Chương 278: Nói ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt của A Diệu rời khỏi bóng lưng Á La: "Không phải."

Chu Dần Khôn chờ đợi câu tiếp theo.

A Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Á La tính tình nóng nảy, thậm chí còn hơn cả Carl năm đó, nhưng cậu ta quả thực là một người có triển vọng tốt. Vị trí chỉ huy chỉ nên được đảm nhận bởi những người có năng lực, anh Khôn, em sẽ không vì quyền lực mà nhắm đến một mầm giống tốt."

Cho dù A Diệu không nói Chu Dần Khôn cũng biết.

"Em chỉ lo thái độ của cậu ta đối với Chu Hạ Hạ quá thù địch."

A Diệu nhớ lại: "Lần trước ở rìa vách đá, Hạ Hạ nổ súng vào anh, anh Khôn, mọi người có mặt ở đó đều biết khẩu súng đó bắn lệch tâm, nó vốn không có tính đe dọa. Nhưng lúc đó Á La thật sự muốn bắn trả, với kỹ năng bắn súng của cậu ta, Chu Hạ Hạ nhất định sẽ chết."

"Đã có ý định ra tay một lần, không có gì đảm bảo sẽ không có lần hai." A Diệu nghiêm túc nói: "Em lo lắng một ngày nào đó cậu ta sẽ lại ra tay tấn công Chu Hạ Hạ."

"Nó không dám." Chu Dần Khôn lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Nếu nó ngu ngốc đến mức ngay cả phân lượng của Chu Hạ Hạ cũng không đong nổi thì nó sẽ không thể sống sót qua nhiều trận chiến như vậy."

Như này cũng có lý. A Diệu suy nghĩ hai giây rồi hỏi: "Nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao."

"Bụp" một tiếng, ly rượu bị đặt trở lại bàn.

"Vậy thì giết." Chu Dần Khôn nhìn vào mắt A Diệu: "Ai đụng vào con bé thì cứ trực tiếp giết."

"Rõ."

Người đàn ông nhìn thời gian, cuối cùng cũng đến chín giờ hai mươi lăm, anh đứng dậy: "Ngày mai tao sẽ đưa con bé đi nghỉ ở Mexico, mày cũng đi."

"Em?" A Diệu đứng dậy sau anh, giọng điệu có vẻ ngạc nhiên.

Hắn hiện tại không thể đi theo Chu Dần Khôn như trước đây, người chỉ huy phải kiểm soát toàn bộ quân đội vũ trang, trừ khi có nhiệm vụ đặc biệt nếu không sẽ không được phép tự ý rời đi.

Chu Dần Khôn không kiên nhẫn liếc qua một cái. Anh dựa vào lan can của đài quan sát, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa: "Chu Hạ Hạ không thích Á La."

A Diệu cũng không ngạc nhiên. Rốt cuộc chính Á La đã kéo Chu Hạ Hạ về tiêm ma túy, sau đó còn thô bạo ép cô tiêm dịch dinh dưỡng.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc đi nghỉ?

"Hai người không phải là bạn bè sao?" Chu Dần Khôn rít một hơi thuốc lá: "Con bé tháng này nói không nhiều, mày đến dỗ con bé nói thêm mấy câu, tránh cho bị câm."

A Diệu sửng sốt một chút, không ngờ đây lại là nguyên nhân.

Đang định mở miệng trả lời liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía dưới đài quan sát truyền đến: "Ủa Khôn, sao lại ở đây một mình thế?"

Chu Dần Khôn quay đầu nhìn lại, liền thấy Hàn Kim Văn mỉm cười vẫy tay với anh.

"Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu, giờ sẽ lập tức lên đó!"

A Diệu ở bên cạnh nghe rõ, nghĩ Hàn Kim Văn cũng có chuyện quan trọng muốn báo cáo.

"Anh Khôn, em quay lại chuẩn bị đồ trước."

Người đàn ông hất cằm, A Diệu nhanh chóng rời đi.

Hàn Kim Văn đi lên, còn vô tình giáp mặt với A Diệu, thuận tiện khen ngợi cách làm việc hiệu quả của A Diệu.

"Khôn, tôi vừa xuống kho xem lô vũ khí mới được chuyển đến, đều là đồ tốt. Nghe nói phía sau còn có nhiều hơn nữa, nếu trang bị đầy đủ thì tốt quá, có thể so sánh với một quân đội của quốc gia nhỏ rồi."

Chu Dần Khôn cũng không phản đối. Hàn Kim Văn vừa đúng lúc đi đến lan can, từ đây có thể nhìn thấy gần như toàn bộ căn cứ, mọi thứ ở đây đều đang vận hành ổn định và hiệu quả.

"Cậu nói xem, mới có mấy năm đã thay đổi lớn như vậy."

Hàn Kim Văn nhìn một màn trước mắt, thở dài: "Lúc ông cụ giao lực lượng vũ trang vào tay cậu cũng chỉ có vỏn vẹn 3000 người, hiện tại đã ngang bằng sức mạnh của hai sư đoàn quân đội."

*Một sư đoàn trung bình từ 10.000 đến 25.000 binh sĩ.

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, những người đi theo ông cụ năm đó người thì chết người thì đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại duy nhất một mình tôi. Mà tôi thì cũng đã đến tuổi rồi, nếu bây giờ gia nhập quân đoàn của cậu, có khi binh lính trẻ em yếu nhất cũng không đánh bại được."

Chu Dần Khôn hút thuốc, rõ ràng không quan tâm đến cảm xúc của người khác: "Tôi về ngủ đây."

Lão Hàn trợn mắt: "Sớm như vậy? Cậu còn ngủ sớm hơn cả con gái tôi."

Nói xong lại hỏi: "Cậu dự định tổ chức sinh nhật tháng tới như thế nào? Năm nay tình cờ tôi ở đây nên sẽ làm ở căn cứ nhé? Tôi đoán A Diệu không hiểu đâu, tôi có nhiều thời gian rảnh nên đúng lúc có thể sắp xếp."

"Không cần." Chu Dần Khôn dập điếu thuốc: "Sắp tới tôi sẽ đưa Chu Hạ Hạ đi Mexico nghỉ hai tháng."

"À, vậy sao." Hàn Kim Văn gật đầu: "Cũng được."

Nói xong ông ấy lại dừng lại, nhìn người đàng ông đang dựa vào lan can hút thuốc, cố gắng phán đoán xem lúc này tâm trạng của anh đang tốt hay xấu. Khi tâm tình Chu Dần Khôn tốt, nói cái gì cũng dễ, tâm tình không tốt, ai đụng phải người đó xui xẻo.

Nhưng sau khi quan sát vài giây, ông ấy cũng không nhìn ra được.

Xung quanh không có người ngoài, lời nói đã đến miệng, Hàn Kim Văn trầm mặc mấy giây, sau đó hắn cười nói: "Nhắc mới nhớ, hôm kia con gái nhỏ của tôi vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ tư. Khôn, cậu vẫn chưa nhìn thấy phải không?"

Hàn Kim Văn từ trong lấy ra một tấm ảnh đưa tới, Chu Dần Khôn một tay kẹp điếu thuốc, tay kia cầm lấy.

Ảnh còn rất mới.

"Bức ảnh này được chụp ngay sau sinh nhật năm nay, từ khi con bé chào đời đến nay mỗi năm mẹ con bé đều chụp cho con bé một tấm ảnh." Nhắc đến con mình, Hàn Kim Văn vô thức hạ giọng, nghe nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong ảnh, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, trên đầu kẹp hai chiếc kẹp tóc nhỏ, xung quanh chất đầy hộp quà, trong tay ôm một con búp bê lớn, đang ngẩng đầu mỉm cười, khoe ra hàm răng sữa trắng trẻo.

Rất dễ thương.

"Ở tuổi của tôi, con cái đáng lẽ đã phải vào đại học rồi. Đáng tiếc ba đứa đầu tiên không giữ được." Hàn Kim Văn cười khổ lắc đầu: "Không biết đây có phải là quả báo hay không."

Chu Dần Khôn nhìn qua.

"Không dễ gì mới giữ lại được một đứa, chưa sinh ra đã mắc căn bệnh yếu ớt từ trong bụng mẹ, sức khỏe không tốt, bình thường không cẩn thận liền sẽ bị bệnh. Mẹ con bé trông coi một tấc không rời. Cuối cùng sau khi con bé được ba tuổi, cả hai chúng tôi mới an tâm được một chút. Tuy rằng hương quả bị đoạn ở chỗ tôi, tôi thừa nhận, nhưng tôi cũng chỉ mong muốn đứa trẻ này lớn lên khỏe mạnh."

"Hương hỏa đâu nhất thiết phải là con trai." Chu Dần Khôn trả lại bức ảnh cho ông ấy: "Con gái không phải cũng như vậy sao."

"Ừ, cũng vậy." Hàn Kim Văn nhét ảnh của con gái vào túi, có chút do dự: "Con bé đã ước vào sinh nhật năm nay, nói muốn đi Hawaii, có lẽ là coi được ở trên TV cùng với mẹ. Tôi cũng đã đồng ý sẽ đưa hai người tới đó."

"Khôn." Hàn Kim Văn mím môi: "Lần này đi... có lẽ sẽ không quay lại."

Chu Dần Khôn đang hút thuốc liền dừng lại, nhưng cũng không nhìn qua.

Anh không nói gì, trên mặt không mang theo chút cảm xúc nào, biểu hiện này khiến những người bên cạnh cảm thấy bất an.

"Tôi nghĩ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Trong những năm này, thực hiện các giao dịch truyền thống vẫn luôn là tôi và La Trát Lương làm, ông ấy bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp quản toàn bộ công việc. Loại giao dịch truyền thống này trong tương lai cũng nên dần dần bị loại bỏ thôi, hiện tại việc kinh doanh trên darkweb không những suôn sẻ mà còn lan rộng rất nhanh, đây là thế giới của người trẻ, vốn không cần tới tôi nữa."

"Hiện tại rút khỏi, sống yên bình bên vợ con vài năm, cho dù không còn bao nhiêu thời gian nữa nhưng cuộc đời này tôi sẽ không còn gì phải hối tiếc."

Nói xong những lời này trước mặt Chu Dần Khôn, trong lòng Hàn Kim Văn căng thẳng đến cực điểm.

Mặc dù ông ấy nhìn Chu Dần Khôn lớn lên, nhưng lúc này đứng trước mặt Chu Dần Khôn cũng không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì. Hàn Kim Văn nhìn tàn thuốc sắp đốt đến đầu ngón tay Chu Dần Khôn, ông ấy mở miệng, nhưng vẫn không tùy tiện lên tiếng.

Giây tiếp theo, Chu Dần Khôn dập tàn thuốc, quay đầu nhìn sang.

Trong lòng Hàn Kim Văn run rẩy.

"Anh Khôn." Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, Hàn Kim Văn vô thức nhìn sang, nhìn thấy người tới là Á La, trên tay cầm điện thoại di động.

"Số điện thoại của Nakamoto, hắn muốn kêu anh qua đó một chuyến."

"Biết rồi."

Á La gật đầu, quay người rời đi. Quần áo cọ xát vào vết thương mới trên lưng, nhưng cậu ta một cái cau mày cũng không có, đi xuống lái xe tới.

Hàn Kim Văn biết Nakamoto chịu trách nhiệm kinh doanh darkweb, thường xuyên nói chuyện với Kevin, lúc này gọi điện cho Chu Dần Khôn kêu Chu Dần Khôn đích thân đến, nên lập tức nói: "Khôn, vậy, vậy thì cậu qua đó trước đi, chuyện làm ăn quan trọng hơn."

Không ngờ Chu Dần Khôn vỗ vỗ vai ông ấy, lão Hàn giật mình.

"Rút 50 triệu trước khi đi, số tiền này coi như dùng làm tiền lương hưu."

*50 triệu USD: 1.272.625.000.000 VND.

Chu Dần Khôn nói xong liền rời đi.

"Không cần" của Lão Hàn vẫn còn nghẹn trong cổ họng. Thứ ông ấy lo lắng hoàn toàn không phải là tiền, dù sao ông ấy cũng đã kiếm đủ tiền rồi, có khi đến kiếp sau cũng không tiêu hết.

Ông ấy nhìn bóng người rời đi.

Vài giây vừa rồi Chu Dần Khôn im lặng thực sự rất đáng sợ. Nhưng ông ấy không ngờ cuối cùng Chu Dần Khôn lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Gió thổi qua, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi run lên vì lạnh. Hàn Kim Văn đứng im tại chỗ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

*

Lúc Chu Dần Khôn đến biệt thự trên sườn núi thì Kevin đã đến rồi.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Chu Dần Khôn tới, Nakamoto lập tức đứng dậy khỏi máy tính: "Ngài Chu, tôi cần rời khỏi đây một thời gian."

Đây cũng là lý do Nakamoto đích thân mời Chu Dần Khôn đến, Kevin có thể đáp ứng mọi nhu cầu công việc của hắn, nhưng không thể quyết định cho hắn có thể rời khỏi Myanmar hay không.

Muốn ra nước ngoài phải được sự đồng ý của Chu Dần Khôn.

"Nó là như thế này," Nakamoto xoay màn hình máy tính lạ: "Sau khi giao dịch đầu tiên của chúng ta kết thúc, số lượng người dùng đăng ký bắt đầu tăng theo cấp số nhân, máy chủ của tôi hiện không xử lý được. Để ngăn chặn sụp đổ hoàn toàn của hệ thống, cách tốt nhất là đẩy máy chủ cục bộ ra sau đó thuê ngoài một trung tâm dữ liệu có năng lực và đáng tin cậy hơn."

"Nhưng điều này sẽ gây ra nguy cơ rò rỉ dữ liệu, cho nên tôi muốn đến Hà Lan để đảm bảo rằng máy chủ proxy của trung tâm dữ liệu đáng tin cậy nhất."

"Được." Chu Dần Khôn nhìn Kevin rồi nói: "Mày cũng đi."

"Vâng, anh Khôn."

Nakamoto đã xong việc quan trọng nhất, hắn tranh thủ lần Chu Dần Khôn đích thân đến này để xem xét toàn bộ giao dịch đã hoàn thành và đang thông qua trên nền tảng darkweb, một lần nữa giọng điệu của hắn không giấu được sự phấn khích.

"Hôm qua tôi thử khởi chạy chức năng diễn đàn để giao tiếp với người dùng, ban đầu, tôi chưa nghĩ tới chức năng này có thể phục vụ cụ thể các giao dịch và tạo ra giá trị đáng kể như thế nào. Nhưng anh thấy đấy, những người dùng này đã tự phát hiện ra tính hữu ích của chức năng này."

Chu Dần Khôn khoanh tay trước ngực nhìn vào màn hình máy tính, Nakamoto nhanh chóng gõ bàn phím, một số phần có kích thước khác nhau ngay lập tức nhảy ra trên màn hình, hàng chục nghìn bài đăng thông tin được cuộn lên theo thời gian thực.

Người đàn ông nheo mắt, trên môi chậm rãi nở một nụ cười.

Rõ ràng, diễn đàn mới ra mắt đã trở thành trung tâm hỗ trợ lẫn nhau giữa những kẻ buôn người.

"Tôi đã phân loại diễn đàn theo quốc gia và khu vực, đồng thời chia sẻ trạng thái kiểm soát theo thời gian thực của từng quốc gia và khu vực trên, ví dụ như nếu có cảnh sát tuần tra trên một con phố nào đó, thì người dùng 'chân' ban đầu muốn đi bộ trên đó sẽ chọn một con đường khác để tránh đối diện trực tiếp với cảnh sát."

"Ngoài ra, một vụ cháy bất ngờ xảy ra ở một tòa nhà dân cư, sau khi người mua nhìn thấy thì tạm thời thay đổi nhận hàng, những kẻ buôn người tránh các đường tắc nghẽn để đến điểm đón mới sớm hơn giờ giao dịch đã sắp xếp trước đó."

Những tin nhắn thời gian thực này được người dùng cung cấp một cách tự phát, nó chắc chắn tạo thành một cơ sở dữ liệu khổng lồ mà ngay cả các trung tâm dữ liệu chuyên nghiệp cũng không thể thu thập được, không tốn một xu mà còn cải thiện hơn nữa tính bảo mật cho mọi giao dịch.

Chu Dần Khôn rất hài lòng, sau khi nghe Nakamoto báo cáo tất cả thì đi ra khỏi biệt thự trên sườn núi.

Về tới nơi ở thì đã gần hai giờ sáng.

Trong phòng không bật đèn, xuyên qua ánh trăng từ ban công chiếu vào, có thể nhìn thấy bàn học được sắp xếp gọn gàng, trên giường có một chỗ phồng lên nho nhỏ, người dưới chăn hít thở đều đặn.

Người đàn ông không bật đèn mà đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm xong, lúc lên giường anh liền cau mày. Chiếc giường rất lớn, cô gái chỉ chiếm một khoảng không gian rất nhỏ bên cạnh giường, khoảng trống ở giữa chắc đủ để xây hẳn một căn nhà.

Cũng không sợ rơi xuống.

Chu Dần Khôn vươn cánh tay dài ra kéo người vào lòng.

Cơ thể cô thơm thơm mềm mại khảm vào trong người anh. Người đàn ông hôn lên tóc Hạ Hạ, sau đó ôm cô thoải mái nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro