Chương 239: Dặn dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn bão cát quét qua trong phút chốc.

Chiếc trực thăng hạ độ cao cho nên đã quá muộn để kịp thời rút lui, hai phi công bất lực nhìn gió và cát nuốt chửng toàn bộ thân máy bay trong tích tắc, khiến cho tầm nhìn lập tức bị mù.

Ngay sau đó thân trực thăng rung chuyển dữ dội, bảng điều khiển rung lắc, những tiếng bíp cảnh báo nối tiếp nhau vang lên trong khoang lái, cánh quạt bên trên phát ra những tiếng động bất thường.

Phi công kéo cần điều khiển định cố quay đầu lại nhưng cơn bão cát dường như bao bọc lấy hắn khiến hắn không thể xác định được phương hướng.

Tiếng báo động 'bíp bíp' không ngừng vang lên, ngay phía đối diện, một cơn lốc bão cát rõ ràng đang hướng thẳng về phía này. Một khi đã dính vào thì không có cơ hội sống sót.

Phi công chính nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn nhấn nút màu đỏ, một tiếng "bang" vang lên, cánh quạt trên nóc bị gãy, giây tiếp theo hắn ta bị cuốn vào gió cát.

Sau đó, hai phi công cùng nhau nhấn nút phóng, cửa sập bay ra ngoài, ghế lái phóng ra thành công.

Hình ảnh hai bóng đen phóng ra từ bãi cát vàng rơi thẳng vào ống ngắm bắn tỉa của Á La.

Cậu ta đi theo sau xe của Chu Dần Khôn, đậu gần khu vực bão cát. Vì xung quanh không có nền đất cao nên chỉ có thể đặt khẩu súng bắn tỉa lên nóc xe, nhìn thấy hai bóng người màu đen phóng ra còn chưa kịp bung dù, cậu ta vô cảm nhắm mục tiêu, không chút do dự bóp cò.

Viên đạn bắn trúng chính xác vào đầu một người trong số chúng, huyết tương* phun ra trên bãi cát vàng, đặc biệt bắt mắt.

*Huyết tương: cái chất lỏng màu vàng trong máu.

Kevin đang liên lạc với Á La thì nghe thấy tiếng súng vang lên: "Chuyện gì vậy?"

"Trực thăng gặp trục trặc, bọn chúng nhảy dù."

Giọng thiếu niên không có chút độ ấm, khẩu súng chĩa vào cái người màu đen thứ hai.

"Giữ lại người sống!"

Giọng nói phát ra từ tai nghe khiến Á La dừng ngón tay lại, cò súng đã bị ấn xuống đúng lúc dừng lại. Đối với hai kẻ muốn giết Chu Dần Khôn này, một phát đạn vào đầu cũng chỉ là hình phạt nhẹ nhất.

Kevin nói: "Chiếc trực thăng này đến rất kỳ lạ, đừng để mất manh mối."

Ánh mắt Á La hơi chuyển động. Quả thật cần phải tìm hiểu xem chiếc trực thăng này đến bằng cách nào và ai đã cử nó qua. Nhưng nhìn bóng đen kia, vẻ mặt cậu ta càng ngày càng lãnh đạm.

Nòng súng hơi điều chỉnh, thiếu niên lại bóp cò.
Sau khi nổ súng, Á La đứng dậy, nhanh chóng cầm súng nhảy lên xe lái về hướng Tây.

Người phi công còn lại cho rằng mình may mắn hơn đồng đội, tuy bị bắn trúng nhưng không chết, còn bị gió mạnh thổi bay ra khỏi vùng bão cát. Hai mắt hắn đầy cát vàng, không thể nhìn thấy thứ gì, chịu đựng cơn đau đớn dữ dội ở cánh tay tự cởi trói khỏi ghế phóng bị ràng buộc.

Mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô.

Người phi công vui mừng khôn xiết, tưởng người đang lái xe ngang qua một người đang đi vào sa mạc, hắn vẫy tay điên cuồng theo tiếng xe, hét to bằng tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng xe đang tiến gần hơn. Phấn khích lấy một tay lau mắt, tay còn lại vẫn tiếp tục vẫy, cho đến khi cuối cùng đôi mắt cũng có thể mở ra, hắn nhìn thấy là một chiếc xe bán tải đang lao thẳng về phía mình.

Nụ cười trên mặt người đàn ông chuyển dần sang sợ hãi, nhìn thấy tốc độ xe không hề chậm lại mà càng ngày càng nhanh.

Người phi công quay người bỏ chạy, đáng tiếc vẫn chậm một bước, quán tính quá lớn hất văng hắn đi. Sau đó đầu xe bình tĩnh chuyển hướng, xe cán qua phần thân dưới của người đàn ông.

Tiếng hét bị nhấn chìm đi trong cơn bão, thân thể người đàn ông chìm trong cát mềm, thấy cửa xe mở ra, một người bước ra, tay cầm xích xe kéo từng bước đi về phía hắn.

"Bắt được." Á La ngắn gọn nói.

"Được." Kevin đầu bên kia trả lời: "Tao vừa kiểm tra thời tiết địa phương, bão cát sẽ kéo dài trong hai đến ba giờ, tốt nhất là nên tìm một nơi ẩn nấp, đừng để ai lái xe vào khu vực bão cát."

Nghe vậy Á La cau mày: "Tại sao không phái trực thăng tới?"

"Gửi trực thăng tới bây giờ ít có tác dụng, cũng không thể vào khu vực bão cát, ngược lại rất dễ bị rò rỉ thông tin và vị trí. Bây giờ chúng ta đang ở ngoài ánh sáng, phía bên kia lại ở trong bóng tối. Để đảm bảo an toàn, đợi cho đến khi cơn bão cát qua đi rồi đến khi trời tối thì lái xe rời đi."

*

Hạ Hạ ăn xong bữa tối, cô nhìn lại lại thời gian. Đã tám giờ rưỡi tối, nhưng bên ngoài trời chỉ mới tối dần.

Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ngoài nhà nhìn ra sa mạc vô tận. Ở đó vẫn không có chuyển động gì, nhưng trong màn đêm dần tối, sa mạc như rơi vào mộng cảnh mờ ảo.

Hai đứa trẻ vốn huyên náo ban ngày nay đã trở nên im lặng.

Mạch Sa và Cái Tỉ ngồi trên hai chiếc ghế đẩu nhỏ, một bên trái một bên phải, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Hạ.

Bầu không khí yên tĩnh xen lẫn một chút nặng nề, Hạ Hạ nhìn chung quanh, thấy hai chị em tư thế chống cằm giống hệt nhau nhìn về phía xa.

Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Hạ, Mạch Sa nghiêng đầu, dụi dụi mắt, rõ ràng là đã có chút buồn ngủ. Hạ Hạ còn tưởng cô bé sẽ đi ngủ, nhưng không ngờ Mạch Sa lại nói: "Em lo lắng cho ba."

Nghe vậy, Cái Tỉ bé nhỏ cũng nhìn sang.

Mạch Sa lại hỏi: "Hạ Hạ, chị có lo lắng cho họ không?"

Họ chính là đang ám chỉ hai người đi cùng cô Chu Dần Khôn và Á La.

Hạ Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cái chú rất cao kia, chú ấy rất mạnh mẽ, có chú ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Thật sao?"

Hạ Hạ gật đầu.

Những lời này cũng không phải là nhằm mục đích để an ủi hai đứa trẻ, cô tự hỏi không biết có phải là vì trước đó đã nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm nên mới cảm thấy may mắn hay không, cô tự thấy bất kể gặp phải nguy hiểm gì, nhưng đến cuối cùng anh vẫn có thể sống sót.

"Có phải vì chú ấy có thể sống sót trong rừng rậm không?" Mạch Sa nghiêm túc, lo lắng nói: "Nhưng đây là sa mạc, chú ấy có thể mạnh mẽ sao?"

"Chị nghĩ... có thể." Hạ Hạ hồi tưởng lại: "Không chỉ rừng rậm, ngoài đó ra còn có đường hầm, đường cao tốc rất tối, chú ấy có thể vừa lái xe vừa tiêu diệt được rất nhiều kẻ xấu. Chú ấy thậm chí còn từng nhảy ra khỏi máy bay để cứu người."

"Wow. Nhảy ra khỏi máy bay? Còn có thể cứu người!" Mạch Sa nói: "Chú ấy không chỉ cao ráo đẹp trai mà còn rất mạnh mẽ!"

Hạ Hạ kinh ngạc, Mạch Sa mới chỉ sáu tuổi mà đã thấy khuôn mặt của anh đẹp?

Lúc này, một giọng nói nhỏ nhỏ từ bên cạnh truyền đến: "Nhưng... em cảm thấy chú ấy rất đáng sợ."

Nghe vậy, Hạ Hạ và Mạch Sa đồng thời nhìn sang, Cái Tỉ bé nhỏ có đôi mắt rất to, đen trắng, nghiêm túc miêu tả: "Đôi mắt của chú ấy rất đáng sợ."

Đôi mắt?

Hạ Hạ suy nghĩ một chút, hẳn là đang nói về ánh mắt.

Trẻ con luôn rất nhạy cảm với cảm xúc, chúng có thể phân biệt được người lớn thực sự thích chúng hay chỉ vì lịch sự mà giả vờ thích chúng.

Mà người đàn ông đó thậm chí còn không thèm giả vờ, biểu hiện rõ ràng là anh không thích bọn trẻ. Cái Tỉ bé nhỏ cảm thấy cái nhìn đó giống hệt như cái nhìn của con sư tử khi muốn ăn thịt ai đó trong chương trình truyền hình.

Chu Dần Khôn không thích trẻ con Hạ Hạ cũng biết. Nhưng đây không phải lỗi của bọn trẻ, thấy Cái Tỉ có chút sợ hãi bối rối, Hạ Hạ không biết phải giải thích thế nào.

Sau khi Trại Lâm Na làm xong việc nhà, bà ấy bước ra, nhẹ nhàng nhắc hai đứa trẻ đi ngủ.

"Nhưng mà mẹ," Mạch Sa nói: "Ba còn chưa về, Cái Tỉ và con đều không ngủ được. Chúng ta tiếp tục đợi ở đây được không?"

"Vậy thì phải im lặng, đừng làm phiền Hạ Hạ."

Hạ Hạ cảm thấy trong lòng ấm áp, nói cảm ơn trước: "Thật ra tôi cũng không ngủ được, tôi cùng bọn họ đợi."

"Được rồi." Trại Lâm Na gật đầu, nhìn sa mạc lúc này đã tối đen như mực, bà ấy quay người lại bật đèn bên ngoài, bước vào nhà bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai.

Chờ đợi không có điểm cuối thật sự rất dày vò, Trại Lâm Na thà chạy đi tìm việc gì đó làm còn hơn là lo lắng trước mặt các con.

Đèn ngoài nhà bật sáng, ánh sáng vàng ấm áp dịu nhẹ, giống như ngọn hải đăng trên biển tối có thể dẫn thuyền theo ánh sáng quay trở lại.

Ngồi hồi lâu, hai đứa trẻ bắt đầu cử động đầu từng chút một. Hạ Hạ nhìn về phía xa, nhưng nơi đó vẫn không có động tĩnh gì.

Một tiếng thở dài nhẹ vang lên khiến Mạch Sa đang ngáp cũng phải nhìn sang, cô bé nghĩ nghĩ rồi đứng dậy chạy vào nhà lấy thứ gì đó.

Tới đưa nó ra bằng cả hai tay, đó là một cuốn sách mỏng trên bìa có in dòng sông.

Hạ Hạ tò mò cầm lấy rồi mở ra, lúc này Cái Tỉ bé nhỏ bên cạnh cũng đưa đầu qua.

Cuốn sách giới thiệu một thị trấn nhỏ ven sông ở Sonora, được xây dựng dọc theo sông Yaqui*, nổi tiếng với tầm nhìn toàn cảnh dòng sông nên được đặt tên là thị trấn Yaqui.

*Río Yaqui

Hạ Hạ lật từng trang sách, nhìn những bức tranh phía trên không khỏi thở dài: "Nơi này thật đặc biệt."

Ngoài khung cảnh nhìn ra dòng sông, thứ đặc biệt nhất của thị trấn là nó vẫn bảo tồn được một một số lượng lớn các bức tranh phong cảnh và công trình tôn giáo của nền văn hóa Maya.

"Đẹp không?" Mạch Sa nghiêng đầu hỏi.

"Ừm, rất đẹp." Hạ Hạ quay đầu lại nói: "Em đã tới đây chưa?"

"Chưa, nhưng em sẽ đến đó sớm thôi! Đến khi ba về sẽ đưa mẹ, em và em trai đi chơi cùng nhau! Ba em là đội trưởng, lúc nào cũng bận rộn, ông ấy không thể đi quá xa nên em đã tìm trong sách, cuối cùng thì tìm thấy nơi này! Ba nói thị trấn Yaqui cách chúng ta không xa, có thể đến chơi ở đó hai ngày!"

Nói xong Mạch Sa và Cái Tỉ đã không còn buồn ngủ nữa, mắt cả hai đều sáng ngời.

"Hạ Hạ, chị có muốn đi không?" Hai đứa nhỏ tò mò hỏi.

"Có lẽ là chị không đi được." Hạ Hạ lật qua cuốn sách nhỏ, dù sao lần này đến Mexico cũng là để làm ăn.

Cô lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy phần giới thiệu bên trên, cô chăm chú đọc. Trong ảnh là chiếc đĩa đá uy nghiêm, tên là Tonatiuh.

"Đây là Thần mặt trời!"

Mạch Sa đến gần, dùng ngón út chỉ vào hình vẽ: "Ngài là một vị thần rất quyền năng!"

Hạ Hạ cẩn thận đọc. Thần Mặt trời rực rỡ là một trong những vị thần quan trọng nhất trong nền văn hóa Maya, tượng trưng cho ánh sáng, sự ấm áp và sự sống nên được gọi là thần bảo hộ.

*

Cơn bão cát kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng qua, trời cũng đã tối.

Phía sau chiếc xe toàn bộ kính vỡ gần như bị vùi trong cát, vừa mới được kéo ra, lốp lúc này đang được thay mới.

Sau cơn bão cát, mọi người đều dính đầy bụi bẩn.
Áo Lai lấy ra mấy chai nước từ trong xe, đầu tiên đưa cho các thành viên lực lượng vũ trang xung quanh, sau đó đi đến chỗ người đàn ông cách đó không xa: "Anh Khôn."

Chu Dần Khôn nhận lấy uống một ngụm, Áo Lai quay lại nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "May mắn không phải xe tăng, nếu không chúng ta nhất định sẽ chết."

Ánh mắt lại rơi vào chiếc xe, vốn có tám người đi theo, bây giờ chỉ còn ba người đang thay lốp.

Năm thi thể còn lại vẫn nằm trên gầm xe bán tải. Lớp vỏ ngụy trang vốn che phủ đã biến mất từ ​​lâu, cơ thể bên trong cũng bị bao phủ bởi lớp cát vàng dày đặc.

Còn có... Áo Lai nhìn người ngồi ở ghế phụ. Cửa xe mở rộng, bên dưới có một người đang ngồi.

Mọi người đều ra khỏi xe khi cơn bão ập đến đề phòng xe bị chôn vùi không thể thoát ra ngoài. Lúc này, Tang Lộ giống một người bị cát vùi lấp, ngồi ngẩng đầu, hai tay che bụng, hơi thở yếu ớt.

"Anh Khôn, còn hắn thì nên làm gì."

Tuy rằng hỏi như vậy nhưng Áo Lai đại khái cũng biết người này có lẽ đã được trả tiền để làm người dẫn đường trong sa mạc, cũng không phải là người của lực lượng vũ trang.

Trong tình thế thuốc men khan hiếm và việc rời khỏi sa mạc vẫn chưa an toàn thì không cần phải lo lắng cho một người lạ.

Chu Dần Khôn liếc nhìn Tang Lộ, máu thấm vào cát vàng trên người hắn, dần dần làm mờ đi một vùng rộng lớn. Anh lại cúi đầu nhìn chai nước rỗng, nhớ lại khuôn mặt đã nghiêm túc nói với anh trước khi lên đường.

"Cho hắn một ít nước, đừng để hắn chết."

"Đã hiểu." Áo Lai mở túi đựng thiết bị, lấy ra gạc khử trùng cầm máu rồi đi về phía Tang Lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro