Chương 232: Hết giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chuyện là mới có người đẹp donate cho tui, nên đấy, nhận donate thì phải lên chương liền.

Biệt thự Yangon.

Trong căn phòng trên tầng hai, gió thổi từ cửa ban công không đóng kín vào, làm cho tấm rèm gạc khẽ đung đưa.

Hạ Hạ ngồi ôm đầu gối trong góc, càng chờ đợi càng lo lắng.

Cô biết bản thân sẽ không may mắn như vậy mà. Mọi chuyện không suôn sẻ như cô tưởng tượng, cô lại bị bắt về từ sân bay.

Lần cuối cùng là cô muốn đến thăm Tụng Ân đang ở Canada. Sau khi bị bắt lại lần đó, cô bị nhốt trong phòng, suýt thì bị cắt lưỡi.

Nhưng lần này tối qua anh lại không đến, không biết có phải đang nghĩ ra phương pháp tra tấn mới hay không.

Cô gái càng nghĩ cơ thể cô càng căng cứng. Nghĩ đến cách anh khéo léo nấu món nướng trước đây, làn da trên người cô bắt đầu bỏng rát đau nhức. Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng bàn tay nắm chặt quá mức để lại dấu móng tay trắng trắng.

Đột nhiên, cánh cửa không báo trước từ bên ngoài mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Bất chợt bắt gặp đôi mắt đen láy, cô gái theo phản xạ đứng dậy, ép chặt lưng vào góc tường.

Chu Dần Khôn mang theo một chiếc hộp nhỏ bước vào, ngồi trên ghế sô pha đối diện giường.

Anh thản nhiên đặt chiếc hộp xuống, đưa mắt nhìn người đang đứng trong góc.

Cô vẫn mặc bộ quần áo mua được ở Ngõa Bang, cổ tay và đầu gối bẩn thỉu, tóc rối bù, trông như thể cô trốn nhà đi xin ăn vậy.

Lúc này con thỏ nhỏ bất lực đứng đó, vẻ mặt sợ hãi đáng thương.

Anh nhếch miệng cười.

Lúc làm thủ tục bỏ trốn thoạt nhìn cô bình tĩnh suôn sẻ lắm mà, sao bây giờ lại giả vờ bất lực, đáng thương vậy.

Căn phòng không lớn, khoảng cách giữa hai người chỉ bảy tám bước, Hạ Hạ cúi đầu không dám nhìn anh. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực đang nhìn cô từ trên xuống dưới, như đang xem xét nên cắt nơi nào xuống trước.

Cổ họng không tự chủ được nghẹn lại, bị bản năng sinh tồn mách bảo, Hạ Hạ ngập ngừng ngước mắt lên, chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên, mỉm cười với cô.

Trái tim cô gái chợt run rẩy.

Cách anh mỉm cười khi chuẩn bị giết ai đó.

Hơi thở vô tình trở nên gấp gáp hơn, hai mắt đỏ hoe. Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, sợ hãi nhưng dũng cảm, cô nhắm mắt lại, sẵn sàng tiếp nhận mọi hình phạt và tra tấn.

Vừa nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lớn như trân châu lăn xuống mặt rơi xuống đất.

Người đàn ông đối diện cau mày. Anh còn chưa làm gì cô bắt đầu khóc.

"Lại đây." Anh lạnh lùng nói.

Cuối cùng cũng đến.

Hạ Hạ không biết mình sẽ chết như thế nào, chỉ cảm thấy tay chân nặng trĩu, căn bản không bước nổi một bước.

Cô đã không ngủ kể từ khi bị bắt về. Cô suy nghĩ cả đêm, có lẽ đã hiểu ra được vài điều.

Ví dụ, chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà Á La tình cờ xuất hiện ở cửa lên máy bay, mà là cậu ta đã bí mật theo dõi cô.

Á La là người bên cạnh Chu Dần Khôn nên Chu Dần Khôn nhất định phải biết chuyện này. Nhưng... anh phát hiện từ khi nào? Và từ khi nào anh bắt đầu cử người bí mật theo dõi mình?

Trường hợp xấu nhất là anh biết hết từ đầu đến cuối.

Vậy cô đã thay đổi quyền giám hộ như thế nào, cô đã đăng kí đi du học như thế nào, cô đã phá rối làng Gugon và trốn trong xe như thế nào, cô còn cố tình để đèn sáng giả vờ như có người ở trong... Anh biết tất cả.

Biết tất cả những chuyện này là do cô cố ý.

Hạ Hạ mở miệng, lại không nói được nửa chữ. Nếu anh đã biết rõ mọi chuyện, thì nếu cô lại bịa đặt, kết cục sẽ chỉ càng thêm đau đớn mà thôi.

Nhưng nếu không nói gì, cô sẽ chết trong đau đớn tột cùng...

Nhưng càng căng thẳng, đầu óc cô càng trống rỗng, cô không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý nào chứ đừng nói đến một lời cầu xin nhẹ nhàng tha thứ. Cô đứng im một góc không chịu đi qua.

"Chu Hạ Hạ." Chu Dần Khôn nhìn cô: "Không nghe thấy tôi gọi cháu à?"

Hạ Hạ đương nhiên có thể nghe thấy.

Sự lo lắng và sợ hãi dâng trào chỉ trong vài giây.

Từ cuộc sống mới tự do đầy kỳ vọng cho đến sự tiếc nuối khi phải chết ở đây, chỉ còn một bước nhỏ nữa, bước nhỏ đó là vào cửa lên máy bay.

Nhưng mà cô thực sự đã cố gắng hết sức rồi.

Đôi chân cô gái dần bớt cứng đờ. Nhưng mỗi bước đi đến cái chết vẫn khó khăn nặng nề vô cùng.

Cho đến khi chỉ còn cách anh hai bước, Hạ Hạ dừng lại. Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt cô khi cô cụp mắt xuống, rơi xuống đất cạch một tiếng.

"..." Chu Dần Khôn nhìn xuống đất, sau đó ngước mắt lên nhìn cô. Anh vào đây đã lâu như vậy nhưng chưa nhận được một lời giải thích hay cầu xin sự tha thứ nào, cô bây giờ còn như một kẻ suy sụp.

Anh nhớ đến một câu nói cổ của Trung Quốc, rất phù hợp với cô.

Thỏ chết không sợ nước sôi.

Chu Dần Khôn nghiêng đầu hỏi: "Mua cái này làm gì?"

Hạ Hạ nghe xong liền ngước mắt nhìn sang.

Nhìn thấy logo thương hiệu trên chiếc hộp trên tay anh, cô gái mới nhận ra bên trong là gì, cô không ngờ chiếc bật lửa lại đến tay anh nhanh như vậy, nhìn thấy chiếc bật lửa rẻ hơn chiếc cũ, sợ sẽ chỉ gây ra họa thêm...

"Bởi vì, lần trước ở Anh, chú nói muốn một cái mới."

Cô bắt đầu nói, giọng vẫn nghẹn ngào khàn khàn. Dù chỉ bị nhốt một đêm nhưng trông cô vẫn giống như vừa bị tra tấn tàn nhẫn xong.

Thân thể yếu ớt, đầu óc cũng không tốt lắm. Cái mới và đắt tiền hơn, cuối cùng chỉ nhớ được nửa đầu.

Im lặng vài giây, người đàn ông hỏi: "Sao lại rời đi?"

Hạ Hạ mím môi, không dám nói ra sự thật.

Nếu trước mặt Chu Dần Khôn cô nói với anh là cô không muốn sống cùng anh, cô không muốn ở cùng anh, cũng không muốn cùng anh bóc lột những con người tội nghiệp đó, cô muốn thoát ra khỏi thế giới của anh rồi đến một đất nước mới để sống một cuộc sống mới...

Mỗi lời như vậy đều là đang cự tuyệt anh, nếu nói ra thì hậu quả sẽ ra sao?

Liệu trong cơn thịnh nộ anh có đi tìm hiểu mọi việc cô đã làm, rồi lần ra manh mối về Suchela và Tụng Ân không?

Cô không dám nghĩ xa hơn nữa.

Cô chưa kịp trả lời, Chu Dần Khôn đã hỏi lại: "Có phải là do đêm đó trên giường tôi không đồng ý thả những người trồng thuốc phiện đi không?"

Hạ Hạ giật mình, không ngờ anh lại hỏi một câu như vậy.

Chu Dần Khôn nhìn cô chằm chằm: "Chỉ vì ​​chuyện nhỏ này mà cháu bỏ nhà đi sao?"

Hạ Hạ nghe vậy có chút do dự. Chẳng lẽ... anh không biết toàn bộ quá trình cô trốn thoát? Anh chỉ nghĩ do cô mất bình tĩnh, bỏ nhà đi vì không thể giúp đỡ những đứa trẻ ở làng Gugon?

Anh hình như không để ý đến đất nước cô sắp đến nên thậm chí anh còn không hỏi. Nếu để ý, anh tức giận chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Do dự vài giây, cô gái ngập ngừng gật đầu.

Chu Dần Khôn liếc nhìn chuỗi hạt Phật châu trên cổ tay và vết sẹo đỏ trên eo bàn tay, rồi nhìn những giọt nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt cô.

Không buồn nghĩ về chuyện đó nữa.

"Chu Hạ Hạ, nghe cho kỹ. Công việc là công việc, nếu cháu là Chúa thì những đứa trẻ đó vẫn phải ở lại Ngõa Bang. Không thể thương lượng."

Hạ Hạ đã biết đáp án.

Chu Dần Khôn nói xong, gõ gõ cái hộp trên bàn, cô nhìn sang.

"Lần này coi như quên đi."

Hạ Hạ có chút không tin được. Cô đã bịa ra những lời nói dối, giấu hộ chiếu, tự ý thay đổi quyền giám hộ và gần như bỏ trốn khỏi đất nước, tất cả những điều này cộng lại, cô nghĩ dù không chết thì cũng sẽ bị lột da.

Nhưng mà cứ vậy cho qua?

Chu Dần Khôn nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của cô đặc biệt trở nên mất kiên nhẫn.

Là ai đã nói trên núi Birao rằng thích những người tốt bụng và bao dung? Tốt bụng rộng rãi đến như vậy rồi mà cô không hề có biểu hiện gì, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm.

"Đây là lần cuối, lần sau nói chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, hiểu không?"

Là giọng điệu cảnh cáo quen thuộc, cô gái thấp giọng đáp: "Hiểu rồi."

Bất tri bất giác thời gian đã đến giữa trưa, bên ngoài nắng chói chang, trong phòng lại quá nhỏ, bên trong có chút ngột ngạt.

Chu Dần Khôn cởi hai cúc áo, nhìn cô: "Đi tắm đi."

Trái tim Hạ Hạ đột nhiên thắt lại: "Muốn, chú muốn làm gì?"

Cảnh tượng xấu hổ đau đớn đêm đó hiện lên trong đầu, cô vô thức lùi lại.

Cô hỏi như vậy, sự kiên nhẫn vốn có hạn của người đàn ông cạn hết: "Bảo cháu đi tắm rồi ra ngoài ăn cơm, phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây?"

Nếu như không phải anh nhìn thấy môi cô trắng bệch, trông như sắp ngất đi vì đói, anh vốn muốn trực tiếp đưa người nào đó đến bệnh viện để thay một đôi tai mới, nếu không anh sẽ luôn phải nói lại hai lần.

Nghe được muốn ra ngoài ăn cơm, Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Biết rồi, cháu đi ngay đây."

Cô tìm quần áo sạch sẽ trong tủ đồ rồi đi vào phòng tắm, trong đó rất nhanh đã vang lên tiếng nước chảy. Chu Dần Khôn đứng dậy, kéo rèm gạc cản sáng rồi mở cửa ban công, làn gió thổi qua, sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.

Người đàn ông dựa vào cửa lấy ra điếu thuốc và chiếc bật lửa trắng.

Vừa châm thuốc hút một ngụm, điện thoại lại reo lên. Nhìn vào số điện thoại, anh bắt máy: "Thế nào?"

Bên kia là giọng của A Diệu: "Anh Khôn, chúng em đã bắt sống được hắn."

Chu Dần Khôn rất hài lòng.

Phía sau tiếng nước vẫn tiếp tục vang lên, anh quay lại nhìn cửa phòng tắm, nói với đầu bên kia điện thoại: "Mang về đây."

*

Mười hai giờ trưa.

Hạ Hạ ăn xong bát cháo mềm thơm của A bà, cô liền gắp món salad chân gà mà cô vừa muốn thử.

Chân gà đã được lọc xương, mềm dẻo, phủ một lớp nước sốt kiểu Myanmar, khi cắn vào nước ứa ra, vị êm dịu hơi cay khiến con người ta càng thèm ăn.

Sau khi thử món salad gà, cô chọn món gà nướng xiên kabob kiểu Ma-rốc bên cạnh, đây cũng là món ăn phổ biến ở Myanmar. Thịt gà bên ngoài hơi cháy, nhưng bên trong mềm ngọt, Hạ Hạ ăn hết một xiên, lấy xiên thứ hai.

Cả ngày lẫn đêm trước cô đều không ăn gì nhiều, sau khi bị bắt, cô lo lắng căng thẳng đến mức hoàn toàn quên mất cả đói.

Mãi cho đến khi Chu Dần Khôn nói, không những không trừng phạt cô mà còn dẫn cô đi ăn đồ ăn Myanmar, khi này Hạ Hạ mới thực sự yên tâm, cảm giác đói càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô tập trung ăn, hai má phồng lên, người đàn ông đối diện đặt nĩa xuống, bắt đầu cẩn thận thưởng thức.

Vẫn thói quen kén ăn và thích ăn thịt như xưa. Chỉ cần trên bàn còn có thịt, cơ bản là không đụng vào đồ chay. Thích ăn thịt nhưng chưa thấy thịt mọc lên ở đoạn nào cả, yếu đến mức gió thổi qua cũng bay mất.

Nhìn thế này, khi cúi đầu ăn khuôn mặt cô càng nhỏ hơn, thỉnh thoảng khi cô ngước mắt nhìn sang món khác, vẫn thấy mắt cô hơi đỏ, lông mi ươn ướt.

Vừa rồi còn khóc lóc tùm lum mà bây giờ đã cảm thấy hài lòng với bữa ăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro