Chương 228: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai người đến sân bay thì trời đã sẩm tối.

Hạ Hạ may mắn mua được vé bay tới Moskva lúc 9 giờ tối, cô lo lắng nói tên tiếng Anh của mình rồi xuất trình hộ chiếu giả, cô không chờ đợi được câu hỏi cần thiết như cô tưởng tượng mà thủ tục lại diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Mãi đến khi bước vào sảnh, ngồi trên chiếc ghế cách cổng lên máy bay không xa, cô cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Đã gần như cả ngày cô chưa ăn gì nhưng lại không cảm thấy đói chút nào.

Hạ Hạ nhìn cánh cửa lên máy bay đã đóng, màn hình phía trên hiện thông tin chuyến bay.

Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa máy bay mới cất cánh, chúng ta sẽ có các chuyến bay nối chuyến ở Bangkok và Dubai, nhưng không cần phải làm thêm bất kỳ thủ tục nào. Sau gần hai mươi giờ bay, dự kiến ​​một giờ chiều mai sẽ hạ cánh.

Thứ chờ đợi cô phía sau sẽ là cái gì? Mờ mịt chờ mong như dâng lên cùng một lúc.

Cô sẽ sống như thế nào ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, ở một thành phố mà cô chưa từng đặt chân đến hay sinh sống trước đây? Cô có thể một mình đối mặt với hết thảy mọi thứ, có thể kết giao bạn mới hay không?

Một loạt lo lắng khiến cô gái nhíu mày, nhưng rồi cô lại bình tĩnh lại.

Xa lạ cũng tốt, cô đơn thì cũng vậy, đều cũng không phải là cái gì quá khủng khiếp mà cô hoàn toàn không thể vượt qua nổi.

Trong phòng chờ không có bao nhiêu người, Hạ Hạ ngồi một mình, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đó, cô có cảm giác như mình đang mơ vậy. Ngay cả vào lúc này, khi cô chuẩn bị rời đi, trái tim cô vẫn cảm thấy hư ảo như một giấc mơ.

Thỉnh thoảng có khách du lịch đi tốp đôi, tốp ba, ai cũng có vẻ thong dong nhàn nhã. Mà giờ phút này cô cũng đã trở thành một trong những lữ khách chốn này.

*Bản gốc: một trong những người qua đường ở đây.

Ai mà nghĩ tới được cách đây vài giờ cô vẫn còn ở vùng núi Ngõa Bang, trong một ngôi làng lạc hậu, ít thông tin và gần như biệt lập với thế giới bên ngoài.

Người dân ở đó đã rất nghèo, qua nhiều thế hệ vẫn nghèo, trẻ em ở đó chưa bao giờ nhìn thấy hamburger và Coca-Cola ở khắp mọi nơi trong thành phố. Họ trồng thứ mang lại lợi nhuận cao hơn nhiều so với các loại cây trồng thông thường, nhưng hiện tại vẫn phải sống trong những ngôi nhà đổ nát nhất, ngày này qua ngày khác phải lo cơm ăn áo mặc, đời này đời khác nối tiếp lo lắng không bao giờ dứt.

Hiện tại cô đã biết người trồng thuốc phiện có được cuộc sống như vậy là nhờ ai, cô càng hiểu rõ chính mình cũng là một trong những kẻ bóc lột.

Cô luôn sống trong biệt thự rộng rãi và sang trọng, theo học tại các trường tư đắt tiền cũng như chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Trước đây cô chỉ biết việc kinh doanh của gia đình mình là bất hợp pháp chứ chưa bao giờ tìm hiểu xem tiền kiếm được bằng cách nào. Cho tới khi tận mắt chứng kiến​, tự mình trải nghiệm qua, Hạ Hạ mới nhận ra đồng tiền đó mang nhiều tội ác đến mức nào.

Dù chưa bao giờ đích thân tham gia vào những công việc kinh doanh đó nhưng Hạ Hạ hiểu đây không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm và tội lỗi, với tư cách là người nhà họ Chu, cô có tội.

Cho nên trước mặt Sách Lạp, cô thậm chí còn không dám nói ra thân phận thật của mình. Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Sách Lạp, nghĩ đến những đứa trẻ trên núi bởi vì được ăn bánh ngô mà vui mừng cổ vũ, nghĩ đến bởi vì muốn có được thức ăn liền phải liều mạng để gia nhập lực lượng vũ trang...

Trong lòng cảm thấy rất nặng nề.

Hạ Hạ nhìn xuống tấm vé máy bay trong tay.

Cuối cùng là một mình cô rời đi.

Cô đã không thực sự giúp đỡ được những đứa trẻ đó, thậm chí ngay cả vé máy bay cũng được đổi lấy từ cao thuốc phiện mà họ đưa. Cô sắp mở ra một cuộc sống mới và tự do mới nhưng đối với những người trên ngọn núi đó, cuộc sống vẫn sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng... cô gái ngước mắt nhìn lên, chưa từng có ai hỏi cô có sẵn lòng không.

Có sẵn lòng mang họ Chu không, có sẵn lòng làm một bà chủ nhỏ không.

Cô không thể thay đổi công việc kinh doanh của gia đình mình, cô không thể thay đổi ý định của Chu Dần Khôn, cô thậm chí còn không thể giúp những đứa trẻ đó ra ngoài, chứ đừng nói đến việc giải thoát hoàn toàn cho những người trồng thuốc phiện trên núi.

Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để không cùng anh làm bậy.

Cuối cùng, cô là người ích kỷ vô dụng. Cô còn sắp... hèn nhát bỏ chạy.

*

Thời gian chờ đợi trôi qua từng phút cũng đồng nghĩa với việc cô đang tiến gần hơn đến tự do.

Suy nghĩ của cô cũng được dẫn qua biên giới khi thời gian lên máy bay càng đến gần.

Tới Nga rồi làm thế nào để sống sót? Ngoài việc hoàn thành bài tập ở trường hàng ngày, liệu cô có thể kiếm tiền dựa trên khả năng của bản thân không?

Cô vẫn chưa trưởng thành nên lựa chọn duy nhất là học bổng và vừa học vừa làm. Nghe nói mỗi quốc gia đều có hệ thống trường cấp 3 và đại học khác nhau, Hạ Hạ âm thầm lên kế hoạch trong đầu, sau khi xác nhận trường học, đây là việc đầu tiên cô sẽ làm.

Lúc này, màn hình ở cửa lên máy bay đột nhiên nhảy lên, cô vô thức nhìn qua, trên đó hiển thị lời nhắc nhở ấm áp về điều kiện thời tiết tại nơi quá cảnh và nơi hạ cánh cuối cùng.

Ở Moskva hiện tại là vào đầu tháng 2, nhiệt độ là âm 14 độ.

Nhìn những bông tuyết bay lơ lửng trên màn hình, Hạ Hạ cũng run rẩy theo. Cô nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, tuy là áo dài quần dài nhưng lại khá mỏng, không chịu được cái lạnh khắc nghiệt.

Trong túi sau khi mua vé máy bay vẫn còn dưa lại tiền, lúc đầu còn nghĩ mua vé máy bay xong vẫn có thể mua được một chiếc điện thoại di động, nhưng sau khi mua vé bay tới Moskva ngay lập tức giờ cô lại không có đủ tiền.

Hạ Hạ cẩn thận đếm số tiền còn lại, nhìn cửa hàng hàng hiệu cao cấp đối diện, cuối cùng đứng dậy đi về phía một cửa hàng khác có giá cả phải chăng hơn.

Người phục vụ trong cửa hàng rất nhiệt tình, biết Hạ Hạ sắp đến xứ lạnh nên đã giới thiệu chiếc áo khoác dày nhất trong cửa hàng. Hạ Hạ mặc thử, phát hiện quần áo rất nặng, có thể che đến mắt cá chân, vừa mặc vào, phía sau lưng toàn bộ đều ấm áp. Ở những nước như Thái Lan và Myanmar, nơi nhiệt độ mùa đông có thể lên tới 30 độ, đây thực sự là một bộ quần áo rất dày.

*Chắc ý là mặc áo vô có thể ấm lên 30 độ,

Tổng thời gian từ khi vào cửa hàng đến khi thanh toán chưa đầy mười phút.

Mua một chiếc áo khoác ngoài giống như uống vào một viên an thần, Hạ Hạ mang theo một cái túi lớn đi ra, đang định quay trở lại thì nhìn thấy một mẫu bật lửa cỡ lớn ngay đối diện cửa hàng quần áo.

Một hình ảnh lóe lên trong đầu cô.

Dưới màn đêm trên bãi biển Đảo Man, một chiếc bật lửa màu xanh đậm ném xuống trước mặt cô, kèm theo một giọng nói không kiên nhẫn—

"Cái thứ rẻ tiền mà cháu mua này đã được sửa hai lần rồi."

"Mua cho tôi một cái đắt hơn đi."

Khuôn mặt người đàn ông hiện lên rõ ràng, bước chân Hạ Hạ không tự giác mà dừng lại.

Cô đứng trước cửa cửa hàng bật lửa, suy nghĩ lại trở nên hỗn loạn.

Sau khi thử đủ mọi cách, cuối cùng có thể thành công rời đi, nỗi đau xót trước đó bắt đầu dần mơ hồ.

Kể từ lần cô gặp anh ở nhà vào năm ngoái đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cô bị đuổi giết hết lần này đến lần khác, lần lượt mất đi người thân bạn bè, cô từng đau đớn thống khổ đến mức không thở được, tuyệt vọng đến mức không thể rơi nước mắt...

Nhưng mà nhìn lại một loạt chuyện này vào lúc này, cô có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.

Chu Dần Khôn thực sự đã làm tổn thương cô, nhưng anh cũng thực sự đã cứu cô.

Nếu không có anh, cô đã bị bắt trở lại lồng kính ở Pattaya, còn bị người ta tàn nhẫn lăng nhục. Nếu không có anh, có lẽ cô đã bị Đô đốc Ba Thái tra tấn đến chết trong đồn cảnh sát.

Hạ Hạ còn nhớ rõ ngày hôm đó anh mặc trang phục ngụy trang từ trên trời rơi xuống, anh cởi áo giáp khoác lên người cô sau đó ôm cô đi.

Chỉ là sau đó...

Cô gái cụp mắt xuống, không muốn nhớ lại nữa.

Có lẽ đã đến lúc chấm dứt hết thảy mọi chuyện, thời điểm này hoàn toàn rời đi, trong lòng có một cảm giác thôi thúc muốn buông bỏ không giải thích được.

Hận thù và sợ hãi sẽ chỉ biến con người thành những thây ma biết đi, cô muốn buông bỏ lại mọi đau đớn nơi đây rồi lặng lẽ nhẹ nhàng bắt đầu một cuộc sống mới.

Còn đối với người đàn ông kia, Hạ Hạ muốn dùng ba chữ "Chú út" thay thế.

Cô không muốn nhớ tên anh, diện mạo anh, những gì anh đã làm hay những gì anh đã nói.

Trong tương lai, ở một đất nước xa lạ, cô chỉ muốn nhớ rằng bản thân vẫn còn người thân cuối cùng trên thế giới này và cô không cơ đơn tồn tại một mình.

Như vậy là đủ rồi.

Lúc này trong tiệm bật lửa không có khách hàng.

Một trong hai nhân viên duy nhất đang thu dọn đồ chuẩn bị đóng cửa, người còn lại nhìn thấy Hạ Hạ ngơ ngác đứng ở cửa, mỉm cười bước tới: "Muốn vào xem thử không?"

Nụ cười dịu dàng và giọng nói đưa Hạ Hạ ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại nhìn thời gian lên máy bay, vẫn còn nửa tiếng nữa.

Nhân viên nhận lấy chiếc túi lớn từ tay Hạ Hạ: "Không muốn mua cũng không sao, em vào ngồi đi, nước ép tươi trong cửa hàng chúng tôi ngon hơn nước trái cây trong phòng chờ VIP đấy."

Hạ Hạ không ngờ cô ấy lại nhiệt tình như vậy, đầu ngón tay chạm vào đối phương, cô vô thức cúi đầu xuống, nhìn thấy vật trên cổ tay mình thì dừng lại.

Thứ này không phải của cô.

Ban đầu nó vốn được đeo trên cổ tay của Chu Dần Khôn.

Tràng hạt này đã cũ, chắc hẳn là anh đã đeo chúng nhiều năm rồi. Nếu bỏ qua chuỗi tràng hạt này là gì thì đây thực sự là một điều rất ý nghĩa. Nó chứa đựng ý niệm chân thành cùng thiện ý nhất.

Cô không hiểu lúc anh đeo chuỗi tràng hạt vào tay cô là có ý gì, nhưng ít nhất thì bản thân việc đó cũng có ý tốt.

Hiện tại...thôi coi nó như là một món quà lưu niệm cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Hạ Hạ ngước mắt nhìn các loại bật lửa trong cửa hàng.

Đây là cái Chu Dần Khôn nói muốn, vậy thì dùng thứ này để kết thúc là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro