Chương 244: Phản động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận đấu súng lúc sáng sớm chỉ kéo dài năm sáu phút nhưng lại thành công đánh thức cả làng.

Ngôi làng vốn tối tăm đều thắp sáng đèn, vài thi thể từ trên xe mang về được xếp ngay ngắn thành một hàng. Mặc dù không còn người sống sót nhưng hình xăm trên người những người này đã tiết lộ rất nhiều.

Tang Lộ che vết thương, nói với A Diệu: "Là băng đảng Canres."

*Bản trung là: Khảm Lôi Tư 坎雷斯

Tầng trên.

Chu Dần Khôn đứng bên cửa sổ nhìn hàng xác chết phía dưới, sau đó đặt súng lên bàn, đi đến bên giường nhấc ga trải giường lên, nhìn thấy hai đôi mắt to đen trắng.

Hạ Hạ ôm Mạch Sa vào lòng, tấm trải giường đột nhiên bị nhấc lên, hai cơ thể nhỏ bé đồng thời run lên, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nhìn thấy là Chu Dần Khôn, Hạ Hạ biết bên ngoài nhất định đã an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đưa Mạch Sa ra ngoài, sau đó mới từ dưới gầm giường bò ra.

Người đàn ông nhìn cơ thể cô, thấy cô không có bị thương. Có lẽ là đã trốn dưới gầm giường ngay khi nghe thấy tiếng súng, phản ứng đủ nhanh.

Ánh mắt anh kiểm tra Hạ Hạ, Hạ Hạ cẩn thận kiểm tra Mạch Sa. Vừa rồi cô nghe rõ tiếng kính vỡ, cô sợ mảnh kính sẽ làm Mạch Sa bị thương. May mắn là khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da để lộ ra ngoài của Mạch Sa không bị trầy xước.

Cô bé không ở cùng cha mẹ, lại đột nhiên gặp phải nguy hiểm như vậy, Mạch Sa vô cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi: "Em muốn mẹ..."

Hạ Hạ cũng có cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy không bị thương nhưng khi trốn dưới gầm giường, cô sợ viên đạn xuyên qua ván giường, càng sợ tên côn đồ nào đó lao lên lầu kéo cô và Mạch Sa ra ngoài... Chân cô bây giờ vẫn còn hơi run.

Chưa kể còn là một đứa trẻ như vậy.

Hạ Hạ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mạch Sa, sau đó vòng tay muốn ôm cô bé lên, chỉ là có người đã trước một bước túm lấy quần áo kéo cô lại, Chu Dần Khôn cau mày: "Làm gì vậy?"

"Cháu bế em ấy xuống tìm mẹ."

"Có bế được không?"

Anh nhìn đôi tay gầy gò của Hạ Hạ, mới ôm mấy chai nước khoáng đã khó khăn, đừng nói là một đứa trẻ lớn như vậy.

"Vậy—" Hạ Hạ nhìn vào mắt anh, nuốt lại những lời vừa chạm đến môi.

Chu Dần Khôn rõ ràng không thích trẻ con nên cô không dám tùy tiện đưa ra nhờ vả.

"Vậy cháu cõng em ấy." Hạ Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạch Sa, vừa định ngồi xổm xuống thì cô lại nghe thấy người đàn ông tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn.

Khoảnh khắc tiếp theo cơ thể Mạch Sa nhẹ đi, một bàn tay to nắm lấy quần áo sau lưng nâng lên, Chu Dần Khôn xách đứa bé đi xuống lầu.

Hạ Hạ vội vàng chạy theo, giang rộng hai tay bảo vệ đứa bé: "Chú như này..."

Chu Dần Khôn dừng lại giữa cầu thang, nghiêng người nhìn cô: "Làm sao."

Thà không ôm còn tốt hơn.

Hạ Hạ trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, sợ anh không hài lòng sẽ buông tay ra, đành phải đổi lời: "Giữ chặt chút, đừng thả cô ấy ra."

Một đứa trẻ sáu tuổi không nặng bằng một khẩu pháo, không biết tại sao cô lại lo lắng như vậy. Người đàn ông đi xuống lầu, ném đứa trẻ vào lòng Trại Lâm Na, bỏ lại câu "Không được ra ngoài", rồi sải bước đi.

Bên ngoài tụ tập rất nhiều đàn ông, Hạ Hạ đứng trên cầu thang, nhìn thấy có người nằm trên mặt đất. Gió bên ngoài thổi vào mùi máu tanh khó chịu, cô vô thức bịt miệng và mũi lại.

Dù ngôi nhà không bị kẻ xấu xâm nhập, vụ nổ súng cũng chỉ kéo dài vài phút nhưng những nơi đạn xuyên qua cũng đã làm tan nát hết thảy, toàn bộ tầng một trở thành một đống hỗn độn. Trại Lâm Na vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, bà ấy ôm chặt hai đứa con, nói ra những từ ngữ lộn xộn trấn an.

Hạ Hạ bước tới nhặt những dụng cụ thiết bị rơi trên mặt đất lên, dây điện bị đứt, chắc là không thể sử dụng được nữa.

Giọng nói nghẹn ngào của Trại Lâm Na từ phía sau vang lên: "Cảm ơn đã chăm sóc con gái tôi."

Hạ Hạ quay người lại, bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe, hai đứa trẻ bị đưa về phòng, Trại Lâm Na quay lại nhặt những chiếc cốc vỡ trên mặt đất: "Đừng cử động, tôi sẽ dọn chúng.

Bà ấy đỡ chiếc ghế bị đạn xuyên qua lên, lại lau khóe mắt.

"Chúng tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy trước đây bao giờ, nó quá đột ngột và hoảng loạn. Hạ Hạ có bị thương không?"

"À, không không có." Hạ Hạ nghe vậy liền biết bà ấy đang tự trách bản thân không suy xét đến sự an toàn của khách: "Mọi người đều ổn là tốt rồi."

Trại Lâm Na cảm kích gật đầu, cúi người tiếp tục thu dọn.

Hạ Hạ nhìn sự hỗn loạn trong nhà, cô nhớ lại những gì Trại Lâm Na vừa nói. Nếu gia đình bà ấy chưa từng trải qua chuyện như đêm nay thì... lý do của cuộc tấn công bất ngờ này là gì?

Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa.

*

Bốn giờ sáng.

Á La xử lý xong thiết bị liên lạc bị hỏng, thi thể của phi công dưới tầng hầm không thể mang theo được, sau đó quay lại bên cạnh Chu Dần Khôn.

Phụ nữ và trẻ em trong nhà đều đã đi ngủ, lực lượng phòng vệ ở bên ngoài dọn dẹp dãy thi thể rồi giải tán về nhà.

Những người còn lại, bao gồm cả Áo Lai vừa trở về và một số người đàn ông đang đứng phía trước xe. Phía trước chiếc xe bán tải màu đen có một cái máy tính xách tay và một chiếc điện thoại di động bật chế độ rảnh tay.

Trên màn hình máy tính là thông tin Kevin vừa gửi.
"Anh Khôn, dựa vào hoa văn của hình xăm thì em chắc chắn là hắn thuộc băng đảng Canres. Đây là một băng đảng mới nổi lên ở biên giới Mexico-Mỹ trong những năm gần đây, cầm đầu là một người Mexico bản địa tên là Paulino, đúng như những gì phi công kia đã nói. Người đàn ông này khoảng buốn mươi lăm tuổi, đây là chân dung của hắn."

Bức ảnh không rõ lắm, nhưng cũng đủ để nhận ra nét mặt. Béo, hói đầu, có râu và có một nốt ruồi đen ở khóe mắt.

"Paulino đến từ băng đảng ma túy bang Sinaloa của Mexico, nhưng hắn ta lại không tạo dựng được tên tuổi cho mình. Sau khi các ông trùm của bang đảng này bị truy nã và lần lượt bỏ trốn, hắn tách khỏi bang đảng bắt thành lập doanh nghiệp riêng, cuối cùng băng đảng Canres được thành lập, tất cả các thành viên đều có hình xăm, băng nhóm chỉ có thể vào chứ không thể ra."

"Em chưa bao giờ nghe nói đến người này trước đây, và hắn không có liên quan gì đến chúng ta, vậy tại sao hắn lại ám sát bất ngờ?" Áo Lai hỏi.

"Paulino là lão đại của Guzman."

Guzman, người Mexico đã vượt hàng ngàn dặm từ Mexico đến Yangon để hợp tác nhưng lại bị Hàn Kim Văn lấy trăm cân có lệ đuổi đi.

Hắn cũng là người duy nhất trong ba người mặc vest, cũng là người mở miệng khen ngợi trước.
"Em hỏi Lão Hàn, sau khi Guzman gặp anh Khôn ở Yangon, chính Lão Hàn và Lão La đưa hắn đến sân bay, nhưng không tận mắt thấy hắn lên máy bay trở về Mexico. Hiện tại mới biết hắn và anh Khôn hạ cánh ở Mexico cùng lúc, có lẽ hắn là người đã tiết lộ tung tích của anh Khôn."

"Vậy sau khi Guzman rời khỏi Yangon, thời gian trước khi trở về Mexico, hắn đã đi nơi khác, gặp một người khác." A Diệu trông có vẻ nghiêm túc.

"Đúng vậy." Kevin trả lời: "Nơi ở cụ thể vẫn đang được điều tra. Lý do duy nhất dẫn đến vụ ám sát lần này có lẽ là do không đạt được thỏa thuận với chúng ta ở Yangon, chúng không hài lòng với một trăm kg hàng. Bất quá, lý do này có chút miễn cưỡng."

Suy cho cùng, nếu giao dịch không thành thì vẫn còn có biện pháp khác, trực tiếp giết người bịt miệng sẽ chỉ gây ra phiền toái vô tận.

Kevin nói xong, những người còn lại đều nhìn Chu Dần Khôn chờ đợi mệnh lệnh.

Người đàn ông bình tĩnh nói: "Lý do là gì gặp trực tiếp thì sẽ rõ."

Anh nhìn Tang Lộ: "Căn cứ của chúng ở đâu?"
Là một người bản địa ở biên giới giữa Mexico và Hoa Kỳ, Tang Lộ đương nhiên biết tất cả về thế lực của các bên, thứ hắn không ngờ tới là một mệnh lệnh đơn giản là hỗ trợ giải cứu sa mạc lại chuyện chưa qua chuyện khác lại tới nhanh như vậy.

Dù muốn bảo vệ bản thân, không tham gia vào bất kỳ tranh chấp nào nhưng Tang Lộ cũng không dám giấu diếm bất cứ điều gì trước mắt Chu Dần Khôn.
"Ở thị trấn Reynosa."

*

Bảy giờ sáng, thiên tài* của Mexico vừa mới ló rạng. Đây là lúc mọi người thức dậy.

*Thiên tài: (?) 天才= thiên tài, tài năng xuất chúng, người có tài. Í là không hiểu nên tui mới trích ra đó.

Nhưng đối với thị trấn Reynosa, nơi rải rác các sòng bạc và hộp đêm, đây là lúc để bạn chìm vào giấc ngủ sau một đêm buông thả.

Nơi này nằm ở biên giới phía Đông Bắc Mexico, đầy rẫy những người nhập cư bất hợp pháp.

Bầu trời trong thị trấn vẫn xám xịt như mọi khi. Trên mặt đất bụi bặm, những kẻ say rượu nằm thành từng nhóm hai ba người, những kẻ thua hết tiền vì cờ bạc phải đi ăn xin, còn có những con côn trùng độc* vặn vẹo như thây ma.

*Côn trùng độc: người nghiện ma túy.

Toàn bộ thị trấn tràn ngập một bầu không khí xám xịt.

Họ mục nát ở đây ngày này qua ngày khác, chẳng để tâm đến bất cứ điều gì, càng đừng nói đến chiếc xe bán tải màu xám chạy ngang qua, cuối cùng đậu ở lối vào của sòng bạc dưới lòng đất.

Cánh cửa sòng bạc rộng mở, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hăng của thuốc lá và rượu bên trong, ngoài ra còn lẫn thêm mùi chua của ma túy.

Ánh đèn bên trong mờ ảo, trên bàn cược, trên chiếc sofa cũ nát, đàn ông và phụ nữ còn nằm trên sàn nhà ẩm ướt bẩn thỉu. Khung cảnh này giống với những địa điểm dưới lòng đất ở Thái Lan.

A Diệu và Áo Lai đi thẳng đến căn phòng lớn nhất trong cùng. Thông thường, đây sẽ là phòng của ông chủ.

Đúng như mong đợi, có hai vệ sĩ cao lớn đứng ở cửa phòng, đột nhiên nhìn thấy những khuôn mặt của người châu Á không ngờ tới, họ lập tức bước tới, giọng điệu không tốt: "Làm gì?"

Giây tiếp theo, trước khi hai người vệ sĩ kịp rút súng ra, có hai tiếng súng gần như không nghe, để lại trên trán họ hai vết máu.

Đầu nòng súng giảm thanh bốc khói, hai thân hình to lớn đổ sụp xuống đất, cô phục vụ tình cờ chứng kiến tất cả, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Run rẩy cầm lấy ly rượu vừa mang tới, cô ta ngậm chặt miệng xoay người muốn lặng lẽ trốn thoát.

Lúc này, A Diệu nhìn sang, nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ vừa biến mất ở góc, cô ta run rẩy lùi lại - trên trán chĩa tới một khẩu súng giảm thanh.

Á La một tay cầm súng, một tay cầm khay để tránh ly rượu bị vỡ báo động cho những người trong phòng.
Cậu ta liếc nhìn chiếc chìa khóa trong túi của cô phục vụ: "Mở cửa."

Cô ta lập tức gật đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tay run rẩy lấy chìa khóa ra cắm vào lỗ khóa.

Vừa vặn mở ra, A Diệu đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, anh ta đạp cửa lao vào, vừa vào đã nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mập mạp đang ngồi xổm bên cửa sổ, trên người chỉ mặc quần lót, trong tay cầm súng.

Nốt ruồi ở khóe mắt, chứng tỏ người này chính là chủ sòng bạc, và cũng là thủ lĩnh của băng đảng Canres, Paulino.

Paulino nhìn thấy có người đột nhập, hắn giơ tay nổ súng. Lợi dụng khoảng trống thời gian khi A Diệu và Áo Lai tránh đạn, hắn lập tức nhảy qua cửa sổ bỏ chạy. A Diệu sau đó trèo lên cửa sổ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Trong phòng có hai người phụ nữ trần truồng nằm trên giường, sáng sớm đột nhiên có người đột nhập vào nổ súng, bọn họ chỉ biết sợ hãi hét lên.

Tiếng súng cũng đánh thức những người bên ngoài phòng, nam nữ trong sòng bạc chạy tán loạn ra ngoài bất chấp chuyện gì xảy ra.

Á La đứng ở cửa phòng, bình tĩnh giơ tay, chỉ với vài phát súng đã tiêu diệt được một nhóm thành viên băng đảng sau khi nghe thấy tiếng súng đang chạy về phía mình.

Sau khi nổ súng, Á La quay đầu lại và nhìn, thấy A Diệu đang trèo qua cửa sổ theo mình người vừa chạy đi, cậu ta dừng lại, bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro