Chương 271: Dàn xếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nói hắn vừa nhìn vào máy tính rồi chuyển sang trang chính.

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề, người đàn ông đang tựa lưng vào ghế sofa ngồi thẳng dậy, cùng Nakamoto nhìn vào màn hình máy tính.

"Các nền tảng dark web ngày nay thực chất giống các nền tảng mua sắm như Amazon, cung cấp dịch vụ cho người bán và người mua. Trang web của tôi cũng gần giống như vậy. Nhưng tôi nghĩ thứ anh muốn không phải là mô hình giao dịch này, anh là người bán, anh muốn bán trực tiếp với số lượng lớn, phải không?"

"Đúng. Còn có đường dẫn giao dịch không thể bị truy vết."

"Điều này có thể được sửa đổi trên hệ thống hiện có và hệ thống chia sẻ thông tin hậu cần."

Nakamoto vừa nói vừa gõ nhanh trên bàn phím, đợi giây lát, trên màn hình xuất hiện một loạt thông tin lớn.

"Giống như những thứ này, đây là tất cả thông tin vận chuyển từ một nhà ga ở Mỹ trong vòng một tuần, loại thông tin này có sẵn ở các cảng quốc tế lớn của mỗi quốc gia, mức độ bảo mật không cao, có thể dễ dàng lấy được bằng cách hack vào hệ thống."

Hắn kéo đến từng mục một: "Hiện tại có thể xác định  chính xác thời gian trong ngày, tại nhà ga nào, tàu chở hàng đến từ đâu và nó sẽ chở loại hàng gì. Mỗi ngày, các tàu chở hàng quốc tế sẽ chở hàng nghìn tỷ tấn hàng hóa ra vào các cảng trên khắp thế giới là miễn phí, đây là phương tiện đáng tin cậy và cũng có thể đến nhiều quốc gia."

Nakamoto nói: "Chỉ cần thêm thông tin này vào trang web và chia sẻ, thuyền viên và bốc xếp tiếp cận tàu chở hàng này có thể trở thành người vận chuyển cấp một."

"Họ chỉ cần lấy hàng từ tàu chở hàng và giao cho đơn vị vận chuyển tiếp theo để thanh toán. Và cứ thế cho đến khi tới tay người mua. Khi người mua xác nhận đã nhận hàng, cấp độ cuối cùng trong chuỗi vận chuyển sẽ được thanh toán, và giao dịch tạo thành một vòng khép kín."

"Trong trường hợp này, ngay cả những người không sử dụng ma túy cũng có thể tham gia buôn bán ma túy, mọi người đều có thể kiếm tiền chỉ bằng cách đổi chủ. Họ không biết người bán hay người mua, và hàng hóa họ nhận được cũng đã được qua tay nhiều lần, sẽ không biết một cá nhân đã xử lý bao nhiêu món hàng, tạo thành một mạng lưới lây lan mức độ n, đường dây buôn bán ma túy tuyệt đối không thể truy vết."

"Nói cách khác," Chu Dần Khôn nói: "Ngoại trừ cả hai bên tham gia giao dịch, những người khác đều đã trở thành người vận chuyển."

"Đúng. Chúng ta có thể tạm thời gọi họ là người dùng 'chân'."

Nakamoto nói thêm: "Không giống như người mua và người bán, người dùng 'chân' phải được xác thực bằng tên thật, đặc biệt là những người vận chuyển đầu tiên như thuyền viên hoặc người bốc xếp, phải xác nhận chắc chắn mình là nhân viên trong ngày hôm đó và đảm bảo rằng hắn có quyền truy cập vào chuyên cơ vận tải hàng hóa trước khi hắn tham gia giao dịch."

Chu Dần Khôn nghe xong không lên tiếng. Nakamoto dừng lại: "Có vấn đề gì sao?"

"Giữa đường có người trộm ma túy đi bán lại thì sao?" Anh nhìn Nakamoto: "Rốt cuộc, việc bán ma túy trực tiếp sẽ có lợi hơn nhiều so với việc thu phí vận chuyển."

"Cái này..." Nakamoto suy nghĩ hai giây: "Vậy thêm hệ thống xếp hạng."

Hắn vừa làm vừa giải thích: "Hệ thống xếp hạng được sử dụng để ghi lại và đánh giá từng giao dịch, những đơn hàng có khối lượng lô hàng hoàn thành tích lũy lớn nhất sẽ được đẩy lên các đơn hàng giao dịch trước, còn những người dùng "ngu ngốc" gây thất thoát hàng hóa sẽ bị đưa vào danh sách đen, và sẽ không bao giờ được tham gia vào các giao dịch mới."

Nói xong, Nakamoto hỏi: "Như này ổn không?"

Chu Dần Khôn lắc đầu: "Không đủ."

"À, được rồi, để tôi sẽ suy nghĩ lại-"

Nakamoto chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Trực tiếp biến danh sách đen thành danh sách truy giết công khai, bất cứ kẻ nào cung cấp tung tích của kẻ trộm hàng và hoàn thành vụ giết người đều có thể nhận được phần thưởng cao."

Nakamoto sửng sốt.

Điều này có nghĩa là chỉ cần mất hàng một lần là nguy hiểm đến tính mạng. Biện pháp răn đe như vậy... quả thực hiệu quả có thể ngăn chặn người dùng "chân" nuốt ma túy.

"Có làm được không?" Chu Dần Khôn bình tĩnh hỏi.

"Được."

Người đàn ông rất hài lòng nói: "Vấn đề vận chuyển đã được giải quyết, bước tiếp theo là phương thức thanh toán giao dịch."

Chu Dần Khôn không cần phải nhắc nhở, Nakamoto cũng biết mọi giao dịch chuyển khoản qua ngân hàng sẽ để lại hồ sơ và có thể bị theo dõi. Nhiều người giàu sẽ gửi tiền từ những nguồn không xác định vào các ngân hàng có tính bảo mật cao, nhưng người bình thường khó có được những tài khoản bí mật như vậy.

"Tốt nhất là sử dụng token*." Nakamoto nói: "Token là một loại tiền ảo được mã hóa. Để đạt được thanh toán mà không để lại dấu vết, đây là lựa chọn tốt nhất."

*Tiền ảo, dựa trên một dạng đồng tiền ảo coin khác để hoạt động, là sản phẩm của nền tảng công nghệ Blockchain.

"Vậy sao." Chu Dần Khôn rất quan tâm: "Nói chi tiết."

"Thực ra tôi đã nghiên cứu nó từ hai năm trước." Hai mắt Nakamoto sáng lên: "So với loại tiền hợp pháp mà chúng ta thường sử dụng, điểm khác biệt lớn nhất giữa loại Token được mã hóa này là không có nhà phát triển tập trung, cũng có thể thao túng số lượng lớn mà không chịu sự kiểm soát của ngân hàng trung ương hay bất kỳ tổ chức tài chính nào."

"Token được thanh toán trực tiếp bởi cả hai bên trong giao dịch, loại giao dịch ngang hàng này không có bên thứ ba nên có thể bảo vệ tính bảo mật của mã thông báo ở mức độ tối đa. Nó cũng rất thuận tiện, miễn là có kết nối internet là có thể sử dụng. Ngay cả đối với các giao dịch xuyên biên giới cũng không phải lo về tỷ giá hối đoái*, có thể được trao đổi một cách thống nhất và có thể được sử dụng trên toàn thế giới."

*Tỷ giá hối đoái: tỷ lệ giữa giá trị của một đơn vị tiền tệ của một quốc gia so với đơn vị tiền tệ của một quốc gia khác (Ví dụ: tỷ giá hối đoái giữa USD và EUR (đơn vị tiền tệ của khu vực EU sử dụng chung đồng euro) là 1.20 USD/EUR, có nghĩa là một đô la Mỹ có thể trao đổi được với 1.20 Euro)

Nakamoto khao khát nói: "Đây thực chất mới là sự tự do tiền tệ, cũng là ước mơ cuối cùng của tôi. Sau khi điều này hoàn thành, tôi nghĩ mình có thể nghỉ hưu mà không có gì phải hối tiếc."

"Vậy trước tiên chúc anh rút lui thuận lợi."

Nghe vậy, Nakamoto nhìn Chu Dần Khôn nói:" Anh có tin tôi làm được không?"

"Đương nhiên, không chỉ tự do tiền tệ, mà còn là tự do con người."

Lời khẳng định không chút do dự này giống như một ống thuốc kích thích rót vào lòng khiến Nakamoto phấn khích, tràn đầy tự tin: "Đây chỉ là những ý tưởng của tôi, chúng đòi hỏi tính toán và thực tiễn khổng lồ, phải mất ít nhất hai năm để có kết quả. Tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ!"

"Không cần vội." Chu Dần Khôn bình tĩnh nói: "Còn những vấn đề hiện tại thì giải quyết như thế nào?"

Lúc này, Nakamoto cau mày suy nghĩ, hiện tại không thể tạo ra token, nhưng... hắn lại đặt tay lên bàn phím, lẩm bẩm: "Có lẽ có thể bổ sung một hệ thống lưu ký để bảo mật tài chính."

Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn nghe rõ: "Nguyên tắc là gì?"

Nhưng Nakamoto quá mải mê nhìn vào máy tính, chỉ tập trung gõ bàn phím, quên trả lời câu hỏi của anh.

Chu Dần Khôn cũng không có thúc giục hắn, nhìn bàn trà trống không, rồi lại ngẩng đầu nhìn cửa. Á La đứng ở cửa lập tức hiểu ra, đi mang đồ uống vào.

*Ý là từ đầu đến cuối thằng nhóc Á La nó đều nhìn Khôn ca, lão nhìn qua cái nó hiểu liền í hả??

Có rượu, nước và nước trái cây, cậu ta vừa cầm chai rượu lên đã nghe thấy Chu Dần Khôn nói: "Nước."

Á La dừng lại, sau đó đổi thành nước đá rồi đưa cho người đàn ông.

"Cái này chắc là khả thi chứ!"

Nakamoto, người nghiện gõ bàn phím, hào hứng nói: "Thật ra, tất cả số tiền trong giao dịch trên trang web của chúng ta đều được chuyển vào một tài khoản được mã hóa lưu ký thống nhất. Như vậy, mặc dù ngân hàng có thể kiểm tra dòng tiền vào và dòng tiền ra khỏi tài khoản ngân hàng thông thường, nhưng không thể kiểm tra tài khoản nhận hoặc chuyển tiền đối với các tài khoản thông thường."

"Ví dụ người mua chuyển tiền giao dịch sang tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng trả tiền cho người dùng 'chân' vào tài khoản Hà Lan. Điều này cho phép người mua, người bán, hàng hóa và phương tiện vận chuyển đều được tách biệt."

"Và hệ thống giao dịch darkweb của chúng ta sẽ ẩn đi hoàn toàn thông tin tài khoản và số tiền. Hiện tại, giao dịch hàng năm của mỗi ngân hàng về cơ bản là lên đến hàng nghìn tỷ, nếu muốn điều tra tất cả, cho dù ngân hàng có hợp tác thì việc điều tra cũng giống như mò kim đáy bể vậy!"

Bằng cách này, vấn đề về cơ bản đã được giải quyết.

Chu Dần Khôn đặt ly nước xuống, cảm kích vỗ vai Nakamoto, đứng dậy nói: "Phần còn lại Kevin sẽ hợp tác với anh, nếu còn cần gì thì có thể nói với cậu ta."

"Được, tôi biết rồi."

*

Một đêm ở lại biệt thự trên sườn núi, lúc trở lại căn cứ thì đã là sáng sớm.

Kevin ở lại biệt thự để hợp tác làm việc với Nakamoto, còn Á La thì lái xe về căn cứ. Lúc đi ngang qua ngục tối, người đàn ông ngồi ở ghế sau nhìn về phía đó.

Mọi chuyện với hệ thống dark web diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi nhưng chẳng có tác dụng gì.

Bây giờ cô đang bận tức giận, bận dày vò bản thân nên sẽ chẳng quan tâm đến tin tốt lành nào của anh đâu.

Á La nhìn gương chiếu hậu, giảm tốc độ xe: "Anh Khôn, anh có muốn dừng lại không?"

Chu Dần Khôn nhìn thời gian đã muộn như vậy rồi, cô có lẽ đã phải đi ngủ từ lâu rồi. Sức lực nhỏ bé đó không thể chịu đựng được nổi việc trằn trọc mỗi đêm.

"Không cần."

Xe đi qua ngục tối, vừa dừng xe, điện thoại của Chu Dần Khôn vang lên, là Hàn Kim Văn gọi tới. anh nhấc máy: "Lão Hàn."

"Khôn, Khôn Sa chịu không nổi nữa, lão nói muốn gặp cậu."

Người đàn ông khựng lại bước chân.

Lúc này, phía sau xe vang lên một tiếng động nhẹ, Á La theo bản năng nhìn sang. Người đến là A Diệu: "Anh Khôn, em vừa nhận được cuộc gọi của Lão La, trực thăng đã sẵn sàng, có thể khởi hành ngay bây giờ."

*

Lúc trực thăng hạ cánh bên ngoài làng Gogong, Hàn Kim Văn và La Trát Lương đã đợi rất lâu.

Chu Dần Khôn xuống máy bay, đi thẳng đến căn nhà gỗ nơi Côn Sơn bị biệt giam. Lúc này cửa đã hé mở, có thể ngửi thấy mùi máu tanh.

A Diệu và Á La đi theo anh cũng muốn đi vào, nhưng lại bị La Trát Lương cản lại: "Hai người đừng vào."

Hai người cùng nhau nhìn sang Hàn Kim Văn, khó hiểu nói: "Khôn Sa chịu không nổi, lúc đó hình như có nhắc tới mẹ của Khôn."

Vừa nói lời này, Hàn Kim Văn liền rõ ràng gật đầu: "Ở bên ngoài chờ đi."

Á La không nói một lời nhìn thoáng qua căn nhà gỗ, ánh đèn bên trong mờ mịt, nhiều dụng cụ tra tấn khác nhau treo trên tường, trên đó còn có vết máu.

Cậu thiếu niên vẫn bước lên bậc thang, Hàn Kim Văn thở dài, thấy cậu ta bước tới đóng cửa lại, sau đó đứng cách cửa không xa. Nếu Chu Dần Khôn ra lệnh, cậu ta sẽ là người đầu tiên nghe thấy.

Đứa nhỏ này tính tình vẫn như vậy, ai nói cũng không được, trong mắt chỉ có Chu Dần Khôn.

Hàn Kim Văn nhìn A Diệu "Mọi chuyện sau khi tiếp quản căn cứ có ổn không?" 

 A Diệu gật đầu.

"Chuyện của cha vợ con rể quan chức cấp cao Thái Lan qua chưa bao lâu, giờ lại đến chuyện của Mỹ. Để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở Afghanistan, chỉ vì đổ tội cho CIA mà dùng thi thể binh sĩ để cất giấu ma túy, tạo ra một mớ hỗn độn lớn như vậy, sao cậu cũng không đi khuyên can cậu ta."

"Đó là quyết định của anh Khôn."

Họ chỉ cần tuân theo.

Hàn Kim Văn đương nhiên biết: "Cũng đúng, Khôn tính khí đã như vậy, làm gì có ai ngăn cản được cậu ta muốn làm gì."

"Khi truyền thông đưa tin cậu ta đã chết, trận chiến ở núi Birao kết quả như vậy cũng là hợp lý. Giờ thì hay rồi, cái gã CIA tên Kemir kia rõ là cố tình tiết lộ tin Khôn vẫn còn sống, chân trước Kampana của Thái Lan vừa tuyên bố, chân sau máy bay của cả nhà hắn bị rơi, mà bản thân hắn cũng chết vì đau tim. Có ngu cũng biết là ai làm."

Hàn Kim Văn với vẻ nghiêm túc hiếm thấy nói: "Tôi biết chúng ta đã mua được vũ khí mới trong năm nay, nhìn toàn bộ Châu Á, không có lực lượng vũ trang tư nhân nào có thể sánh ngang với Khôn."

"Nhưng cho dù lực lượng vũ trang tư nhân có mạnh đến đâu, cũng không thể mạnh hơn lực lượng vũ trang quốc gia, cậu ta đến Nga, Thái Lan và Hoa Kỳ cũng đều đụng đến rồi, doanh nghiệp càng lớn thì cậu ta sẽ càng thu hút sự chú ý, hiện tại lại không ai quản được cậu ta, cậu thì tiếp quản lực lượng vũ trang, sự an toàn của Khôn phải theo dõi chặt chẽ, không thể cứ qua loa được."

Nói về sự an toàn của Chu Dần Khôn, A Diệu nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro