Chương 233: Cứu viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Dần Khôn nhìn điếu thuốc và chiếc bật lửa mới trên bàn, đột nhiên cảm thấy mình đã quá chiều chuộng cô.

Nếu Chu Diệu Huy còn ở đây, xảy ra chuyện này có khi sẽ đánh cô một trận. Một cô gái xinh đẹp mười sáu, mười bảy tuổi đi ra ngoài một mình thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Phải chịu một trận đòn mới nhớ được bài học.

Theo cách này, với tư cách là bề trên, anh cũng nên làm như vậy.

Vấn đề là Chu Diệu Huy dạy bảo cô Chu Hạ Hạ sẽ không ôm hận. Nhưng nếu là anh... người đàn ông cau mày, kết quả sẽ rất rắc rối.

Cho dù Chu Hạ Hạ không dám ôm hận, nhưng tương lai cô sẽ khóc khi nhìn thấy anh, trốn tránh anh, lúc anh chạm vào cô sẽ càng khó hơn.

Đang suy nghĩ, Á La từ bên ngoài đi vào: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn cắt ngang dòng suy nghĩ: "Nói."

"Em vừa mới nhận được tin tức từ căn cứ, Áo Lai phát ra tín hiệu cứu viện từ xa, gửi xong liền mất liên lạc."

Nghe xong, Hạ Hạ ở bên kia cũng dừng lại.

Cô vẫn còn nhớ cái tên Áo Lai này, anh ta là người đã cho cô Garcinia Cambogia ở dãy núi Birao, chịu trách nhiệm hỗ trợ hỏa lực cho đội.

"Áo Lai chịu trách nhiệm vận chuyển lô hàng đầu tiên trong năm nay với các băng đảng châu Á, đi bằng đường hàng không. Lô hàng này lẽ ra phải được bán thẳng sang Mỹ nên đối phương yêu cầu giao dịch tại biên giới Mexico-Mỹ, để tiết kiệm chi phí vận chuyển từ Colombia đến Mexico. Áo Lai đã hạ cánh ở Mexico nên đã đồng ý với yêu cầu của bên kia."

"Nhưng anh ta bất ngờ bị tấn công ngay giữa giao dịch, sau đó căn cứ nhận được tín hiệu cứu viện. A Diệu lẽ ra nên sắp xếp chuyện này, nhưng anh ấy—"

Chu Dần Khôn nhìn sang.

Á La dừng một chút: "Nhưng anh ấy có nhiệm vụ, hiện tại không có ở căn cứ. Kevin ở lại căn cứ, chịu trách nhiệm liên lạc của toàn bộ lực lượng vũ trang, vốn muốn bố trí phụ cận hỗ trợ gần đó, nhưng Tra Sai và Carl đều đã đến Afghanistan, Bruno, A Bộ, Nick và những người khác đều đang trên đường vận chuyển hàng, không thể rời đi giữa chừng. "

Mỗi nhiệm vụ của quân đội vũ trang đều sẽ do một hoặc hai lính đánh thuê toàn diện chỉ huy. Không ai được phép rời khỏi đội trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Dù là hỗ trợ ở gần cũng phải thực hiện sau khi nhiệm vụ hoàn thành."

"Áo Lai và những người khác đang ở Bắc Mỹ," Á La nói thêm: "Kevin nói khoảng cách quá xa, anh ta lo bản thân sẽ không thể đợi cho đến khi nhiệm vụ của các đội khác hoàn thành. Cho nên mới đến xin chỉ dẫn."

"Vị trí cụ thể ở đâu."

"Đánh giá từ vĩ độ và kinh độ nơi tín hiệu cuối cùng biến mất, đó là sa mạc ở biên giới giữa Mexico và Hoa Kỳ."

"Bảo Kevin sắp xếp, tao sẽ đích thân đến đó."

"Vâng." Á La nhận được chỉ dẫn lập tức quay người đi ra ngoài.

Ánh mắt của Chu Dần Khôn quay lại nhìn cô gái đối diện: "Còn ở đó ngơ ngác cái gì, muốn ăn gì thì ăn đi."

"Chú định cứu Áo Lai à?" Hạ Hạ hỏi.

"Ừ."

Lúc này, tên của Áo Lai đã được thay thế bằng từ "thứ vô dụng", Chu Dần Khôn cũng còn không thèm nhắc đến hắn.

Anh nhìn cô gái ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, nói: "Chu Hạ Hạ."

Hạ Hạ ngẩng đầu lên.

"Thành thật—" Nói được nửa câu câu, người đàn ông dừng lại nhìn cô.

Sắc mặt Chu Hạ Hạ sau khi ăn xong trở nên hồng hào. Lần này chẳng những không bị trừng phạt, thậm chí còn bị vạch mặt nhẹ nhàng, e rằng cô căn bản không rút ra được bài học gì. Ai biết sau khi anh rời đi cô không có việc gì làm có lại bắt đầu suy nghĩ tới mấy việc chả ra làm sao không.

"Sao thế?" Hạ Hạ thấy anh nói nửa chừng thì có chút bối rối hỏi.

Chu Dần Khôn gõ gõ đầu ngón tay lên bàn.

Lúc này anh không còn tin vào khuôn mặt ngây thơ trước mặt nữa, trực tiếp đổi ý: "Thành thật thu dọn đồ đạc cùng tôi đi Mexico."

*

Ba mươi sáu giờ bay.

Máy bay hạ cánh ở Sonora, Mexico lúc 2 giờ 30 chiều giờ địa phương.

Vừa hạ cánh, Á La đã đưa điện thoại di động của mình qua, là số của Kevin.

"Anh Khôn, người đến đón anh đã đến rồi, chiếc xe bán tải màu đen đậu bên ngoài sân bay là xe của anh."

"Người đó tên là Tang Lỗ, một người dân địa phương đến từ Mexico và là người đứng đầu Lực lượng Phòng vệ biên giới Mexico-Mỹ. Họ có súng, xe riêng và không chịu sự kiểm soát của chính quyền địa phương, hắn rất quen thuộc với mọi thứ ở biên giới."

"Biết rồi." Chu Dần Khôn mặc bộ đồ bình thường màu đen, trên mặt đeo một cặp kính râm, nhìn giống như một người đàn ông quý tộc đến Mexico để đánh bạc hơn là đến để cứu người.

Anh cúp máy rồi trả lại điện thoại cho Á La, liếc nhìn người đang lặng lẽ đi theo bên cạnh.

Hạ Hạ chưa bao giờ ngồi trên máy bay lâu như vậy, cô ngủ quên trên máy bay rồi tỉnh dậy, lịch trình thời gian hỗn loạn khiến cô có chút chóng mặt.

Chu Dần Khôn bảo cô thu dọn đồ đạc, nhưng Hạ Hạ kỳ thực cũng không có gì để đóng gói.

Cô thậm chí còn không có điện thoại di động nên chỉ gói ghém vài bộ quần áo để thay. Trước khi đi còn lấy thêm vài cuốn sách, muốn giết thời gian trên máy bay nhưng lật được vài trang cô lại ngủ quên.

Sau một giấc ngủ dài, cô tỉnh dậy ở một đất nước xa lạ. Xung quanh tràn ngập tiếng Tây Ban Nha và một số cử chỉ trò chuyện mà cô không thể hiểu được.

Đôi mắt của thỏ con sau giấc ngủ sưng húp, tóc tai bù xù. Á La đẩy chiếc vali, cô cứ thế đi theo sau, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi lại nhìn xung quanh.

Lúc này, cửa ra sân bay tự động mở ra, ánh nắng gay gắt chiếu vào vô cùng chói mắt, cô gái vô thức đưa tay lên chặn lại.

"Đeo vào."

Hạ Hạ cúi đầu, anh đưa kính râm cho cô. Chu Dần Khôn nhìn chiếc vali duy nhất trong ba người, không cần mở ra cũng biết trong đó chắc chắn chứa một đống thứ vô dụng.

Nhắc mới nhớ, cũng không phải cô bất cẩn, chỉ là cô không hiểu trước đặc điểm khí hậu địa phương của Mexico, lại là chuyến đi quá vội vàng nên cô không có thời gian chuẩn bị đầy đủ.

"Hay là cháu đi mua cái mới nha." Hạ Hạ chỉ cách đó không xa: "Bên kia có một cửa hàng kính mắt."

Chu Dần Khôn đương nhiên không đủ kiên nhẫn chờ cô từ từ chọn kính râm, trực tiếp đeo kính râm lên mặt cô, nó lập tức che mất nửa khuôn mặt của Hạ Hạ. Cô hơi ngẩng đầu lên nói: "Cái này hơi to."

Giọng nói của cô vẫn còn lo lắng, cái miệng nhỏ nhắn khi nói mở ra khép lại, có thể nhìn thấy hàm răng trắng và cái lưỡi hồng hồng bên trong.

Ánh mắt người đàn ông khẽ chuyển động.

Đêm đó hiện lên trong đầu anh, cô mệt đến mức nằm trên người anh như thế này, há miệng thở dốc. Hơi thở thở ra mềm mại ấm áp, muốn cầu xin nhưng lại không thể nói nên lời nào. Dụ dỗ anh hôn cô khi dễ cô, sau đó lại trải qua một đợt cao trào sống động khác, môi lưỡi hai người dính chặt...

Chỉ cần nhìn cô như thế này, vô số ác ý chợt xuất hiện trong lòng anh.

Á La nhìn chiếc kính râm trên mặt Hạ Hạ, sau đó nhìn ánh sáng mạnh mẽ bên ngoài, chợt hiểu ra. Cậu ta cởi mũ ra đưa cho cô: "Cho cô."

Giữa hai người có thêm một chiếc mũ lưỡi trai khiến Hạ Hạ quay đầu lại.

Đây là lần đầu tiên Á La nói chuyện với cô kể từ vụ chặn lại ở sân bay đêm đó.

Về việc bị ngăn cản, Hạ Hạ biết không thể trách Á La được, cậu ta cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi. Lúc này Á La chủ động lên tiếng, coi như cho hai người một bậc thang leo xuống, cô cũng không từ chối, cầm lấy đội vào: "Cảm ơn."

Mặc áo dài tay, quần dài, đeo kính râm, đội mũ, đã trang bị đầy đủ. Bàn tay to của Chu Dần Khôn xoa đầu cô, nói: "Đi thôi."

Quả nhiên, ngoài sân bay có một chiếc xe bán tải màu đen đang đậu, bên cạnh xe là một người đàn ông cao lớn mặc áo dài tay với áo vest.

Người đàn ông này có nước da màu nâu đen, cường tráng và nghiêm nghị, lúc nhìn thấy thiếu niên có mái tóc màu lanh rực rỡ, rồi người đàn ông mặc thường phục màu đen bên cạnh, hắn không khỏi do dự.

Đây là khoản hoa hồng kinh doanh cao nhất mà Tang Lỗ từng nhận được, nhưng nó rất kỳ lạ. Đầu tiên là bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại không giải thích được từ Châu Á, người gọi rõ ràng không phải là người tốt, cũng biết mọi thứ về Lực lượng Phòng vệ Biên giới. Ngay sau đó, một khoản hoa hồng rất cao được chuyển vào tài khoản, hắn ta được yêu cầu phải xác định rõ ràng việc cung cấp phương tiện, vũ khí và đạn dược, đồng thời tuân theo mệnh lệnh của ông chủ bên kia trong suốt quá trình.

Tang Lỗ nghĩ ông chủ đầu dây bên kia nhắc đến nhất định phải là một người đàn ông lớn tuổi, nếu không có thủ đoạn phi thường thì làm sao có được nguồn tài chính và cấp dưới tỉ mỉ như vậy.

Nhưng không ngờ lại trẻ đến thế. Anh cùng với người vệ sĩ tóc lanh bên cạnh có lẽ chưa đến bốn mươi tuổi.

Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng Tang Lỗ vừa thấy bọn họ đi ra, lập tức bước tới: "Xin chào ngài, tôi là Tang Lỗ."

Chu Dần Khôn gật đầu, Tang Lỗ thấy anh đang nhìn chiếc xe bán tải trước mặt, hơi nhướng mày, tay mở cửa xe, liên tục giải thích bằng tiếng Anh với giọng Tây Ban Nha: "Chiếc xe này không phải là xe tốt, nhưng nó chạy địa hình ở vùng cát rất tốt."

Thật ra thì, Chu Dần Khôn chỉ là cảm thấy lốp xe không đủ tốt, thậm chí cũng không thèm nghe những gì Tang Lỗ nói. Anh bảo cô gái bên cạnh lên xe trước rồi ngồi lên.

Hạ Hạ cuối cùng cũng gặp được ngôn ngữ mà cô có thể hiểu được, nhưng cô chưa kịp nghe xong đã lên xe, không quên quay về phía Tang Lộ đang mở cửa nói một lời cảm ơn.

Tang Lộ càng tò mò hơn về cô gái này.

Cô trông còn rất trẻ, ngay cả vệ sĩ tóc lanh cũng phải ngồi ở ghế phụ, nhưng cô gái này có thể ngồi ở ghế sau với ông chủ trẻ, không biết giữa hai người có mối quan hệ gì.

Nhưng rõ ràng đây không phải việc của anh ta.

Tang Lộ ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lái thẳng về phía một thị trấn nhỏ tên là Penis ở biên giới Mexico.

Chiếc xe lao nhanh dọc theo đường cao tốc, dần dần rời xa thành phố, khu vực xung quanh trở nên vắng tanh.

Cho đến khi đi qua một tấm biển xanh chỉ có tên thị trấn viết trên đó, Hạ Hạ mới mở to mắt, từ xa đã nhìn thấy con đường tiếp theo xuyên qua sa mạc.

Hai bên đường là sa mạc vô tận, gió thổi tung cát vàng phủ lên đường một lớp mỏng. Hai bên đường không có lan can, vạch kẻ ở mép đường bị cát vàng nhấn chìm dần. Càng đi, con đường dường như càng hẹp.

Hạ Hạ không khỏi lo lắng, nếu trên đường xe bị hỏng, e rằng phải đợi cứu hộ trong một lúc lâu. Sẽ tuyệt vọng biết bao nếu bị mắc kẹt trong sa mạc.

Ngay lúc cô đang thầm lo lắng, Tang Lộ lái xe phía trước nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi, làng của tôi ở ngay phía trước."

Hạ Hạ theo lời hắn nhìn về phía trước, quả nhiên cô nhìn thấy một số ngôi nhà, còn có trẻ em đang chạy xung quanh.

80% thị trấn Penis là đường sá và sa mạc, cả thị trấn chỉ có một ngôi làng duy nhất nên còn được gọi là Peniscola*.

*Pèi nísī kē lā Peñíscola kela

So với thành phố, nơi này rõ ràng là đìu hiu hơn.

Ở đây không có cây cỏ, hầu như đều là nhà gỗ đổ nát, chỉ có vài chiếc xe bán tải đậu trên đường vào làng, có mấy người đàn ông đeo súng trên lưng đang ngồi trên xe hút thuốc nói chuyện.

Nhìn thấy chiếc xe bán tải màu đen của Tang Lộ đang đến gần, những người đàn ông vẫy tay rồi hét lên bằng tiếng Tây Ban Nha như muốn chào hỏi, sau đó còn phá lên cười.

"Đây là lực lượng phòng vệ của chúng tôi. Tất cả đàn ông trưởng thành trong làng đều tham gia. Nhà nào cũng có súng, nếu chỉ dựa vào chính phủ và cảnh sát nhảm nhí của Mexico thì chúng tôi đã chết vô số lần rồi."

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ qua gương chiếu hậu: "Tiểu thư đừng sợ, người của Lực lượng phòng vệ của chúng tôi sẽ không nổ súng bừa bãi. Tôi cũng có một cô con gái, năm nay lên sáu tuổi, cũng xinh đẹp như cô, cô bé còn đang đợi tôi ở đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro