Chương 212: Xáo trộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng bánh xèo xèo.

Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn, trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn xem đồ vật trong tay Sách Lạp: "Những thứ này cậu có thể đưa cho tớ được không?"

Sách Lạp không chút do dự gật đầu.

"Đừng lo." Hạ Hạ nói: "Cái này, cùng với cái bỏ ra để mua bánh vừa rồi và hôm qua mua xà phòng, đều là tớ mượn."

Vừa nghe cô nói xong Sách Lạp muốn nói không cần, nhưng thấy thái độ Hạ Hạ kiên quyết, cô ấy đành phải đồng ý, rồi tò mò hỏi: "Cậu muốn mua cái gì?"

"Những cái đó." Hạ Hạ chỉ sang bên kia, Sách Lạp nhìn thấy cô chỉ bà cụ đang làm bánh kếp.

Lúc trở về thì mặt trời đã lên cao, trong người cô nóng bừng.

Hai cô gái xách xô, chậu suốt một chặng đường. Đang đi, chiếc chậu nhỏ trong tay Sách Lạp rơi xuống đất tạo ra tiếng leng keng, Hạ Hạ muốn nhặt nó lên thì lại cũng đánh rơi cái xẻng trong tay.

Cảnh tượng bỗng nhiên có chút lúng túng, hai người nhìn nhau cười.

"Nếu biết thì tớ đã mang theo một cái bao lớn rồi." Sách Lạp đặt xô gạo đang xách dưới gốc cây rồi chạy lại nhặt cái nồi với xẻng rơi dưới đất lên: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi."

Hạ Hạ mang theo một cái xô nhỏ bước tới, cũng ngồi xuống dưới bóng cây. Họ ngồi trên cao nhìn những nhánh cây anh túc bên dưới được ánh nắng chiếu sáng. Có người đang ngồi xổm trên cánh đồng làm việc, trong đó còn rất có nhiều trẻ em.

"Họ đang làm gì vậy?"

"Tỉa thưa cây con." Sách Lạp giải thích: "Đó là loại bỏ những cây con không cần thiết để những cây con còn lại có thể phát triển tốt."

Hạ Hạ hiểu, cô nhìn lại lần nữa những người trên cánh đồng, khẽ cau mày, nói: "Sao lại có nhiều ..."

Người khuyết tật.

Cô vừa nói xong lời này, đúng lúc có một người đàn ông cụt tay đi tới, trên tay mang theo hai giỏ đồ, Hạ Hạ vô thức nuốt nửa câu sau vào trong.

Sách Lạp biết cô muốn hỏi gì: "Những người đó vốn là người tốt, nhưng lại vì sai lầm mà bị chặt chân chặt tay. Chẳng hạn như lén giấu cao thuốc phiện, hay lén hút thành phẩm trong nhà máy."

Một số còn bị mất toàn bộ cánh tay, một số thì bị cụt chân, họ chỉ có thể bám vào những thanh gỗ để đứng, mà một số... chỉ còn có nửa cái đầu. Bóng dáng từ phía sau trông đặc biệt kì lạ, hắn nhìn có vẻ khá trẻ, nhưng động tác lại chậm hơn nhiều so với những người khác, người đàn ông ngồi xổm trong góc, im lặng làm việc.

Hạ Hạ hồi lâu cũng không nói chuyện, Sách Lạp còn tưởng cô đang sợ, vội vàng đổi chủ đề: "Chúng ta về nhé? Nếu không lát nữa mặt trời sẽ càng lên cao hơn."

"Được." Nghỉ ngơi vài phút, cơn đâu trên tay cô đã dịu đi, Hạ Hạ lại nhấc tay lên, thu dọn đồ đạc của mình rồi đi về phía làng.

Ngay lúc họ vừa rời đi, từ phía cánh đồng cây giống bắn tới một tầm nhìn. Ánh mắt dõi theo hai cô gái cho đến khi biến mất dưới con dốc.

*

Sách Lạp đưa Hạ Hạ về nhà, cô ấy đặt đồ đạc ở cửa: "Tớ đi lấy ghế đẩu!"

Nơi này cách phòng Hạ Hạ ở không xa. Sách Lạp không mời cô vào, nên Hạ Hạ cũng không tùy tiện quấy rầy.

Cô lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn quanh rồi nhìn lên mái nhà. Mái nhà gỗ hầu như trống rỗng, gần như có thể nói là không có đỉnh. Nếu trời mưa chỉ sợ mọi thứ bên trong sẽ bị ngập.

Trong khi cô đang nghĩ về điều đó thì một mùi chua chua bay ra từ trong nhà. Hạ Hạ nghẹn ngào ho khan, vô thức nhìn sang, trong góc phòng có một tấm vải trải ra, lộ ra một đôi chân ngăm đen nhăn nheo.

Chắc là một cụ già.

Lúc này, giọng nói của Sách Lạp từ bên trong truyền đến, nói bằng thổ ngữ, sau đó giọng nói của ông lão cũng từ bên trong truyền đến, hai bên tựa hồ đang tranh cãi.

Sau đó cô ấy bước ra với hai chiếc ghế dài nhỏ. Nhìn thấy Hạ Hạ đứng ở cửa, ánh mắt như muốn hỏi cô ấy có chuyện gì à, Sách Lạp cười nói: "Là ông nội tớ, hai ngày nay ông ấy không khỏe nên nằm ở nhà."

"Sao không đi bệnh viện?"

"Không, ở đây chúng tớ không gặp bác sĩ. Khi bị bệnh chỉ cần hút một chút là sẽ ổn thôi. Nếu vẫn không ổn thì phải đến gặp Maba, nhưng sẽ tốn rất nhiều cao thuốc phiện. Tớ nói muốn mời Maba đến nhưng ông nội tớ không cho."

"Maba?" Hạ Hạ suy nghĩ một lúc: "Có phải... giống như thầy pháp hay trưởng lão của bộ tộc?"

"Ừ." Sách Lạp múc một chậu nước sạch từ giếng lên: "Nếu bị bệnh nặng thì phải mời Maba đọc thần chú rồi dùng máu gà để xua đuổi tà ma, như vậy bệnh của người đó tự sẽ khỏi."

Lúc cô ấy nói vẻ mặt rất nghiêm túc, không có vẻ gì như là đang nói đùa.

Sách Lạp mang nước ra, hai người ngồi trên chiếc ghế nhỏ lau nồi và xẻng. Hạ Hạ khéo léo nói: "Sách Lạp, nếu cậu có triệu chứng như ho và sốt, có thể là do bị cảm lạnh. Nếu ngôi nhà này được sửa chữa để ban đêm không quá lạnh, có lẽ cậu sẽ không bị bệnh."

Sách Lạp nghe xong quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình.

Nhưng rồi cô ấy mím môi đáp: "Nhưng ngói amiăng* trên mái nhà cũng phải trao đổi bằng cao thuốc phiện, gia đình chúng tớ... không có nhiều như vậy. Còn phải nộp cho ông chủ lớn, còn phải dùng để đổi thức ăn với chữa bệnh cho người già, cho nên cũng chẳng còn bao nhiêu."

*Ngói amiăng: Xi-măng amiăng, đây là loại nguyên liệu được sử dụng phổ biến ở nhiều nơi với nhiều ứng dụng trong sản xuất tấm lợp amiăng xi-măng sóng, tấm lợp phẳng, tấm lót sàn, tấm vách, tấm tường, ống nước...

Lau chùi đồ đạc xong, Sách Lạp đổ nước bẩn ra xong lấy một chậu nước khác để rửa tay. Sau đó cô ấy hưng phấn đốt lửa chờ chảo nóng lên: "Hạ Hạ, cậu thật sự có thể làm bánh rán sao?"

"Làm cái này cũng không khó." Hạ Hạ giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ cần để nó không cháy là được. Cậu muốn làm thử không?"

"Không, không, không!" Sách Lạp liên tục từ chối: "Những thứ này đắt tiền lắm, nếu làm không đúng sẽ rất lãng phí! Tốt nhất là để cậu làm đi."

Hạ Hạ múc một thìa bột ngô đổ vào chiếc nồi nhỏ, bên trong phát ra tiếng xèo xèo nhè nhẹ. Sách Lạp cầm chiếc đĩa trống bằng cả hai tay, đầy mong đợi nhìn vào nồi.

Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn cô ấy, dùng xẻng lật chiếc bánh lại, đợi một lúc rồi nhẹ nhàng gọi: "Sách Lạp."

"Hả?"

"Cậu có bao giờ nghĩ đến việc... rời khỏi đây cùng gia đình, đi ra thế giới bên ngoài, nhìn thấy một cuộc sống khác với ở đây chưa?"

Ánh mắt của Sách Lạp chuyển từ bánh ngô sang Hạ Hạ, trong mắt lộ rõ ​​vẻ bối rối.

"Ví dụ, có người sẵn sàng chu cấp tiền cho cậu và tất cả những đứa trẻ trong gia đình cậu được sinh sống và đi học. Đến khi cậu có khả năng kiếm tiền, cậu có thể nuôi sống gia đình và sống trong một ngôi nhà tốt hơn, cũng không cần phải lo việc việc ăn uống nữa."

Sách Lạp nghe xong ngơ ngác nhìn Hạ Hạ hai giây, đột nhiên cười lớn: "Sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ? Dùng tiền của mình đi nuôi gia đình người khác? Không thể có một người như vậy được."

"Ừm..." Hạ Hạ nghĩ nghĩ: "Có, và họ thật sự sẵn sàng trả một số tiền lớn, không chỉ gia đình cậu, mà còn có thể giúp tất cả trẻ em ở đây. Nếu có một cơ hội như vậy, cậu có sẵn sàng nhận không?"

Sách Lạp cầm đĩa, nghiêng đầu suy nghĩ. Hạ Hạ cũng không thúc giục cô ấy, lật lại chiếc bánh lần nữa.

"Quên đi."

Nghe được câu trả lời của cô ấy, Hạ Hạ quay đầu lại nói: "Tại sao?"

"Ông nội tớ cùng ba mẹ tớ, họ đã sống ở đây từ khi sinh ra cho nên chắc chắn sẽ không muốn rời đi. Ví dụ, năm ngoái khi có lệnh cấm hoàn toàn việc trồng cây anh túc, chính quyền muốn đưa tất cả chúng tớ vào Nam để xây dựng nhà cửa và làm trang trại ở đó, lúc đó tất cả người già đều đoàn kết, cho dù chính phủ muốn đốt núi, thiêu cháy hết bọn họ đi chăng nữa thì bọn họ nhất quyết cũng phải ở lại đây."

"Bọn họ chỉ có thể trồng hoa anh túc, nếu đến những nơi không được phép trồng hoa anh túc, bọn họ sẽ chết đói."

Hạ Hạ cụp mắt lắng nghe, sau đó ngập ngừng hỏi: "Vậy... còn cậu thì sao? Cậu không muốn sống cuộc sống tốt hơn sao?"

"Đi cũng vô ích." Sách Lạp nhún vai: "Gia đình tớ đều ở đây, họ không muốn rời đi, cho nên dù tớ có đi thì sau này chắc chắn vẫn sẽ quay lại. Không chỉ riêng tớ mà tất cả trẻ em ở đây đều quan tâm đến việc hôm nay ăn có đủ no hay không, năm sau có được ăn thêm hai cái bánh ngô hay không hơn là việc liệu chúng có được đi học hay không."

Nói xong cô ấy nhanh chóng chỉ vào cái nồi: "Cái này được chưa?"

"À, được rồi." Hạ Hạ lấy ra đặt lên đĩa: "Đưa cái này cho ông nội của cậu trước đi, ăn đồ nóng xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

"Cậu không ăn à? Cái này là do cậu mua mà."

Hạ Hạ mỉm cười: "Ở đây còn nhiều lắm."

Sách Lạp vui vẻ bưng bánh vào nhà, lúc đi ra cái đĩa đã trông không, lúc này Hạ Hạ đã chiên cái thứ hai rồi. Lần này bánh kếp nhỏ hơn một chút, nhưng có thể chiên hai miếng cùng một lúc, Sách Lạp vui vẻ ăn thêm một miếng khác.

Chẳng bao lâu, mùi thơm nồng nàn tỏa ra, lũ trẻ chạy loạn trong sân tụ tập lại thành từng nhóm, đứng nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh rán nóng hổi vừa ra khỏi chảo.

Đây là cảnh tượng họ chưa từng thấy bao giờ, những chiếc bánh ngô và bánh gạo thơm ngon được chất trên đĩa như một ngọn núi.

Nếu như là trước đây thì bất kể là bánh của đi chăng nữa thì cũng ngay lo tức bị cướp đi. Nhưng bọn trẻ từ Sách Lạp biết được Hạ Hạ là khách của chú Hàn, chúng cho dù tham lam đến đâu không dám đi cướp của cô.

Cuối cùng cũng là do Hạ Hạ chủ động vẫy tay, đám trẻ vui vẻ chạy tới, Sách Lạp chịu trách nhiệm chia bánh, cửa nhà cô ấy giờ trở thành nơi tấp nập nhất trong toàn bộ làng Gugong.

Giữa lúc hưng phấn này, xa xa vang lên tiếng trực thăng.

Sách Lạp ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra là chiếc trực thăng ngày hôm qua, cô ấy chỉ vào đó vui vẻ nói: "Ông chủ lớn đã trở lại!"

*

Khi Chu Dần Khôn và những người khác quay lại, lập tức đi vào phòng họp như thường lệ.

Dù chưa tận mắt chứng kiến ​​nhưng Hàn Kim Văn cũng đã nghe nói về tình hình ở Thái Lan — giao thông tê liệt, người dân hoảng loạn, một lượng lớn cảnh sát được cử đi thu thập thịt người trên đường, lực lượng vũ trang cũng kịp thời chạy đi, quân đọi Thái Lan cuối cùng chỉ có thể bắn trượt.

Tuy không đồng tình với cách trả thù phách lối lại khiêu khích như vậy nhưng đây dù sao cũng vốn là tính khí của Chu Dần Khôn. Nếu số mệnh của kẻ tấn công anh chỉ đơn giản là cái chết vậy thì sau này ai cũng sẽ dám tới kiếm chuyện với anh, cho nên tuyệt đối không thể có cái tiền lệ như vậy được.

Sau sự việc này, coi như đã hoàn toàn xé rách mặt với chính quyền Thái Lan. Nhưng may là cũng đủ gây rắc rối cho họ, các chức vụ Ủy viên cảnh sát và Phó Tư Lệnh Quân đội đều bị bỏ trống, quan chức Nga lại xảy ra chuyện ở Thái Lan, thủ tướng quá bận lau mông* nên chuyện này một thời gian nữa chắc vẫn chưa được quan tâm.

*Lau mông: Dọn dẹp mớ hỗn độn.

Bây giờ Chu Dần Khôn đang ở Myanmar, bàn tay Chính phủ Thái Lan có dài tới đâu thì e rằng cũng không thể chạm được tới nơi này.

Một nhóm người đã đi ra ngoài làm việc suốt đêm, Hàn Kim Văn kêu người mang cà phê lên, thuận tiện hỏi: "Khôn, cậu có muốn nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện sau không, hay là—"

"Không cần, nói luôn đi."

"Được, sự việc trước mắt cơ bản đã kết thúc, chúng ta sẽ tổng kết lại tình hình chung." Hàn Kim Văn ngồi ở bên trái Chu Dần Khôn, nhìn về phía cấp phó La Trát Lương đối diện: "Lão La, ngươi trước."

"Được. Kể từ tháng 12 năm ngoái, chúng ta đã cùng quân đội chính phủ Myanmar đẩy lùi Quân đội Ngõa Bang thống nhất, và được chính quyền Ngõa Bang đồng ý cho phép trồng cây anh túc dưới hình thức nhượng bộ lợi nhuận, bên kia không can thiệp dưới bất kì hình thức nào. Ngõa Bang là cốt lõi của Tam giác vàng, năm ngoái do có quá nhiều cuộc chiến tranh vũ trang nên lượng hàng xuất khẩu của chúng ta giảm đáng kể. Nhưng không cần lo, Khôn, lượng hàng của Ngõa Bang năm nay có thể chiếm đến 80% tổng số lô hàng trong khu vực Tam giác vàng."

Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc. Anh không nói gì nhưng tỏ ra khá hài lòng.

Hàn Kim Văn thấy thế, lại nhìn về phía Tra Sai và Carl: "Ở Colombia thế nào rồi?"

Hai người vừa trở về liền chạy đến núi Birao, một tiếng cũng không thèm báo cáo.

Tra Sai lược bỏ một số chi tiết trực tiếp đưa ra tổng kết: "Khi chúng em đến, Ngô Bang Kỳ đã bị truy lùng. Sau khi Barlow bị giết, hắn kiểm soát nguồn cung cấp của chúng ta và bí mật móc nối với Little Esco, muốn hắn ta đấu giá với bọn xã hội đen châu Á. Cách làm này khiến băng đảng bọn xã hội đen tức giận, chúng em theo tình hình bắt giữ Ngô Bang Kỳ như một dấu hiệu cho sự chân thành. Bọn xã hội đen châu Á đã chặt đầu gia đình Ngô Bang Kỳ và đồng ý thiết lập liên minh trực tiếp với chúng ta. Bên kia hi vọng có thể liên hệ được với anh, khối lượng hàng hóa mỗi năm không ít hơn một tấn."

Chuyện này do Hàn Kim Văn sắp xếp, anh nghe xong liền gật đầu: "Được, Lão La sẽ đích thân phụ trách đơn hàng này."

Nói xong lại quay qua hỏi A Diệu: "Còn Afghanistan thế nào?"

A Diệu nói: "Nhà máy Afghanistan đang đi vào đúng hướng đã định, trước khi quay trở lại chúng em đã thành lập ra một lực lượng vũ trang địa phương. Một nửa đến từ Taliban và một nửa là từ Sawash, thuê thêm quân nhân Ấn Độ đã nghỉ hưu có năng lực chiến đấu mạnh mẽ."

Vừa nói, anh ta vừa nhìn Chu Dần Khôn: "Ngoài ra, những người anh Khôn gửi đến cho em đều đã được đưa về. Em giao việc ở Nga cho họ, dự kiến sẽ quay lại sau một tuần nữa."

Hai việc này A Diệu đều tự đưa ra quyết định từ đầu đến cuối. Anh ta đưa người về vì nghe tin Chu Dần Khôn xảy ra chuyện. Đối với việc xử lý ở Nga, sử dụng người nước ngoài làm là thích hợp nhất.

Chu Dần Khôn đồng ý nói: "Tiếp tục."

"Tốc độ của A Diệu thực sự rất tốt." Hàn Kim Văn nói: "Chiếm được Afghanistan tương đương với việc chiếm được một nửa Lưỡi liềm vàng. Giờ tôi sẽ chỉ nói về châu Âu nữa thôi."

"Lần này Khôn đích thân sang Anh thảo luận hợp tác với Trần gia, như vậy tương đương với việc mở cửa thị trường châu Âu. Như vậy hàng hóa có thể được vận chuyển trực tiếp từ Afghanistan đến châu Âu, rất phù hợp với con đường tiếp theo của chúng ta."

Hàn Kim Văn kết luận: "Nhìn chung, chúng ta đã chiếm giữ được hai trong ba nguồn ma túy chính của thế giới – Tam giác vàng, Tam giác bạc và Lưỡi liềm vàng. Tam giác bạc nằm rất xa ở châu Mỹ Latinh, muốn chiếm được sẽ phải mất rất nhiều công sức. Với lực lượng vũ trang và mối quan hệ hiện tại, chúng ta cũng không cần quá lo lắng."

"Nếu một ngụm nuốt không trôi thì tốt nhất đừng động vào trước, kẻo kẻ ghen tị trông thấy lại gây ra nhiều rắc rối."

Ông ta đề nghị: "Cái mâm* bây giờ đã đủ lớn rồi. Khôn, chúng ta có nên hoãn việc mở rộng vùng ma túy và điều chỉnh hướng tập trung vào thị trường không? Hàng ra, tiền vào, lãnh thổ xoay chuyển thì cậu càng kiếm được nhiều tiền hơn."

*Cái mâm: ý chỉ lãnh thổ.

Chu Dần Khôn dập điếu thuốc: "Làm theo lời ông đi."

Vấn đề kinh doanh đã xong, giờ thì nói đến lực lượng vũ trang. Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của Hàn Kim Văn nên ông ta lập tức im lặng, đợi Chu Dần Khôn tự mình sắp xếp.

Người đàn ông liếc nhìn mọi người có mặt: "Trong chiến dịch lần này Ngô Nỗ đã phạm vào hai sai lầm chỉ huy."

Cho dù Chu Dần Khôn không nói ra, nhưng những người khác cũng biết.

Lần đầu tiên khi lực lượng vũ trang được điều động, Ngô Nỗ với tư cách là chỉ huy đã không lường trước được chiến lược tác chiến của quân đội Thái Lan khiến 3 chiếc trực thăng mất lái tại chỗ, trực tiếp trở thành phế liệu. Như vậy không chỉ gây thiệt hại ít nhất 45 triệu USD mà còn trực tiếp dẫn đến việc giải cứu bị chậm trễ.

*45 triệu USD: Ngàn mốt tỏi (1.107.787.500.000)

Lần thứ hai trong lúc tập thể rút lui, ông ta cũng không đoán trước được đối phương có điều động máy bay chiến đấu hay không mà chỉ gọi trực thăng vũ trang. Nếu phút cuối A Diệu không kịp đến thì mọi người có lẽ đã không thể rút lui suôn sẻ.

Cả hai sai lầm đều cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả khi ông ta sống sót trở về đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục quản lý lực lượng vũ trang.

"Bởi vì ông ấy đã chết rồi nên có truy đuổi vụ án cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Chu Dần Khôn nói: "Kể từ ngày hôm nay, A Diệu, với tư cách là chỉ huy mới, sẽ chính thức tiếp quản lực lượng vũ trang."

Ngay khi những lời này thốt ra, A Diệu rõ ràng đã giật mình. Những người khác không có ý kiến phản đối, dù sao năng lực của A Diệu đều là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người.

Hàn Kim Văn cũng đồng ý với quyết định này, đột nhiên trong lòng ông ta nảy ra một chuyện, nhắc nhở: "Khôn, bên cạnh cậu không thể không có ai, bây giờ A Diệu đã tiếp quản quân đội, cậu có nên chọn một người khác không? Cậu không thể luôn tự mình làm mọi việc được."

Khi nói về chuyện này, ông ấy nhìn những người khác có mặt ở đây, cũng nghĩ bọn họ đều khá ổn.

Tra Sai thận trọng, A Bộ chu đáo, Bruno sắc sảo, Áo Lai và Nick giàu kinh nghiệm, Carl – thôi quên đi.

Chỉ là Chu Dần Khôn nhìn sang một bên, gọi tên.

"Á La."

Ánh mắt của mọi người nhìn theo, thiếu niên được gọi tên đang đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn về phía Chu Dần Khôn, tuy rằng biểu tình không thay đổi, nhưng trong mắt lại lộ vẻ hưng phấn.

Hàn Kim Văn cẩn thận đánh giá, cảm thấy cậu ta quá nhỏ: "Khôn, không xem xét nữa sao?"

"Là cậu ta."

Vì là Chu Dần Khôn chỉ định nên Hàn Kim Văn cũng không nói nhiều nữa. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trẻ con chạy nhảy, la hét, giống như bị điên.

Chu Dần Khôn lập tức cau mày, Áo Lai ở gần cửa nhất lập tức đi ra ngoài nhìn rồi quay lại báo cáo: "Anh Khôn, là đám trẻ ở ngoài làng chạy vào."

"Đuổi đi, nếu ai lại la hét nữa thì cắt lưỡi chúng."

Áo Lai nhận nhiệm vụ bước ra ngoài, chưa được hai giây hắn đã quay lại: "Anh Khôn, thôi quên đi, hình như là do Tiểu Hạ Hạ đang chiên bánh ngô, bọn trẻ đều tham lam kéo đến, giờ đang phát bánh ở ngoài đó."

Nghe nói là cô, người đàn ông nhướng mày.

Con thỏ nhỏ này thích nghi với môi trường khá nhanh đấy chứ. Để cô ở đây nghỉ ngơi thế mà cô thực sự chạy đi làm đầu bếp cho người khác. Bằng cách nào đó, mùi hương dường như bay vào phòng họp.

"Mấy đứa nhỏ có hơi ồn ào." Hàn Kim Văn cười nói: "Cuộc họp cũng đã kết thúc, hai ngày nay chúng ta vất vả đều đã mệt mỏi rồi, sao tối nay không nhanh chóng trở về căn cứ cùng vui vẻ một chút đi?"

"Ông xem thu xếp đi." Chu Dần Khôn nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

Carl ở phía sau tò mò: "Bánh ngô có ngọt không? Tao thích ăn bánh ngọt."

Nói xong, hắn muốn đi theo, nhưng A Diệu đã nhanh lẹ tóm lấy.

"Cái gì?"

"Đừng tự đi tìm chết nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro