ra thì nhìn thấy thỏ nhỏ vừa đi tới cửa.

"Đi đâu?"

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, cô gái giật mình, quay người lại thì thấy người đàn ông trần trụi nửa trên dựa vào cửa, trên người vẫn còn đọng những giọt nước chưa được lau sạch.

Cô vô thức nhìn đi chỗ khác. Chu Dần Khôn ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt rơi xuống bàn. Anh bước tới nhìn nhìn, thấy đây là thứ cô đã dày công làm ra: "Sao chỉ có hai cái?"

Chiếc bánh vốn là để bắt đầu cuộc trò chuyện một cách chân thành, không ngờ anh lại chê ít, Hạ Hạ theo bản năng trả lời: "Mỗi người chỉ có một cái thôi."

Bởi vì nguyên liệu có hạn, ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất trong làng cũng không được ưu đãi bằng một nửa anh.

"Thật sao?" Người đàn ông nhướng mày, tâm tình vui vẻ bước đến gần cô: "Vậy tại sao tôi lại có hai cái?"

Bởi vì cô có chuyện muốn nhờ. Hạ Hạ mím môi, lặng lẽ ngước mắt nhìn lên anh, trong lòng có chút rối bời.

Trông anh không hề mệt mỏi chút nào, trên môi vẫn nở nụ cười. Chỉ là, khi anh cười cũng không có nghĩa là anh đang thực sự có tâm trạng tốt. Nếu giờ cô đi thẳng vào vấn đề, không biết liệu anh có đột nhiên trở mặt hay không.

Suy nghĩ hai giây, Hạ Hạ quyết định nhẹ nhàng nói trước: "Chú... Trong núi chú chưa ăn gì, giờ chắc là đói bụng rồi, bánh gạo này vừa mới làm xong, chú có thể ăn lót bụng trước."

Chu Dần Khôn quả thực đói bụng.

Anh nhìn người trước mặt, rõ ràng cô vừa mới tắm xong, tóc tùy ý buộc lên, mấy sợi tóc vương trên cổ còn ướt giấu trong cổ áo kéo dài xuống tận cổ, cũng không biết đã chạm vào nơi nào.

Lần này cô mặc một chiếc váy màu xanh đậm, cổ áo bị mất một chiếc cúc, phía trên lỏng lẻo. Từ góc nhìn của anh còn có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh bên trong và đường cong no đủ của bộ ngực.

Cô tắm xong trắng nõn, mềm mại, toàn thân thơm tho. Người đàn ông vừa đến gần ngửi qua, phần thân dưới của anh đã nhanh chóng cương cứng.

Cổ họng anh không ngừng trượt lên trượt xuống: "Chỉ đến để đưa đồ ăn thôi à?"

Hạ Hạ nhớ tới lời cô muốn nói, lập tức gật đầu, ngẩng đầu lên nói: "Thật ra còn có một chuyện nữa—"

"Còn cháu thì sao." Chu Dần Khôn ngắt lời cô: "Cháu đã ăn gì chưa?"

Cô gái không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy, bị vô tình chuyển chủ đề mà không biết: "Cháu vừa ăn, chú có thể ăn cả hai chiếc bánh này."

Người đàn ông sao có thể ép cô chia sẻ bánh với anh được. Cơ thể cô quá yếu đuối, cho dù có ăn hay không thì giây lát cô cũng sẽ ngất xỉu. Anh cẩn thận nhìn cô, đôi mắt đen trắng trên khuôn mặt trắng nõn của cô trông rất có sức sống.

"Ngủ thế nào?" Anh hỏi, lặng lẽ giơ tay đóng cánh cửa hé mở phía sau cô.

"Còn mệt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro