Chương 231: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng.

Á La cất điện thoại, đi đến bên cạnh Chu Dần Khôn.

Người đàn ông nhắm mắt tựa lưng vào ghế sofa, tàn thuốc trên đầu ngón tay gần như cháy hết. Ánh sáng từ phía trên đèn phòng chiếu lên khuôn mặt anh, làm cho đường nét càng hiện rõ hơn.

"Anh Khôn." Thiếu niên gọi.

Chu Dần Khôn cũng không thèm để ý.

Á La biết anh chưa ngủ, cũng biết anh đang trên bờ vực tức giận. Những gì cậu ta nói tiếp theo sẽ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.

Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói.

"Người của chúng ta ở Thái Lan xác minh Chu Hạ Hạ đã nộp đơn xin chuyển giao quyền giám hộ ba ngày trước."

"Hôm đó cô ấy nói sẽ đến Thư viện Quốc gia để mua tài liệu, nhưng thực ra cô ấy đã đến khu phức hợp chính phủ bên cạnh từ bên trong thư viện. Sau khi hoàn thành việc chuyển giao quyền giám hộ hoàn tất, cô ấy lập tức nộp đơn xin ra nước ngoài, việc này liên quan đến thỏa thuận bảo mật nên không có tin tức nào lọt ra ngoài."

"Bộ Nội vụ Thái Lan tự động phê duyệt đơn xin đăng kí du học cho người được bảo trợ trong vòng ba ngày. Sau khi được phê duyệt, các sân bay ở các quốc gia khác nhau sẽ trực tiếp thả họ ra và cũng không yêu cầu sự đồng ý của người giám hộ."

"Theo tính toán thời gian, vào đêm Chu Hạ Hạ từ Bangkok trở về rồi đi đến cửa hàng tiện lợi, cô ấy mua sữa và gửi bưu thiếp nhưng thực ra là cô ấy đã gửi đơn đăng ký du học tại cửa hàng tiện lợi."

"Cô ấy đã sử dụng thông tin nhận dạng của hộ chiếu giả trong toàn bộ quá trình. Mẫn Mạo nói sau khi cô ấy rời đi, đèn trong phòng ở Ngõa Bang vẫn sáng, có lẽ là để tạo ảo giác rằng có người trong phòng."

Sau khi báo cáo xong, Á La hỏi lại: "Anh Khôn, giờ nên làm gì?"

Nên làm gì.

Chu Dần Khôn mở mắt ra, có lẽ là biết chuyện sau khi anh quay lại.

Con thỏ nhỏ được nuôi dạy rất tốt, biết mở lồng chạy trốn sau lưng rồi, cho dù không giết thì cũng phải lột xuống một lớp da.

Nhưng thân thể nhỏ bé của cô mới véo cái nhẹ đã đỏ suốt ba ngày, làm sao có thể chịu đựng được việc như vậy trên giường, nếu thực sự bị như vậy liệu xong việc cô có còn sống không?

Người đàn ông cau mày.

"Anh Khôn?" Á La vẫn đang chờ chỉ thị.

"Con bé không nói gì."

Cho dù bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô dụng, nhưng ít nhất có thể cứu vớt nửa mạng sống còn lại.

Chỉ là Á La trả lời: "Không. Cô ấy không nói một lời nào kể từ khi được đưa trở về biệt thự ở sân bay."

Sau đó cậu ta thấy vẻ mặt của Chu Dần Khôn càng trở nên tệ hơn.

Á La hiểu việc Chu Hạ Hạ chạy trốn cũng là một sự phản bội nhẹ.

Cái gọi là phản bội, là bởi vì Chu Hạ Hạ, với tư cách là thành viên của gia đình Chu, đi theo Anh Khôn và biết tất cả những thông tin bí mật, nhưng lại tự ý rời đi mà không có sự cho phép, còn đến một quốc gia đe dọa Chu Dần Khôn, nếu việc này đặt vào lực lượng vũ trang, đó là một sai lầm lớn có thể khiến cả gia đình tan nát.

Nhưng cái gọi là phản bội "nhỏ" này là do địa vị đặc biệt của Chu Hạ Hạ. Cô không phải là cấp dưới của Anh Khôn mà là cháu gái và người yêu*. Cô tự mình ra nước ngoài du học chứ không phải vì bị người khác xúi giục gài bẫy Chu Dần Khôn.

*Nhân tình: nhân là người, tình là yêu, dịch sát nghĩa thì là người yêu, chả ai đi để nhân tình cả.

Á La chưa rõ ràng về việc xử lý sai sót trong mối quan hệ này.

Nhưng nếu phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, theo tính tình của anh Khôn, không thể nhẹ nhàng bỏ qua được. Và mọi mệnh lệnh xử lý đều là nhiệm vụ của Á La.

Cậu ta muốn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ.

Cuối cùng thiếu niên lại hỏi: "Anh Khôn, chúng ta nên làm gì với cô ấy?"

Hỏi đi hỏi lại có mãi một câu, Chu Dần Khôn rất khó chịu: "Cút đi."

Á La đợi rất lâu lại nhận được câu "Cút đi" đáp lại, cậu ta giật mình, hiển nhiên là không biết mình đã sai ở đâu. Cậu ta nhìn người đàn ông, rồi cụp mắt xuống bước ra khỏi phòng.

Căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng.

Chu Dần Khôn đứng dậy, đi tới cửa sổ kính trong suốt sát sàn nhà.

Yangon vào sáng sớm không hề yên tĩnh, ở đâu có ánh đèn cũng ồn ào náo nhiệt. Từ đây nhìn xuống còn có thể nhìn thấy chùa Sule dát vàng, xa hơn về phía trước là hướng biệt thự.

Có một người đang cố gắng trốn thoát khỏi anh.

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ muốn rời đi. Cô không chút do dự ký vào hợp đồng chuyển nhượng quyền thừa kế, thậm chí còn từng nói: "Thà chết còn hơn ở lại đây."

Nhưng lúc đó chính chỉ là vì cô nghi ngờ anh đã giết ông già và Chu Diệu Huy.

Vậy lý do lần này là gì?

Nói cách khác, cô lại có ý tưởng này từ khi nào?

Có thể đã có những dấu hiệu trước cuộc tấn công trên đường cao tốc Kanchanaburi. Trong thời gian đó anh bận làm đề nghị hợp pháp hóa nên không về nhiều, ngoài việc làm từ thiện, hàng ngày cô đều đi học rồi về nhà.

Tuy nhiên, có nhiều việc cô không cần phải tự mình làm.

Cho nên, nếu không có cuộc tấn công trên đường cao tốc Kanchanaburi, và nếu cô không bị mắc kẹt trên núi Birao rồi bị đưa đến Ngoã Bang thì bây giờ Chu Hạ Hạ đang ở đâu?

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm về hướng đó.

Sáng sớm ngày hôm đó, cô ngồi ở bàn ăn sáng, trên người mặc bộ quân phục nguỵ trang lấy được từ trình tủ đồ của anh, trên tay... hình như có một chiếc điều khiển.

Hai mắt người đàn ông tối sầm lại.

Vậy là trước khi anh bước vào cô đang xem TV? Sau khi xem tin tức, biết bên ngoài nói anh đã chết liền nghĩ đến việc lợi dụng sơ hở để đổi quyền giám hộ.

Sau đó mọi thứ đều có lời giải thích.

Và mỗi bước tiếp theo, cô đều thực hiện một cách tỉ mỉ và thận trọng, không xảy ra sai sót nào.

Người đàn ông tức đến bật cười.

Đúng như mong đợi từ họ Chu của cô, đầu óc rất thông minh.

Vậy là cô thực sự muốn rời xa anh? Nụ cười trên môi người đàn ông biến mất ngay lập tức.

Cho dù đã bị đưa về vùng núi cao có nhiều trạm kiểm soát, thận chí còn không biết rút lui khi gặp nguy hiểm như thế nào. Cô còn dám lợi dụng thân phận là một bà chủ nhỏ, lấy đi một lượng lớn số thuốc phiện, phá rối ngôi làng rồi nhân cơ hội bỏ trốn.

Chiếc xe tải cũ không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, bất kỳ va chạm nào trên đường núi hiểm trở đều có thể hất văng cô ra ngoài. Dưới núi đều có côn trùng độc, vượt biên trái phép sẽ bị bắt... Dọc đường đi đều có nguy hiểm, nhưng cô lại không hề nao núng một lần nào.

Cô mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để đến được Nga, nơi anh không thể đến được.

Càng nghĩ cơn tức giận càng bùng lên trong đầu.

Nếu đã muốn bỏ trốn đến vậy, vậy tại sao còn bắt con rắn cho anh mặc kệ sống chết?

Ngày hôm đó anh ôm cô trong tay từ ngày đến đêm, trần trụi quấn chặt lẫn nhau, cô đã nghĩ gì trong lúc ân ái nồng nhiệt như vậy? Có phải là kế hoạch trốn thoát của cô?

Vẻ mặt cực kỳ hung ác của người đàn ông phản chiếu trên tấm kính suốt sát sàn nhà.

*

Mười giờ sáng, cửa từ bên ngoài mở ra.

Á La bước vào, nhìn thấy một đống chai rượu rỗng và tàn thuốc trong phòng khách. Cậu ta nhìn lên phòng ngủ, cửa đang mở, bên trong có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Thiếu niên bước vào phòng, đặt bộ quần áo sạch sẽ đã gấp gọn lên giường.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra. Chu Dần Khôn quấn khăn tắm bước ra, nhìn ra cửa liền nhìn thấy quần áo.

"Một chiếc trực thăng đưa Chu Hạ Hạ trở về Ngoã Bang, nhốt lại, không cho phép ai được gặp."

Trong biệt thự có một chiếc điện thoại, cô lại nhớ rõ số của anh, nhưng suốt một đêm dài cô cũng không gọi điện giải thích lấy một lời.

Cô thà đi tìm đường chết cũng phải xem ai trụ được lâu hơn ai.

Á La đã thức cả đêm cuối cùng chờ được lệnh xử lý. Nhưng cậu ta nhìn người đàn ông sắc mặt còn xấu hơn cả đêm qua, rồi nhìn đồ vật trong tay, nhất thời không biết có nên trả lời hay không.

Lúc này Chu Dần Khôn đã thay quần áo đi ra ngoài.

"Anh Khôn," Á La đưa ra một chiếc hộp: "Đây là thứ vừa được gửi từ đến Ngoã Bang. Nơi đến là sân bay Mandalay, vì nó được đánh dấu cho là gửi cho anh Khôn nên không xử lý khi chưa được cho phép. Được quét rồi, không phải là một quả bom."

Không những không phải là một quả bom mà còn trông giống như một món quà.

Á La liếc nhìn chiếc hộp được đóng gói tinh xảo nói thêm: "Chu Hạ Hạ trước khi lên máy bay đã đến một cửa hàng bật lửa."

Bật lửa.

Chu Dần Khôn nhìn cậu ta một cái, cầm lấy chiếc hộp mở ra.

Quả nhiên bên trong có một chiếc bật lửa trắng tinh.

Đây là thứ anh bảo cô mua khi họ ở đảo Man, cô còn xấu hổ hỏi anh muốn nó đắt bao nhiêu. Đã lâu như vậy, thời điểm cô muốn đi Anh mà vẫn còn nhớ đến thứ này.

Đây là gì, quà chia tay à? Thoạt nhìn còn không đắt bằng cái trước.

Nhìn thấy Chu Dần Khôn nhận được quà, Á La càng tức giận hơn, tính giơ tay cầm chiếc hộp, chuẩn bị lấy ra ném đi.

Không ngờ người đàn ông này giống như đã phát hiện ra, ngón tay nhẹ nhàng lấy tờ giấy nhỏ dưới cái bật lửa.

Câu đầu tiên của tờ ghi chú được gọi là chú út, người đàn ông cười khẩy.

Câu tiếp theo giải thích rằng cô không có tiền để mua một chiếc đắt hơn nên cô phải chọn mẫu từ hai năm trước, còn nói công năng vẫn còn rất tốt. Nó có nghĩa là cô cũng đã làm theo lời anh nói.

Phía dưới là danh sách các mẹo sử dụng và bảo trì được liệt kê từng cái một.

Nó chi tiết như cách siết chặt và lượng dầu cần sử dụng khi thay dầu, cách tháo rời khi thay đá lửa và lõi bông, cũng cảnh báo để không bị bỏng tay, cuối cùng là nói về những việc cần làm nếu bị bỏng.

Dày đặc đến mức ngay cả mặt sau của tờ giấy cũng bị lấp kín.

Chữ viết rất đẹp, gọn gàng, qua tờ ghi chú có thể thấy cô gái nghiêm túc lắng nghe lời nói của nhân viên bán hàng như thế nào, còn tỉ mỉ ghi lại những điểm chính.

Cô viết rất cẩn thận, như thể cô thực sự lo lắng anh sẽ bị một chiếc bật lửa làm bỏng tay

Anh xoa xoa tờ giấy.

So với chiếc bật lửa đầu tiên đi kèm điều kiện, chiếc bật lửa này rẻ hơn một chút nhưng ít nhất nó cũng chân thành.

Đây cũng là lần thứ ba Chu Hạ Hạ viết thư cho anh lúc ở Mesai và căn hộ ở đường Angel. Không những thói quen cũ không thay đổi mà số lượng từ ngữ ngày càng tăng lên.

Chỉ trong vài giây sau khi tìm thấy tờ giấy, Á La cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí trong phòng đã khác hẳn.

"Con bé sao rồi?" Chu Dần Khôn ngồi trên sô pha, cầm chiếc bật lửa trắng tinh lên, nhìn đi nhìn lại.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hoa văn trên đó rất tinh tế, giống như ngọc bích và khá ưa nhìn.

Á La nói: "Chu Hạ Hạ vẫn luôn ở một mình, trong phòng của cô ấy cũng không có người ra vào."

Người đàn ông ngước mắt lên: "Không đưa đồ ăn?"

Á La thành thật gật đầu.

Lệnh của Khôn anh là nhốt cô lại, trong quân đội vũ trang không có quy định cho người bị nhốt sẽ có đồ ăn thức uống.

"Đúng vậy, không cho nước hay thức ăn." Nếu cơn đói có thể coi là hình phạt, Á La ước tính: "Chu Hạ Hạ chắc không thể sống nổi quá ba ngày."

Chưa kịp nói xong, Chu Dần Khôn đã đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro