Chương 240: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vẫn chưa tối hẳn nên đây không phải là thời điểm tốt nhất để rời đi.

Người đàn ông lấy điếu thuốc trong người ra đưa vào miệng, sờ túi quần lần nữa mới phát hiện bên trong trống rỗng. Anh dừng lại, lập tức đứng dậy đi về phía chiếc xe.

Áo Lai nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, thấy Chu Dần Khôn đang đi thẳng về hướng này, hắn còn đang định báo cáo Tang Lộ không bị thương nặng, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy người đàn ông trực tiếp bước tới.

Cửa tài xế cũng mở, cát trong xe còn chưa được làm sạch, dưới ghế có một lớp cát dày.

Vết thương trên mu bàn tay phủ đầy cát vàng, đóng thành một lớp dày, đôi bàn tay to lớn của người đàn ông lục lọi trong cát, cuối cùng chạm vào một vật cứng nho nhỏ sát mép ghế. Phủi sạch cát, trên đó hiện ra một chiếc bật lửa nhỏ màu trắng.

Một tiếng "cạch" vang lên, ánh lửa lập loè vụt qua, Chu Dần Khôn nhét bật lửa lại vào túi, kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay đi về phía trước.

Khung cảnh đang dần trở nên tối hơn, bầu trời rộng lớn nối liền với sa mạc vô tận, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.

Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tâm trí càng thêm minh mẫn.
Áo Lai nhanh chóng băng bó cho Tang Lộ rồi đứng dậy nhìn bóng người trước mặt. Người đàn ông mặc bộ đồ xung kích, quay lưng về phía này, màn đêm phác họa dáng người của anh, vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài khỏe khoắn. Rõ ràng là chỉ đứng đó hút thuốc nhưng lại bí ẩn và lạnh lùng đến khó hiểu, khiến người ta không dám tiếp cận.

Nhưng mà dù sao thì Áo Lai vẫn phải bước tới.

Còn chưa đến gần Chu Dần Khôn đã quay đầu lại.
Áo Lai lau máu trên tay: "Hắn bị thương không nặng, bị một viên đạn lạc xuyên qua thắt lưng, không có cơ quan nào bị tổn thương, phía trước và phía sau có nhiều lỗ. Mất máu quá nhiều, nhưng mà đã ngừng chảy rồi, sẽ không chết được."

Chỉ cần hắn không chết, Chu Dần Khôn cũng không hỏi nhiều.

Thấy anh trầm tư, Áo Lai ngập ngừng nói: "Anh Khôn, chiếc trực thăng này tới rất kỳ lạ."

"Xét theo trang bị mà băng đảng này có khi cướp hàng, chúng không phải là một nhóm giàu có nào đó. Nhưng một chiếc Comanche* gần 60 triệu đô không phù hợp với những khẩu súng tiểu liên lỗi thời trong tay chúng."

*RAH 66 Comanche
60 triệu USD: 1.499.100.000.000 (hơn ngàn tỏi)

"Hơn nữa, nếu vì em đã giết phó chỉ huy của chúng nên chúng đang tìm cách trả thù, thì chúng em đã ở sa mạc này hai ngày hai đêm, tại sao chúng không gửi trực thăng tới sớm hơn? Còn phải mất đến hai ngày mới lấy ra được súng cối."

"Kỳ lạ hơn nữa là," Áo Lai nói: "Bất kể là băng đảng nào đi chăng nữa, một khi thủ lĩnh cấp cao đã chết, những kẻ còn lại sẽ quay lại đi tranh giành ngôi vị cao nhất, mà sao bọn này cứ phải cắn mãi chúng ta không buông? Hơn nữa, có vẻ như chiếc trực thăng đó đến đây là vì anh, anh Khôn. "

"Nhưng anh đến Mexico chỉ là ý tưởng vào phút chót, cũng chẳng được lên kế hoạch trước. Chẳng lẽ... có người tiết lộ tin tức?"

Vẻ mặt Áo Lai nghiêm túc.

Những người biết Chu Dần Khôn đến Mexico đều là người của anh hoặc là những người anh gặp sau khi hạ cánh.

Đối với người của mình thì tuyệt đối không có chuyện này xảy ra, Áo Lai quay lại nhìn người ở ghế phụ. Nếu người dẫn đường này mà tiết lộ thông tin, biết rằng sẽ có một cuộc tấn công, thì hắn ta chắc chắn sẽ không sẵn sàng cùng vào sa mạc, ngồi ở vị trí phụ gần Chu Dần Khôn nhất.

Nghĩ thế nào vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn.

"Được rồi, trở về rồi nói sau." Chu Dần Khôn dập điếu thuốc.

Sau khi thay lốp, lại lau chùi bên trong xe, phát hiện ra đến cả nòng súng cũng dính đầy cát vàng.

Chờ đợi gần một giờ đồng hồ, trời lúc này đã tối hẳn. Cát vàng xung quanh ngừng thổi, Áo Lai lần lượt bật thiết bị liên lạc lên, lúc này nghe thấy tiếng ô tô từ xa đến gần.

Xe bán tải của Á La chạy tới, chiếc xe lắc lư một chút rồi dừng hẳn.

Áo Lai cầm điện thoại vệ tinh và bộ tăng cường tín hiệu trên tay, nheo mắt, hình như nhìn thấy thứ gì đó phía sau xe.

Lúc đi qua nhìn mới thấy là một người đàn ông nửa sống nửa chết đang bị dây xích kéo lê phía sau xe bán tải. Trừ trên đầu hắn vẫn đang đội chiếc mũ bảo hiểm của phi công, ngoài ra thì chẳng còn chỗ nào ổn cả.

Áo Lai nhìn người thê thảm trên mặt đất, rồi lại nhìn thiếu niên vô hồn kia, không nói nên lời. Người không chắc còn cho rằng giữa hai người này có thù oán sâu sắc nào đó.

Ngay khi kênh liên lạc từ xa được kết nối, giọng của Kevin từ bên trong truyền đến, Áo Lai bước đến chỗ Chu Dần Khôn.

"Anh Kun, A Diệu đến rồi. Anh có cần hỗ trợ không?"

Nghe thấy A Diệu đến, sắc mặt Á La hơi thay đổi, cậu ta nhìn Chu Dần Khôn.

"Không cần. Kêu nó ở yên chỗ đó, để mắt tới Chu Hạ Hạ."

Ngay lúc những lời này nói ra, Áo Lai đã rất ngạc nhiên. Anh Khôn thế mà thực sự mang theo Tiểu Hạ Hạ bên mình?

Đây thực sự là... không rời nửa bước mà.

Nghĩ lại thì A Diệu đến rất đúng lúc. Nếu tung tích của anh Khôn bị theo dõi ngay sau khi anh xuống máy bay, cho nên bên kia chắc chắn cũng phải biết họ đi đến đâu và sự tồn tại của Tiểu Hạ Hạ.

*

Lúc A Diệu đến, Hạ Hạ đang dịch truyện cho Mạch Sa với Cái Tỉ.

Cuốn sách được mang đến từ biệt thự Yangon, nội dung bằng tiếng Thái, Mạch Sa và Cái Tỉ tò mò nhìn dòng chữ giống nhau dày đặc trên đó, nóng lòng muốn biết trong đó viết gì.

Nghe thấy tiếng xe đến gần, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngồi trên ghế lái, Hạ Hạ lúc đầu ngạc nhiên nhưng sau lại vui mừng, cô đặt cuốn sách xuống, bước nhanh đi tới.

"Được, đã hiểu." A Diệu cúp máy liên lạc với Kevin.

Vừa đóng cửa xe lại, anh ta liền nhìn thấy Hạ Hạ mỉm cười đi về phía mình: "A Diệu, anh đã đi đâu vậy? Lâu rồi không gặp."

Nhìn khuôn mặt tươi cười không chút cảnh giác đó, A Diệu im lặng.

"Sao anh lại đến Mexico, anh có muốn đi vào sa mạc không?"

"Tôi đến đây vì tôi lo lắng." A Diệu nói: "Nhưng không đi vào sa mạc, tôi sẽ chịu trách nhiệm ở lại đây để bảo vệ cô."

"Ồ, thế à." Hạ Hạ nhìn anh ta mệt mỏi, lúc này mới nói: "Anh ăn gì chưa? Tôi lấy giúp anh chút gì đó ăn được không?"

"Không cần, tôi ăn rồi."

A Diệu dừng lại hai giây, nhìn về hướng sa mạc, sau đó lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Hạ: "Cô muốn rời xa anh Khôn?"

Hạ Hạ giật mình, tự hỏi tại sao A Diệu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Cô gật đầu thừa nhận: "Tôi muốn rời đi, nhưng lại bị bắt lại ở sân bay."

Ánh mắt A Diệu khẽ động. Rõ ràng là Chu Hạ Hạ không hề phải chịu bất kỳ hình phạt thể xác nào, anh Khôn thậm chí còn tiếp tục đưa cô theo cùng đến Mexico.

Cách đó không xa có một giọng nữ vang lên, Hạ Hạ quay người lại, là Trại Lâm Na đi ra kêu hai đứa nhỏ đi ngủ.

Nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt Hạ Hạ, mặc dù không biết đó có phải là vị khách có liên quan đến chồng mình hay không, Trại Lâm Na gật đầu mỉm cười rồi bế hai đứa trẻ vào nhà.

Hạ Hạ quay người, mím môi nói tiếp: "Trước kia anh nói chú ấy không phải là người yêu thích cái gì đó quá lâu, có thể trong một tháng chú ấy sẽ chán, nhưng chú ấy hình như không có ý định buông tha cho tôi. Có lẽ, có lẽ tôi đã quá thiếu kiên nhẫn, lẽ ra tôi nên chờ đợi."

"Nhưng," Cô nhìn A Diệu: "Nếu chú ấy không bao giờ chán thì sao? Vậy lẽ nào phải chờ đợi như thế này trong ba, năm hay mười năm? Tôi không thể... thực sự không thể."

"Tại sao cô phải rời đi?"

Nghe anh ta hỏi như vậy, Hạ Hạ cau mày: "Chú ấy là em ruột của ba, là chú út của tôi, mối quan hệ hiện tại của chúng tôi vốn nên duy trì mãi sao?"

A Diệu không nói gì, nhưng cũng phải thừa nhận suy nghĩ của Hạ Hạ là đúng.

Chỉ là anh ta đã ở cùng anh Khôn quá lâu, đã quen với việc nhìn mọi người và mọi việc theo logic của anh Khôn trước tiên. Logic của Chu Dần Khôn rất đơn giản – muốn hoặc không.

Những vấn đề khác như đạo đức, luân lý, quan hệ huyết thống... đều không quan trọng.

"Hơn nữa, bây giờ tôi cũng muốn tự mình lựa chọn."

Cô cúi đầu: "Trước đây tôi luôn trốn tránh, tôi biết việc làm ăn của ba không tốt, là trái đạo đức. Nhưng mà, con người vốn không được chọn cha mẹ là ai, cũng không thể từ bỏ mối quan hệ huyết thống. Tất cả những gì tôi muốn là một gia đình trọn vẹn. Nhưng gia đình này đã không còn nữa."

"Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, ổn định và tự do. Nhưng bây giờ bên cạnh chú ấy, tôi thậm chí còn không thể đến trường. Ngay cả khi đã đi...Tôi vẫn luôn lo lắng và hồi hộp. Tôi không dám nói về gia đình mình một cách thoải mái như các bạn cùng lớp, tôi sợ cho dù tôi không nói ra đi chăng nữa, thì mọi người vẫn biết được tôi và chú út của tôi—"

Lúc này, cô gái ngước lên nhìn A Diệu, người vẫn đang im lặng lắng nghe.

Anh ta là một người đàn ông, là người bên cạnh Chu Dần Khôn. Hạ Hạ nhẹ lắc đầu: "Quên đi, anh dù sao cũng không có khả năng đồng cảm."

Không ai có thể chân chính thực sự hiểu được tâm tình của người khác.

"Anh Khôn rất coi trọng cô." A Diệu cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tôi hiểu. Chú ấy nói vì tôi họ Chu, tôi là hậu bối duy nhất trong nhà." Hạ Hạ nói: "Tôi cũng rất biết ơn chú ấy đã đến cứu tôi khi tôi bị bắt trong đồn cảnh sát."

"Chuỗi hạt trên tay cô là di vật của mẹ anh Khôn." A Diệu nhìn cô: "Đây là thứ quan trọng nhất đối với anh Khôn, anh ấy đã đeo nó rất nhiều năm, chưa từng tháo nó ra."

"Khi đeo chuỗi hạt này anh ấy đã nhiều lần cận kề với cái chết, đối với anh Khôn, chuỗi hạt này như là sự bảo vệ của mẹ anh ấy. Còn đối với chúng tôi, chuỗi hạt Phật châu là đang bảo vệ đức tin của chúng tôi."

"Cho nên ban đầu tôi thực sự hy vọng cô có thể trả lại nó cho anh Khôn. Chúng tôi thì có thể chết, nhưng anh ấy thì không được xảy ra chuyện."

"Anh Khôn đã cho cô sự bảo vệ này, thì cho dù cô có nói gì hay làm gì khiến anh ấy tức giận thì anh ấy cũng không bao giờ lấy lại. Cho nên tôi nói rồi, anh Khôn rất coi trọng cô."

Hạ Hạ nhìn vật trên cổ tay mình.

"Nếu như cô vẫn quyết định rời đi," A Diệu vừa nói xong, Hạ Hạ liền ngẩng đầu lên.

Anh ta dừng lại, nói hết câu: "Vậy thì hãy nói chuyện thẳng thắn với anh Khôn, đừng che giấu sau lưng anh ấy, cũng đừng nghĩ đến chuyện này ở trước mặt anh ấy."

Nếu A Diệu không nói chuyện với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Hạ Hạ sẽ không tin lời đề nghị này.
Ở cùng Chu Dần Khôn lâu như vậy, cô biết anh không hề dễ nói chuyện chút nào. Vì thế cô mới không dám thú nhận, cô không biết hậu quả cuối cùng sẽ ra sao.

"Nếu tôi thú nhận, liệu chú ấy có đồng ý không?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Tôi không biết." A Diệu thành thật nói.

"Nếu chú ấy vẫn không đồng ý thì sao?"

A Diệu im lặng hai giây: "Vậy thì đừng có bất kỳ suy nghĩ hay hành động nào nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Nửa cuối dường như có gì đó, nghe xong lời này, Hạ Hạ trầm ngâm, nhưng A Diệu lại không nói thêm lời nào nữa.

"Được." Cuối cùng cô cũng gật đầu.

Ít nhất thì cũng có thể thử lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro