Chương 227: Xuống núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Trùi ui thén kìu, ấm lòng quớ

Mẫn Mạo đang hút thuốc, khẩu súng đặt bên cạnh, mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngoại trừ thịt ra, chiếc xe còn lại không có giá trị bao nhiêu, đợi đến khi người trồng thuốc phiện đổi xong thì người bán rau đã kiếm đủ rồi. Đương nhiên, hắn sẽ không lãng phí tiền xăng kéo một vật nặng như vậy xuống núi, cuối cùng sẽ trực tiếp giao cho lực lượng vũ trang.

Nói trắng ra, chính là một đám ngu ngốc biệt lập trả tiền cho họ để cải thiện lương thực cho lực lượng vũ trang trong căn cứ ở Ngõa Bang. Ngày đêm cầm súng tuần tra, cũng không tính là bận rộn vô ích.

Đang suy nghĩ, hắn nhìn thấy Hạ Hạ đi về phía mình. Mẫn Mạo lập tức dập thuốc lá, đứng dậy: "Tiểu thư."

Tuy rằng trước kia chưa từng gặp qua nhưng Mẫn Mạo cũng biết thân phận của Hạ Hạ.

Con gái của Chu Diệu Huy, cháu gái của ông cụ, hiện là bà chủ nhỏ được Chu Dần Khôn công nhận.

Là một người nhạy cảm, hắn hiểu tính tình của Chu Dần Khôn, đương nhiên hắn không tin Chu Dần Khôn đột nhiên lại tốt bụng chạy đến giúp đỡ người anh trai đã khuất của mình nuôi dạy con gái. Nhưng ở giữa chính xác đã xảy chuyện gì, ở cấp bậc hiện tại của hắn, đương nhiên là không rõ.

Nhiệm vụ của hắn là đảm bảo an toàn cho cô gái này lúc Chu Dần Khôn đi vắng và đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Vì vậy Mẫn Mạo hỏi: "Ngài cần gì?"

"Tôi muốn... lấy thêm thuốc phiện."

"Được." Mẫn Mạo xách khẩu súng lên đặt sang một bên: "Mời đi theo tôi."

Hạ Hạ nghe lời đi theo. Lúc đi ngang qua chiếc xe tải chở đầy rau, cô hỏi: "Cần bao nhiêu cao thuốc phiện để mua cả chiếc xe tải này?"

Mẫn Mạo nghe thấy tiếng động liền dừng lại, không thể tin được quay lại: "Tiểu thư muốn mua những thứ này?"

"Đúng vậy." Hạ Hạ nói: "Tôi muốn tặng nó cho mọi người, cứ coi như quà tặng của tôi cho cả làng."

Lời này cô nói ra không lớn, nhưng lại bị những đứa trẻ trong làng nghe được. Đầu tiên là bọn trẻ bàng hoàng nhìn chị đã cho họ bánh ngô, không tin vào những gì mình đang nghe.

Sau đó lập tức vui vẻ reo hò, mọi người nhìn về đây vừa sợ vừa mừng, ngay cả Sách Lạp, người vừa mới xách giỏ vội vã đến, cũng sững sờ tại chỗ.

Sách Lạp chỉ biết Hạ Hạ là một vị khách quý được chú Hàn đích thân dặn dò, vốn tưởng Hạ Hạ là con gái của bạn bè ông chủ chú Hàn, cô chỉ đang tạm thời sống ở Ngoã Bang.

Nhưng cô ấy không ngờ ngay cả tướng quân Mẫn Mạo vốn tính tình nóng nảy đáng sợ cũng sẽ gọi cô một cách kính trọng như vậy.

Hạ Hạ thậm chí còn có thể lấy ra ra nhiều cao thuốc phiện đến mức mua được cả một xe, còn phát miễn phí cho dân làng.

Sách Lạp ngạc nhiên, không khỏi thắc mắc về thân phận của Hạ Hạ, trước đây cô ấy chỉ biết gọi cô là Hạ Hạ, nhưng không biết cô họ gì, gia đình cô làm gì và tại sao cô lại đến đây?

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, cô ấy nhanh chóng bước tới nắm lấy tay Hạ Hạ, thấp giọng nhắc nhở: "Chiếc xe này đắt lắm!"

Thấy Sách Lạp thực sự lo lắng cho cô, trong lòng Hạ Hạ xúc động vô cùng, đang định nói thì nghe thấy Mẫn Mạo đứng bên cạnh hô lên một cái tên.

Người bán rau mập mạp lập tức đáp lại, nhét cao thuốc phiện vừa nhận được vào túi thắt lưng rồi mỉm cười bước tới.

Mẫn Mạo đi thẳng vào vấn đề, kêu hắn giữ số hàng còn lại trong xe, nói thẳng: "Tiểu thư muốn hết."

Cũng không có ý tứ muốn trao đổi cao thuốc phiện.

Người nọ là người quen làm ăn kinh doanh, lại là người giỏi nhất trong việc đoán ý người khác, đến cả tướng quân Mẫn Mạo cũng phải gọi cô một tiếng "Tiểu thư", nên đương tự nhiên không thể đắc tội, cho nên tặng không một xe rau thịt thì có là gì.

Hắn ta lập tức đồng ý, trả lại toàn bộ cao thuốc phiện trước mặt Hạ Hạ.

Hạ Hạ không ngờ Mẫn Mạo lại cư xử như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng cả làng reo hò.

Một vài thiếu niên rất nhanh đã nhảy lên xe, nhảy qua lan can, ném áo reo hò. Mẫn Mạo dứt khoát kêu các cậu bé phân phát rau, khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn miễn phí trên xe, Hạ Hạ nhìn qua quân lính vũ trang xung quanh, ngẩng đầu nói với Mẫn Mạo: "Để bọn họ cũng mang một ít về nhà đi, tuần tra mỗi ngày cũng rất vất vả."

Chấp hành yêu cầu này cũng không có gì khó khăn.

Mẫn Mạo vẫy tay, những người lính vũ trang cầm súng vác súng lên lưng rồi nhanh chóng bước tới.

Hạ Hạ nhìn thấy Sách Lạp chen chúc trong đám đông, chiếc giỏ trong tay cô ấy sắp bị nghiền nát, cô bước tới nắm lấy tay Sách Lạp, sau đó đưa tay về phía các thiếu niên trong xe, các thiếu niên nhanh chóng kéo Hạ Hạ với Sách Lạp lên.

Sách Lạp hạnh phúc đến suýt rơi nước mắt, cô ấy lấy bột mì và thịt nhét vào giỏ, còn Hạ Hạ thì phân phát rau cho mọi người.

Một xe hàng đầy hàng phát hết ước chừng phải đến bốn mươi phút, mỗi nhà đều nhận được rất nhiều, đám đông dần dần giải tán, Sách Lạp, những cậu bé đang phát rau cùng với những người lính vũ trang đi theo để lấy rau cũng đều đang mang đồ về nhà.

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào thứ trên tay họ.

Ở phía xa, Mẫn Mạo và người bán rau đang hút thuốc, quay lưng về phía này, không biết đang nói về điều gì.

Ai cũng không để ý đến chiếc xe tải chất đầy những chiếc giỏ rỗng.

Người bán rau hút xong một điếu thuốc, lúc nhìn lại, trên xe đã không còn một chiếc lá rau nào. Hắn lớn tiếng chào Mẫn Mạo, mở cửa xe, khởi động xe rồi phóng thẳng xuống núi.

*

Xe tải dừng lại ở khu chợ nông sản lớn nhất Ngoã Bang, tiếng động cơ nhanh chóng im bặt.

Người đàn ông mập mạp lái xe nhảy ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại đi thẳng về phía quầy bán rau ở ngoài cùng.

Người phụ nữ bế con vội vàng đưa đến cốc nước lớn, người đàn ông ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, cởi chiếc túi nhỏ ở thắt lưng ném sang một bên, chống nạnh nói chuyện với người hàng xóm ở quầy bán rau.

Buổi trưa không có nhiều người tới mua rau, nắng quá chói, người bán rau cũng không thích đứng ngoài trời, hầu như nhà nào cũng bưng bát cơm trong quán nhỏ vừa ăn vừa xem TV, không một ai chú ý đến chiếc xe ra vào bên ngoài.

Đó cũng là lý do tại sao không ai để ý những chiếc giỏ rỗng xếp sau chiếc xe tải kín đáo kia đã di chuyển.

Một bóng dáng mảnh khảnh cẩn thận bước ra từ giữa chiếc giỏ trống và tấm vải che nắng trong góc.

Tiếng chân cô chạm đất bị át đi bởi tiếng động cơ ô tô chạy ngang qua, Hạ Hạ nhìn lại, thấy người đàn ông to béo đen nhẻm lái xe đang ôm một đứa trẻ cười lớn, không hề nhìn qua bên này.

Đối diện chợ nông sản là bến xe, Hạ Hạ nhìn thấy rất nhiều xe taxi đang chờ đón khách.

Cô nhanh chóng băng qua đường, bắt chiếc taxi gần nhất.

Cửa ghế sau đột nhiên mở ra, tài xế mau lẹ đặt cốc nước xuống, nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy là một bé gái.

Hắn cười toe toét, khoe ra hàm răng đen sứt mẻ: "Đi đâu đây cô bé?"

"Đi đến sân bay quốc tế gần nhất." Vì cô không nói được tiếng Myanmar nên Hạ Hạ sử dụng tiếng Trung mà hầu hết người Myanmar đều có thể hiểu được.

"Ồ, Myanmar chỉ có hai sân bay quốc tế, một ở Yangon và một ở Mandalay. Sân bay ở Mandalay gần hơn một chút, nhưng cũng phải mất đến ba bốn tiếng đồng hồ."

Ngụ ý là muốn hỏi Hạ Hạ mang tiền đủ không.

Khi nói lời này, tài xế cũng nhìn lên nhìn xuống người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.

Tiền quả thực là một vấn đề, Hạ Hạ không có tiền mặt trên người. Trước khi xe khởi hành, cô lấy từ trong túi ra một xấp giấy gói trong giấy vệ sinh, hơi nghiêng người về phía trước hỏi: "Tôi có thể dùng cái này để trả tiền xe được không?"

Làm nửa ngày mà không có tiền, người đàn ông vừa có ý nghĩ lệch lạc lập tức tích cực hơn, còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy ngón tay trắng nõn của cô gái nhấc tờ giấy vệ sinh ra, lộ ra lớp cao thuốc phiện đen bên trong.

Người lái xe lập tức mở to mắt: "Cháu từ đâu đến vậy? Sao lại có nhiều như vậy?"

Mua thứ này từ người bán thuốc phiện không hề rẻ, hắn chạy xe suốt một năm trời cũng không đủ tiền mua một nhúm, mà một khối rắn chắc trên tay cô gái này, trị giá ít nhất là 50.000 baht.

*50.000 baht: 34.492.890 (34 triệu 4 trăm)

Vừa nói, hắn vừa nhìn theo bàn tay trắng nõn nhìn cô gái ngồi ở ghế sau.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại mang theo thứ này bên người, còn vội vàng đến sân bay... chẳng lẽ là trộm hàng của mấy ông trùm lớn ở Ngoã Bang rồi vội vàng bỏ trốn sao?

Nghĩ đến đây, mọi ý nghĩ bẩn thỉu hạ lưu đang nảy sinh trong lòng đều ngay lập tức biến mất. Nếu lỡ ngủ với một người phụ nữ mà hắn ta không nên ngủ cùng, sẽ chẳng biết được hắn cuối cùng phải chết như thế nào.

Nhưng... hắn nhìn nhúm thuốc phiện trong lòng lại ngứa ngáy như mèo cào.

"Tôi có thể dùng cái này để trả tiền được không?" Hạ Hạ không trực tiếp trả lời câu hỏi của tài xế, nhưng cô có thể thấy rõ ràng hắn muốn thứ này, nên cô hỏi lại.

"Được! Đương nhiên rồi! Những thứ này đủ rồi!" Người lái xe nói xong định nhận lấy, nhưng Hạ Hạ có chút do dự rút tay lại.

Tuy không biết giá thị trường cụ thể nhưng cô đại khái biết những thứ trong tay mình vẫn có giá trị, nhiều hơn tiền xe đến sân bay.

Nếu đưa tất cả thì sẽ không có tiền mua vé máy bay.

"Tiền xe lẽ ra không đắt đến thế."

Nhìn thấy cô rút tay lại, tài xế giật mình một lúc, sau đó khi nghe đến từ "lẽ ra" hắn biết cô không hiểu thị trường, lập tức cười một tiếng: "Ai da, đương nhiên rồi cô bé. Tôi còn đang định đổi tiền cho cô! Thứ trong cô có giá 10.000 baht!"

*10.000 baht: 6.898.578 (6 triệu 8)

Nói xong, hắn cúi xuống lục lọi hộp đựng găng tay ở ghế phụ, từ trong đó lấy ra một cái túi nhỏ màu đen: "Để tôi tìm xem, a, ở đây không có đủ, chỉ có 9000, cô đợi tôi gọi người đưa tiền tới."

*9000 bath: 6.208.720

Hạ Hạ nghe lại phải đợi, cô vội vàng nói: "Không cần! 9000 cũng được."

9000 bạt là đủ mua vé một chiều.

"Ô thế thì cô thiệt đó nha." Tài xế đưa túi tiền cho cô: "Vậy tôi sẽ không lấy tiền xe của cô!"

Hạ Hạ lấy chiếc túi màu đen đựng tiền, đưa cao thuốc phiện cho tài xế.

"Cô bé ngồi yên, tôi đảm bảo sẽ đưa cô đến sân bay an toàn!"

Tài xế nhấn ga lái xe ra ngoài, tốt nhất là nhanh chóng tiễn cô bé này đi. Nếu hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, để những người ghen tị biết chuyện, không chừng lại sinh ra mấy chuyện lằng nhằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro